Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay Lưu Vũ là một cuốn sách với tựa đề “Dare to Forgive”dám tha thứ, cuối cùng anh cũng đọc xong trang cuối, nhẹ nhàng đóng sách lại lẳng lặng ngồi một mình bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời ngày đông.

Vào sáng sớm, sương mù giăng phủ làm cho thiên nhiên thêm mờ ảo, bức tranh ngày đông dường như chỉ có hai màu xám và trắng.

Nếu như mùa xuân là khúc dạo đầu trong bốn mùa, mở màn cho một năm thì mùa đông đánh dấu sự kết thúc cho vòng tuần hoàn ấy. Mùa đông cũng có những nét hấp dẫn riêng không thể trộn lẫn với bất kì mùa nào khác, để lại trong lòng người những ấn tượng và cảm xúc khó phai.

“ Ting”

Tiếng chuông tin nhắn lập tức kéo Lưu Vũ về với hiện tại.

Zhoukeyu: em xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà anh có thể dành cho em một ít thời gian vào cuối tuần không, nếu anh bận thì không sao?

Liuyu: Được, anh biết rồi.

Châu Kha Vũ nhận được câu trả lời từ người kia trong lòng vui biết bao, ít ra hiện tại anh vẫn còn xem cậu là bạn, không còn tránh né nhau như lúc trước nữa.

Trước khi đi, Lưu Vũ không quên đem theo chiếc ô để trả lại cho chủ nhân của nó.

Châu Kha Vũ ấy vậy mà hẹn anh cùng đi ăn lẩu ở quán quen thuộc mà cả hai đã ăn nhiều lần trước đó. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bước đến trong lòng cậu có cảm giác thật sự rất khó tả, có lẽ đã lâu trái tim cậu không hồi hộp như lúc này, có lẽ đã lâu rồi không có cảm giác chờ một người quan trọng, chờ người mà cậu yêu.

Cả buổi cả hai ầm ợ nói với nhau vài câu, rồi lại cắm đầu vào ăn, cũng chả biết nói thêm được gì, có lúc Châu Kha Vũ lại theo thói quen mà gắp thức ăn vào chén người kia đến khi ý thức lại thì lại thấy không đúng cho lắm rồi lại hoảng chỉ biết cuối đầu.

“ Em…từ khi nào lại thích ăn rau mùi vậy?”

“ Từ khi xa anh”

Từ khi xa anh, em mới biết trân trọng anh.

“ Ăn xong, chúng ta đi dạo một lát được không anh”

Lưu Vũ ngồi đối diện gật gật cái đầu nhỏ.

Dưới cái lạnh của mùa đông, có hai người một lớn, một nhỏ bước đi cùng nhau.

Tạo hóa sinh ra mùa đông có lẽ để làm cho người với người được gần nhau hơn. Mùa đông cũng không phải chỉ có bầu trời xám xịt, cái lạnh thấu xương, mùa đông sẽ trở nên ấm áp hơn nếu chúng ta biết truyền cho nhau hơi ấm giữa cuộc đời này.
Bàn chân nhỏ bước phía trước, bàn chân lớn bước theo sau.

“ A….tuyết đầu mùa rơi rồi”

Mọi người xung quanh ai nấy đều hô vang lên, tuyết đầu mùa rơi rồi, mùa đông thật sự đến rồi.

Lưu Vũ dừng bước chân nhỏ lại, đưa tay ra cảm nhận lấy cái lạnh của bông tuyết.

Tuyết như mây bông gòn lả tả nhẹ bay trắng muốt trong không gian mà như rơi ngập vào lòng, chợt đọng, chợt tan biến thành giọt lạnh, giọt nóng như là mưa, như là nước mắt mùa đông làm xao xuyến lòng người, gây bao nỗi nhớ nhung, hoài niệm.

Niềm vui, nỗi buồn đến rồi đi vẫn là những cánh bông tuyết trắng lất phất, lơ lửng, mong manh vô tận…

Có lẽ tuyết đầu mùa chỉ là hạt tuyết nhỏ bé rơi phảng phất nhưng lại gieo vào lòng người biết bao nhiêu sự suy tư, nỗi niềm.

Người ta tin rằng, khi tuyết đầu mùa rơi, nếu tỏ tình với người mình thương hoặc đang ở bên người đó, thì hai người sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Còn nếu không có ai để đi cùng, thì tuyết đầu mùa cũng mang đến cho người ta một cảm xúc tích cực.

Châu Kha Vũ ở phía sau nhìn anh, chỉ im lặng nhìn anh. Cậu dường như có điều muốn nói với anh nhưng lại chọn cách không nói. Cứ thế buổi hẹn kết thúc không ai nói với ai điều trong lòng, cứ cất giấu cho riêng mình.
----------

“ Mày không định nói với anh ấy hả?”

“ Tao nghĩ có lẽ không nên thì hơn”

“ Mày quyết định rồi sao..”

“ Tao quyết định rồi”

“ Tao tôn trọng quyết định của mày”

“ Khi nào đi, nhớ báo cho tụi tao một tiếng”

“ Ừm….tao biết rồi ”

Châu Kha Vũ ấy vậy lại quyết định bay về Mỹ….cuộc gặp gỡ hôm trước xem như gặp anh lần cuối trước khi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro