Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay , Tiểu Mễ không đi học vì cậu ấy bận tham gia cuộc thi hùng biện ở trường Tam Trung, Phi Phi không được đi vì phần nói của cậu ấy không được hay lắm. Buổi trưa, chúng tôi tới nhà ăn , chọn một vị trí gần cửa sổ , từ đây có thể nhìn thấy khung cảnh toàn sân bóng rổ , đội bóng rổ trưa hôm nay hình như không tập, có lẽ là do trời nắng quá . Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện phiếm ,nói từ chuyện trên trời tới chuyện dưới đất . Bỗng nhìn thấy Liệt Vũ cũng đang ăn cơm , vừa hay chỗ cậu ấy đối diện với chỗ của tôi.
" Này, mấy người cùng ngồi ăn với Liệt Vũ là ai thế ?"
Thấy tôi đổi chủ đề đột ngột Phi Phi cũng chưa kịp thông não. Tầm một phút sau cậu ấy mới " À " một tiếng, quay ngang quay dọc đến khi nhìn thấy Liệt Vũ thì mới trả lời :
" Bạn thân Lâm Thần và thanh mai trúc mã Lộ Mĩ lớp 10/2. Mà sao cậu chú ý thế ?"
" À vì mình muốn biết hết tất cả tên của mọi người ý mà.  "  Tôi ngượng ngạo trả lời .Nhưng thật ra thì tôi muốn biết tất cả mọi người xung quanh Liệt Vũ và dần dần tôi cũng hiểu ra rằng vì sao tôi luôn chú ý tới cậu ấy , đó chình là một người con gái thích một người con trai  .
Thấy tôi bảo thế nên lúc nào thấy ai cùng khối hay khác khối mà Phi Phi biết tên thì cậu ấy đều nói cho tôi , phiền phức thật , nhưng mà cũng không sao , biết nhiều một chút cũng tốt .
Từ hôm anh Tiểu Bân hứa sẽ đèo tôi đi học đến giờ thì ngày nào anh cũng giữ đúng lời hứa . Kể từ đó hai chúng tôi thêm thân hơn ,theo như lời anh kể thì bố anh ấy là phó tống giám đốc công ty thương mại D .Mẹ là giảng viên đại học G . Chỉ nghe đến thế thôi tôi đã hình dung ra nhà anh ấy giàu và gia cáo thế nào rồi . Anh cũng đã hỏi về gia đình tôi nhưng tôi cũng chỉ trả lời là tôi có một cô em gái đang học tiểu học chứ không nói gì về bố mẹ cả . Tôi cũng không muốn ai biết được chuyện này để rồi thương hại tôi . Chiều hôm nay tan học , tôi đứng trước nhà xe của trường để đợi anh Tiểu Bân , đáng lẽ ra giờ này anh phải tới rồi chứ nhỉ ??
-"Này" giọng của Liệt Vũ vang lên từ phía sau của tôi .
Cậu ấy dừng xe ở trước mặt tôi . Còn đang thắc mắc không biết vì sao thì cậu đã nói
- " Anh của tớ có buổi học tối "
- " À "_tôi nói lời cảm ơn với cậu ấy rồi bước đi , nhưng đi được hai nước thì cậu ấy lại nói
-" Tớ đèo cậu về "
Nghe thế tôi dừng bước ,ngoái đầu lại rồi gật đầu . Cũng không biế vì sao khi ấy tôi lại như vậy có lẽ là mọi điều Vũ nói tôi đều đồng ý.
Hôm nay Vũ không nghe nhạc, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Đi một lúc tôi mới lấy hết can đảm để nói giới thiệu với cậu:
"Chắc cậu chưa biết tên của mình nhỉ? Mình là học sinh mới chuyển tới, La Mộc Mộc. "
Nếu không tính mấy lần va chạm lần trước  thì có lẽ đây mới là lần đầu tiên tôi trực tiếp nói chuyện với cậu ấy. Mấy lần ngồi xe theo anh Tiểu Bân thì cậu ấy có lúc thì đi trước lúc thì về sau cũng có lúc thì đèo Lộ Mỹ nên tôi cũng không bắt chuyện được.  Nghe đồn thì Lộ Mỹ thích anh Tiểu Bân nên tôi cũng không phải bận tâm. Có lẽ con bé đó không ưa gì tôi nhỉ? Nhiều lần nó còn thể hiện ra mặt luôn mà! 
À, lạc đề mất rồi. Cậu ấy cười cười:
"Ừ,  tớ biết rồi. Tiêu Bách cũng đã nói là lớp cậu ấy có một bạn nữ mới chuyển tới rất xinh. Với lại anh tớ cũng đã nói với tó vè cậu rồi."
Loa phát thanh của lớp đúng là không sai. Quả đúng là như lời Phi Phi nói, cậu ta cứ như là gián điệp ý, trong lớp có chuyện gì đều rêu rao khắp nơi. Tập bóng rổ không lo mà tập mà cứ đi buôn chuyện phiếm.
Nhắc đến bóng rổ mới nhớ dạo gần đây đội bóng không tập thì phải?
"Này! Sao dạo này các cạu không tập."
"Hử? "
"Bóng rổ ấy. "
"Trường mình rút thăm được  vế vào thẳng bán kết rồi nên không phải luyện tập nhiều."
"Chúc mừng cậu nhé!" Liệt Vũ chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy được  khuôn mặt vui vẻ và sung sử của tôi ngay lúc này.
Gần đến nhà, tôi bảo cậu ấy dừng xe lại ở chỗ mọi khi. Tôi chưa kịp xuống xe thì đã nghe một giọng nói quen thuộc:
"Ái chà, có nam sinh đèo về nhà cơ à?"
Tôi xuống xe, bỏ lơ bà mẹ kế, chưa kịp cảm ơn thì cậu đã quay lại nhìn bà.
"Chào cô ạ! "
"Ngoan lắm. Cháu xem con gái nhà bác đấy, thấy mẹ mà không chào hỏi gì cả."
Nghe giọng của bà ấy bây giờ làm tôi ớn cả sống lưng.
"Mà lần sau đèo thì nhớ đèo tới nhà nhé cháu." Rồi chỉ vào nhà của tôi cách đây mấy căn nhà. "Ở đó đó. "
"Cậu về đi. " Tôi có thể cảm nhận giọng nói lúc đấy của mình rất lớn và đang kìm nén mọi cảm xúc.
Liệt Vũ không nói gì nhưng vẫn đạp xe đi.
"Lần sau nhớ tới chơi nhé! "
"Bà im đi." Tôi thật không thể để bà ấy nói thêm một chứ nào nữa.
Và thế là nhận được  một cái tát, mặt tôi lệch sang một bên vừa đúng lúc thấy Liệt Vũ đang quay lại nhìn tôi. Thật buồn vì để cậu ấy thấy được  cảnh này.
"Mày tưởng tao không dạy được  mày à? Về nhà làm việc."
Tôi cười lạnh. Không sao cả, chỉ là một cái tát thôi mà. Quen rồi.
Tối hôm ấy,  nằm trong phòng khóc thầm. Không phải là tôi hay khóc mà chỉ là tức nước rồi đâm ra vỡ bờ mà thôi.
Lúc ăn cơm bố nói là mua xe cho tôi là tôi đã biết là bà mẹ kế đã nói gì đó với ông rồi.
Tôi chỉ im lặng. Thực ra thì bố cũng không thương tôi lắm đâu. Nếu mà ông thật sự thương tôi thì cũng không để mẹ kế hành hạ tôi như vậy mà không nói gì. Ông chỉ là nuôi tôi như một nghĩa vụ, không hơn.
Nhiều khi tôi học không được  tốt, còn đánh tôi nữa. Lúc lớp 6, thi không tốt, ông liền bỏ đói tôi mấy bữa. Vì thế mà đến giờ tôi vẫn phải cố gắng học tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro