Chap 2: ngày Tạ Viêm trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không gặp được hoàng tử, mà lại là một cậu chủ tinh tình quái đản! May thay cậu chủ này tuy không tốt tính lắm, đôi lúc còn độc tài xảo quyệt, hở một tí là động chân động tay, nhưng chưa có hành động nào bạo lực hơn việc véo mặt cậu.

Tiếng đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, Thư Niệm mơ mơ màng màng vươn tay ấn tắt, sau đó theo bản năng rờ rờ lên mặt mình.

May quá, không có sưng lên.

Quả nhiên chỉ là nằm mơ thôi.

Thời thơ ấu bị Tạ Viêm biến tấu trò véo mặt đã trở thành ác mộng dai dẳng, hại cậu đã gần ba mươi tuổi đầu, vẫn còn mất thể diện mà sợ hãi những ngón tay Tạ Viêm âu yếm.

Vừa nghĩ tới hôm nay tên kia sắp trở về từ Anh Quốc thì phản xạ có điều kiện mà mộng mị tới thuở bé.

"Không biết mấy năm không gặp hắn trở thành bộ dạng gì nữa." Cậu vừa lẩm bẩm vừa rời giường mặc quần áo. Hôm nay lão gia và phu nhân sẽ đích thân ra sân bay đón thiếu gia, mà cậu chỉ có thể theo lệ thường đến công ty làm việc. Nhà họ Tạ vẫn còn phân rõ tôn ti trật tự mà.

Ngay cả căn hộ cậu đang ở, cũng cách hơi xa nơi ở vợ chồng Tạ Phong.

Rửa mặt thay đồ tử tế xong, cậu lơ đãng bước ra ngoài, vừa đi xuống nửa đoạn thang gác chợt nghe thấy một tràng bát nháo.

Còn sớm tinh mơ, dưới đại sảnh hỗn loạn gì chứ?

"Thư thiếu gia, là thiếu gia đã trở về!"

"Hả?"

Cơ sở dữ liệu trong đầu còn chưa kịp xử trí thông tin bất ngờ này, người đã bị một vật thể bay chưa xác định đâm sầm tới, đến nỗi cậu phải giật lui bốn năm bước để giảm rung động, mới tránh khỏi cảnh nằm đo đất ngửa mặt lên trời.

"Tiểu Niệm~~~ người ta nhớ cậu quá đi mất."

Lưng Thư Niệm thình lình rét run một trận, ráng căng mắt đoán ra vật vừa nhào tới, à, không, người vừa lao tới gí mặt sát đến nỗi trông rõ mồn một. "Là Tạ Viêm sao?"

"Ghét hôn, dĩ nhiên là tôi rồi ~~"

Thật, thật buồn nôn...

Cậu cười khổ, kéo con bạch tuột đang dính trên người ra: "Bây giờ chẳng phải cậu còn ở sân bay chờ người tới đón sao?"

"Người ta muốn gặp cậu trước tiên mà, đã vậy lại gọi tắc xi không được, nên phải tự bon chen lên xe buýt đó ~ tôi đã đổi chuyến khứ hồi sớm hơn, mà quên báo mọi người mất tiêu. Rồi thì đợi không nổi, đã nói nhớ cậu mà... Tiểu Niệm, cậu có nhớ tôi không, nói nghe thử coi!"

Thư Niệm lại toát mồ hôi hột lạnh ngắt.

Tạ Viêm bây giờ đã nhỉnh hơn cậu hơn nửa cái đầu, cao ráo đẹp trai, mạnh mẽ đĩnh đạc, vài tháng nữa là tròn hai mươi lăm, thế mà vẫn chưa thôi làm nũng với cậu.

"Lão gia nhìn thấy cậu sẽ vui lắm đó."

"Kỳ quái nha, sao cậu không vui gì cả."

"Tôi, tôi đương nhiên là vui chứ!"

"Nhìn không ra đó..." Lại còn dẩu dẩu cái miệng.

Cậu đương nhiên là vui rồi, vui tới nổi không biết phải dùng vẻ mặt nào mới hợp, không biết nói sao mới khéo.

Chẳng qua là do từ nhỏ đến lớn cậu không phải kẻ giỏi lời ăn tiếng nói, tính nết lãnh đạm, cười to nói lớn là chuyện cậu chưa từng làm. Cho dù bởi vì mình đang bị đôi tay Tạ Viêm gắt gao quấn lấy mà tim đập muốn nổ tung ra, ngoài mặt cậu vẫn chỉ có thể mỉm nụ cười bình thản.

"Tiểu Niệm, tôi nói cậu nghe nè," Tạ Viêm đại khái là lâu lắm rồi không được xổ tiếng Hoa, nay cuối cùng cũng có dịp mở miệng, chả dại gì từ. Ngồi xuống gọi kẻ dưới dâng trà bánh điểm tâm xong, chờ khi người hầu vừa đi thông báo vợ chồng Tạ Phong thì nhanh tay tóm lấy Thư Niệm thao thao bất tuyệt. Vì quá gần, Thư Niệm cơ hồ cảm thấy trên mặt lấm tấm nước bọt.

"Cái gì?"

"Lúc ngồi xe buýt, tôi đã bẻ gãy ngón tay một người..."

"Hả?" Mới trở về đã bộc lộ khuynh hướng bạo lực, trước kia không phải chỉ véo mặt thôi sao? Đột nhiên lại biến thành vặn ngón tay? Thư Niệm thầm khiếp hãi, rụt vội bàn tay bị hắn cầm lại, "Sao vậy? Có người lấy trộm ví cậu ư?"

"Không phải," Như nhớ tới điều gì đó đáng căm thù lắm lắm, Tạ Viêm nhíu cặp lông mày dài lại, nhe răng nhe lợi, "Nó sờ trộm tôi! Chết tiệt, đồ biến thái..."

"Sờ..." Thư Niệm có chút lơ mơ.

"Là thế đó. Lợi dụng đông người tụ tập lén sờ mông tôi, tôi chộp ngón tay bẻ mạnh một cái, xương kêu cái rắc... Người kia ngay cả kêu đau cũng không dám."

Thần lực bẩm sinh của tên này vẫn không thay đổi chút nào. Thư Niệm cười khổ một tiếng: "Đâu cần hung hăng dữ vậy, tuy cô ta có làm quá một chút, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là con gái..."

"Gái nào? Cha đó là thằng dê già đầu hói à nha! Tiểu Niệm à, không lẽ cậu hông biết cái gì gọi là đồng tính luyến ái sao?"

"A, đồng..." Thư Niệm run lên một chút, nửa ngày mới gượng cười, "Biết chứ. Thời đại này rồi, chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

"Biến thái chết bà! Tôi ghét nhất đồng tính luyến ái," Tạ Viêm nhíu mày dữ dội hơn, "Đàn ông với đàn ông? Bệnh hoạn thấy ớn! Lúc làm tình không thấy ghê tởm sao? ... Ôi thôi... Tôi hết muốn dùng điểm tâm..." (choài, anh nói 1 câu em nó bùn tới thiên thu lun)

"... Dù sao cũng ăn một ít đi, đặc biệt làm cho cậu đó, hơn nữa thời gian ướp các thành phần chuẩn bị trước sau mất gần cả tháng đấy." Thư Niệm đẩy cái đĩa sứ đến trước mặt hắn, nâng cặp kính còn chưa trượt xuống của mình (chắc em nó lo tới vã mồ hôi, tội lỗi). "Cậu ăn trước đi, tôi lên lầu lấy cho cậu mấy thứ."

Tuy lòng đã sớm biết, nhưng nghe hắn thẳng thắn nói ra, cậu vẫn không khỏi thấy chút hy vọng may mắn mình từng lặng thầm ấp ủ sao quá nực cười mà cũng thật đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro