Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản #dathien_ngontinh

Bất ngờ nho nhỏ (1)

Trời trong xanh, mây trong vắt, gió thổi rì rào, quang cảnh tấp nập, đúng là cả không gian và thời gian đều lý tưởng, nếu không làm bây giờ thì quả là uổng phí hết sức.

(...)

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần chờ tin từ cậu chủ."
"Cám ơn cậu, tôi biết."

(...)

Hít một hơi sâu, Lâm Phong liền nắm chặt lấy tay Hy Nhã  mà kéo vào xe, lại không quên ghé vào tai cô mà thủ thỉ rằng:
"Chúng mình cùng nhau đi dạo em nhé!"
"Cái gì, giờ này thì sao đi được?"
"Được chứ sao không?"
"Bộ anh quên mình rằng mình đang phải làm "nhiệm vụ"?"
"Chuyện đó tính sau, còn giờ mình thích thì mình cứ làm trước đã!"
"Nhưng mà..."
RÍT
Lời chưa kịp thốt hết thì chiếc Ferrari xám xanh của Lâm Phong đã xông thẳng vào xa lộ mà phóng như tên.

Cái tính khí thất thường, nghĩ sao làm đấy thật khó mà thay đổi, khiến Hy Nhã cũng chỉ biết thở dài, mà quen dần thì lại thấy có phần đáng yêu đôi chút.

Khoảng một phút sau, lại đúng như tiên liệu, cả một đoàn xe gắn máy màu đen đang ráo riết đuổi theo Lâm Phong đã bắn tốc độ như bay trên đường.

"Thấy chưa, bị phát hiện rồi kìa."
"Chuyện thường như ở huyện, được thì em cứ tiện tay lấy khẩu bắn tỉa đang nằm trong ngăn mà nhắm."
"Rồi, rồi, em biết, thuộc tọa độ nào?"
"Cứ cự ly năm, góc tám mươi, lực sáu mươi, hơi chệch bên tay phải một chút."
"Đã rõ."
Mà khoan, sao khẩu bắn tỉa này lại nhẹ hơn hẳn bình thường thế? - Hy Nhã chỉ biết thầm nghĩ trong bụng nhưng vì tình thế căng thẳng nên cũng chẳng muốn hỏi anh làm gì.

Một phát

Hai phát

Ba phát

Ba trong số sáu tên cầm lái đã gục.

"Sao anh không xài đạn mà lại xài kim gây mê?"
"Không phải như vậy sẽ thuận lợi hơn rất nhiều à? Lại sau này đỡ mất công phải dọn dẹp "rác"."

Nói xong, Lâm Phong thoáng nở nụ cười, lại tiện tay vuốt nhẹ lên môi Hy Nhã mà quệt ngang qua một cái. Chả biết hành động này đã là lần thứ mấy trong ngày rồi nhỉ.

Cái anh này, đang toan tính gì trong đầu thế không biết? - Hy Nhã chỉ biết thầm nhủ rồi bỏ qua, vì cô biết mình sẽ chẳng bao giờ đoán ra được, mà cô thiết nghĩ rằng mình cũng chẳng cần đoán, vì điều duy nhất mà cô muốn, anh đã luôn trao cô đầy đủ, từ cử chỉ cho đến lời nói, đều như muốn hét lên rằng anh thật sự yêu cô, yêu cô đến nồng nàn, sâu đậm.

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro