bảy năm lại bảy năm 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11
Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. Đã hai năm cô không về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.Từ khi An Nhiên còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, kí ức về mẹ trong đầu An Nhiên không nhiều lắm, tực như một cái bóng, mơ hồ không rõ. Cha làm quản lý ở nhà dệt Hán Lý, từ khi mẹ qua đời, ông vẫn ở một mình, không đi bước nữa.An Nhiên đến tìm Tiểu Mễ, cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng trước mộ.Ân Hạo năm nay không về, một phần là vì công việc, một phần là vì Nguyên Tịch.Mạc Ngôn muốn đưa An Nhiên cùng về, bị cô cự tuyệt.Anh lưu luyến cô, nhưng không có lý do lưu cô lại, cũng không có cớ để đi cùng.Chỉ nhẹ nhàng nói bên tai An Nhiên một câu,"Chờ em trở về."...

An Nhiên đã trở về, về tới cái viện cũ kỹ nơi cô lớn lên. Cây bông gòn trước viện vẫn còn, phía trên còn giăng đầy tuyết. An nhiên hít một hơi thật sâu không khí quê nhà, trong lòng thấm nói "Ta đã trở về."Nhìn những cái cây trong viện kia, những căn phòng kia, vẫn giống như trước. Đầu con đường bên phải vẫn treo tấm biển "Dương gia võ quán", chỉ là chữ viết đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.Nhớ trước đây trong viện lúc nào trẻ con cũng ồn ào tụ tập, nói là muốn học công phu. Nên trong viện lúc nào cũng nhìn thấy một đám tiểu quỷ đi theo sau Dương bá bá khoa chân múa tay. Trong số đó tư chất của An Nhiên và Tiểu Mễ là tốt nhất, Dương bá bá nói hai cô có thiên phú, có ý bồi dưỡng hai người.Sau khi hai người An Nhiên đến đây, mọi người trong viện đều biết có hai nha đầu rất lợi hại, công phu rất cao, Bất quá vì thế An Nhiên lại bị cha đánh cho một trận."Chị An Nhiên, chị đã trở lại" Một câu gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của An Nhiên.Nhìn cô gái 20 tuổi đầu trước mặt, An Nhiên thoáng suy nghĩ, sau đó cười nói" Ừ, mừng năm mới nên chị quay về "Cô gái tên Mạnh Hiểu Lộ, là em gái không cùng huyết thông với Tiểu Mễ.Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ cô vì không chịu nổi kích thích nên đã phát điên.Cả ngày lẫn đêm ở trong phòng lúc thì khóc, lúc thì cười. Hễ gặp người lại hỏi" Anh nhìn thấy con gái Tiểu Mễ của tôi đâu không? Những đứa trẻ khác đã về nhà sao nó còn chưa trở lại?"Có ngày mẹ Tiểu Mễ đều đi đến tầng lầu cao nhất trong viện, đứng trên mái nhà. Mọi người dưới lầu hoảng hốt, khóc hô kêu bà đi xuống. Lúc ấy An Nhiên cũng ở đó, cô quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ Tiểu Mễ. Khóc đến khô cổ họng, đầu cũng đau, nhưng vẫn không đượcKhi nhân viên cứu hộ chạy đến, mẹ Tiểu Mễ đột nhiên khóc lớn lên, bệnh tâm thần bộc phát. Sau đó tê tâm liệt phế ngửa đầu lên trời hét to một tiếng" Ông trời, ông không có mắt!!!" Đó là thanh âm cuối cùng trên đời này của bà.Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy một người phát điên, mẹ Tiểu Mễ đã chết. Cả đời này An Nhiên cũng không tha thứ cho chính mình, cô vĩnh viễn cũng không thế quên câu nói kia, từ đó về sau luôn phải kiên trì uống thuốc, dựa vào dược vật để duy trì bình tĩnh.Mẹ Tiểu Mễ mất được hai năm, cha cô tái hôn. Mạnh Hiểu Lộ theo mẹ đến ở nhà Tiểu Mễ. Hai năm trước An Nhiên có gặp qua cô một lần, không ngờ cô lại nhớ rõ mình như vậy."Chị An Nhiên, vậy em đi trước, có rảnh đến nhà chơi" Mạnh Hiểu Lộ tạm biệt An Nhiên.Nhìn bóng dáng cô, An Nhiên như nhìn thấy Tiểu Mễ....

Mấy ngày trước khi về, An Nhiên có gọi điện cho cha nói năm nay sẽ về nhà mừng lễ đón năm mới, cha đã bắt đầu chuẩn bị. Phòng An Nhiên tuy nhỏ, nhưng được thu dọn thật sạch sẽ.Tới giờ cơm chiều, cha làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món An Nhiên thích.Nhìn bóng dáng bận rộn của cha, sống mũi An Nhiên chua xót, cảm thấy bản thân thật không có hiếu. Nhiều năm như vậy, cha vẫn côi cút một mình, mình vẫn không ở bên cạnh ông.Cha luôn nói không cần lo cho ông, ông ở một mình vẫn rất tốt. Nhưng An Nhiên biết đó chỉ là để cô ở bên ngoài được an tâm thôi.Năm đó An Nhiên và Tiểu Mễ vừa học xong đại học ở thành phố W, sau khi Tiểu Mễ chết vì tai nạn xe cộ, An Nhiên vẫn kiên quyết ở lại W như cũ, cô muốn gần Tiểu Mễ.

Chương 12
Trung tâm giải trí "Ám Dạ", đến ngày cuối năm hết sức náo nhiệt, mọi người đều mặc sức điên cuồng, giống như muốn đem tất cả mệt mỏi, áp lực của một năm qua, toàn bộ đá văng hết.Mạc Ngôn uống một ly lại tiếp một ly, An Nhiên trở về đã được ba ngày, cô vẫn không gọi điện cho anh. Tuy rằng Ân Hạo đã gọi điện về nhà ba mẹ, nói An Nhiên không có việc gì, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng.Mạc Ngôn buông chén rượu trong tay hỏi Ân Hạo" Ân Hạo, rốt cuộc trước kia An Nhiên đã xảy ra chuyện gì, mới trở nên như vậy?"Ân Hạo bất đắc dĩ thở dài" Mạc Ngôn, có một số chuyện tôi cũng không rõ ràng, khi đó tôi đi học ở nước ngoài, đợi đến khi nào An Nhiên muốn nói cho anh, cô ấy tự nhiên sẽ nói.""Nhưng mà, tôi chờ không nổi, tôi luôn nghĩ đến việc cô ấy có chuyện đau lòng, nhưng tôi lại không giúp được gì, tôi rất khó chịu."Ân Hạo hiểu tâm tư của Mạc Ngôn, nhìn cô gái mình yêu thương thống khổ, lại không giúp gì được, anh vỗ vai Mạc Ngôn,"Tôi chỉ biết An Nhiên trở nên như vậy là vì một người, một người đã chết, cô ấy lớn lên cùng An Nhiên từ nhỏ, 7 năm truớc chính tại thành phố này đã bị tai nạn giao thông mà chết."Mạc Ngôn nhớ tới lần trước An Nhiên ở trước mộ một cô gái khóc thật thương tâm "Một người đã chết, là nữ sao?""A, đúng vậy, cô ấy tên Tiểu Mễ, bằng tuổi An Nhiên, quan hệ giữa hai người rất tốt." Ân Hạo uống một hớp rượu, tiếp tục nói" Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ cô ấy cũng nhảy lầu tự sát, từ đó về sau An Nhiên liền thay đổi. Hai năm nay cũng coi như đã trở lại bình thường, mẹ tôi nói, mấy năm đầu, An Nhiên mỗi ngày đều phải uống thuốc mới có thể trấn tĩnh, không thích nói chuyện, cha cô ấy một bên làm việc, một bên tìm thấy thuốc xem bệnh giúp con gái."Mạc Ngôn không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn tới An Nhiên như vậy, "Mẹ An Nhiên đâu?""Mẹ tôi nói bác gái qua đời từ khi cô ấy còn rất nhỏ, dù sao tôi cũng chưa từng gặp"Sau khi nghe Ân Hạo nói, tâm Mạc Ngôn càng đau. Anh muốn ngay lập tức đến bên cạnh An Nhiên, ôm cô, cho cô sự ấm áp. Đau vì cô, yêu cô, chăm sóc cô cả đời. Muốn gánh chịu tất cả đau khổ cùng cô....

Qua tết âm lịch, mùng 3 An Nhiên về tới thành phố W, không thông báo cho bất cứ ai.Khi Mạc Ngôn đến phòng tiêu thụ của Hoàng Đình, tay Dịch Quả đang cầm chân gà gặm, miệng đầy mỡ. Cô sợ hết hồn, thuận tay ném chân gà vào thùng rác "Đường Đường tổng"Nghe đến cái tên này, An Nhiên sửng sốt, ngừng động tác. Ngẩng đầu, cô thấy Mạc Ngôn. Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.Trong phòng khách VIP của Hoàng Đình, Mạc Ngôn ôm chặt An Nhiên "Em đã trở lại, vì sao không nói cho anh biết, em có biết anh rất nhớ em không?""Thực xin lỗi.""Không cần nói xin lỗi, em không sai, chỉ là anh rất nhớ em" Mạc Ngôn buông An Nhiên ra, nhìn cô, người phụ nữ anh luôn ngày đêm tưởng nhớ, đang ở ngay trước mặt anh.Hai tay Mạc Ngôn vỗ về khuôn mặt An Nhiên" Chúc mừng năm mới, tuy rằng hơi muộn" Có trời biết, ngày ngày anh đều gọi cho cô, nhưng một cuộc cũng không thông."Được rồi, không nói nữa, em đi làm đi, buổi tối anh tới đón em đi ăn cơm."Nhìn hình bóng Mạc Ngôn xoay người rời đi, An Nhiên muốn chạy lại ôm anh, nói cho anh biết, cô cũng nhớ anh. Nhưng hai chân dường như mọc rễ, một bước cũng không dịch chuyển.Vì hai chữ Tình yêu cô từng tự cho mình là đúng, hại chết Tiểu Mễ. Nay cô có tư cách gì nói đến tình yêu, toàn bộ mọi người trên thế giới này đều có thể hạnh phúc, chỉ mình cô là không thể, nều không cả đời lương tâm sẽ cắn dứt

Chương 13
Khung cảnh tao nhã, trang trí tinh tế, âm nhạc êm tai, món ăn ngon đẹp. Nhưng đối với An Nhiên, khi nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, cô lộ ra vẻ mỉa mai. Cảm giác căm hận, từ sâu trong nội tâm tràn lên. Mọi chuyện xảy ra giống như tình huống trong những cuốn tiểu thuyết.An Nhiên đã nghĩ thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cả nỗi buồn cả thù hận. Cô không dám ngẩng đầu, không có dũng khí liếc mắt nhìn khuôn mặt kia một cái. Nói cô yếu đuối cũng được, nhát gan cũng được. Giờ phút này cô chỉ muốn chạy trốn thật xa.Mạc Ngôn nhận ra sự khác thường của An Nhiên, anh nắm lấy tay cô, chỉ thấy các ngón tay cầm chặt dao nĩa, thỉnh thoảng lại hơi run run. Hướng theo tầm mắt của cô, Mạc Ngôn nhìn thấy một người đàn ông tuổi xấp xỉ mình đang đi về phía bọn anh.Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Mạc Ngôn, giữa hai người họ có chuyện gì?Nếu không phải đã thấy trên báo chí, Ngô Á Phi không thể tin được người phụ nữ này lại là cô gái An Nhiên nhỏ bé ngây thơ kèm chút ngang bướng 7 năm trước kia. Nhìn người đàn ông bên cạnh cô. chẵng lẽ bài báo là thật, bọn họ là người yêu?Ngô Á Phi đi đến trước bàn, An Nhiên vẫn cúi đầu, nhưng cô có thể cảm giác được, hắn so với trước kia càng cao lớn hơn."Nhiên Nhiên," Giọng Ngô Á Phi hơi khàn khàn vang lên.An Nhiên không biết phải làm sao, hắn có ý gì, năm đó đột nhiên biến mất không một lời từ biệt, bây giờ cũng lại đột nhiên xuất hiện."Á Phi, gặp bạn à?" Tả Lan đi tới.An Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nở nụ cười, tựa như dùng hết sức lực nói:" Đã lâu không gặp."Là cô ta? Bọn họ vẫn ở bên nhau, còn hạnh phúc như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ có thể thoải mái như vậy, thanh thản như vậy.An Nhiên nỗ lực kiềm chế bản thân, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, cô muốn nhanh chóng rời đi, nếu không cô không chắc mình có thể không mưu sát người đàn ông kia ngay tại chỗ hay không."Mạc Ngôn, em ăn no rồi, chúng ta về nhà đi."Giữa tình huống như thế này, nghe An Nhiên gọi thẳng tên mình, Mạc Ngôn không biết nên buồn hay nên vui.An Nhiên chủ động kéo tay Mạc Ngôn, khiến cô vô tình hơi dựa vào người anh. Phía sau phảng phất truyền đến giọng nói khàn khàn" Nhiên Nhiên"Tả Lan giơ tay quơ quơ trước mặt Á Phi "Này, người ta đã đi xa rồi."Á Phi lúc này mới xoay người lại, bất đắc dĩ thở dài."Cô ấy chính là cô gái anh nhớ mãi không quên sao? Quả thật rất được" Tả Lan nhìn Á Phi nói.Á Phi không để ý đến cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người bọn họ đã đi đến cổng chính."Bây giờ anh đã trở về, nếu vẫn không thể quên được người ta, vậy phải quyết tâm theo đuổi.""Theo đuổi? Nói dễ hơn làm, tôi nợ cô ấy nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết được."Tả Lan cái hiểu cái không gật gật đầu." Thật không dễ dàng, để tôi đi nói với cô ấy, năm đó là anh bất đắc dĩ."Bất đắc dĩ? Cái cớ thối nát nhất trên đời. Thời gian 7 năm, một câu Bất đắc dĩ là bỏ qua được sao? Bởi vì hắn bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn biến mất. Bởi vì hắn bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn không trở về được.Á Phi suy nghĩ" Tạm thời tôi sẽ không trở về Nhật Bản, cô ăn chút điểm tâm đi."Tả Lan cười "Tuân lệnh, thủ lĩnh đại nhân. Anh cứ yên tâm theo đuổi cô ấy đi, bất quá, người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai không cần tôi nói, anh cũng biết rồi."Hắn làm sao có thể không biết Mạc Ngôn, người thừa kế tập đoàn tài chính lớn nhất W, Đường thị, thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều. Một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim trên toàn thế giới. Theo một cuộc khảo sát trên internet, anh ta là đối tượng kết hôn của toàn bộ phụ nữ châu Á. Quả nhiên là một đối thủ nặng ký.Năm đó hắn rời đi, là vì không có năng lực bảo hộ cô. Để cô không chịu thương tổn, bất đắc dĩ hắn mới cùng Tả Lan diễn một màn kịch. Chỉ cần cô an toàn, hắn tình nguyện bị cô hận suốt đời. Nhưng nay đã khác xưa, hắn đã đủ mạnh, có đủ năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình. Mặc kệ đối thủ là ai, hắn đều có thể toàn lực ứng phó

Chương 14
Ánh đèn đường rực rỡ thắp sáng, An Nhiên kéo tay Mạc Ngôn rảo bước trên đường cái, có vài người đi đường tựa hồ nhận ra bọn họ, đều nhìn về phía cả hai. An Nhiên muốn bỏ tay Mạc Ngôn ra, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn."Thực xin lỗi" An Nhiên dừng bước.Mạc Ngôn quay sang đối diện với An Nhiên, hai tay khoát lên vai cô" Tại sao phải xin lỗi, em không làm gì sai."Vì ngại ánh mắt người khác, An Nhiên mở miệng" Lên xe hẵng nói chuyện."Ngồi trên xe một lúc lâu , An nhiên bắt đầu kể" Anh ta là mối tình đầu của em, là người em từng thích" An Nhiên dùng từ Thích, không phải Yêu. Cô không bịết vì sao mình lại muốn kể cho Mạc Ngôn nghe mọi chuyện, là để giải thích với anh sao?Mạc Ngôn không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe....

"Ngô Á Phi, Ngô Á Phi ở đâu?" Một giọng nữ bướng bỉnh mang theo chút trẻ con phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng học.Một nữ sinh tóc ngắn, hai tay chống nạnh đứng ở cửa. Thời tiết nóng bức, trên trán nữ sinh dính vài sợi tóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn do ánh mặt trời ngày hè, lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng.bạn học ngồi kế bên lấy khuỷu tay huých nhẹ Ngô Á Phi" Này, người ta gọi cậu đấy? Xem ra là một cô bé năm nhất"Á Phi bất mãn hừ một tiếng, tực hồ chuyện chẳng liên quan gì đến mình.Ngô Á Phi là "Chàng trai vàng được cả Đại học Y công nhận. Không chỉ học tập tốt, các tài năng khác đều là số một. Ngoại hình lại càng không có thiên lý, ngẫm lại thượng đế thật đúng là bất công, dựa vào cái gì hắn vừa có tài vừa có vẻ, thầy cô thích, nữ sinh ái mộ. Từ học tỷ năm tư, cho đến học muội mới vào học. Nhưng tới bây giờ chưa có người nào thấy hắn đi cạnh một nữ sinh bao giờ, càng đừng nói tới chuyện yêu đương. Gần đây, có tin đồn nói "Chàng trai vàng của hệ tài chính quốc tế Ngô Á Phi là GAY. Cho dù như vậy, cả đám người chờ thổ lộ, vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.An Nhiên đi đến trước mặt Ngô Á Phi, lấy tay gõ bàn" Này, gọi anh đấy, không nghe thấy sao?"Ngô Á Phi ngẩng đầu, xem xét nữ sinh trước mặt, ngũ quan xinh xắn, chóp mũi còn lưu một chút mồ hôi. Tính tình có vẻ rất phóng khoáng."Có việc gì?"An Nhiên nhướng mày, nói" Báo cho anh một tin tốt, tôi xem trọng anh"Ngữ khí thật kinh người, lần đầu tiên Á Phi nghe được một thông báo như thế này "Ha? Tôi có cần cảm thấy vinh hạnh không?"An Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói mục đích của mình " Từ bây giờ, anh là của Dư An Nhiên tôi sau đó nhìn quét bốn phía một lần hỏi:"Ai có ý kiến gì không?" Vài giấy sau, cô vừa lòng cười "Toàn bộ phiếu đều thông qua"Thì ra cô tên Dư An Nhiên, tên và người thật không xứng đôi.Mọi người đều bội phục dũng khí của nữ sinh tên Dư An Nhiên này, đồng thời cũng vì cô mà đổ mồ hôi lạnh. Không biết Ngô Á Phi sẽ cự tuyệt như thế nào. Ai ngờ Ngô Á Phi lại trả lời bằng một câu kinh người" Tôi đã biết rồi.""Cục cưng, cục cưng, lại đây" Tiểu Mễ liều mạng vẫy tay với An Nhiên."Thế nào? Có đồng ý không?"An Nhiên thở hổn hển hai hơi" Thành công.""Thật sao, cậu dùng chiêu gì vậy, nghe người khác nói hắn ta có tiếng là khó theo đuổi." Vẻ mặt Tiểu Mể tràn đầy sự khó tin.An Nhiên giơ nắm tay của mình lên nói" Nếu hắn dám hé răng nói ra một chữ Không, lão nương sẽ thiến hắn." Điều này Tiểu Mễ tin, bằng vào công phu của An Nhiên, toàn bộ Đại học Y đều không có đối thủ.Trên hành lang tầng hai cách đó không xa, Ngô Á Phi nhìn xuống dưới lầu, nhìn cô gái đang khoa chân múa tay cách đó không xa kia, chậm rãi thốt ra một câu" Thú vị"Từ đó về sau, toàn bộ trường Y đều biết, Chàng trai vàng Ngô Á Phi đã bị một cô nhóc năm nhất mới vào thu phục.

Chương 15
Nghe An Nhiên kể, trong lòng Mạc Ngôn cực kỳ mâu thuẫn, anh đang ở vào tình huống nào đây? Nghe cô gái mình thích kể chuyện tình cũ với một người đàn ông khác.An Nhiên dừng lại, tròng mắt có chút ướt át, nhìn Mạc Ngôn nói: "Em có phải rất ích kỷ hay không, chưa hỏi ý kiến anh, đã kể ra một đống chuyên nhàm chán như vậy.?"Mạc Ngôn giơ tay lau nhẹ khóe mắt ướt át của cô" Không, chỉ cần là chuyện của em anh đều muốn biết, chỉ cần là chuyện về em anh đều sẽ không thấy nhàm chán."An Nhiên vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt rơi trên tay Mạc Ngôn, lạnh như băng.An Nhiên không biết bản thân vô tình đã ngày càng ỷ lại vào người đàn ông này. Kí ức chôn dấu nhiều năm, sẽ được phơi bày dưới ánh mặt trời ấm áp....

"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, mau nhìn kìa, tuyết rơi" An Nhiên đứng trước cửa sổ hưng phân kêu to."Ngạc nhiên cái gì không biết, không phải cậu chưa thấy tuyết bao giờ" Tiiểu Mễ lập tức hắt một gáo nước lạnh. An Nhiên không phục nói" Cậu chẳng biết gì hết, đây là tuyết đầu mùa, tuyết đầu mùa sẽ mang đến cho con người ta vận may""Chậc chậc chậc, cục cưng, cậu bắt đầu đi tin mấy cái này từ khi nào vậy, không phải học được từ chỗ Ngô Á Phi của cậu chứ." Tiểu Mễ nói móc."Hừ, không phải, mình vốn đã biết trước đó." Tiểu Mẽ xoay người, nằm trên giường nói" Đi đi, cậu may mắn rồi, mau đi mua xổ số đi"Ánh mắt An Nhiên sáng lên, một kế hoạch hình thành trong đầu "Ngày đáng kỷ niệm như thế này, mình muốn cho Á Phi nhà mình một sự bất ngờ." nói xong cô che miệng ngây ngô cười" Ha ha ha""Tiểu Mễ, cho mình mượn bộ cánh mới của cậu đi.""Không được, bộ lần trước cậu mượn còn chưa trả"An Nhiên bò lên giường Tiểu Mễ, cô làm nũng Tiểu Mễ tốt, cậu là tốt nhất.""Tiểu Mễ nghe thấy thế tóc gáy dựng đứng" Mình không phải Ngô Á Phi, dùng chiêu này cũng vô dụng"An Nhiên vừa nghe, bỏ tay cô ra" Tiểu Mễ thôi, mượn mặc một chút cũng không chết ai, keo kẹt"Cuối cùng An Nhiên vẫn được như ý lấy ra mặc vào, nhìn khóe miệng Tiểu Mễ trễ xuống, An Nhiên khiêu khích" Sớm biết như thế, lúc trước cần gì so đo"Từ nhỏ hai người theo bác Dương học công phu, đều là đệ tử đắc ý của bác, Nhưng An Nhiên vẫn mạnh hơn một chút. Hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp ý kiến bất đồng, ví như tình huống vừa rồi, đây sẽ là cách giải quyết các cô hay dùng. Kỳ quái là, quan hệ hai người không một chút ảnh hưởng, ngược lại càng đánh càng thân.Tiểu Mễ xoa khóe miệng không lên tiếng, trong lòng lại thầm mắng" Nha đầu thối, lần nào cũng hạ độc thủ." kỳ thật không phải Tiểu Mễ đánh không lại An Nhiên, chỉ là không muốn làm cô bị thương. Tiếc rằng điều này, sau khi tiểu Mễ mất An Nhiên mới biết được."Được rồi, đừng giận nữa, dợi lúc về mình mua đồ ăn cho cậu" An Nhiên mặc quần áo đứng trước gương xoay phải xoay trái.Tiểu Mễ nhìn bộ dạng háo hức của An Nhiên, cô không còn dũng khí chống đỡ. Cô mở miệng" Mình muốn ăn bánh mật của Đường gia"An Nhiên thấy Tiểu Mễ không tức giận nữa, làm một động tác tay OK" Không thành vấn đề, a đúng rồi, cậu không được mật báo cho Á Phi, mình tính vụng trộm qua đó, cho anh ấy một sự bất ngờ" nói xong lại ngây ngô cười, Tiểu Mễ biết trong đầu cô nàng cầm chắc đang tưởng tượng bộ dạng của Ngô Á Phi khi đó.Ngô Á Phi tham gia một nhóm nghiên cứu và thảo luận, công việc nhiều hơn An Nhiên, An Nhiên nhớ hắn, nhưng vẫn chịu đựng không đi tìm, tính ra đã hai tuần không gặp.Nhìn An Nhiên chạy ào ra khỏi cửa ký túc xá, Tiểu Mễ nở nụ cười. Theo thói quen lấy ra một quyển vở cũ kỹ, ghi lại chuyện ngày hôm nay.

Chương 16
Tuy rằng bầu trời đang có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được một cảnh tượng kì lạ, một cô gái mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên trên đường. An Nhiên chỉ muốn lập tức đến gặp Á Phi , khóe miệng cô luôn không tự chủ được nhếch lên.Ở chỗ rẽ phía xa xa hiện lên một bóng người, nhanh chóng lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số "Cô ấy đã xuất phát, phỏng chừng trong vòng nửa giờ nữa sẽ đến nơi."An Nhiên chạy tới nơi Á Phi đang nghiên cứu hội thảo, trên người ra đầy mồ hôi, có thể là vì chạy quá nhanh, cũng có thể là do kích động . Ở trên hành lang An Nhiên giữ lại một người hỏi "Xin hỏi anh biết Ngô Á Phi ở đâu không?"Cậu học sinh cẩn thận xem xét An Nhiên một phen, do dự, sau đó chỉ chỉ bên trong một gian phòng học, mở miệng nói "Bây giờ cô tốt nhất... ""Cảm ơn" không đợi anh ta nói xong, An Nhiên đã hướng gian phòng chạy tới.Cậu học sinh nhìn bóng dáng An Nhiên đã khuất xa, nhỏ giọng nói thầm "Bây giờ cô tốt nhất không nên đến đó. "Nhưng An Nhiên đã đi xa, không hề nghe thấy.Đứng trước cửa phòng học, An Nhiên hít sâu một hơi, bàn tay vừa chuẩn bị đẩy ra, bên trong đã truyền đến tiếng nói.Một giọng phụ nữ "Á Phi, anh sẽ không thích con nhỏ điên rồ kia chứ? Nó không hề xứng với anh.""Yên tâm, cả đời này anh chỉ yêu một người phụ nữ, về phần con nhỏ điên kia anh chỉ cùng cô ta chơi đùa mà thôi."An Nhiên vĩnh viễn không thể quên được giọng nói kia, là Ngô Á Phi . Vẫn không dám tin, cô đẩy cửa ra một khe nhỏ, bên trong một hình ảnh đau đớn khắc sâu vào đáy mắt, như lưỡi dao cứa trong lòng.Người đàn ông từng ôm cô, lúc này lại ôm lấy người khác. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ thật ân ái.Ánh mắt Ngô Á Phi nhìn thấy An Nhiên, hai cánh tay ôm Tả Lan càng them chặt. Sau đó cúi đầu hôn lên môi Tả Lan.Lúc ấy An Nhiên muốn tiến lên, muốn hỏi anh vì sao lại đối xử như vậy với cô, cho dù là đá hay tát anh ta một cái cũng tốt. Nhưng cô không dám, thì ra chính cô cũng không dũng cảm như trong tưởng tượng. Một An Nhiên không sợ trời không sợ đất, cũng không hơn gì bây giờ. Khép lại cánh cửa, An Nhiên chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.Một hơi chạy ra khỏi nơi đó, An Nhiên đứng trên con đường lớn ngửa đầu, đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống. Nước mắt len lỏi qua khuôn mặt. Thì ra dù có ngửa đầu, nước mắt vẫn chảy ra, An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, kiểu nói gạt trẻ con như vậy cô cũng tin, khó trách được bị người ta lừa.Cánh cửa khép lại, hai người trong phòng lập tức dừng mọi động tác.Tả Lan nhìn Á Phi nói "Thật sự quyết định rồi sao? Không hối hận sao?"Á Phi xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không trả lời.Tuy rằng hắn không nói, nhưng Tả Lan hiểu được, với thân phận như của Á Phi, không thể cho phép bản thân tồn tại điểm yếu. Nếu có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn sẽ tiêu diệt ý đồ đó ngay từ trong trứng nước. Tục ngữ nói "Đánh rắn phải đánh vào đầu", nếu Á Phi cũng có điểm yếu, vậy đó chính là An Nhiên. Làm như vậy chính vì để An Nhiên hận hắn, khiến cô hết hy vọng.Tả Lan chưa từng gặp một cô gái nào như An Nhiên, tận đáy lòng cũng nổi lên sự hâm mộ. Được một người đàn ông như vậy yêu.Ngô Á Phi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nếu như vậy có thể bảo vệ An Nhiên an toàn, hắn không ngại khiến cô hận hắn. Đúng, cứ hận hắn đi. Nghĩ đến đó, Á Phi nắm chặt bàn tay. Hung hăng đấm trên mặt bàn "Tuyên Chính, lão già kia, ta muốn cả nhà già trẻ các ngươi đều phải chết."Cha Á Phi ở Nhật Bản là lão đại một tổ chức, vì để đảm bảo an toàn của cậu con trai, từ nhỏ Á Phi đã được đưa đến thành phố W. Mấy ngày trước bọn người Tả Lan đã tìm thấy Á Phi, hi vọng hắn quay về Nhật Bản lãnh đạo tổ chức. Lúc này Á Phi mới biết tin cha mẹ mình đã qua đời. Hết thảy mọi việc này đều là do lão già kia ban tặng. Tả Lan nói Tuyên Chính đã biết Á Phi ở W, nhiều khả năng sẽ phái sát thủ tới đây.Tổ chức cha Á Phi lãnh đạo là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp của quân đội Nhật Bản, nghe đồn toàn bộ mọi nơi trên thế giới đều có cài các thành viên của tổ chức. Muốn ai chết, chỉ cần trả tiền, sẽ giết người đó. Mặc kệ kẻ kia có đáng chết hay không.Bây giờ Á Phi phải đi tiếp nhận công việc, với một thân phận như vậy cuộc sống của hắn sẽ không thể bình yên. Để cô được an toàn, cho cô một cuộc sống bình thường, Á Phi bất đắc dĩ phải diễn một màn như vừa rồi

Chương 17
An Nhiên đi một mình trên đường cái, không mục đích, trước mắt một mảnh mờ mịt. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh kia, thật lâu không thể tiêu tan.Chính An Nhiên cũng không biết mình đã đi được bao lâu, đi như thế nào. Chỉ không hề cảm thấy mệt, cô thật muốn nằm xuống ngủ một giấc, chờ khi thức dậy sẽ phát giác tất cả đều chỉ là giấc mơ.Cả người lảo đảo, giống như cái xác không hồn."Mắt mù à, dám đụng vào đại gia!" An Nhiên bị người khác đẩy một cái, ngã ngồi dưới đất.Cô đứng lên, không để ý đến, tiếp tục bước đi."Ui a, con nhóc rất có cá tính" Vẻ mặt gã đàn ông đáng khinh.An Nhiên liếc nhìn gã một cái "Chớ chọc vào tôi, cút! "Tên đàn em theo sau nói "Đại ca, cô ta bảo anh cút."Gã đàn ông tát hắn một phát "Lão tử có tai, không cần mày phải lặp lại." sau đó một tay nâng cằm An Nhiên "Lão tử rất thích cô, đủ dũng cảm."An Nhiên nhìn thoáng qua đám đàn em sau lưng gã, hừ nhẹ một tiếng "Đã cho anh cơ hội, là tự anh không biết quý trọng, bản cô nương hôm nay tâm trạng không tốt, các ngươi không gặp may rồi. "Nói xong một quyền đánh trúng gã đàn ông, một đám người còn chưa kịp phản ứng, lão đại đã bị gục ngã.An Nhiên ngoắc tay với bọn chúng "Cùng lên đi, một đám bọn bay, làm nóng thân cũng không đủ "Mang theo nỗi hận đối với Ngô Á Phi, An Nhiên coi đám người này là cái bia hung hăng phát tiết.Nhìn một đám ngã trên mặt đất nhe răng trợn mắt nhìn cô, An Nhiên phủi tay nói "Thật vô dụng "Nhìn bóng dáng An Nhiên xa dần, gã đàn ông đáng khinh nhất thời hiểu được một chân lý "Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đấu."An Nhiên vốn nghĩ sau khi phát tiết trong tâm trạng sẽ tốt hơn, thì ra không hề như vậy, vẫn giống ban đầu.Một đoạn nhạc chuông vang lên, An Nhiên không cần nhìn cũng biết là Tiểu Mễ, đó là nhạc chuông cô cài riêng cho bạn bè."Nha đầu thôi, một mình khoái hoạt, định bỏ đói chết mình sao!" Đầu kia di động truyền đến tiếng hô của Tiểu Mễ.Nghe được giọng nói của bạn thân, nước mắt mà An Nhiên thật vất vả kìm nén, nay lại trào ra.Nghe ra có chút không đúng, Tiểu Mễ sốt ruột hỏi "Sao vậy, cục cưng, có phải đang khóc không, ai khi dễ cậu?"An Nhiên càng khóc càng hăng, ở trước mặt Tiểu Mễ, cô không cần giả bộ."Cục cưng, đừng khóc, nói cho mình biết xảy ra chuyện gì ? Ngô Á Phi đâu? Không ở bên cạnh cậu sao?"Vừa nghe Tiểu Mễ nhắc tới Ngô Á Phi, An Nhiên càng thêm thương tâm "Tiểu Mễ, hu hu hu, hắn hắn không cần mình, hắn không thương mình..."Nghe xong lời An Nhiên thuật lại, Tiểu Mễ lúc ấy hận không thể đập nát đầu tên phụ tình kia "Cục cưng, đừng khóc, bây giờ câu đang ở đâu?""Mình cũng không biết, gần đây có nhà trẻ Thiên Sứ.""Được, mình biết nơi đó, đừng đi đâu cả, chờ mình."An Nhiên nằm mơ cũng không ngờ tới "Chờ mình" là câu nói cuối cùng cô nghe được từ Tiểu Mễ. Nếu trên đời này có bán thuốc hối hận, cô nhất định sẽ mua chất đầy một toa xe. Nếu thời gian có thể đảo ngược, cô nhất định sẽ không đi trêu chọc Ngô Á Phi. Nếu hết thảy có thể bắt đầu lại một lần nữa, cô nhất định sẽ ngăn cản Tiểu Mễ. Đáng tiếc chỉ là chữ Nếu

Chương 18
Thời khắc cô nhìn thấy Tiểu Mễ, là ở nhà xác bệnh viện Đình Thi.Khi An Nhiên nhận được điện thoại báo Tiểu Mễ bất ngờ gặp tai nạn xe cộ, cô không dám tin. Khi tay cô run run nâng chiếc cáng Tiểu Mễ nằm đưa vào trong xe cứu thương, nhìn khuôn mặt huyết nhục mơ hồ kia, cô vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng đó không phải Tiểu Mễ.An Nhiên trấn tĩnh một cách kì lạ, không khóc, không náo loạn, chỉ cầm lấy cánh tay Tiểu Mễ giờ phút này đã lạnh như băng "Cậu mau đứng lên, bằng không mình sẽ ăn hết chỗ bánh mật cậu mua về đó, biết không.""Nha đầu thối này, không phải chỉ là mặc nhờ quần áo của cậu thôi sao? Chút việc nhỏ như vậy cũng tức giận, cậu đứng lên, mình cho cậu đánh. Buổi sáng đánh cậu là mình không đúng, cậu mau đứng lên đánh mình, mình sẽ không đánh trả." Cảm xúc An Nhiên dần dần kích động lên."Cậu không được ngủ, đứng lên đứng lên" An Nhiên bắt đầu nổi điên nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mễ.Y tá tách An Nhiên ra khuyên bảo "Hãy nén bi thương, cô ấy đã chết."An Nhiên rốt cuộc không còn kiềm chế được tiếng khóc, vang vọng toàn bộ căn phòng.Nhìn tên lái xe gây chuyện khi đó, An Nhiên điên cuồng lao về phía hắn "Trả Tiểu Mễ lại cho tôi, trả lại cho tôi..."Lái xe giống như một khúc gỗ mặc cho An Nhiên hành hạ "Thực xin lỗi, thực xin lỗi "Khi cha mẹ Tiểu Mễ đến nơi, đã không còn tâm trí để trách cứ. An Nhiên tình nguyện để bọn họ mắng cô, đánh cô. Như vậy ít nhất sự day dứt trong lòng có thể giảm đi một chút.Tro cốt Tiểu Mễ được an táng ở nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên cũng đi theo lúc hạ huyệt.Khi thu thập di vật của Tiểu Mễ, An Nhiên phát hiện thấy một cuốn vở cũ. Mở ra nhìn những dòng chữ bên trong, tâm An Nhiên như bị ai đó hung hăng tống cho một đấm.

"Hôm nay mình và cục cưng lại đánh nhau, vì một xiên kẹo hồ lô. Mình chỉ cắn một miếng, cục cưng liền ồn ào đòi quyết đấu với mình. Nếu mình có một xiên kẹo hồ lô, chỉ cần cục cưng nói cậu ấy muốn ăn, mình sẽ cho hết. Mình không giống cục cưng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.""Hôm nay là ngày kỷ niệm cục cưng của mình lần đầu biết yêu. Cục cưng đuổi tới tận trường học cưa đổ nam sinh khó hạ gục nhất. Tận đáy lòng mình thật cao hứng thay cậu ấy.""Cục cưng nói hôm nay có tuyết đầu mùa, sẽ mang đến cho cậu ấy vận may, cậu ấy muốn đi tìm Á Phi. Vì chuyện quần áo, chúng mình lại quyết đấu. Nha đầu thối này, mỗi lần đều hạ độc thủ, không thèm lưu tình. Mình cũng định đánh một trận hết mình, nhưng nghĩ cho cùng vẫn không xuống tay được. Kỳ thật chỉ cần cậu ấy năn nỉ một chút, mình sẽ mềm lòng. Nhân dịp hôm nay có tuyết đầu mùa, mình hy vọng cậu ấy và Á Phi có thể ở bên nhau."Khi An Nhiên đọc đến dòng cuối của cuốn nhật kí, cô đã không còn kìm được tiếng nức nở. Trước khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, cô ấy đã cầu mong cho cô được hạnh phúc. Đó là nguyện vọng cuối cùng vào ngày tuyết đầu mùa của cô ấy.An Nhiên cầm cuốn nhật kí trong tay nghẹn ngào "Không có cậu. mình sao có thể hạnh phúc đây."Sau khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, Ngô Á Phi cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. Đối với người đàn ông đó, An Nhiên cũng không muốn nghĩ đến nữa, cô không đi tìm. Chỉ vờ như chưa từng quen biết. Cô không hận hắn, chỉ hận bản thân, hận bản thân lúc trước bị mù, hận bản thân vô dụng.

Chương 19
Nước mắt An Nhiên đã không thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng.An Nhiên đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, cô muốn cho Mạc Ngôn biết, không phải cô không yêu anh, mà là không có tư cách.An Nhiên nghẹn ngào nói "Anh đã hiểu chưa? Anh hiểu không? Không phải anh không tốt, là em không đủ tư cách."Mạc Ngôn ôm cô, nhẹ nhàng nói bên tai "Không cần nói nữa, anh hiểu, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em buông tay mới thôi."...

Ánh mặt trời xuyên khe hở bức rèm, chiếu vào gian gian. An Nhiên mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ. Cách trang trí đơn giản, hai gam màu chủ đạo đen trắng cách điệu.An Nhiên đứng dậy mở rộng cửa sổ, ánh mặt trời như triều dâng tràn vào, lấp đầy căn phòng.Nhìn trong phòng bếp, bóng dáng Mạc Ngôn đang bận rộn, An Nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chỉ thấy anh nhìn chăm chú một tờ giấy, dùng thìa muỗng vừa đong vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng còn ghé miệng nếm thử, như thể chưa vừa ý.Xoay người thấy An Nhiên, Mạc Ngôn cười "Em dậy rồi, chờ một lát là có thể ăn sáng "Nhìn bát cháo thịt nạc, mùi thơm bay tứ phía. An Nhiên nhớ tới lời Ân Hạo nói bản thân ngoài cơm trắng ra chẳng biết làm gì, nhìn bát cháo Mạc Ngôn làm, cô cảm thấy thực xấu hổ.Thấy An Nhiên chưa động đũa, Mạc Ngôn hỏi "Sao vậy, không thể ăn được sao? Hôm nay là lần đầu tiên anh vào bếp, mùi vị có thể không tốt lắm, lần sau nhất định sẽ cố gắng."An Nhiên húp một thìa cháo "Rất ngon, là lần đầu tiên thật sao? Thật lợi hại, cái gì em cũng không biết làm..."Mạc Ngôn nhìn An Nhiên nói "Em không cần biết. Sau này anh sẽ chăm sóc em, em không biết làm gì, chỉ cần giao lại cho anh."Anh luôn lo lắng cho cô như vậy, nói không cảm động là gạt người. An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, anh vĩ đại như vậy, chói mắt như vậy. Rốt cuộc cô có gì tốt đẹp, được người đàn ông này yêu."Sao vậy, trên mặt anh có hoa sao? Em cứ nhìn anh chằm chằm."Ý thức được bản thân thất thố, An Nhiên xấu hổ cười cười "Nơi này là?" Cô vội chuyển hướng đề tài."Nơi này cũng là nhà của anh, những khi không trở về Kính Hồ, anh ở lại đây. Tối hôm qua em khóc rồi ngủ quên mất, em đành mang em về đây, nhưng em yên tâm, tối hôm qua anh ngủ ở sô pha" Mạc Ngôn vội giải thích."Em tin anh. "Một câu Em tin anh, khiến lòng Mạc Ngôn ngọt lịm cả ngày....

An Nhiên đã đổi nhạc chuông di động, mùa đông năm ngoái, đó là một mùa đông đầy u ám đối với cô. Tiếng chuông khi đó là:

Mùa đông này tôi không có niềm vui Khi không có em bên cạnh Màu trắng bỗng phủ xuống Con người cô đơn kia Sự mất mát dễ hiểu kia Mùa đông này tôi không có niềm vui Không có ai giống như trong tưởng tượng Có lẽ tuyết rơi đã lâu Có lẽ chưa bao giờ tới Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra

Nhưng nay đã khác xưa, có bất ngờ cũng có hạnh phúc. Bất ngờ vì sự trở về của Ngô Á Phi, hạnh phúc vì cô gặp được Mạc Ngôn.

Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng trôi quaBầu trời xanh nhạt hiện ra trên mái đầu

Sau tuyết rơi sẽ là gì? Là mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.

Chương 20
Lễ tân gọi điện báo, đại sảnh có khách đang chờ An Nhiên.An Nhiên tới đại sảnh, sau khi nhìn thấy người kia, lập tức xoay người bỏ trốn."Nhiên Nhiên" Ngô Á Phi giữ chặt tay An Nhiên.Khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc, cả người An Nhiên run lên, thì ra đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể quên hắn.An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị hắn giữ chặt, lạnh lùng nói "Buông ra "Á Phi không hề có ý buông tay "Chúng ta cần nói chuyện ""Nói chuyện? Không cần." Nói xong An Nhiên bỏ tay hắn ra, xoay người rời đi"Nếu em không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy bị anh ôm đi, thì cứ việc rời đi."An Nhiên không ngờ, Ngô Á Phi - người đàn ông hào hoa phong nhã trước kia - cũng sẽ có lúc bá đạo như vậy.Trong một quán cà phê gần Hoàng Đình, Ngô Á Phi rất tự nhiên gọi đồ uống "Hai ly cà phê, một ly thêm chút đường" hắn nhớ rõ An Nhiên sợ đắng, trước kia mỗi lần uống cà phê, đều phải bỏ thêm đường."Bây giờ tôi không uống cà phê " An Nhiên ngẩng đầu nói với phục vụ "Một ly hồng trà, cám ơn "Ngô Á Phi nhìn An Nhiên mở miệng nói "Nhiên Nhiên, vài năm qua em sống tốt không?" Nói đến vế sau, Á Phi thật muốn cắn đầu lưỡi mình một cái, biết rõ tình hình cô ấy vài năm qua thé nào, còn hỏi vấn đề như vậy.Trong lòng An Nhiên cười lạnh "Rất tốt, có ăn có mặc có nhà, còn có người theo đuổi, có thể không tốt không?"Á Phi biết, An Nhiên đang che dấu nỗi thống khổ sâu trong nội tâm."Nhiên Nhiên, anh... "Con chưa nói xong, đã bị An Nhiên ngăn lại "Tên tôi là Dư An Nhiên, không được gọi Nhiên Nhiên."Cô đang phân chia giới hạn với hắn sao? Đang nhắc nhở hắn về thân phận hiện tại sao? Cô đang nhắc cho hắn nhớ hai chữ "Phản bội".Hai người im lặng, An Nhiên mở miệng trước "Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì tôi đi trước ""Đợi chút" Á Phi gọi lại An Nhiên đang chuẩn bị rời đi"Nhiên Nhiên, em đã thay đổi, không còn giống em trước đây "An Nhiên đột nhiên muốn cười, hắn có tư cách gì nói như cô vậy, là vì ai, cô mới thay đổi. Là vì ai, Tiểu Mễ mới chết. Do dự trong chốc lát An Nhiên mới nói nói "Tôi cũng là con người, không phải thần thánh, đương nhiên rồi sẽ thay dổi. Về sau tôi không hi vọng anh sẽ quấy rầy cuộc sống của tôi."An Nhiên cơ hồ chạy như bay ra khỏi quán cà phê, không muốn ở lại thêm một giây nào. Cô sợ bản thân không khống chế được, sẽ rơi lệ trước mặt hắn. Sẽ chất vấn hắn năm đó vì sao đối xử như vậy với cô?Ngô Á Phi ngồi yên tại chỗ, chẳng lẽ hắn và An Nhiên mãi mãi không có cơ hội? Cô hiểu lầm hắn sâu đậm như vậy. Năm đó hắn đã quyết định sai lầm rồi sao? Khi đó bản thân không có năng lực bảo hộ cô, hiện tại có năng lực, lại không có cơ hội.Tình yêu, sẽ không đứng chờ một chỗ, thời gian dần trôi mang nó đi xa. Mang đi tình yêu của bọn họ không chỉ có thời gian, còn có nhiều lí do khác nữa. Một năm trước, Á Phi tự tay vứt bỏ tình yêu của mình. Nay hắn trở lại, nhưng đã sớm cảnh còn người mất. Hiện tại hắn không hi vọng xa vời An Nhiên sẽ tha thứ, chỉ cần An Nhiên có thể trở về với con người trước kia là tốt lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff