Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lí thị là cái sơn dã phụ nhân, chồng mất từ sớm, một mình nuôi dưỡng đại hài tử cực kì không dễ dàng, ăn bữa trước lo bữa sau, đối Ôn Nhuỵ giúp đỡ trong gia đình từ nghèo túng đến ấm no, quả là xem như Bồ Tát sống mà đối đãi, thương yêu vô cùng.

Nhưng từ khi Chung Sơ Húc đỗ Cao trung Trạng Nguyên, một đường thăng chức, sau khi đem nàng tiếp đến thịnh kinh hưởng phúc, nàng càng ngày càng không xem trọng Ôn Nhuỵ。

Trước đây ở trong thôn, thứ nhìn đến trong mắt cũng chính là cái kia một mẫu ba phân đất, Ôn Nhuỵ loại này mô dạng, lại thật siêng năng làm việc, kia tất nhiên là quá tốt rồi. Nhưng hiện nay ở thịnh kinh này, bên trong Hoàng thành, thứ mà Lí thị nhìn đến lại không giống thế, nhi tử loại này không chịu thua kém, nàng sống lưng cũng đi theo thẳng tắp lên rồi, Ôn Nhuỵ có thể kiếm tiền, trong phủ tất cả các khoản ghi chép thu chi đều dựa vào nàng ta thì lại làm sao, nàng ta xuất thân thấp hèn không cha không mẹ, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ Chung Sơ Húc, có cái gì hữu dụng ?

Khăng khăng bên ngoài đều là làm sao truyền nhau, nói nàng nhân trung long phượng nhi tử  là nhờ vào Ôn Nhuỵ mới có hôm nay thành tựu, toạ thượng nội các này, Ôn Nhuỵ là người giúp đỡ cao nhất.

Quả thật chính là cái rắm !

Ôn Nhuỵ tại trên con đường làm quan không giúp đỡ được con trai nàng thì coi như xong đi, lại cứ vẫn là cái ghen tị cố chấp, bản thân không sinh được hài tử, vẫn sống chết không cho con trai nàng nạp thiếp.

Vì lí do này, Lí thị đối Ôn Nhuỵ bới lông tìm vết, bắt bẻ vặn vẹo, càng ngày càng yếm khí nàng. Nếu không phải đang có phong hào Cáo Mệnh do Thánh Thượng ban, cũng sợ Chung Sơ Húc gánh lên vong ân phụ nghĩa bêu danh thì nàng đã sớm để con trai bỏ Ôn Nhuỵ rồi.

Có chuyện gì có thể so với nối dõi tông đường cơ chứ?

Sau khi từ Chung Sơ Húc biết được Ôn Nhuỵ đã chịu nhả ra, Lí thị vội muốn xác nhận lại một lần, chỉ là trái đợi phải đợi, đợi đến nàng trong lòng bốc hoả, Giang Lâu Nguyệt mới khoan thai đến chậm.

" Mẫu thân gọi ta qua đến, không biết có chuyện gì?" Giang Lâu Nguyệt nhìn cũng không nhìn đến dáng vẻ hất lỗ mũi lên trời của Lí thị, thẳng đường ngồi xuống.

Lí thị đã đợi cả nửa buổi, vốn đã có chút tức giận, đối phương ngay cả lễ cũng không hành, lập tức mắt trợn lên, quát mắng:" Ngươi làm chủ mẫu, làm sao càng ngày càng không có quy củ, cái nhà này ngươi có còn muốn làm chủ mẫu nữa hay không ?"

" Không làm nữa, bây giờ mẫu thân thân mình xương cốt cứng rắn, mọi việc trong phủ vẫn là giao cho ngài đến xử lí đi." Giang Lâu Nguyệt nhanh nhẹn thoải mái tiếp lời.

Lí thị ngày thường nói không ít những lời như thế này, Ôn Nhuỵ mỗi lần đều im lìm tiếp thu, lần này...

Lần này lại đáp trả được loại này nhanh nhẹn, nhanh đến mức Lí thị há hốc mồm, những lời quở trách ngay lặp tức đảo ngược trở lại chỉ có thể sinh sinh nuốt trở lại trong cổ họng, kìm nén đến trong lòng khó chịu.

Xem ra nàng ta quả thật đã đồng ý chuyện Húc nhi ở tại di nương bên kia khai chi tán diệp, lúc này chính là đang kìm nén tức giận a, nhìn dáng vẻ lòng dạ hẹp hòi này, Lí thị chán ghét bỏ qua một mắt, nổi lên tâm tư khác.

" Có thể để Húc nhi đi trong sân của di nương, ngươi cũng tổng xem như là rộng lượng, nữ tử chính là nên dĩ phu vi thiên, nhất thiết không được nảy sinh đố kỵ"
Nói rồi uống ngụm trà :" Thân làm chủ mẫu, đem trong phủ trên dưới quản hảo mới là ưu tiên hàng đầu. Còn như phủ ngoại, niệm tình ngươi những ngày gần đây tâm tình không tốt, trong trong ngoài ngoài ứng phó mệt mỏi, nếu không như vậy đi, hơn hai mươi cửa hàng cao điếm với tửu trang đều giao cho ta đến quản lí, cũng coi như là giúp ngươi chia sẻ vài công việc."

Ôn Nhuỵ là người có năng lực làm sinh ý, ngày nay toàn bộ bên trong thịnh kinh, mỗi điều đầu phố cuối hẻm nào cũng đều có cửa hàng của nàng, cũng nhiều ngành nghề, nhưng phát đạt nhất, ngay cả trong cung đều khen ngợi không dứt là cao điếm và tửu trang.

Giang Lâu Nguyệt nâng mắt đối mặt, con ngươi đen sáng phiếm chút lành lạnh:" Mở miệng chính là muốn cửa hàng tốt nhất, ngài nghĩ đến nhưng là khá tốt đẹp."

Lí thị da mặt run rẩy, cự tuyệt sạch sẽ lưu loát thế này là việc nàng dự liệu không tới , âm thanh phát ra chói tai: " Đều là cửa hàng của gia đình, ai quản lí không phải tất cả đều vẫn giống nhau cả sao, giúp đỡ ngươi gánh vác, khó bất thành còn sai sao?"

" Tất nhiên là sai." Giang Lâu Nguyệt thanh âm không lớn nhưng khí thế lại áp trên Lí thị đỉnh đầu.
" Trong ngày thường đưa tặng cho ngài vàng bạc châu báu đều là từng rương từng hòm, đó là ta tặng, ngài thu nhận, không sai. Nhưng ngài cùng ta muốn giành cửa hàng, thì chính là sai rồi."
" Nhất gian cửa hàng, ngài nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lời này nói ra cực kỳ thẳng thắn rõ ràng, tức thì ngay cả Lí thị loại này da mặt dày cũng chịu đựng không được một trận khô nóng, tức giận vươn tay lên chỉ trỏ, chính muốn quát mắng, Giang Lâu Nguyệt khuynh thân áp sát qua đến.

Rõ ràng vẫn là cái kia trương ôn nhu dịu dàng khuôn mặt, nhưng lại thật giống như có chỗ nào không giống, nhìn thấy nàng ta đến gần, Lí thị lại sinh ra một loại ý nghĩ sợ hãi. Trong ngày thường một mình có thể mắng ba người, bây giờ nhưng lại nín thinh.

" Sống yên ổn một chút, tiền bạc châu báu vẫn là cấp cho ngài, bằng không, muốn tìm tra, ngài khả nên suy nghĩ kỹ, dựa vào bổng lộc của Phu quân, khả là qua không được như bây giờ loại này kiêu ngạo xa hoa cuộc sống. "

Thấy người nói xong liền đứng dậy bước đi, Lí thị đều giận xanh mặt, đây là đang uy hiếp nàng !

Không nghĩ đến một người ngoan ngoãn như thỏ, rất dễ bị bắt nạt, khi tức giận lên lại đúng là loại này rắn độc bảy tấc, Lí thị quả thật sợ hãi điểm này, lại tức giận cũng không dám đem người gọi lại, chỉ đập nát cái tách trà, chỉ trời mắng đất.

Từ trong sân của Lí thị đi ra, sắc trời đã ám trầm, chùm ánh tà dương đã không thấy, chỉ còn lại cuối cùng một mạt khói ráng.

Cẩm Đường đi theo phía sau Giang Lâu Nguyệt, trong mắt nhịn không được hưng phấn, kia Lí thị chính là cái vô lại, không ít lần nhục mạ Phu nhân, hôm nay nhìn nàng ta ăn đau, tất nhiên là cao hứng.

Giang Lâu Nguyệt phân phó phòng bếp mang đến canh thang, ăn đến bụng căng tròn mới dừng miệng.

Đã làm xong chính sự, còn không chờ nàng nghĩ kỹ nói như thế nào, kia đoàn bạch sắc Yêu linh liền chủ động cọ xát qua đến:" Cửa hàng cao điếm với tửu trang, mẫu thân nghĩ muốn, liền đưa cho nàng ta đi."

" Đưa nàng ta? Đưa rồi còn có thể lấy lại được không ? Ngươi đừng có ngây thơ ngốc nghếch nữa." Giang Lâu Nguyệt nghĩ đến thỏ tinh này còn chưa biết Chung Sơ Húc đã thay lòng, vội vã nói tiếp:" Ta đến là vì giúp ngươi hiểu rõ, ngươi Phu quân đã không còn yêu ngươi nữa rồi, ngươi cũng nên buông tay đi."

Dị tộc tương ái, lập hạ lời thề, tạo thành Tình Ti, chưa thể cuối cùng trở thành gia quyến hoặc chỉ còn lại đơn phương ái mộ, ngưng Ti thành kết.

Muốn giải khai Tình Ti Kết,hoặc là giúp người có tình trở thành thân thuộc, hoặc là khiến cho phần đơn phương ái mộ còn lại tiêu tan.

Ôn Nhuỵ lặng im phút chốc, lúc Giang Lâu Nguyệt đang cố gắng vắt óc suy nghĩ làm sao tiếp tục khuyên nhủ thì thanh âm nhu hoà của nàng ta truyền qua đến.

" Nhân tộc tam thê tứ thiếp vốn chính là bình thường, liền ngươi không thay ta đáp ứng, lại qua mấy tháng nữa, ta cũng vẫn sẽ thoả hiệp, chỉ cần huynh ấy yêu ta, cái khác ta đều có thể từ từ tiếp nhận, nào sợ cùng nhân cộng hưởng. "

Giang Lâu Nguyệt đã nghe ra con thỏ ngốc này căn bản không tin nàng:" Ngươi cho rằng ta là đang lừa ngươi ?"

Ôn Nhuỵ không nói lời nào, coi như là ngầm thừa nhận.

Giang Lâu Nguyệt vô pháp biện bác, Ôn Nhuỵ đích xác là không có lí do gì lại không tin Phu quân mà bản thân đã yêu 10 năm, lại đi tin tưởng nàng, một người vốn không quen biết.

Nói đến cùng, vẫn là do Chung Sơ Húc quá mức giả tạo, lừa gạt được Ôn Nhuỵ. Lúc vừa mới hồn xuyên qua đến, hắn cũng không phải là mang vẻ mặt chân thành đến nói chuyện, người ta yêu là nàng, vài vị thiếp thất kia chỉ là công cụ nối dõi tông đường thôi ư?

Thật muốn bóp vỡ đầu cẩu nam nhân này!

" Ta sẽ để ngươi nhìn thấy rõ ràng, hắn bây giờ không xứng với tình yêu của ngươi."

Tiếp sau, Giang Lâu Nguyệt lại nói rất nhiều nhưng Ôn Nhuỵ từ đầu đến cuối không lại đáp trả. Nàng cũng tự giác nói cả trăm câu, đều chống đỡ không lên được nửa phân vạch trần bộ mặt thật, càng nói càng có lực thuyết phục.

Giang Lâu Nguyệt ôm chăn rầu rĩ suy nghĩ, không bao lâu rồi cũng ngủ quên đi.

Trời chưa sáng, đang ngủ say, Giang Lâu Nguyệt cảm giác có người đang lay nàng, lôi kéo khiến nàng cảm thấy bị quấy rầy, một cước đá xuất ra, thế giới đã yên tĩnh, nàng lại triệt để ngủ say.

Mãi đến thái dương treo cao, Giang Lâu Nguyệt mới lười biếng duỗi ra cái eo từ trên giường nhỏ đứng dậy.

" Phu nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi." Cẩm Đường đã đợi rất lâu, biết được tối qua Lão gia đi di nương bên kia, Phu nhân nhất định là trong lòng khó chịu, kể từ khi thông báo sự vụ đến giờ, nàng toàn bộ thân thể đều khó chịu chặn ở ngoài cửa.

Giang Lâu Nguyệt ngủ được đến toàn thân thoải mái, lại nói, cũng may là Chung Sơ Húc không ở trong sân này nghỉ ngơi.

Tuỳ ý Cẩm Đường hầu hạ, Giang Lâu Nguyệt xem ra nàng ta có điều muốn nói lại ngừng, nâng tay lên nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt nhỏ tròn tròn tựa bánh bao: " Nói đi, có chuyện gì ?"

Ngón tay rất ấm áp, động tác rất nhẹ có chút ngứa ngấy, Cẩm Đường nhất thời ngơ ngác. Nàng hầu hạ bên cạnh Phu nhân đã được 5 năm, đây vẫn là lần đầu tiên đối đãi với nàng loại này thân mật, nhất thời vui mừng, liền thanh âm cũng đều nhẹ nhàng:" Lão gia sáng sớm qua đây, bị ngài đá ra ngoài, lúc đi bụm lấy đầu, sắc mặt đen như đáy nồi. Phu nhân, ngài làm thật đẹp. "

Đá người thì có chút ấn tượng, nhưng không nghĩ đến là Chung Sơ Húc, Giang Lâu Nguyệt thấy kì lạ:" Hắn đến đây làm gì?"

Nói ra lời này, Cẩm Đường nhíu mũi:" Lão gia trước đây đều là do ngài tự mình hầu hạ, buổi sáng xuất môn cũng đều là thói quen có ngài giúp rửa mặt súc miệng thay áo, nô tì thật sự vẫn không nghĩ đến, đều đã đi trong sân di nương nghỉ ngơi, vẫn muốn đến phiền ngài."

Giang Lâu Nguyệt vừa nghe, đã nhịn không được, Yêu linh cọ cọ Ôn Nhuỵ:" Trong phủ có nhiều tì nữ, bà tử như vậy vẫn không đủ để hầu hạ hắn?"。Phía sau phỉ nhổ Chung Sơ Húc lời nói, nàng nhịn không nói ra, chỉ vui vẻ sớm hôm nay đem hắn một cước đá đi ra, cho hắn chừa cái tật xấu. Ngày mai vẫn còn qua đây, kia nhất định một cước đá ra sẽ càng mạnh hơn.

" Thói quen, ưa thích của Phu quân, không ai hiểu rõ hơn ta, ta hầu hạ, huynh ấy tất nhiên là càng thoải mái chút. "

Giang Lâu Nguyệt thở dài, cái này mắt mù tâm đui con thỏ ngốc, xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ, thật là gánh nặng đường xa.

**********************

Còn không chờ đến nàng lao công khổ tứ nghĩ biện pháp, những công việc phức tạp trong phủ cũng khiến nàng sức đầu mẻ trán, may mà có Ôn Nhuỵ chỉ điểm, mới không đến nỗi xảy ra cái gì sơ suất.

" Aiya, thật là khéo, lại ở đây tình cờ gặp Phu nhân." Giang Lâu Nguyệt xử lí xong sự vụ, đang đi trở về sân, bên cạnh nhất đạo thanh âm mềm mại mang theo hương thơm theo gió mà đến.

Dừng chân nghiêng người xem qua, là một nữ tử, dù cách nhiều lớp áo cũng che giấu không được tư thái yểu điệu của nàng, mắt hạnh mi cong, dưới mắt là một cái tinh xảo lệ chí, lúc hướng nàng hành lễ kèm theo nụ cười, phong tình quyến rũ nói không nên lời, khiến cho ánh mắt Giang Lâu Nguyệt mở toang ra.

Được Ôn Nhuỵ nhắc nhở, Giang Lâu Nguyệt mới biết nữ tữ này là một phòng thiếp thất ở trong hậu viện, Nguyễn di nương.

Khả thật là cái nũng nịu mỹ nhân a, xem ra Chung Sơ Húc cái này thủ phụ cao vị cũng không phải là ngồi không, chắc hẳn hai phòng thiếp thất khác cũng không khác biệt gì nhiều.

Nguyễn di nương phía trước che giấu không được xuân phong hỉ ý, đem tay nâng lên, tại Giang Lâu Nguyệt phía trước tận lực dừng lại, cái vòng tay màu xanh lục bao lấy cổ tay tinh tế, càng lộ ra da dẻ kiều nộn.

" May mà chủ mẫu độ lượng, Nguyễn nương mới có thể có cơ hội được đến Lão gia ân huệ, tạ ơn Phu nhân. "

Tuy là gửi lời cám ơn, lại làm tiếp một lễ, nhưng góc mắt mép mi nàng ta đều viết lên toàn sự đắc ý, lại lần nữa đưa tay lắc nhẹ:"Cái vòng tay này, chỉ là một món trong số phần thưởng của Lão gia, Nguyễn nương rất thích."

Giang Lâu Nguyệt nhìn xem cái vòng tay lấp lánh kia sáng chói đến chói mắt, ánh mắt chuyển động tới lui. Đến nỗi Chung Sơ Húc tặng trang sức cho ai, nàng một chút cũng không để tâm, thật sự muốn nói chút gì đó, thì chính là tiền mà hắn dùng vẫn không phải là Ôn Nhuỵ cấp cho, loại chất lượng vòng tay này đặt vào trong mắt nàng không đáng nhắc đến, cũng may hắn có ý nghĩ tốt đem ra tặng mỹ nhân.

Thấy Giang Lâu Nguyệt không nói lời nào, chỉ ngẩn ra xem vòng tay của nàng, Nguyễn di nương càng thêm đắc ý.

Nàng nhập phủ gần một năm, Lão gia thuỷ chung chưa từng đến viên phòng, khả cấp nàng buồn chết đi được, đáy lòng không thiếu oán trách Ôn Nhuỵ. Tuy sợ chủ mẫu thân phận nhưng ngày hôm qua Đại nhân đã đến trong sân của nàng, đứa nhỏ đầu tiên của Chung gia rất có thể chính là từ trong bụng nàng bò đi ra.

Lại nghĩ nghĩ, Lí thị cùng với Ôn Nhuỵ tích oán mâu thuẫn đã lâu, còn có Chung gia đối với con thừa tự hi vọng, Nguyễn di nương thần thái bay lên cao, chỉ cần nắm giữ được tâm của Lão gia và Lí thị, chỉ không chắc........

Tâm tư phiêu xa, chút sợ hãi trong lòng Nguyễn di nương tan tành mây khói, trong mắt cháy lên mầm ngọn lửa nhỏ.

" Ngươi rất thích cái vòng tay này?" Giang Lâu Nguyệt nhỏ nhẹ hỏi.

Nguyễn di nương thấy nàng cười, quả thật là lí giải ra một phần ý vị tiếu lí tàng đao, khẩn trương thu hồi tay, vừa mới to lên lá gan cũng nháy mắt tiêu tan đi phân nửa, chỉ hơi hơi nhấc thân lên:" Bất quá chỉ là một chút trang sức, Phu nhân đại lượng, chắc hẳn sẽ không so đo."

Đi theo động tác đứng thẳng người của Nguyễn di nương, bộ ngực có chút run rẩy, Giang Lâu Nguyệt tầm mắt nhịn không được bị hấp dẫn đến:" Không so đo, đã ngươi thích , vậy ta cũng thưởng cho ngươi, vẫn thưởng ngươi thứ càng tốt hơn."

Cái này......cùng điều nàng dự tính, làm sao lại không quá giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro