Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản #dathien_ngontinh

Bất ngờ nho nhỏ (2)

KÍT

Lâm Phong thắng xe thật lớn trước sảnh của công ty Hy Vũ. Toán người đuổi theo phía sau giờ cũng mất tăm không còn một bóng. Nhưng khung cảnh trước mặt Hy Nhã đây phải khiến cô đớ người ra, rồi lại quay sang mà nhìn anh ngao ngác:

"Nơi này mà anh cũng dám đến? Bộ anh muốn chết thiệt hả, không phải đã nói là chỉ đi tản bộ thôi sao?"

"Xin lỗi bé cưng. Là lỗi tại anh khi anh quên chưa nói, nhưng quả là có người mời chúng ta đến đây để đi dạo trên sân thượng. Chết hay không thì anh không biết, nhưng nếu được chết cùng em thế này thì quả là phần phúc đời đời mà Lâm Phong anh được hưởng."

"Cái anh này, nói linh tinh gì thế, anh mà chết là em sẽ đi yêu người khác liền...ưm"

Đôi môi của Hy Nhã vừa thốt ra đã ngay lập tức bị Lâm Phong cuốn lấy, rồi cắn một phát thật mạnh khiến khe môi đang ướt át kia phải chảy máu, tạo thành một vệt đỏ trên môi, mà đối với Lâm Phong, điều đó lại khiến anh vô cùng mê mẩn.

"Suỵt...em đã là của anh rồi, thì anh quyết sẽ không giao em cho ai cả, nên em hãy chuẩn bị, vì dù có chết, Lâm Phong anh cũng sẽ nhắm vào em mà ám cả đời."

Nói xong, Lâm Phong lại cúi xuống liếm lấy chỗ anh vừa cắn, rồi hôn lên tay, lên trán, lên cằm, lên cổ cô. Hai bàn tay vuốt nhẹ lên má cô rồi cố định cả gương mặt cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, rồi anh nói:

"Nên bé cưng, hãy cùng anh bước vào, nhé!"

(...)

Công ty Huy Vũ vốn tấp nập nay lại vắng tanh đến mức kỳ lạ. Huy Nhã còn chưa kịp định tâm suy nghĩ thì đã bị Lâm Phong kéo lấy vai mà chỉ về hướng bảng với dòng chữ đỏ "Exit" (lối thoát):

"Cổng phía Đông đó có một cầu thang bộ hướng lên tầng thượng, em cứ lên thẳng rồi đợi anh trước, anh xử lý xong đám lâu la sẽ ngay lập tức đuổi theo sau."

Hy Nhã nghe xong liền nắm lấy cổ áo Lâm Phong, kéo anh hạ thấp người xuống, lại nhằm lấy môi anh mà hôn thật sâu, rồi cắn thêm một phát thật đau, tiện tay giáng luôn cho anh một cái bạt tay vào ngay bên má trái, đúng là lần nào cũng đau đến điếng người như vậy.

"Anh biết điều thì phải quay trở lại BẰNG MỌI GIÁ! Còn cái tát và vết cắn này thì xem như để giúp em nhận dạng, khỏi lo bị ai mang mặt nạ lừa."

"Chứ không phải là nhằm trả đũa anh khi nãy?"

Hy Nhã le lưỡi cười trêu anh rồi cứ nhằm hướng Đông mà tiến tới.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hy Nhã cố tình làm như vậy. Vì biết bao lần cùng anh vào sinh ra tử, với cái tát và nụ hôn mà cô đã trao anh đó, cô chỉ có một mong muốn duy nhất, là khao khát anh hãy trở về bên cô, dù anh còn sống hay đã chết đi chăng nữa.

"Quả đúng em là người phụ nữ mà anh chọn."

Lâm Phong cũng mỉm cười một cái rồi lại đi thoắt về sảnh phía Tây, nơi có đám người mặc áo đen đang đợi sẵn...

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro