Chapter 2: Thỏa hiệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe trở về nhà, Nghiêm Phù khuôn mặt tươi rói khác hẳn lúc sáng không nhịn được mà lên tiếng hỏi chồng.

"Ông thấy con bé đó được chứ? Chỉ riêng xinh đẹp và biết lễ phép tôi đã ưng nó rồi."

Vợ mình hiếm khi vui như vậy Hứa Cung Kiến chẳng muốn làm tụt hứng của vợ ông gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy cô bé kia chính là cô gái mà cậu con trai của mình cần.

Đến nhà, vừa bước xuống xe một nữ hầu quét sân gần đó chạy lại thông báo cho bà biết đứa con trai ngỗ nghịch của bà đã về, cũng may vừa gặp con dâu tương lai tâm trạng lại vui chẳng muốn lớn tiếng với con trai làm gì.

Trong phòng Hứa Cung Cẩn vừa tắm xong bước ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, mái tóc ướt đẫm rủ xuống khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan sắc sảo không phải mức đẹp mà phải nói là rất đẹp.

Vòm ngực rắn chắc màu nâu đồng có vài giọt nước nhỏ xuống chảy dài trông thật quyến rũ, mỗi một thứ trên người đều là cả một quá trình tu đắp của người thường.

Điện thoại Hứa Cung Cẩn đổ chuông người gọi không ai khác chính là người mẹ đáng quý của anh, mới đầu không định bắt máy vì anh còn giận nhưng điện thoại vẫn réo không ngừng như thể không nghe sẽ tiếp tục gọi.

Hứa Cung Cẩn buộc phải giơ tay đầu hàng trượt nút xanh, mở loa to nghe máy.

Đầu dây bên kia Hứa phu nhân ăn đồ ăn nhai rộp rộp giọng điệu vui vẻ.

"Con trai yêu quý mau xuống nhà mẹ có việc cần nói, xuống nhanh nhé."

Hứa phu nhân không quên gửi một tin nhắn cùng icon ngộ nghĩnh chọc Hứa Cung Cẩn bật cười, quả nhiên là mẹ của anh rắn mềm đều có thể chơi được.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng đưa tay cài hết cúc lại Hứa Cung Cẩn khó chịu vẫn cố không để lộ đi xuống ngồi sô pha.

"Mẹ tìm con có chuyện gì?"

Từ vị trí này Hứa phu nhân có thể ngửi được mùi nước hoa nam tính trên người con trai, giờ này nó còn định đi đâu nữa, vốn dĩ định nói nhưng Hứa Cung Kiến đã huých tay vợ bà đành đổi chủ đề.

"Tuổi con cũng chẳng ít nữa mẹ nói thẳng luôn, trong năm nay con nhất định phải lấy vợ cho mẹ."

Hứa Cung Cẩn không ngạc nhiên lắm vì chuyện này anh đã nghe ba mẹ bàn bạc qua rồi, hình như cái hôn ước gì đó năm anh mười hai tuổi, độ tuổi trẻ trâu chưa biết gì cả.

"Trước giờ con không hề thích một cô gái nào cả, ba mẹ định cưới ai cho con đây?"

Hứa Cung Cẩn dựa người vào thành ghế hai tay đan vào nhau để sau đầu, hai vợ chồng không hiểu suy nghĩ của con trai cứ tưởng nó nói thể là chấp nhận bèn nói.

"Nếu con thích thì có thể cưới phải không?"

Hứa phu nhân nói câu này giường như đã nằm trong kế hoạch của Hứa Cung Cẩn, anh đứng dậy cầm áo khoác vắt lên vai để lại một câu rồi rời đi lúc quay lưng Hứa Cung Cẩn tiện tay gỡ hai nút áo trước ngực.

"Có thể."

Không thể tin vào tai mình Hứa phu nhân quay sang nhìn chồng bảo ông véo mạnh vào tay mình xem có phải sự thật không, Hứa Cung Kiến cười cười véo tay vợ, mới chỉ chạm nhẹ vào tay bà đã kêu đau rồi.

"Ông ơi thằng bé đồng ý rồi, mau mau gọi cho bên gia đình đó hẹn chủ nhật tuần này gặp mặt đi, phải mau chóng rước con bé về nhà, định cuối tháng đính hôn luôn, hai tháng sau cưới.."

"Bà trắng trợn cướp con gái nhà người ta đấy à, họ chỉ mới đồng ý chứ đã lên kế hoạch cưới đâu."

Hứa Cung Kiến nhìn vợ thở dài nói, Hứa phu nhân mừng quá suýt quên mất nhưng bà nghĩ chắc họ cũng đang tính đến mức này rồi, con trai bà còn trẻ nữa đâu, hai lăm tuổi rồi. Bằng tuổi này nhà người ta đã hai tay bế hai đứa rồi còn nhà bà vẫn chững lại cả một cô con dâu cũng chưa có.

Hứa Cung Cẩn rời khỏi nhà chạy xe trên đường, ngang qua ngã tư bất chợt một chiếc xe Fraril màu đỏ chói phóng thẳng tới tốc độ vượt quá 50km/h, hai xe gần đụng vào nhau may mắn phản xạ nhanh Hứa Cung Cẩn phanh gấp mới không có vụ tai nạn nào xảy ra, chiếc xe kia cứ thế phóng vút đi cho dù là đèn đỏ không dừng lại nói một tiếng xin lỗi, điều này đã thách thức giới hạn cuối cùng của anh.

Hứa Cung Cẩn hai mắt sắc bén nhìn chiếc xe đó ghi nhớ biển số xe, lần đầu tiên có người vượt mặt anh như vậy huống chi còn là một cô gái, đúng là không sợ chết.

Đằng sau còi xe inh ỏi, Hứa Cung Cẩn đạp ga phóng thẳng để lại cả một con đường hỗn loạn.

Trong xe Fraril màu đỏ Thẩm Ninh Kỳ đeo kính râm lái xe, do tức giận trong lòng cô phát tiết vào quãng đường mà phóng không quan tâm bất kì ai, cái gì mà hôn ước cô đây muốn phá tan tành nó ra. Lúc vượt qua ngã tư Thẩm Ninh Kỳ không chú ý đèn giao thông lắm, may mắn cho cô không có chiếc xe nào liều lĩnh chạy chứ không bây giờ chắc cô đang chơi trong viện rồi.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo vừa nãy khiến cô rùng mình, nó như thể muốn xuyên qua người khiến từng tế bào trong cơ thể cô đóng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro