IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu dần qua, những dấu hiệu đông tới bắt đầu lộ rõ, trời nhanh tối hơn thường lệ, chẳng mấy chốc không gian đã bao chùm một mảnh tối đen, mờ ảo. Cầm trên tay chiếc bánh ga tô kỉ niệm 19 năm ngày cưới của bố mẹ, nó tung tăng bước vào nhà, tính sẽ cho bố mẹ một bất ngờ lớn.

“Chúng ta li hôn đi. “

Hai từ li hôn rọi vào tâm trí đứa con gái mới lớn là nó, nghiệt ngã tựa như có nhát dao cứa vào trái tim không vết rạn. Chiếc bánh ga tô từ trên tay rơi xuống, rớt ra khỏi hộp, tan chảy trên nền nhà.

Bố mẹ li hôn, điều chưa bao giờ xuất hiện dù chỉ một giây trong tâm trí nó. Trong suy nghĩ của nó, bố mẹ vốn là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất mà nó từng thấy. Vậy mà giờ đây… niềm tin ấy chỉ là thứ được dựng lên, chỉ là thứ giả tạo, mà nó… là kẻ bị mắc lừa.

Trước kia vì con nên bố mẹ mới phải chấp nhận bên nhau, bây giờ con đã lớn rồi, giữa bố mẹ cũng không thể tiếp tục được nữa, con hãy hiểu cho bố mẹ.

Đây là lời biện minh nó nghe được từ bố, vì nó nên bố mẹ chấp nhận bên nhau, hằng ngày diễn kịch, một vở kịch ngoạn mục suốt 18 năm, bây giờ cũng vì nó, vì nó đã lớn, vậy nên cũng đến lúc họ chấm dứt vở kịch đã quá mệt mỏi này.

“Nam, cậu gặp mình được không.” Nó khóc mếu gọi điện cho Nam.

Chưa đầy 5 phút sau, Nam xuất hiện trước mặt nó, cậu vội đến mức chạy ra ngoài mà không kịp mặc áo rét.

Nhìn thấy Nam, nó không chần chừ mà ôm chầm lấy cậu.

Nam chỉ như vậy, yên lặng lắng nghe nó, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào vai mình.

“Bố mẹ mình muốn ly hôn, thì ra tất cả đều là giả dối, gia đình hạnh phúc là lừa người,” nó nói, khóc nấc lên, tay ôm Nam chặt hơn.

Như vậy, giãi bày hết nỗi lòng, trong lòng nó nhẹ nhõm hơn hẳn, nó buông tay đang khoác trên cổ Nam xuống, cảm nhận sự ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim.

Lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên đôi má đỏ ửng vì khóc của nó, Nam khẽ nở nụ cười.

“Lớn rồi, còn khóc như con nít. Việc của bố mẹ, nên để bố mẹ giải quyết, cậu chỉ cần làm tròn bổn phận người con của mình vậy là được rồi.”

“Ừm.”

Nó thở dài, giờ mới phát hiện Nam chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi mỏng.

“Xin lỗi, cậu vội đến mức quên mặc áo rét luôn à.”

Nam gượng cười, đưa tay gãi gãi đầu.

“Ai bảo có người khóc lóc thảm thiết kêu mình tới chứ.”

Nó nhìn cậu, áy náy.

“Vậy chúng ta về thôi.”

Nam đưa nó về nhà, trước khi về cậu vẫn không quên an ủi, nói nó đừng suy nghĩ nhiều. Nó nghe lời Nam, chuyện của bố mẹ để bố mẹ tự giải quyết, nó là con chỉ cần làm tròn bổn phận của mình, nếu cứ ngăn cản, sẽ càng khiến mọi việc trở nên phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro