Chap 1: mãi nhớ cảnh lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Niệm mãi nhớ cảnh lần đầu gặp Tạ Viêm.
Hôm đó nắng đẹp lắm, cậu đang ngồi trong một góc sân vắng giở một cuốn sách tranh đã cũ. Thư Niệm thực ra đã đọc nó rất nhiều lần, chỉ cần nhắm mắt lại là mỗi một tranh vẽ, mỗi một câu chuyện có thể hiện ra sinh động trong đầu, cứ như một thước phim nổi. Mà cậu say mê nó đến vậy, có lẽ cũng vì đó là cuốn truyện cổ tích duy nhất cậu có.

Cậu giống như bao cô bé trong viện Phúc Hoà, thích nhất là chàng hoàng tử cưỡi trên bạch mã cao cao, khuôn mặt anh tuấn, áo quần đẹp đẽ. Chàng lại mang thanh kiếm uy phong, thoáng chốc đã hạ gục rồng khổng lồ, cứu nàng công chúa thoát khỏi lâu đài

Có mấy trang thế thôi mà Thư Niệm xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, ước ao ghê gớm.

Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, được như kết thúc viết cuốn truyện, "Và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."

Năm ấy Thư Niệm đã 12t, nhưng nhìn qua chẳng khác gì một cậu bé chưa đến 10t, vẫn chưa dậy thì, gầy yến đến nỗi đứng cũng chẳng vững. Nơi cậu lớn lên có tên gọi là " Viện Phúc Hoà hạnh phúc". Tất cả trại trẻ mồ côi trên thế giới chẳng bao giờ tự đề là " cô nhi viện" theo đúng sự thật, mà sẽ lấy những cái tên chẳng hạn như " Hạnh phúc", "Trái tim hồng"... Viện này cũng vậy. Tiếc rằng Thư Niệm đến bây giờ còn chưa hiểu hai chữ hạnh phúc rốt cuộc có nghĩa gì. Dĩ nhiên, nơi này không phải không có những lúc vui vẻ. Nhưng thời điểm phóng viên đến phỏng vấn thì mọi người được tạm thời mặc quần áo mới này, trong bữa tối của đêm Giáng Sinh được nhiều hơn bình thường một miếng thịt lợn quay, lại còn... Ờ hết rồi!

Khát vọng lớn nhất của đứa trẻ trong góc sân chính là được nhận nuôi. Bất kể nhà đó có tiền hay không, ít nhất sẽ có bố có mẹ, dù không ruột thịt những đáng trân quý. Thư Niệm đâu dám mơ xa, bơi cậu không xinh xắn cũng chẳng thông minh, trước mặt người ta lại càng tỏ ra đờ đãn chậm chạp hơn mọi ngày. Từ trước đến giờ làm gì có ai chọn cậu. Vì vậy mà khi bà sơ gọi tới tên cậu, phải mất một lúc rất lâu cậu mới phản ứng lại được.

" cậu đấy, chính cậu, lại đây!"

Cậu giấu cuốn truyện quý báu ra sau lưng, có phần sợ hãi mà nhìn thiếu niên mặc đồ đắt tiền đang vẫy tay với mình. Khuôn mặt cực kì đẹp đẽ đoan trang, cười lên lộ hàm răng trắng sáng, Thư Niệm có cảm giác như gương mặt này là pha lê sáng lấp lánh dưới bóng chiều tà, khúc rạ xa những ánh hào quang lung linh rực rỡ. Khoác lên vai cậu, tay kia bóp mặt cậu như nắn món đồ chơi: "Ôi dao, thật đáng yêu!" Tiện còn cào tóc cậu hai cái:" Mẹ ơi, tóc cậu ấy sờ còn thích hơn Iris!"

Trên mặt đau đau, nhưng cậu chẳng giám khóc, chỉ biết nắm chặt tay căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro