Chap 21 và 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌹Bắt cóc em về làm vợ.🌹
                      🍁Chap 21🍁

Tiểu Hâm thường ngày đều đem bữa trưa đến cho Gia Kỳ sau đó cùng ở lại công ty với anh . Người trong công ty biết cậu ngày càng nhiều . Lâu lâu cậu còn ngồi nói chuyện với họ. Cũng như mọi ngày , Tiểu Hâm đang ngồi ăn cơm trưa cùng với anh.

"Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang dùng cơm , đây là những thứ mà ngài cần." - Thư kí Mạn bước vào cung kính nói , cô đặt một chiếc hộp nhung hình chữ nhật lên bàn.

"Được rồi , ra ngoài đi." - Gia Kỳ lạnh nhạt nói . Sau đó đưa chiếc hộp cho cậu. Tiểu Hâm buông đũa xuống , tò mò hỏi "Là gì vậy ?"

"Mở ra đi."

Tiểu Hâm mở chiếc hộp ra . Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh , mặt giây chuyền đính viên đá Shophire xanh được gọt giũa thành hình mặt trăng cùng chiếc nhẫn bạch kim , cũng được đính đá shophire. Tiểu Hâm say mê nhìn , thật là món trang sức quý báu , chắc hẳn nó cũng không ít tiền.

"Để anh đeo cho em." - Gia Kỳ mỉm cười ,anh đưa tay lấy sợi dậy chuyền ra nói.

"Ưm..không được đâu." - Cậu vội nói. Gia Kỳ nhíu mày nhìn cậu "Tại sao ?"

"Sao anh lại tặng cho em món quà đắt tiền như vậy ?"

"Vì em là vợ anh !" - Anh tỉnh bơ trả lời , cậu vì câu nói của anh mà hai bên má ửng hồng . Gia Kỳ bật cười , nhéo nhẹ má cậu , không hiểu sao mỗi lần thấy mặt cậu đỏ lên lại rất muốn nhéo một cái. "Quà anh tặng không được từ chối." Anh đưa tay đeo cho cậu , sợi dây bạch bạch kim nằm gọn trên cổ cậu , thật đẹp. "Còn nữa chiếc lắc này em phải luôn mang theo . Mất hai thứ kia được nhưng chiếc lắc này tuyệt đối không được mất , biết chưa." Tiểu Hâm khó hiểu nhìn anh , chiếc lắc này làm bằng bạch kim. Xung quanh gắn ngôi sao , và những cái chuông bé nhỏ rất hợp với sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn. "Cảm ơn anh !"

Được rồi , ăn cơm tiếp đi." - Anh mỉm cười , gắp thức ăn cho cậu.

Vẫn như mọi khi , ăn xong thì cậu ngồi cùng anh , cậu mân mê chiếc lắc cho đến khi anh cùng cậu về nhà...

----------

Một buổi chiều ngày giữa đông , khi mọi vật bao quanh một màu trắng . Tuyết rơi khắp sân , Tiểu Hâm ở trong phòng thử quần áo. Cậu lựa qua lựa lại rất nhiều.

"Thiếu gia , cậu thử bộ vest này đi." - Người giúp việc đưa cho cậu bộ vest màu vàng nhạt , cùng chiếc áo sơ mi xanh dương đậm , và chiếc quần cùng màu với áo vest, Tiểu Hâm cầm lấy mặc thử "Hi...bộ này được đó . Em cảm ơn chị."- Cậu cười tươi nói .

"A...không có chi ạ." - Người giúp việc bối rối trả lời. Thật không ngờ Thiếu gia lại thân thiện như vậy.

Ít phút sau , Tiểu Hâm bước ra , mái tóc dày uốn cong hai bên mái , cặp mắt đen láy to tròn. Đôi môi đỏ mọng tự nhiên . Cổ áo mở nút lộ ra xương vai xinh đẹp , trên cổ cậu là sợi dây Shophire lấp lánh . Bộ vest hoàng tử bé vừa soái lại có chút dễ thương , đôi chân thon dài cùng đôi giày màu đen. Nhìn cậu hệt như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Gia Kỳ đang ngồi trên sofa dưới sảnh chờ cậu , phát hiện ra cậu đang từ từ đi xuống , anh đứng lên , đưa tay ra đón cậu . Anh mặc bộ vest giống như cậu , mái tóc đen được chải chuốt. Đôi lông mày rậm , cặp mắt hồ ly sắc bén hút hồn , cái mũi cao cùng đôi môi mỏng khiêu gợi , chỉ khi nhìn thấy cậu , đôi môi ấy lại nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ . Tiểu Hâm vì vẻ đẹp ấy mà bị hút hồn , đứng ngây người. Hằng ngày cậu luôn thấy anh chỉnh tề và phong độ , nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại đặc biệt mê người đến vậy . Gia Kỳ nhìn dáng vẻ của cậu , anh liền bật cười , để lộ hàm răng trắng đều "Đi nào vợ yêu."

Vì hai tiếng "vợ yêu" của anh mà khiến cho khuôn mặt cậu đỏ ửng , không biết phải làm sao. Gia Kỳ kéo cậu lại rù rì nói "Da mặt em thật mỏng.

Cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh. Lững thững đi theo. Anh cầm chiếc áo khoác lông cừu khoác cho cậu , sau đó lên xe ra khỏi cổng.

"Gia Kỳ , anh lại mới mua xe sao ?" - Tiểu Hâm thắc mắc hỏi , chiếc xe này cậu chưa thấy bao giờ.

"Không phải , anh mua lâu rồi , bây giờ mới lấy ra đi."- Gia Kỳ vừa lái xe vừa trả lời.

"Hửm...anh...rốt cuộc có bao nhiêu xe vậy ?"

"Không biết , anh cũng không nhớ." - Anh nhếch miệng cười , đưa mắt nhìn cậu.

"Hả !? Anh có sở thích sưu tầm xe quý hiếm sao ?"

"Haha...chắc vậy."

Tiểu Hâm nhíu mày khó hiểu nhìn anh . Chiếc siêu xe vi vu trong gió sau đó dừng ở nhà hàng "Noble(Quý phái)" - Đây là nhà hàng của nhà họ Trương . Do Trương Bắc, ông nội của Chân Nguyên nắm giữ.

Mọi người đều ngước nhìn siêu xe Huracan LP610-4 màu vàng được sản xuất bên Ý , đáng giá hàng tỉ USD. Với thiết kế độc đáo đậm chất thể thao, công nghệ tiên tiến, khả năng vận hành năng động và linh hoạt, (Mẫu siêu xe mới nhất Lamborghini sở hữu hệ dẫn động bốn bánh điều khiển hoàn toàn bằng điện tử, chiếc xe có khả năng tăng tốc từ 0-100km/h trong 3,2 giây, 0-200km/h trong 9,9 giây và đạt tốc độ tối đa hơn 325km/h. người lái lựa chọn bằng phím bấm chuyển đổi thích hợp bên dưới vô lăng. Những chế độ này đáp ứng nhu cầu di chuyển trên đường phố hoặc phát huy tối đa hiệu suất trên đường đua. Mỗi khi một chế độ lái được kích hoạt, hệ thống sẽ can thiệp và thay đổi thông số của một vài hệ thống điều khiển điện tử như hộp số, bộ vi điều khiển của động cơ, dàn âm thanh, hệ thống dẫn động bốn bánh và hệ thống kiểm soát cân bằng điện tử.v.v... từ đó đưa ra sự kết hợp tối ưu nhất để đáp ứng nhu cầu của người lái.)

Từ trong xe bước ra là một người đàn ông ngũ quan tinh tế , dáng vẻ cao ngạo và phi thường , cùng cậu trai kiều nhỏ hệt như thiên sứ bước ra theo sau. Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người của Gia Kỳ và Trình Hâm , họ thật đẹp đôi.

Tiểu Hâm khoác tay anh đi vào trong , cánh cửa gỗ cao to mở ra , mọi người trong nhà hàng đều hướng mắt về phía cánh cửa . Đó chẳng phải là chủ tịch tập đoàn KH sao ? Còn cậu trai  xinh đẹp kế bên là ai vậy ???

" Gia Kỳ , Tiểu Hâm đến rồi sao ? Mọi người đang chờ đấy." - Chân Nguyên từ xa đi đến . "Chà...hôm nay em còn lộng lẫy hơn mọi ngày đó. Tiểu Hâm." - Chân Nguyên cười tươi nhìn cậu.

"Cảm ơn anh ! " - Tiểu Hâm híp mắt nói.

" Gia Kỳ , lên phát biểu kìa." - Hạ Nhi cùng Tử Húc đi tới.

"Được , canh chừng Tiểu Hâm dùm tôi." - Gia Kỳ lạnh nhạt nói.

"Không cần...tại sao lại canh chừng em ?"

"Nghe lời anh , đừng đi lung tung." - Anh dịu dàng xoa đầu cậu .

"Vâng..." - Cậu khó hiểu nhìn anh . Cuối cùng cũng phải vâng lời . Gia Kỳ bước lên bục , để cậu lại với Hạ Nhi, Chân Nguyên và Tử Húc. Tiểu Hâm bắt đầu tìm kiếm món ngon để thưởng thức , vì vốn dĩ cậu đến đây để ăn mà... Cậu vừa ăn vừa nghe Mew phát biểu.

" Xin chào , tôi là Mã Gia Kỳ , chủ tịch tập đoàn KH, đây là tiệc mừng 10 năm thành lập tập đoàn này . Cảm ơn mọi người đã đến đây."

Tiếng pháo tay tràn ngập , cậu ở đằng xa nhìn anh , hôm nay anh còn oai hơn mọi khi nữa . Ánh mắt của cậu vô tình chạm với đôi mắt của anh , có chút bối rối , hai bên má cậu đỏ lên.

"Còn một việc nữa , đây...là vợ tôi." - Gia Kỳ đưa tay về phía của cậu , Tiểu Hâm đang cầm chiếc bánh chocolate liền giật mình , xém chút nữa là rơi xuống đất. Tong đặt tay cậu khoác lên tay anh , từ từ tiến tới chỗ Gia Kỳ . Tiểu Hâm sợ hãi nói nhỏ "Anh...làm gì vậy ?"

"Đưa em cho cậu ta." - Hạ Nhi cười tươi nói . Anh đẩy cậu lên phía trước , bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Gia Kỳ có chút ngượng ngùng. "Cậu ấy tên Đinh Trình Hâm. - Thanh âm trầm thấp vang lên . Mọi người trong đây đều kinh ngạc , thật không ngờ anh đã có vợ , lại còn là con trai, họ không biết đám cưới của hai người diễn ra khi nào , chỉ số ít người trong đây là không kinh ngạc vì họ đã biết trước . Tiểu Hâm cúi đầu chào , cậu cố gắng tươi tắn nói "Tôi là Trình Hâm...xin chào mọi người."

Tiếng vỗ tay cùng tiếng cười lại vang lên . Anh ôm ngang eo cậu bước xuống bục . "Sao vậy ?"

"Do anh đó...làm em muốn đứng tim." - Tiểu Hâm cảm thán nói , bây giờ tim cậu còn đập rất mạnh.

"Haha...chỉ là do em nhìn anh nên anh mới nhớ tới mục đích lần này thôi." - Gia Kỳ bật cười . Tiểu Hâm chu môi bất mãn , cái miệng bé xinh không ngừng lầm bầm "Sau này không nhìn anh nữa ... Sẽ không bao giờ nhìn."

"Em cứ thử đi , em mà không nhìn anh , thì anh cũng không nhìn em . Anh đi nhìn người con gái khác." - Gia Kỳ vờ mặt lạnh chọc ghẹo cậu. Tiểu Hâm bặm môi ngước mắt nhìn anh "Không được , anh không được nhìn cô gái khác . Không được . Biết chưa ?"

Đôi mắt hồ ly say đắm nhìn cậu , thì ra cậu  cũng biết ghen , lần đầu tiên anh thấy cậu ra lệnh cho anh đấy . Quả thật to gan..."Được." - Anh mỉm cười trả lời.

"Gia Kỳ...anh nói đi . Tai anh thính lắm sao . Mỗi lần em lầm bầm anh đều nghe rất rõ là sao ?" - Cậu thắc mắc hỏi. Thật kì lạ nha . Mỗi lần cậu nói nhỏ hay lầm bầm , dù là rất nhỏ anh cũng đoán được . Anh đưa mắt nhìn cậu , vẻ mặt thích thú trả lời "Anh có thể đọc khẩu hình !"

"Sao ?" - Cậu trố mắt nhìn anh.

"Hừm...ngoan ngoãn đừng đi lung tung. " - Anh đưa tay nhéo nhẹ má cậu , cưng chiều nói.

"Mã tổng , xin chào !" - Một vị khách trung niên cầm ly Whisky bước đến.

"Chào !" - Gia Kỳ chào lại ngắn gọn . Tiểu Hâm thấy anh đang tiếp khách liền đi qua bên kia . Từ cánh cửa xuất hiện một người phụ nữ mặc đầm đỏ tiến vào . Cô gái ấy thân hình rất hấp dẫn , cổ áo rẽ sâu để lộ đường cong lả lướt . Đôi lông mày thanh tú , cặp mắt sắc bén , cái mũi cao . Đôi môi được đánh son đỏ . Nhìn cô gái ấy vừa khiêu gợi vừa rất cao ngạo , cô ấy chính là con gái của giám đốc công ty Kha thị - Kha Nhục Phàm, Tiểu Hâm cũng chẳng để ý , chỉ cắm cúi ăn.

"Thiếu gia." - Chợt một tiếng gọi phát ra từ phía sau của cậu . Tiểu Hâm quay đầu lại . Khi phát hiện ra cô gái ấy liền nở nụ cười thân thiện "Chào chị Sảng sảng."

"Hôm nay cậu thật sự rất đẹp." - Sảng Sảng vui vẻ nói.

"Cảm ơn . Chị cũng vậy . Hôm nay nhìn chị thật khác ngày thường . Rất xinh đẹp."

"Thiếu gia quá khen. Phải rồi , đây là bánh mà chủ tịch nhờ tôi đưa cho cậu."

"Vậy sao . Cảm ơn chị."

"Thư ký Sảng ." - Một tiếng nói phát ra cách đó không xa , Sảng Sảng cúi đầu chào cậu "Xin phép tôi đi trước." Tiểu Hâm cũng cúi đầu chào . Sau đó quay sang thưởng thức cái bánh Kiwi thơm ngon . Tuy rằng anh đang bận nhưng vẫn quan tâm đến cậu , điều này làm cậu rất hạnh phúc.

*Bốp.

"Á..." - Một tiếng kêu phát ra.

"Đau quá..." - Tiểu Hâm ôm đầu nói. Vừa nãy đột nhiên có người đập vào đầu cậu , khiến cho miếng bánh chưa kịp bỏ vào miệng đã rơi xuống sàn.

"Nè , sao cậu lại đứng trơ trơ ở đó hả." - Giọng nói đanh đá phát ra . "Là do cô đi mà không nhìn đường mà." - Tiểu Hâm tức tối nói. Rõ ràng là cô gái này có lỗi trước vậy mà còn hét toáng lên.

"Gì hả ? Cậu..." - Nhục Phàm vốn định sẽ chửi Tiểu Hâm nhưng cặp mắt liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ cậu cùng chiếc nhẫn liền ngưng lại , tức giận nói "Sợi dây chuyền này...cậu lấy ở đâu ?"

"Ở đâu sao ? Gia Kỳ tặng tôi ". Tiểu Hâm nhíu mày trả lời.

"Sao ? " - Sợi dây chuyền do cô thiết kế , chết tiệt , Mã Gia Kỳ , anh kêu tôi làm nhanh để rồi tặng không cho người khác. "Đưa trả lại cho tôi."

"Sợi dây chuyền này là của tôi mà.

"Của cậu ? huh...Tôi nói cho cậu biết , sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn này là do tôi thiết kế , chưa kịp tung ra thị trường , Mã Tổng bắt tôi phải hoàn thành nó trong vòng hai ngày , vậy mà lại đem tặng không cho cậu ! Mau trả lại cho tôi."- Cô ta hừ lạnh . Cô ta rít từng tiếng. Tiểu Hâm nhìn cô ta không khỏi kinh ngạc

"Là do cô hợp tác với anh ấy , thì anh ấy có quyền nói cô làm mẫu thử chứ !"

"Im đi , mau đưa sợi dây chuyền đây." - Nhục Phàm hét lên . Mọi người trong nhà hàng vì tiếng hét mà quay sang nhìn . Gia Kỳ, Chân Nguyên, Tuấn Lâm và Tử Húc cũng kinh ngạc quay sang phía tiếng hét phát ra , chỉ thấy cậu đang bị bắt nạt . Gia Kỳ vội chạy lại. Nhục Phàm vốn định đưa tay giật sợi dây chuyền , nhưng rất nhanh , một bàn tay rắn chắc kéo Tiểu Hâm lùi lại . "Chậc...là con gái sao lại hung dữ như vậy ?"

Tiểu Hâm quay đầu lại nhìn. Cậu vô cùng kinh ngạc khi thấy người con trai ấy , cậu lắp bắp nói “Hàn......Lâm..."

Hàn Lâm cúi xuống nhìn cậu , vui vẻ nói "Đã lâu không gặp !" . Anh là anh trai của Tiểu Hâm, tuy không cùng huyết thống nhưng từ nhỏ hai người đã xem nhau như anh em ruột. Mười mấy năm nay anh sống bên Anh . Ngay cả tin tức cũng không có , vậy mà bây giờ anh lại ở đây . Anh...đã biết hết mọi chuyện . Tiểu Hâm lo lắng nhìn Tường ca . Cậu đang sợ...sợ chính cậu sẽ nhận những lời oán trách , mỉa mai của Hàn Lâm...

Hết chap 21

                        🍁Chap 22🍁
. • Đinh Hàn Lâm : 26 tuổi con của Đinh gia , từ nhỏ đã ngang bướng cao ngạo , và hay bốc đồng với Quân nên khi lên 12t đã sang Anh du học và từ đó sinh sống ở bên Anh . Là tổng giám đốc công ty tài chính CNA. Một người rất mạo hiểm ...

Nơi ban công của nhà hàng , Tiểu Hâm đang đứng cúi mặt , đối diện với Hàn Lâm. Cậu không biết phải làm sao , phải nói gì với anh. Lúc nãy , cũng may nhờ có Hàn Lâm cậu mới không bị thương , Gia Kỳ tức giận đến nỗi lúc đó anh như muốn giết chết Nhục Phàm , nhưng cậu đã can ngăn nên anh mới bỏ qua . Anh liền sai Chân Nguyên lôi cô ta đi...lúc này đây Tiểu Hâm..không dám đối diện với Hàn Lâm.

"Sao vậy ? Em không thấy mỏi cổ sao ? Ngẩng đầu lên đi." - Hàn Lâm lắc nhẹ ly rượu vang đỏ . Mỉm cười.

"Xin lỗi anh ! Hàn Lâm...em xin lỗi..."

"Vì chuyện gì ?"

"Vì em...đã làm hại gia đình anh , mẹ chết rồi...ba...cũng mất tích...Nếu...không phải vì em...mọi chuyện...sẽ không như vậy." - Cậu nén nước mắt siết chặt vạt áo. Hàn Lâm dựa người vào lan can , đôi mắt anh rũ xuống. "Không phải lỗi của em..."

Cậu ngước mặt lên , anh mỉm cười , đưa tay xoa đầu cậu "Nếu có trách thì hãy trách ông ta quá tham lam."

"Anh..."

"Mọi chuyện ở Bắc Kinh anh đều biết rõ , ông ấy ép hôn em , bắt cóc, đánh đập em...anh đều biết . Không phải lỗi của em. Tiểu Hâm, anh thấy em có thể vui vẻ mà sống hạnh phúc cùng với Gia Kỳ là được."

"Anh...anh không trách em sao ?"

"Có chứ ! Trách em , vì đã đau buồn vì những chuyện đã qua."

Tiểu Hâm ôm chầm lấy anh , cậu khóc nức nở , anh không giận cậu , không trách cậu . Trong lòng Tiểu Hâm đã nhẹ hẳn đi . Hàn Lâm khẽ cười , anh xoa đầu cậu "Được rồi , ở ngoài này lạnh lắm . Vào trong thôi."

"Vâng." - Tiểu Hâm tươi tắn nói. "Anh à , Gia Kỳ gửi thiệp mời cho anh sao ?"

"Phải , cậu ta nói muốn anh đến dự , nhân tiện nói chuyện với em , để em không thấy bứt rứt trong lòng nữa."

"Anh...quen biết anh ấy sao ?"

"Không , anh là đối tác làm ăn với Tưr Húc ở Anh . Gia Kỳ đưa thiệp mời cho cậu ta mời anh."

"Ừm." - Tiểu Hâm gật đầu. Cậu cùng Hàn Lâm bước vào trong . Gia Kỳ thấy cậu liền bước tới. "Nói chuyện xong rồi sao ?"

"Ưm...Gia Kỳ...cảm ơn anh."

"Không có chi."

Ở trong một căn phòng phía bên kia của nhà hàng . Chân Nguyên ngồi ở chiếc ghế da , chân bắt chéo , trên tay cầm ly rượu vang . Ánh mắt nhìn người con gái ở góc tường . Mặt chẳng có chút biểu tình . Anh cất tiếng "Cô có biết , cô vừa gây sự với ai không ?"

Nhục Phàm hai tay bị trói chặt ở phía sau , khuôn mặt tái mét , lắc đầu.

"Là vợ của Mã Gia Kỳ đấy." Anh đứng dậy , bước tới chỗ Nhục Phàm , ngồi xuống tiếp tục nói "Công ty của nhà cô...chỉ là một công ty không quá to vậy mà dám làm phách với chúng tôi sao ? Nhục Phàm , nếu lúc đó Tiểu Hâm không ngăn cậu ta lại thì...cái mạng nhỏ này của cô đã mất rồi."

"Các người....tôi sẽ kiện các người." - Nhục Phàm cắn răng nói.

"Chậc...có có biết câu Ếch chết tại mồm không ? " - Chân Nguyên lấy trong túi ra một con dao bấm , đặt lên má Nhục Phạm , lưỡi dao sắc bén , khiến cô bật run "Anh....anh...muốn gì?"

"Cô nhìn xem , tay tôi cầm con dao , dao thì đặt lên mặt cô...vậy cô nghĩ xem....tôi muốn gì ?"

"Đừng....đừng mà...cầu xin anh .... đừng làm vậy ?" - Nước mắt Nhục Phàm tuôn ra , cô gào thét lên.

"Khuôn mặt cũng xinh đẹp...xem cách ăn mặc của cô kìa. Tôi là một người rất ham mê nữ sắc nhưng đối với loại phụ nữ như cô thì Trương Chân Nguyên tôi...không hứng thú. Còn đây là tiền của cặp dây và nhẫn kia , đủ cho cô rồi đó." - Mặt anh đanh lại , ánh nhìn lạnh đến thấu xương , con dao bắt đầu đè mạnh.

"Á.....ĐỪNGGGG...ÁÁÁÁÁÁAAAAAAAAA...." - Tiếng kêu thống khổ phát ra từ cửa phòng bên kia , nhưng chẳng ai nghe được , ít phút sau Chân Nguyên thong thả bước ra , tiến đến nhà hàng , lại vui vẻ bước vào...

____________

Sau khi buổi tiệc kết thúc , Tiểu Hâm cùng mọi người đều đi về. Gia Kỳ nắm tay cậu đi ra , để cậu ở phía bên này , anh vốn định đi vào xe thì một người đàn ông khá già chợt gọi anh . Gia Kỳ để cậu lại cho Hàn Lâm , sau đó bước đến chỗ người đàn ông kia.

"Anh à , bây giờ anh định đi đậu ?" - Tiểu Hâm hỏi Hàn Lâm . Anh quay đầu lại khẽ cười. "À...anh ở khách sạn. Anh chỉ ở đây vài hôm thôi."

"Vậy à !?"

" Tiểu Hâm..." - Hàn Lâm chợt gọi tên cậu , cậu ngước mắt nhìn anh , anh lại nói tiếp "Em...yêu cậu ấy ?"

Câu hỏi của anh khiến cho gương mặt của cậu đỏ lên , Tiểu Hâm bối rối gật đầu . Hàn Lâm đứng nhìn dáng vẻ của cậu , đôi mắt chợt rũ xuống . Trong lòng chợt nhói lên , từ nhỏ đến lớn thì ra cậu đối với anh không khác gì một người anh trai. Còn đối với anh , tình yêu thương anh dành cho cậu không đơn thuần là một người anh trai đối với em trai mà đó chính là tình yêu. Anh cười khổ , đưa tay xoa đầu cậu "Nếu cậu ta ăn hiếp em , cứ nói với anh, anh sẽ cho cậu ta biết tay."

"Em biết rồi , mà anh yên tâm anh ấy không ăn hiếp em đâu " - Tiểu Hâm tươi cười nói , vẻ mặt cậu lúc này rất hạnh phúc , nhưng niềm hạnh phúc của cậu lại khiến cho anh có chút nhói. Chợt Tiểu Hâm giật mình khi thấy một người lái xe moto đứng cách Gia Kỳ không xa đang chĩa súng vào người anh nhưng anh thì đang bận nói chuyện nên không biết, Tiểu Hâm sợ hãi hét lên " Gia Kỳ , cẩn thận." Không cần nghĩ ngợi , cả cơ thể cậu vô thức lao nhanh về phía anh. Gia Kỳ quay đầu lại thấy viên đạn đang bay tới vội đưa tay đỡ cậu né sang bên.

*Đoàng...- Tiếng súng vang lên , viên cắm ngay trên vai Tiểu Hâm , anh rút súng ra nhắm ngay chân tên lái xe ấy bắn *Đoàng... - Một lần nữa tiếng súng lại vang lên , Chân Nguyên cùng Hạ Nhi chạy lại ra sức bắt tên bắn súng . Mọi người đều hoảng loạng vì tiếng súng phát ra mà hét ầm lên.
" Tiểu Hâm..."- Mew lo lắng gọi cậu .

"Gia..Kỳ..anh không sao ?...Có...phải khô...ng ?" - Tiểu Hâm thở dốc , cậu cố gắng để hỏi anh.

"Anh không sao ? Đồ ngốc , em đang làm gì vậy ?"

"Tiểu Hâm..." - Hàn Lâm sợ hãi ngồi kế bên gọi cậu , anh đã không kịp ngăn cậu lại , không kịp níu tay cậu nếu không người nằm dưới đất bây giờ đã không phải là Tiểu Hâm .

" Gia Kỳ, mau đưa cậu ấy lên xe , chúng ta phải tới bệnh viện." - Tử Húc chạy đến nói . Gia Kỳ đưa cậu lên xe , Tử Húc ngồi đằng trước lái xe , còn Hàn Lâm thì lái theo sau.

Mọi y tá và bác sĩ trong bệnh viện đều rất khẩn trương "Mau lên , mau truyền máu ." "Cầm máu lại mau lên..."

"Huyết áp đang giảm..."

"Mau chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật."

Gia Kỳ ,Tử Húc và Hàn Lâm chạy theo sau . Đến phòng cấp cứu , ba người buộc phải ở ngoài , Gia Kỳ ngồi trên băng ghế , hai tay đan lại , khắp người anh đầy máu tươi , là do anh vô dụng nên mới không thể kéo cậu né ra . Ít phút sau , bác sĩ trong phòng cấp cứu hối hả đi ra nói "Trong ba vị ai tên Mã Gia Kỳ, vết thương này cần phải mổ sống , cậu ấy đang rất sợ , cậu ấy đang không ngừng gọi tên người đó."

"Là tôi." - Gia Kỳ đứng dậy.

"Không được , hãy để tôi vào." - Hàn Lâm ngăn lại , nhưng Tử Húc vội kéo anh lại. "Không được , chỉ có Gia Kỳ mới có thể vào, lúc này Tiểu Hâm đang rất cần cậu ấy."

Hàn Lâm đành phải ở lại , anh đau đớn , ngồi bệt xuống đất , tại sao ngay lúc cậu nguy hiểm nhất , anh lại không được ở bên cậu ?? Cậu...lại chọn Mã Gia Kỳ ?

Gia Kỳ cùng bác sĩ đi vào , Tiểu Hâm đang nằm trên giường , vết thương ở vai đang được mở rộng , mặt cậu tái xanh , run bần bật , tuy đã được tiêm thuốc tê , nhưng cậu không ngừng la lên , nước mắt cứ thế mà trào ra . Anh vội chạy đến , nắm chặt lấy tay cậu " Tiểu Hâm , đừng sợ có anh ở đây , không cần lo."

"Gia Kỳ...họ...đang làm gì vai em vậy...? Đá...ng sợ...quá...hức" - Tiểu Hâm siết chặt lấy tay anh , sợ hãi khóc thét lên , mồ hôi thấm đầy tràn cậu. "Vai của...em..."

"Vết thương thế nào ?" - Gia Kỳ quay mặt hỏi bác sĩ.

"Tuy viên đạn không cắm sâu vào thịt , nhưng cần phải lấy vỏ đạn ra ngoài , vì vậy cần phải có thời gian để tìm xem vỏ đạn nằm ở đâu ."

Tiểu Hâm nằm trên giường , tuy không đau nhưng cậu có thể cảm nhận được những người ở trong đây , thay phiên nhau đưa kẹp vào từng tấc da thịt cậu tìm kiếm , chiếc kẹp bằng kim loại lạnh buốt chạm vào cậu khiến cậu không ngừng run rẩy , nó cứ đưa qua đưa lại sâu trong người cậu. Gia Kỳ thấy cậu khổ sở như vậy , trong lòng thật rất đau " Tiểu Hâm, đừng sợ .... Không sao sẽ nhanh thôi....nhanh thôi."

"Đau quá...Hic...Á..." - Tiểu Hâm thống khổ kêu lên , thuốc tê đã hết tác dụng , vai cậu như đang bị siết chặt vậy , đau đớn kinh khủng , đôi môi cậu nhợt nhạt , nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn , cậu vùng vẫy "Đau quá...Gia..Gia Kỳ...cứu .... em..."

"Mau tiêm thuốc tê cho cậu ấy." - Gia Kỳ tức giận kêu lên . Y tá trong phòng sợ hãi , tay run run tiêm thuốc mê cho cậu. bàn tay mảnh khảnh vừa nãy nắm chặt tay anh đang dần nới lỏng... Tiểu Hâm kinh hoàng sau cơn đau vừa rồi..."Hức...đau quá..." Gia Kỳ đưa tay vuốt trán cậu , anh cố kiềm nén cho giọng nói bớt run "Xin lỗi...Bảo Bối...cố gắng lên..."

"Đã lấy được mảnh đạn thứ hai còn một mảnh nữa." - Một vị bác sĩ vừa gắp mảnh đạn ra liền lên tiếng. "mau truyền thêm máu."

Gia Kỳ ngồi bên cạnh cậu cũng đang rất lo lắng , cơ thể bắt đầu run lên , anh cũng đã từng bị trúng đạn , anh rất hiểu cảm giác cậu  bây giờ , chỉ là...cậu quá nhỏ , quá yếu ớt làm sao có thể chịu được đây . Anh thật đáng chết , tại sao lại vô dụng như vậy ? Khóe mắt anh bắt đầu cay.... Tiểu Hâm cắn chặt môi , cậu thở dốc , bây giờ ngay cả khóc cũng không còn sức chứ nói chi là kêu la, cảm giác lạnh buốt từ kim loại cứ luân phiên nhau cắm vào người cậu , bàn tay cậu lúc này không còn sức để nắm tay anh , khuôn mặt cậu ngày một nhợt nhạt....cậu không đau...chỉ thấy sợ...dù đã tiêm thuốc tê nhưng cảm giác một thứ kim loại sắc bén cứ lục lọi cái gì đó trong từng lớp thịt của cậu thì vẫn còn. Cậu sợ... Thật sự rất sợ...

"Xong rồi , đã tìm ra mảnh đạn cuối cùng , mau băng bó lại."

Trải qua một hồi mệt mỏi , Tiểu Hâm ngất đi...cậu không còn cảm nhận được gì nữa . Cậu chỉ thấy cả người cậu mệt mỏi như không còn sức. Gia Kỳ cũng cảm thấy mệt mỏi . Sau khi băng bó vết thương xong , cậu được thay quần áo sạch sẽ và chuyển sang phòng Vip . Hàn Lâm và Tử Húc chờ ở ngoài cuối cùng cũng nhận được tin tốt liền thở phào nhẹ nhõm....

Từ đằng xa , Chân Nguyên cùng Hạ Nhi chạy lại lo lắng hỏi "Sao rồi ?"

"Đã xong rồi ! không nguy hiểm đến tính mạng cũng may là viên đạn không cắm sau vào vai . Tạm thời tay phải sẽ không cử động được." - Run trả lời.

" Gia Kỳ đâu ?"

" Đang ở trong phòng chăm sóc cậu ấy , phiền cậu ra xe tôi, có cái áo sơ mi này đem vào đây , áo của Gia Kỳ dính đầy máu rồi." - Tử Huca nói.

"Được !" - Hạ Nhi liền chạy đi . Còn ba người họ thì đi vào phòng Vip để thăm cậu . Cửa phòng mở ra , Gia Kỳ đang ngồi canh chừng cậu , bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như nghệ sĩ piano , cưng chiều vuốt tóc cậu.

" Gia Kỳ..."- Chân Nguyên chợt lên tiếng . Gia Kỳ quay lại , anh đứng dậy tiến đến gần Hàn Lâm "Xin lỗi , là do lỗi của tôi."

*Bốp...rầm... - Hàn Lâm hung hăng đấm Gia Kỳ một cái thật mạnh. Đôi mắt anh tóe lửa "Phải , là do lỗi của cậu , tại sao lại đứng ở đó nói chuyện ? tại sao lại không đưa Tiểu Trình về nhà ? tất cả là do cậu ?" Dứt câu , anh lại xông đến túm lấy cổ áo của Gia Kỳ mà đánh . Gia Kỳ cũng không phản kháng , đứng im mặc cho Hàn Lâm chửi rủa , đánh đấm.
"Dừng lại , cậu điên rồi sao." - Chân Nguyên cùng Tử Húc can ngăn Hàn Lâm lại , kéo anh ra xa khỏi Gia Kỳ.

*Bốp... - Chân Nguyên tức giận đấm Hàn Lâm, "Tên điên , cậu nghĩ Gia Kỳ không đau lòng sao ? Vậy tại sao lúc đó , cậu không ngăn Tiểu Hâm lại . Không giữ tay cậu ấy ? Nếu có trách thì hãy trách tên lái môtô kia đi. Đừng đổ lỗi cho Gia Kỳ."
" Chân Nguyên..." - Tử Húc lên tiếng . Anh tiến lại đỡ Gia Kỳ đứng dậy. Hàn Lâm thì vẫn ngồi dưới đất , anh tự hỏi anh đang làm gì vậy ? Tại sao lại đỗ lỗi cho Gia Kỳ , chẳng phải anh cũng là người có lỗi sao ? Hay chỉ vì anh ghen tị với Gia Kỳ , vì Hàn Lâm đã chọn anh ta lúc nguy cấp nhất ở bên cạnh . Hàn Lâm  đứng dậy , anh thở dài , bước đến Gia Kỳ cúi đầu nói "Tôi xin lỗi !"

"Không sao ! không phải lỗi của cậu." - Gia Kỳ lên tiếng , anh kéo ghế ngồi xuống bên giường của cậu. Đôi mắt hồ ly lặng đi , nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Hâm . Mọi đau khổ của cậu anh đều muốn đẩy hết sang cho mình , thay cậu nhận lấy hết tất cả....

Hết chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro