Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó hận anh, càng hận chính mình, thì ra người cha mà nó sống cùng bấy lâu nay lại không có quan hệ quyết thống với nó, còn anh thì cũng có người khác, không những vậy anh còn rất yêu cô ta, vậy tạo sao lại đồng ý cuộc hôn sự này, tại sao mọi chuyện cứ canh ngay ngày hôm nay mà xảy ra chứ.

Ba cú sốc cùng lúc ập đến, nó không thể bình tĩnh được nữa, nên đã bỏ chạy ra ngoài, trên đường đi nó cứ khóc mãi và cấm đầu chạy, lúc đó có một chiếc xe đang lao tới, nó không để ý cứ chạy mãi, dù còi xe đang rống lên từng hồi dài, nhưng nó không hề nghe thấy.

Khi nó nhìn thấy chiếc xe thì tài xế đã thắng rồi, nhưng do nó chạy ra bất ngờ nên dù phanh gấp vẫn không thể thắng kịp , và đâm thẳng vào nó, anh chạy đuổi phía sau thấy nó bị tai nạn nằm bất tĩnh dưới đất, khi anh chạy đến nó đã nằm bất tĩnh, máu chảy rất nhiều, anh vội đỡ nó lên, ôm nó vào lòng rồi lên xe lao vút đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, nó được đưa vào phòng cấp cứu, đã ba tiếng mà vẫn chưa thấy ra, anh rất lo lắng.

Cùng lúc đó đèn vừa tắt, anh và cha nó cùng mọi người chạy đến hỏi thăm bác sĩ:

" Bác sĩ con dâu tôi sao rồi?"

Bác sĩ lắc đầu:

" Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, vì phần đầu trấn thương mạnh, đã tụ máu bầm trong đó, phải đợi máu bầm tan hết thì mới có thể tĩnh lại được, với thêm cú sốc về tinh thần, nên chúng tôi cũng không biết bệnh nhân có tĩnh lại được hay không, người nhà nên chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất "

Mẹ anh nghe xong thì liền ngất tại chổ, phải đưa sang phòng khác cấp cứu, còn cha nó thì ngồi bệt xuống đất, Dì hai của nó thì cười đắc ý, nhưng vẫn giả vờ thương cảm đỡ cha nó lên, cha nó liền gạt tay bà ta ra rồi bảo :

" Bà tránh xa tôi ra, đừng dùng bộ mặt giả tạo này với tôi, tô không ngờ bà lại là loại người độc ác như vậy, bà bắt con tôi đã đành, lại còn cho người hại chết vợ tôi, độc ác hơn là kêu một người mê cờ bạc làm mẹ nuôi của con tôi, hại con bé từ nhỏ đã sống khổ sở, khi nó lớn lên lại bị hai mẹ con bà gây khó dễ, mắng chửi, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao Khánh Linh lại một mực muốn rời khỏi nhà, tất cả đều tại bà , tại bà, sao bà lại có thể đối xử tàn nhẫn với con bé như vậy, tại sao? tại sao chứ?"

" Ai biểu ông suốt ngày cứ nuông chiều nó, tài sản , của cải đều để lại hết cho nó, ông đừng quên Tú Chi cũng là con của ông, ông nên đối xử công bằng với nó một chút chứ?"

" Khánh Linh từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức, tôi đối xử tốt với con bé thì có gì là sai, ngay cả việc nhỏ như vậy mà bà cũng so đo nữa à? tôi thật thất vọng về bà, tôi đã sai lầm khi bước thêm bước nữa với bà"

" Ông, sao ông dám nói những lời đó với tôi, ông có biết tôi vì căn nhà này đã cực khổ thế nào không?"

Anh thì phát điên khi thấy hai người kia cứ gây nhau nên liền quát:

" Hai người có i m đi không? cút hết cho tôi"

Thấy anh đang điên loạn, nên mọi người ai cũng sợ đành đi ra ngoài hết, anh đánh mạnh vào tường, đánh đến nổi tay gướm máu, anh nhìn vào phòng bệnh.

Thấy nó đang nằm mà tim anh đau nhói, anh quay người bước ra ngoài, lên xe lao vút đến phần mộ của Nhã Trúc, gương mặt anh lúc này chứa đựng đầy sự câm hận, mắt anh đầy sát khi nhìn vào tấm ảnh của Nhã Trúc nói :

" Tại sao? tại sao lại đối xử với anh như vậy? tại sao lại lừa dối anh? tại sao chứ? em xem anh là gì một thằng ngốc sao? Lâm Nhã Trúc sao em lại làm vậy với anh chứ?

Thì ra mười năm trước em đến với anh là có âm mưu, em thấy việc phá nát nhà người khác là vui sao, cô ấy là đứa em ruột của em, sao em lại đối xử với cô ấy như vậy?

Sao em lại đứng sau mọi việc để biến cuộc đời của đứa em mình thành địa ngục hả? đây mới là con người thật của em sao?

Sao em có thể tàn độc với Khánh Linh như vậy, cô bé ấy vô tội mà, sao em lại hại cô bé như thế chứ, anh thật hối hận khi tin tưởng em sẽ thay đổi nhưng xem ra anh đã lầm rồi, tính cách con người sao có thể thay đổi dễ như vậy?

Thì ra người con gái mười ba năm trước là Khánh Linh mà không phải em, vì anh mà cuộc đời của Khánh Linh đã bị sự ganh ghét đố kỵ đó làm cho nhơ nhuốt.

Em có biết không khi thấy Khánh Linh nằm trong phòng bệnh, thì anh mới nhận ra cô ấy quan trọng với anh đến nhường nào, tình cảm mà anh dành cho cô bé sâu đậm biết bao nhiêu.

Thời gian qua anh cứ nghĩ mình ngộ nhận tình cảm với cô ấy, nhưng khi đối mặt với việc sẽ mất cô ấy mãi mãi thì anh mới biết anh rất yêu cô ấy, đó không phải là cảm giác nhất thời, anh là thật tâm yêu cô ấy

Hình như những tình cảm mà anh ngộ nhận với em đều trở về, thì ra người mà anh yêu không phải em, mà chính là Khánh Linh một cô nhóc đáng yêu và hiếu động.

Bốn năm qua anh đã cảm nhận được điều này, nhưng do anh quá cố chấp không chịu tin vào sự thật, Khánh Linh là tất cả của anh

Anh tuyệt đối sẽ không để ai làm người anh yêu nhất phải tổn thương thêm một lần nào nữa.

Những kẻ đã làm cho cuộc sống của em ấy rơi vào bóng tối, đều sẽ phải trả giá, có cả em và Vân Khánh, anh sẽ không bỏ qua cho những ai dám đụng đến Khánh Linh"

Lúc đó trời mưa rất lớn, anh ngồi dưới mưa hứng chịu từng giọng mưa nặng hạt làm rát cả da .

=======

Còn nó vẫn còn hôn mê chưa tĩnh, đã hai tháng trôi qua nó vẫn nằm im trên giường bệnh, trong hai tháng qua anh đã đi lụt xét hết những tên có liên quan đến đó mà xử thẳng tay.

Còn Dì hai của nó thì sau khi bị ăn hai phát đạn của anh giờ đang sống đời sống thực vật, còn con em của nó thì sau khi bị anh tra tấn, giờ đã phát điên và bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn Cha nó vẫn đến thăm nó, nhưng anh không cho phép , lần nào cũng bị Mafia chặn lại.

Còn về Vân Khánh, giữa hắn và anh có mối thù sâu nặng, nên cả hai đã đánh nhau một trận nhừ tử, anh đã xã hết bao cơn uất hận , thịnh nộ vào người hắn, hiện tại hắn đang nằm ở phòng cấp cứu hồi sức.

Nhã Linh thì không chịu nhận lại cha, cô ta bắt ép cha nó phải bắt anh cưới cô ta cho bằng được, nếu không làm được tuyệt đối sẽ không nhìn nhận lại ông,

Nhưng cha nó không làm được, ông đã có lỗi với nó nhiều quá rồi, ông không thể để con gái của ông cướp mất người chồng còn lại của nó được.

Nhã Linh sau khi biết hết sự thật về Nhã Trúc thấy không thể lấy cô ra uy hiếp anh nữa, nên đã tìm cách tiếp cận anh, chăm sóc cho anh, để lấy lòng anh, nhưng anh ngay cả gặp cũng không thèm gặp cô ta nên cô ta không thể thực hiện được kế hoạch của mình.

Hôm nay cũng như mọi ngày, con Phương đến chăm sóc cho nó, con Phương ngày nào cũng kể chuyện của anh cho nó nghe, mong là nó sẽ mau tĩnh lại:

" Linh à! mày mau tĩnh lại đi, mày định sẽ nằm ở đây mãi à? mày có biết vì mày mà anh Phong đang chiếm giết ngoài kia không? mỗi lần đi đánh nhau về thì người ảnh lại đầy thương tích.

Hôm trước ảnh còn bị chém một nhát ở tay, máu ra rất nhiều, mày mau tĩnh lại để còn khuyên anh ấy nữa chứ, chứ kiểu này tao sợ anh Phong sẽ mất mạng sớm quá, mày mau tĩnh lại đi Linh"

Lúc này y tá đi vào kêu Phương ra ngoài có việc, con Phương bước ra thì tay của nó có cử động, anh sau khi đánh nhau với băng Hắc bang thì đi vài viện thăm nó, vết thương trên tay anh đang chạy máu nhưng anh không chịu băng bó

Nên thư ký Hoàng cứ đi theo lãi nhãi bắt anh đi băng bó, anh thấy phiền nên liền tung một cú đấm vào mặt thư ký Hoàng, rồi đưa ánh mắt giết người nhìn thư ký Hoàng

" Cút"

Anh đi lại giường ngồi cạnh nó, vuốt nhẹ lên gương mặt nó, rồi nắm lấy tay nó, anh chỉ yên lặng ngồi nhìn nó như vậy, dường như anh thấy có gì đó động đậy trong tay anh, anh vui mừng nhìn tay nó đang cử động, anh liền nắm chặt lấy:

" Khánh Linh, em tĩnh rồi đúng không? là anh đây, Khánh Phong của em đây"

Nó từ từ mở mắt , hình ảnh đầu tiên là thấy anh đã khóc nắm chặt tay nó, nó chống người ngồi dậy, anh vội đỡ lấy nó " Em cần thận, em còn yếu lắm"

Nó nhìn gương mặt tiều tụy của anh có chút đau lòng, hai tháng qua tuy nó không tĩnh, nhưng nó nghe được hết, nó biết được, anh vì nó mà làm rất nhiều chuyện, đến cả mạng cũng không cần, nó càng nhìn mà càng xót, nên nhẹ giọng nói :

" Hứa với em, đừng làm mình tổn thương nữa, được không anh?"

Anh nghe câu nói của nó mà xúc động vô cùng, thì ra trong lòng của nó anh cũng rất quan trọng, câu đầu tiên nó tỉnh lại là lo lắng cho anh, anh ôm trầm lấy nó vào lòng, giọng ấm ấp nói :

" Anh không sao đâu, em yên tâm, ngoan lắm cô vợ bé nhỏ của anh"

Nó không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi yên phận nằm trong lòng anh. Nghe nó tĩnh lại tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhất là cha mẹ của anh , bà còn chạy nhanh vào viện ôm trầm lấy nó, rồi hôn nó tới tấp, bà cứ ôm khư khư lấy nó, cứ như sợ sẽ đánh mất nó lần nữa.

Sau khi được tiêm thuốc và uống thuốc, bệnh tình của nó cũng đã tốt hơn, nên nó muốn xuất viện, bác sĩ thấy nó cũng đã khỏe nên cũng cho phép nó về nhà, nơi đầu tiên nó muốn đi không phải là về nhà, mà là đến mộ của Nhã Trúc:

" Anh! em muốn đến thăm chị"

Anh vì lo lắng cho nó nên không cho nó đi :

" Em còn yếu lắm, ra đó sẽ bệnh đó, đợi em khỏe rồi anh sẽ đưa đi"

" Em không sao, cho em gặp chị một lát thôi, nha anh! em có chuyện muốn nói với chị"

Anh do dự không muốn dẫn nó đi , nhưng thấy nó năng nỉ quá nên đành đưa nó đến mộ của Nhã Trúc.

Nó đi lại quỳ trước mộ của Nhã Trúc cười nói :

" Chị, chị là chị ruột của em đây sao? chị thật đẹp, chị còn đẹp hơn hoa hậu nữa, em đã từng thấy ảnh của chị ở nhà anh Phong, chị biết không ? hai người thật đẹp đôi, giờ thì em đã biết tại sao anh PHong lại đối xử tốt với em như vậy rồi, trong mắt anh ấy em chỉ là người thay thế chị, anh ấy chỉ yêu mình chị, còn em chỉ là người mang gương mặt giống chị mà thôi"

Anh nghe nó nói mà tức điên :

" Trần Khánh Linh, em nói lung tung gì vậy hả? "

" Em không nói lung tung, sự thật em chỉ là người thay thế cho chị, anh tưởng em không biết gì sao? anh Minh đã kể cho con Phương, Phương đã nói hết với em rồi, lúc trước anh và chị đã yêu nhau, còn yêu rất sâu đậm, lúc chị ấy mất, anh như điên loạn bốn năm trời sống trong hồi tưởng và kỷ niệm. Anh gặp em chỉ là sự ngộ nhận, Khánh Phong dù em thích anh, nhưng em không phải chị , em là Khánh Linh chứ không phải Nhã Trúc mà anh yêu thương"

" Trần Khánh Linh ai cho em cái quyền áp đặt suy nghỉ lên người anh hả? bộ em là anh sao mà biết được anh suy nghỉ gì, anh biết mình đang làm gì và tim mình đang nghỉ gì, từ trước đến giờ anh chưa từng nghỉ em là người thay thế Nhã Trúc, em và Nhã Trúc là hai người hoàn toàn khác nhau, đối với chị em đó là không phải là yêu đó chỉ là sự rung cảm mù ảo, đối với Nhã Trúc chỉ là hiện thân của thứ mà anh đã ngộ nhận, đối với anh em là tất cả, em bỏ ngay cái suy nghỉ em là người thay thế đi, em nên nhớ người anh yêu chỉ là em và chỉ một mình em, đừng suy nghỉ ngu ngốc nữa"

Anh đi lại đặt hai tay lên mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó :

" Anh là của em, mãi mãi chỉ thuộc về em, dù mọi thứ có thay đổi ra sao thì anh vẫn là của em, đừng suy nghỉ ngu ngốc nữa cô vợ bé nhỏ của anh"

Anh lao nước mắt cho nó rồi trêu chọc :

" Sao lại khóc nhòe thế này, em mà cứ khóc nhè thế này là anh không thương nữa đâu"

Nó bật cười rồi đánh vào ngực anh , anh kéo nó ôm vào lòng, thâm tình nói :

" Em đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc , nhóc à, em giờ đã có anh, mọi chuyện cứ để anh xử lý, em hãy cứ yên tâm ở cạnh anh biết chưa?"

Nó ôm anh gật gật đầu " Ngoan lắm" .

Sau đó anh đưa nó về nhà, đến nhà thì đã thấy cha mẹ ruột của nó đang đợi, nhìn thấy nó hai người kia liền chạy lại ôm lấy nó, nó ngạc nhiên đứng đơ người ra, cha mẹ ruột nó ôm nó mà nước mắt tuông rơi:

" Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, hai mươi mấy năm qua mẹ không ở cạnh con, chăm sóc cho con, làm con chịu nhiều tủi nhục rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con gái của mẹ, từ giờ cha mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con, xin con tha thứ cho hai ta "

Nó cũng không kiềm được nước mắt, ôm bà khóc nức nở, cảnh gia đình sum hợp thật làm người khác cảm động.

Đêm đó cả nhà nó cứ quay quần bên nhau nói chuyện rất vui vẻ, gia đình hai bên nói chuyện rất hợp nhau, bây giờ thì nó mới cảm nhận được sự ấm ấp của một gia đình.

Tối nó về phòng, cứ nhớ đến những chuyện lúc nảy , nó bất giác cười hạnh phúc, anh đem cho nó một ít bánh và sữa, vào phòng thấy nó đứng canh cửa sổ cứ cười khúc khích, anh đi lại trêu nó:

" Làm gì mà cười mãi thế?"

" Không có gì chỉ là thấy vui thôi"

" Ừ, em cứ thế này mãi nhé"

" Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thì ra cảm giác được gia đình yêu thương lại ấm áp đến vậy. Lúc trước em thấy người ta có cha mẹ yêu thương, em ranh tỵ lắm, em tưởng mình sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp đó, nhưng chưa bao giờ em biết được cái cảm giác đó nó hạnh phúc biết bao, anh! em thật sự rất hạnh phúc, ước gì điều này là mãi mãi"

Anh đi lại ôm nó vào lòng mà tim thì đau nhói:

" Em yên tâm sau này em sẽ sông thật hạnh phúc, có anh và mọi ngườ lúc nào cũng ở cạnh em , yêu thương em, anh sẽ cho em hạnh phúc, hãy tin anh!"

Nó gật đầu rồi ôm trầm lấy anh, anh thấy nó vui vẻ vì một chuyện rất đổi đơn giản, thì anh lại càng cảm thấy có lỗi với nó nhiều hơn, cũng chỉ vì anh mà nó phải lưu lạc sống cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn, còn bị đám côn đồ duổi đánh, bị sĩ nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#vợ