V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm, gió gào thét từng đợt, mưa phùn rơi gõ lách tách. Nằm trên giường, không hiểu sao nó lại không thể ngủ được. Với chiếc điện thoại ở đầu giường, nó soạn tin nhắn gửi Nam, muốn cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên nó, nhưng tin nhắn đến giây phút cuối cùng lại chỉ lưu vào bản nháp. Nó xoay người, ném chiếc điện thoại lên đầu giường, ép mình đi vào giấc ngủ.

Nghĩ lại cái ôm tối nay từ nó, trái tim Nam vừa hạnh phúc lại vừa trống trải, những cảm xúc cứ đan xem nhau khiến trái tim cậu cảm thấy mệt mỏi, chán nản.

Như thường lệ, Nam vẫn đến đón nó đi học, buổi tối hôm trước đơn giản chỉ như vậy đi vào hồi ức, như một điều hiển nhiên. Trước mặt mọi người, nó sẽ vui cười, sẽ tỏ ra không hề xảy ra chuyện gì. Chỉ có trước mặt Nam, nó sống đúng với chính mình, với dòng cảm xúc trong tận đáy lòng… vẫn luôn vậy.

“Bồ và Nam đang quen nhau à.”

“Quen gì chứ, bạn bè thân thiết mà.”

“Bồ không nghe tin đồn ầm lên trong trường à, chúng nó thi nhau bàn tán bà bị anh trai Nam… bỏ rơi lại quay sang tán tỉnh Nam.” Nhỏ bạn nói, e dè nhìn từng cử chỉ trên nét mặt nó.

“Thật nực cười.”

Nó nhếch môi cười, dù trong lòng một cảm xúc khác cứ dâng lên.

Tan học, nó vẫn đứng ở cổng đợi Nam, cố bỏ ngoài tai những lời rèm pha không đâu về mình. Nó và Nam không làm gì sai, vậy có gì phải sợ. Hôm nay, Nam ra lâu hơn bình thường, nó nhìn đi nhìn lại đồng hồ, quyết định vào lớp cậu tìm.

“Hai người bây giờ thành cặp đôi hot nhất rồi đấy.”

“Hot gì.” Nam nhếch môi cười. “Nếu chỉ như vậy thì tôi về trước đây.”

“Khoan đã.” Khánh vỗ vào vai Nam. “Cậu định cứ như vậy mãi à, tình cảm này sẽ đi đến đâu, nếu đến một ngày Hương biết Nguyên chia tay với Hương vì biết tình cảm cậu dành cho Hương, đến ngày ấy, cậu sẽ phải đối đối diện với Hương thế nào. Mà dù hai người có yêu nhau đi chăng nữa, làm gì có chuyện người yêu của anh, lại biến thành người yêu của em chứ. Khi ba người gặp nhau sẽ rất khó xử đấy. Hãy dừng lại đi, trước khi quá muộn.”

Nhếch môi cười chế giễu, Nam khẽ thở dài, vỗ vào tay cậu bạn.

“Không phải lo, tôi dám làm dám chịu.”

Nam quay người, bước đi. Bước chân khựng lại, Nam ngây người nhìn người con gái đứng trước mặt.

“Hương.”

“Hương.” Khánh cũng quay ra, kinh ngạc nhìn nó.

Choàng tỉnh, nó xoay người, bỏ chạy. Nó không hiểu sao, bản thân mình lại bỏ chạy như vậy, những suy nghĩ cảm xúc trong đầu cứ đan xen lẫn lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro