Chapter 1: Hôn ước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại biệt thự Thẩm gia.

Trên chiếc giường kingsize mềm mại, một cô gái xinh đẹp mái tóc đen óng xõa qua vai ôm trọn khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh. Gò má hơi ửng hồng in hằn vết gối, làn da trắng mịn màng nuột như trứng gà khẽ nghiêng người ôm con gấu cọ cọ má ngủ ngon lành.

Trong giấc mơ, Thẩm Ninh Kỳ mơ thấy mình đang ôm một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Mái tóc đen mượt nước da trắng trẻo lúc sờ vào thật mịn màng, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, muốn cắn một miếng cho bõ thèm thì có tiếng người gõ cửa..

Người gọi là nữ hầu Hồng Thi, được ông bà chủ phân công gọi Thẩm Ninh Kỳ dậy vào mỗi sáng. Cô nàng đứng mỏi cả chân nãy giờ đã hơn mười phút, gõ cửa mãi không thấy bên trong có tiếng động bèn lên tiếng gọi.

"Cô chủ, ông bà kêu cô xuống nhà, cô chủ.."

"Ưm..."

Thẩm Ninh Kỳ khó chịu quay người chùm chăn lên che mặt tiếp tục giấc mộng.

Bên ngoài Hồng Thi vẫn gọi mãi nhưng chẳng có âm thanh đáp lại. Không thấy động tĩnh gì bởi cô chủ của họ ngủ rất say, cho dù nhà có cháy chắc cũng chẳng hề hay biết.

Nữ hầu đổi chiêu thức bà chủ dậy mấy bữa trước và đã được bà chủ áp dụng nhiều lần. Cầm sẵn hai cái vung trên bàn thầm nói lời xin lỗi, rồi đến gần cửa đập mạnh vào nhau tạo thành một âm thanh chói tai.

"Choang.."

Bộp..

Bên trong có tiếng động, Thẩm Ninh Kỳ giật mình ngã từ trên giường xuống sàn. Cái mông đập xuống sàn nhà ê ẩm đến mức đau nhói, khuôn mặt cô nhăn nhó, tay theo phản xạ dụi dui mắt vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng. Cô tiện tay với đồng hồ trên bàn, mới điểm 7 giờ sáng.

"Cái gì mà gọi hoài vậy, mới bảy giờ sáng, không để tôi ngủ thêm một lúc được à?"

Bình thường mười hai giờ trưa mới gọi cô dậy có khi ngủ xuyên đến chiều. Vậy mà hôm nay mới bảy giờ sáng đã gõ vung inh ỏi rồi..

Trời ơi là trời, số cô khổ quá mà!!

Nghe được giọng nói đầy tức giận của cô chủ Hồng Thi sợ phát run nói nhỏ vào trong đủ cho Thẩm Ninh Kỳ nghe thấy.

"Bà chủ kêu em gọi cô, hình như có chuyện gì gấp lắm cô thay quần áo rồi xuống ngay đi ạ, nếu không bà chủ đánh em chết."

Để lại lời dặn dò nữ hầu chạy bắn đi tiếp tục công việc quét dọn trên lầu hai của mình, đợi cô chủ rời giường sẽ vào dọn dẹp lại phòng.

Thở dài một hơi Thẩm Ninh Kỳ bất lực đi vào vệ sinh cá nhân, lúc bước xuống cầu thang cô ngạc nhiên đến mức muốn quay người về phòng. Dưới nhà ngoài ba mẹ và anh trai cô còn có hai vị khách lạ mặt, hình như cô chưa gặp bao giờ vậy mà bây giờ cô ăn mặc xuề xòa lỡ để lại ấn tượng xấu với họ thì sao..

Tình cảnh gì thế này, Thẩm Ninh Kỳ cố gắng làm giảm tiếng bước chân, để sự tồn tại của cô như không khí không kinh động đến người phía dưới, chỉ cần một tiếng động hết sức nhỏ cũng..

"Cô chủ, sao cô còn đứng đây."

Nữ hầu ban nãy dọn dẹp thấy cô chủ mình lấp ló ở đây thì đến hỏi xem có chuyện gì, mọi người đồng thời đổ dồn ánh mắt về phía tiếng nói phát ra.

Thẩm Ninh Kỳ che mặt ra hiệu "Cô nói nhỏ một chút không được à? Bộ cô muốn hại chết tôi hay sao." lườm nữ hầu đỏ cả mặt Thẩm Ninh Kỳ cũng không thoát được mẫu hậu đại nhân bên dưới.

"Ninh Kỳ, con làm cái gì ở đấy thế, mau xuống đây ngồi."

Thấy con gái đứng tướng kỳ quặc trên cầu thang khuôn mặt Thẩm phu nhân hơi chau lại vẫy con gái kêu cô xuống ghế ngồi, gượng cười nhìn bạn thân.

Giờ này Thẩm Ninh Kỳ giơ hai ngón tay chỉ về mắt mình lại hướng về phía người hầu, quay mặt nhìn mọi người gượng cười xấu hổ, trừ tóc tai được buộc gọn gàng thì trên người cô là một bộ đồ ngủ gấu hồng nhìn có vẻ hơi trẻ con.

"Giờ con bé lớn quá tôi còn không nhận ra Kỳ Nhi lúc bé hay khóc nữa rồi."

Đối diện người phụ nữ trung niên xinh đẹp khí chất cao quý, nụ cười ôn hòa thường trực trên môi bà cho người khác sự gần gũi mới lần đầu gặp mặt, bầu không khí còn bỡ ngỡ càng về sau càng bớt đi vì họ rất dễ nói chuyện cũng chẳng chú ý đến cách ăn mặc của cô thế nào.

Cô rót trà vào tách cho bà, Nghiêm Phù bưng tách sứ tinh xảo, chậm rãi uống một hớp trà thưởng thức hương vị của nó đem lại, nghĩ ngợi gì đó bà hỏi.

"Kỳ Nhi năm nay tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ? Con đã có ý định gì cho sắp tới chưa?"

Thẩm Ninh Kỳ nhìn mẹ mình bà vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô nhằm trấn an cô cứ bình tĩnh không cần lo lắng.

"Con vẫn chưa."

Đáng lẽ ra ba mẹ muốn cho cô sang Mỹ du học bởi vì ở đó cô sẽ học được cách sống tự lập vừa hay anh trai Thẩm Tư Thần cũng ở đó tiện chăm sóc, nhưng cô không muốn ba mẹ cũng không bắt ép vì đó là tương lai của cô, phải do cô tự quyết định dù quyết định thế nào ba mẹ cũng sẽ ủng hộ.

Thẩm Ninh Kỳ vẫn giữ thái độ cô hỏi gì con trả lời, Thẩm phu nhân nhìn con gái lại nhìn Nghiêm Phù bạn thân nhiều năm tủm tỉm cười.

"Này, thằng bé Cung Cẩn đâu sao không thấy bà đưa nó qua đây, bộ nó bận lắm hả?"

Không nhắc đến không tức nhắc đến lại tức, hôm qua bà nói nặng nhẹ nó mấy câu đã bỏ đi đến giờ còn chưa vác mặt về, bà còn không hiểu nó ư? Với cái hôn ước này có đánh què chân nó cũng không chịu.

Nghiêm Phù nhìn chồng mình bảo ông nói gì đi, Hứa Cung Kiến biết được bà đang nghĩ gì trả lời thay.

"Ở công ty có chút việc tôi nhờ nó giải quyết, sắp tới tôi sẽ đưa nó đến chào hỏi ông bà, mà con bé này vợ chồng tôi rất ưng ý phải chăng hôn ước khi xưa giờ lên thực hiện rồi..."

Điều mà Hứa Cung Kiến nói cũng là điều bốn người ở đây muốn nhất, Nghiêm Phù vỗ nhẹ tay chồng mình khen ngợi, rồi hai bà mẹ đều nhìn về phía Thẩm Ninh Kỳ trao đổi gì đó.

"Bà thấy con bé con tôi thế nào? Rất giống tôi khi xưa chứ?" Thẩm phu nhân hỏi bạn thân đầy trông mong câu trả lời.

Nghiêm Phù cảm thán đáp "Giống lắm, chỉ tiếc là con bé còn xinh hơn bà."

"Bộ tôi khi xưa xấu lắm à?"

"Hì cũng hơi xấu."

"Này, bà không chọc tức tôi thì không chịu nổi à?"

"Có lẽ là vậy."

Chỉ riêng một người nãy giờ như người vô hình không có tiếng nói chung, lúc nghe thấy hai từ hôn ước Thẩm Ninh Kỳ giật nảy mình muốn hỏi rõ nhưng hình như tình cảnh này không hợp lí lắm, mọi người không thèm quan tâm cô còn bận bàn chuyện gì đó.

Cô đánh mắt về phía anh trai Thẩm Tư Thần đối diện im lặng nãy giờ không lên tiếng, nhưng hình như tên này cũng không có ý muốn trả lời câu hỏi này của cô thì phải.

Thẩm Ninh Tuấn cùng Thẩm Tư Thần tiễn khách ra xe, đợi họ đi hết cô mới bén mảng đến gần hỏi mẹ.

"Con vừa nghe bác Hứa nhắc đến hôn ước gì đó.."

Thẩm phu nhân dọn bàn nghe con gái hỏi dừng tay lại kéo cô ngồi xuống, giọng hớn hở kể lại chuyện khi xưa.

"Mẹ quên nói với con hồi bé mẹ với bác gái vừa nãy là bạn thân cùng nhau lớn lên, hồi đó bác ấy và mẹ từng hứa với nhau nếu có con một trai một gái sẽ kết duyên cho chúng, vừa hay mẹ có một cô con gái xinh đẹp, cô ấy có một cậu con trai."

"Sao cơ? Chuyện này sao con chưa nghe nói gì cả?"

"Là vì con chưa đủ tuổi ta chưa dám nói, bây giờ con đã biết rồi thì cố gắng thu xếp cuối tuần hai bên gặp mặt."

Tiễn xong Thẩm Ninh Tuần đi vào ngồi trên ghế sô pha uống trà tiện thể trả lời câu hỏi của con gái, trên khuôn mặt có vài nếp nhăn đã xô lại vì quá vui mừng, cuối cùng cũng được hợp tác với Hứa gia, thế này Thẩm gia càng ngày càng mở rộng ra ngoài nước.

"Mẹ ơi con vừa mới tốt nghiệp chưa muốn lấy chồng mẹ có thể suy nghĩ lại không?"

"Gớm mười tám tuổi rồi chứ ít gì còn ở đấy làm giá, thôi nhé mẹ nói rồi đấy, giờ mẹ đi tu dưỡng lại nhan sắc đây, con rảnh cũng đi làm đẹp đi dạo này trông con xuống sắc quá."

"Mẹ ơi, mẹ nỡ lòng nào bán con thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro