hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên du thuyền.

Bởi vì buổi sáng chưa có gì vào bụng, dạ dày Lưu Vũ có chút khó chịu, nhưng vốn không thích làm phiền người khác, nên anh cũng không nói cho ai biết, tránh làm trễ nãi tiến độ quay phim của mọi người. Lưu Vũ xoa xoa bụng, loạng choạng bước lên thuyền.

Gió biển thổi vào tạo nên những con sóng lớn, bởi vì đang ở trên biển, cũng không có ai chụp ảnh, là cơ hội hiếm hoi không có hoạt động gì. Đám thiếu niên cũng thả lỏng, vô tư chơi đùa. Lưu Vũ và Châu Kha Vũ ngồi ở phía sau ngắm mọi người vui đùa, không thể không nói, cậu muốn lưu giữ cảnh tượng này, nhìn mọi người vui đùa, chính cậu lại cảm thấy đã lâu rồi không có cảm giác bình yên khi có gia đình bên cạnh.

"Đến giờ ăn rồi, chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho các cậu đây."

Nhân viên nói với bọn họ.

Trong lúc ăn cơm, bởi vì những thứ tổ chương trình chuẩn bị phần lớn đều là đồ sống và đồ nguội của Nhật, dạ dày Lưu Vũ đang khó chịu nên ăn cũng chẳng được bao nhiêu. Mà Châu Kha Vũ lại nghĩ Lưu Vũ ngượng ngùng nên chỉ mải ăn rau, liền lên kế hoạch cho anh ăn nhiều một chút.

Lưu Vũ nhìn ánh mắt mong đợi của Châu Kha Vũ, liền không nỡ từ chối, trong cơn hờn dỗi lại nhét đầy một miệng thức ăn, hai má phồng lên như bé sóc chuột, quả thực đáng yêu chết mọi người rồi!

Nhìn thấy Lưu Vũ ăn thôi mà cũng đáng yêu như này, mọi người lại nổi lên ý nghĩ muốn cho anh ăn nhiều hơn. Santa thậm chí còn gắp miếng cá hồi cuối cùng trong đĩa cho vào chén anh. Lưu Vũ đã ăn khá nhiều đồ lạnh, nên trong bụng đã khó chịu lại có xu hướng bị đảo lộn thêm.

Nhưng Santa đã đem miếng cuối cùng cho mình, hơn nữa Châu Kha Vũ vẫn luôn giúp mình ăn những món lạnh, nếu không ăn đồ Santa cho, khẳng định anh ấy sẽ thấy tổn thương. Nghĩ nghĩ một hồi, Lưu Vũ bất chấp mà ăn luôn miếng cá hồi kia.

Mắt thấy đã quay đủ tài liệu cần thiết, tổ chương trình bèn tắt máy, cho đám nhỏ tự do nghỉ ngơi.

Sau một lúc, dạ dày Lưu Vũ gần như đến cực hạn, thuyền vẫn lắc lư không ngừng, khiến anh ngày càng buồn nôn, chốc lát đã đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Lâm Mặc là người đầu tiên phát hiện Lưu Vũ không ổn, vốn dĩ mang danh là "chị em" đảo Hải Hoa nên cậu muốn tìm anh ấy chơi cùng.

"Tiểu Vũ, mọi người đều ra ngoài chơi rồi, anh ở đây làm..."

Chữ "gì" còn chưa kịp nói ra, Lâm Mặc liền phát hiện Lưu Vũ có gì đó không bình thường. Cả người anh run lên, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, hai tay dùng sức ôm bụng.

"Anh sao vậy Lưu Vũ? Không thoải mái sao?"

Thu lại vẻ cà lơ phất phơ và mấy chuyện tấu hài hằng ngày, cậu nhóc chạy đến, lo lắng hỏi.

"Anh không sao, nhưng bụng hơi khó chịu. Tí nữa chắc là ổn thôi."

Lưu Vũ nhịn đau, cố gắng nói.

"Cái gì mà không sao. Anh cũng không soi gương xem mình bây giờ đã thành ra thế nào. Sắc mặt tái nhợt như vậy, người còn đang phát run kia kìa. Anh cậy mạnh cái gì, mau đi bệnh viện thôi."

"Không đi đâu. Thật hiếm có cơ hội ra ngoài chơi, anh không muốn mọi người phải về sớm chỉ vì mình."

"Lưu Vũ..."

Lâm Mặc đau lòng nhìn người trước mặt. Anh ấy quả là một người ôn nhu, đến cả khi bệnh cũng chỉ lo cho người khác.

"Anh đó, bao giờ mới biết nghĩ cho bản thân đây?"

"Baby, em trai yêu dấu, cùng ra ngoài chơi đi~"

Tiểu Cửu hăng hái chạy vào. Vừa đến liền phát hiện sắc mặt Lưu Vũ tái nhợt.

"Bảo bối, em làm sao vậy? Em không thoải mái à?"

Một câu này liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Họ vây quanh Lưu Vũ, tất cả đều nhận ra sắc mặt anh rất kém.

"Chúng ta ngừng chơi thôi, đến bệnh viện trước đã."

Bá Viễn nói. Tất cả mọi người đều đồng ý.

"Không cần, em đã thấy tốt hơn rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, em thật sự không có việc gì."

Lưu Vũ thực không hy vọng bởi vì mình mà mọi người phải quay về. Anh biết bọn họ rất cao hứng khi được đi chơi lần này, cũng không muốn phá huỷ cuộc vui của mọi người.

"Không được. Tiểu Vũ, nghe lời!"

Bá Viễn biết đứa nhỏ này trong đầu nghĩ gì, nhưng làm sao có thể mặc kệ sức khoẻ của bản thân được?

Mọi người bắt đầu phụ hoạ với Bá Viễn, Châu Kha Vũ đi tới, liền một tay đem Lưu Vũ ôm vào trong ngực.

"Vũ ca, anh tựa vào em một chút cho thoải mái đi. Lần sau lại ra ngoài chơi, bây giờ cứ về bệnh viện xem sao đã, được không? Anh ngoan một chút, không cho phép cự tuyệt."

Vừa nói cậu nhóc vừa vỗ vỗ Lưu Vũ, cứ như đang dỗ một đứa trẻ.
Lưu Vũ bị hành động và lời nói của Châu Kha Vũ làm cho đỏ mặt, chôn đầu vào ngực người kia, hai tai đỏ lên. Anh nghĩ thầm, Châu Kha Vũ làm sao lại đem anh biến thành một đứa trẻ mà dỗ dành chứ, lại chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời một câu.

"Vậy được rồi."

.

Thuyền chậm rãi cập bến, Châu Kha Vũ cõng Lưu Vũ trên lưng, hướng phòng y tế mà đi. Dưới ánh hoàng hôn, chiếc đầu nhỏ của Lưu Vũ tựa vào tấm lưng vững chãi của người nhỏ hơn. Bóng hai người kéo dài đến tận bờ biển, cùng biển rộng tương giao.

Thật hy vọng thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Lưng Châu Kha Vũ vừa rộng lại vừa ấm áp. Nằm trên lưng cậu, Lưu Vũ cảm nhận được niềm hạnh phúc trào dâng.

Từ khi ba mẹ ly hôn, cũng không có ai cõng anh trên lưng như thế này nữa. Mà hôm nay tựa trên lưng Châu Kha Vũ, lại giống như đưa anh trở về thời thơ ấu vô tư ấy. Khi đó anh vẫn là bảo bối được ba mẹ nâng niu trên tay, ở trong ngực mẹ làm nũng, được ba giả làm ngựa cõng mình trên lưng.

.

end.

.

đôi lời editor: câu chuyện thứ hai của hai đứa mà mình edit, thế mà lại man mác cảm giác buồn. mình nhà nội thôi, nhưng lại cảm thấy rưng rưng nước mắt khi edit đoạn cuối. Tiểu Vũ đã có một tuổi thơ không mấy trọn vẹn, thì hy vọng sau này Kha Tử có thể bù đắp lại cho em thật nhiều yêu thương.

12.05.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro