Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Gần như mùa hè năm nào, Nam cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại.

     Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Băng, con bà Hồng.

     Nhà bà Hồng là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi.

     Nhưng xưa nay Nam chẳng bao giờ để nhỏ Băng vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Nam một tuổi nhưng Nam vẫn xem nó là đồ con nít ranh.

     Nhỏ Băng hay mặc bộ đồ vải hoa, thỉnh thoảng chạy qua nhà ông nó, lúc thì xin dì Liên cho nó hái măng tre ở bờ rào hoặc lang thang trong vườn hái nấm, lúc thì mượn cái siêu sắc thuốc bắc hay xin rơm về lót ổ cho gà đẻ.

     Nhỏ Băng còn chạy qua nhà ông nó vì nhiều lý do linh tinh khác nữa, nhưng Nam không nhớ hết.

     Nam chỉ nhớ là nó không bao giờ chơi với con nhỏ này. Có một quy ước bất thành văn giữa bọn con trai với nhau: đứa con trai nào chọc cho con gái khóc, đứa đó là anh hùng; còn đứa nào đánh bạn với con gái, đứa đó là đồ bỏ đi, không xứng đáng mặt nam nhi và dĩ nhiên bị bạn bè chọc ghẹo, xa lánh.

     Nam tất nhiên tự coi mình là anh hùng. Vì trước nay nó khiến cho nhỏ Băng khóc không biết bao nhiêu là lần.

     - Ê, mày đánh cắp chai xì dầu của nhà tao hả Băng?

     Chẳng hạn có lần, trước mặt thằng Đạt, Nam ra oai khi thấy nhỏ Băng cầm chai xì dầu từ trong nhà bếp của ông nó bước ra sân.

     Nhỏ Băng quay mặt lại, rụt rè:

     - Dạ, đâu có. Em hỏi mượn dì Liên mà.

     - Xạo đi mày! Mày hỏi mượn dì Liên sao tao không biết.

     Dĩ nhiên là Nam không thể biết. Vì dì Liên ở trong bếp, Còn Nam đang ngồi chơi với thằng Đạt trên bật thềm trước hiên. Nhưng nó vẫn nạt nộ nhỏ Băng như thể nó tận tay bắt quả tang con bé này đang lấy trộm chai xì dầu.

     Thấy Nam giở giọng ngang phè, nhỏ Băng đứng thộn mặt giữa sân, cái lưỡi thụt đi đâu mất.

     - Còn đứng ì ra đó nữa hả! - Nam lại gầm lên, rất ghê, như sắp phun khói qua lỗ mũi - Đem chai xì dầu trả lại cho nhà tao đi!

     Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mặt nhỏ Băng. Nó bị khép tội ăn cắp thật là oan ức quá. Đã vậy, lúc này có tới bốn con mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó ngượng chín cả người. Khi bạn không làm gì sai, nhưng bỗng có người kết tội bạn, còn người đứng bên cạnh không những không lên tiếng bênh vực bạn lại trố mắt ra nhìn bạn như nhìn một tên tội phạm, tự nhiên bạn có cảm giác bạn như là tội phạm thật. Nhỏ Băng đang rơi vào cảm giác tồi tệ đó. Thế là một tay nắm chặt chai xì dầu, một tay quẹt nước mắt, nó cúi đầu lầm lũi quay vào nhà bếp.

     Tự nhiên Nam thấy tội tội con nhỏ. Nó thấy nó ra oai như thế đủ làm cho thằng Đạt nhìn nó bằng cặp mắt lé xẹ rồi.

     Thế là Nam lại quát:

     - Thôi, tha cho mày! Tao cho mày mượn chai xì dầu đó. Đem về cho mẹ mày đi!

    Dĩ nhiên nhỏ Băng đâu có thèm nghe Nam. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đáng trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Nam nói thì nhỏ Băng chắc chắn cũng chẳng dừng chân.

     - À, mày dám bướng với tao hả? Tao... Tao... Tao...

     Nam vừa giận vừa thẹn, giận con bé cứng cổ không thèm nghe lời nó và thẹn với thằng bạn đang thô lố mắt chứng kiến cái cảnh đó, cho nên Nam cứ ngắc ngứ mãi vẫn không nói được hết câu.

     Đúng lúc Nam định rượt theo cốc đầu con nhỏ này một cái cho hả tức thì dì Liên đột ngột xuất hiện trước cửa bếp.

     Mắt dì mở to khi thấy nhỏ Băng cầm chai xì dầu quay lại:

     - Ủa, sao cháu không đem chai xì dầu về nhà cho mẹ cháu đi?

     - Anh Nam bắt cháu trả lại.

     - Sao lại trả?

     - Ảnh bảo cháu ăn cắp...

     Nói tới đây, như không nén được, nhỏ Băng òa ra tức tưởi. Từ lúc bị Nam hiếp đáp, nước mắt đã chảy dài trên mặt con bé nhưng nó cố kềm tiếng khóc. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn con trai. Nhưng câu hỏi của dì Liên giống như là một mũi khoang xoáy vào nỗi đau của nó. Thế là lòng nó thủng một lỗ to tướng: bao nhiêu dồn nén tích tụ nãy giờ bất thần xì ra. Nhỏ Băng khóc ồ ồ như vòi phun.

     Dì Liên ôm lấy con bé, dỗ dành, và trợn mắt về phía bậc thềm:

     - Thằng quỷ con kia! Mày hết chuyện làm rồi sao mà bắt nạt con gái hả?

     Nhưng cũng như mọi lần, Nam đã mất dạng từ hồi nào. Thằng bạn nó cũng biến nhanh như khói. Hiên nhà vắng tanh, như chưa từng có ai ngồi ở đó.

                                                              (O).(O)

     Đó không phải là lần duy nhất Nam chọc nhỏ Băng khóc. 

     Giật đồ chới, giật tóc, cốc đầu, véo tai, đá đít, tóm lại không có trò mất dạy nào là Nam chưa làm với nhỏ Băng trước ánh mắt tán thưởng của thằng Kiệt. Và mỗi lần lập được thành tích, mặt Nam lại nghênh nghênh y như nó vừa đánh thắng một ông mãnh lớn xác lắm chứ không phải bắt nạt một đứa con gái bé bỏng.

     Năm nay nhỏ Băng vẫn là con gái bà Hồng, vẫn là hàng xóm của nó, vẫn thỉnh thoảng qua nhà ông nó để chơi với dì của nó nhưng nhỏ Băng không còn là nhỏ Băng nó từng biết.

     Mới hè năm ngoái đây ngoái đây thôi, nhỏ Băng vẫn còn là một bé mảnh khảnh và đen đúa, hễ nhìn thấy là Nam ngứa mắt chỉ muốn cốc đầu giật tóc.

     Thế mà chỉ sau một năm không gặp, nhỏ Băng xuất hiện trong mắt Nam y như một con người khác. Mười bốn tuổi, con bé tự nhiên lớn phổng lên, đã ra dáng một thiếu nữa hẳn hoi. Tóc nó dài ra, cơ thể nó đầy đặn lên, cặp mắt nó long lanh và đen láy như hai hạt nhãn.

     Cách đây nửa tháng, Nam vừa xách ba lô bước vào cổng nhà ông ngoại nó đã thấy nhỏ Băng đi ra. Nhỏ Băng nhận ngay ra Nam nhưng Nam thì không nhìn ra con bé.

     Đến khi nhỏ Băng bẽn lẽn cất tiếng chào thì Nam mới nhớ ra:

     - Ủa... ủa...

     Nam chỉ thốt lên được mấy tiếng chẳng đâu vào đâu. Đến khi Nam định thần, tính khen '' Em mau lớn quá ha Băng '' Thì nhỏ Băng đã khuất dạng bên kia bờ giậu mồng tơi.

     Nam đứng đực giữa sân đến một lúc, thấy lòng tự nhiên bâng khuâng lạ. Con bé hàng xóm sao bữa nay trông khác quá. Ngay cả Nam nữa, Nam cũng thấy mình khang khác. Những mùa hè trước đây, mỗi lần về quê gặp nhỏ Băng, việc đầu tiên Nam làm là giật tóc cho nó la oái chơi.

     Lần này Nam không những không nhấc tay nhấc chân nổi mà cũng nói không ra hơi.

     Đã thế, tuy chưa thốt nên lời nhưng những mẫu câu Nam định nói cũng tự nhiên thay đổi: '' Em mau lớn quá ha Băng ''. Trước nay, Nam toàn xưng tao gọi mày với con nhỏ này. Bữa nay Nam đột ngột gọi nó bằng '' em '', dù gọi trong tâm tưởng. Chỉ nhớ lại thôi, Nam đã thấy kỳ kỳ: Sao lạ vậy ta? Nam tự hỏi, nghĩ ngợi, không tìm ra câu trả lời rồi lại tự hỏi thầm lần nữa, vẫn thấy đầu óc tối mò mò, đành tặc lưỡi xách ba lô đi thẳng về nhà.

     Buổi chiều, mãi theo thằng Đạt đi lạn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Nam quên mất nhỏ Băng.

     Nhưng qua ngày thứ ba, Nam đang tha thấn trước sân chờ thằng Đạt qua rủ đi xem tát đìa, bỗng thấy nhỏ Băng bước qua.

     Nhỏ Băng liếc Nam một cái rồi lật đật đi một mạch vô bếp. Nó sợ Nam kêu lại rồi ngứa tay cốc đầu giật tóc như trước đây.


     Nhỏ Băng không biết thằng Nam năm nay không còn là thằng Nam quen bắt nạt nhưu nó từng biết.

     Thằng Nam năm nay vừa nhác thấy nhỏ Băng, bụng tọc giật thót một cái và hấp tấp quay mặt đi chỗ khác.

     Đợi nhỏ Băng đi một quãng, nó rụt rè ngoái cổ nhìn theo rồi lại quay đầu nhìn ra giàn hoa giấy trước cổng, đầu óc tự dưng nghĩ ngợi vẩn vơ.

     hết chương 2.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro