bảy năm lại bảy năm 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41
Hiểu Lộ bị đám đàn ông kéo ra một góc giở trò hèn hạ. Trên mặt cô lúc này đầy nước mắt, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, cô liều mạng giãy giụa, cố gắng phản kháng. Cánh tay non mịn bị túm chặt đã thành ngấn, nửa trên trắng bệch, nửa dưới tím ngắt.Bọn đàn ông đang vờn quanh Hiểu Lộ đột nhiên dừng lại, tên đầu trọc bóng lưỡng cầm đầu bước vội qua phía bên kia "A, đại ca, chúng em vớ được con nhóc này." Nói xong, hắn nhanh tay mồi thuốc cho kẻ vừa đến.Kẻ đi đầu rít một hơi thuốc: "Tao biết mày chẳng có lòng vậy đâu, đợi lão Tử chơi đùa xong, sẽ thưởng cho mày."Tên trọc đầu nghe xong vui vẻ cúi đầu khom lưng: "Cảm ơn, đại ca," rồi quay nhìn Hiểu Lộ với vẻ mặt đê tiện....

Trước cửa "Ám Dạ", một người đàn ông vội vàng chạy đến trước mặt Mạc Ngôn: "Đường thiếu gia, đã điều tra xong. Bọn bắt Hiểu Lộ chính là bọn lưu manh ở thành nam."Vừa nghe xong, Trì Phong lộ rõ vẻ khẩn trương: "Mau đưa tôi đến đó.""Tuân lệnh" mấy chiếc xe nhanh chóng phóng thẳng về phía thành nam.Ngô Á Phi vẫn ngồi trong xe. Ngay từ đầu hắn đã thấy Hiểu Lộ bị bọn kia bắt bỏ vào tầng hầm, nhưng lại không bám theo, cũng không ra lệnh cứu người. Điệu bộ vẫn chẳng chút vội vàng hay hoảng hốt. Nhìn không ra hắn đang suy tính điều gì."Anh bám theo bọn chúng đến đây, không phải là để cứu cô ấy sao?" Tả Lan ở bên cạnh truy vấn.Ngô Á Phi không trả lời câu hỏi của cô, tự mở cửa xe, đi thẳng về phía tầng hầm. Tả Lan cũng lập tức bước xuống theo.Lúc này Hiểu Lộ đã ngã ngồi dưới đất, đám đàn ông đứng vây xung quanh, tên cầm đầu một tay nâng cằm cô lên: "Nhóc con, nếu cưng thành thật khai báo, lão Tử sẽ đối tốt với cưng.""Cút ngay, cút ngay, cấm đụng vào ta.""Bốp" trên mặt Hiểu Lộ liền xuất hiện vết lõm của năm ngón tay: "Mẹ nó, lại còn không biết xấu hổ. lão Tử sẽ không tha cho cô đâu.""Đừng, đừng." Hiểu Lộ đã tiến gần đến bờ vực khủng hoảng tuyệt vọng. Giờ phút này cô chỉ nghĩ đến Trì Phong: "Cứu em, Trì Phong, mau đến cứu em.""Có chừng mực một chút đi." Một tiếng nói mang theo sự nguy hiểm đột ngột vang lên từ phía sau của bọn chúng, người nói câu đó còn chưa thấy bóng dáng, nhưng bầu không khí trong phút chốc đã trở nên khẩn trương.Một tên côn đồ nhìn Ngô Á Phi hỏi: "Mày là ai? Dám can thiệp vào chuyện tốt của đại ca chúng ta? ""Tao là ai? Mày không xứng biết, thả cô gái kia ra, tao sẽ cho bọn mày được toàn thây." Ngô Á Phi đã tính toán kĩ, không tới 5 phút nữa bọn họ sẽ đến nơi."Ngông cuồng gớm nhỉ, mày tự cho mình là cái thá gì.""Đã cho bọn mày cơ hội ,là do chính bọn mày từ chối." Lúc này bên ngoài đã nghe thấy tiếng phanh xe dồn dập. Ngô Á Phi khẽ nhếch miệng, xem ra bọn họ còn nhanh hơn hắn dự tính.

Chương 42
Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: "Chúng ta đi.""Đi liền sao! Còn cô ấy? " Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ đang ngã ở giữa sân."Yên tâm, người cứu cô ta đến rồi." Nói xong hắn vội hướng cửa sau rời đi. Trong lòng hắn có phần sợ hãi, sợ gặp phải Bình Yên, sợ trông thấy cô xuất hiện cùng người đàn ông khác. Dù biết chắc chuyện đó là thật, hắn vẫn sợ.Vừa khi hai người thoát ra từ hướng cửa sau, một nhóm người khác lao vào. Lúc này Tả Lan mới hiểu vì sao Á Phi vừa tới đã vội rút lui. Hắn chỉ cần đảm bảo Hiểu Lộ không gặp chuyện gì, với hắn ai cứu cô ta không quan trọng."Tôi còn tưởng rằng anh là kẻ máu lạnh không hề có ý muốn cứu người. Hóa ra đã sớm biết sẽ có người làm việc đó."Ánh mắt Ngô Á Phi chỉ khẽ lóe sáng: "Đối với cá nhân tôi mà nói, cô ta sống hay chết không chút quan hệ."Tả Lan đột nhiên hiểu ra nguời đàn ông bên cạnh mình lòng dạ thật thâm sâu khó lường: "Thật vậy? Vậy vừa rồi vì sao anh lại làm như vậy? Đi vào đơn giản là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ kịp chạy đến nơi đó thôi sao?""Tuy rằng việc sống chết của cô ta với tôi không quan hệ, bất quá, cô ta đã bị thương như vậy, nếu cô ta còn không được an toàn, tôi sẽ không thoải mái. Tôi chỉ không muốn mình day dứt thôi. "Đám lưu manh chắc không ngờ đến, trò chơi bắt người của bọn chúng lại khiến chúng phải đối đầu với bang Nhất Đại....

Trì Phong liếc mắt nhìn quanh, lập tức thấy ngay Hiểu Lộ ngã trên mặt đất, gần như bất tỉnh, tóc tai rũ rượi, quần áo đã bị xé rách nhiều chỗ. Trong lòng anh tựa như bị kim châm, vô cùng đau đớn."Một đứa cũng không tha, giết hết, quăng xuống biển cho cá ăn." Trì Phong cắn răng hét lên."Tuân lệnh, thiếu gia." Rất nhanh, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh gục.Trì Phong cẩn thận ôm lấy thân trên của Hiểu Lộ, chỉ không ngờ cô lại phản kháng: "Đừng, đừng đụng vào ta, van xin các ngươi.""Là anh, là anh, bảo bối. Thực xin lỗi, anh đã tới chậm." Giọng nói Trì Phong có chút nghẹn ngào.Hiểu Lộ khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là anh, là Trì Phong, anh tới cứu cô.Hiểu Lộ nhỏ giọng nói một câu: "Em biết anh sẽ đến." Lòng anh chợt nổi sóng....

An Nhiên ngây ngốc nhìn Trì Phong ôm Hiểu Lộ đi ra ngoài, cô đã quên phản ứng. Cảnh tượng trước mắt lại gợi cô nhớ về chuyện của 7 năm về trước, làm cô nhớ tới Tiểu Mễ. Cô thoáng thấy sợ hãi, nếu bọn họ đến muộn một chút nữa thôi, có khi nào Hiểu Lộ cũng sẽ ra đi như Tiểu Mễ.Mạc Ngôn để ý thấy vẻ bất an của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Tốt rồi, không còn việc gì đâu."

Chương 43
Chuyện xảy ra với Hiểu Lộ đã qua được một thời gian. Nhưng sự việc đó khiến Trì Phong muốn hết sức bảo vệ cô, nên đem cô đến ở ngay nhà mình. Mỗi lần nhớ đến hôm đó anh lại thấy sợ, thiếu chút nữa anh đã mất cô."Chị à, chị xem, anh ấy bá đạo như vậy, mà không ai dám đứng ra nói giúp em." Hiểu Lộ bất mãn nói. An Nhiên thực vui mừng, cô còn sợ chuyện vừa rồi sẽ như một bóng ma ám ảnh Hiểu Lộ, khiến cô luôn lo lắng sợ hãi. Nhưng xem bộ dáng hiện nay của cô, cô an tâm rồi."Bảo bối, em hay ai nói cũng vô dụng, từ nay về sau em phải luôn ở cạnh anh." Trì Phong bá đạo nói,"Được rồi, hai người các cậu, hở tí là ầm ỹ, không thấy mệt sao?" Nguyên Tịch quở trách cả hai: "Đến nhà bà nội rồi thì không được cãi nhau như vậy." Hôm nay mọi người cùng hẹn nhau đến nhà bà nội Mạc Ngôn ăn cơm.Từ xa đã thấy bà nội đứng chờ ở cửa."Bà nội!" đám người trẻ tuổi cùng đi về phía bà."A" bà nội đi thẳng đến chỗ An Nhiên, lôi lôi kéo kéo tay cô, hướng vào trong nhà.Nguyên Tịch ở phía sau nói nhỏ một câu: "Bà nội rõ là bất công!" Tất cả mọi người nở nụ cười: "Ai, không có cách nào, hiện tại với lão phật gia, chẳng ai quan trọng bằng An Nhiên."...

"Ba mẹ, hai người trở về khi nào?" Mạc Ngôn nhìn thấy ba mẹ mình trong phòng khách liền ngây ngẩn cả người."Con là đứa con thối, có con dâu cũng không nói, không đưa sang Mỹ cho chúng ta biết mặt, chúng ta đành phải tự trở về." Đường mẫu vừa nói vừa nhìn An Nhiên: "Con chính là An Nhiên?""Chào bá mẫu" An Nhiên còn chưa biết làm sao, một chút chuẩn bị cô cũng không có. Lại nhìn sang ba của Mạc Ngôn: "Chào bá phụ."Đường mẫu có vẻ rất thích cô: "Ai, tốt tốt, rất nhu thuận, tới đây ngồi đi con." Nói xong đã kéo An Nhiên ngồi xuống cạnh mình.Nguyên Tịch kéo áo Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng bà nội đã đủ bất công rồi, nhưng xem ra mẹ anh còn hơn thế. "An Nhiên không ngờ ba mẹ Mạc Ngôn lại bình dị gần gũi đến vậy, dễ dàng thân mật đến vậy, thật khác với ấn tuợng của cô về ba mẹ ở các nhà giàu có."Mọi người đừng có đứng đó chứ, ngồi đi ngồi đi, đợi lát nữa là chúng ta có thể ăn cơm."...

Bữa cơm này với Mạc Ngôn chắc cả đời không thể quên, thiếu chút nữa anh bị bà nội và mẹ làm cho bội thực đến chết.Đến món canh thứ ba, Mạc Ngôn thật sự chịu không nổi: "Mẹ, người có để cho mọi người ăn cơm không."Đường mẫu tỏ ý không vui: "Con ăn cơm của con, ta nói chuyện với con dâu, ảnh hưởng gì đến con?"Vài người khác thì đã sớm mồ hôi lạnh chảy, Trì Phong một tay gắp thức ăn, tay kia tự véo đùi mình, chỉ sợ không nín được cười to thành tiếng mất.Đường mẫu không hề có ý dừng lại, tiếp tục phun trào công lực: "An Nhiên, lần này trở lại, ta và ba con sẽ không quay về Mỹ. Ngày mai mẹ con ta đi xem lễ phục. ""Mẹ!" Mạc Ngôn lại kêu lên."Nếu con không thích, mẹ sẽ cho người đặt may ở nước ngòai." Đường mẫu căn bản không hề để ý đến Mạc Ngôn.Mạc Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, cái này gọi là gì đây, người ta đã đồng ý đâu chứ. Là mẹ tự nhận mẹ con trước.An Nhiên cũng thực bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn mấy người đối diện thấy tất cả đều không có lương tâm, cùng bắt tay thông đồng cúi đầu dùng bữa."Mẹ, người muốn dẫn An Nhiên đi chọn lễ phục gì chứ?" Mạc Ngôn có muốn không buồn bực cũng không được."Là đính hôn đó!" Đường mẫu vô cùng bình tĩnh, rất tự nhiên trả lời.Đến lượt bà nội không vừa ý: "Cái gì? Còn phải đính hôn, không trực tiếp kết hôn luôn sao?" Thật sự là dọa chết người ta mà.Ha ha ha ha, mấy người trẻ tuổi đã không thể nhịn được nữa rồi. Ha ha ha ha ha...

Chương 44
Lúc tiễn mọi người ra về, Đường mẫu lại thần thần bí bí kéo An Nhiên ra một góc: "An Nhiên, mẹ có cái này cho con." Nói xong liền lấy ra một tấm ngọc tuyệt đẹp đặt vào tay An Nhiên.An Nhiên nhìn tấm ngọc trong tay, vân sáng màu trong suốt, tinh xảo đặc sắc, nhìn một lần biết ngay là vật có giá trị lớn: "Bá mẫu, không được, vật này rất quý, con không thể nhận.""Cầm đi, đây là bà nội ngày xưa cho mẹ, giờ mẹ cho lại con."Mạc Ngôn đi đến cạnh chỗ An Nhiên ngồi xuống, kiên định ôm cô: "Mẹ cho em, em cầm đi! Bằng không chúng ta đừng hòng ngủ được."Nghe xong lời Mạc Ngôn nói, An Nhiên không thể chối từ : "Cảm ơn, bá mẫu."Đường mẫu nở nụ cười: "Thế mới ngoan, các con nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong đứng dậy rời đi, bước được hai bước bà đột nhiên quay đầu: "Con vừa rồi nói gì? Cám ơn bá mẫu? Bá mẫu? An Nhiên con muốn làm mẹ đau lòng sao? Còn gọi mẹ là bá mẫu? " Vừa nói vừa làm một động tác ôm ngực.An Nhiên vội vàng sửa lời: "Con nói sai rồi, cám ơn, mẹ.""Ha, ngoan" Đường mẫu tươi cười hài lòng....An Nhiên đứng ở ban công phòng Mạc Ngôn, nhìn vào hư không, khẽ trầm tư. Từ lúc bắt đầu chuyện tình cảm với Mạc Ngôn, bản thân cảm thấy mỗi ngày tựa như nằm mơ, cô thật quá may mắn, có thể gặp được Mạc Ngôn.Mạc Ngôn vừa tắm xong đi ra, trông thấy An Nhiên đứng ở ban công, nhẹ nhàng lại gần, từ phía sau ôm lấy cô: "Em đang suy nghĩ gì thế?""Em đang nghĩ, ông trời thật đối tốt với mình, thế giới rộng lớn như vậy, em lại may mắn gặp anh. Em đúng là rất may mắn, đã gặp được anh, lại còn được anh yêu thương."Mạc Ngôn xoay An Nhiên lại, đối mặt với anh. Hai tay nhẹ nâng gương mặt cô: "An Nhiên, anh yêu em, thực rất yêu, gả cho anh được không?" Đôi mắt thâm thúy tràn đầy chân tình, xen lẫn thành kính.An Nhiên cảm thấy khóe mắt mình đột nhiên ươn ướt, cô không trả lời, kiễng chân hôn lên môi Mạc Ngôn. Mạc Ngôn lập tức ôm lại cô, nhiệt tình đáp lại.Nơi biệt thự Kính Hồ, giữa màn đêm yên tĩnh, không gian mùa hạ trong trẻo, tràn đầy sự ngọt ngào của tình yêu hai người....Sáng sớm, nhìn nam nhân ngủ say bên gối, An Nhiên không kìm long được khẽ nhỏen miệng cười. Mạc Ngôn của cô luôn đẹp trai như vậy, cả lúc ngủ cũng không khác gì. Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đã bị kéo xuống. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị hôn tới tấp.Sau một lát: "Làm sao bây giờ, vợ à, anh thật không muốn rời xa em, luôn cảm thấy hôn em không đủ.""Anh đừng làm loạn, mau đứng lên đi, bà nội và ba mẹ đều ở đây, để mọi người chờ không tốt."Hai người vừa mở cửa, Đường mẫu và bà nội thiếu chút nữa là ngã nhào vào phòng."Bà nội, mẹ, mọi người làm gì vậy?""Ha ha, chúng ta, chúng ta..." Đường mẫu miệng cười cố nghĩ ra một lí do.Chỉ nghe thấy bà nội tiếp lời: "Ta đến gọi cháu dâu dậy ăn sáng.""Đúng đúng, ăn sáng, An Nhiên xuống ăn sáng đi con."Bữa sáng quá mức phong phú, Đường mẫu lại phục vụ vô cùng chu đáo: "Đến đây, An Nhiên, uống cái này, uống nhiều vào, con hơi gầy.""Bá..." chữ 'mẫu' còn chưa kịp nói ra, Mạc Ngôn vội kéo tay An Nhiên bên dưới gầm bàn. An Nhiên lập tức sửa lời: "Mẹ, con tự lấy được mà. "Chữ "Mẹ" phát ra khiến Đường mẫu rất hài lòng: "Ai, ngoan, mẹ và ba đã bàn bạc, ngày 28 tháng sau là ngày tốt, vừa vặn công ty thành lập được 30 năm, con với Mạc Ngôn cũng đính hôn vào ngày đó đi, mẹ chuẩn bị sẵn thiệp mời rồi."Mạc Ngôn khó khăn nuốt miếng cháo xuống: "Mẹ, như vậy có gấp quá không?""Gấp gì? Mẹ còn muốn hai đứa kết hôn ngay hôm nay. Đúng rồi, con mau đưa ông bà thông gia đến, mẹ còn nhiều điều muốn bàn bạc."Cả ba vị trưởng bối trong nhà hoàn toàn không để ý đến hai nhân vật chính, nhiệt tình cùng nhau thảo luận.Ngày 28 tháng sau là ngày tốt, thời gian chỉ còn hơn một tháng, nhưng không ai ngờ được rằng những chuyện sắp xảy ra trong một tháng ấy, sẽ khiến họ suốt đời khó quên

Chương 45
Trên đường theo cha trở lại thành phố W, An Nhiên trầm mặc không nói gì. Cô đã nói cho cha biết việc mình đính hôn với Mạc Ngôn, nhưng không thấy biểu hiện thay đổi gì trên gương mặt cha mình. Cha cô vốn không nói nhiều, chỉ run run nắm lấy bàn tay của cô, đặt vào trong tay Mạc Ngôn: "Hãy chăm sóc nó thật tốt." Mấy chữ đơn giản, lại ẩn chứa nghìn vạn tâm ý....

Tivi đã đưa tin "Ngày 28 tháng sau, nhân kỷ niệm 30 năm thành lập, trở thành tập đoàn tài chính quốc tế lớn nhất toàn quốc, Đường thị sẽ tuyên bố lễ thành hôn của người thừa kế Mạc Ngôn với tiểu thư Dư An Nhiên. "Bàn tay Ngô Avion nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng "răng rắc", chưa bao giờ hắn cảm thấy căng thẳng như vậy.Hắn vẫn nhớ rất rõ Mạc Ngôn: "Nhiên Nhiên, đây là lựa chọn cuối cùng của em sao? Muốn anh buông tay sao? Em thực sự nghĩ anh có thể buông tay sao?" Hắn nắm chặt tay đấm thẳng vào tường: "Không, anh không thể, anh sẽ không buông tha cho em dễ dàng như vậy."...

An Nhiên không ngờ sẽ gặp lại Tina trên đường đi làm. Từ lần chia tay ở trại đua ngựa, bọn họ vốn không hề gặp lại.Tina gỡ đôi kính mắt: "Dư An Nhiên, chúc mừng cô!"An Nhiên không hiểu được, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì: "Cảm ơn, còn có việc gì sao?""Có thể nói chuyện riêng với tôi một chút không?"...

Tina không ngừng quấy cà phê trong tách, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi cất lời: "Đã có những lúc tôi rất ghen tị với cô, có thể khiến một người đàn ông hoàn hảo như Mạc Ngôn toàn tâm toàn ý yêu mình. Bất kể tôi yêu thương anh ấy thế nào, trong mắt anh ấy chỉ có cô mà thôi. ""Tina, tôi...""Cô không cần nói, chỉ cần nghe tôi nói. Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ là trót yêu người không dành tình cảm cho mình mà thôi." Bưng tách cà phê trong tay, nhấp một ngụm, trông cô có vẻ thương tâm, giọng nói ấm áp, tựa như hai bên đang tâm sự với nhau: "An Nhiên, cô có tin vào số mệnh không?""Tôi tin, nhưng tôi sẽ không để nó khống chế mình. Thực xin lỗi, Tina "Tina cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt: "Cô không làm sai, việc gì phải xin lỗi. Yên tâm, tôi không phải loại đàn bà bụng dạ hẹp hòi, tôi sẽ chúc phúc cho hai người." Thực ra trong chuyện này làm gì có ai sai, chỉ là yêu người mình không nên yêu...Tina hít vào ngụm khí lạnh: "Tốt lắm, không nói chuyện này nữa. Cô đã chọn được lễ phục chưa? Cô nhất định phải thật xinh đẹp, bằng không tôi sẽ làm cho cô lu mờ đấy biết không?""Cảm ơn cô, Tina" vừa nói xong, di động chợt reo lên, màn hình xuất hiện một dãy số lạ. Đột nhiên cô có cảm giác bất an.An Nhiên nghe điện thoại, chưa kịp cất lời, đầu dây bên kia một giọng nam xa lạ phát ra: "Trong 5 phút có mặt ở tầng thượng, nếu không đừng trách sao mất đi người cô yêu."

Chương 46
"Cộp" một tiếng, di động rơi xuống đất."Sao vậy, An Nhiên?" Tina lắc lắc cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi."Không, không có gì, tôi phải đi trước đây." Nói xong, cô vội vàng nhặt điện thoại lên lập tức bước đi.Tầng thượng sao, rốt cuộc ai đang chờ mình ở đó, lòng cô vô cùng bất an. Trên tầng thượng, một gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa, đang rất không kiên nhẫn nghịch nghịch tay áo màu bạc của mình."Cô đến muộn." Gã đàn ông nhìn cô lạnh lùng nói.An Nhiên cẩn thận soi xét người đàn ông xa lạ trước mặt: "Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"Gã đàn ông kia bước thẳng về phía cô: "Quả nhiên rất đẹp, khó trách nhiều người thích cô như vậy. Tôi là ai, cô không cần biết, cô chỉ cần biết ai vừa đến kia thôi."An Nhiên quay mạnh đầu về phía sau: "Tuyên Nguyên?" Người mới đến đúng là Tuyên Nguyên.Tuyên Nguyên lạnh lùng cười: "Nghe nói cô sắp đính hôn !""Anh cũng đã biết rồi!"Ánh mắt Tuyên Nguyên nhất thời tràn ngập sát khí: "Vốn tôi còn định cho cô hưởng hạnh phúc thêm một thời gian, nhưng xem ra cô không đợi được nữa rồi."An Nhiên đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ: "Anh nói gì vậy? Tuyên Nguyên?""Cô nói xem, nếu như cô chết, bọn họ sẽ thế nào?"Trong lúc họ nói chuyện, gã đàn ông tóc đuôi ngựa đã xách theo khẩu súng ngắm, chầm chậm đi đến phía bên kia bức tường.An Nhiên hoảng sợ, trời ạ, hắn ta có vũ khí, bọn họ muốn làm vậy thật sao?Tuyên Nguyên đi đến bên cạnh An Nhiên, thô bạo nâng cằm cô lên không chút thương tiếc: "Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không để cô chết. Cô nói xem, nếu tôi bắt cô đổi lấy tiền chuộc, Mạc Ngôn sẽ làm thế nào?"Thì ra ngay từ đầu, hắn ta tiếp cận cô đều là có mục đích, muốn uy hiếp Mạc Ngôn sao?"Tôi đoán, cô đang rất hoang mang tại sao tôi phải làm như vậy?""Vì sao?" An Nhiên nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trước mặt mình, tựa như muốn nhìn xuyên thấu hắn ta."Hừ, tất cả bắt nguồn từ kẻ tên là Ngô Avion, cô không biết sao? Ai bảo cô là người hắn yêu chứ."An Nhiên như bị đánh một cú vào bụng, Ngô Avion, lại là anh ta, tại sao đã nhiều năm trôi qua rồi, mình vẫn còn bị liên lụy vì anh ta chứ."Tôi muốn cô vĩnh viễn nhớ kỹ, từ nay về sau nếu như xảy ra bất cứ sự tình gì, nếu có ai đó phải chết, nguyên nhân đều là vì Ngô Avion, cô đã hiểu chưa?" Biểu cảm trên gương mặt Tuyên Nguyên không nghi ngờ gì rất hung ác.Gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa đột nhiên hướng về phía cầu thang hô lớn: "Cô còn muốn trốn tới khi nào. Đi ra."Tina cẩn thận từ phía sau cửa đi ra, cô đã nghe rõ lời nói vừa rồi của bọn họ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.Tuyên Nguyên nở nụ cười tà ác, hướng Tina đi đến: "Đến thật đúng lúc."An Nhiên rất nhanh che chắn phía trước Tina: "Không được phép làm hại cô ấy.""Tôi thiếu chút nữa đã quên mất, cô là kẻ rất có dũng khí. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta, tôi còn có việc muốn nhờ cô ta."Tiếp theo là một trận cười điên dại khiến người ta sợ hãi.Tuyên Nguyên chỉ vào Tina: "Cô, trở về nói với Mạc Ngôn, người phụ nữ của anh ta đang ở trong tay tôi, nói anh ta ngày mai phải có mặt ở đây."Tina hiển nhiên rất sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay An Nhiên."Nếu cô làm hỏng việc, hoặc đem chuyện hôm nay nói với bất kỳ ai, biết hậu quả thế nào không?"Chỉ thấy gã cột tóc đuôi ngựa làm một động tác nhắm bắn."Cô đoán xem hắn có thể bắn trúng cô gái mặc bộ váy trắng phía bên kia không."An Nhiên nhìn theo, thầm ước lượng khoảng cách, cô gái kia đang ở thẳng hướng phía trước bọn họ, trong vòng bảy tám trăm mét.Chỉ nghe "Đoàng" một tiếng súng vang, ngực cô gái lập tức xuất hiện vết đỏ như hoa, sau đó ngã xuống đất, những người đi trên đường đều nhìn theo ngơ ngác.An Nhiên trơ mắt nhìn cô gái vừa ngã xuống, là chính mình hại chết cô ấy.Tina đã sớm sợ hãi ngồi bệt xuống đất, toàn thân lạnh run."Tốt lắm, cô có thể đi rồi, đi nói cho Mạc Ngôn, hiểu chưa?"An Nhiên ngồi xổm xuống, ôm Tina đang run rẩy, bên tai Tina nhỏ giọng nói: "Đi, đi mau, quên hết chuyện hôm nay. Đi càng xa càng tốt, đừng nói với Mạc Ngôn."

Chương 47
Sắc trời dần tối, đường phố nhuộm ánh hoàng hôn đỏ thẫm. An Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nhớ lại chuyện đã xảy ra, ngay khi Tina rời đi cô liền thấy trước mắt tối sầm, rồi mê man bất tỉnh.Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, u ám thiếu ánh sáng. Đáng chết, cả người không còn một chút sức."Cuối cùng cô cũng tỉnh, thật tham ngủ." giọng nói tà ác vang lên từ phía chiếc sô pha trong phòng.An Nhiên định đứng lên, nhưng nhất thời toàn thân không có lực: "Anh đã cho tôi ăn gì?""Để giữ cô ngoan ngoãn, tôi chỉ dùng kim châm mà thôi, sẽ không gây chết người đâu." Nói xong hắn vươn tay bật đèn trong phòng, An Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, nhất thời không chịu được luồng ánh sáng đột ngột như vậy.Cô nhìn vào chiếc máy ảnh hắn cầm trên tay, cảm thấy vô cùng bất an: "Anh định làm gì?"Tuyên Nguyên giơ máy ảnh trong tay lên: "Vấn đề đã rõ ràng như vậy, cô vẫn nghĩ không ra sao?" Hắn nhớ đến lần trước lừa được An Nhiên đến nhà, đã chụp được một số ảnh của cô, không ngờ tất cả đều bị Ngô Avion lấy đi hết.Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một phụ nữ trẻ tuổi tiến vào, Tuyên Nguyên đưa máy ảnh cho cô ta, xong hắn bắt đầu tự cởi áo.An Nhiên cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng. Tuyên Nguyên nhấc tấm chăn mỏng, nằm phục xuống cạnh cô, tay chân hắn cũng giữ chặt lấy thân hình cô, dựng nên cảnh tượng vợ chồng ân ái...Lúc này An Nhiên mới để ý hiện tại trên người cô là bộ áo ngủ cực kỳ khêu gợi. Không được, không thể để hắn chụp với cô như vậy, cô cố cúi mặt xuống, không để gương mặt mình lọt vào ống kính."Cô tốt hơn là nên biết điều phối hợp với tôi, bởi vì cô không biết được người tiếp theo sẽ bị giết đâu. Hôm nay thì là người phụ nữ kia, sau này có thể là em gái bảo bối của cô, hoặc có khi là chính Mạc Ngôn. "An Nhiên đành cam chịu, ngẩng đầu lên, cô không có lựa chọn. Cô không thể để người thân của mình bị nguy hiểm. Cô biết kẻ đang ở cạnh mình nói được là làm được, không phải cô đã tận mắt chứng kiến những gì xảy đến với cô gái kia sao? Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, cô ấy chính là ví dụ tốt nhất.Tuyên Nguyên thấy An Nhiên hợp tác như vậy đắc ý nói: "Cười lên đi chứ, tôi muốn cô cười thật hạnh phúcAn Nhiên cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng cô vô cùng đau đớn.Tuyên Nguyên nằm lên người cô, nói "Hôn tôi."Thực xin lỗi, Mạc Ngôn. An Nhiên trong lòng thầm niệm, em không còn cách nào...Cô dùng hết khí lực của mình, lạnh lùng đặt môi lên người hắn. Không chút tức giận, không chút tình cảm.Giờ khắc này, Tuyên Nguyên lại không cảm thấy khoái cảm trả thù, nội tâm hắn xao động. Hắn cảm giác được ánh lệ trong mắt cô, không hiểu sao hắn lại thấy có chút đau lòng.

Chương 48
Mạc Ngôn gần như phát điên, cả ngày đi tìm kiếm An Nhiên, cô rốt cuộc đi đâu chứ? Di động thì tắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."Anh rể, anh đừng gấp, nói không chừng chị có việc gấp phải giải quyết, sẽ mau trở lại thôi." Hiểu Lộ ở một bên an ủi, thật sự cô chỉ cố kiếm lấy một lý do thích hợp, ngay cả chính cô cũng không tin, An Nhiên chưa bao giờ vô duyên vô cớ mất tích như vậy.Suốt một ngày nay, Mạc Ngôn cạn óc nghĩ ra tất cả mọi nơi có thể để đi tìm, ngay đến cả mộ của Tiểu Mễ anh cũng ghé qua, nhưng đều không có, đều không có. Ân Hạo cũng gọi điện thoại báo về, bảo là cô không về đó.Tina trốn ở nhà dằn vặt rất lâu, tuy rằng An Nhiên là người rất dũng cảm không muốn để cho Mạc Ngôn biết, nhưng cô không làm được, cô không thể biết rõ cô ấy đang bị nguy hiểm lại không dám làm gì. Do dự mãi, cô vẫn quyết định ấn chuông cửa nhà Mạc Ngôn.Trong phòng mọi người đều đang rất lo lắng, tiếng chuông cửa bất ngờ khiến tất cả giật mình.Mạc Ngôn cố giữ vẻ bình tĩnh chạy ra mở cửa: "An Nhiên, em..."Lời chưa nói xong, nhận ra người đứng trước cửa là Tina, vẻ vui mừng của anh lập tức biến mất, thay bằng sự thất vọng: "Là cô à? Cô tới đây làm gì?"Tina không nói gì, đi thẳng vào trong nhà, nhìn đám người ngồi trong phòng khách, thấy rõ họ đều đang rất lo lắng cho An Nhiên."Cô rốt cuộc có chuyện gì?"Tina hít một hơi: "Em biết An Nhiên ở đâu."Chỉ một câu nói đơn giản, lại khiến tất cả nháo nhào, Mạc Ngôn kích động giữ chặt hai vai cô: "Cô nói gì? Cô biết An Nhiên đang ở đâu? Nói mau cô ấy ở đâu? Nói mau, nói..." Mạc Ngôn hoàn toàn bị kích động, không ngừng lắc mạnh hai vai Tina..Trì Phong đi đến kéo Mạc Ngôn ra: "Bình tĩnh một chút, để cô ấy nói."Tina lấy trong bao ra một tờ giấy, mặt trên viết thời gian địa điểm, ngay khi đưa nó cho Mạc Ngôn, nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn, cô không muốn Mạc Ngôn mạo hiểm, nhưng, nếu không đi thì An Nhiên sẽ chết, mà lúc đó có khi còn có thêm nhiều người nữa bị hại.Mạc Ngôn nhìn tờ giấy trên tay: "Là ý gì?"Tina không giải thích nhiều: "Nhớ kỹ chỉ được một mình anh đến đó, nếu không có thể vĩnh viễn sẽ không gặp lại cô ấy." Nói xong câu đó, Tina vội vã bước ra khỏi nhà Mạc Ngôn."Trong giấy viết gì?" Ân Hạo bước đến gần, muốn xem nội dung tờ giấy.Mạc Ngôn lập tức gấp tờ giấy lại: "Không có gì, mọi người về trước đi!"Tuy Mạc Ngôn không nói rõ, nhưng Ân Hạo biết An Nhiên đã xảy ra chuyện, đối phương chỉ cho phép Mạc Ngôn đi một mình, anh không thể cùng đi để cứu cô - cục cưng trong lòng anh.

Chương 49
Bọn họ đi rồi, Mạc Ngôn ngồi lặng trên ghế sô pha giữa phòng, trong tay là tờ giấy bị nắm chặt đến gần ướt. Giờ phút này trong đầu anh thầm tính tóan, trong thành phố có tất cả mấy trăm vạn hộ dân, An Nhiên bị bắt đến một nơi anh không hề hay biết, bọn chúng muốn làm hại cô ấy sao? Cô đang sợ hãi sao?Lần đầu tiên trong đời Mạc Ngôn thấy mình thật vô dụng, ngay cả người con gái yêu thương nhất cũng không bảo vệ được. Nghĩ rồi một tay đập mạnh xuống bàn trà, máu theo vết rách chảy ra, nhưng anh không có chút cảm giác nào. Giờ phút này anh chỉ cảm thấy, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của mình đang dần rời xa. Không, anh không cho phép, bất kể có là chuyện gì, anh cũng không thể mất cô. ...Trên đường trở về, Ân Hạo không nói một lời, đầu óc trống rỗng bước về phía trước, không để ý Nguyên Tịch vừa bước đến bên cạnh. Anh không dám quay đầu nhìn vào Nguyên Tịch, sợ sẽ bị cô phát hiện ra vẻ lo sợ cộng thêm khủng hoảng trong mắt mình."Ân Hạo" Nguyên Tịch từ sau lưng nhẹ giọng gọi.Ân Hạo hơi sửng sốt một chút: "Sao?" Anh không dám nói nhiều, biết rằng lúc này giọng mình đang run rẩy.Nguyên Tịch đi đến bên cạnh Ân Hạo, kéo tay anh, cô có thể cảm thấy được bàn tay Ân Hạo đang run: "Anh rất lo lắng cho An Nhiên sao?"Ân Hạo nghe vậy, theo bản năng bàn tay co lại: "Không phải tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ấy sao? Anh với cô ấy là thanh mai trúc mã, tất nhiên cũng sẽ lo lắng."Trong long Nguyên Tịch cảm thấy thật bi thương, kỳ thật cô đã sớm nhận ra Ân Hạo luôn quan tâm đến An Nhiên, nhưng chỉ giữ trong lòng, không biểu hiện ra ngoài bao giờ. Anh luôn tự làm khổ bản thân như vậy, một mặt làm bộ chỉ quan tâm đến cô, một mặt biểu lộ với người ngoài mình đang rất hạnh phúc.Lúc An Nhiên và Mạc Ngôn xa nhau, anh thậm chí cố nén đau trong lòng, giúp Mạc Ngôn đi tìm cô, bởi vì, anh biết, Mạc Ngôn thật tâm yêu An Nhiên. Anh không hi vọng cục cưng trong lòng anh sau này sẽ sống trong ân hận.Nguyên Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Hạo, thấy rõ trong đó tràn đầy ưu thương: "Làm vậy có quá vất vả không? Sống như vậy có quá phiền lụy không?""Nguyên Tịch, anh...""Anh không cần nói, em biết, kỳ thật người anh thích là An Nhiên?" Nguyên Tịch lấy tay lau đi giọt lệ trên mắt sắp chảy xuống.Ân Hạo cứ nghĩ mình che dấu rất tốt, chẳng ngờ..."Còn nhớ lần trước An Nhiên ngã xuống ở trại đua ngựa không? Lúc đó tuy anh không nói gì, nhưng em hoàn toàn cảm giác được, anh đang sợ hãi, người anh phát run lên. Hệt như bây giờ."Ân Hạo nắm lấy hai vai Nguyên Tịch: "Thực xin lỗi, Nguyên Tịch.""Anh không làm gì sai, có gì mà xin lỗi. Anh chỉ không yêu em mà thôi. Người sai là em, là do em quá yêu anh. Cho nên dù biết anh yêu người khác, em cũng không quan tâm, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi." Nước mắt cô cũng theo lời nói tuôn ra.Ân Hạo nhẹ nhàng giúp Nguyên Tịch lau nước mắt: "Anh đã nghĩ, nếu hai ta ở bên nhau, anh sẽ quên cô ấy, nhưng không ngờ lại thành ra thế này, trong lòng càng ngày càng khó chịu." giọng nói anh đã có chút nghẹn ngào."Về sau ở trước mặt em anh có thể không cần giả bộ, anh có thể tiếp tục yêu cô ấy, còn em vẫn như trước tiếp tục yêu anh. Được không?"Ân Hạo gắt gao ôm Nguyên Tịch: "Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ quên cô ấy. Về sau thế giới của anh chỉ có một mình em."

Chương 50
"Vẫn không tìm được sao?" Ngô Á Phi lạnh như băng hỏi.Tả Lan có thể cảm giác được sát khí từ hắn tỏa ra, khiến người ta hỏang sợ: "Chỗ lần trước không có, hình như đã thay đổi địa điểm rồi." An Nhiên mất tích đã một ngày, Ngô Á Phi đã triệu tập rất nhiều người đi tìm cô, nhưng vẫn không chút manh mối.Tuyên Nguyên, là ta để xổng ngươi, lúc trước còn cho ngươi một con ngựa, xem ra ta đã quá nhân từ rồi. Không ngờ ngươi dám làm hại đến An Nhiên. Nghĩ vậy, trong mắt Ngô Á Phi hiện lên tia sát khí: "Lần này, ta sẽ không nhân từ, sẽ diệt trừ tận gốc.""Phân phó cho bên dưới, nếu An Nhiên có sự tình gì, tất cả sẽ cùng đi theo cô ấy." Ngữ khí của hắn thực khiến người ta sợ hãi, không cho người khác chút thương lượng nào.Tả Lan đã sớm đổ mồ hôi lạnh: "Tuân lệnh, tôi đã hiểu. Còn chuyện ban ngày trên phố có việc đấu súng, chắc cạnh đó có kẻ không bình thường. Viên đạn đi từ trên cao xuống, thủ pháp cực chuẩn, một phát trúng mục tiêu. Nếu xét các tòa nhà cao tầng quanh đó, chỉ có 7 chỗ phù hợp.""Tôi biết rồi, cô đi xuống đi." Ngô Á Phi không ngờ, kẻ bắn súng kia với Tuyên Nguyên là cùng một bọn. Giữa ban ngày ban mặt dám bắn người, chỉ có 3 kẻ dám làm, xem ra hắn chính là sát thủ chuyên nghiệp.An Nhiên, chờ anh, cứu được cô rồi, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, hắn đều phải giữ cô lại bên mình. Không cho phép cô ra đi.Bây giờ Á Phi không thể cảm thấy an tâm, bất kể cô ở đâu hắn đều thấy lo lắng, chỉ có giữ cô ở cạnh mình hắn mới thấy an tòan....

Trời dần sáng, An Nhiên vẫn thấy cơ thể hỗn loạn, không có chút khí lực. Ngay cả việc đứng lên cũng phải cố hết sức.Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng rõ nội tâm cô càng bất an. Mạc Ngôn chắc sẽ không đến đâu, hi vọng Tina không cho anh ấy biết. An Nhiên tự an ủi, cô tình nguyện bản thân cứ như vậy mà chết, cũng không muốn Mạc Ngôn mạo hiểm như vậy.Cô đã tận mắt thấy Tuyên Nguyên điên cuồng, cô cũng không biết hắn mưu tính gì để đối phó với Mạc Ngôn, mà cô cũng không dám tưởng tượng. Vì sao, vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Còn chưa đến một tháng cô sẽ cùng Mạc Ngôn đính hôn , cô nhất định không thể hạnh phúc sao?Câu nói kia của Tuyên Nguyên: "... từ nay về sau nếu như xảy ra bất cứ sự tình gì, nếu có ai đó phải chết, nguyên nhân đều là vì Ngô Á Phi" vang lên trong đầu cô. Ngô Á Phi, Ngô Á Phi, bởi mình lúc còn trẻ trêu chọc hắn, liền nhất định cả đời dây dưa cùng hắn sao? Cô không thể để chuyện trước kia lặp lại, không thể giẫm lên vết xe đổ, không thể để người bên cạnh mình cũng ra đi như Tiểu Mễ.Cho dù bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff