3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi đau từng đợt cứ ùa về.

Mưa bắt đầu nặng hạt, người hắc bào ấy cũng rời đi, Hạo Nam vẫn ngồi đó trên tay là chiếc dù người ấy trao lại cho hắn.

Nhìn mưa gió phủ kín con đường vắng, bao kỷ niệm ùa về, hắn ngồi lặng rất lâu mới bắt đầu đứng lên đi trở lại quán ven đường của nàng, đứng từ gốc cây cổ thụ, hắn nhìn thấy nàng vẫn còn ở đó, mưa gió như che khuất tầm nhìn của hắn, thỉnh thoảng những làn gió hung hãn mạnh mẽ thổi bay màn mưa để hắn có thể nhìn rõ hơn người nữ nhi ấy đang nép mình trong góc quán, đang đưa mắt bất lực nhìn ra mưa giông và chờ đợi cơn mưa sớm dứt hạt.

Cho dù có mái che nhưng mưa như thế này cũng làm thân người nàng ướt sũng, những giọt mưa đọng lại trên da mặt nàng, trên mắt, trên môi ấy, cảnh tượng này, sao làm cho hắn lại gợi nhớ thật nhiều về một đêm mưa nàng đuổi theo hắn, run rẩy trong mưa cũng chỉ để nói yêu hắn.

Năm ấy hắn đã không kìm lòng được với nàng và đã dang tay ra đón nhận nàng vì hắn không thuyết phục được nàng trở vào trong hang động, hắn không thể để nàng cứ dầm mưa như thế, vì...

Vì hắn thật lòng đã yêu nàng, yêu nàng nên không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ, trong lòng có nàng nên không nhẫn tâm nhìn nàng ướt lạnh trong mưa như thế.

Và một cái dang tay, một cái do dự gật đầu, một cái ôm bao hàm yêu thương che chở, bao hàm bao lời nói, một nụ hôn say đắm để cả hai lạc lối về và từ đó bắt đầu, bi kịch cuộc đời xảy ra đến với nàng.

Tình đầu mơ mộng thật nhiều rồi thất vọng thật nhiều.

Tình đến thoáng qua, ngọt ngào có được bao nhiêu mà cay đắng trăm bề.

Để rồi, khi gieo bao cay đắng cho nàng, đẩy nàng đến tuyệt vọng không cùng thì hắn không còn dám bước đến bên nàng dang vòng tay ra trao cho nàng một cái ôm ấm áp nữa, để rồi hắn chỉ đứng đó mà dõi mắt theo nàng đang ướt lạnh một mình, và dõi mắt theo nàng rời đi khi mưa đã dừng hạt.

Hắn chỉ biết dõi mắt theo mà không thể bước đến gần nàng cũng như, bảy năm trước hắn đẩy nàng rời xa cuộc đời của hắn thì bảy năm sau hắn không có tư cách bước vào cuộc đời của nàng.

Bài Phong không hề phát hiện ra hắn đi theo nàng bởi, đầu nàng lúc này rất nặng nề, nàng lại bệnh, bao năm nay, sức khỏe nàng luôn yếu như vậy.

Hạo Nam theo chân nàng đến khi nàng về đến nhà an toàn hắn mới rời đi.

Hắn lo cho nàng sao?

Nàng cần gì hắn phải lo, bảy năm qua, không có hắn, nàng vẫn sống đó thôi, cho dù một mình nàng phải ứng phó bao nhiêu việc nhưng nàng vẫn là làm được, cho dù đau ốm bệnh tật mỗi khi trái gió trở trời phải bệnh nằm liệt giường bao hôm thì nàng cũng không chết được kia mà.

Giờ hắn gặp lại nàng, nhìn thấy nàng, rồi bắt đầu lo lắng cho nàng, sao hắn không bỏ qua nàng như bảy năm đã từng bỏ qua nàng đi, tìm nhau làm chi? Có nói với nhau được điều gì khi đã gieo cho nhau bao cay đắng đoạn trường.

Bài Phong về nhà thay xiêm y xong nấu cho mình chén canh trà gừng, uống xong nàng cũng mệt mỏi lên giường đi ngủ, để rồi hai hôm sau hắn đến quán ven đường thì không thấy nàng mở quán nữa, hỏi được một người thì được biết, hễ mưa đến là quán của cô chủ phải thường xuyên đóng cửa, cậu thấy cô ấy bề ngoài mạnh mẽ vậy chứ cô ấy yếu lắm, trái gió trở trời là bệnh ngay, nghe nói, xưa cô ấy bị rơi xuống vực, thím Tam là người cứu về, mấy tháng sau mới tỉnh lại, trí nhớ lại không được bình thường, rồi nghe đâu trí nhớ tốt hơn có về kinh thành tìm lại người thân nhưng... Chiến tranh mà, thay triều đổi vị, có lẽ người thân gia đình của cô ấy...

Nghe được những lời ấy mà tay hắn bất chợt siết chặt, tim đau nghẹn thở?

Năm xưa, nàng rời đi là xảy ra chuyện sao?

Năm xưa trong cuộc chiến ấy không thấy mặt nàng vì nàng gặp chuyện sao Bài Phong?

Ta cứ ngỡ...

Hắn đi một mạch đến ngôi nhà tranh nàng đang ở trên đỉnh đồi, không do dự hắn mở cửa đi vào, rất dễ dàng để hắn vào được bên trong, nhà cửa đơn sơ thanh đạm nhưng rất gọn gàng, hắn bước tiếp và vén màng đi vào trong, nàng đang nằm đắp chăn trên giường, hắn bước lại, cúi người đặt tay lên trán nàng, nàng đang sốt.

Hắn gọi "Bài Phong, Bài Phong"

Nàng không trả lời, hắn ngồi xuống nắm lấy tay nàng lên xem mạch, mạch đập rất yếu, nàng lại sốt cao như vậy.

Hắn đúng là vô tâm, đáng lý nên gọi thầy thuốc đến vậy mà...

Hắn để tay nàng vào trong chăn rồi đi ra ngoài, một người nam nhân hắc bào xuất hiện, Hạo Nam nói "Tìm một đại phu về đây"

"Vâng chủ nhân"

Hắn ta rời đi và rất nhanh vị đại phu với hòm thuốc bị hắn ta xách ngoe nguẩy về giao cho Hạo Nam, ông ta bị lôi vào chuẩn bệnh bốc thuốc cho nàng.

Nam nhân hắc bào ấy lặng lẽ đi nấu thuốc.

Hắn ta không rõ, người nữ nhi thôn quê này là ai mà khiến chủ nhân của hắn phải lặng lẽ đi theo như thế và lo lắng cho nhiều như thế, từ ngày theo người, chưa bao giờ thấy người lo lắng cho người khác đến như vậy.

Đại phu thì bị họ làm cho sợ, nhưng bù lại một nén vàng làm ông định tâm lại rất nhanh.

Ông nói "Cảm mạo này thì tôi có thể trị cho cô nương ấy, còn bệnh tổn thương bên trong thì công tử phải đưa cô nương ấy lên kinh thành có điều kiện tốt hơn để trị"

Hạo Nam không nhìn đại phu mà lặng lẽ nhìn nàng, hắn không nói gì, bởi những gì đại phu nói hắn đã biết hết rồi.

Đại phu để lại thêm thuốc rồi rời đi.

Nam nhân chuyên mặc hắc bào bước đến với chén thuốc trên tay, Hạo Nam xoay lại rồi cầm lấy, hắn đích thân bón thuốc cho nàng.

Phượng Vũ bảo "Để lộ điểm yếu cho đối phương biết sẽ lâm vào nguy hiểm, xưa nay chủ nhân không làm vậy"

Đây là lần đầu hắn dám nói nhiều như vậy với Hạo Nam.

Lời hắn nói khiến Hạo Nam nhớ lại năm đó, chính vì Lao Thiện Hành bắt được điểm yếu của hắn Bài Phong mới gặp nguy hiểm, lần này...

Đêm tối, ngoài trời vẫn mưa, Phượng Vũ thì canh ở ngoài, thường chủ nhân ở trong phòng thì hắn không được phép ở cùng, nhân duyên hắn đi theo Hạo Nam cũng kể về nhiều năm về trước, khi cả gia tộc của hắn bị sát hại, hắn là người duy nhất sống sót và được Hạo Nam cứu lấy, mang về, huấn luyện, làm tâm phúc bên cạnh.

Từ lúc thù gia tộc báo xong, hắn tận tâm tận lực đi theo chủ nhân của mình, chưa hề có nửa lời phàn nàn qua.

Đêm đó, Bài Phong nóng sốt rất nhiều, nàng uống thuốc vào thì nôn ra, có lẽ, đây cũng là lần cảm mạo nặng nhất từ trước đến giờ, vì sao là lúc này...

Nếu đêm nay không có hắn, không có đại phu thì nàng có một mình vượt qua được không?

Vì sao là lúc này nàng lại bệnh nặng như vậy?

Vì sao bao nhiêu năm nay vẫn là một mình nàng vượt qua?

Vì sao giờ không thể?

Đau lòng lắm phải không Bài Phong?

Đau đến nỗi một cơn mưa cũng đủ lấy mạng của nàng đúng không?

Có phải sự xuất hiện của hắn lại một lần nữa khơi dậy vết thương lòng mà mấy năm nay nàng đã cố xoa dịu, cố quên đi.

Phải mà, vì sao lại xuất hiện?

Có lẽ hành hạ nàng như vậy chưa đủ nên lại một lần nữa, dùng dao rạch vào vết thương cũ để nó thương tổn thêm một lần nữa.

Nàng có tội tình gì? Tội của nàng là từng yêu qua hắn, tội của nàng là bấy nhiêu đó đau đớn cũng không đủ dũng khí xóa sạch hắn trong tâm trí của mình, đúng là tội của nàng, nàng đáng tội, đáng phải chịu dày vò đau thương lắm.

Hắn đỡ Bài Phong ngồi tựa vào mình, nàng nôn cả xuống xiêm y của chính mình, hắn lau lấy rồi cởi bỏ xiêm y ở ngoài cho nàng, hắn không muốn xúc phạm đến sự trong sạch của nàng nhưng hắn không làm thì ai có thể làm trong lúc đêm khuya, ngoài trời mưa gió không ngừng như thế này.

Xiêm y được cởi ra, lộ ra làn da trắng và bờ vai gầy, vết sẹo chấm tròn năm ấy nàng bị trúng tên vẫn còn đó, nhìn nó, cảm giác chuyện cũ cứ như vậy quay về.

Năm xưa hắn không hiểu như thế nào mà lao theo níu lấy tay nàng, rồi dưới Thạch Thành bao lần cứu lấy nàng, phải, hắn cứu nàng rất nhiều lần, vì nàng làm rất nhiều việc rồi cũng chính hắn giết chết nàng từ thể xác đến tâm hồn, để mấy năm xa cách gặp lại, nàng héo hon gầy gò như thế này.

Mắt hắn bỗng cay xé nhưng cố kìm lấy cảm xúc rồi để nàng nằm xuống, hắn đi tìm xiêm y khác cho nàng, trong lúc kéo một xiêm y được xếp gọn trong ngăn tủ ra, hắn nhìn thấy sợi dây chỉ màu đỏ.

Hình ảnh quen thuộc ấy...

Hắn run run đưa tay chen chúc vào kẽ xiêm y lôi ra một miếng ngọc bội.

Ngọc bội định tình, thứ mà duy nhất hắn để lại cho nàng và nàng luôn mang theo, lần cuối cùng hắn thấy nó là lúc ở bìa rừng, nàng đã cầm nó đưa lên nói như cầu như khẩn "Ta thật lòng yêu chàng đó, chàng buông tay đi, quay đầu đi Hạo Nam"

Nhưng năm đó, hắn đã quyết tâm đến nhẫn tâm, cứng rắn mà quay lưng, người làm đại cuộc không được yếu mềm trước tình cảm nam nữ thường tình và hắn đã thành công, để bây giờ nghĩ lại là muôn vàn chua xót cho nữ nhi mình từng yêu từng muốn bảo vệ, càng yêu thì càng làm nàng đau đớn tổn thương hơn.

Hôm nay, nhìn về nàng bệnh nặng mê man trên giường, tay cầm miếng ngọc bội mà tim lúc nào cũng nghẹn lại, bỏ qua bao cảm xúc đau đớn ùa về, hắn lấy xiêm y mang lại giường giúp nàng mặc vào rồi để nàng nhẹ nhàng nằm xuống, đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn làm những việc này với nữ nhi, và có lẽ cũng duy chỉ có mình nàng.

Người nữ nhi đầu tiên hắn để ý, người nữ nhi đầu tiên hắn lưu tâm, cũng là người  nữ nhi đầu tiên cứ tìm hắn đấu khẩu, người nữ nhi đầu tiên hắn điên lên muốn bóp chết nàng rồi lại say sưa đắm chìm trong ánh mắt ấy, nụ cười rạng rỡ ấm áp ấy.

Đúng, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng khiến hắn rung động và cũng vì nàng mà cửa trái tim của hắn đã khép chặt mãi mãi.

Hắn thức thâu đêm để chăm sóc cho nàng, nàng có lúc mắt như mở ra, có lúc như nhìn hắn nhưng có vẻ nàng vẫn còn bệnh đến mơ hồ nên không nhận ra được, hắn, người nàng yêu nàng hận nay ngồi cạnh nàng, đỡ lấy nàng, bón thuốc cho nàng, hắn nhẫn nại như vậy, chạm rãi như vậy bón từng giọt thuốc vào miệng nàng.

Bài Phong mắt phủ một màn sương, cơ thể nóng hổi rã rời tựa vào vòm ngực của hắn, có lúc gắng gượng ngước đầu lên nhìn hắn nhưng nàng xác định là nàng đang mơ, không phải thật, hắn làm gì xuất hiện ở đây, đã bảy năm rồi, bảy năm rồi.

Bài Phong nhìn hắn, hắn im lặng nhìn nàng, hắn biết nàng đang mê man không nhận ra hắn, hắn không lên tiếng, chỉ im lặng như vậy nhìn nàng, để nàng làm càng, tay nàng chậm rãi đưa lên rồi run run áp vào mặt hắn, hắn thấy nàng mắt đong đầy một màn sương, nó trực trào và chỉ chờ vỡ tung và tuôn trào mà thôi.

Tay nàng vừa áp vào, bàn tay bé nhỏ lạnh buốt, mắt hắn đỏ hoe, rồi giọt nước cũng chậm rãi lăn dài, cuối cùng thì hắn cũng biết khóc sau nhiều năm khô khan như thế.

Nàng chỉ thì thầm, lời nói nhỏ đến nỗi gắng lắm hắn mới nghe được "Ta đang mơ chăng?"

Phải, nếu không mơ sao hắn lại ở đây?

Sao lại ân cần với nàng như thế.

Hắn áp tay mình lên tay nàng cùng siết chặt lại, tự hỏi, ta phải làm gì để xoa dịu nỗi đau mà nàng phải gánh chịu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro