Này!!! Điên!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28

Trong vòng mấy phút sau Thiên Kim cuối cùng bình tĩnh trở lại, cô rời khỏi anh như một cơn gió rồi đi thẳng vào trong toilet. Anh có chút bất ngờ vì sự hành động của cô. Cô khóa cửa toilet xong thì liền lấy điện thoại ra gọi. Bật vòi sen ra để không cho anh nghe thấy.

"Trò chơi kết thúc rồi, ông ấy đã tìm thấy tao rồi" Thiên Kim lo lắng nói. Chưa nói đến câu thứ 2 cô liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô không thể tập trung cho được.

"Em à, em có sao không, mở cửa ra đi" Quang kiệt vừa gõ cửa vừa nói làm Thiên Kim không biết phải nói chuyện với anh thế nào.

"Em không mở thì anh phá cửa đấy!" anh lên giọng vì không nghe cô nói gì cũng như sợ cô không nghe thấy tiếng của anh.

"Em... em không sao, anh đừng lo" cô liền nói khi nghe cái từ 'khóa cửa...'
'anh ấy đang đùa à... nếu mà ảnh phá cửa thì mình chết chắc'

"Này!! Từ hôm qua đến giờ không nghe máy, giờ bọn tao đang làm việc mà mày giám gọi hả con kia... mà mày nói cái quai gì vậy, ai tìm ra mày, có thằng điên nào mà tìm ra mày vậy!" Con Lục Anh hét to lên nhưng đầu dây bên này lại không có ai trả lời... "mày đang dở chò với tao đấy à!!"

"Trời ơi nói vậy mà không hiểu là sao, chú tao tìm ra tao rồi!" Con Kim nói làm con Lục đơ ra mốt chut rồi lại nói "Chú!... Mà chú nào, mày có biết mày có nguyên một dòng họ tên chú Kim không!.. Hôm nay chắc mày bệnh lắm cho nên mới gọi cho tao, thôi tao đi, tao bận rồi, bai" nghe xong câu 'bai' con Lục liền tắt máy. Để lại cô ngồi đó nói chuyện, cơn tức bất đầu tới làm cô muốn quăng cái điện thoại ra xa.

"MỞ CỬA!!" Anh bên ngoài kia nói, cô đứng dậy đi tắt nước rồi bước ra ngoài nói  một câu lạnh lùng với anh "Em!. Rất Ổn!" Rồi bước ra ngoài không biết tại sao cô ấy lại giận.

Một lúc sau Thiên Kim bước ra khỏi canh nhà cô liền thấy người đàn ông có bộ mặt rất quen thuộc với cô... đó là chú cô.

"Lâu quá không gặp, cháu gái của ta, hình như bang của cháu càng ngày càng yếu đi thì phải, đi đi, chạy chạy. Không mệt hả cháu" chú Kim nói rồi cười vô tư

"Mệt chứ, tôi không rãnh như chú, mà cứ ngồi đó không làm gì, coi chừng mập ra đấy chú ạ. Bây giờ chú có thể biết một  điều rằng tôi đang rất bận không nói chuyện với chú được nhiều cho nên tôi thật  lòng Xin Lỗi" cô nói xong rồi đi lước qua người ông ta một cách bình thường không còn rung rẫy như hồi sáng nay nửa. Cuối cùng cô cũng dừng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro