Chap 23 và 24 thêm 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌹Bắt cóc em về làm vợ🌹
                           🍁Chap 23🍁

Tiểu Hâm yên giấc trên giường. Gia Kỳ ngồi canh chừng cậu cả đêm không ngủ. Sáng sớm , anh đã chuẩn bị cháo cho cậu. Tiểu Hâm mệt mỏi tỉnh dậy , vai của cậu không có cảm giác gì , thấy anh đang ngồi say sưa làm việc, giọng cậu thều thào gọi anh "Gia Kỳ ... !"

Gia Kỳ ngước mắt nhìn cậu , anh bước đến bên giường lo lắng hỏi "Thấy thế nào ?"

"Mặt anh...sao vậy ?" - Tiểu Hâm thấy khóe miệng anh bị trầy , cậu đưa tay lên hỏi.

"Không sao ! Có đói không ?" - Anh cầm lấy bàn tay đang vươn ra đặt lên mặt mình . Khẽ nói.

"Ừm.."

Anh đưa tay nâng người cậu dậy , lấy cháo đút cho cậu. "Tạm thời tay phải em sẽ không cử động được !"

"Em biết rồi." - Cậu vừa ăn vừa trả lời , ánh mắt dừng lại ngay vết thương trên miệng anh , cậu đưa tay chạm vào , yếu ớt nói "Hàn Lâm đánh anh sao ?"

"Không phải ."

" Gia Kỳ..."

"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh . Đừng nghĩ lung tung." - Gia Kỳ ngắt lời cậu , anh lên tiếng . Anh không muốn cậu phải lo , dù sao anh cũng đáng bị như vậy.

Tiểu Hâm cũng không hỏi thêm , ăn từng muỗng cháo mà anh đút . Ăn xong, uống thuốc rồi lại nằm , cậu nhớ lại cái cảm giác hôm qua ,đau đến khó tả , cậu tự hỏi nếu lỡ như thuốc tê lại hết tác dụng thì cậu sẽ như thế nào . Tiểu Hâm chợt thở dài , cậu nhìn theo bóng dáng anh đứng kéo rèm cửa sổ , sau đó lại tiếp tục làm việc .

------------

Buổi trưa , Hàn Lâm cùng mọi người đến thăm cậu , căn phòng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt .

"Hi Tiểu Hâm ! Sao rồi , đã đỡ hơn chưa ?" - Chân Nguyên vui vẻ nói.

"Đã đỡ hơn rồi ạ. Cảm ơn Anh"

"Anh có mua bánh cho em nè." - Tử Húc đặt chiếc bánh trên bàn.

"Cảm ơn anh !"

"Em ở lại cùng với mọi người nhé ! Anh ra ngoài một chút." - Gia Kỳ đến bên giường , xoa nhẹ đầu cậu , anh mỉm cười , khuôn mặt vô cùng dịu dàng nói.

"Vâng !" - Tiểu Hâm mỉm cười gật đầu. Lúc này cậu đủ biết anh định đi đâu và làm gì.

" Chân Nguyên , Tuấn Lâm đi theo tôi."

Cả ba cùng bước khỏi bệnh viện , ba chiếc xe ngao du trong gió , đi thật sâu vào trong rừng , tiếng xào xạc xen qua từng nhánh cây . Đích đến của cả ba người là tòa nhà cổ kiểu Nhật , với cái bảng gỗ treo trước cửa ngay ngắn dòng chữ "Hắc Nguyệt"

"Chủ tử ." - Ám vệ đứng trước cửa kính chào anh.

"Người đâu ?" - Thanh âm lạnh lẽo phát ra .

"Dạ ở trại giam khu A "

Gia Kỳ , Chân Nguyên cùng Tuấn Lâm bước đến trại giam khu A , phòng giam số 3398 , cánh cửa màu xanh mở ra , cuối phòng , một người đàn ông thân thể đầy vết thương , một bên mắt có vết cắt , đủ biết hắn đã từng bị tra tấn rất dã man , hắn bị trói trên một cây cột theo hình thánh giá. " Gia Kỳ..." - Tiếng của hắn phát ra , rên lên từng chữ từng chữ. Khuôn mặt anh chẳng chút biểu tình , ánh mắt hiện rõ tia lửa đỏ , giọng anh trầm thấp "Mục đích của ngươi là gì ?"

"Mục đích ? Chính là hạ mày đó." - Gun nhếch miệng cười , người lái xe mô tô bắn Tiểu Hâm chính là hắn , hôm qua do Chân Nguyên bắt giữ và tra khảo. Câu trả lời của hắn khiến cho anh thích thú , rất tốt , mục đích của hắn rất tuyệt , nhưng đã đụng phải người của anh thì không có kết cục tốt đẹp , khuôn mặt anh đanh , lại họng súng chĩa thẳng vào bên mắt trái của hắn , một thanh âm rợn người vang lên "Mày...biết kết cục ?"

*Đoàng..."Á....ư...ư...." - Tiếng súng vang lên , viên đạn cắm vào mắt trái của Gun , tròng mắt bay ra , máu cũng từ lỗ hỏng đó mà tuôn ra , tiếng thét gào của Gun phát ra , con mắt của hắn lăn xuống đất , thấm đầy máu tươi phủ cùng cát . Gia Kỳ bước đến , dùng chân giẵm nát con mắt ấy , cả người như phát ra sát khí , Gun đau đến nổi không thể nói thêm lời nào . Chân Nguyên  và Hạ Nhi tuy khuôn mặt bình thản là như thế nhưng trong tâm đang phát run , dù hai người họ đều biết anh là kẻ máu lạnh , chưa một lần giống con người , nhưng từ khi Tiểu Hâm xuất hiện , mọi chuyện đã thay đổi , nhưng lần này có vẻ như hắn đã khiến cho anh thật sự rất tức giận .
Gia Kỳ nhấc chân ra , con mắt màu đen lúc nãy đã bị giẫm nát , anh nghiêng đầu qua , khóe môi nhếch lên huýt sáo một cái , Gun nhìn anh kinh hãi , hắn hoạt động trong hắc đạo đã 5 năm , cũng đã nghe những điều về anh , nhưng thật không ngờ anh lại còn tàn khốc hơn những gì họ nói . "Gun , mày...còn non nớt lắm..."

* Đoàng... - Vừa dứt câu , tiếng súng lại phát ra , viên đạn lần này cắm ngay vào cổ của Gun , máu lại tuôn ra , cả người hắn co giật , không thể phát ra tiếng thét . Anh chính là muốn bắn ngay đó , muốn cho hắn từ từ mà tận hưởng cái chết . Gia Kỳ quay đi , Chân Nguyên và Hạ Nhi cũng đi theo .
" Chân Nguyên, cậu đến địa bàn của Gun và nơi bọn chúng ở xử lí hết đi, những người có giá trị hãy giữ lại . Những thứ vô dụng , giết hết đi. "

"Được." - Chân Nguyên gật đầu , sau đó lên xe chạy đi.

" Tuấn Lâm , cậu hãy đến công ty đưa hồ sơ này cho bộ phận thiết kế , và bộ phận sản xuất. Trong thời gian tới , cậu giúp tôi bàn chuyện hợp tác lâu dài với tập đoàn "Mentual" !" - Gia Kỳ lấy từ trong xe xấp tài liệu đã được bao bọc kỹ đưa cho Hạ Nhi .

"Tôi biết rồi ! Cậu cứ yên tâm mà chăm sóc cho Tiểu Trình." - Hạ Nhi cười tươi nói.

"Được rồi ! cậu đi đi."

Gia Kỳ và Tuấn Lâm rời khỏi Hắc Nguyệt... chiếc xe chạy ra khỏi rừng thì mỗi người một ngã , Gia Kỳ tăng tốc , anh lái xe về nhà , chuẩn bị ít đồ cho cậu sau đó lại chở lại bệnh viện...!

--------- Bệnh viện...

" Hàn Lâm , em muốn ăn cam !" - Tiểu Hâm nằm trên giường xem ti vi , cất tiếng nói.

"Nè , vừa nãy em đã ăn táo , ổi , đào , dưa hấu , giờ còn muốn ăn nữa sao ?" - Hàn Lâm cảm thán nói . Em trai anh sao lại ham ăn thế ?

"Mặc kệ em , anh bóc cam đi. " - Tiểu Hâm quệt mồm nói, cậu phải đày đọa anh mới hả giận . Vì cậu biết chính Hàn Lâm đã đánh Gia Kỳ nên cậu phải trả thù giúp anh. Hàn Lâm lười biếng bóc quả cam để lên đĩa cho cậu . Vừa nãy cậu đã sai anh đi mua bánh , đút bánh cho cậu , gọt trái  cây , xếp đồ... Trời ạ ! Em anh sao vậy ? Làm như anh là Osin của cậu không bằng.

"Xong rồi ! Ăn đi." - Hàn Lâm cầm cái nĩa cắm trái cây đưa lên miệng cậu.

"A..." - Tiểu Hâm vui vẻ há miệng nhận thức ăn.

* Cạch... - Gia Kỳ mở cửa bước vào . Anh nhíu mày nhìn đống vỏ trái cây trong rổ , sau đó đưa mắt nhìn Hàn Lâm đang đút cho cậu ăn, anh đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bảo bối !" - Anh cất tiếng gọi cậu . Tiểu Hâm nghe thấy tiếng của anh liền vui vẻ quay lại " Gia Kỳ , anh xong rồi sao ?"

"Phải , đây là bánh của em. Đầu bếp Ben gửi cho em đấy." - Anh đặt cái bánh kem xuống , cưng chiều nói.

"Tuyệt quá..." - Tiểu Hâm reo lên , nhưng bỗng nhiên vai của cậu nhức nhói vô cùng , Tiểu Hâm cắn môi la lên "Gia Kỳ...vai của em...vai... hic...đau quá..."

" Tiểu Hâm! Đau lắm sao ?" - Hàn Lâm vội vã đến bên cậu .

"Mau uống thuốc." - Gia Kỳ lấy thuốc cho cậu uống , viên thuốc bỏ vào miệng Tiểu Hâm nhưng lại bị cậu phun ra , cậu đang rất đau không thể làm gì thêm . Thấy cậu khổ sở kêu la , anh rất rối loạn không biết phải làm sao . Nhưng rất nhanh , anh cho thuốc bỏ vào miệng , uống nước sau đó đặt môi mình lên môi cậu , đẩy viên thuốc vào miệng Tiểu Hâm , anh không cần biết có Hàn Lâm hay không , lúc này anh chỉ biết Tiểu Hâm đang rất đau đớn . Nước từ từ trôi xuống cổ cậu , viên thuốc tê bắt đầu có tác dụng . Vai của cậu đã đỡ đau hơn , Gia Kỳ buông cậu ra , lấy chiếc khăn lau mồ hôi cho cậu . Tiểu Hâm sau một hồi chịu cơn đau tê buốt ấy , mệt lả đi , đành bất lực nằm trên giường . Gia Kỳ vuốt ve gò má cậu "Đỡ hơn chưa ?"

Tiểu Hâm không còn sức nói , chỉ gật nhẹ một cái rồi nằm im lặng mà thở dốc . Hàn Lâm thấy một màn như vậy trong lòng tuy có chút tức giận nhưng vẫn rất cảm kích anh vì anh đã giúp cho Tiểu Hâm . "Tôi có việc , cậu ở đây với Tiểu Hâm nhé."

Gia Kỳ gật đầu , Hàn Lâm quay lưng bước đi , khi gần ra tới cửa , anh ngập ngừng quay đầu lại ngó nhìn Tiểu Hâm. Sau đó mới bước thẳng ra cửa.

Anh ngồi bên giường , chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Hâm , anh đưa tay vén sợi tóc mái vương trên mí mắt cậu . Tiểu Hâm mỉm cười , cậu thều thào nói "Em...hết đau rồi." Nhìn cậu gắng gượng như vậy , trong lòng anh rất bứt rứt và đau xót . Gia Kỳ dịu dàng trả lời. "Anh biết !"

"Em ngủ một chút."

"Được ! " - Gia Kỳ kéo chăn lên , đắp cho cậu. Anh cưng chiều nói.

“Gia Kỳ..."

"Chuyện gì ?"

"Anh đừng tự trách mình , không phải lỗi của anh " - Tiểu Hâm nhẹ nhàng nói , sau đó nhắm mắt ngủ , cậu biết anh đang tự trách mình . Nhìn khuôn mặt anh đau khổ như vậy cậu cũng cảm thấy không vui nên liền nói. Gia Kỳ say người nhìn cậu , anh điểm nhẹ lên vầng trán rộng của cậu một nụ hôn... Bảo bối của anh thật đáng yêu , lại biết nhìn thấu anh từ khi nào vậy ? Gia Kỳ chợt bật cười ....

Hết chap 23

🌹Bắt cóc em về làm vợ🌹
🍁Chap 24🍁
Tiểu Hâm đã được Gia Kỳ đưa về nhà vì cậu không muốn ở lại bệnh viện cũng không thích suốt ngày phải ngửi mùi thuốc sát trùng. Khi cậu được về nhà quản gia đã rối rít hỏi thăm, những cô hầu gái trong nhà cũng vậy. Vì tay phải tạm thời không cử động được nên cậu không thể tự tắm phải nhờ những người giúp việc trong nhà chăm sóc khiến cậu rất ngại và xấu hổ . Mỗi khi ăn cơm , anh cũng tận tay đút cho cậu , lâu lâu cậu lại tự cầm muỗng bằng tay trái . Anh thường ôm cậu khi ngủ , rất cẩn thận để tránh động đến vết thương , mấy ngày đầu cậu còn cảm thấy ngại ngùng nhưng rồi cũng quen dần . Con bạch hổ lúc nào cũng đi theo cậu , khiến cho cậu thấy rất vui vì được mọi người quan tâm.

Tiểu Hâm bị thương cũng đã gần hai tuần , mỗi lần thuốc hết tác dụng cậu lại phải khổ sở chịu đựng cho đến khi lấy được thuốc , nhiều đêm khi Gia Kỳ đang ôm cậu say ngủ thì bị thức giấc bởi tiếng khóc của cậu . Anh phải lấy thuốc cho cậu uống . Cuộc sống của Tiểu Hâm cứ thế mà gắn liền với thuốc tê. Vết thương cũng từ từ lành lại, vai cậu có thể cử động nhẹ , cậu cũng có thể tự tắm được .

Cũng như thường ngày , Tiểu Hâm chuẩn bị đi tắm thì Gia Kỳ mở cửa bước vào , giọng anh vẫn trầm thấp lạnh lùng thường ngày "Chuẩn bị tắm sao ?"

Tiểu Hâm nghe thấy tiếng anh thì quay sang trả lời "Ừm !"

"Để anh giúp em tắm." - Gia Kỳ tỉnh bơ nói. Câu nói của anh khiến cậu trợn tròn mắt , anh...vừa nói gì vậy ? Chắc là do cậu nghe lầm .

"Sao hả ?"- Gia Kỳ ngồi xuống ghế , hai chân bắt chéo , điềm đạm nói.

"Anh...em tự tắm được !" - Cậu đỏ mặt trả lời . Hôm nay anh bị sao vậy chứ.

"Vết thương chưa lành."

"Không sao mà , em đi tắm đây." - Cậu vội vã quay mặt chạy vào phòng tắm.

"Bảo bối..." - Chính là lúc cậu đi tới cửa , Gia Kỳ liền lên tiếng . Cậu đứng lại , cắn chặt môi , không dám quay lại nhìn anh. Gia Kỳ đứng dậy chậm rãi bước tới , hai tay anh đút vào túi quần lạnh nhạt cất tiếng "Nếu không phải do em bị thương thì những gì trên cơ thể em đều thuộc về anh lâu rồi."

"Anh...không biết vô sỉ sao ?" - Tiểu Hâm hét lên . Khuôn mặt cậu đỏ ửng gần như muốn rỉ máu.

"Nếu biết thì anh đã không nói vậy rồi."

"Anh...!!??" - Cậu trừng mắt nhìn anh , Gia Kỳ nhếch môi cười tà , anh ép cậu vào tường , cậu sợ hãi ôm chặt lấy quần áo bặm môi nhìn anh." Tiểu Hâm...em thử nghĩ xem , một người đàn ông đã cưới vợ nhưng hơn nửa năm chưa được đụng vào vợ thì sẽ như thế nào ?" - Gia Kỳ chặn cửa , khuôn mặt chẳng có chút biểu tình , lạnh nhạt nói.

"Anh đụng vào em rồi mà..." - Cậu gân cổ nói ."Chúng ta chưa từng quan hệ ." - Anh bình thản trả lời. Tiểu Hâm ngây ngốc nhìn anh . Trời ạ , dù không làm chuyện đó nhưng rõ ràng anh đã đụng chạm vào cậu rồi mà "Anh...sao có thể trắng trợn và xấu xa như thế chứ ? Anh...có phải Mã Gia Kỳ không vậy ?" - Tiểu Hâm mếu máo nói.

"Sinh thành anh đã xấu xa . Em quá khen !" - Gia Kỳ nhếch môi cười tà . Cậu vợ nhỏ của anh càng lúc càng thú vị rồi...

Cậu kinh ngạc nhìn anh , sao cái gì anh cũng nói được hết vậy ? Đàn ông khi kiềm nén dục vọng đều trở nên như thế sao .

"Em tự vào hay để anh dùng bạo lực ?"

Tiểu Hâm ôm đống quần áo lững thững đi vào , đây chẳng phải là đang ăn hiếp cậu sao ??? Gia Kỳ nhìn bộ dạng của cậu nhịn không nổi bật cười thành tiếng sau đó thích thú đi vào . Cậu ngồi xổm bên bồn tắm , tay cứ khư khư nắm chặt chiếc áo . Gia Kỳ nhịn cười , đanh mặt lại cất tiếng nói. "Cởi đồ đi , anh pha nước cho em." Tiểu Hâm đứng dậy , bàn tay nhỏ bé cởi từng cúc áo ra , nhưng chỉ có thể cởi bằng một tay , tay phải cậu hiện tại chưa dùng quá sức được. Chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra , cậu để gọn sang một bên.

"Huýt..." - Gia Kỳ huýt sáo , cậu giật mình quay đầu lại , anh hất mặt về phía bồn tắm , Tiểu Hâm chầm chậm đi đến . Anh đứng dậy đưa tay cởi quần giúp cậu . Tiểu Hâm sợ hãi hét lên "Á , anh làm gì vậy ? Tránh xa em ra."

"Em định mặc luôn quần để tắm sao ?" - Nhìn bộ dáng hốt hoảng đến đáng thương của cậu trong lòng anh có chút tội nghiệp . Nhưng chỉ là một chút nên cái ý nghĩ ấy nhanh chóng bay ra khỏi đầu anh . Anh tiến lại , vòng tay qua sau lưng cậu , đưa tay cởi dây quần của cậu ra , anh tiện tay ném nó sang một bên , ánh mắt dừng lại trên khuôn ngực cậu , khóe môi cong lên , giọng nói trầm thấp phát ra "excellent !"

"Anh biến thái." - Cậu đưa tay đẩy anh ra , đỏ mặt hét lên . Cái gì mà tuyệt vời chứ ? Anh rốt cuộc là loại người gì đây ? Gia Kỳ tuy bị cậu đẩy ra nhưng không nói gì, anh nhìn cậu rồi nhếch lông mày , nhàn nhã trả lời.

"Anh chỉ biến thái với 1 mình em thôi."
Cậu giương mắt nhìn anh , có cần cậu gọi anh là sư phụ không , tại sao cái gì anh cũng có thể nói hết vậy . Đã vậy còn trả lời bình thản nữa . Mã Gia Kỳ...chồng của cậu ngày trước đâu rồi hic...

"Không định tắm nữa sao ?"

Cậu đưa tay cởi bỏ chiếc quần dài , sau đó là chiếc quần nhỏ . Lúc này , cả cơ thể cậu hiện lên trước ánh đèn trắng, làn da mịn màng, tuy có hơi ngâm nhưng cơ thể cậu từ trên xuống dưới phải nói là rất đẹp . Bất kì người nào khi nhìn thấy thân thể cậu như vậy đều khó mà kìm nén được dục hỏa. Gia Kỳ ngoắc cậu lại , chỉ vào bồn nước ấm . Tiểu Hâm bặm môi  tiến đến , bây giờ cậu nên làm sao đây ? Gia Kỳ lại mở miệng , dường như anh không chọc ghẹo cậu thì không thể chịu nổi , lời nói kém tế nhị của anh lại tiếp tục " Tiểu Hâm...cả cơ thể em anh cũng đã thấy hết rồi , em che làm gì ?"

" Gia Kỳ...anh không thể ngừng việc mở miệng nói những lời xấu hổ đó sao ?"

"Không thể." - Rất ngắn gọn , câu đáp trả lời nói của cậu chỉ hai chữ khiến cậu tức giận mà bước vào bồn tắm. Những bong bóng xà phòng che lấp cả cơ thể cậu , bọt xà bông nhấp nhô trên cơ thể đẹp không tì vết của cậu , dòng nước ấm bao phủ lấy cậu khiến làn da từ từ trở nên ửng đỏ. Gia Kỳ tuy bên ngoài mặt vẫn lạnh nhưng trong lòng lửa dục đang sôi ùng ục , anh thở dốc ngồi xuống , đưa tay gỡ nhẹ miếng băng trên vai cậu , một vết thương hiện ra , những đường chỉ may ngay ngắn . Tiểu Hâm vội vã che mắt anh lại , cậu cất tiếng ngăn anh.
"Đừng nhìn , rất kinh khủng". Nhiều lần cậu nhìn vết thương ấy trong gương , chính cậu còn thấy ghê sợ , huống chi là những người khác. Sau này vết thương ấy sẽ có sẹo , lúc đó còn xấu hơn bây giờ , cậu không muốn để anh nhìn thấy. Cậu...không muốn anh chê mình ! Gia Kỳ gỡ tay Tiểu Hâm ra , anh hôn nhẹ bên vết thương , khẽ nói "Nếu vết thương em đã lành , nụ hôn này sẽ đặt trên vết thương ấy ! Nhưng bây giờ vết thương chưa lành anh chỉ có thể hôn thật nhẹ vào chỗ kế bên . Như vậy em sẽ thấy không đau ."

"Anh không thấy nó rất kinh khủng sao ?"

"Những thứ thuộc về em , luôn đẹp đẽ ! Dù có là những vết thương đã khắc sâu thì đó vẫn là thứ đẹp nhất đối với anh. "

Tiểu Hâm nhìn anh , cậu khẽ cười . Chỉ cần câu nói đó của anh cậu sẽ không sợ nữa. Gia Kỳ từ cái cổ thon thả của Tiểu Hâm mơn trớn xuống khuôn ngực kia , vui vẻ vuốt ve . Tiểu Hâm giật nảy người "Anh làm gì vậy ?"

Gia Kỳ đưa tay cởi thắt lưng , chiếc quần đen từ từ được cởi bỏ ,bên trong chiếc quần vật nam tính của anh sớm đã căng cứng hiện ra , Tiểu Hâm sợ hãi lùi lại , tấm lưng mịn màng vô tình chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cậu khẽ run. Gia Kỳ đến gần kéo cậu sát lại "Vợ à , không cần sợ , anh sẽ dịu dàng." Hai chữ "vợ à" của anh khiến cậu cảm thấy lòng hạnh phúc nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng trào. Đàn ông khi bị kìm nén dục vọng đều như vậy sao ? Anh bắt đầu đặt vật nam tính của mình chạm vào cửa huyệt của cậu . Cơ hồ là có chút thô bạo , anh đặt thân mình ở giữa hai chân cậu, lửa nóng kia, thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cậu. Tiểu Hâm mở to mắt, cắn chặt răng, khóe mắt bắt đầu ngấn nước, cậu sợ hãi cánh tay trái ôm chặt lấy lưng của anh , từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh , cậu hét lên " Gia Kỳ.. đừng mà...hộc...thật...thật rất đau...ưm..."

Gia Kỳ giữ lấy thắt lưng cậu , anh thở dốc , cố gắng trấn an cậu "Thả lỏng , đừng căng thẳng , sẽ không tốt."

Anh rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem thứ sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cậu, quá chặt! Cậu quá hẹp căn bản không thể nào dung nạp anh , lối vào chặt khít bóp nát lấy anh , khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lúc trước của cậu giờ đây đã trắng bệch , cậu cắn chặt môi dưới , đau đến khó tả , Gia Kỳ nhìn cậu khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cậu , Anh lại không dám có động tác tiếp theo, ý thức được mình có thể sẽ thương tổn đến cậu, dù anh không thể dịu dàng như những gì anh nói nhưng anh cũng không thể làm tổn thương cậu , cậu khít khao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Vừa nãy tay anh chỉ cử động ngón tay ra vào nơi ấy đã thấy rất khít , bây giờ làm sao có thể mở rộng ra . Dừng lại ở chỗ đó, anh tiến không được lùi không xong, mặc dù anh sắp nổi điên, mặc dù anh không thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng là anh cũng rõ ràng biết được anh sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương đến Tiểu Hâm . Tiểu Hâm gắt gao ôm lấy anh , cậu nức nở nói "Gi..Gia Kỳ...em không chịu được..."

"Ưm...a..." - Không biết bao lâu , anh mới có thể xâm nhập vào cậu , chỉ mới tiến sâu vào trong , một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra , Tiểu Hâm càng siết lấy anh hơn , cậu khổ sở kêu lên . Lúc này sự ra vào trong cậu mới thuận lợi , anh đưa tay vuốt mái tóc cậu dụ dỗ "Không cần lo , hãy thả lỏng , nghe lời anh ! Bảo Bối..." Đau đớn sau khi biến mất, Tiểu Hâm bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Gia Kỳ càng thêm điên cuồng luân động . Tiểu Hâm đưa tay che mặt , lúc này cậu rất xấu hổ khi cứ rên rỉ như vậy , Gia Kỳ đưa bàn tay đầy dây điện của mình gỡ tay cậu ra , đôi mắt hồ ly ngắm nhìn cậu , đôi mắt cậu từ lúc nào đã thoáng hơi nước , anh lau khóe mắt cậu.

"Đừng khóc , Tiểu Hâm ! Đừng sợ."

Tiểu Hâm ôm chặt lấy anh. Cánh tay phải chỉ có thể nắm nhẹ tay anh . Anh thở gấp hổn hển , đồng thời hạ thân vẫn hung hăng xâm nhập khiến cậu toàn thân run rẩy.

Tiểu Hâm không ngừng kêu than , nghe tiếng kêu của cậu , lòng anh như thắt lại , anh đặt môi mình lên môi anh đào của của cậu , hôn thật sâu , lực chạy nước rút vẫn không hề chậm lại . Tiểu Hâm cảm giác thần trí mình đang từ từ tiêu tán , một khoái cảm kì lạ không thốt lên lời . Lực của anh có chút nhẹ nhàng , có chút mạnh bạo , anh không dịu dàng như anh nói , rõ ràng anh nói sẽ không làm cậu đau nhưng bây giờ cậu khóc cũng không ra tiếng …. Anh đáng ghét . – Tiểu Hâm trong lòng không ngừng ai oán. Sự ra vào của anh càng ngày càng mạnh , càng ngày càng nhanh , cậu vốn không thể thích ứng với hoạt động của anh , yêu kiều thở hổn hển nói

“Gia..Kỳ….em…em…không chịu…được…nhanh…quá….”

“ Tiểu Hâm….anh yêu em…Hãy cùng anh…” – Lời mật ngọt của Gia Kỳ vang lên , anh ở trong cậu càng lúc càng lớn , càng lúc càng nóng , rốt cuộc khi mầm mống lửa nóng của anh ở trong cơ thể cậu bộc phát đạt đến đỉnh điểm…

Cơ thể của cậu không cách nào chịu đựng được khoái cảm cực hạn như thế , thân thể mềm nhũng gục trên vai anh . Anh cưng chiều đưa tay vuốt tóc cậu . Thương tiếc nhìn người con trai trong vòng tay mình. Gia Kỳ nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi anh đào bị cậu cắn nên có chút sưng đỏ , từ từ rút phần thân thể mặc dù đã phát tiết nhưng vẫn kiên đỉnh. Trên vật nam tính nhàn nhạt vết máu nhắc nhở rằng người con trai trong lòng anh đã trải qua đau đớn như thế nào, bây giờ thì , cậu đã là của anh . Gia Kỳ bế cậu vào bồn tắm , cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cậu . Tuy rằng anh đã phát tiết trong cậu nhưng dù vậy anh cũng không thể xâm chiếm cậu thêm lần nữa vì cậu không còn đủ sức để chịu đựng , thời gian vẫn còn dài , cậu và anh còn là vợ chồng thì sợ gì không có lần sau chứ !? Tắm cho cậu xong , anh lấy cái khăn tắm bao bọc lấy người cậu rồi bế cậu ra ngoài , đặt Tiểu Hâm nằm lên giường, anh bước tới tủ đựng đồ lấy một chiếc sơ mi cỡ lớn cẩn thận mặc cho cậu. Sau đó kéo chăn đắp cho Tiểu Hâm để cậu yên giấc , anh hôn nhẹ lên vầng trán rộng .

Vợ của anh khi ngủ lại có thói quen xấu , cứ tưởng anh là gối ôm rồi vuốt ve đôi khi lại nắm nắm chặt lấy áo của anh . Khiến cho anh không thể yên giấc , thử nghĩ xem , tối nào cũng ôm một người con trai xinh đẹp như thế, vậy mà không thể động vào còn phải luôn kìm nén dục vọng. Đã vậy sáng nay cậu còn gác chân vào giữa hai chân anh , cái chân thon dài cứ chạm rồi mơn trớn hạ thân anh , anh phải cố gắng kìm chế lắm mới không đè cậu ra ăn sạch... Thật là một tiểu dụ thụ.

Gia Kỳ đi ra khỏi phòng , xem ra hôm nay sẽ ăn cơm tối trễ rồi , cậu mệt mỏi như vậy thì sẽ ngủ rất lâu...

Hết chap 24

🌹Bắt cóc em về làm vợ🌹
                         🍁Chap 25🍁
Tiểu Hâm mơ hồ tỉnh dậy , cả người đều ê ẩm , cậu nhìn qua cửa sổ sát đất , trời đã bắt đầu tối ... Cậu cố gắng ngồi dậy rồi nhìn xung quanh , đây là phòng anh , Tiểu Hâm chợt nhớ đến chuyện lúc chiều , khiến khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên, cậu ai oán nói "Rõ ràng đã nói không làm đau mình .... Đáng ghét." Cậu đặt hai chân xuống đất , vốn định đứng dậy , nhưng vừa đứng lên phần thân dưới cậu nhức nhối vô cùng , cậu đau đớn ngồi xuống giường , chỉ có thể xích lại cái điện thoại trên bàn gọi cho người giúp việc đi lên. Cậu buồn bã ngồi im trên giường .

* Cạch - Tiếng mở cửa phát ra , Tiểu Hâm quay sang cửa nói "Trà Trà giúp tôi...." - Vừa nói xong thì thấy Gia Kỳ đang bước vào khiến cậu giật mình , tại sao không phải là Trà Trà ??
"Em cần gì sao ?" - Gia Kỳ tiến lại gần cậu , khóe miệng giương lên.

"Em...không nhờ anh." - Tiểu Hâm quay mặt giận dỗi nói. Anh bước lại tủ áo , lấy ra bộ pijama màu đỏ chấm bi , cùng boxer đặt lên giường , anh cười tà "Bộ này nhé !"

Tiểu Hâm nhìn những bộ anh chọn liền nhíu mày , anh...thật là đồ không biết xấu hổ . Gia Kỳ bế cậu lên đặt xuống cái ghế sofa kế bên, đưa tay cởi từng cúc áo của cậu. Tiểu Hâm đẩy mạnh tay anh ra , cậu hoảng sợ hét lên "Anh làm gì vậy ?"

"Cởi áo ." - Gia Kỳ bình thản trả lời.

"Không cần....hức..." - Tiểu Hâm rưng rưng , đủ rồi , sao anh có thể tự tiện như vậy chứ . Đã vậy còn khuôn mặt bình thản như chuyện bình thường giống như anh đang xem thường cậu vậy . Gia Kỳ nhìn cậu , không hiểu lí do cậu khóc nên chỉ biết đưa tay xoa đầu cậu , thắc mắc nói "Tại sao lại khóc ?"

Tiểu Hâm hất tay anh ra , nấc lên . Anh nhíu mày , rốt cuộc cậu bị cái quái gì vậy , anh đanh mặt lại nói " Tiểu Hâm , em..."

"Anh quá đáng...đừng có xem thường em như vậy." - Tiểu Hâm lau nước mắt, cậu cắt ngang lời anh.

"Anh xem thường em bao giờ ?"

"Anh còn nói...tùy tiện cởi đồ người khác , đã vậy còn rất bình thản nữa.."

"Đồ ngốc , chẳng phải chúng ta là vợ chồng hay sao ?" - Gia Kỳ vuốt mái tóc cậu , chẳng phải tay cậu đang bị thương nên cần người chăm sóc sao ? Thật là....

"Tại sao lúc nào anh cũng đụng chạm vào em vậy...em...đâu phải là con rối..."

Gia Kỳ cúi người ôm lấy cậu , giọng anh nhẹ nhàng "...chúng ta là vợ chồng , kết hôn cũng đã hơn nửa năm , anh ham muốn em cũng là chuyện rất bình thường mà. Hơn nữa anh chưa từng xem thường em!"

Tiểu Hâm im lặng , cậu đưa tay níu lấy áo anh . Anh buông cậu ra , lau khuôn mặt ướt đẫm kia , khóe miệng cong lên "Anh giúp em mặc đồ. Ở nhà mặc vậy sẽ thoải mái hơn." - Anh cầm boxer lên , cố ý trêu đùa cậu.

Tiểu Hâm đỏ mặt , anh...rốt cuộc vẫn không ngay thẳng. Nhưng giờ phải làm sao đây , cậu đói bụng rồi...đành phải để anh giúp vậy . Gia Kỳ thong thả cởi bộ đồ ngủ của cậu ra , thân thể mịn màng lộ ra trước mắt anh . Tiểu Hâm đỏ mặt , cậu nhắm chặt mắt lại không dám nhìn anh . Nhìn khuôn mặt cậu , Gia Kỳ nhịn không nổi bật cười thành tiếng . Sau đó từ từ giúp cậu mặc đồ thật nghiêm túc. "Xong rồi."

Tiểu Hâm lúc này mới mở mắt ra , ngượng ngùng nói "Em đói rồi." Nhìn dáng vẻ của cậu khiến anh hận không thể cắn một cái vào má phúng phính đang ửng đỏ kia . Anh cúi người hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cậu rồi nhẹ nhàng bế Tiểu Hâm lên khiến cậu giật mình la lên "Em tự đi được mà."

"Em có thể đi được sao ? Phần thân dưới của em vẫn còn đau đúng không ?"- Gia Kỳ tỉnh bơ nói khiến khuôn mặt cậu lại ửng đỏ , lắp bắp nói "Anh...anh..."

"Hahaha...được rồi , ngoan ngoãn ngồi im , chúng ta đi ăn cơm tối."

Gia Kỳ đi ra khỏi phòng , Tiểu Hâm xấu hổ không biết phải nói gì ! Anh đặt cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh , rồi kéo ghế ở đầu bàn ngồi xuống. "Ăn cá nhé !"

"Ưm...không ăn . Em muốn ăn thịt bò." - Cậu ngậm đôi đũa , ánh mắt hướng về đĩa thịt bò , lên tiếng. Anh đưa tay gắp thịt bỏ vào chén của cậu, Tiểu Hâm vui vẻ ăn . Chợt , cậu hỏi anh " Gia Kỳ, anh thích ăn gì ?" Gia Kỳ ngưng ăn , ngước mắt nhìn cậu khó hiểu . Thấy anh không trả lời , cậu chớp mắt nói "Nói đi , anh thích ăn gì ?"

"Ăn em." - Gia Kỳ híp mắt nói . Cậu trừng mắt nhìn anh , khuôn mặt nóng bừng lên , anh có phải đang chọc tức cậu ??

"Haha...anh đùa thôi . Anh thích ăn cá hồi sống. Sao hả." - Anh vui vẻ nói , đưa tay nhéo má cậu, Tiểu Hâm quay mặt nhìn lên bàn thấy có đĩa cá hồi sống rất tươi , liền nói " Gia Kỳ gắp cho em . Sushi đó." Anh gắp một miếng bỏ vào cái muỗng đang đưa ra của cậu , tủm tỉm cười , xem ra anh đã đoán được cậu muốn làm gì rồi. Tiểu Hâm cười tươi , bỏ miếng cá vừa được anh gắp vào chén cơm của anh, khuôn mặt tươi tắn nói "Cho anh ! Đợi khi nào tay phải em khỏi , em sẽ gắp cho anh. Chồng à."

Từ miệng của cậu phát ra hai chữ "Chồng à" khiến cho tim anh như muốn nhảy ra ngoài . Vợ anh...muốn lấy lòng anh sao ? Ngón tay xinh đẹp như nghệ sĩ piano vuốt nhẹ cái mũi  của Tiểu Hâm, anh mỉm cười hạnh phúc nói "Được !"

Buổi ăn tối cứ như thế mà kết thúc trong hạnh phúc của đôi vợ chồng ấy.

--------

Tay cậu cuối cùng cũng khỏi hẳn , vào thời điểm đó tuyết cũng không ngừng rơi trên khắp Bắc Kinh , lễ giáng sinh cuối cùng cũng đã đến . Trước ngày 24 , Tiểu Hâm cùng mọi người trong nhà đang chuẩn bị đón giáng sinh . Cậu đã được anh cho phép , muốn trang trí như thế nào cũng được nhưng cây thông Noel thì phải để anh cùng làm . Đây là thời điểm gần cuối năm nên công ty của anh có khá nhiều việc phải làm , anh thường về nhà rất trễ , tuy mỗi ngày đều mệt mỏi nhưng chỉ cần bước chân vào cửa anh sẽ nhận được sự chào đón niềm nở đầy vui vẻ của cậu khiến cho mọi mệt mỏi đều tan biến trong không trung.

Vào lúc này , khi ánh hoàng hôn buông xuống đã khá lâu , cũng chính là lúc Gia Ỳ trở về nhà. Như thường ngày , khi anh trở về đều nói câu "Anh về rồi."

" Gia Kỳ..." - Từ đằng xa , một thân hình nhỏ bé lao tới phía anh , anh dang tay ra đón cậu vợ nhỏ vào lòng , tham lam ngửi mùi hương trên tóc cậu , Tiểu Hâm híp mắt nói "Anh xem , có đẹp không , em cùng mọi người trong nhà làm đó , cả Tiểu Hổ cũng giúp một tay ."

Gia Kỳ nhìn quanh nhà , những sợi dây ruy băng đủ màu treo khắp nơi cùng những trái châu treo lủng lẳng trên trần nhà cao tít , hay trên những sợi tuy băng . Đèn noel giăng khắp nơi.... Anh ôn nhu hỏi cậu "Quả châu trên trần nhà là do em treo sao ?"

"Không phải , là những vệ sĩ treo đó. Gia Kỳ...anh nói đi. Có đẹp không." - Cậu lắc mạnh cái tay anh , nũng nịu hỏi.

"Rất đẹp . Bảo bối của anh thật giỏi." - Anh cưng chiều nhéo cái mũi của cậu , khóe miệng giương lên tạo một đường cong hoàn hảo.

"Anh đi tắm đi. Rồi xuống trang trí cây thông với em."

"Được." - Gia Kỳ bước lên phòng . Cậu cùng Tiểu Hổ tiếp tục việc trang trí , lấy từ trong hộp giấy ra những món đồ trang trí cây thông với đủ loại khác nhau. "Tiểu Hổ xem nè , là một con bạch hổ đồ chơi."- Cậu cầm con hổ bằng nhựa đưa cho Tiểu Hổ xem .

"Grừ..." - Con bạch hổ to lớn , đưa chân trước chạm vào món đồ chơi , grừ một tiếng . Tiểu Hâm ngồi bệt xuống sàn , chăm chú sắp xếp mọi thứ.

Ít phút sau , Gia Kỳ đi xuống dưới sảnh , anh đưa tay vuốt tóc cậu , dịu dàng nói "Ăn cơm trước , rồi trang trí."

"Vâng." - Tiểu Hâm gật đầu sau đó cùng anh đi vào phòng ăn.

"Xem ra , em rất có hứng thú với giáng sinh." - Gia Kỳ đưa chén cơm cho cậu . Anh cất tiếng.

"Phải , giáng sinh ai cũng rất thích mà."

"Không hẳn là vậy." - Anh lạnh nhạt nói . Thật ra anh không có hứng thú với mấy ngày lễ như vậy , mỗi năm đều vùi đầu vào công việc cho hết ngày , rồi đến bar cùng Hạ Nhi và Chân Nguyên

"Phải rồi , noel năm nay là năm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau mà. Hết noel là sẽ đến tết , sau tết sẽ là valentine... Yaa...em sẽ nhận được rất nhiều quà." - Cậu ríu rít cười nói. Nhìn cậu háo hức như vậy trong lòng anh chợt thấy rất vui , đây cũng là lần đầu anh cùng cậu đón giáng sinh ! Tất nhiên là sẽ hạnh phúc hơn mấy năm trước.

Ăn cơm tối xong , Tiểu Hâm vội chạy ra sảnh , anh cũng thong thả đi theo sau . Cậu đưa tay treo những quả châu lên cây thông. Còn anh có nhiệm vụ gắn ruy băng . Cây thông nhanh chóng rực rỡ với những món đồ dễ thương như người tuyết , người bánh ,. Ông già Noel...

"Gia Kỳ , anh nghĩ xem nên để ngôi sao hay thiên sứ trên đỉnh cây ?" - Cậu đưa cho anh xem , phân vân hỏi. Tiểu Hâm cầm lấy , anh chăm chú nhìn, sau đó lên tiếng "Thiên sứ sẽ đẹp hơn."

"Ưm.." - Tiểu Hâm cười tươi tắn , đặt lại ngôi sao vào trong hộp , cậu nhón chân để đặt thiên sứ pha lê lên cây. Gia Kỳ nhìn cậu loay hoay với cái hình thiên sứ , liền đưa tay nhấc bổng cậu lên. "Để anh giúp em."

Tiểu Hâm đặt nhẹ khối pha lê hình thiên sứ lấp lánh trên ngọn cây , sau đó Gia Kỳ đặt cậu  xuống đất , từ sau vòng tay ôm lấy cậu . Nỉ non nói "Mai anh sẽ về sớm."

"Vâng ! " - Cậu mỉm cười , cậu ngắm nhìn cây thông được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh , chớp tắt , chớp tắt . Đây sẽ là lễ giáng sinh đầu tiên của cậu và anh... Cậu sẽ tặng cho anh một món quà thật đặc biệt....Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hâm đặt lên tay anh...cậu có có thể cảm nhận được nhịp tim của cả hai...đang đập cùng nhịp với nhau...

Hết chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro