Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi làm sao lại khóc rồi? Chẳng phải là trẻ con nữa,nên hiểu được biết khống chế tình cảm mới đúng,chờ ngươi bình tĩnh lại, chúng ta tiếp tục thương lượng, thế nào ?"

Nam tử đang nói chuyện xem đến khoảng 25,26 tuổi,thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường,tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, pha chút nho nhã.

Giang Lâu Nguyệt ngẩng mặt lên, quả nhiên là đã thấm ướt cả khuôn mặt, hồ loạn lau khô, sau đó nhìn hắn một cái, đây chính là hồn xuyên ư?

Thấy nàng nâng tay áo lên lau mặt,trong mắt Chung Sơ Húc thiểm qua sự chán ghét không dễ phát hiện ra, thanh âm phát ra càng thêm nhẹ nhàng ôn nhu:

"Nam tử tam thê tứ thiếp vốn chính là bình thường, huống chi ngươi cũng biết, người ta yêu là ngươi, những thiếp thất này bất quá cũng chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi."

Nói chuyện nhẹ nhàng, khẩu khí than nhẹ : "Ta có thể có được địa vị như ngày hôm nay, toàn bộ thịnh kinh đều biết không thể không có công lao của ngươi, thậm chí Thánh Thượng đều phong ngươi thành Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, trước đây là nhiều thanh danh tốt, nhưng ngươi có biết bây giờ bên ngoài đang nói ngươi thế nào không ?"

" Nói ngươi chính là cái đố phụ, muốn Chung gia ta tuyệt hậu."

Giang Lâu Nguyệt chau mày: " Đố phụ ?"

Theo lời nói của người trước mặt này nghe ra đến, thì cùng với khối thân thể mà nàng hồn xuyên này ứng thị là phu thê.

" Nhiều năm không có con thừa tự, tự nhiên sẽ rơi vào đầu đề câu chuyện của người khác, ta đề xuất đi trụ trong sân mấy vị di nương,cũng là vì để chặn lại những lời nhàn ngôn toái ngữ này bên ngoài, cũng tốt để cấp cho mẫu thân một lời giải thích."

Trong lời nói của Chung Sơ Húc tràn đầy đều là không biết phải làm sao :" Chúng ta bên nhau 10 năm, ta đối ngươi thuỷ chung nhất tâm nhất ý, trong hậu viện đó, cũng là do 2 năm nay không chịu đựng được mẫu thân lải nhải mới lần lượt thêm vào 3 phòng thiếp thất, ta luôn luôn chưa từng đi qua, hiện nay đề cập cũng là vì tốt cho ngươi, phân khổ tâm này ngươi khi nào mới có thể minh bạch ?"

Khổ tâm hay không, Giang Lâu Nguyệt không hiểu được, nàng chỉ nghe hiểu được một sự kiện, nam tử này không nguyện cùng nàng cùng phòng mà ngủ, này còn có gì hảo do dự nữa, tức thì nói xuất ra khỏi miệng: " Được."

Chung Sơ Húc há hốc mồm, còn muốn nói vài lời khuyên nhủ, nhất thời nghẹn trụ, vô cùng ngoài ý muốn.

Giang Lâu Nguyệt lại nhấn mạnh 1 lần nữa: " Phu quân những ngày tiếp theo cứ đến sân của các vị di nương nghỉ ngơi, ta tán đồng."

Bởi vì đề cập đến chuyện này, nàng đều khóc ròng rã mấy lần rồi, Chung Sơ Húc vốn cho rằng còn phải phí phiên công phu, không nghĩ đến lần này nhưng lại ưng thuận dứt khoát như vậy, nhất thời vui mừng khôn xiết.

Còn 1 bước cuối cùng là bước ra ngoài rồi, vui vẻ quá mức, hắn cũng không quên nhặt lại lời nói xuôi tai: " Phủ trung trong trong ngoài ngoài phu nhân đều quản lí được hết, thật khiến người ta khen ngợi không dứt, bây giờ lại thêm sự độ lượng của người chủ mẫu nên có, thật sự là rất hoàn mĩ. "

Giang Lâu Nguyệt ngữ khí bình bình: " Việc này đã định, không còn việc gì khác, ta về trước đây."

Nàng vẫn còn không hiểu rõ tình huống, không thích hợp ở lâu.

Nhìn người đứng dậy lui ra sảnh đường, nụ cười trên mặt Chung Sơ Húc biến mất, thâm thuý thấp đầu vuốt nhẹ chén trà trong tay, màu mắt dần dần tối sầm lại.

Nói là đi về nhưng Giang Lâu Nguyệt ngay cả đường đi đều không biết, may mà có tì nữ Cẩm Đường ở bên cạnh dẫn đường, chỉ có điều nha đầu này một đường đi đều đang tức giận bất bình.

"Dựa vào cái gì nhiều năm vô tử, tất cả mọi người đều đổ lỗi lên đầu của phu nhân, đi ở trong viện của mấy phòng di nương thì cứ đi đi,chỉ không chắc các nàng ấy cũng không có động tĩnh, vấn đề chính là ra tại trên thân lão gia cũng không hẳn a."

Giang Lâu Nguyệt lặng lẽ nghe, trong lòng thấy buồn cười,lúc nàng vừa mới hồn xuyên đến trên thân thể nữ tử này, thì cảm giác ra là Yêu, nhưng nam tử kia, là Người.

Không cùng chủng tộc, muốn tương giao sinh ra con cháu, rất khó, trừ phi song phương thực lực đủ mạnh, mới có thể phá vỡ ngăn cách.

Về đến trong viện, Giang Lâu Nguyệt nhịn không được tăng nhanh cước bộ, ánh mắt lấp lánh :" Đi phòng bếp phân phó, làm một bàn thịt mang qua đây, không cần món chay, cũng không cần cơm."

Đây nhưng là đang ở tại địa bàn của Nhân tộc, thứ nhiều nhất là gì ?

Là nàng đang ở tại Vạn Yêu Sơn, nghĩ đến các trân tu mĩ vị nước bọt đều chảy không dứt, lần này nàng hồn xuyên đến trên thân thể người khác, ăn uống thoải mái chính là nàng, nhưng nhục thịt lại mập lên trên thân thể người khác, còn có chuyện gì sảng khoái hơn chuyện này sao?

Cẩm Đường chính là kì quái khẩu vị của chủ tử làm sao thay đổi rồi,bỗng phát hiện lúc nãy người còn khoẻ mạnh, đột nhiên gian hai mắt vô thần, thử dò thám gọi lên tiếng :" Phu nhân ?"

Một chút cũng không có phản ứng, nhất thời không biết vì sao mà hoảng lên.

Giang Lâu Nguyệt chính đang nghĩ đến mĩ thực, thầm tự cao hứng, trước mắt càng soàn soạt thiểm qua vô số hình tượng.

Tiểu tử sơn dã nghèo rớt mồng tơi Chung Sơ Húc, từ nhỏ đã thích đọc sách, khát vọng có một ngày có thể khảo thủ công danh.

17 tuổi năm ấy, hắn như thường lệ lên núi hái thuốc, chính tình cờ gặp người thợ săn đang xuống núi, trong tay đang cầm một con Thỏ đang không ngừng giãy giụa.

Loại chuyện thế này, hắn hướng đến sẽ không quản nhiều, nhưng hôm nay lại bất đồng.

Con Thỏ đó cực hiểu nhân tính, một cặp mắt đen bóng cứ nhìn chằm chằm, hắn như quỷ sử thần sai đưa tay xuất thủ, dùng trong ngực chỉ có mấy cái tiền đồng trao đổi một lần phóng sinh.

Con Thỏ đó là Ôn Nhuỵ, một trăm năm tu hành, lúc đi qua nơi này thì đột nhiên nghênh đến một trận lôi kiếp, thân thể hư nhược, một chút pháp lực cũng không có, lại không may gặp phải thợ săn.

Yêu quái coi trọng báo ân, biết Chung Sơ Húc gia cảnh khốn khó, nàng liền biến hoá thành hình người, cuối cùng đi giúp hắn làm việc trồng thuốc.

Nói đến cũng là lạ, chỉ cần là y điền trải qua tay nàng, đó là phi thường trướng thế, lớn nhanh hơn so với của người khác không nói, nàng một mẫu đất có thể trồng ra sản lượng bằng người khác trồng ba mẫu đất.

Trong nhà dần dần tốt lên, Chung Sơ Húc đã có hi vọng thượng Kinh đi thi,lộ phí đi đường có thể từ từ gom góp.

Đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như vậy đến giúp hắn, hắn cũng trả lại một mảnh chân tâm, đối Ôn Nhuỵ cực kỳ hết sức che chở, cuộc sống tuy nghèo nhưng cũng hoà thuận vui vẻ.

Sau này lộ phí đủ rồi, Chung Sơ Húc chuẩn bị thượng Kinh đi thi, mắt hàm lệ nóng hạ xuống lời hứa, sau khi thi đậu công danh, tất yếu phong phong quang quang cưới Ôn Nhuỵ.

Chung sống 2 năm, Ôn Nhuỵ đã sớm động tâm, đề xuất không cần phong quang đại biện, hai người lập tức liền tại trong thôn thiết hạ tiệc mừng thành thân.

Chung Sơ Húc thượng Kinh khảo thi, Ôn Nhuỵ bồi bạn cùng đi.

Thịnh Kinh không thể so với thôn quê, chút lộ phí đó căn bản không đủ cho 2 người sinh hoạt, Ôn Nhuỵ thuỷ chung chưa từng để lộ bản thân là Yêu, bạc biến ra đến chỉ là thủ thuật che mắt, là bạc giả chứ không phải bạc thật, nàng không muốn người khác chịu phần tổn thất này, cuộc sống tất nhiên là trôi qua thập phần gian khổ.

Chung Sơ Húc cắn răng chuẩn bị thi cử, Ôn Nhuỵ thì đảm nhiệm hậu thuẫn kiên cố, công việc bẩn thỉu mệt mỏi nào cũng nguyện ý làm.

Cuối cùng, tài tình xuất chúng Chung Sơ Húc, đạt được Cao Trung Trạng Nguyên, lúc đó hắn đã yêu thảm Ôn Nhuỵ , sau khi lên nhậm chức lền ôm lấy nàng thống khổ thốt lên, lập hạ lời thề.

Cuộc sống tuy trôi qua tốt hơn một chút, nhưng bổng lộc của Chung Sơ Húc cũng chỉ miễn cưỡng đủ một nhà ấm no, liền bệnh tật đều không có tiền để chi.

Thế là Ôn Nhuỵ bắt đầu học tập kinh thương, cũng coi là thiên phú dị bẩm, nàng một tay buôn bán chưa từng thua lỗ đền tiền, làm cái gì lãi cái đó, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Một người nữ tử có thể làm được như thế này, còn có Chung Sơ Húc người này tại triều đường thượng không ngừng thăng chức, quyền thế rất mạnh Phu quân, nàng dần dần cũng có được tên tuổi của mình.

Chuyện cũ của hai người bị mọi người lật lại ra đến, nói thật vui vẻ say sưa.
Chung Sơ Húc và Ôn Nhuỵ nghiễm nhiên trở thành đôi thần tiên phu thê được người ca tụng hâm mộ nhất trong thịnh kinh.

Hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa trước mắt biến mất, Giang Lâu Nguyệt đối với nhiệm vụ mà nàng tiếp nhận, từng việc từng việc giữa Chung Sơ Húc và Ôn Nhuỵ có mấy phân hiểu rõ.

" Phu nhân, người không sao chứ ? "  Cẩm Đường sốt ruột không ngớt, may mà rất nhanh phu nhân liền khôi phục như thường, khẩu khí hỏi thăm đã nhẹ nhõm hơn.

" Vô sự, ngươi ra bên ngoài đợi đi, ta trước yên tĩnh một chút."

" Vâng, phu nhân." Cẩm Đường lui ra phía trước, lại nhìn một chút chủ tử đang ngồi trước bàn, nghiêng đầu chống cằm.

Xem ra phu nhân quả nhiên khó chịu cực kỳ.

Cẩm Đường thối lui đến gian ngoại, Giang Lâu Nguyệt cũng không tiếp tục giả vờ bình tĩnh, đứng lên ở trong phòng mới lạ chuyển tới chuyển lui, một bên nhìn, còn một bên vươn tay ra sờ, cuối cùng là mở ra hai cánh tay hướng đến sạp thượng nằm xuống,nằm trên chăn đệm mềm mại như mây, hài lòng thoả dạ bật ra tiếng thở dài.

Cái này nhưng là so với việc nàng nằm ngủ trong hang cỏ thoải mái hơn rất nhiều. Giang Lâu Nguyệt ôm lấy tấm chăn lăn qua lăn lại.

" Đừng nhìn thấy những thứ này của nhân tộc mà vui quên trở về, tỉnh táo lại." Nàng dừng lại lăn mình, vô vỗ mặt.

A thúc bị giam tại Tôi Yêu Trì, một khắc cũng không được trì hoãn, nàng muốn nhanh hơn một chút trở nên cường đại。
Trước mắt chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, có được thần lực, con đường này mới có thể đi.

Nhắm mắt ngưng thần, Giang Lâu Nguyệt tinh tế tỉ mỉ cảm thụ đến Tịnh Đế Tình Ti lưu tại nàng Yêu linh thượng ý thức.

Tịnh Đế Tình Ti là thần khí thờ cúng tại cấm địa của Vạn Yêu Sơn, đồn đại rằng vị kia thượng tiên ở tại Nguyệt Cung, từng cái từng cái thần khí của ngài đều là pháp bảo của Thái Âm nương nương.

Nhân duyên của Nhân tộc do Nguyệt lão chưởng quản, bất đồng chủng tộc nhân duyên thì do Thái Âm nương nương chưởng quản.

Khác biệt chủng tộc yêu nhau, lập hạ lời thề tạo ra Tình Ti, chưa thể hoặc là cuối cùng trở thành gia quyến.
Chỉ đơn phương ái mộ, ngưng ti thành kết. Giang Lâu Nguyệt muốn được đến Thần lực, thì cần phải hồn xuyên đến từng cái Tình Ti Kết thân thể nữ chủ, giúp các nàng giải khai cái kết này.

Nàng bắt đầu suy nghĩ, Chung Sơ Húc và Ôn Nhuỵ là phu thê, đã kết thành gia quyến nhưng vẫn ngưng ti thành kết, điều này nói rõ chỉ là đơn phương ái mộ.
Đã từng là một đôi yêu nhau, nhưng giờ có một viên tâm thay đổi rồi.
Đến nổi ai đã thay đổi, Giang Lâu Nguyệt vừa mới hồn xuyên qua đến khi ấy, cảm thụ của thân thể là chân chân thực thực chua sót buồn bã, nhưng cho dù như vậy thì phân cuồng nhiệt này khi nhìn về đối phương cũng không giấu được ở trong lòng.
Ôn Nhuỵ rất yêu Chung Sơ Húc, nàng cảm thụ được.

" Ngươi là ai ?"

Bên cạnh Giang Lâu Nguyệt có một đoàn Yêu linh màu trắng, thanh âm của Ôn Nhuỵ nhẹ nhàng truyền qua đến.

Đoàn Yêu linh kia là Ôn Nhuỵ, Giang Lâu Nguyệt vui vẻ lên, vội vã áp sát đi qua: " Ngươi đừng lo lắng, ta là đến giúp ngươi, giúp xong sẽ đi."

Ôn Nhuỵ: ......

Nhìn thấy nhiệt tình áp qua đến, một đoàn màu xanh đậm còn dính áp vào, Ôn Nhuỵ không dám hành động thiếu suy nghĩ, tảng ngoạn ý này bản thể là gì nhỉ, làm sao từ trên Yêu linh nhìn không ra đến ?

Giang Lâu Nguyệt uỷ khuất: " Ta không phải là một đống ngoạn ý, lúc a thúc nhặt được ta, ta chính là mang hình người, con người là đẹp nhất."

Ôn Nhuỵ kinh ngạc: " Ngươi có thể cảm nhận biết được suy nghĩ của ta ?"

" Có thể."

Ôn Nhuỵ run sợ, càng thêm cẩn thận nghiêm túc: " Không biết Đại nhân từ nơi nào đến, lại muốn làm gì ?"

" Không cần gọi Đại nhân, ta đạo hạnh còn không cao bằng người, chưa đầy trăm năm, là từ trong một đỉnh núi xuất ra đến, những người quản đỉnh núi ấy gọi đỉnh núi  là Vạn Yêu Sơn."

Ôn Nhuỵ : ....!

Chỉ cần là Yêu, đều sẽ biết đến Vạn Yêu Sơn. Dẫu sao đó nhưng là Yêu tộc thánh địa, nghe nói Yêu tinh ba trăm năm đạo hạnh , ở nơi đó chỉ xứng làm cái hộ vệ. Lợi hại nhất là vị kia ,chính là Yêu tộc Lãnh chúa, chân thân một khi hiện ra, Yêu tinh khắp mọi nơi tất nhiên sẽ nằm mọp quỳ lễ.

Mà cái đoàn Yêu linh ở trước mắt này, tự xưng bản thân không đủ một trăm năm đạo hạnh, lại coi Vạn Yêu Sơn gọi là đỉnh núi, chẳng lẽ nàng là con thừa tự của vị yêu quái lợi hại kia ?

Đang ngầm phỏng đoán, Giang Lâu Nguyệt khẩu khí yếu ớt thở dài:" Ta cũng là bị bức không biết phải làm sao, Yêu chủ cưỡng bách ta cùng hắn thành thân, con bắt đi a thúc để uy hiếp ta."

Yêu....Yêu chủ.

Chỉ nghe đến hai chữ này, Ôn Nhuỵ liền cảm nhận được Yêu linh sâu sắc thần phục hoảng sợ , nhất thời hết sức lo sợ, càng không dám nói chuyện.

Giang Lâu Nguyệt còn muốn tiếp tục nói, liền bị mộ đoàn hương vị từ xa đến gần hấp dẫn trụ:" Trễ xíu lại đến tìm ngươi."

Bận bịu không kịp đem ý thức kéo trở về, cửa phòng bị đẩy khai, hai nha hoàn đang bê thực hạp tiến đến.

Lần đầu tiên rời núi, a thúc dẫn nàng đi ăn nhân gian mỹ vị, cũng đã hơn 10 năm, Giang Lâu Nguyệt khó tránh khỏi một bên ăn, một bên kích động đến nước mắt lưng tròng.
Chính là cực kỳ hưởng thụ toàn bộ các loại mỹ vị này, nàng thực sự rất tưởng niệm.

Cẩm Đường tiến đến, nhìn thấy cảnh tượng nước mắt chảy dài bạo ăn bạo uống này, không nhịn được lại lần nữa thầm mắng Chung Sơ Húc, mắng xong mới nói ra:" Lão phu nhân bên kia thỉnh ngài qua đó."

Giang Lâu Nguyệt chau mày, lão phu nhân Lí thị vài năm lại đây, khả làm không ít chuyện bắt nạt Ôn Nhuỵ, nàng quyết tâm trước tiên làm một cái hạ mã uy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro