Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tan học, tôi không thể tiếp tục phụ đạo cho Phi Phi và Tiểu Mễ  được  nữa, tay đã bị như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục về muộn chắc chắn sẽ không còn tay để ăn cơm mất. Bọn Phi Phi nhà ở ngược hướng nên tôi đi về một mình.
"Này, em gái."
Một tiếng kêu vọng lại từ sau lưng, không biết có phải gọi tôi không nữa, nhưng theo quán tính nên tôi quay  lại thì thấy hai anh em nhà họ Liệt  đang đạp xe bề phía tôi rồi dừng lại.
"Em có muốn quá giang một đoạn không? "
Toi cũng không biết phải trả lời thế nào. Kẽ liếc sang nhìn Liệt Vũ thấy cậu ấy cũng đang dừng lại ở phía sau, tai đeo headphone, miệng thì ngân nga bài hát gì đó. Rất lâu sau này tôi mới biết đó là bài "hương lúa" của Châu Kiệt Luân.
Thôi thì cũng đành ngồi xe của anh Tiểu Bân vậy. Nhà còn xa lắm mà xe buýt thì tôi cũng đi không quen. Thế là tôi ngồi phía sau xe của anh ấy. Đi được  một lúc anh mới nói chuyện với tôi.
"Nhà em ở thành Bắc phải không? "
"Vâng ạ. "Tôi trả lời nhưng mắt cứ dán chặt vào người Vũ, xem từng nhất cử nhất động của cậu ấy. Cậu ấy lúc đi xe đạp cũng rất đẹp, đôi chân thon dài, lưng thẳnh tắp, miệng vẫn còn ngân nga bài hát lúc nãy. Mà sao cậu ấy chiều hôm nay không tập bóng rổ nhỉ?
"Em tên là gì vậy? Anh vẫn còn chưa biết tên của em. "
"Vâng. Em là La Mộc Mộc. Lớp 11/8.  Là học sinh mới chuyển tới. "
"Nhà em xa như vậy sao không đi xe đạp hay xe buýt gì cả à? "
Tôi im lặng một lúc rồi trả lời: "Em không thích đi xe. "Cũng đành nói vậy chứ sao bây giờ chẳng nhẽ lại phải nói là mẹ kế không cho đi xe à.
"Thế à? Vậy để anh làm tài xế đưa đón em đi học nhé"
Tôi cười lớn " Vâng, cảm ơn sư huynh. "
Tôi không thể hiểu nổi mình lúc ấy tại sao lại đồng ý nữa, dù gì thì cũng mới quen anh ấy chưa đầy một ngày.
Gần đến nhà tôi liền bảo anh Tiểu Bân dừng lại, nếu mà để bà mẹ kế Trương Nghi biết thì tôi chết chắc. Anh ấy hỏi nhà tôi ở đây à, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Đợi đến khi hai người họ đi xa tôi mới đi về nhà. Muộn như thế này mà Hiểu Miên vẫn chưa về. Mở cửa ra định vươn tay bật đèn thì "đoàng" một phát tất cả các đèn đều được  bật lên, pháo giấy bay đầy đầu. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị bà mẹ kế chạy lại đẩy một cái làm tôi ngã oạch ra sàn nhà.
"Sao lại là mày, về  nhà mà không lên tiếng, làm tao bắn pháo lộn rồi! "
"Vâng, chào mẹ con mới đi học về, được  chưa? "
"Mày... Mất dạy... "Bà ta chỉ tay vào mặt tôi hét lên " Lên nhà ngay cho tao, tối nay đừng có vác mặt xuống đây nghe chưa. "
Tôi chống tay đứng dậy đi lên lầu. Bây giờ tôi mới để ý là phòng khách được trang trí rất đẹp, rất nhiều bóng bay đủ màu sắc với dòng chữ "happy birthday", ở trên bàn là chiếc bánh kem lớn cùng rất nhiều bánh kẹo. Sinh nhật Hiểu Miên à. Thì ra là lúc nãy nhầm tôi với con bé, cho đáng đời.
9 giờ tối, mặc dù ở trong phòng đọc Tiếng Anh thật to nhưng vẫn không thể át được tiếng la hét của Hiểu Miên và bạn con bé ở dưới lầu. Đúng là mẹ nào con nấy, không cho tôi học thì cũng phải để cho hàng xóm ngủ với chứ. Đến hơn 10 giờ bữa tiệc mới tan, cuối cùng thì đầu óc của tôi cũng được  thoải mái. Nhưng sự im ắng đó lại kiến tôi cảm thấy buồn. Nếu bố mẹ tôi  không li dị và sống hạnh phúc thì chắc có lẽ tiệc sinh nhật của tôi cũng sẽ được tổ chức linh đình như vậy. Tôi thật sự rất nhớ mẹ. Cầm bức ảnh cũ trên tay, nhìn chăm chú, mẹ của tôi lúc  ấy rất đẹp. Li hôn, họ hàng ai cũng mắng bố tôi ngốc, một người vợ hiền lành như vậy mà cũng không thể giữ. Khuôn mặt mẹ mờ dần thay vào đó là một tầng sương mù nhẹ, một giọt nước mắt rơi xuống vở bài tập toán làm nhoè đi con số trên đó.
Bãi chiến trường tối hôm qua chắc chắn vẫn còn đó nên tôi cố tình dậy sớm để dọn dẹp. Đúng như tôi nghĩ phòng khách và phòng bếp không khác gì bãi rác, vỏ bánh kẹo, bong bóng, pháo giấy nằm ngổn ngang khắp nhà. Tôi lấy cái kim đâm cho nổ hết bong bóng, nhặt rác hút   bụi, lau sàn nhà. Làm gần xong thì mới thấy mẹ kế xuống lầu đi làm. Một lúc lâu sau làm xong tất cả mọi việc, tối mới xách cặp đi học.
Trên đường tôi vừa đi vừa đọc Tiếng Anh nên không nghe thấy tiếng kêu của Vương Ngôn. Cậu ấy chạy tới, thở hồng hộc bên cạnh thì tôi mới biết.
"Sao cậu đi nhanh vậy hả? Chân dài thì ghê lắm chắc. "
Tôi nhìn sang cậu ta, mắt một mí rất to, nhưng lại bị một cặp kính cận che khuất.
"Có chuyện gì à? "Tôi hỏi.
"Thấy cậu nên cùng đi cho vui thôi. " Cậu ấy vừa cười vừa nói. Nhìn má lúm đồng tiền của Vương Ngôn làm tôi nhớ đến Liệt Vũ, cậu ấy cũng có một lúm ở má bên phải.
"Này.... Này.... "
Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng xúc cảm thì thấy Vương Ngôn đang lấy tay khua khua trước mặt tôi.
"Mặt tớ có dính gì hay sao mà cậu nhìn tôi như sinh vật lạ thế. "
"Không! Tại thấy cậu giống con cún quá. "Tôi lắc đầu rồi chạy nhanh về phía trước.
Cậu ấy chạy theo tôi rồi hét lên: "Đồ điên. Có cậu mới giống con cún ấy ! "
"Lêu... Lêu... "Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu a chạy không khác gì một con vịt đực.
Bộp. Không chú ý nên tôi va phải lưng một người rồi ngã phía sau. Tôi ngửng lên nhìn, trùng hợp ghê, lại là Liệt Vũ. Hình như là mấy hôm trước tôi cũng đụng phải cậu ấy ở chỗ này, trước chỗ nhà xe đi ra luôn.
"Xin lỗi cậu nhé! " Tôi đứng dậy,  phủi phủi mông.
"Sao lại là cậu nữa? " Vũ nhìn tôi với vẻ mặt có lẽ là... ừm... đúng rồi là vẻ mặt rất khó chịu. Ý gì đây? Có phải là cậu ấy chê tôi phiền phức hậu đậu không nhỉ?
"Này cậu có sao không ? " May mà có Vương Ngôn tới đúng thời điểm quan trọng nếu không thì ngại chết.
"Liệt Vũ à, cậu tha lỗi cho La Mộc Mộc nhé! Cậu ấy hậu đậu lắm. " Rồi cầm tay kéo tôi đi.
Éc! Vương Ngôn cậu thân tôi lắm à? Làm sao cậu biết tôi hậu đậu? Đó là hai câu hỏi mà tôi muốn hỏi ngay lúc này.
Chạy vào trong lớp,  hai đứa thở hồng hộc,  mặt đỏ bừng, cũng không hiểu vì sao Vương Ngônvlại kếp tay tôi chạy nữa, Vũ không phải hổ báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro