chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên trong công ty thấy nó có được chút thành tựu liền ghét nó, nó lại còn rất được anh quan tâm nên những nhân viên nữ ở đây không ai ưa nó hết, nên đã cố ý tìm cách hại nó, nhân lúc công ty chưa có ai bọn họ đi vào phòng của nó, xóa hết dữ liệu và kế hoạch mà nó mất hai ngày mới viết xong, và mấy dự án lớn của công ty, được nó lưu trong ổ đĩa, hôm nay có cuộc họp về các dự án, nên bọn họ cố ý xóa hết.

Nó như thường ngày và phòng làm việc và mở máy tính lên, định sẽ in số dự án ra trước để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, nó vào file đã lưu nhưng tất cả dự án đã không thấy đâu hết, nó hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi trên máy tính, nó vào thùng rác luôn vẫn không thấy, nó sợ đến mức khóc không thành tiếng luôn, lúc này trưởng phòng Du đi vào:

" Khánh Linh, em in các bản dự án ra đi, năm phút nữa sẽ họp đó"

Nó quay sang mếu máo nhìn Thiên Ân :

" Trưởng phòng Du, dữ liệu của em tự nhiên mất hết rồi, các dự án em đã lưu cũng không thấy nữa"

Thấy vậy Thiên Ân liền đến kiểm tra giúp nó, Thiên Ân đã kích hoạt tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được, mài mò một lúc liền lắc đầu, sau đó Thiên Ân gọi cho Trác Lâm - chuyên viên máy tính của công ty đến xem.

Khi chuyên viên máy tính đến, anh ta kiểm tra một lúc, sau đó rất nhanh đã giúp nó khôi phục lại dữ liệu đã bị mất, nó thấy mấy cái dự án của mình được khôi phục lại liền rất vui mừng.

Thiên Ân thấy trong chuyện này có gì đó bất thường nên liền hỏi Trác Lâm:

" Anh Lâm, dữ liệu này là có người cố ý xóa file mềm luôn đúng không?"

" Đúng vậy, file này xóa trong ổ đĩa luôn, nếu không chạy khôi phục lại thì sẽ mất hết dữ liệu, mà cũng may là chỉ mới xóa nên có thể lấy lại được, chứ anh để lâu thêm một chút là nó sẽ không khôi phục lại được đâu"

Thiên Ân gật đầu như đã hiểu ra chuyện gì, sau khi Trác Lâm rời đi, Thiên Ân mới nói với nó:

" Chuyện này chắc có người cố ý hại em"

Nó ngạc nhiên hỏi : " Em đâu có gây thù với ai, sao họ phải hại em chứ?"

" Em ngốc quá, trong công ty không cần em phải làm gì họ thì họ mới thù em đâu, anh nghĩ có người ghen ăn tức ở nên cố ý làm em bẻ mặt, được rồi, theo anh đến phòng giám sát là biết ai thôi"

Thiên Ân kéo nó đi nhanh vào phòng giám sát, kêu nhân viên mở camera ở phòng nó lên, nhân viên mở lại tất cả băng ghi hình trong sáng nay, trong đó có một máy đã quay được có người di vào phòng của nó, đến máy tính của nó đụng chạm gì đó, nhưng người đó đội nón, che mặt, lại còn mặt một chiếc áo khoác dài, xoay lưng về phía ống kính, nên không thể nhìn rõ là ai được, chỉ thấy được cánh tay của người đó mà thôi. Thiên ân Phát hiện ở tay người đó có gì đó khác lạ, nên kêu nhân viên phong to phần tay lên, thì thấy người đó có đem một chiếc nhẫn mode bản giới hạn, Thiên Ân liền biết là ai làm, nên nói với nó :

" Em cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ in bảng kế hoạch đem đến buổi họp, chuyện còn lại anh sẽ xử lý"

Nó gật đầu làm theo lời của Thiên Ân, nó in hết dự án rồi phát cho mõi người một bảng. Buổi họp kết thúc tốt đẹp, sau khi tan họp , hai tên muốn hại nó liền tức tối đi vào nhà vệ sinh la hét dậm chân

" Tức thiệt mà, rõ ràng là tao đã xóa hết dữ liệu trên máy nó rồi, vậy mà sao nó vẫn còn dữ liệu chứ?"

" Hay là nó đã lưu sang USB rồi"

" Không thể nào, tập dữ liệu đó vẫn còn trên máy, vẫn chưa có lưu, sao nó lại lấy lại được chứ"

" Hầy, lần này công cóc rồi, tưởng đâu cho nó một bài học ai ngờ chẳng được gì"

" Mà mày có thấy bản kế hoạch nó đưa không?"

" Tao chưa mở ra xem nữa, sao vậy?"

" Đi , đi ra đó xem lại xem tập tài liệu đó có đúng hay không? hay là nó đã lấy tập tài liệu khác để qua mặt sếp"

" Ừ mày nói cũng phải "

Hai người nhân viên vừa định bước ra thì đụng mặt với nó và Thiên Ân, hai người họ liền hốt hoảng, Thiên Ân kêu cả ba lên văn phòng hỏi rõ.

Qua điều tra thì cuối cùng hai người kia cũng chịu nhận tội, chính họ đã cố ý xóa hết tài liệu của nó, kết quả là hai người nhân viên kia bị đuổi việc, còn nó cũng bị cảnh cáo vì không đặt mật mã bảo vệ tài liệu trước người lạ.

Đến giờ trưa, nó đang ngồi làm việc thì điện thoại nó lại reo, là con em gái của nó gọi đến, cô ta hẹn nó ra ngoài gặp mặt, nó cũng tranh thủ làm cho xong việc rồi ra quán gặp mặt con em nó.

Nó mới đi lại ngồi xuống thì đã bị con em nó tát cho một cái đau điến và chửi xói xả :

" Chị có còn là người không hả? dù gì bà cũng là Dì hai của chị sao chị lại làm vậy với bà hả? một năm qua chị ăn ở nhà tôi, ngủ ở nhà tôi vậy mà dám lấy giây tờ đất cho người khác, còn mặt dày báo cảnh sát bắt mẹ tôi, chị có phải là người không hả? nếu mẹ tôi không kêu chị về thì bây giờ chị đã chết ở đầu đường xó chợ rồi , không còn sống đến bây giờ đâu, vậy mà chị còn không biết ơn, quay lại cắn ngược lại mẹ tôi, thứ người giả tạo, gian xảo như chị sẽ không được sống tốt đâu, Trần Khánh Linh chị sẽ không được sống tốt đâu"

Nó nhìn đứa em cùng cha khác mẹ với nó bằng ánh mắt tức giận, không lẽ nó cho con em nó một cái tát chứ, nó thừa biết em nó và Dì hai đứng sau vụ hại nó, nó còn chưa đến tìm cô ta tính sổ vậy mà cô ta lại tìm đến còn dám buông lời mắn chửi nó thậm tệ, nhưng nó nghỉ hai người dù gì cũng là chị em ruột nên nó không đôi co với cô ta:

" Trần Tú Chi, em nghe kỹ đây, em không có tư cách nói giọng đó với chị, em đủ hiểu tại sao Dì bị bắt, nên đừng làm em trở nên xấu xa hơn nữa, khi chị còn bình tĩnh thì em nên liệu hồn đi, đừng bắt chị phải đối xử với em giống Dì"

Tú Chi cười lớn nói :

" Chị dọa ai thế hả? đợi cha về tôi coi chị nói sao với cha"

" Tới đó rồi hay, chị thấy em nên thay đổi đi, em cứ sống thế này trước sau gì cũng bị tai hại"

" Chị lo cho mình trước đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị dễ dàng vậy đâu"

Nói rồi Tú Chi bỏ đi, nó nhìn theo bóng dáng của em nó, nó không biết làm vậy có nặng tay quá không dù sao bà ta cũng là dì của nó, Việc này không biết cha nó sẽ cảm giác thế nào, liệu cha nó có đồng ý với cách làm của nó hay không, nên nó quyết đi tìm anh Khánh cảnh sát trưởng để rút lại đơn kiện, lúc đầu anh ta không đồng ý còn khuyên nó, nhưng nó đã quyết định rồi không kiện nữa nên anh ta cũng không ép nó, dù gì việc có kiện hay không là quyền của nó , nên anh ta chấp nhận cho nó rút đơn kiện.

Cha nó sau nữa tháng đi công tác ở nước ngoài, cuối cùng cũng trở về nhà, nhưng vừa mới về nước thì nghe chuyện của nó, ông rất ngạc nhiên nên liền gọi cho nó để hỏi chuyện, nhưng máy nó không liên lạc được, ông liền đi về nhà, nhưng nó lại không có ở nhà, ông lo lắng gọi cho nó liên tục.

Nó thấy số của cha gọi đến, nó cũng hiểu được chuyện gì, nên nhắn với ông , đợi nó tan ca sẽ về nói hết với ông.

=======

Ở trụ sở , anh đang bận với một đóng công việc, lúc đó điện thoài của anh lại reo lên, nhìn cuộc gọi đến là bạn anh, nên anh liền vui vẻ nghe máy, đầu dây bên kia liền nói :

" Tối nay mày có rãnh không?"

" Có chuyện gì không?"

" Tối nay bọn tao họp nhóm , mày đến chứ?'

" Ừ, để tao xem lại"

" Mày lúc nào cũng vậy, bạn bè lâu lâu mới có dịp gặp mặt mà mày cứ bận hoài"

" Ừ , dạo này công ty hơi nhiều việc, để tao sắp xếp lại coi sao"

" Tao không cần biết, tối nay mày bận hay không bận thì cũng phải đến, nếu mày không đến thì chuẩn bị quan tài đi nhe"

" Ừ"

" Mà nè, nhớ dẫn bạn gái theo đó, mày không dẫn bạn gái đến thì coi chừng đám của thằng Khiêm đó"

" Tao đang F.A kiếm đâu ra bạn gái mà dẫn"

" Thôi hé, mày mà đi ra ngoài là có cả khối đứa theo, tại mày cứng đầu quá thôi, tao không cần biết, mày làm sao tối nay mang theo một cô gái là được, nếu gan thì chuẩn bị chờ chết đi"

Anh cười lạnh: " Ừ"

" Vậy nha, tối nay bay giờ, tại quán Bellie , không được trễ đó"

" Ừ"

Như chợt nhớ ra điều gì đó nên anh  Khải liền nhắc anh: " Ừ , nhớ đi đó, mày cho bọn tao leo cây trên chục lần rồi đó, lần này mày mà không tới là bọn tao tới công ty mày luôn đó"

" Ok"

Anh tắt máy rồi quay sang hỏi thư ký Hoàng:

" Anh Hoàng tối nay tôi có lịch gì không?"

Thư ký Hoàng lấy cuốn sổ ghi chép ra xem và nói :

" Tối nay cậu phải gặp đối tác và có cuộc hẹn lúc tám giờ"

" Hủy hết đi, dời lại sáng mai"

" Nhưng cuộc hẹn rất quan trọng, nếu hủy thì sẽ ảnh hưởng đến công ty, cậu biết đó ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu hủy tôi sợ người ta sẽ có ân tượng xấu về chúng ta"

Anh cau mài nhìn thư ký Hoàng lạnh lùng nói :

" Ngày mai anh không cần đến công ty nữa"

Thư ký Hoàng ngơ ngác hỏi :

" Tại sao chứ?"

Anh chỉ lạnh nùng hỏi : " Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi?"

" Năm năm"

" Đã năm năm rồi mà còn nói những lời đó à, anh xem tôi cho anh nghỉ việc có hợp lý không?"

Thư ký Hoàng hiểu ra vấn đề, cười cười với anh :

" Hi hi tại già rồi nên đầu óc có chút chậm chạp, cậu đừng chấp nhất, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay đây"

Thư ký Hoàng vội chạy ra ngoài, anh thì không nói gì tiếp tục làm việc.

Sau giờ làm việc nó ghé qua chổ cha nó nói chuyện, nói kể hết mọi chuyện với cha nó, cha nó biết những suy nghỉ mà bấy lâu nó giấu kính trong lòng, cha nó nghe nó tâm sự, cùng những uất ức mà nó phải chịu đựng, làm lòng ông đau đón, ông ôm lấy nó mà khóc, nó thì cũng rưng rưng nước mắt nhưng không khóc, nó đã xin cha nó cho nó ra ngoài sống, nhưng cha nó nhất quyết không cho nó dọn ra ngoài, vì ông đã cách xa nó hơn mười năm rồi, ông đã không được sống cùng nó, bây giờ gặp lại nó sao ông có thể để nó sống xa ông nữa, nên ông đã ra điều kiện với nó, nếu muốn dọn ra ngoài thì trừ khi nó lấy chồng, còn nó vốn cũng rất cố chấp nên đã đồng ý điều kiện của ông. Nên nó làm ông rất tức giận.

Nó và cha nó cải nhau một trận, nó bực bội quá nên đi tìm con Phương để xã stress nhưng gọi cho con Phương không được , nên nó gọi hẹn anh Khánh ra đi dạo.

Anh Khánh cũng đang lúc rãnh rổi nên đã cùng nó đi dạo, cùng đi ăn và đi hóng mát, thuận tiện hỏi thăm về nó và anh luôn.

Từ nó mà anh Khánh biết được, nó và anh đã được hứa hôn với nhau, còn chuẩn bị cưới, anh Khánh cười nhẹ rồi định sẽ trong ngày hôn lễ của nó làm sáng tỏ mọi việc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#vợ