Chương 5 - kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản #dathien_ngontinh

Bất ngờ nho nhỏ (5) - Kết

(...)

"Này, theo em thì kết hôn sẽ như thế nào nhỉ?"
"Sao giờ anh lại hỏi chuyện đó?"
"Thì hỏi cho biết, để sau này anh còn tính nữa."
"Hừm, anh đã hỏi thì em cũng nói thẳng cho anh hay, lúc còn làm trinh sát hình sự, em đã từng tận mặt chứng kiến rất nhiều mối tình vụng trộm, mà người chịu đau khổ nhiều nhất thì lại là người hay hành xử mù quáng, thế nên mới có mấy vụ án chỉ vì ghen tuông vớ va vớ vẩn mà làm hại cả đời người."
"Ý em là gì?"
"Thì chẳng phải sao, kết hôn vốn chẳng qua cũng chỉ là việc ràng buộc cả hai trong một mối quan hệ hợp đồng, không hơn không kém, lại còn kèm theo điều khoản trói buộc. Cũng tương tự như việc mà hai chúng ta đang làm đây, kẻ nào phá vỡ hợp đồng trước, chẳng phải kẻ đó sẽ phải trả giá đắt?"
"Nhưng nếu cả hai đều không phá vỡ hợp đồng, thì hoá ra lại được món hời đấy."
"Em...thật sự không biết...chỉ sợ chúng ta sẽ phải trả giá rất nhiều."
"Em yên tâm, vì nếu là em, thì giá bao nhiêu anh cũng tình nguyện trả."

(...)

Một cảm giác nặng nề bao trùm khắp người. Hy Nhã giờ đây nửa mê nửa tỉnh, lại đột nhiên hồi tưởng về đoạn đối thoại với Lâm Phong cách đây hơn một năm về trước.
Kết hôn sao, bao nhiêu năm gắn bó cùng anh, có được tính là bền vững hơn cả kết hôn không? Kết hôn liệu có đem lại cho cô và anh hạnh phúc, cô và anh sẽ được lợi ích gì qua cái "hợp đồng vô thời hạn"?
Vì trải qua biết bao nhiêu vụ án liên quan đến vấn đề lục đục trong hôn nhân, nên đối với Hy Nhã, việc kết hôn cũng không phải điều mà cô cho là mặn mà hay cần thiết.
Cô và anh quen nhau được chín năm, tính luôn cả khoảng thời gian lúc cô còn tham gia vào chuyên án. Dù có ràng buộc hay không, thì chỉ riêng việc sống cùng anh đã khiến cô thấy đủ.
Nhưng quả thật, đó cũng chỉ là lý do cô tự đặt ra để ép mình từ bỏ việc kết hôn. Vì điều khiến cô lo ngại nhất đây, lại chính là việc phải để Lâm Phong đối mặt với bố, cũng là cái giá mà cô sợ anh sẽ liều mình trả.
Bố cô, tuy hiền dịu với cô là thế, nhưng dòng máu mafia trong người ông lại không cho phép ông được mềm lòng trước bất cứ điều gì liên quan đến lợi ích của gia tộc.
Việc ông ghét tộc họ Lâm là việc hiển nhiên, xưa nay trong giới đều biết, nên nếu cô và Lâm Phong có ý định kết hôn thì ngay cả cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh nữa.
Chính việc do dự trong thân tâm lẫn vấn đề với bố cô đã trở thành chất xúc tác, khiến cô chôn giấu việc kết hôn sâu vào trong đáy lòng. Không kết hôn cũng không sao, miễn cô có anh là đủ.

"Không được, bây giờ lại không phải là lúc nghĩ về những chuyện đó."

Hy Nhã tự nhủ rồi lại gắng gượng thân mình, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ cảm thấy cả tâm và thân đều nặng nề. Đôi lúc lại có có cảm giác như đang bị thứ gì đó ma sát thật mạnh vào mặt, xen lẫn thêm tiếng ù ù đến chói cả tai.
Nhưng trong vô vàn cái lạ, lại có một điều rất đỗi thân quen, là hơi ấm từ đôi môi, mà với cô dù có chết cũng không quên được.
Hy Nhã vừa ráng mở mắt, thì đã bắt gặp ngay khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong đang kề sát mặt cô, môi chạm môi, rồi lại tách ra, ngước nhìn cô, nở một nụ cười trìu mến.

"Rốt cuộc em cũng tỉnh, chỉ có tí thuốc thôi, sao mà hôn mê sâu thế?"
Hy Nhã còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết lắp ba lắp bắp vài câu chữ:
"Cái...cái gì? Đây là đâu? Rồi...rồi còn anh, sao lại mặc đồ như thế?"
"Em dậy nhìn thử xem, sẽ biết ngay thôi mà."

Được Lâm Phong đỡ dậy, Hy Nhã mở to cả mắt ra, rồi lại liếc nhìn xung quanh mà quan sát.
Thân thể cô giờ đã được Lâm Phong dùng tay phải của anh mà siết chặt, nên không thể tự do di chuyển. Tay trái bên kia thì lại nắm chặt lấy dây thang của chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng trên không trung, ngay phía lầu trên thuộc công ty Hy Vũ. Nhìn xuống phía dưới là cả đoàn người mặc áo đen đang không ngừng hò hét. Gia phong này thật chẳng còn ai khác ngoài họ Lâm nhà anh. Thoáng xa xa, cô còn thấy cả bố lẫn mẹ anh cũng đang vẫy tay chào cả hai ở bên dưới.
Hy Nhã trong lúc ngơ ngác lại quay sang nhìn bộ quần áo mà cả cô và anh đang mặc.
Ôi, là chiếc đầm trắng tinh mà cô đã từng vô tình liếc qua khi đi ngang tiệm cưới Dạ Thủy.
Còn Lâm Phong thì trông thật lịch lãm với bộ com-lê trắng mà chỉ chú rể mới có cơ hội được mặc.

"Cái...quái gì thế này?"
Hy Nhã chẳng còn biết nói gì hơn ngoài việc thốt ra những lời lẽ phát xuất từ tâm can đang buồn vui lẫn lộn.
"Em biết rồi còn hỏi, đến giờ em phải kết hôn với anh đó, mà cũng sắp kỷ niệm chúng mình mười năm rồi, coi như làm lớn luôn một thể."
"Anh... điên thật rồi hả? Anh muốn kết hôn ngay bây giờ? Rồi còn ngay tại công ty Hy Vũ? Đúng là nghiệp chướng! Anh quả là điên rồi Lâm Phong! Anh điên rồi..."

Tiếng la hét của Hy Nhã lại ngay lập tức bị đôi môi của Lâm Phong chặn đứng. Ghì cô thật sâu vào lòng, Lâm Phong liền vội trao cho cô một nụ hôn nồng thắm, y hệt như lúc mà cô đã trao cho anh khi bất ngờ đột kích anh.
Chính cô, ngay khoảnh khắc đó, cũng khiến anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, làm cho anh xoay sở không kịp, chỉ biết phó mình cho bé thỏ hoá sói. Nên giờ đây, chính anh sẽ là người lấy lại quyền uy, mà trả lại cho cô cảm xúc y hệt như lúc anh đã nhận được từ cô khi ấy. Quân tử nhà anh thuộc dạng nhớ dai, trả thù cô mười năm sau vẫn chưa muộn.
Và tất nhiên, chuyện này, anh sẽ không bao giờ để cho cô biết.

Dây dưa một hồi lâu trên môi cô, dù thật chẳng muốn rời xa, nhưng Lâm Phong rốt cuộc cũng phải dứt ra trong luyến tiếc, rồi lại tranh thủ lấy tay mà vỗ về vào lưng của cô thỏ con vừa bị mãnh thú như anh dọa đến sợ.
"Bình tĩnh nào bé yêu, từ từ từng chút một, phải để anh hấp thụ từng câu từng chữ em nói đã."

Không hề có một tiếng trả lời, nhưng bù lại, hành động của cô đã thay cô trả lời cho anh tất cả. Cả người Hy Nhã run lên, gương mặt của cô cứ cúi ghì vào ngực anh, khiến cả khuôn ngực của anh thấm đẫm nước. Lâm Phong nhẹ nhàng nhấc gương mặt vẫn luôn dựa vào lồng ngực anh lên, chỉ để thấy khuôn nhan luôn kiên cường ngày nào của cô, giờ đang đầm đìa trong nước mắt.

"Anh...anh...đồ hiểm độc...dám dùng chiêu này với em...Anh có biết, rằng em đã lo lắng cho anh đến như thế nào không...ngỡ đâu anh gặp chuyện...lại còn dám mạo hiểm đến nơi này...hic hic"

Nhìn cô thỏ bé nhỏ của anh, lúc nào cũng mạnh mẽ, giờ lại trông vô cùng yếu đuối, khiến lòng Lâm Phong vừa vui thoả mãn đến tột độ, thật là, sao cô lại khiến anh yêu cô nhiều như thế.
Anh muốn cô, muốn độc chiếm mọi thứ của cô, muốn cô thuộc hoàn toàn về anh, cả về tâm tư lẫn thể xác.
Chỉ cần có người đụng đến cô, dù là cố tình hay vô ý, thì với anh đã là điều không thể chấp nhận. Huống hồ chi lại thêm việc anh là người được quản giáo trong gia uy có truyền thống quy củ, việc kết hôn, dù sớm hay muộn, đều là việc vô cùng hệ trọng và cần thiết.
Thế nên chỉ việc sống chung với nhau với anh vẫn là chưa đủ.
Anh muốn cùng cô danh chính ngôn thuận, lại càng muốn rêu rao cho cả thế giới biết rằng, Hy Nhã là của anh, và mãi mãi chỉ thuộc về mình anh, nên anh mới rắp tâm bày ra hạ sách đây để lừa lọc cô như vậy.

"Rồi rồi, anh biết, anh xin lỗi, nhưng nếu anh không làm vậy, thì đời nào em chịu mặc áo cưới."
Nói xong, anh hôn lên giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt của cô.
"Đã nói em rồi, anh ở đâu thì em sẽ ở đó, dù cả hai có phải chết đi chăng nữa."

Cô chỉ còn biết nhìn anh mà cười, quả thật anh chính là mãnh thú đã vồ lấy cô, không cho cô con đường thoát.

"Anh đúng là đồ vô sỉ, còn chẳng cho em cơ hội từ chối."
"Nếu em dám từ chối, thì thà anh giết em rồi thắt cổ tự tử luôn cho rồi, nhưng chí ít ra, anh lại không muốn cả hai cùng nhau mạo hiểm như vậy."

Mà anh nói mạo hiểm là đúng, vì dù có tự tin đầy mình, đâu đó nơi anh vẫn nơm nớp lo sợ, sợ lời phát ra từ cô, dù chỉ có một phần trăm là từ chối thôi, vẫn đủ khiến anh ngờ vực, vì lỡ như cô thật sự từ chối, thì nhất định anh sẽ không chịu nổi, mà hành động y hệt như lời anh đã nói. Anh quả đúng là yêu cô đến điên dại.

Còn về phần Hy Nhã thì khi nghe đến đây cô lại muốn bật cười. Cô biết rõ sự bất an của anh chứ. Thật đúng là, có mãnh thú nào lại nhát gan như anh không.
Hệt như lúc mà anh theo đuổi cô, anh có gan theo dõi cô, vậy mà đến khi tới với nhau, thì cũng chính cô phải là người đích thân chủ động, vì anh quả thật không có gan mò tới.
Nhưng cũng chính vì tính cách này của anh lại làm cho cô thấy yêu anh hơn cả.
Có lẽ chính tình yêu điên dại đến biến thái mà anh dành cho cô đã khiến cô quên đi những lo âu về kết hôn vẫn thường khiến cô trằn trọc.

Haiz, dù cô cũng chẳng biết kết hôn với anh thì sẽ được lợi ích gì, nhưng nếu anh đã mong muốn tới mức đó, thì cô chỉ đành biết thuận theo anh vậy. Chỉ cần thấy anh vui là cô hạnh phúc rồi. Quả đúng là anh đã "huấn luyện" cô hơi kĩ.
Nhưng khoan, vẫn còn một điểm uẩn khúc mà cô còn chưa giải đáp.

"Sao anh lại quyết định tổ chức ở đây? Anh không biết điều này sẽ kinh động tới ai à? Vậy mà anh vẫn dám?"
"Chà, nói sao nhỉ, cái này thì..."

Anh chưa kịp hết lời thì một tiếng vang từ dưới sảnh vọng lên:
"Nha đầu nhà ngươi hay cãi chày cãi cố, chờ đó đi, cưới về không hợp nhau thì ngươi ráng mà chịu."
"Bố..."

Hóa ra đoạn hội thoại của cả hai đã được truyền xuống sảnh thông qua chiếc micro được cài lên vạt áo của Lâm Phong. Vậy là toàn bộ đoạn hội thoại xấu hổ của cả hai khi nãy đã được mọi người nghe hết, rồi còn tiếng hôn chùn chụt nữa...
Tức khắc cả mặt Hy Nhã ửng đỏ lên, chỉ còn biết liếc nhìn Lâm Phong rồi đánh vào lồng ngực anh tới tấp.

Vậy khoan, chẳng lẽ bố cô lại là người đồng ý cho anh tổ chức đám cưới? Chuyện hoang đường gì thế này?
Hy Nhã không ngừng há hốc miệng, chỉ biết nhìn Lâm Phong mà trong lòng tràn ngập nghi vấn. Không biết giữa anh và bố đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.

"Lát về anh liệu hồn mà kể cho em nghe đấy."
"Biết rồi thưa bà xã."
"Ai cho anh gọi em là bà xã, em còn chưa đồng ý cưới anh đâu."
"Chà, nếu vậy thì..."

Chưa kịp cho Hy Nhã chuẩn bị tinh thần, Lâm Phong đã ôm chầm lấy cả hai mà thả rơi mình xuống đoàn người phía dưới.

"Lâm Phong anh đúng là điên thật rồi a a a"
"Vậy em hãy nói mau, nói rằng em muốn làm vợ anh, không thì cả hai sẽ cùng chết ở đây vậy."
"Được được, em đồng ý, em đồng ý, cu li hay vợ anh gì cũng được!"
"Vậy là tốt, vì anh cũng vậy, với em đã luôn là vạn lần đồng ý."

Cuộc trao đổi điên cuồng trong không trung vừa vặn đi tới hồi kết khi chiếc dù hình trái tim được bung ra từ phía sau của Lâm Phong, ngay lúc anh ôm ghì lấy cô rồi chạm nhẹ vào chiếc nhẫn đã được đặt trên ngón áp út của cô từ khi nào.

Quả đúng là anh còn chẳng cho cô cơ hội để từ chối, vì đến cả nhẫn kết hôn, anh cũng thay cô đặt vào tay nốt, có kéo cách mấy cũng không ra được. Lâm Phong, anh đúng là mãnh thú độc tài!

Đoàn người bên dưới lại được phen xào xáo vì màn kết hôn quá bá đạo, có một không hai của cặp điệp viên nhà họ Lâm.
Ai nấy đều hò reo, đặc biệt là đám loi nhoi nhà họ Lâm, họ vốn dĩ đã quá thông thạo tính cách của Lâm Phong, nên cũng đoán ngay rằng anh sẽ có khả năng làm như vậy, còn chuẩn bị sẵn giường cứu hộ.
Cả bố mẹ anh lẫn đến bố mẹ cô đều được phen thở phào, quả đúng hai đứa này là cặp trời sinh, thích liều lĩnh, không gả cho nhau thì chẳng biết còn ai chịu nổi.

Hy Nhã ngày hôm nay quả được một phen hú hồn hú vía, nếu không chết vì nhiệm vụ, thì chắc cũng có ngày cô sẽ lên cơn đau tim chính do sự quái đản của chồng mình.

(...)

Sau khi giúp Hy Nhã đáp đất an toàn, trong lúc mọi người đang còn nháo nhào chạy đến, Lâm Phong đã kịp rót vào tai của cô những lời mật ngọt:
"Em biết không, nếu em cưới anh, thì em sẽ được danh chính ngôn thuận mà trở thành mẹ của con anh, rồi cả thêm bà của cháu anh nữa."

Chà, đúng là vậy nhỉ. Quả thật trước đây, cô chưa từng nghĩ tới. Nếu có một đứa con y hệt như Lâm Phong thì không biết gia đình nho nhỏ của cô sẽ rộn ràng tới mức nào.

Có lẽ, kết hôn cũng là một điều bí ẩn mà cô phải cùng anh giải đáp, nhưng chỉ cần có anh, cô có tự tin rằng cả cô và anh sẽ cùng nhau làm được.

Thật cám ơn anh vì "bất ngờ nho nhỏ", vậy hẹn chờ anh trong một "bất ngờ lơn lớn" khác nhé!

#Còn

Đã đến phần kết của truyện ngắn này rồi, sẽ còn thêm một phần phiên ngoại nữa, không biết có ai có hứng thú muốn xem cuộc đối đầu của Lâm Phong và bố Hy Nhã ra sao không ta 🤔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro