Chương 26: Bí Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úy húy húy :3 

Truyện tới hồi sáng tỏ rồi, zui là zui qua zui :3 :3


Nói đến đây tôi cũng không còn hứng thú bàn tiếp về chuyện đó nữa, vì căn bản tôi biết rằng dù muốn hay không tôi cũng không thể moi thêm được tí xíu thong tin nào từ trên người hắn. Thay vì tốn thời gian nghĩ cách tra hỏi hắn thì tôi nên để dành công sức tiếp cận với nhóc quỷ thì hơn. Cái thằng bà tám đó sẽ không đánh mà khai tất tần tật những gì nó biết ra, tới lúc đó tôi sẽ dùng 800 ngàn thủ đoạn mà tôi đã học được từ mẹ già nhà mình mà hành hạ cái tên Bánh bao Cả Cần này. 

Hắn thấy tôi vừa chú tâm suy nghĩ lại vừa cười gian đúng mực thanh niên đến tuổi dậy thì thì lập tức đứng lên "về thôi, bé con!" Tôi cũng vội vàng đi theo hắn, cũng không nói gì thêm.

"Anh không về nhà à?" Hắn đưa tôi về đến cửa thì lại quay trở ra, tôi kéo ngón út của hắn lại hỏi. Hắn nhìn ngón út của mình bị tôi nắm rồi nhếch khóe miệng thành một đường cong nhỏ "Anh còn chút việc phải giải quyết, em nhớ ngủ sớm, đừng nghĩ lung tung nữa" "Nghĩ lung tung gì chứ? Anh mới là đứa hay nghĩ lung tung" Hắn cười cười xoay tay nắm lấy tay tôi. Tự nhiên trái tim tôi đánh bụp mấy tiếng như sắp rớt ra ngoài, tôi liều mạng hít thở mấy cái.

 Hắn cuối đầu áp mặt gần tôi hơn, ngón tay hắn cũng nhẹ nhàng vuốt lên má tôi "Bé con" Hắn dịu dàng gọi tôi một tiếng rồi chạm môi lên môi tôi. Tôi lập tức mím nhẹ môi lại nhưng không đẩy hắn ra. Hắn giống như đang thử, thấy tôi không bài xích liền một phân lại muốn một thước công thành đoạt đất. Tôi tá hỏa tam tinh liền nhắm mắt lại không dám phản kháng cũng không dám hợp tác với hắn. Nụ hôn của hắn rất ôn nhu, làm tôi mơ mơ màng màng.

Bỗng dưng tôi nhớ ra mình đang đứng trước cửa nhà, lỡ mà mẫu hậu nhà tôi nhìn thấy thì chỉ có nhảy song Thị Nghè mới rửa hết được tội lỗi của mình. Không! Một đời trinh tiết của tôi, một đời thủ thân như ngọc của tôi không thể vì hắn mà đánh mất được, tôi phải phản kháng, nhất định phải phản kháng. Nghĩ là làm, tôi quyết định cắn một phát vào cái lưỡi heo nhà hắn, nhưng khi tôi vừa chuẩn bị khép đôi hàm răng trắng sáng như quảng cáo kem đánh răng P/S thì hắn tự nhiên lại rời khỏi môi tôi. Tất nhiên với vận tốc ánh sáng tôi dùng để cắn hắn thì hai hàm răng của tôi không hề nể nang gì mà va vào nhau cạch cạch. Tôi lập tức bịch miệng lại nhăn nhó. Mà cái tên lòng lang dạ sói kia lại hết sức bình tĩnh mà mỉm cười

"Không cần phải mãnh liệt như vậy. Lần sau còn có cơ hội mà" Kèm theo một cái nháy mắt thần thánh độc quyền của hắn. Khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi đồ bánh bao Cả Cần thối nát!!!!!!!

Hắn nói xong thì vuốt tóc tôi "Ngoan, vào nhà đi. Anh phải đi đây" Tôi vội vàng mở cửa vào nhà không thèm nói với hắn thêm lời nào, nhưng lúc sắp đóng cửa tôi lại quay lại nhìn hắn "À mà..." Thấy tôi ngập ngừng, hắn đút tay vào túi quần nhìn tôi không nói gì, ý như chờ tôi nói tiếp câu của mình

Tôi nuốt nước miếng đánh ực rồi nhìn hắn "Mà thôi không có gì, anh đi làm việc đi" Hắn hơi nghiêng đầu nhìn tôi, dường như không đoán được tôi đang nghĩ gì, hắn khẽ thở dài khàn khàn nói nhỏ "Tin anh" rồi lên xe đi mất.

Đó là tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó, sau đó tôi nghe tin nhóc quỷ đi du lịch xa một thời gian nữa mới quay lại. Chuyện này nhất định có gì đó mờ ám, tôi quyết định kể hết cho hậu nhà tôi nghe

"Hưm, chắc chắn có gian tình"

"Gian tình gì?" Tôi há hốc mồm nhìn Nhi hoàng hậu

"Cái tên Ryan đó chắc chắn đang giấu giếm ngươi cái gì đó!" Nàng vừa nhai cơm cháy rao ráo vừa híp mắt thành một đương nhìn tôi

"Ta cũng thấy vậy, nhưng thành thật mà nói thì ta có gì để hắn phải giấu?" Tôi không cho là đúng đưa tay định lấy một phần cơm cháy cho vào miệng, còn chưa kịp đụng vào cái bịch thì đã nghe chát một tiếng chói tay. Tôi ôm bàn tay mếu máo "Có một miếng mà cũng không cho, uổng công ta nuông chiều nàng như vậy, vì một miếng ăn mà nàng dám đánh ta, bây đâu, lôi ra đánh 50 hèo, phế hậu, lôi vào lãnh cung!!!!!"

Nàng tán bốp vào đầu ta mấy cái "Khùng thì chết nhỏ đi nhá, sống chi chật đất!" Tôi thật sự là ngậm đắng nuốt cay, đành giấu nỗi buồn vào trong giọt nước miếng, uất ức nuốt xuống. Nàng liếc tôi một cái rồi nói "Hay ngươi thử điều tra chỗ Nhiên hoa khôi thử xem, biết đâu lại tìm hiểu thêm được nhiều việc!"

Tôi gãi gãi đầu "Chị ấy làm sao mà biết được việc này chứ, với lại..." Tôi còn chưa kịp nói xong thì nàng đã trề môi ra tám trăm thước "Xía, ở đó mà không biết!! Ta thấy trong mấy chuyện lùm xùm của ngươi, cái gì chị ta cũng biết. Chỉ có ngươi là hết lần này đến lần khác dâng mũi lên cho người ta dắt, lại còn đi theo mà cảm tạ người ta như thánh nhân cứu rỗi linh hồn sỏi đá..." (lược bỏ tám trăm chữ chỗ này)

Hậu nhà tôi nói đến hết sức hoa mỹ, nói đến mặt đỏ tai hồng mà tuyệt không văng ra một giọt nước miếng nào, quả nhiên là cao thủ, cực kì lợi hại!!! "Ừ thì ta cũng biết chị ấy biết nhiều, nhưng có biết cũng chỉ là những việc liên quan đến anh Minh, phía Ryan chị ấy làm sao nắm được?" "Ngươi cần gì hỏi phía Ryan, chẳng phải hắn nói anh Minh cũng biết việc này sao?"

Tôi à lên một tiếng, gật gù như thông suốt xong quay lại mạnh dạn hỏi nàng "Thì sao?"

Nàng không nói không rằng, trực tiếp cầm sợi dây thun buộc bịch cơm cháy thắt cổ tôi!

Tôi thật con bà nó tổn thương!!!

"Ngươi đừng tưởng ta không biết gì mà lầm nhá!! Những chuyện ngươi đã kể với ta, ta đều nhớ hết, ngươi cứ thử lôi chuyện cả cũ lẫn mới ra mà hỏi chị ấy! Xem thử thái độ của chị ta thế nào, ta biết ngươi là đứa đa nghi, chỉ là hay diễn trò giả ngây giả ngô. Những chuyện ngươi đã nghi ngờ thay vì phiền não một mình, sao không dứt khoát hỏi một lần cho rõ luôn đi?"

"Ặc ặc...Có..có thể bu...buông ra rồi nó..nói không?" Tôi bị siết tới thực quản cũng muốn ào ra ngoài rồi

"Ngươi không hỏi ta không buông!" 

Ta liều mạng vỗ vỗ vào tay hậu, ngược lại lại càng bị siết chặt hơn "H...hỏi..c...cái..gì...nha...?"

"Còn giả ngu? GIẾT!!!"

"Đừng...hỏi...hỏi mà... tỷ tỷ tha mạng gggggg"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chào em"

Nhiên hoa khôi mặt bộ váy màu xanh ngọc, dịu dàng thuớt tha ngồi xuống ghế cạnh tôi, nở một nụ cười dịu dàng "Chờ chị lâu chưa?"

"Dạ mới mọc có một nhánh rễ à chị!" Tôi cười hết sức vô tội, theo như hậu nhà tôi chỉ dẫn, tôi liền hẹn Nhiên hoa khôi ra để đàm đạo. Thật ra chuyện này tôi đã nghĩ tới nhưng thật sự tôi không thích làm việc này, đối mặt với chị làm tôi nhớ những chuyện liên quan đến anh. Mặc dù nó không làm tôi đau như trước nữa nhưng cảm giác vẫn không dễ chịu gì.

Nhiên hoa khôi cười ra một tiếng thật duyên dáng làm tôi hết sức ngưỡng mộ "Xin lỗi em nhiều nha"

Tôi cũng cười "Không sao, không sao!! À, em có chuyện muốn hỏi chị..."

Nhiên hoa khôi hình như đã sớm đoán được tôi sẽ hỏi điều gì nên bình tĩnh nhìn tôi "Đột nhiên chị rất muốn đi đâu đó náo nhiệt, mình đi chỗ nào vui vui một chút nha"

Tôi ngơ ngẩn nhìn mình bị chị dắt tay đi. Lúc quay đầu tôi cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.

Dường như không chỉ một.

Chúng tôi đứng giữa khu vui chơi dập dìu tiếng nhạc sàn cùng tiếng nói cười rộn rã. Chỗ này đứng kế nhau mà hét cũng chưa chắc gì đã nghe được tiếng nhau. Phải nói là chị chọn chỗ vô cùng phù hợp để trò chuyện thân mật mà!!

"Sao tự nhiên chị lại thích chỗ náo nhiệt này vậy?"

Nhiên hoa khôi cười nhẹ "Chỗ này mới nói được chuyện mà em muốn nghe"

Tôi cụp mắt, nhếch mép cười cười "Từ lúc nào mà chị bị người ta theo dõi vậy?"

"Không phải chị" Nhiên hoa khôi bỏ thêm một đồng xu vào máy đẩy xu, đồng xu lẫn vào trong đám đông lấp lánh phía trước.

"Mà là em"

Tôi mở to mắt nhìn chị, chợt cảm thấy buồn cười "Em thì có gì để người ta theo dõi chứ?"

Chị đưa tay vén lọn tóc đang vướn trên má ra sau tai, không nhìn tôi, tay vẫn tiếp tục thả từng đồng xu "Nếu chị nói hôm đó chuyện Ryan đính hôn là sự thật, em có tin không?"

Tôi chớp chớp mắt "Tất nhiên là không rồi"

Nhiên hoa khôi bật cười "Em hỏi anh ta rồi à?"

Tôi cười cười "Phải" Tôi chỉ trả lời đơn giản, đến lúc này tôi có cảm giác như mình đang đóng vai chánh trong phim kiếm hiệp Hongkong vậy. Kiểu hai đứa có một nội dung chính mà xà quần tới lui hết con bà nó nguyên tập phim mà vẫn chưa hỏi ra cái quỷ ôn gì hết, chưa kể còn tốn một đống nước miếng nói chuyện tào lao thiên địa nữa chứ.

Vì thế cho nên tôi dứt khoát hỏi thẳng "Chị đói bụng chưa?"

Vô ngay vấn đề chính!!

Nhưng rất tiếc cho cái đứa mập như tôi, vì chị tất nhiên là chưa đói, thành ra tôi liền lập tức vì đói mà nổi điên lên "Thành thật mà nói, từ trước đến nay em vẫn luôn nghĩ mình rất hiểu chị, nhưng dần dần em nhận ra chị như một cái giếng mùa xuân, bề mặt thì rất tĩnh lặng nhưng bên trong lại ẩn chứa nhiều điều thâm trầm"

Tôi nhìn phản ứng của chị, chỉ thấy chị cụp mắt xuống cũng không nói gì

"Lúc trước chuyện của anh Minh và chị, em biết được là do may mắn nghe được cú điện thoại đó. Nhưng trên thực tế em vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì. Mặc dù không dày dạn kinh nghiệm gì cả, nhưng em cũng không phải một đứa ngây thơ lại đi tin rằng vì không muốn em phát hiện ra hai người qua lại với nhau sau lưng em mà anh ấy đồng thời rời bỏ cả em lẫn chị"

Tay chị khẽ rung lên nhưng vẫn giữ nguyên động tác bỏ thẻ lặp đi lặp lại

"Lúc đó em chỉ mới là đứa con nít, anh ấy dụng tâm với em nhiều như vậy có thật chỉ vì có tình cảm với em hay không? Một người vừa có tiền vừa có quyền như anh ấy, sẽ có thời gian mà chiếu cố một đứa con nít như em sao? Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi"

Tôi chống tay đưa mặt sát bên tai chị, cười khảy "Vả lại đừng nói là vì em hiến máu cho anh ấy, vì thực tế chưa đủ 17 tuổi sẽ không thể hiến máu, anh ấy gặp em lúc em còn là học sinh lớp 10, em đủ điều kiện hiến máu sao?" Sắc mặt chị dần trắng bệt "Lúc đó thực tế em chỉ bước vào phòng lấy máu, chị y tá hỏi em đủ 18 tuổi chưa, em nói chưa, chị ấy chỉ vừa rút được một ít đã đẩy em ra ngoài, cho hộp sữa và cái bánh ngọt! Những chuyện đó là em có lỗi, em đã gạt anh ấy. Nhưng anh ấy cũng là gạt em"

Tiếng đồng xu loảng xoảng rơi xuống tràn ngập mặt đất, Nhiên hoa khôi gương mặt tái nhợt nhìn tôi "Em...sao em..."

Tôi cười, lúc này ngoài cười ra thì tôi biết làm gì bây giờ "Những chuyện em luôn giấu kín, em tự nhủ với bản thân rằng chắc vì duyên nợ nên anh mới gạt em để làm quen và ở bên em, vì thật ra nhóm máu của anh là nhóm O còn em là nhóm A. Làm sao em truyền máu cho anh ấy được? Nếu không nhờ một lần em tò mò lục bóp của anh ấy, thì đến bây giờ có lẽ em cũng chỉ nghĩ mình là người duy nhất không thành thật trong chuyện này"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro