Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản #dathien_ngontinh

Bất ngờ nho nhỏ (4)

Thế mà chuyện duy nhất anh làm cũng chỉ là lén lút theo đuôi cô. Dù chưa hề tiếp cận cô, lại chỉ ngóng cô từ xa mà quan sát, thế nhưng tâm khí toả ra nơi anh lại hệt như mãnh thú đang canh giữ miếng mồi, chỉ chờ chực đến ngày để xơi tái.

Mà mãnh thú này, một khi đã xác định con mồi thì sẽ không dễ dàng để nó chạy thoát. Vậy nên, hễ ai dám "đụng tay" vào cô đều sẽ bị anh truy lùng tận tay mà bắt tận mặt. Và danh sách "đụng tay" xấu số đó tính luôn cả những tên mà cô chỉ vô tình đụng phải lúc đi tàu điện. Kể ra cũng thấy tội, khi bọn chúng chỉ lỡ to tiếng quanh co với cô đôi chút, thế mà qua ngày hôm sau đã bị anh sai quân đi uy hiếp cho một trận ra trò.

Cách "chăm sóc" của anh dành cho cô còn kỳ lạ hơn cách mà anh xử lý tụi "đụng tay" vào cô nữa. Chẳng những anh dám làm giả chìa khóa, mà đôi khi anh còn đích thân lẻn vào, chỉ để đặt trên bàn ăn của cô dăm ba hộp cơm miếng bánh, lại thêm việc anh hay mua "trúng" món ăn thuộc hàng hiếm, phải gân cổ xếp hàng dài để chờ, nên những lúc thế này, bảo cô thấy không vui sao được. Rồi lâu lâu, anh lại lên hứng trộm vặt một số đồ của cô khiến cô thật không biết nên xử trí làm sao. Nói thẳng ra thì hành tung của anh sẽ được xếp ngang hàng như mọi kẻ biến thái vô lại khác, nhưng sao cô lại thấy kẻ biến thái này không hề phiền hà hay quấy nhiễu, bởi có lẽ chính cô cũng bị gã làm cho đầu óc ra ngu muội rồi.  

Nên quả nước chảy đá mòn, anh bám dai quá làm cây tùng như cô cũng có ngày phải xiêu đổ.

Chỉ có một điều duy nhất nơi anh mà cô thấy bực, chính là anh có gan dám theo dõi, thế mà lại không có gan lại gần. Điều này khiến dòng máu mafia trong cô lại nổi dậy, thật khó lòng kiềm chế.

Được, anh không vào hang, thì cô sẽ ra khỏi hang mà vồ lấy mãnh thú như anh vậy. Và thế là mối quan hệ không tên của cô và anh được bắt đầu sau lần cô phục kích anh tại nhà, lúc anh hay lẻn vào như thường lệ.

Vậy là đêm đó, cả hai mới nhận ra rằng, không những tâm mà ngay cả cơ cũng hòa hợp, dù chưa từng đụng chạm nhau trực tiếp, thế sao lại thấy đỗi thân quen. Đúng là duyên mệnh trời ban có khác!

Rồi lại sau ngày hôm đó, đột ngột y hệt như lúc cô rời bỏ gia tộc, lần này, cô cũng quyết từ bỏ sự nghiệp hình sự để chạy theo trai, một phần cũng vừa hay cô đang chán, một phần cũng vì cô biết rằng tìm được người hợp cạ như anh không hề dễ.

Thế là cô nộp đơn xin rút lui khỏi nghiệp hình sự, may mà được gia thế anh chống đỡ, nên việc rút ra cũng chẳng có trở ngại gì, lại tiện tay xóa luôn hồ sơ cũ của cô, xóa luôn cả cái tên Hy Tuyết đã từng gắn bó với cô suốt hai mươi bốn năm trời ròng rã, để rồi được anh trao cho cô một mật danh mới. Thế nên, đối với cô, cái tên Hy Nhã mà anh đã trao đây là điều vô cùng quý giá, đáng trân trọng. Mà anh cũng thuộc dạng biết trái phải trước sau, nên dù đã trao tên mới cho cô, anh vẫn quyết giữ họ cô như cũ, xem như cũng coi trọng dòng tộc đã sinh ra cô, quả ra sẽ là chàng rể có hiếu, nếu bố cô không căm thù tộc anh đến vậy.

Mà càng đi theo anh lâu, thì cô lại càng hứng thú với công việc anh mà đang đảm nhiệm, thế là năn nỉ ỉ ôi mãi mới được anh huấn luyện cho, rồi cứ thế mà cô được tham gia trợ giúp anh trong việc trở thành điệp viên mật thuộc phía nhà họ Lâm, hòng ngăn cản bọn máu mặt gia thế hay có sở thích quỵt hợp đồng. Có lẽ công việc này thích hợp với cô hơn, cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán, vì chí ít, cô đã có Lâm Phong bên cạnh.

Còn về phía bố cô, chưa kịp vui mừng lâu vì tin cô từ bỏ nghiệp hình sự, thì nay ông lại nhận được cú sốc sau khi biết việc cô dám xóa bỏ hồ sơ cũ mà lập nên mật danh mới, đã vậy còn dám kết thân với tiểu tử Lâm Phong thuộc dòng họ Lâm kia. Hẳn là bố cô tức đến sôi máu, nên sau lần bắt gặp anh tại bữa tiệc hôm đó cùng với cái bạt tay dành cho anh để làm "quà tặng", cô vẫn chưa hề được bố liên lạc lại lần nào, không chừng ý muốn giết anh cũng là thật, vì quả ra cô là người biết rõ tính ông hơn ai hết.

(...)

Haiz, lại suy nghĩ vớ va vớ vẩn, dù bố cô có muốn giết anh Phong đi chăng nữa, thì cô đây cũng sẽ không để ông toại ý, cùng lắm thì chỉ có nước chết cùng anh mà thôi - Hy Nhã tự trấn an rồi lại liếc nhìn vào chiếc đồng hồ quang năng mà Lâm Phong tặng. Một tiếng đã trôi qua mà anh vẫn chưa tới, lẽ nào...

RẦM

Khoang cửa nơi Hy Nhã đang trốn đột nhiên bị đánh tung ra. Hy Nhã còn chưa kịp phản ứng thì đã trông thấy hai tên đeo mặt nạ đang tiến tới. Cô vừa định ra thế để đánh phản kích thì đã bị một bàn tay to lớn chộp ngang lấy miệng từ phía sau, rồi dùng khăn tẩm thuốc mê mà nốc vào mũi cô, khiến toàn thân cô trở nên choáng váng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lâm...Lâm Phong...em...

Lúc này Hy Nhã chẳng còn biết phải suy nghĩ gì, chỉ biết gào tên của Lâm Phong trong tiềm thức mà ngất lịm đi, để mặc cho vòng tay to lớn kia ôm chầm lấy. Vòng tay săn chắc của kẻ mà ở khóe môi đã mỉm cười tự khi nào đã nhấc bổng Hy Nhã trong tay, miệng lại không ngừng thốt ra những lời mà chỉ riêng kẻ đó thấu:
"Đã đến lúc rồi, dù em không muốn cũng trốn không được."

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro