26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 26 ☆

(Quá khứ)

Dựa vào cửa sổ, bất tri bất giác ngủ say.

Biển cách một tầng thuỷ tinh, coi như thấy được mà không sờ được, hoàn toàn không thể hài hoà.

Chỉ có hô hấp của ta.

Cũng không biết trải qua bao lâu. Một ngày hay mấy tháng, với ta cũng không khác nhau.

Có khi ban đêm tỉnh lại, hiện lên cửa sổ cẩm thạch lạnh lẽo, trong bóng tối vô tận chỉ có ta thân ảnh nho nhỏ, tóc dần dần dài ra, bóng kia cũng trở nên xa lạ. Trong khoảng không cầm tù cúi đầu khóc, ta đã quên vì sao mà rơi lệ, ta đã quên bi thương, đã quên ta đã để mất một thời thiếu niên.

Có khi tỉnh sau giờ ngọ, bên nệm vẫn là ca mèn chưa mở hôm qua Đỗ Cơ mang tới. Tứ phía yên lặng u ám, ánh nắng vây lấy ta. Hi vọng cỡ nào cũng biến thành bọt biển cổ tích, không bao giờ…sợ hãi nữa, không bao giờ…khóc nữa.

Thanh âm cánh cửa chuyển động, rất nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn bừng tỉnh. Chưa mở mắt cũng không động đậy, tuy rằng ta biết, tương lai đau đớn cùng nhục nhã.

Nhưng xiềng xích trên chân run run leng keng.

Có đôi tay ôm lấy ta. Đem ta trên cửa sổ mà ôm xuống dưới. Cảm giác bị ôm xoay người, đầu có chút choáng váng. Ta gắt gao nhắm chặt hai mắt, chờ đợi hắn ngay sau đó đem ta ném trên mặt đất, bắt đầu chuyện thô bạo.

Nhưng không có. Hắn chính là ngồi xuống, đem ta đặt trên đất.

“Vì cái gì gầy nhiều như vậy, Nhân Nhân?” Mặt của hắn lại gần, dán trên cổ ta, hô hấp nhiệt nóng, rơi vào bên tai ta.

“Vì sao không chịu ăn gì?” Nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi, lại dường như cũng không muốn ta trả lời.

“Vì cái gì phải cắt cổ tay…Nhỏ gầy như vậy, cư nhiên lại có thể chảy nhiều máu như vậy…Ta nghĩ đến Nhân Nhân có thể chết… Rất sợ Nhân Nhân sẽ chết đi…” Hắn vòng chặt cánh tay, ôm ta thật chặt, bỗng nhiên không thèm nhắc lại, chỉ yên lặng như vậy, ôm ta trong lồng ngực.

Lặng lẽ mở mắt, ánh nắng như không thực.

Rất lâu sau đó, hắn mới ngẩng đầu, gương mặt nam nhân, lại có một chút bất đồng.

Kia có lẽ là dấu vết lớn lên. Bởi vì sao, mỗi ngày nam hài đều lớn lên, bỗng nhiên hiểu được, bỗng nhiên thở dài. 

Ta hi vọng sẽ chết đi, nhưng vẫn đang tiếp tục lớn, như bệnh độc không thể ức chế. Ống quần dần dần ngắn, lộ ra mắt cá chân tinh tế.

“Ngươi tỉnh? Ta mang canh rong biển Nhân Nhân thích ăn, có muốn ăn hay không?” Mạnh Đình mở hộp thức ăn.

Kỳ thật cũng không phải ta thích ăn, ngày đó ở quán ăn Nhật Bản, ta không quen ăn sushi, liền vẫn uống canh rong biển. 

Để ta tựa vào bên người hắn, cánh tay ôm ta suy yếu. Một muỗng cháo đầy ấm áp, đút cho ta.

“Ta phải đi, Nhân Nhân.”

“Sẽ thật lâu, không trở lại thăm ngươi. Người nhà muốn ta đi học…Còn muốn ta có bạn gái…Sau này, còn muốn kết hôn gì đó…”

“Ngày đó người giúp việc sợ hãi, nàng liền gọi điện thoại cho ba mẹ ta, bọ họ liền quay về…”

“Bọn họ không thương ta, vì cái gì còn muốn trông nom ta…” Gương mặt trưởng thành, vẫn ngẫu nhiên lộ ra mê mang của trẻ nhỏ.

“Ta không thể lại thích Nhân Nhân.”

Hắn buông ta ra, dựa lại gần, hôn môi ta.

Nhẹ nhàng hôn.

Mất đi động tác dữ dằn lại có vẻ ngây ngốc. Ngây ngốc giống như nụ hôn đầu của đứa nhỏ.

Giống như ta không phải Nhân Nhân, hắn không phải Mạnh Đình.

Mà ta không hiểu được đau thương của hắn. Cũng như ta không rõ, phẫn nộ của hắn.

Bắt đầu cởi quần áo ta. Ta không thê nói sợ hay không sợ, thẹn thùng hay không thẹn thùng, chính là không giãy dụa. Bắt đầu từ đâu, ta đã quên giãy dụa?

“Về sau phải ăn thức ăn thật ngon,” ngón tay hắn vuốt ve vai ta.

Chính là đem ta hoàn toàn trần trụi ôm vào ngực, cũng không có động tác khác.

“Khi đó chính là nói giỡn cùng bọn a Cơ… Nhưng là ta thích ngươi, Nhân Nhân…”

“..Có phải hay không từ lần đầu tiên, cũng đã bị Nhân Nhân mê hoặc… Thật đáng chết.” Thì thào như vậy, hắn lại xoa tóc ta. Mạnh Đình như vậy, ta không quen.

Thích hay là không thích, ta vẫn không thích ứng một chữ xa lạ như vậy.

Cảm giác bị ôm xa lạ, nội tâm chỉ có mờ mịt.

Nhưng mà một lát qua đi, lại dường như hoang mang toàn bộ không thấy. Ánh mắt hắn nhìn ta, trong quá trình chăm chú, chậm rãi từ nóng bỏng, chuyển thành lạnh lẽo quen thuộc.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt ta, cũng không hề nhắc lại.

Lấy áo lông mới trong túi ra, mặc cho ta. Còn có giày và quần mới.

Ta suy yếu không thể không mặc hắn bày bố. Suy yếu không chỉ có thân thể chưa lành, còn có nội tâm thiếu niên trống rỗng. Ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, biển xanh kia phiếm bụi, nước biển vô tận mờ mịt. Nụ hôn của hắn, hắn rất lạnh lùng, hắn rất lãnh khốc.

“Đã nhờ a Cơ cùng a Viễn chiếu cố Nhân Nhân.” Mạnh Đình rút khăn tay của mình, một vòng một vòng quấn trên xiềng xích, cột lại, bàn tay cầm chân trần của ta mà xoa.

Cũng không đáp lại cầu xin của ta.

Không biết bao lâu, hắn buông tay ra. Ta nghe được cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép kín.

☆ Chương 27 ☆

(Hiện tại)

Thật lâu không thấy a Sinh.

Thời điểm đi ngang qua liền tiến lại xem, chung cư đường hẹp, cầu thang bẩn thỉu, cùng từng đống giấy vụn rác rưởi, bùn tích một lớp dày trước cửa chống trộm của khách sạn.  

Dưới lầu bảng hiệu “khách sạn Hạnh Phúc” vẫn còn, nhưng không còn bật sáng vào ban đêm. 

Hỏi lão bà tiệm tạp hoá bên cạnh, mới biết thê tử a Sinh nhập viện, khách sạn đã bán cho người khác.

Bất quá nửa tháng mà thôi. Gặp lại a Sinh mặt mày tiều tuỵ, hắn ngồi trên ghế bên giường bệnh lo sợ không yên, nụ cười cũng buồn bã. Trên giường bệnh nữ tử trẻ tuổi tái nhợt, trên mặt lại tràn đầy nét ôn nhu che chở, dựa vào cánh tay chồng mình ngồi dậy, “Ngươi là tiểu Nhân đi? A Sinh có nhắc đến ngươi.”

Cầm lấy quả táo đỏ nhét vào trong tay của ta. Khuôn mặt ôn nhu nhỏ bé yếu ớt tươi cười, nắm cánh tay a Sinh kiên cố.

Lúc cáo biệt a Sinh tiễn ta, “Trân chưa biết mình bị bệnh gì, vẫn chờ cuối tháng có thể xuất viện… Ta đáp ứng nàng mùa hè đưa nàng ra đảo lặn xuống biển…”

Lau mặt, cười khổ, trong mắt lại vẫn chảy nước mắt.

“Toàn bộ tiền tích góp đều để mua tiểu khách sạn, lại mượn một ít tiền góp vào, chuẩn bị hảo kinh doanh… Hiện tại vội vã qua tay, ngược lại lỗ rất nhiều. Phí phẫu thuật của a Trân cũng còn thiếu hai mươi mấy vạn.”

“Ta không biết phải làm gì, tiểu Nhân.”

Hoàng hôn đầu đường, gió xuân đến gần, ta không đành lòng nhìn lệ nam nhi. 

A Sinh nắm lấy ta, bàn tay to lớn của nam nhân lại mang đau đớn bất lực, nước mắt của hắn rơi vào tay ta.

“A Sinh, chuyện chi phí giải phẫu, có lẽ… Ta có biện pháp.”

Căn cứ qua hoá đơn bưu điện tìm được bệnh viện Mạnh Đình đang ở. Ta tìm được bác sĩ chính của Mạnh Đình, thuyết minh ý đồ.

Hắn nhìn ánh mắt ta, là bác sĩ nhất quán bình tĩnh. “Không cần suy nghĩ một chút sao? Viên tiên sinh, đây là quyết định thực nghiêm trọng. Hơn nữa, giao dịch mắt, cho tới này cũng là trái pháp luật.”

“Kính nhờ ngài, ta thực cần số tiền này… Hơn nữa, ta biết chính mình thân bệnh nan y… Cho nên, mới có quyết định như vậy.”

Đều không phải là nói dối, gần đây dạ dày đau càng nghiêm trọng, luôn luôn uống thuốc giảm đau cơ hồ cũng mất đi hiệu lực, buổi tối đau đến không ngủ được. Bởi vì lo lắng quấy rầy bạn cùng phòng, không thể không cắn răng nhẫn nại.

Ta tựa hồ đã muốn khẩn cấp, đợi kết cục đã đến.

Quyết định như vậy, ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Nghỉ công việc đưa thư. Cũng không có gì để nói tạm biệt. 

Trước khi phẫu thuật, ta lặng lẽ nhìn Mạnh Đình. Cách cửa sổ thuỷ tinh phòng chăm sóc đặc biệt, hắn ngủ rất trầm tĩnh.

Ta nhớ rõ mặt hắn, vĩnh viễn nhớ rõ.

Cũng bác sĩ ký hợp đồng khế ước, điều kiện duy nhất của ta, là che dấu thân phận cùng danh tính mình.

Không hề có gì dây dưa.

Đối mặt hắn, đã không còn yêu hận.

Nhớ tới a Sinh khuôn mặt tươi cười ngày đó. Đèn mổ tắt đi, khăn giải phẫu kéo xuống, nhắm mắt lại chính là bóng đêm.

Ta nghĩ ta cả đời này, vĩnh viễn không có được nụ cười vô lo sáng lạn như vậy. Nhưng ta muốn làm cho a Sinh, tiếp tục hạnh phúc của hắn.

Mấy ngày sau, ta rốt cục có thể xuất viện.

Bởi vì thân thể hơi có suy yếu, thời gian khôi phục có phần chậm lại.

Ta biết Mạnh Đình đã gỡ bỏ băng gạc trước, phẫu thuật thập phần thành công, hắn chỉ còn đợi đến ngày nhìn lại rõ ràng thế giới.

Mà ta đã không hề cần chờ đợi. 

Đã nhờ bác sĩ đem số tiền Mạnh gia trả cấp cho a Sinh. Bác sĩ lái xe đem ta rời khỏi bệnh viện. 

Ở bến xe buýt đứng ngồi thật lâu, thẳng đến khi đám đông biến mất, ánh nắng ấm áp dần dần theo mặt dời xuống chân, đổi thành gió đêm mát mẻ.

Lên xe buýt, ta mới nhớ là đã để quên gậy dò đường ở bến xe. 

Trong xe trống trải đại khái chỉ có ta là hành khách, ban đêm chạy chầm chậm lại xóc nảy. 

Đi qua từng trạm xe, cũng không người ra vào. 

Ta hỏi trạm tiếp theo là trạm nào, lái xe lại đáp, “Trạm sau là trạm cuối, muốn xuống xe hay không?”

Sờ soạng xuống xe, cước bộ chưa ổn, cảnh cửa xe buýt đã đóng lại phía sau. Thế giới bốn phía đều im lặng, cùng với hắc ám.

Biển giống như cách ở đó không xa, tiếng sóng rơi vào màng nhĩ, rõ ràng như thế.

Bờ biển như bị nhốt, vô thanh vô thức.

Mấy năm một cái chớp mắt bừng tỉnh. Ta rốt cuộc là chạy khỏi thời thiếu niên thương tổn chồng chất sau song sắt. Trong mộng vô số lần chân trần chạy trên bờ biển, cầu xin chấm dứt tất cả trước khi mặt trời mọc. 

Bờ cát mịn trong đêm khiến ta luống cuống. 

Nước biển càng ngày càng lạnh.

Cũng không biết là, thì ra ta khát vọng cái ôm ấm áp như vậy. Khối thân thể cô đơn phai nhạt này, luôn luôn khát vọng một cái ôm, khát vọng một người nghe thấy ta oà khóc, khát vọng không bao giờ bị bỏ rơi.

Ở vùng biển lạnh lẽo, một nửa trí nhớ bập bềnh.

Lại chỉ có gương mặt mơ hồ, còn có, bất giác đau đớn xót chua. 

☆ Chương 28 ☆

(Quá khứ)

Ba năm sau.

Một ngày mới cùng dương quang, lặp lại thành ngàn cái sáng sớm mãnh liệt tàn khốc, lại như thành ngàn cái đêm khuya u ám. 

Tỉnh lại, hắn đã ở đây.

Gương mặt, cùng biểu tình lạ lẫm.

“Đói sao?” Hắn chạm vào tóc ta. 

Tóc tự do sinh trưởng, đã quá dài, che mặt, ta cúi mặt lui vào góc tường. Kéo cổ tay áo xuống che đi vô số sẹo trên cổ tay.

Ngón tay của hắn trên tóc ta chậm rãi vuốt ve, nhẹ nhàng, mới lạ mà do dự.

“Nhân Nhân.”

Rất đau, trên lưng có vết thương Đỗ Cơ đùng đầu thuốc lá lưu lại, hắn nhẹ nhàng vỗ về, cách quần áo phủ lên vết thương. 

Ta cuộn người vùi hai đầu vào giữa đầu gối bên dưới áo sơ mi cũ rộng thùng thình, hắn sờ soạng vòng khoá trên chân ta, cùng cái khăn cũ nát quấn quanh.

Ánh nắng xuyên qua vừa chân thật vừa ma huyễn.

Đỗ Cơ xuất hiện ở cửa, “Vì cái gì lại hẹn gặp ở đây? Kỳ lạ, trở về cũng không nói trước để đến đón.”

Hắn bất động thanh sắc rời ta đi đến bên cửa sổ, cũng không để ý đến Đỗ Cơ thầm oán ngữ, ngữ khí thản nhiên: “Chìa khoá có đem đến không?”

Lĩnh hội lãnh đạm của hắn, Đỗ Cơ cũng trầm giọng. Hiện giờ hai ngươi cùng tồn tại, đã không còn là thiếu niên đùa bỡn ngày xưa.

Đỗ Cơ động tác nhàn nhãn điểm một điếu thuốc, “Nghe nói ngươi ly hôn.”

“Không phải ly hôn, là đào hôn.”

“A, Alina tốt như vậy cũng không . Mạnh đại thiếu, ngươi có biết hay không ngươi đem bảo bối trăm vạn trao cho người khác?” Ngữ khí hắn sắc bén.

“Đừng nói với ta, ngươi trở về là vì Nhân Nhân.” Đỗ Cơ đi đến vặn tay ta, đem tàn thuốc ấn ở trong lòng bàn tay ta.

“Câm miệng.” Mạnh Đình mặt không chút thay , đứng ở chỗ cũ.

Đối với thái độ hắn như , Đỗ Cơ chỉ cười, lại rút một điếu thuốc khác, giày đá đá ta.

Ta đờ đẫn nhặt bật lửa vất trên mặt đất, quỳ đứng dậy đốt thuốc cho Đỗ Cơ.

Đỗ Cơ hít dài một hơi, thư sướng phun ra một vòng khói, “Nhân Nhân, vươn tay ra.”

Biết sẽ rất đau, ta cũng không dám không đưa tay trái vừa bị bỏng ra, chịu đựng đau đớn, đưa đến trước mặt Đỗ Cơ. Đỗ Cơ  chơi trò chơi tàn nhẫn như vậy không biết mệt.

Trước khi đầu thuốc ấn lên da, Mạnh Đình quay lại hung hăng cho ta một cái tát, đem ta đánh ngã xuống đất, đối Đỗ Cơ nói: “Ngươi hận ngày đó Alina chọn ta.”

Đỗ Cơ bỗng nhiên cười lạnh, “Mạnh Đình, người đó là nữ thần của ta, ngươi đem nữ thần của ta bỏ rơi như vậy, ta hận không thể giết tên bại hoại ngươi.”

“Đưa chìa khoá cho ta.”

“Sớm đã đánh mất. Ngươi có thể tìm thợ mở khoá, hoặc báo cảnh sát để họ hỗ trợ.”

Mạnh Đình tiến đến đè Đỗ Cơ lên, “Ta để ngươi chiếu cố Nhân , nguyên lại ngươi như vậy “chiếu cố” . Nếu a Viễn không nói cho ta biết chân tướng, ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?”

Đỗ Cơ cười , “Ngươi hẳn là cảm tạ ta, Mạnh Đình.”

“Alina gọi điện cho ta nói ngươi bỏ rơi cô dâu một thân lụa trắng ở nhà thờ, một mình về nước. Ý niệm duy nhất trong đầu ta là đẩy Nhân Nhân xuống biển.”

“A Viễn nói đúng, ngươi cho tới bây giờ không có yêu Alina, ngươi yêu là nam kỹ Nhân Nhân ba trăm khối này.”

Từ trong túi tiền a Cơ rơi ra một cái chìa khoá, Mạnh Đình cũng không để ý hắn châm chọc, ngồi xổm xuống cởi bỏ vòng khoá trên chân ta. Cũng không để ý ta co rúm lại tránh né, thay ta lau đi khoé môi rướm máu, cởi áo khoác chính mình khoác lại trên người ta.

Đỗ Cơ chỉ một bên cười lạnh.

Nhìn Mạnh Đình nửa ép buộc mang ta đi.

Trong thang máy hắn buông tay ra, ta cong người té ngã trong buồng. Sớm tuyệt vọng, nhưng mà hết thảy lại bỗng nhiên bình thản phát sinh, ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thang máy dừng ở một tầng, hắn cũng không có uy hiếp hay an ủi, chỉ cúi người kéo tay của ta. 

Vẫn như cũ tiểu biệt thự của Mạnh Đình. Hết thảy đều như cũ, giống như sáng sớm rời đi, ban đêm trở về. Ta hốt hoảng, nội tâm hoàn toàn trống rỗng. 

Chính là càng thêm yên tĩnh cùng trầm mặc.

Hắn không nói gì với ta, áo len của hắn màu cà phê, bả vai thành thục mà kiên quyết cùng tóc ngắn phía sau, mang cảm giác xa lạ cùng lãnh khốc khiến người không dám lại gần.

Ta ở ngoài dương quang nhưng thiếu độ ấm mà suy yếu, cơ hồ không đuổi kịp cước bộ của hắn, thậm chí đã không thể thích ứng không khí lạnh lẽo bên ngoài, như đứa nhỏ kích động sợ hãi mà đi theo, đến khi cửa ở phía sau người khép kín khoá lại.

Ta đã không hề có dũng khí, chỉ còn khối thể xác trống rỗng vẫn đang thở hổn hển này. Ta thậm chí muốn quỳ xuống để van cầu Mạnh Đình lưu lại ta.

Ta liền ở cạnh cửa quỳ xuống.

Vừa mới đi bộ ngắn ngủi đã khiến ta mất hết toàn bộ khí lực, nhưng ta vẫn đi đến bên chân Mạnh Đình, áo khoác rơi xuống mặt đất, ta đem áo sơ mi cũng cởi ra.

Bên dưới áo sơ mi là thân thể hoàn toàn xích loã.

Trong phòng không khí lạnh lẽo làm ta không thể không ôm chặt hai tay, dưới ánh mắt hắn ngẩng đầu lên.

Mạnh Đình im lặng nhìn ta, đưa tay nâng mặt ta.

Ta không dám nhìn vẻ mặt, vẫn là khinh bỉ cùng lạnh lùng. Ta biết ta đang không ngừng run rẩy, bởi vì lạnh, cũng bởi vì cảm thấy thẹn.

Còn có tuyệt vọng.

Hắn bỗng nhiên nâng ta lên, đem ta lôi vào phòng tắm, đến bồn tắm lớn. Nước lạnh từ voi sen phun ra, ta mặc cho Mạnh Đình không chút lưu tình xả nước lên người.

Thân thể ngừng phát dục gầy gò yếu ớt, cùng nửa mình đầy thương tích và bệnh tật.

Như vậy xấu xí không chịu nổi.

Hắn kéo tóc của ta, tát ta, ta ngã vào nước, không thể hô hấp.

Hắn lấy tay kéo ta từ trong nước lên, buông tay, ta liền lại rơi xuống đáy bồn. Hít thở không thông, từ trong nước vặn vẹo nhìn lên gương mặt Mạnh Đình, hắn đột nhiên tàn khốc giơ tay bóp cổ ta.

Tầm mắt mông lung ảm đạm, thời khắc nghĩ rằng mình có thể chết đi, hắn lại một tay đem ta tha về.

“Ta hận ngươi, Nhân Nhân.”

Ở sát tai ta nói những lời này.

Ta một thân ướt đẫm khoác áo lông của hắn, tựa trên vai hắn mà nôn ra nước, bởi vì lạnh mà cuộn tròn người, trái tim như bị bóp vỡ. 

Tỉnh lại, bình minh ảm đạm như thế.

Hô hấp của Mạnh Đình ở bên tai, tay trái của hắn, bướng bỉnh giữ đầu của ta. Vì vậy ta mở mắt ra, tầm mắt liền đặt trên gương mặt của hắn.

Gần như vậy, mặt của hắn.

Vô luận xa hay gần đều mơ hồ như vậy.

Nắng sớm rọi xuyên bức màn, chiếu ra từng dải bóng đen kinh sợ lại quen thuộc. 

Ta lặng lẽ rời khỏi khuỷu tay Mạnh Đình, vạch rèm cửa ra, để lộ cửa sổ khắc hoa cùng song sắt.

————-

☆ Chương 29 ☆

(Hiện tại)

Ta không có chết.

Nước biển đem ta đẩy về lại bờ. Thời điểm tỉnh dậy, ta nghĩ là đêm khuya, liền ngồi ở bên bờ cát chờ đợi bình minh.

Bỗng từ từ nhớ lại , thì ra đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Hai năm nay cũng không quá biến động, nhờ một người tốt bụng không biết mặt tương trợ tìm được một công việc mưu sinh, liền như vậy sống sót. 

Nơi thu lưu ta là một trường đua ngựa cổ tư nhân, mà công việc của ta, chính là mặc đồng phục cúi xuống đất làm bàn đạp cho người lên cưỡi ngựa. Mỗi khi trường đua tổ chức lễ hội, liền có rất đông nhã sĩ thành tích nổi danh đến cổ động, hưởng thụ cuộc sống vương công quý tộc châu Âu xưa cũ xa hoa.

Nhưng đại bộ phận thời gian, nơi này rất ít có khách.

Cho nên coi như thập phần an tĩnh sinh hoạt.

Cũng dần dần quen với bóng tối, còn sống đó là như thế, sáng hay tối, nguyên lai cũng không cần phân biệt.

Sống hay chết cũng vậy.

Nhưng mà hết thảy sao có thể bình tĩnh chấm dứt như vậy.

Khi thanh âm đàm tiếu của bọn hắn xông vào tai, ta nhìn xuống mặt đất, coi như thân rơi vào trong mộng. Vốn tưởng rằng sớm đã quên, nhiều năm như vậy.

Nhưng mà một thời thiếu niên sợ hãi lại giống như khắc sâu vào linh hồn.

Có người đưa roi đánh ngựa ra trước gương mặt cúi thật thấp của ta. 

“Viên Nhân?”

Ta yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đồng phục buồn cười như chú hề trong hài kịch đi giữ ngựa, bàn tay cùng đầu gỗi cũng chai đi. Đã không còn là thiếu niên xinh đẹp ngon miệng chọc người trêu đùa.  

“A Viễn, nhìn xem .” Tóc bị người nắm trong tay, buộc ta phải ngẩng đầu, đại khái có ngón tay lướt trên mặt. “Xem ra Mạnh đại thiếu bội tình bạc , chậc chậc, hảo thảm, như thế nào ngay cả mắt cũng không còn nhìn được?”

“Quên đi, a Cơ lên ngựa thôi, ngựa ta với ngươi dũng mãnh phi thường khoa tay múa chân.”  Thanh âm Trần Minh Viễn.

Đỗ Cơ vui đùa, thả tóc của ta, nhảy lên ngựa.

“Mạnh Đình hôm nay cũng ở đây, vừa gặp được ở đại , cùng họ Thư kia cùng một chỗ.”

Đại khái Đỗ Cơ một cước kia quá nặng, bỗng nhiên dạ dày ẩn ẩn đau. Ta cố gắng ép đi cảm giác muốn nôn lên chua xót, nhưng mà đã có chất lòng tràn ra miệng.

Lại nghe đến có người dẫn ngựa lại gần.

“Rorydan (một loại ngựa) của ta thế nào? Nghe nói là huyết mã châu Úc thuần chủng.” 

“Chúng ta thật lâu không cưỡi ngựa, Thư.”

“Đúng vậy a.”

Mồ hôi lạnh toát trên trán, một trận một trận mê muội, ta yên lặng nhẫn nại, bởi vì không thể để cho quản sự nhìn thấy ta hộc máu.

Nhưng mà Thư Dương đạp lên lưng ta, ta lại vô lực chống đỡ, tê liệt ngã xuống. Mặt cũng ngã xuống bờ cát, chua xót như vậy.

“Thư, ngươi thế nào?”

“Đau quá, đại khái là hơi trật người.”

Thư Dương cũng ngã trên mặt đất.

“Làm quỷ gì vậy?” Không kịp tránh né, đã bị hắn nhấc bả vai, ta kích động giơ tay che đi gương mặt mình.

Mùi nước hoa của hắn thản nhiên xông vào mũi ta, lại không thể tránh né. 

Trong nháy mắt hoảng hốt, thời gian cũng yên lặng.

Tim của ta dường như ngừng , ta biết gương mặt mình, có bao nhiêu tái nhợt.

Nhưng mà hắn chậm rãi thả tay ra.

Hoặc là áo giác của , tay , hoảng hốt có chút chần chờ.

Nhưng chung quy vẫn như người lạ.

Quản sự chạy tới, không ngừng hướng Thu Dương cùng Mạnh Đình giải thích: “A Nhân, còn không hướng khách quý giải thích?”

Ta dùng ống tay áo lặng lẽ lau đi khoé miệng rướm máu.

Đối với hướng Thư Dương cúi đầu,”Tiên sinh, thật xin lỗi.”

Trong lòng một mảnh trống rỗng.

Dạ dày vẫn âm ỉ đau, rốt cuộc chịu đựng được đến hết giờ làm việc. Ta nhẹ nhàng ấn vào nơi bị đau, mò dọc theo tường trở về phòng ngủ. Vừa mới ở trước mặt quản sự nhẫn nại quá mức cực khổ, nhưng ta vẫn cảm kích hắn tiếp tục thu giữ ta. 

Bời vì mắt mù, cho nên không có đồng sự đồng ý cùng ta ngủ cùng. Quản sự an bài ta ở phòng kho bên cạnh trường ngựa. Phía sau phòng kho có một khoảng rộng, để một cái giường. Cực đơn sơ, nhưng ta có thể không phiền nhiễu người khác.

Chìa khoá chưa cắm vào ổ khoá, cửa gỗ đơn bạc đã mở ra. Đại khái là buổi sáng chắc ta quên khoá cửa đi.

Bên trong không cửa sổ cũng không đèn, mùi mốc ẩm ướt xông vào mũi. Nhưng bởi vì mắt nhìn không thấy, hết thảy ngược lại trở nên đơn giản.

Ta sờ soảng cởi đồng phục, đưa tay đến lưng mát xa đơn giản. Thời điểm mới bắt đầu làm công việc này, tối đến luôn đau nhức khó nhịn, lúc ấy còn tưởng rằng chậm rãi thành thói quen là tốt rồi, ai ngờ trở thành càng ngày càng đau.

Ta muốn đến bên giường lấy dầu mát xa. 

Đột nhiên ta cảm giác , không khí tựa hồ có chút bất , chậm rãi vươn tay sờ soạng, lại chạm được một vật mềm mại ấm áp.

Ta yên lặng, ta  có lẽ đây là ảo giác của ta.

Nhưng ta vẫn không khỏi lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, lông mi hắn, đôi mắt hắn, hình dáng khuôn mặt hắn.

Mạnh Đình.

Hắn không ngờ xâm nhập vào mộng của ta, giấc mộng hỗn loạn bí mật của ta không thể cho ai biết, ta lại dựa vào giấc mộng buồn cười ấy mà sống qua ngày. Ta đau khổ chống đỡ tất cả, chỉ vì mỗi đêm có im lặng cuộn trong chăn bông đi vào giấc ngủ. 

Ở trong mộng, hắn ôn nhu ôm ta.

Không hề hận, không hề ghét.

Có lẽ người kia cũng không phải là ta, ta không biết đó là ai. Nhưng hắn thương người đó, giống cổ tích hoàng tử yêu công chúa, hắn cũng không làm người kia đau , làm người kia khổ, giúp người kia ở trong bóng tối không biết làm gì. Người kia nhất định là công chúa, xinh đẹp trong thế giới hoàn mỹ.  

Sẽ không phải ta.

Ta tránh đi ôm ấp của hắn, chậm rãi quỳ thấp, quỳ gối trước người hắn.

“Mạnh Đình, buông tha ta đi.”

———————–

 Lời edior: Bắt đầu từ chương này trở đi, mọi chuyện đều xảy ra ở hiện tại.

☆ Chương 30 ☆

(Hiện tại)

“Ta không bao giờ… để ngươi đi nữa, Nhân Nhân.”

Hắn ôm ta, cũng quỳ xuống, dùng sức ôm ta vào lòng, dán bên tai ta, trầm thấp thì thầm.

Có nhiệt độ chất lỏng rơi xuống tai ta.

Ta ngẩng đầu, ta không nhìn thấy hắn, lấy tay lại chạm được một giọt nước mắt.

Vì sao lại khóc, Mạnh Đình.

Ta cũng đã không khóc, nhiều năm như vậy, đã rơi rất nhiều lệ, không oán không hi vọng xa vời, chỉ mong sẽ lại không bật khóc. Từ trước đến nay ngươi luôn cười nhạo ta giống nữ sinh hay khóc, hiện tại ta đã quên đi thế nào là rơi lệ.

Ta đã không còn lệ cho ngươi.

Gương mặt ẩm ướt đặt trên trán của ta, lệ của hắn nhiễm ướt hốc mắt khô cạn của ta, hơi hơi mang độ ấm, toàn người lại như băng.

Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “…Ta mặc quần áo.”

Ở trên giường sờ soạng thay quần áo, dựa vào mác áo quần mà xác định mặt trước hay sau, không biết là màu gì, bao lấy thân thể gầy gò của ta. Đã gầy như vậy, thật sự khó coi đi.

Chính là cảm thấy không có lời nào để nói, ta mặc quần áo xong yên lặng ngồi ở bên giường.

Hắn theo lại gần, đại khái là ngồi xổm bên giường, vuốt ve tay của ta, chậm rãi di di lên vỗ về đôi mắt ta. 

“Vì cái gì ngốc như vậy, Nhân Nhân?”

“…Không,”Nhẹ nhàng tránh hắn, “là ta rất cần số tiền đó.”

Hắn lại im lặng, tuy rằng nhìn không thấy, ta biết ánh mắt hắn dừng ở trên người ta, chẳng biết tại sao ta không còn giống như trước, lại khiến hắn nhìn chăm chú.

Bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng mặt của ta, hắn đứng lên, dựa vào ánh răng rơi qua khe hở từ trên xuống dưới nhìn ta chăm chú.  Hắn nhìn chăm chú như nước biển vậy , đem ta bao phủ, bỗng nhiên làm ta quên đi ưu thương.

Bỗng nhiên làm ta quên, trong mộng hay là ngoài mộng. Ta như trong mộng ngẩng mặt, chờ đợi nụ hôn của hắn.

Môi hắn khô ráo, mềm mại, hôn mặt, hôn mắt của ta. Ta như mất đi tri giác, mặc hắn hôn thật sâu.

“Là ngươi sao… Mạnh Đình?” Ở trong lòng hắn lén lút hỏi.

“Ta tìm ngươi lâu như vậy, Nhân Nhân, cũng sắp tuyệt vọng, Nhân Nhân.”

Hắn lại ôm ta trong lòng một lần nữa. 

Ta chính mình trầm mê như ảo giác. Ngực hắn ấm áp như vậy, bỗng sợ hãi chỉ là ảo giác.

“…Mạnh Đình, đau quá…”

“Làm sao đau?”

Ta rốt cục không nhịn được rên rỉ ra tiếng, đẩy hắn ra, không ngờ nôn ra một ngụm máu.

Mạnh Đình mở ngón tay nắm chặt của ta. 

“Nhân Nhân đừng sợ, ta mang ngươi đi.” Hắn dùng khăn tay lau máu trong tay ta, cởi áo khoác của mình khoác lên người ta. 

Hắn đem tay của ta đặt trong lòng bàn tay hắn.

Cánh cửa phòng nhỏ cũng không đóng lại. Mạnh Đình cứ như vậy đem ta đi.

Ở ghế ngồi phía sau xe yên lặng gối lên đùi Mạnh Đình, xe xóc nảy làm dạ dày một trận đau một trận hoãn, ta cũng thanh tỉnh một trận hôn mê một trận. Dọc theo đường đi Mạnh Đình gắt gao nắm tay của ta, không nói gì.

Tất cả giống như một giấc mộng.

Cũng đã phân biệt không rõ, đây là mộng bắt đầu, hay là mộng kết thúc. 

“Tuy rằng tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, nhưng dạ dày bị loét nghiêm trọng.

Bất quá thân thể bệnh nhân quá mức suy yếu, còn bị thiếu dinh dưỡng, cho nên, tạm thời không thể giải phẫu.”

Cho dù ở phòng khám, Mạnh Đình vẫn nắm tay của ta… Đúng hơn là nắm chặt cổ tay ta, lúc bác sĩ chẩn đoán bệnh, ngón cái hắn nhẹ nhàng di động qua lại, vỗ về cổ tay cùng nơi mạch đập, giống như đang an ủi. 

“Xin lỗi, vị tiên sinh này… là gì của bệnh nhân?” Bác sĩ đột nhiên hỏi.

“Nga? … Ta là ca ca của hắn.” Vẫn giống với câu trả lời trước đây.

“Xem ra đệ đệ của ngài cần được chăm sóc tốt.” Bác sĩ tựa hồ đối với câu trả lời của hắn không vừa lòng, chần chờ một chút, sau đó nói. “Không được tuỳ ý dùng thuốc giảm đau, hơn nữa, tâm trạng hậm hực cũng khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.”

“Đệ đệ ánh mắt không tốt, cho nên làm ca ca cần phải quan tâm đệ đệ. Buổi tối lạnh như vậy, giúp hắn mặc thêm quần áo. Tận tình bảo trì tâm trạng vui vẻ sảng khoái, nếu không bệnh tình một lúc nặng thêm, cũng chỉ còn cách phẫu thuật cắt bỏ.”

Đối với ngữ khí trách móc của bác sĩ, ta sợ Mạnh Đình lại buồn bực.

Trở lại trong xe, Mạnh Đình không nói một lời, liền cởi áo khoác lông của mình, bọc lấy người ta.

“Ta không lạnh… Mạnh Đình , ngươi không cần sinh khí…” Ta hơi sợ hãi chống đẩy.

Hắn vẫn cố chấp mặc áo cho ta, sau đó đem ta đang kích động mờ mịt ôm vào trong ngực.

“Ta như thế nào lại sinh khí?”

“Mạnh Đình…”

“ Ân?”

“…Cám ơn ngươi đem ta đến gặp bác sĩ, còn có…thuốc..”

“ Ân.”

“Đêm khuya trường ngựa có xe buýt đến, cũng không thể được…Phiền toái ngươi đưa ta đến bến xe, trễ như thế… Không tái quấy rầy ngươi… Chính là, ta không biết tự đi như thế nào…”

Mạnh Đình thật lâu sau không nói gì, chỉ là gắt gao ôm lấy thân thể gầy gò của ta.

“Nhân Nhân, ta biết ngươi hận ta.”

“Nhưng ta sẽ không để cho ngươi rời đi một lần nữa.”

“Bác sĩ lúc trước đã nói cho ta hết thảy… Ta đi tìm bằng hữu của ngươi, ta xung quanh tìm ngươi, ta giúp hắn mua khách sạn về, hi vọng ngươi có thể ở lại nơi đó…Ta đã chán ghét mỗi ngày giống nhau đi tìm ngươi xung quanh đến phát điên.” 

“Nhân Nhân, đừng tuỳ hứng như vậy nữa.”

“Ngoan ngoãn, để ta yêu thương ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei