36-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C36

Tiết Ngôn quả thật công tư rõ ràng, giác ngộ rất cao.

Biên Nhan thất vọng rời đi.

Cô định bụng lại đi tìm đạo diễn nói tiếp.

Vậy mà thái độ của đạo diễn Phương rất kiên quyết: "Đây không phải nên trách em sao, ai bảo em viết nhiều tình tiết nóng bỏng, dữ dội như vậy. Tiết Ngôn còn nói phải bám sát kịch bản, bám sát câu chuyện trong lòng em, cái này cái nọ đều không cho ai đổi."

... Nói cũng đúng.

Biên Nhan bắt đầu căm giận mình, giận cái sở thích mạnh mẽ chiếm đoạt, một lời không hợp lập tức "lái xe" của mình.

Trở lại phòng nghỉ, cô đau đớn nói: "Sau này, em không bao giờ viết cảnh giường chiếu cho anh nữa!"

"Nếu như biên kịch không phải là em, anh sẽ không nhận bộ phim này."

Cô càng nghẹn ngào.

Đàm Dận nhếch môi, đưa tay muốn xoa đầu cô. Biên Nhan xót xa giơ ví lên che, né tránh: "Tại sao em đụng cái nào là phải trả tiền cái nấy, người khác thì được nhận thù lao còn được anh mạnh mẽ cho free như vậy chứ!"

"..."

Hơn 10 phút sau, hóa trang, phim trường, ánh sáng, quay phim sẵn sàng, tiếp tục quay.

Lần này Tiết Ngôn cũng ở lại, anh đang khoanh tay đứng sau máy giám sát, vẻ mặt còn nghiêm nghị hơn cả đạo diễn.

Đạo diễn Phương lại nói về cảnh quay cho hai diễn viên, nhiều lần nhấn mạnh Mạnh Nam Thừa phải bắt đầu trước, An Du phải diễn kiểu thụ động: "Vừa hay cô ghét Đàm Dận, An Du vốn cực kỳ chán ghét Mạnh Nam Thừa, luôn bị anh ta làm mấy chuyện nổi da gà kia, cô chỉ cần phản ứng theo bản năng là được rồi."

Đạo diễn nói thẳng thắn như vậy, có thể nói là gần như không nể mặt vai nam chính, vẻ mặt của mọi người ở đây đều có chút vi diệu.

Tô Giác gật đầu, nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái.

"Xé quần áo của cô ấy... Véo cổ cô ấy... Chạm vào eo cô ấy... đi xuống... chạm vào đùi của cô ấy..." Chưa đầy ba phút, đạo diễn Phương thở hổn hển hô cut: "Mấy lời vừa nãy tôi căn dặn cho diễn viên nữ nghe, cậu là đàn ông con trai mà nổi da gà cái gì hả?"

Trong ống kính rõ mồn một, trêи cánh tay cường tráng của Đàm Dận nổi đầy lông tơ, cực kỳ rõ ràng.

Gương mặt Tô Giác lộ vẻ khó chịu, nhanh chóng lướt nhìn Tiết Ngôn đứng cách đó không xa.

Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích bị đàn ông khác đè bên dưới, đại khái là anh ấy thật sự có cái nhìn khá thoáng đối với nghề nghiệp diễn viên này, vẻ mặt gần như không có cảm xúc gì, toàn bộ quá trình đều lạnh lùng một cách dị thường.

Trái lại còn có dư sức quan sát Biên Nhan.

Khi thấy vẻ buồn bực của cô thì anh bắt đầu tức giận.

Biên Nhan thật sự không ngờ, Đàm Dận sẽ bài xích tiếp xúc thân mật với Tô Giác.

Cô nhớ tới những điều kiện bao nuôi nghiêm khắc kia của Đàm Dận, khoa trương đến nỗi nắm tay thôi mà còn phải thu tiền, mới hai mươi mấy tuổi với cả đẹp trai thế kia hơn nữa còn là xử nam...

Không thể nào...

Chạm vào ánh mắt tĩnh mịch của Tiết Ngôn, chẳng biết tại sao cảm giác bị sỉ nhục đó càng ngày càng mãnh liệt, Tô Giác không thể nhịn được nữa đẩy Đàm Dận ra: "Đạo diễn, cảnh này tôi không diễn được."

"Cô cũng đừng nóng, lúc này biểu hiện của Đàm Dận đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều rồi, hai ngươi quay vài lần nữa..."

Tô Giác nói: "Không được, tôi không diễn được cảnh giường chiếu với anh ta."

"Nhất thời cô bảo tôi đi đâu tìm thế thân cho cô?" Đạo diễn Phương bị hai diễn viên không chịu phối hợp này khiến lòng đầy phiền não.

Vóc dáng của Tô Giác nổi danh trong giới, hơn nữa đôi chân kia vừa thẳng vừa trắng, là cái được fan hăng say bàn tán nhất.

Muốn chọn người có vóc dáng sánh ngang với cô ta, lại nguyện ý khỏa thân đóng thế trước ống kính cũng không dễ dàng, chắc hẳn phải tốn công sức một phen.

Tô Giác kéo kín quần áo, nhẹ nhàng nói: "Lúc nãy anh có nói, trước đó cô Biên đã diễn thử với anh ta rất tốt, thân hình của cô ấy vừa hay khá giống với tôi, đây không phải là có sẵn thế thân rồi sao."

Gương mặt Tiết Ngôn u ám.

Đàm Dận nhíu mày.

Tô Giác liếc mắt về phía Biên Nhan, nói tiếp: "Vừa lúc đây cũng là bộ phim đầu tiên cô Biên làm biên kịch độc lập, ý nghĩa không tầm thường. Nếu có cơ hội cô ấy nên đích thân tham dự vào, tôi tin cô Biên cũng sẽ rất vui đúng chứ?"


C37

Anh ta chuyển sang cô, ra lệnh: "Em tới đây."

Biên Nhan nhìn vũng nước dưới đất, do dự: "Làm gì?"

"Bàn chuyện đóng thế."

Vì vậy Biên Nhan chỉ đành không tình nguyện đi theo sau Tiết Ngôn dưới cái nhìn soi mói và vẻ mặt "em bảo trọng" của đạo diễn Phương.

Phút cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn Đàm Dận, không bỏ lỡ nét hung ác chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt anh.

Đợi cô vào phòng, Tiết Ngôn đóng cửa lại.

Biên Nhan nhất thời cảm thấy đầy rẫy nguy cơ, cô dùng giọng thương lượng nói: "Thật ra chỉ cần cắt một vài cảnh quá lộ hàng là được rồi. Em đã nói với đạo diễn, cho rằng mấy cảnh sương sương đó có cũng được mà không có cũng không sao, còn dễ bị tăng mức độ khó kiểm duyệt."

Tiết Ngôn không nói gì.

Biên Nhan suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tiết Ngôn, anh không nên như vậy."

Đáy mắt Tiết Ngôn nổi chút gợn sóng.

"Bộ phim này của chúng ta là theo đuổi nghệ thuật, không thuần túy chỉ vì những cảnh nóng, em bị người ta thấy ngực hay đùi không có nghĩa là em không trong trắng nữa, tại sao phụ nữ ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại bị người khác xem thường chứ? Vừa rồi anh nói những lời đó, Tô Giác nghe thấy nhất định rất đau lòng."

Đôi mắt Tiết Ngôn lại nghiêm túc: "Nói đường hoàng vậy, chẳng qua em không chịu nổi Đàm Dận lên giường với phụ nữ khác ở trước mặt em thôi."

"Cũng không hẳn."

"Ồ."

"Không ở trước mặt em thì cũng không được phép." Sau này cô nhất định phải hạn chế bảo bối quay cảnh thân mật!

Một hồi lâu, Tiết Ngôn cất lời: "Em thích cậu ta vậy sao?" Anh đùa cợt, mang theo sự tủi thân khó thể phát hiện: "Vậy anh thì sao? Em vứt bỏ anh vậy ư?"

"Em luôn miệng nói thích anh nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi." Thậm chí trong mắt anh xuất hiện hận ý vô cùng mỏng manh, che giấu sâu bên trong đồng tử, "Suýt nữa, anh đã tin em rồi."

Biên Nhan rất khó hiểu được ý tứ trong câu nói của anh. Hôm đó ở bệnh viện, ở ngoài phòng bệnh của Chu Hiểu Văn, cô nói nếu lần này anh lại từ chối em nữa, em sẽ hoàn toàn từ bỏ.

Khi đó, cô thật sự đã hạ quyết tâm rất lớn mới nói câu này.

Nhưng anh vẫn từ chối.

Cô cũng là người có máu có thịt, anh không biết cô khó chịu bao nhiêu sao, dù biết thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.

Tiết Ngôn mở cửa, sải bước đi ra ngoài: "Em muốn làm gì thì tùy em, tôi sẽ không xen vào nữa."

Câu nói hệt như hôm đó.

...

Nói là tùy em nhưng anh lại cắt giảm một mớ cảnh thân mật, chưa kể mấy tình tiết khỏa thân còn bị xóa phăng khỏi kịch bản một cách không thương tiếc. Một bộ phim điện ảnh hạn chế độ tuổi sắp bị giảm thành phim văn nghệ trong sáng và đa cảm rồi.

Bất ngờ là lần này Đàm Dận không có dị nghị gì.

Vẫn do Biên Nhan và đạo diễn tranh nhau đấu lý, thậm chí vài lần đạo diễn Phương còn bị tức đến mức muốn bỏ quay mới giữ lại được mấy đoạn nóng.

Hành tới hành lui, vẫn kéo dài tới gần xế chiều mới bắt đầu quay tiếp.

Tất cả các khâu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Biên Nhan mặc quần áo của nữ chính vào, một bộ đồ công sở vừa người, đường cong lả lướt hấp dẫn, cả xương quai xanh cũng được nút áo che kín không lộ gì để chờ bị vai nam chính đè ngã xuống giường xé toạc ra.

Đạo diễn Phương "khụ" một tiếng: "Biết diễn cảnh làʍ ȶìиɦ thế nào không?"

Biên Nhan khiêm tốn nói: "Biết sơ sơ."

Đàm Dận ướt sũng đi tới, lọn tóc nhỏ nước, khóe mắt ửng hồng, quần áo dính vào cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn tột cùng.

Biên Nhan lập tức khích lệ anh: "Bảo bối quyến rũ quá."

Đàm Dận mỉm cười: "Trừ quyến rũ ra, em còn có từ nào khác không?"

Biên Nhan suy nghĩ một chút, nhã nhặn nói: "Bảo bối, anh thật khôi ngô tuấn tú."

Đàm Dận lựa chọn ngậm miệng, cánh tay ôm lấy eo thon của cô: "Đạo diễn, có thể bắt đầu."

Thật ra Biên Nhan rất xấu hổ, kim chủ khác bao nuôi tiểu minh tinh nào không phải là đưa một đống tài nguyên, thẻ đen cứ thoải mái cà, xe xịn nhà sang chẳng qua chỉ là dăm ba cái lẻ tẻ.

Còn cô mỗi ngày đều đang rơi lệ vì nghèo túng, ngày ngày tiểu thịt tươi cởi quần áo lộ hàng trước mặt cô, thỉnh thoảng còn lộ "gà". Cô nhịn đến nỗi thận đau, gan đau, cái ấy ấy cũng đau, nhưng chỉ có thể tái mặt niệm Thanh Tâm Chú.


C38

Trong tranh tối tranh sáng Đàm Dận ngà ngà say lưu luyến nhìn Biên Nhan như rất thỏa mãn với biểu cảm xấu hổ không thể chịu đựng nổi của cô, anh nhếch môi ngả ngớn, luồn ngón trỏ vào miệng cô khuấy đảo chiếc lưỡi mềm mại và ướt đẫm kia.

"Ưm..." Bên môi Biên Nhan rỉ nước bọt, đôi mắt mê ly. Anh có thể hôn môi với gái điếm hạ tiện nhất nhưng lại từ chối không chạm vào môi của vợ anh.

Nhưng hôm nay không vậy.

Người phụ nữ này trưng ra vẻ mặt căm hận nói, cô chê anh bẩn.

Ha, thật thanh cao.

Biên Nhan nhắm mắt lại chờ anh hôn mình, cảm nhận được hơi thở của anh kề sát, thế nhưng lại bị một câu "Không được hôn cô ấy" lạnh lùng cắt đứt.

Là giọng của Tiết Ngôn.

Động tác của Đàm Dận chợt sững lại.

Biên Nhan nghiêng đầu sang, nhìn thấy Tiết Ngôn đứng sau lưng anh quay phim, lặp lại với giọng đầy tính áp bức: "Tôi nói, không cho phép cậu hôn cô ấy."

Nếu không phải nhà tư sản là ba ba.

Đạo diễn Phương không vui xua xua tay: "Thôi, đóng thế cũng không quay dính mặt, không cần cảnh hôn đâu."

Đàm Dận nặng nề nhìn cô, chuyển trận địa đến xương quai xanh của cô.

Trong lòng Biên Nhan vô cùng bi phẫn: !!!

Phúc của cô lợi mất tiêu bằng cách này sao!

Ngón tay thon dài của Đàm Dận cởi hai nút áo trước ngực cô ra, để lộ một phong cảnh kiều diễm trắng như tuyết. Anh không tiếp tục mà cúi đầu ngửi nhựa hương trầm sâu thẳm này, một tay lần mò vào dưới vạt áo, năm ngón tay ôm lấy khối trắng kia.

Cách lớp áo phong phanh bó sát, có thể thấy rõ động tác của anh.

Hơi thở Biên Nhan chợt trở nên nặng nề không ít, cô cảm thấy dường như anh đang níu lấy trái tim cô.

Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, hôn môi nhè nhẹ trước ống kính thì khá ổn nhưng nếu động thật thì bản thân cũng hơi sợ hãi.

Hơn nữa Tiết Ngôn còn đang đứng một bên làm khán giả.

Ngoài miệng nói không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta nhưng sao có thể thật sự không quan tâm đây.

Cũng may nữ chính vốn bị ép buộc, biểu hiện kháng cự của cô lại hợp với nhân vật.

"Luồn tay vào váy chạm vào bắp đùi của cô ấy. Được đấy, Tiểu Biên vặn người đi, em phải xem người đàn ông trước mặt là một con ốc sên bẩn thỉu, bị anh ta đưa đẩy như vậy chỉ hận không thể cắt đứt miếng thịt kia xuống cho rồi... Rất tốt..."

Tiết Ngôn liếc đạo diễn Phương, ánh mắt kia khiến đạo diễn Phương dựng cả tóc gáy sau lưng. Đạo diễn Phương nuốt nước bọt, dựa vào tôn nghiêm của một đạo diễn lớn mới thu chỉ dẫn vừa rồi lại.

Dưới sự chỉ huy của đạo diễn Phương, Đàm Dận đè đôi chân đang đá liên tục của cô, dễ dàng cởi bỏ qυầи ɭót nội y viền tơ vứt xuống gối đầu của cô.

"Đưa tay vào dưới váy cô ấy, dừng lại một lát."

Đàm Dận theo lời làm theo.

Trong kịch bản, đoạn này là Mạnh Nam Thừa đâm ngón tay vào bên trong huyệt của An Du, lúc quay phim dĩ nhiên không thể làm thật, đạo diễn cũng chỉ để cho anh làm cho có thôi.

Tai Biên Nhan đỏ muốn rỉ máu, không tự nhiên nghiêng đầu liếc nhìn ống kính, vừa lúc liếc thấy Tiết Ngôn.

Ánh mắt anh nhìn cô có chút trống rỗng.

Cô giật mình nhưng.

Nhưng ngay sau đó...

Biên Nhan rêи lên muốn khép chân lại, vẻ mặt gần như sụp đổ.

Trước khi quay, cô cố ý mặc hai cái qυầи ɭót, bây giờ ngón tay Đàm Dận kéo cái qυầи ɭót còn lại lên, xoa nhẹ lên cánh hoa đang ươn ướt, khẽ khàng véo lấy âm hạch sưng tấy kia.

Vì để tránh máy quay, anh còn lặng lẽ nâng chân trái của cô lên.

Đạo diễn Phương rất hài lòng, lần này quả thật hiệu quả, cảm xúc của hai diễn viên rất xuất thần, phản ứng cũng vô cùng chân thật. Như hiện tại, Biên Nhan níu chặt ga giường phía dưới, không tự chủ nâng ʍôиɠ lên, có thể thấy được bắp đùi trắng muốt như ngọc đang co rút.

Hình ảnh vô cùng có sức thuyết phục.

Tuy nhiên, sắc mặt nhà sản xuất không tốt lắm. Anh ta hoài nghi nếu Đàm Dận không lấy tay ra, Tiết Ngôn sẽ tức hộc máu.

"Tốt lắm." Đạo diễn Phương quét mắt thấy chỗ kín của Đàm Dận đang căng phồng lên, thầm cảm thán người trẻ tuổi thật dễ dàng xúc động: "Cởi thắt lưng ra, kéo khóa xuống, sau đó làm động tác như đang vào."

Đàm Dận nằm đè lên người cô, sau lưng kéo căng thành một đường cong ẩn nhẫn, nhún mạn sườn xuống. Ở dưới người anh, Biên Nhan hóa thành một vũng nước.

Đạo diễn: "Cử động phần ʍôиɠ."

Phần ʍôиɠ săn chắc của anh cử động có tiết tấu, mô phỏng theo kiểu đang ra vào. Cách lớp quần, cục thịt đang sốt cao của anh chạm vào chân tâm của cô, ma sát, sức lực mạnh mẽ khiến cả người tê dại.

Anh vừa động, vết thương trêи trán chợt rớm máu, cô đọng chảy xuống, nhỏ lên trán của cô gái bên dưới.

Biên Nhan rất cố kìm nén, nhưng trong cổ họng vẫn phát ra tiếng rêи mềm mại ngọt ngào, bị anh công kϊƈɦ mạnh bạo khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Ham muốn tích lũy trong người mấy ngày này giờ đây bùng phát, mắt cô ngấn lệ cũng chẳng còn quan tâm mình đang ở đâu, vô ý thức cọ xát thân thể anh.

Đến khi cô nghe được tiếng nghiến răng khe khẽ của Đàm Dận.

Biên Nhan lập tức rơi nước mắt, trong lòng lộp bộp nhận ra ánh mắt Đàm Dận đang nhìn cô như thể muốn lột sạch cô để nuốt vào vậy.

... !

Cô yên lặng cảm thán cho diễn xuất của bảo bối.

Tay trái Đàm Dận đưa vào chỗ kín trông như đang trêu chọc phía dưới của cô nhưng ƈôи ȶɦịt cứng rắn lại lơ đãng bắn ra, "tách" rơi xuống nhục huyệt non nớt của cô.

Bộ phận sinh ɖu͙ƈ trần trụi chạm nhau, Biên Nhan che mặt than nhẹ.

Quá đáng!!

Đàm Dận cắn bả vai cô, u ám mà nóng nảy: "Không được kêu."

Đạo diễn Phương chưa từng cảm thấy việc chỉ đạo lại mệt mỏi như bây giờ, một mặt là vì sự thể hiện xuất sắc của các diễn viên, nhưng mặt khác vì diễn viên thể hiện cảnh giường chiếu quá xuất sắc nên anh ta lại có hơi hốt hoảng.



C39

Tiết Ngôn không biết mình tại sao mình lại đứng ở đây, anh hiểu rất rõ là sẽ thấy điều gì.

Ngực mơ hồ có cảm giác đau nhói, có một giọng nói luôn nhắc nhở bên tai anh.

Món đồ anh cẩn trọng bảo vệ nhiều năm qua lại dễ dàng bị người khác cướp đi như thế.

Đàm Dận khống chế sức lực, quy đầu cẩn thận cọ trước miệng huyệt, bị cái miệng nhỏ nhắn ướt mềm ngậm lấy gần như một nửa, trước khi ý chí hoàn toàn tan rã đã nhanh chóng rút trở về.

Biên Nhan cong lưng lên, vòng eo mềm yếu, cô cuống quít muốn che giấu phản ứng của mình.

Không phải bảo bối sẽ súng thật đạn thật làm ở đây luôn đấy chứ?!

Thế thì hy sinh quá lớn rồi đó!

Cô rất muốn khuyên anh không cần phải thế, anh sẽ bị đánh đấy, đáng tiếc không tìm được thời cơ tốt.

Đàm Dận ra sức nhấp nhô ở giữa hai chân đang mở rộng của cô, nhiều lần cảm thấy sắp vào rồi nhưng lại chợt lướt qua đầy nguy hiểm, hai người kì kèo một hồi bắt đầu thở hổn hển.

Mỗi lần cô chịu đựng không nổi muốn kêu lên, anh sẽ hung dữ khiến cô ngậm miệng.

Quả thật là có đoạn này trong lời thoại.

Biên Nhan cắn mu bàn tay của mình, khóc không ra nước mắt cố nuốt tiếng rêи rỉ xuống cổ họng.

Quay phim đặc tả nhắm ngay chỗ kín kề nhau của hai người, hình dáng ƈôи ȶɦịt tráng kiện như ẩn như hiện, bên phần đùi nhỏ bé trơn mịn của cô gái có một vệt nước đọng mập mờ.

Bầu không khí trong phim trường càng ngày càng xôn xao, mấy nhân viên đứng phía sau máy móc không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.

Cái này có hơi lố.

Nhưng đạo diễn Phương rất hưng phấn, hưng phấn đồng thời lại sợ sệt, chột dạ không dám nghiêng đầu nhìn Tiết Ngôn.

Theo tiếng "Cắt, qua" của anh ta, Đàm Dận nặng nề nhích hông ra, ngay sau đó như kiệt sức nằm sấp trêи người Biên Nhan.

Cô nhắm hai mắt khẽ nức nở, bên dưới dinh dính ướt đẫm.

Đàm Dận ngăn hành động tiến lên của trợ lý, ý bảo anh ta ném tấm chăn cho mình, một cái dùng để vây kín hạ thân, một cái trùm lên người Biên Nhan.

Đạo diễn Phương quay đầu lại thì phát hiện ở vị trí mà sát thần đã đứng nay lại là Tô Giác. Cô đang hứng thú nhìn chằm chằm một nam một nữ trêи giường. Anh ta cau mày hỏi: "Tiết Ngôn đâu?"

Tô Giác hất mặt về phía cửa, chép miệng: "Đi từ nãy rồi."

Đạo diễn Phương lẩm bẩm một câu gì đó: "Cô tới đây quay mặt để ghép vào."

Phòng làm việc của tổng tài, Tiết Ngôn nhìn những mảnh vỡ điện thoại dưới chân tường. Sau khoảng một phút, anh đi tới, ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Sắc môi anh trắng bệch, luôn luôn nhắc nhở bản thân mình, đợi chút thôi, đợi chút nữa thôi.

Chỉ một chút nữa thôi là anh có thể được như nguyện rồi.

...

Ngày hôm sau, Biên Nhan cần mẫn hoàn thành điểm danh hằng ngày trong group của Đàm Dận, sau đó nhập tên bộ phim "Khối u ác tính" vào ô tìm kiếm.

Trang Weibo thông báo chính thức Tô Giác là nữ chính đã được hơn một trăm nghìn fan chuyển tiếp, còn bên Đàm Dận tương đối ảm đạm, bình luận chuyển tiếp khen ngợi cũng không cao quá ba con số.

Bởi vì danh tiếng hai bên chênh lệch vô cùng khổng lồ, trong mấy trăm bình luận le que, có gần một phần ba đều không thân thiện mấy.

@Điện ảnh Khối u ác tính: Cô là một khối u ác tính trong lòng anh, sinh trưởng ở vị trí gần quả tim. Sau khi cô bỏ đi, mỗi phút mỗi giây, nó vỡ nát chảy mủ, đau đến không thể sống nổi —— Mạnh Nam Thừa @Đàm Dận

Bức hình chụp sườn mặt này lấy từ cảnh quay giường chiếu, Đàm Dận ngồi đè lên người cô gái kia, một tay giữ lấy tay cô, áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào phần eo ếch thon gầy của anh, mày mắt đẹp một cách yêu dị bức người.

"#Điện ảnh Khối u ác tính# #Tô Giác An Du# #Tô Giác Khối u ác tính# Muốn anh giai này quá đi! Nhìn tư thế kia kìa a hu hu hu... Quả là một câu chuyện vừa tra vừa thâm tình, đột nhiên lại muốn yêu đương là như nào nhỉ...

Mong đợi sự hợp tác cùng Giác Giác của bọn em!"

Không ai nói mị biết trước (che máu mũi)

A a a đây là cơ thể thần tiên gì thế này! Ôi vãi!

Tam quan của bộ phim này là thế quái nào vậy... Nữ bị ép (*)??? Chị yêu, sao lại nhận cái bánh có độc này chứ! Mị không cho phép chị yêu và dã nam nhân bỉ ổi quay cảnh giường chiếu!

(*)女接盘侠 (Nữ nhận bàn hiệp): ý chỉ là không biết hoặc bị ép buộc phải chấp nhận người bạn đời hoặc bạn tình của mình không còn trinh tiết.

"Ta hoàn toàn tra không ra anh này trong showbiz, đủ tầm với Tô Giác sao?"

Bộ này sẽ tan nát cho xem... Không đáng giá để Giác Giác phải hy sinh nhan sắc

Không sao, tầm gì cứ mặc, đến lúc đó phòng bán vé thê thảm thì cũng là do tên tuyến 18 vô danh (*) này liên lụy.

(*) Nguyên văn là tiểu trong suốt (小透明): nói đến người có cảm giác tồn tài thấp và những người có ý thức thấp hoặc không có tên tuổi trêи mạng xã hội.

"Vốn thấy rất kinh khủng, kháng cự, tức giận, nhưng nhìn thấy giá trị nhan sắc của nam chính mị chợt hiểu tại sao Giác tỷ lại đồng ý nhận này bộ SQ (*) này rồi..."

(*) SQ: ý nói phim ȶìиɦ ɖu͙ƈ, phim s.εメ.

Ba phút, tui muốn toàn bộ tư liệu của anh zai này

Ha ha ha đúng là phim SQ, phòng làm việc của chị ý lên tiếng làm sáng tỏ rồi kìa, tất cả cảnh lộ hàng trêи màn ảnh đều là do thế thân hoàn thành hết nha. @Phòng làm việc Tô Giác

Biên Nhan đang lướt đọc kỹ từng bình luận đen. Đàm Dận bóp mi tâm chậm rãi bước xuống cầu thang, buổi trưa hôm nay phải đến một khu núi ở tỉnh ngoài quay phim, anh dậy sớm thu thập một số vật dụng cá nhân.

Trong khoảng thời gian này, anh luôn có cảm giác lo âu không xua tan được, sau khi bấm máy thì nó không giảm mà lại tăng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Nhìn thấy Biên Nhan đang ngồi ở ghế với vẻ mặt chăm chú, anh cất giọng khàn khàn hỏi: "Em đang xem gì thế?"

Biên Nhan khó thể tin: "Anh đẹp trai như vậy mà trêи Weibo thậm chí có người còn nói anh bỉ ổi, đây là tiếng người sao?"

Đàm Dận rót ly nước cho mình, ngược lại tâm trạng của anh rất bình thản: "Thẩm mỹ khác nhau là chuyện rất bình thường."

Thấy cô vẫn đang tức giận, anh nhận lấy điện thoại di động lướt vài cái: "Trêи Weibo đánh giá anh rất kém sao?"

"Không đâu, anh còn có không ít fan nhan cẩu đấy."

"À, trong dự liệu."

"..."

Đàm Dận ngồi ăn sáng đối diện cô: "Lần này đi quay ngoại cảnh em cũng đi theo sao?"

"... Trong rừng cây có một cảnh quay dã chiến, em làm biên kịch kiêm đóng thế dĩ nhiên phải đi theo."

Đàm Dận mỉm cười liếc nhìn cô.

Trước khi ngủ, nếu anh cần cù làm việc trêи người cô một phen, có lẽ sẽ giúp vào giấc hiệu quả hơn nhỉ.

Anh dùng ánh mắt "đánh giá gối ôm thích ý" quan sát cô, ôm cơ thể mềm mại thơm ngát này vào, ngay cả tạp niệm cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Biên Nhan bị anh nhìn quả thật nuốt không trôi.

"Hay giống như hôm qua cứ ma sát ở bên ngoài mà không vào?" Đàm Dận cố ý làm ra biểu cảm mất hứng.

"... Có thể giả thành thật, bí mật một tẹo thì không sao." Vừa dứt lời, mặt Biên Nhan bỗng đỏ bừng, cô cúi đầu: "Đầu tháng, ba sẽ gửi tiền sinh hoạt tới. Còn Tiết Ngôn, gần đây đang bận rộn với các hạng mục, không phân thân ra được."

Cô mãnh liệt ra ám hiệu: Như vậy không có ai quấy rầy chúng ta! Muốn lố bao nhiêu cũng được đó á!

Đàm Dận im lặng: "Quên nói cho em biết, tháng này có 31 ngày."


C40

"Được, anh đi với em." Đàm Dận dừng ăn, dùng giấy khăn lau miệng.

... Anh mà đi thì đừng hòng được nhả tiền!

Biên Nhan nháy mắt ra hiệu: "À này, anh có phát hiện Tiết Ngôn có ý kiến với anh không?"

Đàm Dận cười: "Tại sao anh ta lại có ý kiến với anh?"

"Bởi vì em chứ sao."

"Em?"

Biên Nhan nói một cách hàm súc: "Có lẽ anh ấy muốn ăn cỏ hồi đầu (*) đấy."

(*) ăn cỏ hồi đầu: ý nói làm một việc gì đó mà bạn muốn làm lại.

Dù sao cọng cỏ cô đây mơn mởn ngon miệng, xanh non mọng nước như vậy mà.

Nụ cười của Đàm Dận phai nhạt.

...

Công ty con dưới trướng tập đoàn Biên thị, phòng làm việc của Tiết Ngôn.

"Mặc dù nói là người một nhà... Cũng không thể nói trắng ra với anh thế này nhưng mà lúc nào mới thanh toán tiền nhuận bút cho em?"

Ngồi bị ghẻ lạnh hơn hai mươi phút, thấy Tiết Ngôn vẫn vùi đầu làm việc, không hề có ý muốn đoái hoài gì tới cô, Biên Nhan không chịu nổi đứng phắt dậy.

Rốt cuộc Tiết Ngôn đã chịu dời ánh mắt từ số liệu phân tích trêи báo cáo qua. Anh cảm thấy bất ngờ, nhíu mày: "Em rất thiếu tiền?"

Biên Nhan phát ra tiếng lòng đầy khát vọng: "Vầng, rất thiếu!"

Tiết Ngôn bỗng trở nên u ám hơn: "Sao anh không biết gần đây em cần tiêu một khoản lớn như vậy? Là em thiếu tiền hay cậu bạn trai kia của em thiếu tiền?"

Nói trúng tim đen.

Biên Nhan cứng họng.

Tiết Ngôn cười lạnh: "Cầm tiền trong nhà đi nuôi trai, em giỏi đấy."

"Em..."

Anh lãnh đạm, tỏ vẻ công tư phân minh: "Lúc ký hợp đồng, em có đọc rõ không? Trêи đó có đề cập tiền nhuận bút tính 3% căn cứ theo phí chế tác, được thanh toán một lần sau khi phim điện ảnh công chiếu."

Biên Nhan kinh hãi trợn mắt há mồm: "Vậy em em..."

Tiết Ngôn buông mắt, không khách khí hạ lệnh đuổi khách: "Anh phải làm việc, em đi ra ngoài đi."

Quá không hợp tình người rồi.

Xem như Biên Nhan đã nhìn ra, cái đức hạnh này của anh làm gì giống muốn ăn cỏ hồi đầu chứ, rõ ràng chỉ muốn chỉnh cô thôi.

Thấy cô tức giận giậm chân thì anh sẽ vui vẻ.

Biên Nhan càng nghĩ càng thấy đúng, vừa khó hiểu vừa căm phẫn nhìn anh. Sau đó cô ra khỏi công ty, chạy tới sân bay hội họp với đoàn phim.

Sau khi máy bay đáp, đoàn người ngồi vào xe bảo mẫu được phân công, cách nơi lấy cảnh còn vài chục km, theo như tình hình giao thông hỗn loạn như hiện tại, ít nhất còn phải một hai tiếng nữa mới có thể tới được.

Sau khi vào núi rồi chuyển sang xe buýt do công ty khai thác thắng cảnh cung cấp, xe rong ruổi theo đường núi quanh co. Biên Nhan bị chao đảo nên có hơi say xe, dạ dày cồn cào khó chịu, vả lại ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện tựa vào lòng Đàm Dận.

Trêи xe có một tiểu thịt tươi, diễn vai nam hai ở trong phim, phần diễn không nhiều lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện tất nhiên đều sẽ dẫn đến một loạt thảm cảnh tàn khốc.

Trang Yến rất trẻ tuổi, vẫn còn đang là học sinh, tranh thủ nghỉ hè ra ngoài quay phim. Cậu ta trông trắng trẻo, thanh tú, đáng yêu, rất phù hợp với thiết lập ấm áp và vô hại của nhân vật nam hai.

"Này, không thoải mái à?" Hai người họ đều ngồi ở hàng ghế phía ngoài. Cậu ta giơ tay giữ lấy cái đầu đang lắc trái lắc phải của Biên Nhan.

Biên Nhan muốn ngủ thϊế͙p͙ đi: "Ừm..."

Trang Yến rất tốt bụng giúp cô đỡ đầu, bây giờ cánh tay hơi nhức, buồn cười nói: "Nếu không thì chị cứ qua ngồi kế tôi đi, tôi có thể cho chị mượn vai dựa vào."

Đàm Dận nghe vậy liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

Biên Nhan hé mắt ra một đường kẻ nhỏ, theo bản năng từ chối: "Không cần đâu."

Vì vậy Trang Yến thu tay về, vừa lúc xe đi lên một dốc đứng, thân thể Biên Nhan bị quán tính chợt nghiêng về phía trước, thật may là Đàm Dận nhanh tay lẹ mắt dùng cánh tay bảo vệ cô.

Đang chưa tỉnh hồn, cô chợt nghe bên phải có một tiếng "phụt" cười vang lên.

Biên Nhan không vui.

Trang Yến thôi không cười nữa, nghịch điện thoại di động như không có chuyện gì xảy ra.

Xem một hồi, môi lại nhếch lên.

Biên Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu qua xem thử, lập tức tức chết: "Cậu chụp xấu quá đi!"

Hình một cô gái khép hờ mắt ngủ, gương mặt méo mó không còn hình tượng gì, khóe miệng còn có nước chảy ra.

Camera của điện thoại Apple khiến da cô hơi vàng, nhan sắc bỗng giảm hai độ: "Tại sao cậu không mở app chỉnh sửa ảnh hả?! Đồ thẳng nam!"

"Phản ứng đầu tiên của người bình thường không phải là nên trách tại sao tôi lại chụp chị à?"

"Vậy tại sao cậu lại chụp ảnh tôi?"

Trang Yến cạn lời, sau đó cười nói: "Dáng vẻ chị ngủ chảy nước miếng thật đáng yêu."

Biên Nhan lại nhìn qua, tán thành gật đầu: "Ừ, đúng là đáng yêu."

"..."

"Nhưng mà cậu vẫn nên xóa đi."

"Tại sao? Tôi còn định cà trắng da cho chị đẹp lên đây."

"Tôi không cho phép có ngôi sao nam xa lạ nào giấu riêng bức ảnh xinh đẹp của tôi."

"... Là hình xấu chứ nhỉ?" Tuy đùa với cô nhưng Trang Yến vẫn xóa trước mặt cô.

Biên Nhan hài lòng ngồi thẳng người, cô quyết định cố gắng ngủ để giảm phản ứng say xe.

Lại qua hơn mười phút, xe buýt ngừng lại, trêи xe có hai người đi xuống.

Biên Nhan không thể chờ đợi: "Đã tới chưa?"

Đàm Dận nhắm hai mắt, giọng nói lãnh đạm: "Chưa tới."

Biên Nhan không thể làm gì khác đành tiếp tục ngủ.

Cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh áp vào mặt mình, cô mở mắt ra nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Trang Yến. Cậu ta cười híp mắt hỏi: "Vẫn còn giận sao?"

Cậu ta cầm chai nước suối ướp lạnh, có lẽ là mới vừa xuống mua ở siêu thị ven đường. Biên Nhan dùng cổ kẹp lại, quả thật đã dễ chịu hơn không ít: "Cảm ơn."

Người đại diện của cậu ta xách lên một túi nilon đầy thức uống lạnh đang phân phát cho người trong xe. Đàm Dận cũng nhận được một chai nước ướp lạnh béo tốt thỏa lòng (*), nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

(*) Nguyên văn 肥宅快乐水: ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những thức uống như coke và thường được ví là thức uống vui vẻ và phong phú (ý nói có chất đường) vì nó có thể mang lại hạnh phúc cho cộng đồng nhà họ phì.

Biên Nhan không hề keo kiệt bày tỏ sự tán thưởng của mình với cậu ta: "Thằng nhóc nhà cậu rất hiểu chuyện, không uổng công hậu kỳ tôi tăng thêm cho cậu một cảnh quay nổi bật lắm đấy."

"Vậy thì thành thật cảm ơn biên kịch đại nhân." Trang Yến cười lên trông môi hồng răng trắng: "Tôi có thể hỏi là cảnh nào không?"

"Đoạn này là một đoạn BL (boy love) mập mờ nhá." Biên Nhan nói: "Đây chính là khi tôi gặp được cậu thì mới quyết định thêm vào. Cậu cũng biết bây giờ quần thể hủ nữ ngày càng lớn mạnh, một khi bộ phim này truyền bá ra cậu nhất định có thể hấp dẫn không ít tình cảm nồng nàn của fan CP nam nam đâu."

Nụ cười của Trang Yến từ từ cứng lại: "Hóa ra là cảnh này... Nhưng tôi là thẳng nam."

Biên Nhan tỏ ánh mắt hoài nghi: "À, ừ."

"... Tôi thật sự là thẳng nam, là loại thẳng nam thích ngực lớn, eo thon, ʍôиɠ to các kiểu."

"Tôi biết mà."

"...Nên chị có thể xóa đi không?"

"Chẹp, lần đầu tiên tôi thấy diễn viên chủ động yêu cầu xóa phần diễn đấy."


C41

Bảo bối LẠI tức giận rồi.

"Bọn em làm phiền anh sao?" Biên Nhan dịu giọng: "Vậy em không nói nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi."

Cô nghiêng đầu nháy mắt với Trang Yến.

Biểu cảm của Trang Yến có hơi kỳ quái, cậu lui người về, đeo tai nghe nghe nhạc.

Biên Nhan lấy tay cản ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào Đàm Dận, nghiêng người qua kéo rèm lại che nắng: "Có muốn đổi chỗ ngồi không, em ngồi bên trong cho, chỗ anh nắng quá."

Đàm Dận vùi mặt vào hõm vai cô: "Không cần đâu, vậy là được rồi."

Nửa bên người của Biên Nhan đột nhiên căng cứng.

Bảo bối hiếm khi làm nũng, thật sự quá đáng yêu!

Lúc tới nơi đã gần hai giờ chiều rồi, đoàn phim bắt đầu bố trí cảnh dưới ánh nắng như thiêu đốt, diễn viên gấp rút thay quần áo hóa trang, xong rồi còn phải thoại thử trước ống kính. Mặc dù lần đầu tiên Đàm Dận đóng phim, còn diễn vai nam chính quan trọng thứ hai, bất ngờ thay anh lại vô cùng thích nghi với nhịp độ của đoàn phim, không có xảy ra sự cố.

Về phần cảnh sáp lá cà dã chiến giữa cô và Đàm Dận thì được sắp xếp vào ngày mai.

Cảnh này là công ty Mạnh Nam Thừa tổ chức cắm trại dã ngoại ở khe suối cho 16 nhân viên tiên tiến của năm. Là sếp bự của công ty, anh vốn không có dự tính sẽ đích thân tham gia nhưng sau đó nghe cấp dưới nói mới biết An Du sẽ đi, thế nên quỷ thần xui khiến anh cũng tới cùng.

Trong thời gian này, anh như một thằng nhóc choai choai ái mộ một cô gái nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, đi theo phía sau An Du giúp không ít rắc rối, rõ ràng rất luống cuống mà còn gượng gạo giả vờ ra vẻ cao ngạo, là một trong số không nhiều những cảnh có yếu tố hài hước của cả bộ phim.

Phần diễn của Trang Yến kết thúc rất nhanh. Đa phần cậu ta chỉ làm nền, thỉnh thoảng thoại vài câu với nữ chính, giúp vài việc nhỏ như dựng lều, nhân tiện biểu đạt ra sự thưởng thức và thương tiếc đối với cô.

Cậu ta lau mồ hôi trêи trán đi tới bên cạnh Biên Nhan, thấy cô không chớp mắt nhìn Đàm Dận đang ngồi trêи bãi cỏ, có chút buồn cười: "Sao chị giống như mẹ già đang nhìn đứa con mới bắt đầu học đi vậy."

Cậu ta khều khều cánh tay đang buông thõng của cô: "Căng thẳng đến nỗi quả đấm cũng thành hình luôn rồi này."

"Tôi là fan mẹ số một của anh ấy đấy." Kiêm fan body, fan bạn gái, fan sự nghiệp.

Trang Yến cười: "Fan mẹ mà trẻ vậy à?"

Biên Nhan ném cho cậu ta một ánh mắt đầy tính nội hàm.

Trang Yến: "?"

Con trai, tuổi con còn rất trẻ, không hiểu được kiểu "Mẹ ơi bên trong nóng quá, ngực tròn ghê cơ" này đâu.

"Chị thật không suy xét xóa bỏ đoạn BL nọ sao?" Trang Yến chưa từ bỏ ý định nài nỉ: "Một người đàn ông như tôi thế này bị một tên cơ bắp khác dùng dây đỏ trói ɭϊếʍ đầu иɦũ ɦσα sẽ rất quái gở. Chậc, tôi chỉ mới nhắc tới thôi mà da gà đã nổi cục cục rồi."

"Không suy xét."

"Đổi thành bạn nữ cho tôi cũng được mà."

"Cậu mà là thẳng nam, tôi lập tức trồng cây chuối đi ị ngay."

"Ha ha, con gái con đứa nói chuyện thô lỗ vậy hả?"

Quay xong cảnh, Đàm Dận quay đầu liếc qua chỗ Biên Nhan đang đứng, phát hiện gã trêи xe kia lại đang cùng cô tám chuyện, còn đứng gần vậy nữa thì chân mày anh chau lên một cách không vui.

Cảnh tiếp theo lại sắp bắt đầu quay, anh chỉ có thể mạnh mẽ ép mình di dời sự chú ý.

Có một cuộc điện thoại gọi tới, Biên Nhan liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, lại là Chu Hiểu Văn.

Đối phương rất khách sáo chào hỏi, ngay sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Biên Biên, công ty tôi tổ chức hoạt động team building, muốn thuê căn biệt thự cổ William của cô ở thành phố K mở home party, thuê một ngày 1000 tệ, được chứ?"

Âm cuối của cô ta hơi cao lên, Biên Nhan cảm thấy dường như cô ta có thái độ như người đứng trêи cao nhìn xuống vậy.

Nhưng trêи thực tế, khu vực ngôi biệt thự mà cô ta nói, diện tích, các thiết bị lắp đặt còn có các loại thiết bị phương tiện, theo giá thị trường, tiền thuê hẳn trêи 2500.

Biên Nhan dừng một lát, tỏ thái độ ôn tồn nói: "Ngại quá, căn hộ đó không dễ bắt taxi đâu. Thế nhưng, tôi có thể cung cấp một căn biệt thự khác cho cô, ở vịnh Tượng Thụ."

"Cô lo lắng tôi và bạn bè tôi sẽ làm dơ nhà của cô sao?"

"Đúng."

Chu Hiểu Văn không ngờ cô thẳng thắn thừa nhận thế, khựng lại một lát rồi mới nói: "Cô yên tâm, sau khi party kết thúc tôi sẽ thuê người dọn dẹp sạch sẽ, đồng nghiệp của tôi đều là nhân tài có tố chất tốt nghiệp ở những trường có tiếng, tuyệt đối sẽ không gây hỏng hóc gì cho cô đâu."

"Chủ yếu căn này là di sản mẹ để lại cho tôi, tôi rất quý trọng, không muốn có người xa lạ không thân quen bước vào. Căn biệt thự khác mà tôi cung cấp cho cô trừ vị trí hơi khác thì những thứ còn lại đều không thua kém gì căn William cổ kia cả, có các loại thiết bị giải trí, cô và bạn cô có thể suy nghĩ thử xem."

Chu Hiểu Văn im lặng vài giây, hít sâu một hơi: "Vậy tiền thuê..."

Biên Nhan mỉm cười: "Giảm giá cho cô nhé? 500 đi. Cũng xem như đền bù cho chuyện ngoài ý muốn hôm leo núi lần trước."

"Ừ được." Chu Hiểu Văn đồng ý rất nhanh.

"Vị trí cụ thể tôi sẽ gửi cho cô, còn về chìa khóa biệt thự, cô đến chỗ Tiết Ngôn lấy đi."

"Ừ."

Trang Yến nghe từ đầu tới đuôi xong thì khách quan bình luận: "Cô bạn này của cô rất không biết xấu hổ."

"Không phải bạn tôi, là đàn em của anh tôi."

"Thế nhưng nghe qua... Cô quả thật là người có nhà to nghiệp lớn. Trong đoàn phim đồn quan hệ giữa cô và nhà đầu tư không đơn giản, bối cảnh rất sâu, xem ra là thật."

Biên Nhan nhớ tới số dư trong tài khoản của mình, suýt nữa đã tuôn giọt lệ chua cay: "Đều là tài sản cố định thôi, còn bản thân tôi không có tiền gì đâu."

"Riêng khoản tài sản cố định này cũng rất ghê gớm rồi." Trang Yến nháy mắt với cô vài cái, thấp giọng hỏi: "Chị gái phú bà, chị có muốn bao nuôi ngôi sao nam không? Kiểu thể lực tốt, đẹp trai, tính tình cởi mở ấy."

Nghỉ ngơi giữa buổi, Đàm Dận đẩy trợ lý đang bước lên lau mồ hôi quạt gió ra, đi thẳng đến chỗ Biên Nhan, đoạn đối thoại này chợt lọt vào tai, gương mặt anh lập tức lạnh lẽo, mắt sáng như đuốc nhìn về phía cô.



C42

"Cậu đang nói cậu đấy à..." Biên Nhan vừa chỉ kịp nói được một nửa, Đàm Dận đã dùng một cánh tay tóm lấy người, mắt chứa ý cảnh cáo.

Anh khẽ mỉm cười: "Bao nuôi? Em muốn bao nuôi ai?"

Biên Nhan vừa mới chuẩn bị phủ nhận ngay tắp lự "Em không phải, em không có, đừng nói bậy nha" thì Trang Yến đã giải vây: "Tôi nói đùa thôi."

Đàm Dận nhếch môi nhìn cậu ta.

Mặt trời dần dần chìm xuống phía tây, đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc, bộ phận hậu cần thông báo cho mọi người cơm đặt ở quán ăn gần đây đã được mang tới, các diễn viên lần lượt xếp hàng nhận cơm.

Trừ cơm của Tô Giác là do trợ lý của cô ta đặt riêng ra thì tất cả những người khác đều ăn giống nhau, một mặn và ba chay, mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Biên Nhan ăn khá ít, một phần cơm thế này hơi nhiều với cô, ăn vài miếng thì rầu rĩ ngồi nhìn đồ ăn thừa. Đàm Dận không nói một lời cầm lấy ăn nốt.

Bảo bối không hề ghét bỏ nước miếng của cô!

Thế nhưng một người ăn tận hai hộp cơm, bảo bối béo phì thì sao đây?

Cô chìa ngón tay ra chọc chọc vào bụng anh, phát hiện vẫn rất săn chắc thì mới yên tâm.

Đàm Dận bắt được ngón tay của cô, nhắm mắt lại: "Đừng sờ lung tung."

Vào ban đêm, người của đoàn phim vào ở khách sạn mà tổ chức khai thác cảnh quan đã sắp xếp. Biên Nhan nhìn ông trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, sâu sắc cảm thấy tịch mịch khó chịu.

Núi không đến với cô, vậy cô đành phải đến chỗ núi vậy.

Biên Nhan mặc cái đầm slip dress tơ tằm cực kỳ quyến rũ, khoác thêm một cái áo bên ngoài, lại xịt thêm nước hoa đầy nữ tính, rón ra rón rén đi ra ngoài chuẩn bị lén chạy vào phòng Đàm Dận.

Đến cửa phòng của anh, Biên Nhan hưng phấn, cửa không khóa, không phải đang chờ cô đi vào trong sao?

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, Biên Nhan đá văng dép, giẫm lên tấm thảm mềm mại nhảy ù xuống giường lớn.

Không bao lâu sau, một người đàn ông với cánh tay trần ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô thì chợt tỏ vẻ bất ngờ hỏi: "Sao chị lại ở phòng tôi?"

"Cậu cậu cậu, phòng cậu ư?" Biên Nhan bỗng đỏ mặt lên, tuyệt vọng bò xuống khỏi giường.

"Chị muốn quy tắc ngầm với tôi sao?" Mắt Trang Yến như mỉm cười quan sát quần áo của cô.

"Không không không..." Chân trần của Biên Nhan vòng qua cậu ta, vội vàng muốn lao ra khỏi cửa nhưng bị tay cậu ta giữ được và kéo lại.

Trang Yến kề sát vào cô, cố ý chặn cô giữa cơ ngực của cậu ta và vách tường, trêи người cậu ta tản ra hơi nước mập mờ: "Không hỏi ý kiến của tôi à? Nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy."

Biên Nhan cả kinh: "Cậu không có tiết tháo như vậy sao?!"

Cậu ta buông tay: "Trước khi đi lên con đường này thì tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi."

"Không phải cậu đã nói sẽ kiên định với nghiệp diễn sao?!"

"Sau tối nay tiếp tục kiên định vẫn kịp."

Trong lòng Biên Nhan hơi thấp thỏm, lập tức ra vẻ đoan chính giáo ɖu͙ƈ cậu ta: "Tuổi trẻ đừng nên nghĩ tới mấy thứ đường ngang ngõ tắt này... Trau dồi tốt kỹ năng diễn xuất, tiền đồ sẽ rộng mở thôi."

Trang Yến huých vào chóp mũi cô: "Nhưng nếu không đi đường ngang ngõ tắt, sao biên kịch đại nhân chịu đồng ý giúp tôi cắt cảnh gay sắc tình kia?"

Chàng trai! Rốt cuộc cậu có bao nhiêu oán niệm với cảnh gay đấy vậy hả?!

"Cốc cốc." Có người gõ cửa.

Trang Yến cúi đầu nhìn cô: "Trốn cho kỹ vào."

Nói xong, cậu ta cất bước đi đến cửa.

Biên Nhan vốn muốn tìm một chỗ trốn để tránh hiềm nghi nhưng khi cô nhìn thấy người ngoài cửa thì lập tức không muốn trốn nữa.

Đến khi cô thấy rõ vẻ mặt của người đó, cô lại hối hận vì sao mình không chịu trốn chứ.

Người kia mỉm cười.

"Quả thật em đang ở đây."

Đàm Dận như xách gà con tóm lấy cô từ chỗ Trang Yến mang vào phòng của mình, sau đó ném cô lên giường không thương tiếc.

Ai mà biết Trang Yến sẽ ở đối diện anh chứ?

Tiếng đóng cửa nặng nề như dội vào tim cô, Biên Nhan yếu ớt túm chặt đầm: "Bảo bối, anh nghe em giải thích!"

"Được, anh nghe đây." Đàm Dận ung dung cởi đồng hồ trêи cổ tay xuống, khoanh tay nhìn cô.

"Ờm..." Anh đồng ý mau lẹ vậy làm Biên Nhan bất chợt quên mất nên nói thế nào.

Đàm Dận cười lạnh.

Theo bản năng, Biên Nhan khẽ run rẩy: "Bảo bối..."



C43

"Không phải vậy đâu, em đi nhầm phòng thật mà." Cô cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự chân thành của mình.

Lời giải thích này nhạt nhòa và bất lực biết bao nhiêu.

"Cậu ta không mở cửa cho em thì em có thể đi nhầm phòng được à?"

"Ai biết cậu ta tắm mà không khóa cửa chứ! Em còn tưởng rằng anh đặc biệt để cửa cho em đấy." Liên hệ với những lời ban ngày bị anh nghe được, Biên Nhan có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Quả nhiên Đàm Dận lạnh nhạt nói tiếp: "Em có thể ngốc hơn nữa không hả."

Cô không biết anh có tin mình hay không nữa.

Cánh tay Biên Nhan đã hơi tê rần, cô thoáng điều chỉnh tư thế, bởi vì cổ áo quá thấp, hai bầu nhũ hoa trước ngực cũng nhanh chóng lộ ra.

Vừa rồi cô mặc như vậy đứng trước mặt Trang Yến.

Đàm Dận lạnh lùng nhìn cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại anh cầm theo hai cái cà vạt.

Biên Nhan vừa nhìn cái điệu bộ kia thì trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu. Cô lắp bắp nói: "Bảo bối, hay là em nên về thôi, trong khoảng thời gian anh ở cùng đoàn phim này, chúng ta nên tiết chế một chút mới tốt."

Đàm Dận cúi người, bàn tay đặt ở một chân của cô, nhẹ nhàng và kiên định tách chúng ra: "Em biết suy tính cho anh ghê nhỉ."

Biên Nhan ngơ ngác: "Anh muốn làm gì?"

Đàm Dận nói: "Tối nay em ngủ ở đây đi."

"Nhưng mà..."

Tay của anh lần mò vào dưới đầm của cô, chậm rãi cởi chiếc qυầи ɭót màu hồng ra, sau đó nhét vào miệng, ngậm phần đáy quần nơi kề sát với chỗ riêng tư.

Dường như nếm được mùi vị gì, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại.

Ánh mắt Biên Nhan né tránh, cô quay mặt sang chỗ khác.

Chỗ đó bẩn đến vậy! Điên rồi!

Sau một lát cô mới hiểu được cách dùng thật sự của hai cái cà vạt này.

Đàm Dận chia chúng ra, co chân cô lại rồi trói vào rồi buộc thật chặt. Cô bị ép mở rộng hai chân khiến hoa huyệt mềm mại hoàn hoàn trần trụi trước mắt anh.

Hơi thở của anh nặng dần, anh đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào. Mép huyệt hồng nhuận như xấu hổ chợt co rúm lại, khe hở phía dưới run rẩy nhả ra một giọt dịch lỏng trong suốt.

Biên Nhan cố gắng không cho mình phát ra tiếng kỳ quái, cô hốt hoảng nhắc nhở: "Bảo bối hôm nay là ngày 31..."

Tầm mắt Đàm Dận vẫn không rời khỏi giữa hai chân cô, anh khẽ vuốt ve đùi trong nõn nà của cô, ghé đầu xuống thổi một hơi vào vị trí nhạy cảm đó: "Thì sao?"

"Ưm... đừng nói vào đó..." Biên Nhan xấu hổ muốn khép chân lại, bị cái lườm của Đàm Dận cảnh cáo.

Ở khoảng cách gần như vậy, anh ngửi được khe huyệt tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, cái mùi khiến bụng dưới của đàn ông phải nóng rang.

Anh chuyển động yết hầu, dò một ngón tay vào động mật phía dưới.

Cảm nhận được sự ma sát thô rám này, Biên Nhan sinh lòng sợ hãi: "Bảo bối, đừng dùng tay..."

"Em im."

"Nhưng em không có tiền trả cho anh đâu..."

Gân xanh trêи trán Đàm Dận nhảy liên hồi, anh nhẫn nại nói: "Đây là trừng phạt."

Ngón tay của anh chậm rãi đút vào, mang ra lớp nước đọng dinh dính.

Biên Nhan khóc lóc: "Trừng phạt gì mà trừng phạt? Em thấy anh đang muốn trừng phạt ví tiền của em thì có."

"Hôm nay không phải Trang Yến còn ngỏ lời cầu bao nuôi với em à?"

"Em có dư tiền đâu..."

Động tác Đàm Dận hơi chững lại, anh phì cười: "Thế nên em không bao nuôi Trang Yến là bởi vì không có tiền?"

Anh nói đến đoạn sau đã có chút cắn răng nghiến lợi.

Lòng Biên Nhan căng thẳng, lập tức giơ tay thề thốt rằng em chỉ xem Trang Yến là em trai thôi.

Tuy vậy, nửa chữ Đàm Dận cũng không tin.

Anh véo mạnh chân cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, môi lưỡi nóng bỏng vừa kịch liệt vừa tỉ mẫn ɭϊếʍ ʍút̼ chỗ kín của cô. Hai mảnh thịt non mềm bị anh ngậm vào miệng ʍút̼ đến sưng đỏ mới chịu nhả ra. Ba ngón tay phải khép lại đâm vào huyệt, phối hợp cùng môi lưỡi đưa đẩy với tần số cao.

ɭϊếʍ ʍút̼ mang đến kϊƈɦ thích vượt ngoài phạm vi chịu đựng của Biên Nhan, nhất là hạt châu bị thô lỗ xoa nắn, ɭϊếʍ láp. Biên Nhan khóc giàn giụa, không ngừng giãy giụa cơ thể, nức nở cầu xin Đàm Dận tha cho cô.

Khoảng hơn hai mươi mấy phút sau, cổ họng Biên Nhan đã khản đặc, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng bay biến, chỉ có bắp đùi thỉnh thoảng vẫn còn đang co giật.

Đàm Dận chậm rãi ngẩng đầu lên giữa hai chân cô, môi anh hồng một cách khác thường, từ sống mũi cao thẳng khi đến dưới cằm dính đầy ɖâʍ thủy mà cô tiết ra.

Biên Nhan vừa thấy mặt anh thì chợt căng thẳng: "Đừng mà..."

Đàm Dận tỏ vẻ vô cùng tỉnh táo, anh ung dung nhổm người dậy, nhanh nhẹn cởi thắt lưng, lôi một cự vật hùng vĩ to dài từ trong quần ra, nhắm ngay vào hoa huyệt bị giày xéo đến thê thảm của cô.

Bắp chân Biên Nhan như nhũn ra: "Bảo bối không được đâu... Cái này không được... Đắt lắm..."

Anh muốn tiêu hết tiền tiêu vặt tháng sau của cô luôn sao?

...

Buổi sáng, vẻ mặt Biên Nhan xanh xao.

Cô sâu sắc cảm giác được rằng kim chủ như mình không có một chút sĩ diện nào.

Nhưng cô giận mà không dám nói gì.

Đàm Dận thật xấu xa!

Biên Nhan càng nghĩ càng bực, cô liếc nhìn anh chàng đẹp trai còn đang ngủ say bên cạnh, sau đó đặt cái ʍôиɠ dường như sắp nứt ra thành hai nửa ngồi xuống trước máy vi tính, tay gõ bàn phím lách cách.

Mang theo tâm trạng tràn đầy u oán hì hục gõ hoàn chương 1, cô mở ra một trang web màu hồng làm người ta mặt đỏ tim đập, nhấn đăng ký tác giả, đăng tải bộ H văn cấm trẻ em dưới 18 tuổi đầu tiên của cô.

[Văn án: Mạt thế, nữ đại lão tài lực khác thường, ném ra một vạn kim ở buổi đấu giá ngầm mua được một "chàng cún" đẹp trai.

Người đàn ông kia bướng bỉnh thanh cao, chạm tay chút thôi mà cũng làm anh cau mày, mỗi lần ân ái thì càng là giá trêи trời.

Cô lại thích cái kiểu như anh ta.

Lần đầu tiên làm, cô lõa thể ngồi lên người Tần Ấn, khe huyệt ngậm lấy ƈôи ȶɦịt sưng to của anh, ngọ nguậy tra tấn anh đến trán nổi đầy gân xanh.

Bầu nhũ đẫy đà trắng như thuyết lắc lư làm anh phiền lòng, anh dứt khoát ngẩng đầu lên ngậm nụ hoa của cô rồi nặng nề ʍút̼ cắn như đang bυ" sữa.

Cô đau đến mức khẽ rêи, đè gáy anh: "Nhẹ thôi."

Sau này anh bắt cô làm tù binh, mặc dù đã thất thế nhưng cô vẫn mạnh mẽ như xưa. Nhìn gã đàn ông đang ra sức cày cấy ở trêи người cô và bị kɧօáϊ cảm mãnh liệt kϊƈɦ thích cho đuôi mắt phiếm hồng, cô nói: "Trước đây, tôi trả cho anh nhiều tiền mới có thể được lên giường một lần, bây giờ anh lại từ dâng hiến, thật sự không phải muốn tôi chiếm tiện nghi một cách trắng trợn đấy chứ?"

Tần Ấn buồn bực liếc nhìn cô, động tác ở chỗ kín vẫn không ngừng nghỉ, ƈôи ȶɦịt cứ "chụt chụt" vào nhụy hoa mềm mại, đánh tan từng phần ngang tàng trong cô: "A..."

Cô hoành hành nhiều năm, thế lực đâm sâu mọc rễ, không lâu sau đã Đông Sơn tái khởi.

Một khi người đàn ông này không còn tiền đồ, có lòng tạo phản, cô không ngại đổi một người khác trung thành và vâng lời hơn, có thể tự biết vị trí sủng vật của mình.

Dù sao chỉ cần có tiền, cô không lo không tìm được một người hợp ý.]

...

Cập nhật chương xong, Biên Nhan thở phào một hơi.

Đây mới là quan hệ bao nuôi lý tưởng của cô này.

"Em làm gì vậy?" Sau lưng, giọng khàn khàn của Đàm Dận vang lên mang theo nét lười biếng đầy thỏa mãn.



C44

Nghe được giọng nam quỷ mị đó, Biên Nhan suýt nữa té khỏi ghế.

Cô vội vàng run tay nhấn vào dấu chéo tắt cửa sổ, nở nụ cười có tật giật mình: "Không làm gì hết, em chỉ lướt net đọc tin tức thôi..."

Đàm Dận lộ vẻ nghi ngờ.

Anh nói: "Dậy sớm vậy, xem ra tối hôm qua anh bỏ qua cho em quá dễ dàng rồi."

... Không, anh không có, anh không vậy đâu!

Biên Nhan lại chìm vào hồi tưởng đau khổ của đêm qua.

Nói đoạn Đàm Dận nằm đè trêи người cô, để mặc gậy thịt cọ xát dọc theo miệng huyệt của cô. Anh gạt áo cô ra, nắm bầu ngực mềm mại trơn mịn.

Bàn tay của anh ấm áp, mạnh mẽ.

Biên Nhan hừ nhẹ, vô thức ưỡn ngực lên.

Đàm Dận nửa khép mắt suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Chỗ này bị cậu ta nhìn thấy bao nhiêu?"

Biên Nhan khẽ mở to mắt, mờ mịt hỏi: "Hả?"

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa lấy đầu nhũ nõn nà: "Trang Yến... vừa rồi nhìn chằm chằm vào chỗ này của em, ánh mắt chăm chú lắm."

Biên Nhan đỏ lên mặt, lắp bắp nói: "Không có đâu... Cậu ta dê xồm vậy sao?"

"Ha ha, đàn ông đều đức hạnh kiểu vậy đó."

Bảo bối, hình như anh cũng đang tự mắng mình nhỉ...

"Sau này ít tiếp xúc với cậu ta, biết không?"

"A..." Biên Nhan đã không còn chú ý nổi đến lời nói của anh rồi. Đầu nhũ bị anh nắm, chỗ kín mẫn cảm nhất lại bị ƈôи ȶɦịt đâm tới đâm lui, cô rất muốn anh đi vào mình...

Đàm Dận thấy cô cổ ửng đỏ, nhận ra trạng thái của cô đang thay đổi, đáy mắt mỉm cười.

Anh dùng một tay cởi T-shirt trêи người xuống, lộ ra bả vai dày rộng cùng cơ bắp tuyệt vời, sau đó cầm ƈôи ȶɦịt to thô cứng, dùng hai viên tinh hoàn chắc mẩy chạm vào huyệt của cô: "...Nhét bọn nó vào sẽ thế nào nhỉ?"

Bảo bối quá háo sắc rồi...

Biên Nhan mím môi lắc đầu: "Vậy... vậy sao được..."

Đàm Dận cúi đầu, chóp mũi như có như không cọ vào cô: "Bọn nó không được... Vậy ở đâu thì được..."

Mắt Biên Nhan đỏ lên, cô há miệng, nói ra cái từ đáng xấu hổ kia.

Đàm Dận dùng tinh hoàn chắn miệng huyệt, thử thăm dò dưới bẹn: "Vậy em thích anh dùng thứ thô dài..."

"... Thích... anh dùng ƈôи ȶɦịt..."

Trong nháy mắt cô nói ra hai từ kia, mắt Đàm Dận đỏ lên. Anh cắn mạnh lên cằm cô, nặng nề hạ eo xuống, dao thịt đỏ hồng phá vỡ từng tầng nếp gấp, cuối cùng đâm sâu xuống thẳng đến hoa tâm.

Biên Nhan được thỏa mãn bởi cảm giác chua xót mãnh liệt, cô rêи rỉ dồn dập, kɧօáϊ cảm kịch liệt sâu sắc loang tỏa bên trong huyệt, sự tê dại hòa vào tứ chi bách hài.

"Ưm... đợi chút, quá... quá nhanh..." Cô kinh hoàng muốn ngăn cản.

Cánh tay cường tráng của Đàm Dận nổi gân xanh, gương mặt anh sắc sảo, động tác ở chỗ kín không hề dừng lại. ƈôи ȶɦịt khổng lồ lấp căng bình hoa nhỏ hẹp, liên tục đâm vào một cách thô lỗ, lớp thịt hồng nộn gần như sắp bị kéo ra rồi lại thô bạo bị đẩy trở về, thân thể nóng rang, thật khó chịu...

Biên Nhan bị đâm hơi nhói, nhưng chút xé rách đau đớn này nhanh chóng lại bị kɧօáϊ cảm khổng lồ che mất... Kỹ thuật của bảo bối đột nhiên tăng mạnh, lần nào cũng có thể chuẩn xác đâm vào điểm G của cô...

Nếu không phải bên Tiết Ngôn chậm chạp không gửi tiền nhuận bút bản thảo, hẳn cô sẽ phải tăng lương cho anh rồi...

Căn cứ vào nguyên tắc có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, cho dù đôi môi đỏ thắm của bảo bối đang thở dốc quyến rũ phía trêи cô, cô cũng cố kiềm lòng không hôn lên.

Thế nhưng nhìn hồi lâu... thật sự hơi khát rồi...

Thời khắc quan trọng chìm vào cảnh đẹp, Đàm Dận bỗng chốc cứng đờ, chán nản cau chặt mày lại.

Cũng may anh còn chút lý trí, lúc làm được một nửa nhớ tới không có đeo bao.

Anh nhịn khiến cả người phát đau, trước một khắc lên đỉnh đã khó nhọc rút ƈôи ȶɦịt ra.

Biên Nhan: "???"

Cô làm nũng ôm lấy eo ếch ướt đẫm mồ hôi của anh: "Thoải mái quá à... Em muốn nữa..."

"..." Đàm Dận kiềm lòng không đậu.

Anh cắn răng cứng ngắc hai giây, rốt cuộc vẫn phải đẩy cô ra, rút cậu nhỏ có tạo hình hung ác kia ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro