Chương 13~ chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Ta cùng hắn đánh - Bất Hủ Kiếm Thần

Người của Dịch Kiếm Tông không khỏi cau mày một cái, trong lòng lẩm bẩm, một phế vật không thể Ngưng Khí tới đây xem náo nhiệt làm gì chứ?

Ngược lại sắc mặt của đông đảo tu sĩ tiểu bối Hàn Nguyên Cốc lại đại biến, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, không dám nhìn thẳng vào người vừa tới.

Vài tên tu sĩ của Sơn Nhạc Môn nhỏ giọng lầm bầm vài câu bên tai một vị nữ tử tuyệt mỹ. Trong mắt của nàng kia có lưu quang lưu chuyển, có chút tò mò nhìn chằm chằm vào người vừa tới, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.

Đông đảo tu sĩ ở đây nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lúc nhất thời ngây người, giống như đã mất đi bảy hồn sáu phách, có chút si ngốc nhìn nàng kia, thậm chí, không ngờ khóe miệng lại có nước miếng chảy ra.

Nữ tử này lại ra vẻ không thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào người vừa tới, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ, tia sáng kỳ dị trong mắt liên tục lóe lên.

Tiểu tử ngây ngô liếc mắt nhìn nữ tử này một cái, không hề dừng lại ở trên dung nhan tuyệt mỹ vô song, mà nhìn chằm chằm vào Sở Trường Phi, dường như gương mặt của đối phương mới là thứ khiến cho hắn động tâm.

- Hừ hừ, hạng người vô danh, ngay cả con kiến hôi Ngưng Khí cũng không được mà cũng vọng tưởng muốn khiêu chiến ta? Không biết trời cao đất rộng!

Sở Trường Phi liên tục cười lạnh, mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt rất là xem thường.

Lâm Dịch không chút tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:

- Đánh loại củi mục như ngươi, không cần tu vi quá cao.

Mọi người ở đây ồ lên, không biết người tới là người phương nào, tuổi còn trẻ mà khẩu khí đã lớn như vậy. Một năm trước Sở Trường Phi đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, chỉ vì tiến vào Thần ma chi địa lần này cho nên mới đau khổ áp chế tu vi. Dùng tốc độ tu luyện bậc này, nhất định sẽ có cơ hội kết đan, nói như thế nào cũng không đến mức cấp bậc củi mục chứ.

Người chưa thấy Lâm Dịch xuất thủ vẻ mặt không khỏi có chút trào phúng, chỉ coi người nọ là kẻ điên, là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.

Cốc chủ Hàn Nguyên Cốc dùng giọng âm dương quái khí nói:

- Dịch Kiếm Tông các ngươi cũng có không ít nhân tài đó, con kiến hôi còn không Ngưng Khí cũng nhảy ra tự làm mất mặt xấu hổ, ta thấy phái các ngươi cũng không truyền thừa được bao lâu nữa, hừ.

Lời này trực tiếp làm cho trên mặt Lăng Kiếp có chút khó coi, nhưng công phu dưỡng khí của hắn rất tốt, cũng không thèm cãi cọ với đối phương. Chỉ là sắc mặt có chút bất thiện nhìn về phía Lâm Dịch.

Sư phụ của Trương Đại Long, cũng là một vị trưởng lão của Dịch Kiếm Tông tên là Dư Minh, lúc này hắn đứng dậy, phẫn nộ quát:

- Ngươi trở lại cho ta, đừng có tới quấy rối, nơi này không có chuyện của ngươi!

Dư Minh là lão tiền bối trong Dịch Kiếm Tông, tu vi, Trúc Cơ hậu kỳ đã hơn một trăm tuổi, thọ nguyên sắp hết.

Tiền bối trong tông môn quát lớn, Lâm Dịch cũng không phản bác, nhưng cũng không nhúc nhích, chỉ đứng thẳng tại chỗ, lạnh lùng nhìn về phía Sở Trường Phi.

Thạch Sa đi tới, thấp giọng hỏi:

- Uyển Nhi thế nào?

Lâm Dịch nhìn thấy Thạch Sa, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói:

- Uyển Nhi không có việc gì, không cần phải lo lắng, chỉ là sư phụ vì chữa thương cho Uyển Nhi, sợ rằng sắp không được rồi.

Thạch Sa vừa nghe thấy thọ nguyên của sư phụ không còn nhiều, hai mắt trợn trừng, tơ máu xuất hiện trên đồng tử, rít lên thành từng tiếng:

- Lâm tử, hung hăng đánh tiểu tử này cho ta.

Sau đó hắn dừng một chút, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc, trầm giọng nói:

- Không bằng hai ta...

Thạch Sa chưa nói lời kế tiếp, thế nhưng Lâm Dịch tâm ý tương thông với hắn cho nên lập tức biết được hắn muốn tìm cơ hội để làm thịt Sở Trường Phi này. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hai người cũng đã giết qua, giết tu sĩ Ngưng Khí tầng chín sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong lòng Lâm Dịch như tấm gương sáng, biết sợ rằng sẽ không có đơn giản như vậy, Thần ma chi địa sắp mở ra, mấy vị tu sĩ Kim Đan của Hàn Nguyên Cốc sẽ luôn túc trực ở bên cạnh người này, căn bản sẽ không có cơ hội để hạ thủ.

Lâm Dịch lắc đầu, thấp giọng nói:

- Yên tâm, cứ giao cho ta, người này ta muốn phế bỏ hắn ở trước mặt của mọi người!

Một vị khác trưởng lão của Dịch Kiếm Tông là Đỗ Tố Nguyệt thấy hai người xì xào bàn tán nửa ngày, cũng không có kết quả, nàng không khỏi lắc đầu than nhẹ, nói:

- Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Lâm Tử, hai người các ngươi về trước đi, chuyện này tạm thời để đó. Hai người các ngươi đều không phải là đối thủ của hắn, không thể hành động theo cảm tính.

Hai người Lâm Dịch quan hệ biết của sư phụ và Đỗ Tố Nguyệt khá tốt, cũng nghe ra trong lời nói của người sau rất quan tâm đối với hai người, nhưng hai người đều là người có tính tình bướng bỉnh, cho nên nhất định phải đòi về phần lửa giận này.

Lâm Dịch chậm rãi đi tới trước mặt mấy vị trưởng lão, hắn nhìn tông chủ Lăng Kiếp, ánh mắt lập lòe, cất cao giọng nói:

- Tông chủ, mỗi một mạch của Dịch Kiếm Tông chúng ta đều có ba người có tư cách tham gia lần tỷ đấu này, tranh thủ danh ngạch, ta nói có đúng không?

Lăng Kiếp chậm rãi gật đầu.

Lâm Dịch nói lần nữa:

- Lần này Trúc Phong ta chỉ có Uyển Nhi sư tỷ và Thạch sư huynh tham gia, nói cách khác ta còn có cơ hội tham gia, đúng không?

Lăng Kiếp nhìn Lâm Dịch, như có điều suy nghĩ, ngoài miệng thì đáp:

- Không sai.

- Được, ta sẽ đánh với hắn!

Lâm Dịch chỉ về Sở Trường Phi ở phía xa, nói như đinh đóng cột, nói năng rất có khí phách.

Xôn xao...

Mọi người ở đây phát ra một trận cười vang, lúc này thần thức của đại đa số người không biết đã dò xét trên người Lâm Dịch bao nhiêu lần. Bọn họ đều biết đây là phàm nhân còn chưa có Ngưng Khí, thấy hắn cố chấp như vậy, bọn họ không khỏi cười nhạo.

- Tại sao tu sĩ Dịch Kiếm Tông đều giống như nhà quê, chưa thấy qua các mặt xã hội vậy? Bọn họ coi mình thiên hạ vô địch hay sao.

- Coi như hôm nay ta đã nhìn thấy không biết tự lượng sức mình là như thế nào.

- Ài, người nọ ngu ngốc hay sao, lại làm việc lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe như vậy.

Lâm Dịch ra vẻ không nghe thấy, chỉ mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lăng Kiếp, chỉ chờ một câu nói của hắn.

Lăng Kiếp nhìn thấy bộ dáng của Lâm Dịch như thế, không khỏi nhíu mày, rơi vào trầm tư, không có đáp lại lời của đối phương.

Tuy nói Dư Minh hơn một trăm tuổi, thế nhưng tính tình nóng nảy, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của đông đảo tu sĩ Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn, sắc mặt hắn không khỏi âm trầm, mở miệng nổi giận mắng:

- Phế vật như ngươi mau cút về cho ta, chiếu cố sư phụ ma ốm của ngươi, đừng có tới nơi này làm mất mặt xấu hổ.

Tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ có thọ mệnh hơn một trăm tuổi, Dư Minh đã tới lúc tuổi già. Mắt thấy vô vọng Kim Đan, tính tình cổ quái thô bạo bộc phát, động một tí là giáo huấn tu sĩ môn hạ, đa số tu sĩ Dịch Kiếm Tông gặp phải hắn đều lẩn đi thật xa.

Lâm Dịch kính hắn là tiền bối, vốn không có ý cãi cọ. Thế nhưng nghe ngôn ngữ của đối phương bất kính với sư phụ, cho nên hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Quả thực sư phụ ta có thương thế trong nguời, nhưng người hơn ba mươi tuổi đã kết thành Kim Đan, so với ngài không biết còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!

- Ngươi...

Dư Minh nổi giận, phẫn nộ, nhảy dựng lên, muốn xuống phía dưới giáo huấn Lâm Dịch.

Lăng Kiếp vẫn cau mày, không biết đang nghĩ cái gì, nghe thấy Dư Minh tranh cãi ầm ĩ, dường như hắn bị ngắt đứt mạch suy nghĩ, cho nên không khỏi quát một tiếng:

- Dư sư đệ, ngồi xuống!

Sắc mặt Dư Minh xanh mét, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, vẻ hung các trong mắt chợt lóe lên.

Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn ở bên cạnh nhìn náo nhiệt, có chút mừng rỡ khi nhìn người của Dịch Kiếm Tông tranh cãi ầm ĩ.

Vẻ mặt Đỗ Tố Nguyệt có vẻ buồn rầu, lắc đầu khẽ thở dài:

- Đứa trẻ này, vẫn còn quật cường như năm đó vậy.

Nghe thấy câu này, hai mắt Lăng Kiếp bỗng nhiên sáng ngời, hắn giật mình tỉnh lại. Sáu năm trước, chính là tiểu tử quật cường trước mắt này đã mang đến cho hắn kinh hỉ, được hắn cho rằng là truyền nhân ngàn năm mới gặp của Dịch Kiếm Tông.

Mà hôm nay, ánh mắt quật cường của nhìn thiếu niên này, hắn đã mơ hồ thấy được tiểu tử cố chấp đùa nghịch kiếm năm đó. Khi đó hắn cũng bị mọi người trào phúng xem thường, cũng bị mọi người xem là đứa trẻ ngu ngốc. Thế nhưng lại dùng Dịch Kiếm Thuật đã thất truyền ngàn năm làm cho toàn trường kinh diễm.

- Lẽ nào đứa trẻ này đã Ngưng Khí? Nếu hắn đã Ngưng Khí, lại vận dụng Dịch Kiếm Thuật...

Lăng Kiếp thầm nghĩ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, trầm giọng nói:

- Ngươi nhất định muốn khiêu chiến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong hay sao?

Lâm Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Kiếp chuyển biến, biết những lời này của hắn là hỏi mình có nắm chắc hay không.

Lâm Dịch nở nụ cười, không chút do dự gật đầu.

Lăng Kiếp yên lòng, vung tay lên, cao giọng nói:

- Vậy thì đánh đi, tranh khí cho Dịch Kiếm Tông ta!

- Được, đánh cho hắn không chịu nổi phải kêu cha gọi mẹ đi!

Trương Đại Long dẫn đầu hô lên.

- Đúng vậy, Lâm sư đệ, ta ủng hộ ngươi, đánh hắn!

Nguyễn Tiểu Cường nói tiếp.

Liền đó hai người nhìn thấy ánh mắt hung tợn của sư phụ Dư Minh, cả hai lập tức im lặng, không dám lên tiếng nữa.




Chương 14: Đánh rắm một cái - Bất Hủ Kiếm Thần

Thái độ đột ngột thay đổi của Dịch Kiếm Tông chủ làm cho mọi người ở đây không chuẩn bị kịp, ai nấy đều thất kinh. Làm sao tiểu tử này mới nói mấy câu đã thuyết phục được chủ nhân một tông chứ? Lẽ nào tiểu tử nhìn tầm thường ngây ngô này là đòn sát thủ của Dịch Kiếm Tông hay sao? Chỉ là vừa nghĩ lại cũng không đúng, đòn sát thủ không đưa ra sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ.

Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có mấy người đã thấy Lâm Dịch xuất thủ lại không ngạc nhiên với kết quả này một chút nào, đặc biệt là vài tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, sắc mặt rất khó coi, rất sợ Lâm Dịch lấy Linh khí của bọn họ ra để khoe khoang, như vậy sẽ rất là mất mặt.

Thôi Dũng biết Lâm Dịch lợi hại, cho nên rất hy vọng Sở Trường Phi báo thù giúp hắn, vì vậy hắn tiến lên cười nịnh nói:

- Đại sư huynh, hung hăng đánh hắn, người lớn lối như vậy, ta cũng không quen mắt.

Sở Trường Phi ngạo khí tận trời, vẻ mặt rất xem thường, quay đầu đi chỗ khác, miệng hừ lạnh nói:

- Loại con kiến hôi này, ta xem thường xuất thủ, sẽ tự làm mất thân phận của ta. Nếu như ngươi có hứng thú, ta tặng hắn cho ngươi.

Thôi Dũng bị những lời này làm cho sợ run, hắn rụt đầu, không dám đứng ra nữa.

Lâm Dịch đi lên Thí Kiếm Bình, khẽ cười nói:

- Ngươi sợ sao?

- Ngu ngốc!

Sở Trường Phi ném ra một câu nói rồi dựa vào ghế, giương mắt nhìn trời, không để ý tới Lâm Dịch nữa.

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, mọi người cũng hiểu rõ suy nghĩ của Sở Trường Phi, một người vô địch Ngưng Khí, một người không có Ngưng Khí, chênh lệch này quá lớn, quả thực không cùng một cấp bậc.

Trong lúc Lâm Dịch đang cân nhắc có nên thả ra khí tức Ngưng Khí tầng tám, để cho mọi người cảm nhận một chút hay không thì lại nghe thấy Hàn Nguyên Cốc chủ lắc đầu than thở:

- Thực sự là hồ đồ, Dịch Kiếm Tông các ngươi lại dám mang ra một tiểu bối không đặt lên được mặt bàn như vậy. Như vậy đi, Trương Phong, ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng năm, đi so chiêu một chút cùng vị đạo hữu này vậy.

Hàn Nguyên Cốc chủ cũng để ý, nhìn vẻ mặt này của Lăng Kiếp, hình như vô cùng có lòng tin đối với tiểu tử ngây ngô này Cho nên hắn định phái ra một đệ tử có tu vi Ngưng Khí tầng năm để thử xem sâu cạn thế nào.

Chỉ là hắn làm như vậy lại khổ Trương Phong, vốn hắn chỉ ôm tâm tính xem náo nhiệt, đâu có nghĩ đến mình lại bị bắt lội xuống nước. Mấy hôm trước tiểu tử này chủ động khiêu khích Lâm Dịch, bị hắn đánh cho bị thương nặng tới mức phun máu, lại còn phải giao nộp Linh khí lên. Tới bây giờ còn chưa lấy về được, lúc này nào dám tiến lên tự mình ăn đau khổ nữa chứ? Đây không phải là hành vi ngu ngốc tự mình hại mình hay sao? Nhưng cốc chủ đã nói, hắn lại không thể không nghe, ài...

Mọi người thường nói trong cái khó ló cái khôn, Trương Phong gấp đến độ mồ hôi đầu đầy, đột nhiên trong lòng linh cơ khẽ động, vẻ mặt ra vẻ buồn bực, hơi có suy yếu nói:

- Cốc chủ, hôm nay con bị tiêu chảy, thân thể rất yếu, sợ rằng không thể ra trận. Nếu như thua thì sẽ làm mất danh tiếng của Hàn Nguyên Cốc ta, xin sư phụ tìm người khác.

Tiểu tử này ra vẻ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cũng rất có nghề. Hắn tự cho là mình nói không chê vào đâu được, ai ngờ trên trán của mọi người ở đây đều nổi lên gân đen, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.

Không đợi Trương Phong kịp phản ứng thì đã nghe Hàn Nguyên Cốc chủ vỗ bàn giận dữ hét lớn:

- Thối lắm, tu sĩ Luyện Khí chúng ta thân thể mạnh mẽ, làm sao sẽ tiêu chảy giống như phàm nhân cơ chứ?

Mọi người ở đây cùng cười vang lên, nếu như tu sĩ này nhát gan sợ ra trận thì cũng có thể tìm một lý do thỏa đáng. Sao lại nói mình bị tiêu chảy chứ? Mọi người cũng không biết được nguyên do chân chính trong chuyện này.

Trương Phong sửng sốt, sau đó cúi đầu, quỳ gối ở trước mặt Hàn Nguyên Cốc chủ, nước mắt nước mũi nức nở nói:

- Cốc chủ đại nhân, thật sự là con bị tiêu chảy, ngày hôm qua không biết ăn phải loại thảo dược gì, lúc đó dường như có thể tăng tiến công lực, nhưng không nghĩ tới trừ đau bụng ra lại không có một chút hiệu quả nào cả, con oan uổng quá...

Mọi người vừa nghe vậy cảm thấy có chút lý lẽ, lại nhìn dáng vẻ của tiểu tử này, cũng không giống như đang nói láo. Vì vậy cả đám không khỏi len lén cười thầm, vài người bị hại còn lại của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy Trương Phong quẫn bách như vậy lập tức cảm thấy thú vị, không ngờ lại hồn nhiên chưa phát giác ra được nguy cơ đã tới gần.

Chỉ có tiểu tử Hàn Lỗi đã linh cảm thấy không ổn.

Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Trương Phong khóc thê thảm, quả thực rất đáng thương, cho nên hắn cũng không hề làm khó đối phương mà chỉ khiển trách một tiếng, sau đó quay đầu nói:

- Khổng Tuế, ngươi đi lên giao thủ với hắn thử xem.

Nhắc tới cũng trùng hợp, Khổng Tuế này cũng là một trong những người bị hại, Linh khí của bản thân vẫn còn ở chỗ của Lâm Dịch. Vốn hắn nhìn thấy cốc chủ phái Trương Phong ra chiến, trong lòng bình tĩnh lại, còn âm thầm cười trộm. Vốn hắn ôm tâm tính của người đứng xem, chỉ là đâu ngờ tới tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy. Bản thân hắn cũng khó giữ được, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, làm người lạnh lẽo thấu tận tâm can.

Lúc này đến phiên Trương Phong cười trộm, chỉ là cũng coi như tiểu tử này cẩn thận, vẫn cúi thấp đầu như cũ, vẻ mặt sầu khổ, nhưng trong mắt lại có ý cười.

Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Khổng Tuế chậm chạp không đi ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Sao vậy, ngươi cũng tiêu chảy sao?

Những lời này vốn đã làm cho Hàn Nguyên Cốc chủ tức giận, cho nên hắn thuận miệng nói.

Nhưng Khổng Tuế đã gấp tới mức khó chịu, sau khi nghe được câu này, hai mắt lại sáng ngời, không khỏi ra vẻ nhe răng nhếch miệng, lại còn thấp giọng nói:

- Cốc chủ anh minh, ta cũng dùng loại dược thảo này, hôm nay cũng là đang rất yếu...

Các tu sĩ khác không chút kiêng dè cười ha hả, đều cảm thấy vô cùng thú vị. Còn sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ thì âm trầm, ánh mắt đảo qua, hàn ý lạnh lẽo. Vài tu sĩ đang cười ngửa cười nghiêng vội vã im lặng, ngồi nghiêm chỉnh lại, thế nhưng vẫn nín cười, vẻ mặt đỏ bừng.

Khổng Tuế cũng nở nụ cười lúng túng, sau đó chỉ vào Trương Phong nói:

- Đều do hắn, lôi kéo ta, nói đó là dược thảo tăng tiến công lực, ta tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên... cho nên mới ăn vào.

Trong lòng Trương Phong vốn đã cười tới mức nở hoa, đâu ngờ tới đảo mắt mình lại bị kéo xuống nước, hắn không khỏi trợn mắt nhìn về phía Khổng Tuế, trong lòng mắng to:

- Ngu ngốc, tiểu tử ngươi chơi ta.

Dường như Khổng Tuế đã nghe thấy tiếng oán giận của Trương Phong, hắn thầm đáp lại trong lòng, nói:

- Lão tử chơi ngươi thì sao? Ai bảo ngươi chủ động thêu dệt chuyện, đừng mơ có thể lên bờ một cách yên bình.

Lúc này sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ tái xanh, âm trầm rất dọa người, sau khi hắn nhắm mắt một lúc, lại chậm rãi nói:

- Còn có ai ăn phải dược thảo kia nữa?

Vốn mấy người bị hại còn lại đang không biết nên tìm lý do gì để tránh được lần đại nạn này, sau khi nghe thấy cốc chủ vừa hỏi, bọn họ cảm thấy có hi vọng, có cảm giác thoải mái cho nên ào ào đứng dậy, cướp lời nói:

- Ta, ta, ta, còn có ta...

- Ta ăn sớm hơn ngươi.

- Nói vô ích, ta ăn nhiều nhất, hiện tại ta là người yếu nhất.

- Mẹ nó, ta ăn linh tinh, đã ăn vài loại rồi...

Đông đảo tu sĩ ở đây trợn mắt há hốc mồm, rớt cằm xuống dưới đất, đây là tình huống gì chứ? Tiêu chảy tập thể? Dường như mỗi một người còn rất hạnh phúc vậy?

Cho dù là nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn kia cũng không chịu đựng nổi nữa mà khẽ cười vài tiếng, nhưng không hấp dẫn được quá nhiều lực chú ý. Đại đa số mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào một màn đáng yêu ở bên phía Hàn Nguyên Cốc.

Mấy người bị hại thấy ánh mắt lạnh như băng của cốc chủ, bọn hắn cắn răng nghiến lợi, tiếng cãi vã dần dần hạ thấp xuống, từng người một cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng.

Hàn Nguyên Cốc chủ khẽ phun ra một ngụm trọc khí, mọi người đều biết vị này đã tức giận không nhẹ, cho nên cố nén cười, không dám lên tiếng. Lúc này bầu không khí ở trong trường hoàn toàn yên tĩnh, cũng có thể nghe được tiếng kim rơi.

Một người bị hại trong đó nhìn thấy mấy vị sư huynh đệ của mình người thì ăn sớm, người thì ăn nhiều, người thì ăn lung tung. Bản thân không có ưu thế gì, trong lúc hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tranh thủ được sự đồng tình thì đột nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:

- Giả vờ phải chuyên nghiệp, nhìn ta đây.

- Phụt...

Vị huynh đệ này thừa dịp toàn trường đang yên tĩnh, đánh ra một quả rắm lớn ở trước mặt mọi người.

Sau đó sắc mặt hắn ửng đỏ, ngượng ngùng nói:

- Cốc chủ, ta không nhịn nổi...

-...

-...

Ha ha ha ha!

Lần này các tu sĩ cũng không nhịn được nữa mà bộc phát ra từng trận cười to, có tu sĩ cười tới mức không thở được, ngửa tới ngửa lui, thậm chí còn ôm bụng cười nói:

- Không được, ta cười tới đau bụng rồi, ta cũng tiêu chảy rồi, ha ha ha.

- Nếu như không cười ra tiếng, ta cũng không nhịn được nổi a, ha ha...

Mấy người này đã làm mất hết mặt mũi của Hàn Nguyên Cốc, nhưng mà mấy người này đều có một suy nghĩ. Đó là đánh chết cũng không đi giao thủ cùng tiểu tử ra vẻ ngây ngô kia, bằng không kết quả sẽ còn thảm hại hơn.

Lâm Dịch mỉm cười nhìn mấy người kia trình diễn trò khôi hài, hận ý trong lòng đối với Sở Trường Phi lại không giảm bớt một chút nào.




Chương 15: Khiếp sợ toàn trường - Bất Hủ Kiếm Thần

Lúc này sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ âm tình bất định, nhìn Lâm Dịch trên Thí Kiếm Bình, hai mắt chưa phát giác ra được đã nheo lại. Hắn đã cảm giác được việc này không đơn giản.

Tuy rằng dáng vẻ của người này rất tầm thường, thế nhưng lại không tầm thường một chút nào, nhưng chỉ yên tĩnh đứng đó, toàn thân đã có một loại phong thái không nói lên được, đây là một loại tự tin, cũng là một loại thế. Dùng lực thắng người không bằng lấy trí thắng người, lấy trí thắng người không bằng lấy thế thắng người, khí thế của người này rất đủ, không đơn giản!

Tiếng cười dần dần lắng xuống, ngón tay của Hàn Nguyên Cốc chủ gõ xuống bàn rất có tiết tấu, cũng không thèm nhìn vài đệ tử trong cốc mà khóe miệng nhếch lên rất lãnh khốc, nói:

- Tốt, các ngươi rất tốt, chuyện ở chỗ này, sau khi trở về toàn bộ các ngươi bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn, cả đời không được tiến vào nội môn!

Mấy người kia vừa nghe xong trong nháy mắt đã choáng váng, mỗi một người đều quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương, dập đầu nhận tội, cầu xin tha thứ.

Việc này vốn không tính là lớn, thế nhưng quả thực cách làm của mấy người này đã làm cho Hàn Nguyên Cốc mất hết mặt mũi. Tu đạo vốn không dễ dàng, bọn họ có cơ duyên bước vào tiên đồ, người nào mà không muốn trường sinh, ai mà không muốn trở thành đại tu sĩ pháp lực vô biên cơ chứ? Nhưng một câu nói của Hàn Nguyên Cốc chủ lại làm cho mấy người như rớt vào hầm băng, cả người phát lạnh.

Đệ tử ngoại môn ở trong tông môn chỉ là người làm những việc vặt vãnh, không có công pháp tu luyện, đừng nói tới được cung ứng Linh thạch. Một câu nói này đã giết chết tiên lộ của mấy người.

Hàn Nguyên Cốc chủ có chút chán ghét liếc mắt nhìn mấy người, phất ống tay áo một cái, đánh văng mọi người ra, quát khẽ:

- Hàn Lỗi, ngươi đi so chiêu với hắn đi.

Hàn Nguyên Cốc chủ đã nhận định Lâm Dịch có ẩn dấu, cho nên định trực tiếp phái ra một vị tu sĩ cấp bậc hạt giống, để đi thăm dò hư thực một chút.

Hàn Lỗi cứng đầu cứng cổ, lúc này không chút do dự đồng ý, ra vẻ khờ khạo nói:

- Cốc chủ yên tâm, đợi ta đi phế hắn!

Nói xong, hắn lắc lư đi lên trên Thí Kiếm Bình.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, Hàn Lỗi này cũng không phải là người hàm hậu thành thật như ở bề ngoài. Lại nói cũng có phần xấp xỉ giống hắn, người này biết rõ không địch lại mà còn muốn cậy mạnh. Một mặt là vì sợ uy nghiêm của Hàn Nguyên Cốc chủ, hai là chỉ sợ hắn có tính toán khác.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đã thấy Hàn Lỗi trực tiếp lấy ra Linh khí Địa giai linh khí vờn quanh, tay bấm pháp quyết, muốn bắn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không sợ hãi, chỉ ngưng thần chờ đợi.

Đột nhiên, Hàn Lỗi biến sắc, trong giây lát phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lắc lư không thôi. Ngay cả việc đứng thẳng cũng có chút miễn cưỡng.

Mọi người ở đây đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như song phương vẫn chưa giao thủ mà Hàn Lỗi đã bị thương nặng tới phun máu trước. Tiểu tử ngây ngô này quả thực là có phần tà môn.

Lâm Dịch ngẩn ra, thương thế của Hàn Lỗi tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn. Lại nói vừa rồi hắn vẫn chưa xuất thủ, nhưng thương thế của người này cũng không giống như làm bộ, lẽ nào...

Lâm Dịch nghĩ đến một loại khả năng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên rồi mỉm cười, như có như không. Nhưng Hàn Lỗi thấy vậy, trong lòng hắn lại giật mình, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này thật ghê gớm, hình như đã đoán ra được.

Hóa ra mới vừa rồi Hàn Lỗi thấy Hàn Nguyên Cốc chủ phái những đệ tử khác tiến lên, từ lúc đó hắn đã có dự liệu. Trong lòng linh cơ thoáng hiện, có chút ngoan độc. Bàn tay âm thầm chấn động ở chỗ đan điền, trực tiếp tạo thành cục diện bị thương nặng như lúc này.

Hàn Lỗi khác với mấy người Trương Phong, quả thật mấy người kia đã bị Lâm Dịch làm cho sợ hãi. Cũng không phải là hắn không dám tranh đấu với Lâm Dịch, cùng lắm thì bại một lần nữa, cũng không sao cả.

Chỉ là trong lòng Hàn Lỗi lại biết, vốn Lâm Dịch không có ý tham gia tỷ đấu, chỉ vì sư tỷ Diệp Uyển Nhi bị Sở Trường Phi suýt chút nữa phế bỏ cho nên mới cường thế ra tay. Lần này hắn ta ra tay tuyệt đối không có ý tốt. Nếu như đụng phải hắn ta lúc này sẽ không có kết cục gì tốt, tu vi bị phế cũng là chuyện rất có thể.

Hàn Lỗi là người rất cẩn thận, khả năng nguy hiểm này hắn không dám thử.

- Hàn Lỗi, chuyện gì đã xảy ra!

Hàn Nguyên Cốc chủ cũng mù mịt, cho nên khi nhìn thấy vậy, hắn cau mày hỏi.

Hàn Lỗi vỗ ngực ho khan vài cái, khóe miệng có một tia máu tràn ra, trong lòng thầm mắng. Con mẹ nó, lão tử không có kinh nghiệm, cho nên chưởng này có phần hơi nặng. Chỉ là ngoài miệng thì hắn lại đáp:

- Cốc chủ, ta có lòng mà không có sức, nhiều ngày tranh đấu đã có ám thương, không có cách nào khác. Chỉ là ta vẫn có thể ra trận được, tìm mặt mũi về cho Hàn Nguyên Cốc chúng ta.

Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.

Mọi người vừa thấy vậy liên tục lắc đầu thở dài, người này thật là một người thẳng tính, đã bị thương thành như vậy mà còn muốn giành lại bộ mặt cho tông môn. Nói dễ nghe một chút, là tính tình thật thà, là một hán tử tốt. Nói khó nghe thì đó chính là không biết tự lượng sức mình, là kẻ ngốc.

Lâm Dịch lại biết không những Hàn Lỗi không ngốc, ngược lại hắn ta còn là một người thành tinh.

Hàn Nguyên Cốc chủ không nhịn được thở dài nói:

- Hàn Lỗi, ngươi xuống đi, ta sẽ tìm người thay ngươi.

Hàn Lỗi trợn to mắt, rất là ủy khuất, hét lớn:

- Cốc chủ, ta có thể ra trận. Cứ để cho ta đây đi, ta... Phốc!

Lại là một ngụm máu tươi được phun ra.

Lâm Dịch trợn mắt một cái, tiểu tử này diễn cũng ra sức thật. Quả thực có rất nhiều máu, lần này không sai biệt lắm đã phun ra một đống máu rồi.

Hàn Nguyên Cốc chủ ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, thế nhưng nghĩ tới tâm tính của Hàn Lỗi này thành thật trung hậu, cho dù bị thương rất nặng mà vẫn vì tông môn mà cống hiến, hắn không khỏi than thở:

- Hàn Lỗi, ngươi về dưỡng thương trước đi, chuẩn bị tiến vào Thần ma chi địa.

Hàn Lỗi ra vẻ không muốn, nhưng vẫn khom người lui ra, bước đi tập tễnh.

Lâm Dịch đã có chút không nhịn được, khí tức Ngưng Khí tầng tám ầm ầm bạo phát, chỉ vào Sở Trường Phi đang ngồi dưới đài rồi quát lên:

- Cút lên đây cho ta!

Thanh âm vừa dứt, toàn trường khiếp sợ, đầu tiên là trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó bộc phát ra một trận xôn xao, ầm ĩ.

- A, hắn là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám!

- Đúng vậy, trước kia ta đã nhìn nhầm, hình như vài vị tiền bối cũng không nhìn ra được đấy.

- Nếu là Ngưng Khí tầng tám, sao trước kia hắn không tới tham gia tỷ đấu chứ? Hắn xem thường tiến vào Thần ma chi địa sao? Ta thấy có lẽ là hắn sợ chết...

- Hừ, nhỏ giọng đi. Trước đó Sở Trường Phi có đả thương một nữ tu sĩ, người này là của sư tỷ hắn, người ta tới đây là để báo thù đấy.

Các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, xì xào bàn tán, chỉ là vừa nghĩ lại, tiểu tử này cũng kiêu ngạo quá mức, chỉ là Ngưng Khí tầng tám. Chống lại Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong cũng không có một chút phần thắng nào, không phải là có thủ đoạn đặc thù gì đó đấy chứ.

Hàn Nguyên Cốc chủ híp mắt một cái, bên trong có hàn quang lóe lên, không biết nghĩ cái gì.

Lúc này Lăng Kiếp, tông chủ Dịch Kiếm tông lại nở nụ cười, vuốt cằm nói:

- Không tồi, không tồi. Thanh Phong đã dạy ra đồ đệ tốt, quả nhiên năm đó lão phu không nhìn nhầm.

Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng Lăng Kiếp lại có một tia hổ thẹn, những năm này tông môn không quan tâm tới Lâm Dịch, dừng cung ứng Linh thạch định kỳ mà người này vẫn có thể tu luyện tới Ngưng Khí tầng tám, thiên phú bậc này quả thật là nghịch thiên. Thế nhưng trừ Thanh Phong ra, những người như bọn hắn đều đã nhìn nhầm, năm đó nhìn nhầm một lần, không nghĩ tới hôm nay lại sai tiếp một lần nữa.

Phản ứng của mọi người không giống nhau, sắc mặt Tiêu Thiên Trúc vốn là nhân vật lĩnh quân của Dịch Kiếm Tông rất là xấu xí, hừ nhẹ một tiếng:

- Hà tất phải khoe khoang như vậy, cũng chỉ là Ngưng Khí tầng tám mà thôi.

Kỳ thực thực lực cao thấp thế nào trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Trước tiên không nói tới thái độ của tông môn đối với hai người trong sáu năm qua, tài nguyên phân phối bất công thế nào. Chỉ nói Dịch Kiếm Thuật sau khi Ngưng Khí của Lâm Dịch đã có thể giết chết Tiêu Thiên Trúc mấy lần trong nháy mắt rồi.

Lúc này Dư Minh trưởng lão nhìn về phía Lâm Dịch lại giống như phát hiện ra bảo vật vậy, nếp nhăn trên mặt sâu hơn nhiều, thầm nghĩ:

- Người này năm đó đã có chỗ cổ quái, hôm nay lại là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, đông đảo tu sĩ Kim Đan ở đây cũng không có ai nhìn thấu được tu vi. Có lẽ là có công pháp ẩn nấp tu vi, hoặc là có bí bảo nghịch thiên có thể qua mặt, thậm chí là giấu diếm được tu sĩ Kim Đan.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dư Minh nhìn Lâm Dịch trở nên càng cổ quái, có chút nóng bỏng, giống như người đói bụng nhìn thấy một bàn thịnh yến vậy.

Vẻ hiếu kỳ trong mắt nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn càng nặng, giơ tay vuốt mái tóc mai của mình, môi khẽ mỉm cười, con ngươi tựa như một hồ nước trong vắt sâu hun hút nhìn lên trên mặt của Lâm Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro