Chương 5 : Hắn quả là đang đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý của Văn Lược bỗng nhiên nhăn nhó xoay người theo sát Vệ Sanh nói gì đó, được cho phép liền chạy sang giúp An Trình Điển. Sắc mặt Văn Lược lập tức trở nên không tốt, người này có phải thầm mến An Trình Điển hay không dợ ?

-"Tay của An Trình Điển bị thương, cô ta qua hỗ trợ." Vệ Sanh giải thích.

Văn Lược mới nhớ tới ban ngày An Trình Điển giúp hắn đỡ một đao, trộm liếc mắt sang nhìn một cái, vừa lúc An Trình Điển cởi áo lộ cánh tay, nơi bị thương đã bầm tím cả lên.

An Trình Điển không chú ý thấy Văn Lược đang nhìn, mãi cho đến khi đưa tay lấy điện thoại trên bàn, kết quả cầm không được, "Ba" một tiếng di động rớt xuống. Văn Lược lúc này mới phát hiện, tay hắn hình như bị rất nghiêm trọng. Nhưng mà bị nghiêm trọng như thế , sao lúc nãy có thể chịu đựng lâu như vậy ?

Nghĩ đến đây, Văn Lược có chút ngồi không yên. Có điều ngại Vệ Sanh ở đây, hắn sẽ không thể qua đó hỏi. Vài lần xoay đầu nhìn An Trình Điển, đối phương giống như không muốn tìm mình chịu trách nhiệm.

Không khí trong phòng hóa trang có chút kỳ lạ, ngay cả trợ lý cũng cảm thấy thế, sao hai người này lại không nói lời nào vậy?

Sắc mặt của Văn Lược không tốt lắm, cúi đầu để Vệ Sanh tùy ý làm gì thì làm. Ở đây nhiều người như vậy, hắn cũng ngại qua xin lỗi linh tinh các thứ với An Trình Điển, lúc đó không nói, giờ nói thì thấy thật sự giả tạo.

Thật vất vả đợi tháo phục trang xong, Vệ Sanh đi ra ngoài lấy xe, Văn Lược ấp úng định mở miệng.

-"... Tay cậu, không sao chứ?"

-"Hửm ?"

An Trình Điển tay đang cầm di động bỗng nhiên buông xuống, như có điều suy nghĩ nhìn Văn Lược.

-"Tôi thấy cậu, tay không có sức cầm đồ ." Văn Lược thật sự không muốn nói trực tiếp.

-"Tôi còn có tay kia mà." An Trình Điển lại cầm di động lên.

-"Một bàn tay không thể làm được hai chuyện." Trợ lý nói chen vào, "Đã trễ thế này, anh không gọi người đến đón sao? Một tay còn định lái xe?"

-"Trễ thế này còn gọi người tới không tốt lắm! Trợ lý và đại diện của tôi rất yêu cái giường ."

An Trình Điển còn đang khởi động tay, Văn Lược ánh mắt liền đi theo chuyển động kia, hắn nhớ An Trình Điển có nhiều bạn bè trong giới lắm, không đến mức không ra giúp hắn đi ?

-"Đi theo anh làm việc cũng thật hưởng phước!" Trợ lý nhanh nhẩu nói, "Không bằng tôi đưa anh về ?"

-"Được rồi! Tôi đưa cậu về!"

Văn Lược nhịn không được chen vô, trợ lý kia mới lấy bằng lái chưa quen thuộc đường đi, hắn cũng không muốn thấy tin tức trên báo ngày mai đăng An Trình Điển chết vì tai nạn.

-"Hả?"

An Trình Điển cười như không cười nhìn Văn Lược, "Cậu đưa tôi về?"

Thật ra vừa nói xong Văn Lược đã hối hận, tại sao hắn phải lắm miệng làm gì, thật ra có thể để Vệ Sanh đưa về mà! Nhưng mà làm vậy thì không đúng cho lắm....

-"Quên đi, đã trễ vậy rồi, cậu cũng mệt, tôi về một mình được." An Trình Điển cười cười, từ chối Văn Lược, kết quả là, móc tay vào túi lấy chìa khoá ra thì lại làm rơi.

-"Tôi nói để tôi đưa cậu về."

Văn Lược nói xong, xoay người nhặt chìa khóa của người ta lên rồi đi nhanh ra ngoài.

An Trình Điển đứng sau lưng hơi cong khóe miệng, sờ sờ vết thương trên cánh tay, vết thương này cũng thật có giá trị.

An Trình Điển vừa bước lên xe, Văn Lược liền hối hận, mình nhiều chuyện thật....

Để trợ lý đưa về cũng được, hơn nửa đêm trên đường ngay cả 1 cái xe cũng không có, xem thế nào cũng dễ dàng xảy ra chuyện.

Nhưng mà hiện tại chuyện này không phải là mấu chốt, mấu chốt là... người ngồi ở ghế phó lái làm hắn vướng bận.

-"Cậu có thể chuyên tâm nhìn phía trước hay không?"

Văn Lược nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

-"Lái xe là cậu mà."

Ý An Trình Điển là cậu mới là người lái xe, tôi không cần phải nhìn phía trước.

-"Vậy cậu có thể nhìn ra ngoài!" Văn Lược cứng rắn nói, "Cảnh đêm cũng không tệ..."

-"Không bằng cậu!"

An Trình Điển nhỏ giọng nói, có điều vẫn là nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía cửa sổ.

Văn Lược không nghe thấy câu kia, nhưng mất ánh nhìn của An Trình Điển, hắn thoải mái không ít, có điều loại xe này quá nhỏ, không gian phong bế tối quá mức, đặc biệt hai người này còn chưa bao giờ ở chung, ngay cả muốn mở miệng nói chuyện cũng không tìm ra chủ đề, Văn Lược thật sự muốn biết, vì cái gì rõ ràng hai người là người xa lạ, như thế nào lại bị người khác hiểu lầm là bạn tốt?

Không thể tin nổi.

Điều này thật làm cho người ta bất an, hiện tại cho dù An Trình Điển không nhìn hắn nữa nhưng bàn tay vẫn căng thẳng đầy mồ hôi.

Đàn ông ở cùng nhau sẽ không thể có cảm giác kỳ lạ này đi !

Cơ mà rõ ràng đối phương không còn nhìn bên này nữa, nhưng tại sao người kia lại có thể nhìn chăm chăm bên ngoài được nhỉ ?

An Trình Điển có vẻ thực chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghiêng người, đụng phải cánh tay, đau đến mức mặt cũng phải vặn vẹo . Tay Văn Lược cũng run lên một chút, xe cũng nháy mắt va chạm mạnh, An Trình Điển lại nhìn qua.

Văn Lược bị nhìn tới nhăn nhó mặt mũi, đàn ông đối với việc lái xe có một loại kiêu ngạo khó có thể tưởng tượng được, Văn Lược cảm thấy mình tốt tính đưa hắn về, mà còn bị hắn nhìn kỳ thị, lập tức rống lên :

- "Nhìn cái gì, tôi lấy bằng lái ba năm rồi."

"Ừ!" An Trình Điển nhìn hắn nở nụ cười.

"Cậu ừ là có ý gì? Khinh thường tôi?"

Văn Lược bị An Trình Điển kích động, thái độ trở nên mất lý trí, "Có muốn tôi cho cậu về nhà bằng tốc độ vũ bão không?"

-"Ha ha !" An Trình Điền càng thêm tươi cười, cười càng thêm thâm.

-"Ha ha là có ý gì?"

Văn Lược rất không thích, thật sự đạp chân ga.

-"Ừ~~~" An Trình Điển kéo dài giọng nói, "Cậu muốn ngày mai hai chúng ta lên trang đầu?"

-"Trang đầu cái gì?"

Văn Lược có chút căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước, chân ga đã thả một chút, hắn là người cẩn thận cả đời, cho dù đèn đỏ cũng chưa từng dám vượt, bây giờ lại chạy vượt tốc độ, còn là tự nguyện. Hắn có thể không căng thẳng sao?

-"Cậu nói thử xem, tôi và cậu đêm này cùng chết vì một vụ tai nan xe cộ, ngày mai báo chí có phải sẽ đăng tôi và cậu đi tự tử không?" Nói xong An Trình Điển lấy tay vuốt tay Văn Lược, ánh mắt đầy buồn nôn, còn rất thâm sâu.

Văn Lược cả người tê rần, buông ra chân ga, phanh lại ngay lập tức. An Trình Điển nếu không thắt dây an toàn chắc đã đụng trúng kính thủy tinh đằng trước. Dùng tâm trạng của Văn Lược hiện giờ mà nói, hắn chính là muốn An Trinh Điển đụng trúng kính thủy tinh đằng trước. Nhưng hiện tại An Trình Điển chẳng những không có chuyện gì, mà còn tủm tỉm cười ăn đậu hủ Văn Lược.

-"Cậu đi phía sau ngồi cho tôi!"

Văn Lược hung hăng cúi người đẩy An Trình Điển vào cánh cửa.

-"Này... Đừng quậy! Tôi đau thật đó!"

An Trình Điển bỗng nhiên cúi người ôm cổ Văn Lược, đầu hắn đặt ở trên vai cọ cọ không ngừng, "Tiểu Lược, người ta buồn ngủ, không muốn ra đằng sau!"

Vừa nói vừa méo mó cọ tới cọ lui, Văn Lược ghê tởm muốn phát ói cả ra, nhưng An Trình Điển lại dán trên người hắn, đẩy cũng đẩy không ra, sao giờ mới phát hiện con người này còn có mặt làm nũng này ?

-"Buông tay!" Văn Lược điên lên rồi.

Người trên lưng ôm thật chặt, vừa làm nũng vừa chơi xấu, Văn Lược giãy không ra.

-"An Trình Điển!"

Văn Lược tạm dừng một chút, trấn an chính mình, hít một hơi thật sâu, sau đó chuẩn bị hung tợn đẩy người kia ra, không nghĩ người trên lưng bỗng nhiên không nhúc nhích.

Kêu một tiếng, vẫn không nhúc nhích! Quay đầu vừa thấy, tên chết tiệt này dám ngủ quên!

Người đã ngủ nên cũng im lặng không ít, cũng ngoan không ít, Văn Lược chỉ hơi giãy liền thoát ra, người trên lưng thật tự nhiên ngã vào ghế nặng nề ngủ thiếp đi.

Nhanh như vậy liền ngủ, sợ là thật sự mệt đến ngất rồi. Văn Lược tuy rằng rất muốn đá tỉnh người kia, nhưng nhìn thấy bộ dạng say ngủ của hắn lại không đành lòng, An Trình Điển rốt cuộc cũng khiến hắn có chút tình người.

Hầy ~

Cam chịu số phận lại cúi người đẩy đầu của người kia dựa vào cửa xe, nhẹ nhàng khởi động xe lại, bình ổn mà chạy tiếp.

Văn Lược cảm thấy bản thân đêm nay tổng cộng làm hai chuyện sai, một... là đồng ý đưa tên chết tiệt này về nhà, hai là không nhẫn tâm đánh thức hắn.

Hiện tại Văn Lược đang thoải mái lái xe, mà người kia lại hông hề biết, mình chẳng khác gì con heo.

Văn Lược tức nghẹn ở ngực, thở không được thật khó chịu.

Bọn họ đi quay phim điện ảnh và truyền hình, tất nhiên sẽ ở lại khách sạn, khách sạn của Văn Lược do tổ kịch sắp xếp, còn An Trình Điển thì hắn không rõ lắm, cho nên xe chạy ở trên đường một vòng lại một vòng, nếu An Trình Điển là nữ, vậy việc hắn đang làm quan trọng vô cùng.

Hắn có cần thiết phải đối xử với một người đàn ông như vậy không?

Bọn họ ngay cả bạn cũng còn chưa tính.

Văn Lược tuyệt đối sẽ không nhận An Trình Điển là bạn của hắn. Cho nên nhất định sẽ không đưa An Trình Điển về khách sạn của mình. Nhưng mà cũng không thể cả đêm lái xe ở bên ngoài. Cho dù hắn có thể lực, xe cũng không chống đỡ nổi.

Đành phải chịu đựng tìm khách sạn gần đây. Dừng xe lại, An Trình Điển còn đang ngủ, tựa như heo chết. Văn Lược nghĩ, nếu hiện tại quẳng đại hắn ở đây, sợ là sẽ bị người ta khiêng đi mất cũng không phát hiện ~

Đêm khuya chỉ có một điều tốt đó chính là ít người, Văn Lược mất rất nhiều sức mới kéo được An Trình Điển ra. Một đường y cố sức đỡ người đang ngủ say vào khách sạn . Tại khách sạn, mỹ nữ lễ tân liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ, kinh ngạc không nói nên lời.

-"Một phòng!"

Văn Lược cúi đầu đem giấy căn cước ra.

-"Đúng rồi, thật đó! Là thật!"

Ngoài sảnh các cô gái đều điên lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Văn Lược.

Văn Lược cười khổ, nhân vật của công chúng được hưởng các loại ưu đãi, tất nhiên cũng phải thừa nhận mỗi ngày cũng trở thành quái vật bị mọi người vây xem.

-"... Đây là An Trình Điển sao?" Mỹ nữ tiếp tân đột nhiên hỏi.

Văn Lược cũng không biết có một sức lưc mạnh mẽ nào từ đâu bay tới, một phen đem đầu An Trình Điển ấn vào ngực mình, che đi khuôn mặt mặt. Cho dù là bị nghi ngờ, Văn Lược cũng không muốn mọi người biết hắn và An Trình Điển đi mướn phòng. Cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó, nhưng lại thật cố chấp rr.

Trên trán Văn Lược mồ hôi đổ xuống.

-"À ừm..." Tiếp tân còn muốn nói cái gì đó.

Văn Lược lộ ra nụ cười hoàn mỹ,

-"Có thể cho tôi thẻ phòng không? Tôi muốn lên phòng."

Quả nhiên mỹ nam kế hữu dụng, Văn Lược thoải mái lấy được thẻ phòng, bước vào thang máy, thật lâu sau mới thở nhẹ ra. Người trong lòng bỗng nhiên động đậy, Văn Lược vội vàng đè lại.

-"Buông tay."

Thanh âm của An Trình Điển chậm rãi từ lồng ngực hắn truyền đến, tinh thần căn bản không giống như người vừa mới tỉnh ngủ.

-"Không được, trong thang máy có camera!"

Văn Lược thật cố chấp, lúc này căn bản không nói tới cái gì cẩn thận hay không cẩn thận, cảnh giác dị thường này là từ đâu tới?

-"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo." An Trình Điển tựa như đang cười, hai tay bỗng nhiên ôm Văn Lược, đầu hoàn toàn dựa vào ngực hắn.

Văn Lược dùng sức đỡ, miệng hung hãn hỏi,

-"Cậu... cái gì... lúc nãy đã... tỉnh rời?"

-"Cậu đoán đi!"

Người trong lòng không biết xấu hổ còn cọ tới cọ lui, một bên cọ một bên đặt tay sau lưng hắn.

-"Cậu quậy đủ chưa!"

Văn Lược nhìn chằm chằm con số trong thang máy, răng nanh cắn lại, càng cắn càng lợi hại.

"Chưa đủ!"

An Trình Điển luồng tay vào trong áo Văn Lược, một tấc một tấc châm ngòi, ngón tay đặt trên người Văn Lược cảm nhận được cả nhiệt độ.

"Đinh"

Tiếng thang máy mở ra, một con quái vật lớn bị đá ra ngoài, trong hành lang khách sạn phát ra tiếng thét thảm thiết.

-"Văn Lược, tay của tôi muốn đứt rồi!" An Trình Điển kêu lên ôm tay đi theo sau Văn Lược.

-"Cho chừa!" Sắc mặt Văn Lược khó coi, mở cửa phòng,

-"Vào trong!"

An Trình Điển rất có tinh thần nhìn Văn Lược, cười đến rất đắc ý. Văn Lược bỗng nhiên có cảm giác mình là một thằng ngốc, vì không muốn đánh thức An Trình Điển, hắn đã lái xe chạy mấy vòng, còn đi tìm chỗ ở rồi khiêng tên kia về phòng. Lúc hắn làm tất cả mọi việc, người này có phải đang trốn trong bóng tối trộm cười mình?

Văn Lược đã gần mất đi sự kiên nhẫn, lấy thẻ phòng và chìa khóa xe thảy vào người An Trình Điển, xoay người muốn đi.

Văn Lược đúng là tự chui đầu vào rọ, loại người nhàm chán này tùy ý vứt hắn ở đâu đó trên đường là quá khách sáo rồi, nếu biết hắn xấu xa như vậy, Văn Lược tuyệt đối sẽ thần không biết quỷ không hay vứt hắn ở hoang sơn dã linh nào đó rồi.

-"Hả? Muộn thế này cậu còn đi đâu ?"

An Trình Điển nghiêng đầu tựa vào cánh cửa, bộ dạng như tình nhân nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập mờ ám cùng nhu tình.

Văn Lược không để mình bị xoay vòng vòng, hắn hận không thể lập tức biến mất ngay lúc này. Nhưng ngay khi hắn xoay người, trên lưng đầy căng thẳng, hắn bị một lực mạnh mẽ kéo vào phòng. Cửa bị An Trình Điển một cước đá đóng lại, Văn Lược còn chưa đứng vững, thân thể đã nặng nề bị đặt trên cửa. Mặt An Trình Điển đưa sát lại gần.

-"Không cho đi."

Thanh âm khàn khàn của An Trình Điển phát ra làm cho lòng người phát hoảng.

-"Cậu không có tư cách đòi hỏi tôi!"

Tâm trạng Văn Lược không tốt, bây giờ bị gây sức ép, hắn thật sự mệt sắp chết rồi, người này nếu lại khiêu chiến hắn, hắn sẽ khó giữ được mình mà không đánh người.

Cho nên mới nói cừu ngoan cũng có thể cắn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro