Chapter 3: Gây chuyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán bar Thẩm Ninh Kỳ thu hút biết bao nhiêu ánh mắt si mê lẫn ghen tị, trong lòng buồn phiền cô chẳng để tâm mấy đi nhanh đến chỗ cô bạn thân Đồng Uyển.

Ngồi xuống kể chuyện cho Đồng Uyển nghe.

"Mới gặp mặt cậu lo gì chứ, đã cưới đâu mà phải lo. Thôi cứ chơi đi."

Khuyên nhủ vài câu, Đồng Uyển xin đi vệ sinh.

Đồng Uyển vừa rời đi, một gã đàn ông đầy râu ria ngồi bàn bên cạnh chớp thời cơ còn mình Thẩm Ninh Kỳ ngồi đó cầm ly rượu đi sang ngồi bên cạnh mời rượu.

"Em gái, uống cùng anh ly.."

Ly rượu đưa tới chưa đến tay cô đã bị hất mạnh rơi xuống đất vỡ tan tành, Thẩm Ninh Kỳ lạnh lùng buông một chữ cút không ngờ lại khiến hắn ta có hứng thú muốn chinh phục bằng được.

Hắn ta là Thịnh Tiến con trai của một thương nhân giàu có tiếng ở thành phố H có thể sánh ngang gia thế của Thẩm Ninh Kỳ.

Thịnh Tiến muốn chạm vào người cô bàn tay bị Thẩm Ninh Kỳ dùng lực bẻ ngoặt ra đằng sau khiến hắn đau đớn hét lên thu hút sự chú ý của mọi người.

"Khốn kiếp, con đàn bà không biết điều này."

Cùng lúc vệ sĩ của hắn xông lên muốn giúp hắn Thẩm Ninh Kỳ đã hất hắn ra, hắn tức điên muốn giơ tay cho cô gái không biết điều này một bạt tai, cô đã nhanh hơn một bước đứng dậy đạp hắn ngã sõng soài.

Đế guốc đặt lên hạ bộ của hắn ra sức di mạnh, hắn hét lên như heo bị chọc tiết, vệ sĩ thấy vậy không dám có hành động gì quá khích khiến cô tức giận, may Đồng Uyển đến kịp kéo cô ra khỏi người hắn mới giúp hắn giữ được giống nòi của mình.

Hai cô không hề hay biết chuyện này đều lọt vào mắt của một người đàn ông từ cửa bước vào, Hứa Cung cẩn lướt qua người Thẩm Ninh Kỳ có thể ngửi thấy mùi nước hoa oải hương trên người cô gái phảng phất. Mùi hương này dễ chịu khiến người khác say đắm, mọi góc cạnh trên mặt Thẩm Ninh Kỳ đều sắc nét.

Thẩm Ninh Kỳ cảm nhận được có người nhìn quay mặt sang, khuôn người đàn ông có ngũ quan yêu nghiệt, góc cạnh như phóng đại trước mặt ấn tượng để lại cũng không sâu sắc mấy.

Nhớ đến từng hành động vừa rồi quả không sợ ai, nghênh ngang không coi ai ra gì khiến anh tán thưởng.

Trần Phi bên cạnh nhớ ra gì đó tiến lại ghé vào tai Hứa Cung Cẩn.

"Hình như cô gái này tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải."

Hứa Cung Cẩn nhíu mày liếc nhìn Trần Phi, ý bảo hắn cô nhớ lại xem đã từng gặp ở đâu, nghĩ vài phút Trần Phi hớn hở nói.

"À, đây là bức ảnh ông bà chủ đem ra xem nói là vợ tương lai của cậu, chắc là Thẩm tiểu thư Thẩm Ninh Kỳ, con gái của bạn thân bà chủ được hỏi cưới cho cậu."

Nghe điều này mày Hứa Cung Cẩn giãn ra, nghiêm túc hỏi lại cho chắc chắn "Cậu chắc chứ?"

"Tôi chắc chắn, vì bà chủ còn đưa ảnh cho tôi hỏi xem cô gái này có đẹp không mà."

Hứa Cung Cẩn phất tay, hình như anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi thì phải mất công muốn tìm một cái cớ để không lấy vợ, xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi.

Khóe môi khẽ nhếch lên khiến người khác phải nổi da gà Trần Phi cảm giác được có chuyện không lành sắp xảy ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán Trần Phi nhủ thẩm.

Lần này chắc cậu chủ lại nghĩ ra được điều gì hay ho rồi.

Căn phòng vip tầng hai.

Một người đàn ông có ngũ quan yêu nghiệt, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, cao quý, tao nhã, khí chất mạnh mẽ áp chế mọi thứ xung quanh, hai nút áo trên ngực mở ra thả lỏng cơ thể.

Quả thực muốn tim người ta nổ tung!

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

Nghe cậu bạn thân lâu năm mới gặp lại đã hỏi một câu mất hứng như vậy Hướng Lăng Vĩ thật sự muốn chửi thề, cho đến bây giờ cậu ta cũng chẳng hề tốt tính lên bao nhiêu.

"Thì nhớ cậu muốn gặp không được sao?"

Hứa Cung Cẩn hờ hững đặt tay lên khóe môi.

"Cậu nói muốn chết tôi còn tin."

"Mẹ kiếp cậu có coi tôi là bạn của cậu không đấy."

Nghĩ ngợi một lúc, Hứa Cung Cẩn vẫy tay kêu Hướng Lăng Vĩ xích lại.

"Nếu muốn cậu làm tình nhân của tôi thì sao?"

Hướng Lăng Vĩ bật dậy tránh xa khỏi Hứa Cung Cẩn khoảng một mét, khuôn mặt gian xảo kia không phải là người anh từng quen, tự đặt câu hỏi trong đầu rồi nhìn thằng bạn.

"Hứa Cung Cẩn cậu bị điên đấy à?"

Thấy bản thân hành động hơi thái hóa Hướng Lăng Vĩ đổ cả mồ hôi hột rõ đang ngồi phòng điều hòa mà mồ hôi vẫn chảy, cái cảm giác không biết mình đang ở nơi nào làm anh có phần lạ lẫm, may mắn Hứa Cung Cẩn biết mình đùa quá chớn đổi giọng.

"Thôi mình đùa, ngồi xuống đi."

Cuối cùng cũng bớt nguy hiểm Hướng Lăng Vĩ bắt đầu sôi nổi hơn hẳn vừa nãy, cùng nhau nói mấy chuyện linh tinh.

Nói chuyện đến chập tối Hứa Cung Cẩn rời khỏi quán bar lái xe trên đường lớn, thành phố nhộn nhịp tấp nập khác hẳn bầu không khí buổi sáng.

Một phần do trời quá nóng họ chọn ở nhà nằm máy lạnh thoải mái hơn, đi trên những con đường, đèn điện vụt sáng đợi người đi qua liền tắt cứ thế nối đuôi nhau trải dài.

Hít thở bầu không khí trong lành lùa vào cửa kính một hơi thật sâu, Hứa Cung Cẩn lái xe trở về nhà đã là mười hai giờ đêm, người hầu đợi sẵn ở cửa mở cho anh đi xe vào.

Đèn phòng vừa sáng anh thấy trên tủ có một tập album dày lúc tắm xong đi ra Hứa Cung Cẩn ngồi xuống giường mở album ra xem trong đó có gì.

Bên trong là ảnh một cô bé gái đáng yêu hình như anh cũng có chút ấn tượng, nhìn đến trang thứ hai một cậu bé và một cô bé đứng cách xa nhau, cậu bé trong hình không ai khác chính là Hứa Cung Cẩn, người còn lại là cô bé mít ướt năm đó.

Hứa phu nhân đã dành thời gian sưu tập hết tất cả sắp lại thành một quyển để con trai xem, quả nhiên kết quả như mong đợi, đến trang cuối cùng một cô gái khuôn mặt trái xoan xinh đẹp dù không trang điểm Hứa Cung Cẩn cũng dễ dàng nhận ra đây là cô gái mình mới gặp ở quán bar.

Ngón tay không tự chủ sờ lên tấm hình vuốt nhẹ qua gương mặt nhỏ nhắn, cái tên Thẩm Ninh Kỳ thật hay, nhưng quá thô bạo người và tên khác hẳn nhau.

Đồng thời bên Thẩm gia, hình của Hứa Cung Cẩn được Thẩm phu nhân làm thành khung ảnh to treo giữa phòng mỗi lúc con gái rời giường đều sẽ nhìn thấy, phòng cô đã ngột ngạt muốn chết còn mở mắt ra liền thấy hình của người này chắc cô nhồi máu cơ tim chết quá.

Nhưng cũng phải công nhận rằng anh ta quá đẹp trai, trong đầu Thẩm Ninh Kỳ bỗng nảy ra ý tưởng nếu cô thử chấp nhận anh ta xem sao, ý nghĩ nhanh chóng bị bác bỏ, tắt đèn leo lên giường nằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro