chương 10 ~ chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Đa tạ đạo hữu - Bất Hủ Kiếm Thần

Thôi Dũng là một trong các tu sĩ hạt giống của Hàn Nguyên Cốc, tu vi Ngưng Khí tầng tám đỉnh phong, bình thường tai to mặt lớn, thân thể mập mạp, mắt giống như hạt đậu tương vậy. Nói hắn là tu sĩ, chẳng bằng nói hắn là gian thương ở trong thế tục.

Tu sĩ tiểu bối của Hàn Nguyên Cốc lần này chịu thiệt thòi cho nên mới tìm tới hắn. Thôi Dũng thận trọng, hỏi thăm chung quanh một chút. Lúc này mới biết đối phương căn bản không phải là tu sĩ hạt giống của Dịch Kiếm Tông, có lẽ là ỷ vào cái gọi là Dịch Kiếm Thuật, bất ngờ ra tay cho nên mới có hiệu quả như vậy. Mà thực lực của bản thân đối phương chỉ là Ngưng Khí tầng bảy mà thôi.

Thôi Dũng suy nghĩ, trong lòng đã có kế hoạch, lại chậm rãi nói:

- Chuyện này có chút khó khăn, Hàn Lỗi, ngươi là Ngưng Khí tầng bảy đỉnh phong, nhưng vẫn bị đánh bại một cách nhẹ nhõm. Nói cách khác, rất có thể tiểu tử kia là Ngưng Khí tầng tám. Hơn nữa qua mấy ngày nữa ta còn phải tiến vào Thần ma chi địa, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, không thích hợp tranh đấu cùng với người khác.

Đám tu sĩ Hàn Nguyên Cốc vừa nghe thấy lời này lập tức xìu hơi tại chỗ, Hàn Lỗi cũng lắc đầu, buồn bực nói:

- Tiểu tử kia chỉ chừng mười mấy tuổi, tu vi có thể cao tới đâu cơ chứ? Thôi đại ca, chuyện này ngươi nên giúp huynh đệ ta một chút. Linh khí Địa giai của ta là mượn từ Linh khí Các ra ngoài, nếu như lần này bị mất. Sau khi trở về huynh đệ ta biết ăn nói thế nào đây?

- Ài, huynh đệ, ta cũng biết chỗ khó xử của ngươi. Thực lực của người nọ gần với ta, nếu như ta đấu pháp với hắn, nhất định sẽ làm tổn thương tới nguyên khí. Lại nói, cũng không đủ Linh thạch để phục hồi trạng thái, sau khi Thần ma chi địa mở ra, rất có thể ta sẽ khó giữ được tính mạng.

Vẻ mặt Thôi Dũng có chút khó xử, thở dài nói.

Trên trán Hàn Lỗi nổi lên gân xanh, hắn cũng không muốn quanh co nhiều, đáp:

- Được rồi Thôi đại ca, ngươi cũng đừng làm khó dễ như vậy nữa. Việc này cứ nhịn trước đi... đợi tìm cơ hội bẩm báo cho sư phụ, để người lấy lại công đạo cho chúng ta.

Nói xong, Hàn Lỗi mang theo một đám tu sĩ Hàn Nguyên Cốc muốn ly khai, Thôi Dũng vừa nhìn thấy vậy lập tức sốt ruột, vội vã ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chuyện này... kỳ thực ta cũng rất tức giận, nhưng không có Linh thạch để khôi phục trạng thái sau khi chiến đấu của ta, cái này...

Trong lòng Thôi Dũng thầm mắng:

- Mẹ nó, lão tử đã nói tới mức này, đã đủ rõ ràng rồi. Nếu như các ngươi nghe không hiểu nữa thì đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn.

Một tên tu sĩ có phần nhanh nhẹn, thử dò xét hắn:

- Thôi sư huynh, phải chăng ngươi thiếu Linh thạch trợ giúp khôi phục, không bằng chúng ta cùng nhau gom góp giúp đỡ huynh một chút?

Vẻ mặt của Thôi Dũng có chút vui vẻ, trong lòng mừng rỡ, gật đầu trầm ngâm nói:

- Cái này...

Lời còn chưa dứt thì đã bị một tiếng mắng tức giận của Hàn Lỗi cắt ngang, chỉ thấy hắn phất tay một cái. Đánh cho tên tu sĩ kia cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Hàn Lỗi chỉ vào tên tu sĩ kia, liên tục mắng:

- Con mẹ nó, ngươi muốn ăn đánh đúng không, đó còn là tiếng người hay sao? Ý ngươi là Thôi đại ca muốn lấy Linh thạch của chúng ta? Hắn là loại người như vậy sao? Ngươi có thể chửi Hàn Lỗi ta, thế nhưng ngươi đừng có quanh co lòng vòng chửi Thôi đại ca ta. Ngươi cho rằng đầu óc của Hàn Lỗi ta ngu nghe không hiểu hay sao?

Trong nháy mắt Thôi Dũng đã cảm thấy suy sụp, nước trà trong miệng thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, nhìn Hàn Lỗi nổi trận lôi đình, hắn rất có kích động muốn xông lên đánh người này.

Hàn Lỗi tức giận đến mức vẻ mặt đỏ bừng, nước bọt tung bay, chửi ầm lên:

- Tuy rằng đầu óc ta ngu, thế nhưng ngươi không thể coi ta là kẻ ngu. Ở ngay trước mặt ta dám chửi Thôi đại ca, chuyện này ta không nhịn được. Thôi đại ca là người chính trực, nhiệt tình vì lợi ích chung, nghĩa bạc vân thiên, ai mà không biết, ai mà không hiểu cơ chứ? Thế nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử ngươi lại mắng chửi người như vậy. Hôm nay nếu như ta không đánh răng ngươi rơi đầy đất, ta không còn lấy họ Hàn này nữa.

Nói xong, Hàn Lỗi xoay tròn cánh tay, định động thủ lần nữa.

- Được rồi!

Thôi Dũng khẽ quát một tiếng, trong lòng đè xuống ngụm ác khí trong ngực, vẻ mặt ửng đỏ, trầm giọng nói:

- Ta sẽ đi tìm người nọ, liều mạng tổn hao nguyên khí cũng không thể để cho người nọ làm thương tổn tới danh tiếng của Hàn Nguyên Cốc chúng ta.

Hàn Lỗi ở trong Hàn Nguyên Cốc có tiếng là ngu ngốc, từng có người cầm một viên Linh thạch và một viên phế thạch để hắn chọn. Mỗi lần hắn đều chọn phế thạch, khiến cho mọi người phát bực. Nhưng người ngốc, tu vi lại không chậm, đã theo sát vài tên tu sĩ hạt giống.

Thôi Dũng biết tâm tính của hắn, nếu như người khác nói ra lời này, hắn còn có chỗ hoài nghi. Thế nhưng nếu là Hàn Lỗi nói, nhất định là lời tâm huyết, bị hắn khích lệ vài câu, trong lòng Thôi Dũng lại có chút lâng lâng.

Cho dù không có Linh thạch, Thôi Dũng vẫn quyết định xuất thủ, thành lập một chút uy tín trong đám tu sĩ tiểu bối, sau này nhất định sẽ có báo đáp.

Thôi Dũng vung tay lên, mọi người lục tục đi ra ngoài cửa, đi thẳng tới Trúc Phong.

Lúc này là lúc ánh sáng mặt trời bắt đầu xuất hiện, Lâm Dịch vừa mới đi thăm sư phụ, quét dọn xong mọi thứ thì đã thấy người của Hàn Nguyên Cốc đi lên Trúc Phong, khí thế hung hăng đi về phía hắn.

Lâm Dịch dùng thần thức đảo qua, người cầm đầu kia có thực lực Ngưng Khí tầng tám đỉnh phong, trong lòng hắn đã hiểu rõ,. Đây có lẽ chính là một trong các tu sĩ hạt giống của Hàn Nguyên Cốc.

Thôi Dũng có vóc người mập mạp, như là một quả cầu. Thế nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ, lúc này hắn cũng nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới.

Lâm Dịch nhìn qua có chút ngu ngốc, dáng vẻ rất phổ thông, chỉ là hắn lại có một đôi mắt vô cùng có thần, một thân mặc y phục bằng vải thô, giống như là một đứa trẻ nhà nông bình thường.

- Có chút ý tứ, quả thực nhìn không thấu tu vi.

Đôi mắt nhỏ của Thôi Dũng híp một cái, lộ ra hàn ý nhàn nhạt.

Lâm Dịch nhìn mọi người, ngoài miệng vẫn nở cười, nhìn qua cả người lẫn vật rất vô hại, vô cùng thân mật.

Đám tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy dáng tươi cười của Lâm Dịch, trong nháy mắt máu trong người dâng lên, mặt hồng tai đỏ, tức giận mở miệng nói:

- Tiểu tử thối, ngươi bớt híp mắt cười đi. Một lát nữa Thôi sư huynh sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, tè ra quần. Chúng ta cho ngươi cười, một lát nữa sẽ khiến cho ngươi khóc không ra nước mắt!

Nụ cười của Lâm Dịch không thay đổi, hắn nhẹ giọng nói:

- Thôi đạo hữu đúng không, chúng ta chơi đùa một chút được chứ?

Thôi Dũng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lóe lên vẻ lạnh lùng, hai chân đột nhiên đạp đất, khí tức ầm ầm bạo phát. Hai tay nắm lại thành quyền, thân thể bắn lên, khí tức trên hai nắm tay lưu chuyển, đánh thẳng vào mặt của Lâm Dịch, muốn cận thân chiến đấu với Lâm Dịch.

Lâm Dịch ngẩn ra, lập tức, ý cười trong mắt càng đậm. Thân thể của hắn cường hãn vô song, không hãi sợ bất kỳ tu sĩ Ngưng Khí nào. Hắn hét lớn một tiếng, giẫm chận tại chỗ rồi vung quyền, chiến ý ngập trời, một mạnh lưu loát.

- Phanh!

Quyền của hai người va chạm đụng nhau, bộc phát ra tiếng trầm đục. Trên mặt Lâm Dịch hiện lên vẻ kinh dị, chỉ là dưới chân không chút sứt mẻ, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Trên mặt Thôi Dũng hiện lên vẻ thống khổ, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, đạp đạp đạp, lùi lại ba bước, cánh tay run lên nhè nhẹ, một chiêu đã rơi xuống hạ phong.

Đám tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc ồ lên, lẽ nào Ngưng Khí tầng tám đỉnh phong cũng không trị nổi thiếu niên này hay sao? Rốt cuộc cảnh giới của người này là gì? Ngưng Khí tầng chín, hay là...

- Một quyền này đã đủ để đánh gãy cánh tay hắn, lẽ nào...

Ánh mắt của Lâm Dịch nhìn hai tay của Thôi Dũng, trong lòng đã rõ ràng. Miệng cười lạnh một tiếng, chân bước ra một bước, cánh tay xoay tròn, tạo ra một nửa vòng tròn ở trên không trung, quyền phong lẫm liệt, lần nữa đập về phía đối thủ.

Trong lòng Thôi Dũng vô cùng kinh hãi, hắn biết Lâm Dịch hiểu Dịch Kiếm Thuật. Thế nhưng hắn nhưng cũng không sợ hãi. Hắn có một kiện Linh khí Địa giai, chính là một đôi bao tay.

Trước khi tới đây hắn đã hạ quyết tâm, giao thủ thì phải cận thân chiến đấu với Lâm Dịch, mượn uy của Linh khí Địa giai, toàn lực công kích, nhất định có thể tạo ra hiệu quả một kích. Ai biết được quyền vừa va chạm, hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào. Cho dù hai tay của hắn đeo bao tay, thế nhưng vẫn cảm thấy tê liệt, xương cốt đau đớn vô cùng.

Lúc này trong lòng Thôi Dũng đã sinh ra ý lui lại, mắt thấy Lâm Dịch mang theo khí thế hung hăng đánh một quyền tới. Hắn vội vã tạo thế trung bình tấn, nhấc hai tay lên để nghênh đón. Suy nghĩ trong đầu hắn liên tục chuyển đổi, đã có kế hoạch mới. Sau khi cứng rắn chống đỡ chiêu này, hắn sẽ lập tức kêu dừng, người này hắn không chọc vào được!

- Oanh!

Lại là một tiếng vang rất lớn vang lên, Thôi Dũng kêu thảm một tiếng, mảnh thịt béo trên mặt run run một trận, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

Hắn chỉ cảm thấy một quyền này của Lâm Dịch như mang theo uy của thiên địa, có áp lực ngập trời, không thể ngăn cản. Một lực lượng mãnh mẽ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, hai chân hắn cũng nhịn không được nữa và đặt mông ngồi xuống dưới đất, hai tay vô lực buông thõng xuống hai bên thân thể

Lâm Dịch lại tiến lên phía trước, chỉ là lại nghe Thôi Dũng mở miệng, hít một ngụm khí lạnh, liên thanh kêu lên:

- Đừng đánh, đừng đánh nữa!

Đám người Hàn Nguyên Cốc trợn mắt há hốc mồm, không khỏi kinh hãi, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn một màn khiến cho bọn hắn kinh hãi trước mắt.

Lâm Dịch nhíu mày, lần nữa nở nụ cười cộc lốc, tiến lên lấy túi trữ vật của Thôi Dũng, xóa thần thức bên trên đi. Lại trực tiếp đổ đồ vật bên trong ra.

Phịch phịch, liên tiếp có Linh thạch rơi ra. Chỉ một thoáng linh quang bắn ra bốn phía, linh khí ngập trời, nhìn qua ước chừng có hơn một nghìn khối Linh thạch, Lâm Dịch vung tay lên, không chút khách khí thu số Linh thạch này vào trong túi trữ vật của mình.

Vẻ mặt Thôi Dũng như đưa đám, ra vẻ đáng thương, thê lương nói:

- Đạo hữu, những Linh thạch này ngươi cứ cầm lấy, không nên cướp đi bao tay của ta chứ...

- Ồ...

Hai mắt Lâm Dịch tỏa sáng, liếc mắt nhìn hai bàn tay mập của Thôi Dũng, hắn gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười cười, trực tiếp đi tới tháo hai cái bao tay xuống.

Trên trán mọi người ở đây nổi lên gân đen, Thôi Dũng trực tiếp há hốc mồm, điên cuồng đánh vào miệng của bản thân mình, lại mắng:

- Vạ miệng, chỉ trách ngươi vạ miệng!

Lâm Dịch cầm hai bao tay ngắm nhiều lần, miệng lầm bầm nói:

- Ồ... thứ này không tồi, ít nhất cũng có giá trị một vạn khối Linh thạch hạ phẩm.

- Con mẹ nó, cường đạo à, đánh cướp rồi, có người tới quản việc này hay không?

Thôi Dũng không để ý tới hình tượng của mình mà gào khóc, khóc rống lên, thê thảm vô cùng. Khiến cho người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ.

Động tĩnh như vậy khiến cho Thạch Sa và Diệp Uyển Nhi cũng chạy ra, sau khi nhìn thấy một màn trước mặt, hai người trực tiếp trợn mắt, ra vẻ ta không biết Lâm Dịch.

- Ách... chỉ là một kiện Linh khí, không đến mức khóc thê thảm như vậy chứ?

Lâm Dịch ngồi xổm người xuống, kinh ngạc hỏi.

- Ô ô ô, ngươi thì biết cái gì, Linh khí Địa Giai rất khan hiếm. Ta chỉ là Ngưng khí kỳ, có một kiện Linh khí Địa giai đã không dễ rồi. Đây là thứ giữ mạng khi vào Thần ma chi địa của ta, không ngờ lại bị ngươi vô tình đoạt đi, ngươi đang cướp đi tính mạng của ta, ô ô ô.

Tu sĩ Hàn Nguyên Cốc thiếu chút nữa che mặt lui về, mỗi người đều hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

- Nghiêm trọng như vậy sao...

Lâm Dịch trầm ngâm nói:

- Như vậy ta trả ngươi là được.

- Thật sao! Nói giữ lời đó.

Thôi Dũng nhảy lên một cái, vẻ mặt mang theo ý cười, đôi mắt nhỏ híp một cái, chen ở trong đám thịt béo, nào có một chút nước mắt nào chứ?

Lâm Dịch cười cười, chậm rãi nói:

- Trả lại ngươi thì có thể, nhưng ngươi phải cầm Linh thạch để đổi.

Nụ cười của Thôi Dũng cứng đờ, há hốc miệng, gào khóc:

- Linh thạch của ta bị ngươi đoạt đi rồi, ta đâu còn có nữa. Ngươi không có thành ý, ngươi là cường đạo!

Ánh mắt của Lâm Dịch Hướng nhìn về phía đám tu sĩ Hàn Nguyên Cốc ở hai bên, lại cười tủm tỉm nói:

- Bọn họ có...

Đám tu sĩ Hàn Nguyên Cốc lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, miệng hô to hai chữ không ổn. Khi cả đám xoay người muốn rút lui thì đã nghe thấy Thôi Dũng hét lớn một tiếng, thân hình mập mạp vô cùng nhanh nhẹn, chộp vào túi trữ vật bên hông của một người, lại lập tức đổ ra.

- Thôi sư huynh, không thể!

Mọi người la hét.

Vẻ mặt của Thôi Dũng biến hóa cực nhanh, lúc này sắc mặt hắn trầm xuống, trầm giọng nói:

- Các vị sư đệ chớ có nhiều lời, lúc này nên lấy đại cục làm trọng. Nếu như ta bảo vệ được tính mạng ở Thần ma chi địa, như vậy Hàn Nguyên Cốc chúng ta sẽ không có tổn thất quá nhiều. Lần này có các vị tương trợ, nhất định Thôi mỗ sẽ khắc trong ghi tâm khảm, sau này tất có hồi báo.

Nói xong, Thôi Dũng cầm túi trữ vật trong tay đổ ngược xuống, lại có thêm một đống Linh thạch.

Lâm Dịch thu Linh thạch, trực tiếp ném món Linh khí Địa giai này trở lại, vốn hắn đã không có ấn tượng tốt đối với Hàn Nguyên Cốc và Sơn Nhạc Môn. Cho nên lúc này cũng không khách khí, trực tiếp bỏ toàn bộ Linh thạch vào trong túi trữ vật.

Thôi Dũng thu được bao tay về, vẻ mặt thỏa mãn, vui vẻ đi xuống núi, bỏ một đám đồng môn Hàn Nguyên Cốc ở lại, ngay cả bắt chuyện cũng không thèm nhiều lời.

Đám người của Hàn Nguyên Cốc thấy Thôi Dũng đi xa lập tức chửi ầm lên, ai nấy đều rất khổ sở, như cha mẹ chết.

Lâm Dịch gãi đầu một cái, cười cười nói:

- Các vị đạo hữu, có chỗ nào đắc tội, sau khi Thần ma chi địa mở ra, tự nhiên ta sẽ trả lại Linh khí, đến lúc đó cứ tới tìm ta là được.

- Thật?

- Tuyệt đối không nói đùa!

Đám tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc vốn đang cảm thấy uất ức, không biết sau khi trở lại môn phái phải ăn nói với bên trên thế nào. Không ngờ lại có hi vọng xuất hiện, còn có thể được trả lại Linh khí. Cho nên có tu sĩ kích động cao giọng nói:

- Đa tạ đạo hữu! Như vậy sau này nhất định ta sẽ quay lại lấy.

Lâm Dịch sờ sờ Linh thạch trong túi trữ vật bên hông, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng phất tay một cái, nói:

- Không cần phải khách khí...

Chương 11: Sóng dữ lại nổi lên - Bất Hủ Kiếm Thần

Đám tu sĩ của Hàn Nguyên cốc lục tục xuống núi, nghe thấy sẽ có ngày trả Linh khí, mọi người cũng coi như tổn thất đã được hạ xuống đến mức thấp nhất, cho nên trong lòng cũng coi như không còn khúc mắc nữa.

Vốn Hàn Lỗi cũng sải bước ở trong đám người, đột nhiên vẻ mặt khẽ động, cước bộ dần dần chậm lại, thoát khỏi mọi người. Sau khi ngây người tại chỗ một lúc lâu hắn mới chậm rãi xoay người lại.

Chỉ thấy một tiểu tử ngốc nghếch đang đứng ở cách đó không xa nhìn về phía hắn, hình dạng rất phổ thông, chỉ có đôi mắt là giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, đen nhánh mà sáng sủa, bắn ra ánh sáng không rõ.

- Ngươi muốn tìm ta gây phiền phức hay sao?

Hàn Lỗi rất là trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, không có một chút dáng vẻ ngây ngốc ở trước mặt mọi người khi trước nữa.

Lâm Dịch nở nụ cười, nhún nhún vai, không chút ẩn dấu mà nói:

- Đúng là ta có ý định này.

Khóe miệng của Hàn Lỗi giật giật một cái, nói:

- Ngươi cũng đủ thẳng thắn thành khẩn.

- Nếu biết thì vì sao còn ở lại chờ ta chứ?

- Ta có một chuyện rất là không rõ.

- Ồ?

- Dựa thực lực của ngươi, tranh thủ bốn vị trí còn lại cũng không khó một chút nào. Vì sao lại ra tay với chúng ta, thu Linh khí của chúng ta ta? Sợ rằng câu nói dùng để đổi lấy Linh thạch cũng không phải là mục đích thật sự của ngươi a.

Hàn Lỗi dừng một chút, lại than thở:

- Tuy rằng ta có thực lực Ngưng Khí tầng bảy đỉnh phong, thế nhưng tuyệt đối không uy hiếp nổi ngươi, thu Linh khí của ta đi mà còn lo lắng như vậy. Ngươi còn muốn trấn áp nhằm vào ta hay sao?

Lâm Dịch thu lại nụ cười, lắc đầu nói:

- Ta sẽ không đi tranh bốn vị trí kia, ta không có chút hứng thú nào cả.

Hàn Lỗi sửng sốt, dần dần nhíu mày, sau đó đột nhiên hắn thoáng nhìn hai người từ phía sau của Lâm Dịch, đang từ xa xa chậm rãi đi tới, một thiếu nữ trẻ tuổi, một tiểu tử cụt một tay, hắn chợt nói:

- Ngươi đang lót đường thay cho hai người kia!

Lâm Dịch im lặng không nói, chỉ là hai mắt lại trở nên sáng rực.

Trong nháy mắt Hàn Lỗi đã cảm nhận được mình bị một cỗ khí cường đại tập trung, mồ hôi lạnh của hắn trực tiếp chảy xuống, hắn vội vã lên tiếng nói:

- Đạo hữu, ngươi không cần phải như thế, trước hết cứ nghe ta nói hết lời đã.

Mí mắt của Lâm Dịch hơi rủ xuống, thần quang nội liễm, đứng yên mà không nói gì. Mái tóc đen trên đầu theo gió phiêu đãng, y phục bay phất phới.

Hàn Lỗi cảm giác áp lực trở nên nhẹ đi, hắn âm thầm lau trán một cái, lại trầm giọng nói:

- Nếu đạo hữu không tranh đoạt bốn danh ngạch này thì ta tuyệt đối có lòng tin sẽ tranh được một vị trí!

Lâm Dịch lắc đầu, vẻ mặt không thay đổi, lại nhẹ giọng nói ra:

- Đây không phải là thứ mà ta muốn nghe.

Hàn Lỗi khẽ cắn môi, thấp giọng nói:

- Ví dụ như lúc Hàn Lỗi ta thi đấu gặp phải hai người thì nhất định sẽ chịu thua. Nếu như làm sai lời thề sẽ làm cho tu vi của ta vĩnh viễn không tinh tiến, sẽ bị thiên lôi đánh xuống mà mất mạng!

Lâm Dịch có hơi rung động, gật đầu nói:

- Được rồi, ta tin ngươi.

Sau đó Lâm Dịch móc ra món Linh khí Địa giai kia rồi ném cho Hàn Lỗi, lần nữa nở nụ cười cộc lốc, hắn nói:

- Cái này ta trả lại cho ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể tranh đoạt được một danh ngạch.

Nói xong, Lâm Dịch xoay người rời đi, nghênh đón Thạch Sa và Diệp Uyển Nhi đang đi tới bên này, lúc này Hàn Lỗi mới cảm giác phía sau lưng của hắn rốt cuộc đã ướt đẫm. Lúc này gió thổi qua, hắn lập tức cảm giác lạnh cả người.

Không trực tiếp đối mặt với Lâm Dịch thì căn bản sẽ không có cách nào tưởng tượng được ở trong thân thể gầy ốm của đối phương có cất dấu năng lượng và uy áp như thế nào.

Vừa rồi Hàn Lỗi có thể cảm giác được rất rõ ràng, nếu như hắn nói sai một câu, người thiếu niên kia tuyệt đối sẽ không chút lưu tình mà xuất thủ trấn áp hắn, mà hắn sẽ không có một chút sức lực phản kháng nào cả.

Hàn Lỗi cũng xoay người rời đi, vuốt vuốt tầng mồ hôi mịn trên trán, lại thầm nghĩ:

- Thiếu niên này tuyệt đối không thể chọc, bề ngoài hiền hậu đàng hoàng. Thế nhưng lại có tư duy tỉnh táo kín đáo, cất dấu một tâm mà người thường không thể phỏng đoán được.

- Lâm tử, đa tạ.

Thạch Sa đi tới, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia nhu hòa.

Diệp Uyển Nhi thay đổi thái độ so với bình thường, trở nên có phần im lặng, nàng lầm bầm nói:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi làm như vậy, sư tỷ thật là cảm động.

Lâm Dịch cười nói:

- Các ngươi không cần phải như thế, lúc đầu ta cũng chỉ muốn nghiêm phạt những tu sĩ kia một chút, chỉ là sau đó ta lại ngẫm lại. Chuyện mà ta có thể làm được lại cũng khá nhiều.

Diệp Uyển Nhi dứ dứ nắm tay nhỏ của mình, có chút tự tin nói:

- Ngươi yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ xông vào trước mười. Trong ba phái, phàm là người lợi hại đều là tu sĩ hạt giống, không cần tham gia tỷ đấu, những người còn lại cũng chỉ là Ngưng Khí tầng bảy, chúng ta ứng phó được. Hơn nữa tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc lại bị ngươi đánh cho như vậy, đều bị mất Linh khí, ha ha.

- Vẫn là câu nói kia, phải còn sống trở về!

Lâm Dịch nói xong, lại đi đến Trúc Phong, hắn nói:

- Các ngươi thừa dịp mấy ngày còn lại mà tu luyện, tranh thủ đột phá tới Ngưng Khí tầng tám, ta đi xem xét sư phụ.

Lâm Thanh Phong bị thương nặng nằm ở trên giường, sinh cơ so với mấy tháng trước còn yếu ớt hơn. Vẻ mặt vàng vọt, hơi thở mong manh, nếu không phải có tu vi cảnh giới Kim Đan đại viên mãn để cứng rắn chống đỡ, sợ rằng đã cưỡi hạc về tây thiên từ lâu.

- Cái gì, đã là Ngưng Khí tầng bảy rồi? Đến đây, để cho ta xem một chút.

Lâm Thanh Phong vừa mừng vừa sợ, điều làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là, dùng cảnh giới ánh mắt của hắn lại không nhìn thấu tu vi của Lâm Dịch.

Linh khí của Lâm Dịch trải rộng toàn thân, phóng ra khí tức Ngưng Khí tầng bảy, Lâm Thanh Phong cảm nhận được, trong mắt hiện lên vẻ kích động, gật đầu mỉm cười nói:

- Tốt, con rất tốt!

Trải qua cả đêm nghiên cứu, Lâm Dịch đã phát hiện ra, nếu dưới tình huống bình thường không dùng linh khí, toàn bộ linh khí lặng lẽ bao phủ cái quạt ở trong đan điền thì những người khác sẽ không nhìn thấu tu vi của hắn. Nếu như vận dụng pháp thuật, vận chuyển linh khí, tu vi cảnh giới sẽ lập tức hiện ra, bước đầu hắn dự đoán, là do cái quạt kia có thể ẩn dấu tu vi cảnh giới của hắn.

Như vậy cũng có nghĩa, từ nay về sau, Lâm Dịch có thể tùy tâm tùy thích khống chế tu vi cảnh giới, rất nhanh đã có thể giấu linh lực vào trong cái quạt, tạo thành biểu hiện giả dối tu vi yếu ớt, dùng để mê hoặc đối thủ.

Ánh mắt Lâm Thanh Phong hiện lên vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Tiểu Lâm Tử, kỳ thực năm đó con không thể Ngưng Khí, ta từng vận dụng pháp lực dò xét qua cơ thể con. Đan điền của con có chỗ cổ quái, chỗ đó bị một cỗ năng lượng quỷ dị khó lường bao vây, bằng vào thần thức Kim Đan Kỳ của ta vẫn không có biện pháp nhìn thấu. Khi đó ta đã dự đoán chắc hẳn trong cơ thể của con có một cái bí bảo, nhưng đã ẩn giấu đi thay con. Trước mười tuổi con không có ký ức, lai lịch của bí bảo này cũng không biết được, cho nên rất có thể có quan hệ với thân thế của con. Cũng là đầu mối duy nhất có thể chứng minh thân phận của con. Nói chung, nó là cơ duyên của con, là phúc hay họa, con đều phải gánh chịu.

- Thân thế của con...

Trong hai mắt của Lâm Dịch lộ ra vẻ mê man, nhẹ giọng nỉ non.

Một trận ho khan đã kéo tâm tư của Lâm Dịch về, hắn vội vàng tiến lên nâng Lâm Thanh Phong dậy, khẽ vuốt ngực của sư phụ, lúc này Lâm Thanh Phong lại trầm giọng nói:

- Bí bảo này của con, ngàn vạn lần đừng để cho người ta biết được, bằng không tất sẽ có họa sát thân. Ẩn giấu tu vi, khiêm tốn hành sự sẽ làm cho con dễ sống ở trong Tu chân giới này hơn. Sư phụ sợ rằng sẽ không chống nổi một kiếp này, sau này các con phải chăm sóc bản thân cho tốt.

Lâm Dịch im lặng hồi lâu rồi thấp giọng nói:

- Sư phụ, nếu như để cho người trở lại quá khứ, ngươi có còn chọn tranh phong cùng Công Tôn Cổ Nguyệt hay không?

- Có lẽ vẫn sẽ có.

Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút, có phần do dự nói.

Sau đó hắn lại khẽ thở dài:

- Thế đạo thay đổi, hôm nay quy tắc của Tu chân giới là cá lớn nuốt cá bé, không có đạo lý, không có chính nghĩa, quả đấm của người nào cứng rắn thì kẻ đó có vốn liếng để sống tiếp. Loại người cổ hủ giống ta, nếu như không có một kiếp này, sợ rằng cũng sẽ không sống lâu được.

Lâm Dịch lắc đầu, thấp giọng nói:

- Thế đạo không thay đổi, có lẽ là nhân tâm thay đổi.

Cả người Lâm Thanh Phong chấn động, nhìn bầu trời như có điều suy nghĩ. Thứ Công Tôn Cổ Nguyệt đánh tan không chỉ là thân thể hắn, mà suýt nữa đã đánh bại đạo tâm của hắn, để lại một tia vết thương mịt mờ trong lòng hắn.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lại chậm rãi nói:

- Sư phụ, đổi lại là con thì con cũng sẽ đưa ra quyết định giống với người, không tiếc mạng sống, dù cho là địch với toàn bộ người trên thiên hạ thì con cũng muốn giữ gìn đại đạo trong lòng con. Không hỏi đúng sai, bất kể thành bại, chỉ cầu không thẹn với lòng.

- Không hỏi đúng sai, bất kể thành bại, chỉ cầu không thẹn với lòng.

Một câu nói này giống như sấm sét quét bầu trời mãi mãi, dư âm còn văng vẳng ở bên tai, vang vọng không dứt, tràn ngập hạo nhiên chính khí, giống như như ánh sáng xóa bỏ bóng tối trong đạo tâm của Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong nhắc lại nhiều lần, dường như có chỗ ngộ ra, hai mắt đột nhiên sáng lên, cả người trong phút chốc trở nên thần thái rạng rỡ, thần quang toả sáng, vết thương đạo tâm trong nháy mắt đã khép lại, đạo hạnh tinh tiến, thần thức tăng mạnh, cảnh giới Nguyên thần lần nữa đề thăng, đạt đến độ cao Nguyên Anh.

Vẻ mặt của Lâm Dịch cũng vô cùng kinh ngạc, không hiểu rõ mình đã làm gì mà làm cho sư phụ xúc động lớn tới như thế, nhìn trạng thái của sư phụ, dường như đã có dấu hiệu khôi phục.

Lâm Thanh Phong thu lại thần thức, trong mắt có chút thần thái, nhưng khí tức sinh mệnh vẫn cực kỳ yếu ớt, hắn nhìn Lâm Dịch, hơi có chút vui mừng nói:

- Tiểu Lâm Tử, đa tạ con nói một phen vừa rồi đã làm cho đạo hạnh của ta vững chắc, chữa trị đạo tâm, bằng không cho dù thương thế của ta phục hồi, sợ rằng tu vi sau này cũng khó có thể tinh tiến.

- A? Chẳng lẽ thương thế của sư phụ sẽ từ từ tốt hơn hay sao?

Trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ kinh hỉ, hỏi liên thanh.

Lâm Thanh Phong khẽ lắc đầu cười nói:

- Nào có đơn giản như vậy chứ? Thương thế của ta vẫn không thể phục hồi lại như cũ, nhưng mà theo như lời con nói, không tiếc mạng sống, chỉ cầu không thẹn với lòng, sư phụ có chết cũng không tiếc.

Ban đêm, Lâm Dịch trở lại nơi ở, lật tung Hoàng Đế Nội Kinh cũng không tìm được phương pháp chữa khỏi nội thương cho sư phụ. Trong lòng hắn không khỏi có chút phiền muộn, nhớ tới lời căn dặn hắn của sư phụ, hắn thầm nghĩ:

- Cơ thể của ta lộn xộn cái gì cũng có, một cái quạt thần bí, một hòn đá vô danh, còn có một nguyên thần không biết đã sống bao nhiêu năm tháng vừa mới mất đi. Đối với lai lịch của bọn họ, ta không hiểu một chút nào. Thế nhưng đúng như sư phụ nói, là phúc hay là họa, ta đều phải chịu.

Đoạn thời gian kế tiếp, tiểu bối trong ba phái tiến hành tỷ đấu, khí thế hừng hực. Tuy rằng chỉ còn lại bốn danh ngạch, thế nhưng cạnh tranh vô cùng kịch liệt, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được một chút tin tức, hôm nay người nào thắng, ngày mai người nào thua. Chuyện mọi người nghị luận nhiều nhất không ngờ lại là vị tu sĩ hạt giống Ngưng Khí tầng chín của Sơn Nhạc Môn lại là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mê hoặc đông đảo tu sĩ, được mọi người xưng là tiên nữ.

Những chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng với Lâm Dịch, mỗi ngày hắn đều dành chút thời gian tu luyện, chiếu cố sư phụ một chút, chỉ đạo Viện Viện tu hành, thời gian còn lại cũng rất là phong phú.

Mấy ngày này, Linh thạch do Lâm Dịch đánh cướp tu sĩ Hàn Nguyên Cốc mà có được cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm, thế nhưng trong đầu cũng không có quá nhiều biến hóa. Tử khí dày, chỉ là phía sau nguyên thần cổ xưa và thần bí, Tử Tinh rõ ràng đã bộc phát, nguyên thần của vị tiền bối trên hòn đá kia không tiêu tán, cũng không có dấu hiệu sống lại.

Lúc có được hòn đá, cái quạt ở đan điền từng có một tia rung động, mà sau đó, hai thứ này lại không có một chút phản ứng nào cả, điều này làm cho Lâm Dịch vô cùng thất vọng.

Sáng sớm, Lâm Dịch ngồi xếp bằng, hai mắt đột nhiên mở ra, khóe miệng nở một nụ cười ngây ngô, linh quang trên mặt lưu chuyển, cả người trở nên khác hẳn với trước đó, linh khí mông lung, giống như Tiên Vương hạ phàm.

Ngón tay của Lâm Dịch khẽ búng, khí tức chợt co rút lại vào đan điền, cả người trở nên ngây ngốc, nhìn qua giống như một đứa trẻ nhà nông bình thường, nhưng mà không người nào biết được. Ngay vừa rồi hắn lại là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám.

Đột nhiên, có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền sang bên này, lại có người hô lớn:

- Lâm sư đệ, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện!

Lâm Dịch cau mày một cái, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, quát khẽ:

- Chuyện gì?

Người vừa tới là hai người Trương Đại Long, Nguyễn Tiểu Cường, người trước hơi kinh hoảng,mở miệng nói:

- Diệp sư muội bị một tên tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc đánh cho bị thương nặng, ban nãy chúng ta đã đưa nàng tới chỗ Lâm Thanh Phong chưởng giáo. Chỉ là Thạch sư đệ giận dữ, đang giằng co cùng người nọ, vốn hai người định động thủ, thế nhưng lại bị chưởng môn ngăn lại.



Chương 12: Chí thân không thể lấn - Bất Hủ Kiếm Thần

Thân thể của Lâm Dịch không khỏi run lên, hai mắt híp lại, bên trong lóe lên hàn quang, mặt không chút thay đổi. Chỉ có hai tay run rẩy là có thể khiến cho người ngoài nhìn ra trong lòng hắn rất tức giận.

- Đi, đến chỗ Uyển Nhi trước.

Lâm Dịch bước đi về phía trước, hai người Trương Đại Long vội vàng đuổi theo, trên đường đi lại nói qua chuyện Uyển Nhi tỷ đấu một lần.

- Ngưng Khí tầng chín? Đó không phải là tu sĩ hạt giống sao, sao lại phải tỷ đấu cơ chứ?

Lâm Dịch khẽ nhíu mày.

Trương Đại Long thở dài nói:

- Chưởng môn của Hàn Nguyên Cốc quá khôn khéo, hai danh ngạch còn lại để cho hai vị tu sĩ Ngưng Khí tầng tám của môn phái bọn hắn. Mà phái ra Sở Trường Phi, ồ, cũng chính là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín kia, kết quả tranh đấu cùng tu sĩ ba phái, số mệnh của Uyển Nhi sư muội khá kém, cuối cùng rút phải lá thăm quyết đấu với hắn

Nguyễn Tiểu Cường tiếp lời nói:

- Đúng vậy, kém hai cảnh giới nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của hắn ta. Nếu không phải chưởng môn ngăn cản Thạch Sa, sợ rằng hắn ta cũng sẽ bị Sở Trường Phi phế bỏ, tổng cộng người nọ đã đánh ba trận, xuất thủ tàn nhẫn, không lưu tình chút nào. Tất cả đối thủ đều có kết quả thê thảm, có một người suýt nữa đã bị phế tu vi.

Lâm Dịch lạnh nhạt ồ một tiếng, hai người Trương Đại Long không khỏi cảm giác được có chút lạnh lẽo thấu xương. Hai người biết nhất định hắn sẽ xuất thủ, đòi lại công đạo cho Diệp Uyển Nhi.

Trương Đại Long do dự một chút, vẫn trầm giọng nói:

- Lâm sư đệ, tu vi của người nọ cực cao, thâm bất khả trắc. Trải qua ba trận tỷ đấu, ngay cả Linh khí cũng không tế qua, chỉ dùng pháp thuật thông thường cũng đã vô địch trong Ngưng khí kỳ, ngươi, ngươi...

Lâm Dịch phất tay cắt ngang, liếc nhìn hai người rồi nói:

- Hắn đến Trúc cơ kỳ chưa?

Trương Đại Long sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.

- Tu sĩ Trúc Cơ, ta cũng đã từng giết.

Những lời này vang lên ở trong lòng Lâm Dịch, chỉ là hắn vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

Khi Lâm Dịch đẩy cửa phòng sư phụ ra thì lại phát hiện trong phòng có linh khí dày đặc, đang bốc hơi. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy Lâm Thanh Phong đang chạy rất nhanh xung quanh Diệp Uyển Nhi, hai tay chụp loạn, đánh từng đạo linh khí tinh thuần vào trong cơ thể người sau.

Lâm Dịch biết sư phụ đang chữa thương cho sư tỷ, hắn không dám lên tiếng quấy rối mà lặng lẽ rời khỏi, đứng yên ở cửa, hai mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ cái gì.

Hai người Trương Đại Long liếc mắt nhìn nhau, cũng không ở lại nữa, sau khi thông báo một tiếng, hai người xoay người rời đi.

Nửa ngày qua đi, thanh âm có chút mệt mỏi của Lâm Thanh Phong truyền đến:

- Tiểu Lâm Tử sao, vào đi.

Lâm Dịch đẩy cửa tiến vào thì đã nhìn thấy sắc mặt Lâm Thanh Phong khô vàng, khí tức yếu ớt. Giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều vậy, hắn biết sư phụ liều mạng, thân thể bị trọng thương cũng muốn cứu Uyển Nhi sư tỷ, cho nên đã phí một lượng lớn tinh khí, thương thế đột ngột chuyển biến, đã có thể ngửi được một tia tử khí xuất hiện.

Đôi môi của Lâm Dịch run lên, mũi cảm thấy chua xót, vành mắt đỏ bừng không ngờ lại trở nên ướt át.

- Sư phụ...

Lâm Dịch khẽ gọi một tiếng, ngay cả nói cũng không nói được nữa.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nói:

- Tiểu Lâm Tử đừng khóc, ta còn có thể kiên trì được một năm, Uyển Nhi không có việc gì, con có thể yên tâm.

Lâm Dịch quay đầu nhìn Diệp Uyển Nhi đang mê man ở bên cạnh, vết máu ở khóe miệng vẫn còn. Thế nhưng trên mặt cũng đã dần dần khôi phục lại vẻ hồng nhuận, hắn biết thương thế của nàng đã không còn gì đáng ngại nữa.

Sư phụ vốn là tu sĩ có thiên phú nhất trong tông môn, sau khi gặp phải Công Tôn Cổ Nguyệt bị thương nặng đã gần như ở trong tuyệt cảnh, vốn cũng không có mấy năm thọ mệnh. Nếu cứ tiêu hao tinh khí của chính mình như vậy, sợ rằng sẽ không còn được bao lâu nữa.

Cừu hận vốn bị Lâm Dịch dồn nén vào trong lòng nháy mắt đã đạt đến mức tận cùng, hắn nghĩ tới Công Tôn Cổ Nguyệt.

Nếu không phải tại người kia, sư phụ sẽ không bị thương nặng như vậy, cũng không gặp phải kiếp nạn này, thậm chí còn làm liên lụy tới tính mạng.

Lâm Dịch nghĩ tới Sở Trường Phi, nếu không phải do hắn ta thì Uyển Nhi không có bị thương, sư phụ cũng sẽ không lần nữa tiêu hao nguyên khí, thọ nguyên vốn đã không còn lại nhiều lại lần nữa giảm đi.

Thù này tất báo!

Thân nhân của mình bị thương, hơn nữa còn bị người ta hạ thủ nặng như vậy, trong lòng Lâm Dịch dâng lên lửa giận ngút trời.

- Tu sĩ làm cho sư tỷ con bị thương, sợ rằng có tu vi thực lực Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, thiên phú quả thực rất tốt. Thế nhưng xuất thủ quá nặng, nếu không phải sư tỷ con được đưa tới đúng lúc, sợ rằng sau này đừng mong tu vi của sư tỷ con sẽ tăng lên được.

Lâm Thanh Phong khàn giọng nói, sức lực không đủ, có vẻ cực kỳ suy yếu.

Lâm Thanh Phong nhìn Lâm Dịch im lặng không nói, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Con cũng đừng trách các trưởng lão khác trong tông môn, nếu như bọn họ tiêu hao nguyên khí chữa thương cho Uyển Nhi, sợ rằng sẽ khó dùng hết toàn lực để mở ra Thần ma chi địa. Dù sao cũng cần mười tu sĩ Kim Đan cùng hợp lực mới được. Hôm nay tông môn trừ một phế nhân như ta ra cũng chỉ còn lại có tông chủ và Đỗ sư muội là tu sĩ Kim Đan. Cho dù là Dư sư đệ thì cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, sợ rằng thọ nguyên cũng sắp tận. Ài, tông môn suy sụp, thẹn với Dịch Kiếm tổ sư a.

Trong lòng Lâm Dịch hiểu rõ, cũng không phải các trưởng lão khác không thể tiêu hao nguyên khí, mà là không nỡ. Ở trong Dịch Kiếm Tông này cũng chỉ có một mình sư phụ đối với ba người bọn hắn là thật tâm, sáu năm nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi thế nào hắn đã nhìn thấu từ lâu.

Sáu năm trước, khi Lâm Thanh Phong ở trước mặt mọi người của Dịch Kiếm Tông lớn tiếng nói: Tại sao lại nói là vô duyên, ta nói nó có duyên thì là nó có duyên. Khi đó Lâm Dịch đã biết, sư phụ là người mà cả đời này hắn phải dùng tính mạng để bảo vệ, huống chi lại còn có ân sáu năm dưỡng dục nữa chứ.

Rời khỏi phòng, Lâm Dịch nhìn về phía Thí Kiếm Bình, nơi tông môn thường dùng để tỷ đấu, hắn lại nhẹ nhàng thở ra một cái, thấp giọng nói:

- Ngưng Khí tầng chín thì rất giỏi sao.

Gió lạnh thổi qua, làm cho mái tóc dài của hắn rối loạn, lộ ra đôi mắt tràn ngập linh tính, lại có chứa hàn ý lạnh lẽo. Hắn nắm chặt tay, sải bước bước đi về phía Thí Kiếm Bình.

Thí Kiếm Bình, tỷ đấu giữa ba phái đã kết thúc, mười danh ngạch cũng đã được xác định, trừ bỏ danh ngạch của hai phái ra, tiểu bối ba phái cũng chỉ có thể tranh thủ được bốn danh ngạch còn lại mà thôi.

Một tu sĩ Ngưng Khí tầng bảy đỉnh phong của Sơn Nhạc Môn thu được một trong bốn danh ngạch còn lại. Sở Trường Phi của Hàn Nguyên Cốc thì không hề nghi ngờ. Chỉ là tiểu tử ngốc nghếch Hàn Lỗi không có Linh khí Địa cấp, bằng vào tu vi của mình cũng xông vào trong danh sách này.

Trong Dịch Kiếm Tông, trừ Tiêu Thiên Trúc, Tống Hàm Yên ra. Hai danh ngạch còn lại chỉ có Thạch Sa là tranh thủ được một danh ngạch còn sót lại, mặc dù là cụt một tay, thế nhưng ở trước trận chiến đã đột phá tới Ngưng Khí tầng tám, lại có Linh khí phong phú, lực áp mọi người. Chuyện này làm cho mấy vị trưởng lão của Dịch Kiếm Tông chuẩn bị không kịp, tông chủ Lăng Kiếp cũng bắt đầu phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.

Nhưng lúc này Thạch Sa lại đang mang theo vẻ mặt giận dữ chính diện cãi cọ gì đó với tông chủ Lăng Kiếp, ngón tay chỉ về phía Sở Trường Phi, trong mắt bắn ra lửa giận hừng hực.

- Tông chủ, chỉ là tiểu bối tỷ đấu, mọi người đều đến điểm thì ngừng, hắn lại suýt chút nữa phế bỏ Uyển Nhi, xuất thủ tàn nhẫn, việc này sao có thể bỏ qua được chứ?

Tiêu Thiên Trúc hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Thạch sư đệ, chú ý giọng của ngươi, sao lại dám nói thế với tông chủ? Nếu ngươi có công phu này không bằng trở lại chăm sóc Uyển Nhi sư muội thì hơn. Cũng đừng tốn sức khắc khẩu ở chỗ này làm gì.

Thạch Sa tức giận vô cùng, ngược lại còn cười lớn, cao giọng nói:

- Đại sư huynh, ta coi ngươi là sư huynh, nhưng lời của ngươi nói, thối lắm!

- Ngươi...

Tiêu Thiên Trúc trợn mắt nhìn, sau đó phất tay áo cười lạnh nói:

- Đại sư huynh, ta coi ngươi là sư huynh, nhưng lời của ngươi nói, thối lắm!

- Ngươi...

Tiêu Thiên Trúc trợn mắt nhìn, sau đó phất tay áo cười lạnh nói:

- Ngươi chỉ là người tàn phế, bằng vào vận khí mới có thể xông vào danh sách mười người đầu tiên, có vốn liếng gì mà kiêu ngạo cơ chứ?

Ngày thường Thạch Sa kiêng kị nhất người ta nói hắn tàn phế, hắn liều mạng nỗ lực tu luyện cũng chỉ có một mục đích, đó chính là làm cho người ngoài phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cho dù hắn chỉ có một cánh tay thì hắn cũng không kém gì người bình thường.

- Ngươi có can đảm lập lại lần nữa!

Thạch Sa cắn răng nắm chặt tay, khí huyết dâng lên, rốt cuộc đã không để ý đông đảo tiền bối tông môn ở đây mà muốn ra tay.

- Ha ha, Dịch Kiếm Tông các ngươi rất là náo nhiệt, người một nhà rùm beng trước rồi. Lăng đạo hữu, ngươi không quản được hay sao?

Cốc chủ Hàn Nguyên Cốc cười xùy một tiếng, vẻ mặt hiện lên vẻ trào phúng.

Lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng lên, vóc người thon dài, dung mạo vô cùng xinh đẹp, giống như tiên tử trong bức tranh, nàng đi tơi gần người Thạch Sa, ôn nhu nói:

- Thạch sư đệ đừng nổi giận, mọi người đều là đồng môn, hà tất phải tranh chấp khí phách làm gì cơ chứ?

Nữ tử trước mắt chính là Tống Hàm Yên của Dịch Kiếm Tông, tu sĩ Ngưng Khí tầng tám. Trong lòng Thạch Sa ái mộ nàng đã lâu, lúc này nghe nàng khuyên bảo, trong lòng không khỏi có chút bối rối, cũng không tiện nói lời ác độc với nàng.

Tống Hàm Yên thấy phản ứng của Thạch Sa, khóe miệng cười khẽ, nói:

- Kỳ thực Tiêu sư huynh cũng vì muốn tốt cho ngươi, vị Sở đạo hữu kia đã vô địch trong Ngưng khí kỳ. Nếu như ngươi đi, nhất định sẽ bị đánh bại, tội gì phải làm vậy chứ? Lại nói Sở đạo hữu cũng không phải nhằm vào Uyển Nhi sư muội, hắn xuất thủ với ai cũng đều nặng cả.

Thanh âm của Tống Hàm Yên vô cùng ôn nhu, giống như chim chóc hót, nhưng lúc này Thạch Sa nghe thấy vậy lại cảm thấy chói tai như chưa bao giờ có.

- Ha ha...

Thạch Sa đột nhiên nở nụ cười không rõ, vẻ mặt bi phẫn. Chẳng bao giờ hắn dám trực tiếp nói chuyện với Tống Hàm Yên, nhưng lúc này hắn lại chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt như nước của nàng, thê lương nói:

- Mọi người đều là đồng môn, đồng môn gặp nạn, vì sao lại không giúp? Uyển Nhi coi ta như thân nhân, thân nhân gặp nạn, ta sao có thể ngồi yên không để ý tới cơ chứ? Hắn ta xuất thủ với ai cũng nặng, nhưng đây chính là lý do khiến cho hắn đánh Uyển Nhi thành trọng thương sao? Đừng có nói lời rắm chó như vậy!

Sau khi Thạch Sa nói xong, tiếng rất lớn, làm cho Tống Hàm Yên hoa dung thất sắc, rốt cuộc cũng không chịu nổi khí thế của Thạch Sa, nàng lui lại mấy bước, đứng ngay tại chỗ, không biết làm sao.

- Đủ rồi! Không cần phải làm loạn ở chỗ này, quấy nhiễu sự yên tĩnh của người khác. Ngươi chỉ là người tàn phế, nếu như ngươi muốn báo thù, có thể đến tỷ thí, ta chấp ngươi một tay!

Người nói mang theo vẻ mặt ngạo khí, khuôn mặt lạnh lùng, lại mang theo ánh mắt khinh thường nhìn Thạch Sa. Người này chính là Sở Trường Phi của Hàn Nguyên Cốc.

Chung quanh trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, có thể nói lời nói này bá đạo vô cùng.

Đột nhiên có một tiếng cười nhạo truyền đến, trong lúc yên tĩnh này lại có vẻ rất là rõ ràng. Trong nụ cười này tràn ngập vẻ xem thường và trào phúng, mọi người ở đây đều có thể nghe thấy được.

Cả người Thạch Sa chấn động, vẻ mặt vui mừng, nghe thấy tiếng này thì hắn đã biết người tới là ai.

- Ai, đi ra! Dấu đầu hở đuôi, bọn chuột nhắt nhát gan!

Sở Trường Phi hét lớn một tiếng.

- Người giáo huấn ngươi. Muốn giáo huấn ngươi đâu cần phải để cho Thạch sư huynh xuất thủ, ta sẽ đùa giỡn với ngươi một chút.

Vừa dứt lời, một tiểu tử ngốc nghếch chen vào trong đoàn người, người mặc y phục mộc mạc, dáng vẻ quê mùa. Thế nhưng đôi mắt lại vô cùng có thần, hai mắt đen nhánh sáng sủa, nhìn chằm chằm vào Sở Trường Phi, mặt không có chút biểu hiện gì, miệng lạnh nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro