Chương 10: Được bảo kê nhá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiệc tàn, Lưu Vũ được người Lưu gia tới đón về, trước khi đi thấy Châu Kha Vũ lủi thủi đứng đó còn không quên vỗ vai an ủi hắn.

Châu Kha Vũ kéo tay cậu lại lưu luyến không buông, khuôn mặt lạnh lùng nhưng động tác dịu dàng có chút không ăn nhập. Lưu Vũ thở dài gỡ tay hắn ra:

" Được rồi, đừng buồn nữa, sang tuần tôi sẽ đến công ty thăm anh nha."

Châu Kha Vũ đã sớm nhìn ra Lưu Vũ đang hiểu nhầm cái gì, nhưng hắn không giải thích, còn bám vào đấy ra cái vẻ tội nghiệp cần an ủi, dễ dàng lấy được sự cảm thông của Lưu Vũ.

Đến khi Lưu Vũ rời đi, hắn khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng hàng ngày, liếc mắt không thiện chí nhìn Cam Vọng Tinh cũng đang chuẩn bị rời đi, khiến cậu ta hoang mang không hiểu mình đắc tội với nhân vật này lúc nào.

Cam Vọng Tinh thấy Lưu Vũ trò chuyện thân thiết với Châu Kha Vũ, liền nghĩ người này có vẻ trong nóng ngoài lạnh, vừa định tiến lên làm quen trước đã bị Lâm Mặc kéo vội lại:

" Này, cậu đừng manh động." Hắn ta chưa xử cậu thì thôi cậu còn muốn đâm đầu vào chỗ chết?

" Sao vậy? Mình thấy anh ta cũng gần gũi với Tiểu Vũ mà, làm quen một chút không sao chứ?" Cam Vọng Tinh ngơ ngác hỏi, Lâm Mặc ra vẻ thần bí nói:

" Tiểu Vũ là ngoại lệ, ngây ngô như cậu tốt nhất tránh xa hắn một chút."

Cứ như vậy, Châu Kha Vũ bị Cam Vọng Tinh gắn cho hình ảnh đầu lâu xương chéo: Nguy hiểm chớ lại gần.

Sáng thứ hai đầu tuần, Lưu Vũ đúng hẹn xuất hiện trước tòa nhà Châu thị, dưới sự hộ tống ân cần của nhân viên lễ tân, thuận lợi được đưa đến văn phòng tầng cao nhất.

Thế nhưng vẫn bị chặn lại.

Lưu Vũ khó hiểu nhìn người thư ký quen mắt trước mặt, tạm thời không nhớ ra là ai.

Lâm Thanh dùng ánh mắt ẩn chứa khinh thường nhìn Lưu Vũ, anh ta đã điều tra về người này.

Lưu Vũ, một ngôi sao nhỏ không mấy nổi tiếng, gia cảnh không xuất sắc, được cái vẻ ngoài không tệ, Hừ, là kiểu người bám lấy cành cao để leo lên đây mà, xem ra cậu ta đã coi Châu tổng như kim chủ mà bòn rút.

Nghĩ vậy Lâm Thanh lại hận nghiến răng, hắn làm việc bên Châu Kha Vũ lâu như vậy, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, tự nhiên lại nhảy ra một hòn đá ngáng đường, đương nhiên hắn phải đá nó đi thôi.

" Châu Tổng đang bận họp, không biết anh có hẹn trước?" Hỏi vậy thôi chứ người lên lịch hẹn cho Châu Kha Vũ là hắn, cho dù có hắn cũng sẽ hủy hẹn của cậu.

Lưu Vũ ngạc nhiên, Châu Kha Vũ cũng không nói cậu phải hẹn trước, lễ tân cũng cứ như vậy dẫn cậu lên, Lưu Vũ có chút khó xử nói với Lâm Thanh:

" Tôi không có....nhưng tôi chỉ mang chút đồ đến cho anh ấy thôi, sẽ không làm phiền đâu."

Lâm Thanh liếc nhìn hộp bánh Lưu Vũ xách trên tay, làm bộ bịt mũi xua tay:

" Bánh sầu riêng? Châu tổng không thích ăn mấy thứ nặng mùi như vậy, thật là thối."

Nhưng tôi thích!
Lưu Vũ cau mày nhìn người kia, thật vô duyên, cho dù không thích cũng không nên làm ra vẻ như vậy chứ?

Đã vậy tôi cho anh ngửi đã thì thôi!

Nghĩ là làm, Lưu Vũ đặt hộp bánh lên bàn thư ký, mở nắp, một mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp phòng, còn bày ra dáng vẻ trêu người, làm Lâm Thanh tức điên người.

Thối sao?
Thối chết ngươi, hừ, Châu tổng nhà các người còn không dám chê thối đâu đấy!

Lâm Thanh nhìn vẻ mặt khiêu khích của Lưu Vũ, lại để ý đến ánh mắt lén lút tò mò của mấy người trong phòng thư ký, sĩ diện nổi lên, cứ như vậy ném hộp bánh vào thùng rác gần đó, nhanh đến nỗi Lưu Vũ không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hộp bánh thơm ngon của mình chôn thân trong đống rác.

" Lưu tiên sinh, thật ngại quá, chỗ chúng tôi nhiều người không chịu được sầu riêng, nếu ngài yêu thích như vậy, lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài trong phòng riêng, mong ngài đừng tức giận làm khó chúng tôi." dứt lời còn chuyên nghiệp cúi đầu như tạ lỗi.

Lưu Vũ ngẩn người, tự dưng khiêm tốn lịch sự vậy? Còn nữa, cậu tức giận khi nào? Chẳng lẽ....

Lưu Vũ quay đầu, quả nhiên, Châu Kha Vũ dẫn đầu một nhóm người ăn mặc chỉnh tề đi về phía này. Cậu nhìn nhìn Châu Kha Vũ, lại quay sang nhìn Lâm Thanh, nheo mắt ra vẻ ông cụ non trầm tư: có gian tình!

Châu Kha Vũ biết Lưu Vũ đến, nhanh chóng kết thúc cuộc họp đi ra gặp bảo bối, lại nghe một đoạn vừa rồi, trong lòng còn khó chịu hơn Lưu Vũ, hắn lạnh giọng hỏi đám nhân viên có mặt trong phòng:

" Ai không thích mùi sầu riêng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro