chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi con Phương cứ giải thích mãi :

" Anh Minh, anh quay lại đi, con Linh nó say lắm rồi hay anh đưa nó về luôn nha, để nó một mình em không yên tâm, tính con Linh khi say nó không hề biết gì hết à, sẽ rất nguy hiểm, anh quay lại đi được không?"

Anh Minh tức giận giọng lạnh lùng pha chút sát khí nói :

" Anh còn chưa tính sổ với em, tốt nhất em nên im miệng đi"

Con Phương nhìn thấy anh MInh như muốn giết người nên nó cũng sợ chẳng dám nói gì thêm.

Còn nó thì cùng đồng nghiệp chơi tới hơn mười hai giờ mới chịu về, cả đám đứa nào cũng say mèn , mạnh ai nấy kêu taxi về , chia tay đám bạn, nó đi loay hoay kiếm con Phương, nhưng không thấy con Phương ở đâu, nó kiếm mãi mà không gặp nên nó ngồi bệt xuống sàn.

Sau đó nó bị nhân viên mời ra khỏi quán, vì hôm nay có việc nên quán chỉ mở cửa đến một giờ, nó đành đi lang thanh trên đường lấy điện thoại gọi cho con Phương mà không được, nó say quá té ngã trên đường, vô tình có đám du côn đang đi đến, bọn chúng thấy nó bị té nên liền đi lại đở nó lên, sau khi thấy được gương mặt của nó bọn chúng liền nổi lên ý xấu, bọn chúng cố ý đụng chạm những chổ nhảy cảm của nó, tuy nó xỉn nhưng nó vẫn biết được bọn chúng đang cố ý sàm sở nó, nó bực bội đẩy bọn chúng ra rồi bước đi.

Đám du côn cứ đi theo nó vừa đi vừa ghẹo:

" Em đi đâu đó, tối rồi hay là để tụi anh đưa em về cho"

Nó liền hất tay bọn chúng ra quát ;

" Không cần, tôi tự biết về, mấy người tránh ra coi, sao cản đường tôi hoài dị hả? "

Bọn chúng vuốt mặt nó nói:

" Cô em dễ thương thật đó, bọn anh sẳn lòng đưa cô em về nhà"

Nó bức bội quát:

" Bây giờ các người có tránh đường cho tôi không? đừng chọc tôi nổi điên à? tránh ra!!!!!"

Nó bắt đầu khó chịu , còn đám du côn thì cứ cảng đường nó , nó bậm môi nhìn tên trước mặt nói :

" Là bọn mày ép tao đó"

Nói rồi nó lấy cái túi xách đánh mạnh vào đầu thằng đó, làm đầu hắn chảy máu, đám còn tới nhào lại giữ nó, nó liền vùng vẩy, đánh , đá, đạp bua sua, nhưng nó đã say nên đánh loạn choạng lắm, nên đã bị bọn chúng túm lại được, tên bị nó đánh lúc nảy đi lại bọp chặt mặt nó :

" Con Khốn, mày dám đanh tao, lần này để tao xem mày còn đánh tao nổi hay không?"

Hắn hạ lệnh cho đám đàn em xử nó, vậy là năm thằng đẩy nó xuống nền cỏ rồi từ từ tiến lại gần nó cười nham nhỡ.

Anh thì do công việc ở trụ sở quá nhiều, nên anh làm việc rất trễ mới về nhà, trên đường về anh vô tình thấy có đám du côn đang ức hiếp người khác, lúc đầu anh cũng chẳng để tâm lắm, nhưng khi thấy bóng người quen thuộc, anh lại có chút lo lắng, nên đã lùi lại nhìn về phía đám du côn, anh thấy bọn chúng đang xe áo của ai đó, anh để ý kỹ lại thì thấy người đó là nó, anh liền hốt hoảng đi xuống xe.

Năm đứa du côn, đang xé từng mảnh vải trên người nó, còn nắm tay chân nó cố định lại, làm nó không thể chống cự được, anh không nói gì liền xông vào đánh cho bọn chúng bầm dập, đám du côn bị đánh bất ngờ thì tức điên lên xông vào điên cuồng đánh anh.

Rất nhanh đám du côn đã bị anh đánh bỏ chạy, anh liền đi lại kiểm tra tình hình của nó, nó lúc này đã sỉn không còn biết trời chăng gì, nên nằm dài ra cỏ, anh nhìn nó không nói một lời nào, liền bế nó lên xe đem về nhà, tới nhà anh đưa nó vào nhà, nhưng khi nó nhìn thấy căn nhà thì không chịu vào, anh cố bắt nó vào nó cũng không chịu, nên anh gắt giọng nói :

" Trần Khánh Linh, đây là nhà của cô đó, còn không mau vào nhà"

Nó quơ quơ tay nói :

" Đây không phải là nhà tôi, tôi bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi, anh biết bà ta nói tôi là gì không? bà ta nói tôi là con hoang, một tên ăn mài, chỉ thích hợp sống ở khu ổ chuột, ở những chổ ăn mài , sao tôi có thể sống trong ngôi nhà sang trọng như vậy được.

Ai biểu tôi số khổ sinh ra đã lạc mất cha mẹ, sống cùng với mẹ nuôi mê cờ bạc, từ nhỏ đã bị người ta khinh rẽ, chửi mắn, còn bị chủ nợ đuổi đánh, trốn chui trốn nhĩu, lăng lộn tìm cái ăn lại gặp mấy bọn côn đồ, cuộc sống như vậy trả trách sao người ta cứ gọi tôi là ăn mài, nhưng mà tôi không trách họ đâu, ai biểu tôi thật sự sống như vậy, một đứa như tôi sao biết được số tiền triệu là thế nào"

Nó tự cười chính mình, nói hết sự ấm ức trong lòng nó, anh chỉ lắng nghe không có biểu hiện gì, nó nói một hồi rồi ngủ mất tiu, anh chạy lại đỡ nó, rồi anh đưa nó lên xe chở về nhà anh.

Đến nơi anh bế nó lên lầu, cẩn thận để nó nằm xuống giường, anh về phòng tắm rửa, giải quyết luôn mấy cái hợp đồng và lập chương trình hoạt động cho công ty trong tháng kế tiếp .

Anh đang làm việc, tự dưng nó mở cửa bước vào , mặt phụng phịnh đi lại chổ anh rồi chui vào lòng anh ôm anh ngủ, anh rất ngạc nhiên tưởng đâu nó bị mộng du,nên nhẹ nhàng bế nó về phòng đặt nó xuống giường tính bước đi thì nó nhảy lẩy đòi ôm anh, rồi lao về phía anh ôm cứng ngắt, anh ngở ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra :

" Trần Khánh Linh em đang làm cái quái gì vậy?"

Nó thì không nghe gì cũng chẳng muốn biết chuyện gì cứ ôm anh rất chặt mà ngủ( thật ra đây là cái tật khó bỏ của nó, hễ cứ xỉn là nó sẽ ôm bất chấp, không cần phân biệt người đó là ai, nên con Phương rất lo lắng không cho nó uống rượu như vậy) anh kiên nhẫn để nó nằm xuống một lần nữa, nhưng lần này nó không cho anh đi kéo anh nằm xuống chung luôn, rồi gát ôm anh ngủ ngon lành, anh hiện tại không biết chuyện gì luôn mặt thì cứ đơ ra, anh không thể tin vào mắt mình, liệu đây có phải là nó một cô nhóc cá tính mạnh mẽ, có chết cũng không để người khác lợi dụng, mà bây giờ lại ôm một người con trai ngủ.

Anh nhẹ nhàn tháo tay nó ra khỏi người, thì nó lại ôm chặt hơn, áp mặt vào sát ngực anh, nó ôm chăt đến mức khiến anh phải khó chịu nhưng đẩy mãi mà nó không buông , nên đành để nó ôm và gát , nhưng ngặt nổi anh đang mặt áo choàng tắm, anh định làm xong rồi mới thay đồ ngủ, nên chỉ mặt một chiếc áo choàng dài, nhưng nó có biết trời đất gì đâu, cứ cạ cạ người vào ngực anh mãi, nghiêm trọng hơn nữa là nó còn leo lên thẳng trên người anh mà ngủ.

Sau một đêm bị nó tra tấn và hành hạ, anh mới chợp mắt được một chút, sáng hôm sau nó đau đầu ê ẫm xoa xoa trán, rồi ôm gối tính ngủ tiếp thì cảm thấy cái gối hôm nay rất mền mại, còn lại ấm ấm nữa nó thấy lạ lạ nên liền mở mắt ra xem thử.

Đập vào mắt nó là gương mặt tuấn mỹ của anh, long mi dài, mũi cao, làn da trắng mịn, còn có đôi môi rất quyến rũ nữa, làm nó có chút lỡ nhịp, nhưng ngay sau đó nó thấy ang đang ôm nó, quần áo trên người nó lại còn bị rách và hở rất nhiều, nó liền la thất thanh rồi thẳng chân đá mạnh anh rớt xuống giường.

Anh liền nổi nóng quát nó :

"Em ồn đủ chưa? không ngủ thì im lặng cho người khác ngủ, em mà còn làm loạn nữa tôi không ngại giết em đâu"

Nó quấn chăn, chỉ tay về phía anh trách mắng:

" Anh , anh là đồ háo sắc, sở khanh, anh đêm qua anh đã làm gì tôi hả?"

Anh thấy nó trách mình thì liênd tức giận nói:

" Đồ háo sắc? ai là người háo sắc, tôi cho em nói lại đó. Đêm qua ai là ai chủ đồng bò lên người tôi, là ai tự động ôm tôi đi ngủ, là ai nằm đè lên tôi, còn sàm sở tôi nữa hả"

Nó thấy anh tức giận như vậy chắc chắn không phải anh là người gây chuyện, hôm qua nó uống nhiều quá, chắc có lẻ lúc say nó đã hành hạ anh khá nhiều nên anh mới giận như vậy, nó biết là nó sai nên liền cười cười nói:

" Tôi xin lỗi, hôm qua tôi uống nhiều quá, nên mới có những động kỳ quái như vậy thôi, anh đại nhân đừng trách tiểu nhân"

Anh lạnh lùng nhìn nó nói:

"Sau này cấm em uống rượu"

Anh bỏ đi vào nhà tắm, nó mới bỏ chăn ra, nhưng quần áo nó hư hết rồi, nó không thể mặt như vầy ra ngoài được nên gõ của phòng tắm hỏi anh:

" Nè, nhà anh có đồ nữ không? quần áo tôi hư hết rồi, cũng không thể mặc như vầy xuống lầu được"

"Tôi không có đồ nữ, em lấy đồ của tôi mặc tạm đi, một lát tôi đưa em đi mua đồ khác"

" Ohm"

Nó đi lại tủ quần áo của anh tìm một chiếc áo sơ mi và một cái quần thể thao, sau đó đi vào phòng bên cạnh tắm rửa.
Sau khi tắm xong nó mặc đồ của anh bước ra, vì anh quá cao nên đồ anh rất to, còn nó thì nhỏ nên mặc bộ đồ y như chú chim cánh cụt, làm anh không thể nhịn cười được.

Nó thấy anh cười liền bí xị hỏi:

"Nè, bộ nhìn thấy ghê lắm sao mà anh cười dữ vậy?"

Anh nén cười lại, bình thường nói với nó:

"Không đến nổi tệ, đi thôi, tôi đưa em đi mua đồ rồi về công ty"

Nó ngoan ngoãn đi theo sau anh, đám người hầu thấy nó mặc đồ anh dài lê thê, mặc cười mà vẫn cố nhịn, nó thấy đám người hầu nhìn nó đỏ cả mặt, nó liền biết là chuyện gì nên liền chạy nhanh ra xe, anh thấy biểu hiện của nó cũng cườ nhẹ rồi bước lên xe.

Đợi nó đi, đám người hầu mới dám cười, còn nó thì ngại đỏ mặt, suốt quảng đường nó đều ôm mặt ngại ngùng. Anh nhìn nó mà cười nói:

"Sao mặt em đỏ hết vậy? em bị sốt à?"

Anh cố ý đưa tay lên trán nó , liền bị nó hất tay ra nói:

"Tôi không sao hết, còn bao lâu nữa mới tới shop quần áo vậy?"

Anh nhìn nó đủ hiểu nó đang nghỉ gì nhưng vẫn cố ý trêu chọc nó:

" Ở gần công ty, còn xa lắm"

Nó hậm hực nhìn anh, anh là cố tình đưa nó đến shop gần công ty để hạ nhục nó, nó liền liếc anh nói:

"Anh là cố ý trêu tôi đúng không, đến đó lỡ gặp ai thì tôi thành trò cười của họ à, Hoàng Khánh Phong, anh có tin tôi xé xác anh ngay bây giờ không?"

Anh cười trêu chọc nó:

" Em chưa gã vào nhà mà đã muốn ám sát chồng rồi à? nhóc con, em gan lắm "

Nó thấy gương mặt đắc ý của anh mà tức tối:

" Hoàng Khánh Phong, anh khiến chết đúng không?"

Nó lao tới đánh tới tấp vào người anh, anh thuận thế kéo nó ôm vào trong lòng, kề sát mặt nó nói:

" Trần Khánh Linh, em đừng thấy tôi chiều em thì em lên mặt, em còn dám hành hung chồng nữa thì tôi sẽ không tha cho em đâu"

"Anh dám?"

Còn chưa nói hết câu thì nó đã bị anh hôn, môi anh từ từ di chuyển trên môi nó, còn mạnh bạo tách môi nó ra quấn lấy lưỡi của nó mà mút, khi nó chợt tỉnh lại thì đã bị anh cưỡng hôn, nó đẩy anh ra nhưng không được, anh thì đang tận hưởng hương vị của nó nên giữ chặt nó không buông, đến khi nó hô hấp khó khăn thì anh mới buông nó ra, nó mệt mõi thở không ra hơi, anh nhìn nó là cười thích thú , còn không quên đe dọa nó:

"Nếu em mà còn làm loạn thì không dừng lại ở đó đâu"

Nó đưa ánh mắt uất hận nhìn anh, sau đó liền nhào đến đè môi anh mà cắn, anh hơi bị bất ngờ, đến khi đẩy được nó ra thì môi anh đã bị nó cắn đỏ máu.

Nó nghinh mặt nhìn anh nói:

"Anh đừng có mà dọa tôi, vô ích thôi"

Anh chỉ cười nhìn nó mà không nói gì thêm, sau đó xe dừng ở shop quần áo, anh mua cho nó một chiếc váy màu hồng phấn, rồi chở nó đến công ty, còn anh thì quay về trụ sở chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#vợ