Chương 6 : Tôi thích cậu !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Như thế này! Có hay không có tư cách ?"

An Trình Điển bước lên phía trước một bước nhỏ, thân thể hai người gắt gao dán cùng nhau, gần đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.

Ngực Văn Lược căng thẳng, tim đập mạnh không theo quy tắc, hắn không cao bằng An Trình Điển, tầm mắt chỉ đến mũi của An Trình Điển, chính là cái được truyền thông ngợi khen "Chiếc mũi hoàn mỹ nhất" đang gần ngay trước mắt, khoảng cách làm cho người ta cảm thấy không được an toàn, Văn Lược có chút không chịu nổi cúi đầu.

-"A!

Bỗng nhiên cái mũi đau nhức. An Trình Điển dám cắn mũi hắn,

-"Cậu có bệnh à?"

-"Đúng đó!" Bản thân An Trình Điển không hề tự giác liếm liếm môi.

Nhà ngươi muốn chết.

Văn Lược một giây cũng không muốn ngốc với đối phương nữa. Một bên thúc thân thể cồng kềnh của An Trình Điển, một bên cảnh cáo  :

- "An Trình Điển tôi cảnh cáo cậu..."

Mới nói được một nửa, miệng Văn Lược liền bị ngăn chặn. Hơi thở mạnh mẽ của đối phương đập vào mặt, sức lực lớn đánh vào làm cho Văn Lược nhất thời mất đi khả năng phản ứng. An Trình Điển dám hôn hắn, à không, cưỡng hôn!

Hắn lại không phải con gái, bị đối xử như vậy tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.

Văn Lược giơ tay lên, đấm một quyền vào ngay bụng An Trình Điển.

An Trình Điển phát ra tiếng kêu đau đớn, lại quá phận ngậm đầu lưỡi Văn Lược, đầu lưỡi liếm qua khoang miệng của hắn, khiến cho Văn Lược một trận run rẩy, hắn dùng sức đẩy ra, cánh tay bị nắm trực tiếp áp qua đỉnh đầu, một chút cũng không thể nhúc nhích.

Trong đầu Văn Lược nảy ra một câu hỏi, ủa tay thằng cha này không phải bị thương sao?

Nhưng mà trọng điểm không phải ở chỗ này.

Văn Lược khó khăn giãy dụa thoái khỏi hôn môi của An Trình Điển, không thể so sánh An Trình Điển ở phương diện này, đối với Văn Lược mà nói, mình vẫn chưa đạt tới mức thành thạo. Chỉ là bị người ta đối xử quá đáng như vậy, cho nên tính tình nóng nảy như Văn Lược rốt cuộc cũng bạo phát.

Chờ thời điểm An Trình Điển rút về, Văn Lược không chút do dự đấm vào bụng An Trình Điển một quyền. Một quyền này chính là oán khí tích lũy cả đêm nay, An Trình Điển bị đau dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống đất.

-"Tôi đã cảnh cáo cậu rồi!"

Văn Lược đút tay vào túi, mu bàn tay đau đớn nói cho hắn biết, một quyền kia quả thật không nhẹ. Hắn vừa nghĩ lại cảm thấy lo lắng.

-"Cậu tự lo cho mình đi, tôi đi đây!"

Câu cuối cùng cho đối phương đi. Văn Lược không chút do dự xoay người.

-"Tôi thích cậu!"

Tay vừa đụng tới nắm cửa, sau lưng truyền đến thanh âm của người vì đau đớn mà trở nên kỳ lạ. Bước chân khẽ dừng, sau đó bỗng nhiên xoay người, ánh mắt đối diện An Trình Điển.

Trong lòng hắn hiện tại đang do dự, do dự chính là phải mắng An Trình Điển "Bệnh thần kinh" hay là hỏi hắn thích mình từ khi nào?

Thật ra so với nói với đối phương, ở thời điểm này mà lại đi có suy nghĩ đó, mới thật là kỳ lạ!

Có điều sau khi nhìn An Trình Điển, Văn Lược liền hối hận, lúc nãy đi là xong rồi, còn nhiều chuyện xoay đầu lại làm gì. Ánh mắt tội nghiệp của An Trình Điển thoạt nhìn tựa như Văn Lược phụ hắn. Cũng không biết làm sao có một cỗ ác khí ập tới, Văn Lược bước tới trước mặt An Trình Điển hung hăng đá một cái, sau đó bỏ lại ba chữ "Bệnh thần kinh" theo lẽ thường, rồi mở cửa ra bỏ đi.

An Trình Điển ngồi dưới đất dở khóc dở cười, hành động ngây thơ này chỉ có người hiểu Văn Lược mới biết là hắn không hề có ác ý, chỉ là tâm lý phản ứng thông thường, hắn đại khái đã sớm muốn đánh mình rồi.

An Trình Điển một tay chống đầu cười khổ, Văn Lược đi rồi hắn mới kêu lên một tiếng, cởi áo khoác, cánh tay đã muốn sưng thành cây củ cải, hôm nay hắn nhịn không dễ tí nào.

Gian nan lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho người đại diện của mình, thuận tiện liếc nhìn tên khách sạn, báo địa chỉ, sau đó ôm cánh tay tựa vào vách tường.

-"Văn Lược, nếu cậu biết tay tôi thật sự bị chặt đứt, cậu có đau lòng không?"

Nếu thật sự, vậy thì đáng giá! An Trình Điển cười khổ...

Văn Lược trở lại khách sạn của mình, trời cũng hửn sáng, hắn nằm thẳng cẳng ở trên giường không có biện pháp bình phục. Là một nhân vật của công chúng bị thổ lộ như vậy cũng là chuyện bình thường, ngay cả những fan nam, hắn cũng có rất nhiều, nhưng lại bị gặp phải fan cuồng. Hiện tại hắn hoàn toàn có thể dùng bốn từ này để hình dung hành vi của An Trình Điển, sau đó còn được nghe thổ lộ, mọi chuyện kinh thế hãi tục hắn đều đã trải qua. Thảo nào An Trình Điển thường xuyên có những hành động với hắn, làm cho người ta khó có thể lý giải.

Được ảnh đế thích, hắn... có phải hay không nên cảm thấy vui vẻ ? Hay cần phải đứng ở lập trường đàn ông cảm thấy ghê tởm ? Nhưng Văn Lược có thể thẳng thắn nói, hắn không cảm thấy ghê tởm. Chỉ cảm thấy An Trình Điển cái đồ đáng ghét này, không liên quan gì tới hắn . Càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng ngủ không được, trừng mắt đến lúc khó chịu, Văn Lược mới bắt đầu buồn ngủ.

Thời điểm Vệ Sanh từ phòng kế bên sang gọi người, Văn Lược đang ngủ say, bị người ta dựng dậy, mắt không mở ra nổi, chứ đừng nói quầng mắt có bao nhiêu thâm. Xem tình huống hiện tại, bộ dạng này là không có cách ra phim trường. Vệ Sanh chỉ tiếc luyện sắt không thành thép, bỏ lại người, đến phim trường giải thích với đạo diễn.

Nhờ An Trình Điển, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đi quay phim Văn Lược được ngủ ngon giấc, mở mắt ra đã là buổi chiều, rửa mặt vài cái rồi hắn gọi đồ ăn Trung Quốc, sau đó ngồi trên ghế salon vừa ăn vừa xem TV.

Vì tiết kiệm thời gian, Vệ Sanh cùng đạo diễn thương lượng, hôm nay vừa lúc đem kịch bản quay buổi tối ra quay cho hết. Buổi tối còn phải quay, nghĩ đến đây Văn Lược tính tình trẻ con ôm lấy chăn lăn lộn.

-"Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một ngày đã là hạn độ lớn nhất rồi. Nếu chậm trễ tiến độ, công việc tiếp theo của cậu cũng sẽ bị kéo dài." Vệ Sanh đưa cho hắn chén trà.

-"Ừ."

Văn Lược khó khăn ngoan ngoãn gật đầu. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào TV không rời, hắn có một thói quen dị thường, xem TV chỉ xem tin tức giải trí, quan trọng là hắn muốn xem người ta ở đâu sẽ bị phóng viên viết bậy để hắn tránh xa. Cho nên hắn được xem là một trong những ngôi sao trong sạch nhất. Toàn bộ tin tức chủ yếu đều là tin tốt.

Đang xem tin tức giải trí, bỗng nhiên mắt mở to, "An Trình Điển quay phim bị thương, rạng sáng được đưa vào bệnh viện!"

Vệ Sanh cũng nhìn thấy, quay đầu nhìn chằm chằm Văn Lược.

- "Tối qua cậu đưa hắn về nhà, cậu đánh hắn?"

-"Tôi không có..."

Văn Lược vội vàng phủ nhận, càng phủ nhận thanh âm lại càng nhỏ, hắn tối hôm qua đúng là có đánh An Trình Điển, nhưng mà, quyền kia, không đến mức phải vào bệnh viện đâu.

-"Rốt cuộc vẫn Tiểu Càng thủ đoạn cao minh." Vệ Sanh thì thào nói, "Còn có chút thời gian, đi xem An Trình Điển đi. Tôi sẽ liên hệ với vài phóng viên."

-"Không đi!"

Văn Lược quyết đoán từ chối.

-"Phải đi!"

Vệ Sanh kiên định không cho Văn Lược từ chối. "Mọi người đều biết hắn là do quay phim của cậu mà bị thương, nếu cậu không đi, cậu muốn phóng viên với fan hâm mộ sẽ nghĩ như thế nào?"

-"Tôi không muốn đi!"

Thái độ Văn Lược cũng rất kiên quyết, trải qua chuyện tối hôm qua, hắn còn chưa chuẩn bị kịp để đối mặt với An Trình Điển chết tiệt đó.

Ý đã quyết, Văn Lược tính toán qua loa coi như xong, "Anh đại diện cho tôi đi đi. Dù sao có tấm lòng là được rồi."

-"Không được, ở trước mặt người khác, hắn đều luôn quan tâm tới cậu, cậu và hắn rốt cuộc có quan hệ ra sao đi nữa, ít nhất truyền thông cũng biết hai người là bạn tốt, nếu cậu không đi sẽ không hợp lẽ, coi như là vì sĩ diện đi."

Giới giải trí là vậy, nói đến nói đi đều là vì vẻ bề ngoài! Vệ Sanh muốn Văn Lược đi cũng là vì điều đó, cho nên vẫn là Văn Lược phải đồng ý.

Tối phải quay phim nhiều nhưng Văn Lược vẫn phải đi bệnh viện. Trước cửa bệnh viện phóng viên tụm năm tụm ba một đám , Văn Lược xem được tin tức biết, phóng viên đều bị người đại diện của An Trình Điển chặn ở ngoài cửa, nói An Trình Điển cần một không gian yên tĩnh để tịnh dưỡng.

Nếu cần một không gian yên tĩnh để tịnh dưỡng, thì cần gì phải thông báo cho truyền thông.

Lúc Văn Lược đến hiện trường, phóng viên và fan hâm mộ đã ở trước cửa bệnh viện rất đông. Thấy hắn đến, liền có một đám vây lại.  Các loại câu hỏi chen chúc nhao nhao, Văn Lược cười chào hỏi với phóng viên, phóng viên hỏi hắn, An Trình Điển vì làm khách mời cho phim của hắn mới bị thương, hắn có ý kiến gì không.

Hắn nở nụ cười, sau đó phóng viên bị người gạt ra để hắn đi vào trong. Trong lòng cảm thấy vấn đề được hỏi thật là không có trình độ, An Trình Điển bị thương hắn có thể có ý kiến gì? Vui sướng khi người gặp họa?

-"Văn Lược, Văn Lược, An Trình Điển bị thương. Anh có cảm thấy đau lòng không?"

Không biết ai bỗng nhiên hô một câu như vậy, hắn như bị điện giật dừng lại một chút, câu này hẳn không phải là phóng viên hỏi. Sau đó hắn nhìn đằng sau liền thấy một người giơ ảnh chụp hắn và An Trình Điển ôm nhau ở lễ trao giải.

Hắn sửng sốt một chút, chỉ kịp liếc mắt nhìn một cái liền bị kéo vào trong bệnh viện.

Phóng viên bị nhốt ở ngoài cửa, trong đầu Văn Lược hiện rõ hình ảnh ảnh chụp lúc nãy, đây đều là fan của An Trình Điển, tại sao lại giơ ảnh chụp hắn cùng An Trình Điển chứ?

-"Lúc nãy... ảnh chụp lúc nãy...?" Văn Lược hỏi Vệ Sanh.

-"Cái gì?" Hiển nhiên lực chú ý của Vệ Sanh là giúp Văn Lược mở đường, không có chú ý tới điều này.

Tới trước cửa phòng bệnh, Tiểu Càng đang ở ngoài cửa nghịch di động, nhìn thấy Vệ Sanh và Văn Lược tới, sắc mặt không tốt lắm đáp, "Hắn đang ngủ, không được vào nhiều người."

-"Nếu không cần nhiều người, vậy..." Văn Lược thật tự nhiên đón lời Tiểu Càng.

Vệ Sanh và Tiểu Càng đồng loạt trừng mắt nhìn Văn Lược. Văn Lược bất đắc dĩ, do dự vài giây, hít một hơi sau đó đẩy cửa vào.

Tên An Trình Điển kia lại dám đang ngủ, Văn Lược đi qua dạo một vòng cũng không thấy đối phương tỉnh, Văn Lược nhàm chán đưa đầu sát lại, phát hiện An Trình Điển ngủ có vẻ rất sâu, sâu đến mức người tới cũng không phát hiện.

Bộ dạng thật đúng là không tồi, chăm sóc da cũng rất tốt, có chút chênh lệch với lưu truyền "mỹ nam không có góc chết" trên mạng, Văn Lược khó chịu trừng mắt nhìn người đang ngủ, sau đó nghiêng đầu nhìn cánh tay bị thương của An Trình Điển, cánh tay đã được bọc thạch cao, Văn Lược gõ hai cái, thạch cao cứng rắn phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ở trong lòng thầm nói câu xứng đáng.

Sau đó đứng thẳng người, khách sáo nói:

-"Tôi cũng tới thăm cậu rồi. Cho nên... Bây giờ tôi phải đi."

Văn Lược nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ vừa mới quay người đi , tay đã bị kéo lại.

-"Nếu đã đến, sao không ngồi một chút?"

Tiếng nói còn có chút khàn khàn, có vẻ như cổ họng An Trình Điển rất khô, Văn Lược thuận tay kéo một bên chăn qua, thấy người kia phục hồi tinh thần liền cảm thấy bản thân nhiều chuyện, liền vội vàng rụt tay về. An Trình Điển phát ra tiếng cười, Văn Lược nghe được cảm thấy rất không vui.

-"Ai muốn ngồi!"

Văn Lược gạt tay An Trình Điển ra, nhưng lại bị bắt lấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy An Trình Điển quả nhiên là ảnh đế , có thể giả bộ ngủ mà lừa hắn.

- "Cậu... Cậu đã tỉnh lúc nào?"

"Lúc cậu đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân." Ánh mắt An Trình Điển rất có tinh thần, hoàn toàn không giống vừa mới tỉnh ngủ. Văn Lược càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

-"Sao? Không hài lòng với khuôn mặt của tôi?"

An Trình Điển chưa chịu buông tay Văn Lược.

-"Tôi bề bộn nhiều việc. Hôm khác tới thăm cậu." Văn Lược khách sáo từ chối người bệnh trên giường .

Nhưng An Trình Điển cũng sẽ không để mình bị thiệt , Văn Lược chỉ cảm thấy một quái lực dị thường từ tay đi xuống, trời đất quay cuồng, chỉ nghe một tiếng ầm, hắn liền bị nhấn xuống giường An Trình Điển.

Lúc hắn biết cái gì nện hắn xuống giường, theo bản năng tránh đi nhưng lại bị tay bó thạch cao của An Trình Điển đè lấy. Giãy dựa sắp được, An Trình Điển lại như bạch tuộc vùng lên, Văn Lược hoàn toàn giãy không ra.

Hai người đang ở vị trí đối diện nhau, An Trình Điển nghiêng đầu nhìn Văn Lược, sau đó thật tự nhiên dúi đầu vào cổ hắn.

-"Tay của tôi đau quá."

"Buông!" Văn Lược không có tâm tư nghe hắn ở trong này làm nũng.

-"Nó gãy rồi."

An Trình Điển tiến đến trước mặt Văn Lược, miệng hơi hơi mở, bộ dạng đáng yêu kia bị Văn Lược một chưởng đánh một cái.

-"Cậu ít ở đây làm trò đi, nếu cậu không buông tay, thì đừng trách tôi cắn đứt tay kia của cậu!"

Văn Lược hung tợn uy hiếp.

-"Cưng cắn đi!"

An Trình Điển rất lớn mật đưa cánh tay tới trước mặt Văn Lược, vẻ mặt chắc chắn, hắn khẳng định Văn Lược sẽ không làm vậy.

Bị người ta chặn không dậy nổi rồi còn khiêu khích như vậy....Văn Lược nhoẻn miệng cười, sau đó không lưu tình há mồm cắn cánh tay An Trình Điển. Nhất thời đau quá, mặt An Trình Điển cũng vặn vẹo.

-"Trình Điển, em tới thăm anh nè!"

Bỗng nhiên ngoài cửa vọng vào một giọng nói nũng nịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro