bảy năm lại bảy năm 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51
An Nhiên trơ mắt nhìn Tuyên Nguyên đem kim châm cắm vào cánh tay mình, cô cố phản kháng nhưng toàn thân không có khí lực: "Anh lại làm gì tôi?"Tuyên Nguyên rút kim châm ra: "Đây là châm thứ ba, yên tâm đi, loại thuốc tẩm trong này không ảnh hưởng đến sự sống của cô. Nó chỉ chậm rãi thay đổi thể chất của cô, khiến cô suy yếu mà thôi. Đáng tiếc cho công phu trước kia của cô, về sau không thể sử dụng nữa. Bất quá, phụ nữ càng nhu nhược, càng dễ làm người ta yêu thương."Nói xong hắn ra lệnh cho người phục vụ vừa đến: "Giúp cô ta thay quần áo, còn bộ này đem vứt đi."Đã đến giờ sao? Hắn muốn dẫn cô đi uy hiếp Mạc Ngôn sao? Ông trời, van cầu người, phù hộ cho Mạc Ngôn, đừng cho anh ấy đến.Cả đêm Mạc Ngôn không ngủ, càng gần giờ hẹn, anh càng cảm thấy bất an. An Nhiên chẳng qua không ở cạnh anh một ngày một đêm thôi, mà anh thấy như đã xa cô đến vài thế kỷ.Nghĩ vậy, Mạc Ngôn cầm chìa khóa xe chật vật mở cửa đi ra ngoài. Mới qua một đêm, anh đã trở nên tiều tụy nhiều, hai nút áo trên gần bung hẳn ra. Râu cằm như đã dài hơn. Anh cố không nghĩ nhiều như vậy, nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến cô.Nhìn An Nhiên đang bị trói trên ghế, Tuyên Nguyên nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn cho cô thoạt nhìn đáng thương một tí thôi mà. Hiện tại bộ dáng của cô thực khiến người ta đau lòng.""Tôi làm sao biết được mục đích của anh?" An Nhiên cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.Tuyên Nguyên lạnh lùng cười: "Cô đã muốn biết, tôi cũng nói cho cô biết. Tất cả chỉ có một mục đích: Báo thù. Ban đầu tôi chỉ dự tính trực tiếp giết Ngô Avion, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ không thể ban cho hắn cái chết nhanh như vậy.""Tôi muốn hắn phải trơ mắt nhìn người phụ nữ hắn yêu thương vì hắn mà bị hại. Tôi muốn cô hận hắn, chỉ muốn có thể tự tay giết hắn."Ánh mắt An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên chợt có chút thương cảm: "Anh thật đáng thương, trong mắt anh chỉ có thù hận, lòng của anh đã bị thù hận che khuất, khiến anh không nhận ra tình cảm tốt đẹp của người khác dành cho mình. Anh vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn sát hại người vô tội.""Không cần nói nhiều thế." Tuyên Nguyên có phần bối rối, lập tức lấy vải nhét vào miệng cô. Hắn không thể phủ nhận lời của An Nhiên, đó cũng là điều hắn thấy thương cảm cho mình. Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện với cô, sợ bản thân dao động thả cô ra, đến lúc đó mọi tính toán sẽ tiêu tan hết thảy.

Chương 52
Đứng trước cửa sổ đối diện với tòa cao ốc, Ngô Á Phi nhìn chăm chú, trên tầng thượng An Nhiên bị Tuyên Nguyên trói chặt, tay hắn co thành nắm đấm, các đốt ngón tay giần giật."Thủ lĩnh, còn chưa động thủ sao?" Tả Lan ở một bên nhẹ nhàng hỏi."Cô cho là hắn không biết tôi đang âm thầm theo sát mọi hành động của hắn sao? Hắn biết tôi không dám động thủ." Đúng vậy, Avion không dám mạo hiểm, bởi vì hắn hiểu hơn ai hết, cho dù họng sung bên hắn đang ngắm vào Tuyên Nguyên, thì cũng sẽ có một khẩu súng khác ngắm vào An Nhiên.Hiện tại hắn không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Giờ khắc này, đột nhiên hắn hi vọng tên Mạc Ngôn kia có thể mang cô đi.Vừa lên đến tầng thượng, trông thấy An Nhiên, lòng dạ Mạc Ngôn như bị xé nát. Chỉ qua một ngày, cô gầy đi rất nhiều, thân người vô cùng yếu ớt, tiều tụy.An Nhiên cũng không khỏi trải qua cảm giác tương tự, nhìn thấy Mạc Ngôn, nước mắt cô chảy xuống. Trông bộ dáng chật vật của người đàn ông trước mắt cô, quả khiến người ta đau lòng. Chính cô biết cuộc đời này từ nay về sau, mình sẽ luôn làm người ấy tổn thương."An Nhiên" Mạc Ngôn vội chạy về phía cô. Anh cực kỳ sợ hãi, giờ phút này An Nhiên đang bị trói trên ghế, đặt cạnh góc tường."Đợi chút, chưa đến lúc gặp nhau mà." Tuyên Nguyên đi đến đứng chắn giữa hai người.Mạc Ngôn lúc này mới cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt: "Mày muốn thế nào?"Tuyên Nguyên lấy ra một phần tài liệu, quăng đến trước mặt Mạc Ngôn: "Ký đi, ký xong mày có thể mang cô ta đi."An Nhiên phát ra tiếng rên, cô không thể nói chuyện được. Gương mặt cô đầy nước mắt, miệng liên tục "Ô ô" , muốn nói cái gì đó.Mạc Ngôn, đừng ký, van cầu anh, đừng ký.Mạc Ngôn nhặt đám giấy tờ lên, nhìn một lúc, trong lòng trầm xuống: "Mày muốn toàn bộ Quốc tế Kim Kiều sao?""Mày không phải đọc kỹ rồi sao, đừng nói mày luyến tiếc chứ, một Quốc tế Kim Kiều thôi mà, đối với tập đoàn Đường thị mà nói, chỉ là chút món lợi cỏn con." Tuyên Nguyên thong thả nói.Mạc Ngôn nhìn sang phía An Nhiên, cô đang ra sức lắc đầu, nước mắt chảy rất đau lòng."Tao còn tưởng người đàn bà này rất quan trọng đối với mày? Thì ra cũng không hơn được cái này. Không biết nếu cô ta ngã từ đây xuống rồi, thì sẽ thành hình dạng gì nữa." Tuyên Nguyên đi đến cạnh chỗ An Nhiên, nhẹ lay cái ghế."Tao đồng ý, tao đồng ý." Mạc Ngôn vội trả lời. Anh có thể vứt bỏ hết thảy, cũng không thể để mất cô.Nghe được lời của Mạc Ngôn, An Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.Về phía Tuyên Nguyên, nghe được câu nói của Mạc Ngôn, cũng âm thầm thở ra. Hắn không chắc nếu Mạc Ngôn không đồng ý hắn sẽ làm gì tiếp, chẳng lẽ thật sự đẩy cô xuống sao?Mạc Ngôn cầm tài liệu ký vào, Tuyên Nguyên xoay người rời đi. Nhưng An Nhiên biết hắn sẽ không chỉ muốn như vậy, sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy.

Chương 53
An Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang ghé ngủ bên mép giường. Anh ấy đã rất mệt mỏi rồi. Cô khẽ vươn tay vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của người ấy.Động tác tuy rằng rất nhẹ, song vẫn làm người ấy thức giấc: "Em tỉnh rồi hả An Nhiên. Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"Lúc nào anh ấy cũng lo lắng cho mình, nghĩ vậy ánh mắt An Nhiên lại ướt: "Làm như vậy không đáng."Mạc Ngôn đến ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng: "Không được nói như vậy. Trên đời này cái gì cũng không quan trọng bằng em, cho dù hắn muốn mạng của anh, anh cũng cho hắn."An Nhiên không đáp lời, chỉ vòng tay ôm chặt anh. Cô rất muốn mãi mãi ôm anh như vậy, nhưng tận sâu đáy lòng cô hiểu, chẳng được bao lâu, anh ấy sẽ không còn thuộc về cô nữa.Mạc Ngôn ôm cô trong lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào, cơ thể khẽ run: "An Nhiên, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em nhất định không được rời xa anh. Em hứa đi.""Em hứa, sẽ không bao giờ rời xa anh." Nhưng cô biết đó là lời hứa mình không thể thực hiện được."An Nhiên, anh đã rất sợ, nếu hắn đẩy em xuống, anh sẽ làm sao. Có lẽ anh cũng nhảy xuống theo em." Nhớ lại cảnh tượng trên tầng thượng đó, Mạc Ngôn vẫn còn thấy ám ảnh."Không, nếu em chết trước, em muốn anh phải sống, sống thật tốt." An Nhiên nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt chan chứa ẩn tình.Mạc Ngôn nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn lên môi cô: "Không có sự đồng ý của anh, em không được phép chết. Chúng ta phải cùng nhau sống đến trăm tuổi."Gần đến ngày đính hôn, sự kiện Quốc tế Kim Kiều đột nhiên thay đổi chủ nhân, đã gây ra một xáo trộn rất lớn trên thị trường.Ba mẹ Mạc Ngôn đối với chuyện này cũng không thắc mắc nhiều, con trai họ có thể tự quyết được, hơn nữa như nó nói, nó đang tính phát triển sang lĩnh vực khác. Dù sao thì các chi nhánh của Đường thị vẫn còn rất nhiều.Mọi chuyện thật êm đẹp. Quá êm đẹp. An Nhiên càng lúc càng bất an. Nhìn bộ lễ phục tuyệt đẹp, cô lại không cảm giác được niềm vui sướng đó."Chị, chị" Hiểu Lộ đứng trước mặt An Nhiên huơ huơ tay."Nhìn cái này xem, em thấy nó tuyệt đẹp." Hiểu Lộ phe phẩy bộ lễ phục màu trắng. Lễ phục này do Đường mẫu đặt từ nước ngoài, bà nghĩ An Nhiên còn nhỏ, nên cũng có phần áp đặt cô.Tina không biết đã đến cạnh hai người từ lúc nào: "An Nhiên "Hiểu Lộ tỏ vẻ không vui: "Cô tới đây làm gì?" Trong giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng."Hiểu Lộ à, em vào thử quần áo trước đi. Chị muốn nói chuyện với cô ấy."Hiểu Lộ đi rồi, Tina quan tâm hỏi: "An Nhiên, cô có khỏe không?""Tôi không sao."Người khác có thể không rõ, không hiểu, nhưng Tina hơn ai khác hiểu rõ An Nhiên đã khó khăn thế nào: "Hiện tại mọi chuyện đã ổn, cô phải vui lên, làm một cô dâu hạnh phúc." Tina đơn thuần nghĩ Tuyên Nguyên chỉ muốn Quốc tế Kim Kiều thôi."Tina, cám ơn cô."Tina nhẹ nhàng ôm An Nhiên: "Không cần cảm ơn tôi, cô là người tốt, cô xứng đáng được như vậy."

Chương 54
Hôm nay đến tham dự buổi lễ đính hôn long trọng sắp cử hành, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.Phía đằng xa là con tàu biển hoa lệ, khắp nơi được trang hòang bằng những đóa hồng, phía trên cao là màn hình cực lớn chiếu ảnh Mạc Ngôn cùng An Nhiên gắn bó mỉm cười. Phóng viên các tạp chí lớn đã sớm đi vào cảng, ghi nhớ mãi cảnh tượng này. Lễ đính hôn sẽ diễn ra ở đây, sau đó tàu sẽ chở khách ra đảo, tiệc tối tổ chức trên đảo, và còn có những hoạt động vui chơi khác nữa.Tất cả mọi việc đều do Mạc Ngôn an bài tỉ mỉ, anh muốn An Nhiên sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất.Trong phòng trang điểm, vẻ mặtAn Nhiên như có tâm sự, hoàn toàn lơ đễnh trước lời khen của những người nhân viên kia."Mọi người ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại." An Nhiên nhìn mình trong gương, nếu không có chuyện đó, hôm nay cô nhất định là người hạnh phúc nhất.Tina đứng trước mặt cô cũng rất đau lòng: "An Nhiên, cô vẫn quyết định thế sao? Không làm vậy không được sao?" Cô không thể tin được, những tưởng tên kia đã buông tha An Nhiên, không nghĩ tới ngay trước ngày cô ấy đính hôn, hắn yêu cầu cô phải cự tuyệt lời cầu hôn của Mạc Ngôn trước mặt bao nhiêu người, trước mặt cả báo giới. Còn bắt chính cô đem hình đã chụp cảnh hắn âu yếm với An Nhiên hôm đó chiếu lên màn hình lớn."Tôi không có chọn lựa, cô nói đi, tôi có thể làm gì khác?"Đúng vậy, cô không có cách nào khác, cô biết rõ ở một tòa lầu nào đó cạnh cảng, gã đàn ông tóc đuôi ngựa kia đang ngắm súng vào Mạc Ngôn. Nếu cô không làm như vậy, Mạc Ngôn sẽ chết ngay trước mắt cô, như cô gái bận váy trắng hôm đó."Tina, có thể đáp ứng tôi một việc không?"Tina khóc, ôm lấy An Nhiên: "Cô nói đi.""Tôi ra đi rồi, về sau cô hãy ở lại bên Mạc Ngôn, thay tôi chăm lo cho anh ấy, thay tôi yêu thương anh ấy, có được không?"Tina cương quyết lắc đầu: "Không, không được, nhất định còn có cách. Dư An Nhiên, cô không được dễ dàng buông tay như vậy. Mạc Ngôn yêu cô nhiều như vậy, cô có thể bỏ anh ấy sao? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không giúp cô.""Không có cách nào, đây là cách tốt nhất. Tôi muốn anh ấy sống. Rồi có một ngày anh ấy sẽ quên tôi."Tina nắm lấy tay An Nhiên, nức nở : "Vậy còn cô? Cô sẽ thế nào?""Tôi à, cô yên tâm, tôi có tính toán cho riếng mình rồi." Thế giới lớn như vậy, đâu là chỗ dành cho cô?An Nhiên chỉ cảm thấy may mắn là cha cô không thể đến trực tiếp tham dự buổi lễ đính hôn hôm nay.Có tiếng gõ cửa, hai người phụ nữ khẽ nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm nhiều điều khó nói.

Chương 55
Cả đoạn đường dẫn đến chỗ làm lễ được kết hoa thật đẹp, nhưng trong mỗi bước đi của mình, lòng An Nhiên càng thêm đau. Cô nhìn đến chỗ Mạc Ngôn đứng ở đầu thuyền, đang nhìn về phía cô tươi cười. Trông anh ấy hôm nay càng thêm tuấn tú.Trong lòng cô thầm ước con đường này kéo dài mãi mãi, để Mạc Ngôn mãi mãi đứng ở đó tươi cười với cô.Mạc Ngôn toàn thân hướng về phía An Nhiên vươn tay ra, An Nhiên chậm rãi đặt tay mình vào bàn tay của anh, giống như có sức nặng ngàn cân. Lúc này xung quanh đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay, ánh đèn máy ảnh chớp lên loang loáng chụp không ngừng.Đứng ở trên thuyền, An Nhiên nhìn lên tòa nhà cao tầng đối diện, cô biết có hai cặp mắt tà ác đang theo sát nhất cử nhất động của cô.Đường mẫu đi lên phía thềm bao, cất tiếng nói: "Rất cảm tạ các vị đã dành thời gian đến tham gia lễ đính hôn. Hôm nay là ngày song hỷ lâm môn của chúng tôi. Cùng dịp Đường thị mừng 30 năm thành lập, con trai chúng tôi Mạc Ngôn cùng với con dâu Dư An Nhiên cũng tổ chức lễ đính hôn."Rất nhiều vị doanh nhân danh tiếng lẫy lừng trên thương trường có mặt ở đây, đủ để thấy địa vị của Đường thị không hề tầm thường.Đường mẫu cùng bà nội hết sức hưng phấn, An Nhiên sắp trở thành người nhà họ Đường rồi.Trong số người tham dự có Ngô Avion. Hắn nhìn An Nhiên, cô sắp thuộc về người khác. Hắn rốt cục phải chịu mất cô. Cô hôm nay xinh đẹp như vậy, nhưng tất cả lại là vì một người đàn ông khác.Mạc Ngôn cùng An Nhiên đứng đối mặt nhau, anh nhìn cô tràn đầy tình cảm, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cất lời: "Tôi - Mạc Ngôn nguyện cả đời này chỉ yêu Dư An Nhiên, đến chết không thay đổi."Những lời này vừa thốt ra thì trong hội trường cũng có nhiều tiếng hét chói tai liên tục. Phải biết rằng Mạc Ngôn cũng là niềm mơ ước của biết bao cô gái.Vừa nói, Mạc Ngôn vừa lấy ra một hộp gấm, bên trong là chiếc nhẫn kim cương cực lớn, được viền quanh bởi các hạt đá xanh nước biển, làm nổi bật viên kim cương trong suốt lấp lánh chính giữa. Anh quỳ một gối xuống, đưa chiếc nhẫn lên, thâm tình nói: "An Nhiên, cưới anh nhé." Trên mặt anh tỏa sáng nụ cười ôn nhu.Có 1 khắc An Nhiên gần như định đáp ứng lời anh, không muốn lo lắng đến hậu quả, thầm nghĩ mình chỉ cần có anh ấy, mặc kệ là đi đến đâu, làm những gì, tất cả đều rất tốt.Tất cả mọi người mở to hai mắt, không muốn bỏ qua khoảnh khắc lãng mạn này, tất cả các phương tiện truyền thông đều hướng về phía họ. Pháo mừng đang chờ, chỉ cần An Nhiên trả lời xong, sẽ ngay lập tức bắn nổ.Ân Hạo nhìn An Nhiên, khẽ thở dài. Cục cưng của mình rốt cục cũng tìm được hạnh phúc. Anh cũng vì điều đó mà thấy thật vui. Tin rằng không lâu nữa thôi anh sẽ không còn dành tình cảm cho cô.

Chương 56
An Nhiên nhìn sang chỗ Tina, tựa hồ muốn nhắn gửi điều gì đó. Sau đó trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường, cầm lấy chiếc nhẫn: "Tôi thực ra chỉ muốn đùa chơi với anh, không ngờ anh lại thật lòng. Thật sự là làm người ta đau đầu mà." Câu nói tàn nhẫn này được phát ra vô cùng tự nhiên.Cô vừa nói xong, cả hội trường trở nên nghi hoặc, tất cả mọi người không thể hiểu tại sao An Nhiên lại cư xử như vậy.Mạc Ngôn vẫn quỳ một gối nhìn cô: "An Nhiên, em nói đùa gì vậy?"An Nhiên lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Nói đùa sao? Trông tôi giống đang đùa à? Mạc Ngôn, đều là người lớn cả rồi, muốn đùa cũng phải chọn lúc chứ."Mạc Ngôn đứng lên, cố kìm nén cơn giận: "Em biết em đang nói gì không? Đừng làm loạn vậy chứ."Dư An Nhiên, mày phải vững tâm, chỉ như vậy thì anh ấy mới không bị làm hại. Nhất định không được khóc, nhất định phải cười lên.An Nhiên đột nhiên cười ra tiếng, nhưng chỉ có cô hiểu được tiếng cười kia chua xót đến mức nào, đau lòng đến mức nào."Mạc Ngôn, anh tự rút lại lời của mình đi! Anh đừng nói là anh thực sự nghĩ tôi yêu anh! Mục đích của tôi đã đạt được rồi, tôi không cần làm bộ với anh làm gì." An Nhiên nói liền mạch, lời nào lời nấy như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Mạc Ngôn.Mọi người đều ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đột nhiên màn hình lớn ở trên cao cho mọi người đáp án. Trong nháy mắt, tất cả đều nhìn rõ hình ảnh hai con người nọ đang thân mật với nhau. Là An Nhiên đang mỉm cười ôm hôn Tuyên Nguyên với thân mình trần trụi.Mạc Ngôn nhận ra, đó chính là kẻ đã bắt cóc An Nhiên. Chẳng lẽ bọn họ cùng hội với nhau, thông đồng với nhau lừa anh để đoạt lấy Quốc tế Kim Kiều."Sao, giờ thì anh hiểu chưa! Tôi yêu người kia, tiếp cận anh chẳng qua chỉ vì muốn Kim Kiều mà thôi." An Nhiên vừa nói vừa cười. Chỉ có mình Tina hiểu, An Nhiên đã dùng đến bao nhiêu dũng khí mới thốt ra được những lời này.Mạc Ngôn lắc đầu: "Anh không tin, anh không tin." Tất cả chuyện này thật quá ngỡ ngàng. Tối hôm qua còn cùng nhau ân ái, tại sao hôm nay có thể trở mặt như vậy.An Nhiên chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này: "Tôi không rảnh chơi trò ngây thơ với anh, chuyện của anh với tôi đến đây là chấm dứt." Nói xong bước đi thẳng không hề nhìn lại.Đường mẫu tựa hồ cũng không tin, giữ chặt An Nhiên: "An Nhiên, con nói cho mẹ nghe, có phải Mạc Ngôn khi dễ con, con mới tức giận mà nói vậy?"An Nhiên gạt tay của bà ra: "Tôi nói sự thật, không phải bà tận tai nghe thấy sao?"An Nhiên dứt khoát bỏ đi, lờ đi phía sau có người kêu cô. Có tiếng của Hiểu Lộ, có tiếng của Ân Hạo, có tiếng của bao nhiêu người, cô cũng không rõ nữa.Mọi người, xin đừng gọi tôi nữa, đừng tìm cách gọi tôi nữa, xin để tôi im lặng rời đi.Đột nhiên có ai đó giữ cô lại, là Mạc Ngôn."Anh hỏi em lần cuối, sự thật có đúng như em nói?"An Nhiên dùng hết sức hất tay anh ra: "Anh muốn hỏi bao nhiêu lần thì kết quả cũng vẫn như vậy, đừng làm phiền tôi nữa."Mạc Ngôn đột nhiên nở nụ cười: "Tôi hiểu rồi, cám ơn em, cám ơn sự ích kỷ của em, cám ơn sự tàn nhẫn của em." Nói rồi anh cũng xoay lưng bước đi.Đã có người từng nói, nếu một người đàn ông nói lời chia tay với người con gái anh ta từng yêu, sau đó lập tức xoay người bỏ đi, thì chỉ có hai khả năng: một là anh ta thật sự không yêu cô ta, hai là anh ta khóc.Dư An Nhiên, cám ơn sự ích kỷ của em, cám ơn sự tàn nhẫn của em, tôi rốt cục cũng không yêu em nữa.

Chương 57
Từ một buổi lễ được tất cả hết sức mong đợi, có ai ngờ nó lại biến thành trò cười. An Nhiên trở thành kẻ đắc tội với tất cả, là kẻ phá hoại mọi thứ.Cố nén nước mắt, An Nhiên bỏ lại tiếng mắng chửi sau lưng, bước ảm đạm ra hướng cửa.Hiểu Lộ thoát ra khỏi vòng người, chạy đuổi theo An Nhiên, một đám người cũng đuổi theo cô. Bởi vì bọn họ không thể tin An Nhiên là loại người như vậy."Chị, nói với em đó không phải sự thật." Hiểu Lộ vừa khóc vừa nói.An Nhiên cảm thấy mình chỉ là kẻ mang đến điềm xấu, tất cả mọi người ở gần cô đều gặp bất trắc. Năm đó Tiểu Mễ cũng ra đi vì vậy, không bằng nhân lúc này cô cương quyết vứt bỏ. Trở thành trung tâm cho mọi người chỉ trích, chỉ có cách đó họ mới tránh xa cô ra, họ mới an tòan."Em thật phiền phức, chị không đóng kịch, đó chính là con người chị." An Nhiên nóng nảy quát lại."Chị, làm sao lại vậy được? Anh rể yêu chị như vậy, làm sao chị có thể làm tổn thương anh ấy?""Đó là do anh ta tự nguyện, tôi không rảnh dông dài với các người.""Em hận chị, em ghét chị " Hiểu Lộ nói xong câu đó, vừa khóc vừa chạy ra ngòai.An Nhiên không biết mình làm sao rời đi, cô cứ bước như kẻ mất hồn.Ngô Á Phi vẫn đi theo An Nhiên, hắn sợ cô sẽ làm chuyện ngoài ý muốn. Hắn biết, chắc chắn mọi chuyện đều do Tuyên Nguyên bức bách cô.Thế giới lớn như vậy, An Nhiên không biết mình nên đi đâu. Đâu mới là chỗ yên ổn cho cô đây?Hay là đi thẳng lên đó, lên tòa cao ốc đó, lên đến tầng thượng rồi nhảy xuống, tự giải thoát cho chính mình!Ngô Á Phi vẫn đi theo cô, kéo cô lại: "Nhiên Nhiên, đừng.""Là anh?" An Nhiên đẩy hắn ra, lùi về phía sau.Chỉ là một hành động nhỏ, mà cô lại phản ứng mạnh như vậy."Nhiên Nhiên, em rất hận anh sao?" Avion ưu thương nói."Hận anh? Tôi hận không thể tự tay giết chết anh. Đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn trông thấy anh." An Nhiên chỉ vào cầu thang bên cạnh, lớn tiếng nói.Avion biết cô hận hắn, nhưng không ngờ cô hận đến mức muốn tự tay giết hắn."Anh đi đi, đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Năm đó đã rõ ràng như vậy, anh còn quay lại làm gì.""Nhiên Nhiên" Avion chỉ muốn ôm lấy cô."Cút, cút ngay, nếu anh không đi, tôi sẽ nhảy xuống." Nói xong cô lùi về phía sau thêm hai bước."Đừng. Được, anh đi, anh đi. Không xuất hiện trước mặt em nữa, vĩnh viễn không xuất hiện nữa." Ngô Á Phi thâm tình nhìn cô lần cuối, không thể quay đi ngay. Lần này thật sự đã xong, hắn sẽ buông tay. Hắn đáp ứng cô, vĩnh viễn rời xa cô.

Chương 58
An Nhiên về tới nhà, TV khắp nơi đưa tin, tất cả đều cùng một nội dung. Cha cô vì thế nên cũng biết chuyện, chịu không nổi đả kích này, bị xuất huyết não đã ra đi.Cô bây giờ đã thành kẻ trắng tay, Dư An Nhiên, ngươi là kẻ đáng bị xa lánh.Sự tình trải qua được vài ngày thì Tuyên Nguyên lại tìm tới cô. An Nhiên ngây ngẩn cả người."Anh còn tới làm gì? Anh chưa vừa lòng sao, mọi người đều bị thương tổn rồi."Nhìn An Nhiên tiều tụy, Tuyên Nguyên có chút đau lòng: "Tôi tới là..."An Nhiên cắt ngang lời hắn: "Tôi biết rồi, muốn tôi tự tay giết Ngô Avion đúng không? Được thôi, tôi đáp ứng anh.""Không phải.""Không phải? Không phải anh vẫn hi vọng báo thù, hi vọng hắn chết, cho dù thương tổn mọi người cũng không sao hết sao? Chắc anh phải vừa lòng rồi, tôi đã không còn gì cả."Cha đã qua đời, An Nhiên không còn người thân nào nữa. Chia tay với Mạc Ngôn, cô cũng không còn tình yêu nữa. Từ khoảnh khắc ở buổi lễ nói ra những lời đó, cô vốn đã chẳng còn cảm giác gì.Nhìn cô gái đang tuyệt vọng trước mặt, Tuyên Nguyên lần đầu tiên cảm thấy hắn sai rồi. Vì sao, vì sao hắn lại coi trọng mối thù đó. Mà giờ đã trả thù rồi, sao hắn chẳng cảm thấy chút hài lòng nào.Tuyên Nguyên đem một đống giấy tờ đưa cho An Nhiên: "Thực xin lỗi, có lẽ tôi đã sai lầm rồi. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm."Đó là giấy tờ ngày ấy Mạc Ngôn ký, giờ hắn đem trả lại cho cô.Bây giờ mọi thứ đã xong, quay đầu nhìn lại những gì hắn đã làm, thấy thật nực cười.An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên cười khổ: "Kỳ thật chúng ta đều giống nhau, thật đúng là buồn cười, quá là đáng thương. Con người ta vĩnh viễn bị ham muốn của chính mình làm cho mờ mắt.""Tôi một chút cũng không hận anh, thật sự." An Nhiên nói rồi cầm hết giấy tờ, cô đơn rời đi.Nhìn bóng cô rời đi, Tuyên Nguyên có vẻ như được giải thoát, thanh thản."Ngươi muốn nuốt lời sao?" Gã cột tóc đuôi ngựa lạnh lùng hỏi."Ta sẽ đưa ngươi tiền." Tuyên Nguyên không muốn tiếp tục làm thương tổn An Nhiên nữa."Thật sao? Ngươi có biết phải mất bao nhiêu tiền để xây dựng được một Kim Kiều không?" Lúc trước gã đã nói cuộc mua bán này sẽ không chấp nhận lỗ vốn."Tiền, ta sẽ đưa ngươi. Không được làm phiền cô ấy nữa."Gã cột tóc đuôi ngựa khẽ nhếch miệng, lầm bầm: "Việc thả cho cô ta đi là do ngươi làm."An Nhiên đứng trước tòa cao ốc trước kia cô đã ở cùng Mạc Ngôn, do dự thật lâu, mới tiến đến mở cửa bước vào nhà.Tất cả mọi thứ trong phòng liên quan đến Mạc Ngôn đều đã biến mất, ngay cả một sợi tóc cũng không còn. Bốn phía chỉ còn lại sự cô độc tịch mịch.Ân Hạo chờ ở ngoài cửa, anh đã thấy An Nhiên đi vào nhà. Tuy rằng cách nhau một lần cửa, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô

Chương 59
Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau.Không biết qua bao lâu, khóc đã mệt, nước mắt cũng cạn khô, An Nhiên trở lại sự im lặng, lặng lẽ thu thập đồ đạc như một cái máy. Lúc này cô mới phát hiện trong phòng chẳng còn một tấm hình nào của hai người, tất cả đã bị đem đi. Bị vứt đi hết rồi sao? Hay bị đốt? Cô không biết, cũng không muốn biết Mạc Ngôn đã làm gì với chúng.An Nhiên thật vất vả ngừng khóc, mở cửa, trong phút chốc ánh mắt cô hạ xuống."Cục cưng" là Ân Hạo, ngoài cửa vẫn là Ân Hạo đứng chờ cô. Tuy không biết vì sao An Nhiên lại làm như vậy, nhưng anh tin cô chắc chắn phải có lí do. Bất kể kẻ nào chửi mắng cô, nói xấu cô, cho dù có hàng nghìn người chỉ trích cô, Ân Hạo cũng không nằm trong số đó.Ân Hạo nhìn An Nhiên chỉ mấy ngày không gặp đã trở nên quá tiều tụy, chẳng còn chút gì của cô trước kia, anh cảm thấy trong lòng rất đau đớn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Cục cưng à, là anh đây.""Ân Hạo, Ân Hạo" An Nhiên có chút kích động.Ân Hạo khẽ vỗ về lưng cô: "Anh biết em có nỗi khổ, nói cho anh nghe đi. Anh không muốn em vất vả như vậy."An Nhiên chỉ lắc đầu, mãi sau mới hỏi một câu: "Anh ấy thế nào?"Ân Hạo trong lòng cười khổ: "Không tốt, anh ấy bây giờ không tốt, rất không tốt." Từ hôm đó Mạc Ngôn đã tự giam mình trong phòng, chưa từng bước chân ra khỏi cửa."Làm sao bây giờ, em không còn tấm ảnh nào của anh ấy cả, em không nhớ được anh ấy trông thế nào nữa. Ân Hạo, làm sao bây giờ? Em không còn nhớ anh ấy trông như thế nào nữa... "Ân Hạo giúp cô lau nước mắt trên mặt: "Anh đưa em đi gặp anh ấy."Trong lòng An Nhiên đã tự thấy mình không còn mặt mũi gặp lại người ấy, chỉ muốn nhìn lại anh một lần, vậy là thỏa mãn rồi. Ân Hạo nói anh ấy sẽ nghĩ cách kéo Mạc Ngôn ra khỏi phòng.An Nhiên đứng trốn phía xa, cô chỉ muốn nhìn thấy người ấy một lần nữa. Chỉ cần nhìn thấy một lần thôi, sau đó cô sẽ đi ngay.Di động vang lên, là Ân Hạo gọi. Thất bại sao? Không thể kéo Mạc Ngôn ra ngoài sao? An Nhiên trong lòng rất thất vọng."Ân Hạo, sao vậy?"Nhưng đầu bên kia điện thoại lại là giọng nói khiến cô sợ hãi. An Nhiên nghiêng ngả lảo đảo liều mạng chạy tới. Cô tự thừa nhận mình không thể gượng dậy nữa, không thể chịu nổi thêm đả kích nữa. Tự thừa nhận cô không thể chịu nổi thêm mất mát nào nữa.Bên vách núi cao cạnh biển, Ân Hạo gần như bất tỉnh đang quỵ dưới đất. Trên đường đi tới nhà Mạc Ngôn, anh đã bị đánh tới choáng váng

Chương 60
Tuyên Nguyên nhìn gã cột tóc đuôi ngựa nói: "Ta đã nói ngươi đừng làm phiền cô ấy."Gã kia nở nụ cuời khinh miệt: "Ta đâu có làm phiền cô ta, là cô ta tự tìm tới." Nói xong hắn nhìn xuống Ân Hạo đang quỵ trên mặt đất.Chợt nghe tiếng An Nhiên kêu to từ xa: "Ân Hạo, Ân Hạo."Ân Hạo khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn cô đang chạy về phía mình: "Cục cưng, anh ở đây."Nhìn những gì xảy ra trước mắt, An Nhiên tức giận tát vào mặt Tuyên Nguyên: "Anh đã nói sẽ không trả thù nữa, vì sao còn bắt Ân Hạo." An Nhiên cảm giác bàn tay cô rất rát, có thể thấy cô đã dùng hết sức đánh hắn."Không phải tôi, An Nhiên, không phải tôi."Gã cột tóc đuôi ngựa đi đến chỗ Ân Hạo, tỉnh bơ ngồi xuống cạnh anh: "Cô hiểu lầm hắn rồi, lần này thật sự không phải do hắn làm.""Anh muốn thế nào, tôi đều đáp ứng, chỉ cần anh thả anh ấy ra."Gã kia có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này: "Đem giấy tờ kia trả lại cho ta, hắn sẽ không việc gì."An Nhiên đương nhiên biết hắn muốn nói giấy tờ gì, nhưng vốn ngay sau khi cầm nó từ tay Tuyên Nguyên, cô đã giao cho Tina gửi trả lại Đường gia. Cô đâu còn giữ nó nữa."Tôi không còn giữ chúng nữa. Thả anh ấy ra."Gã kia nghe thế cười lớn, đứng lên: "Ra là vậy. Nếu vậy tên này đâu còn tác dụng gì." Nói xong liền đem Ân Hạo hướng về phía vách núi đẩy xuống."Đừng " An Nhiên lao đến nắm lấy cánh tay Ân Hạo.Tuyên Nguyên rút ra con dao, nhưng ngay lập tức bị gã kia đá sang một bên: "Ngươi quên thân phận của ta rồi sao, dám rút dao trước mặt ta, không biết lượng sức." Nói xong liền đánh thẳng đến chỗ Tuyên Nguyên, hai người lao vào nhau.Từ lần trước bị Tuyên Nguyên tiêm dược chất gì đó vào người, thể chất An Nhiên càng ngày càng kém "Ân Hạo, em van anh, nắm chặt tay em." An Nhiên thật sự không dám tưởng tượng nếu Ân Hạo rơi xuống mặt biển nước chảy siết bên dưới, thì sẽ thế nào.Ân Hạo nhìn cô nở cười, vẫn cố không để lộ ra sự yếu ớt."Cục cưng, đừng khóc. Em khóc xấu lắm biết không? Anh biết em không thích bị gọi là cục cưng, nhưng mà anh rất thích em, trên đời này cũng chỉ mình anh có thể gọi em như vậy thôi.""Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa, nắm chặt tay em đi. Ân Hạo, đừng bỏ tay em, em sẽ không thể cứu anh." Nước mắt theo khuôn mặt cô rơi xuống, rơi ngay trên tay Ân Hạo."Cục cưng, đây có lẽ là lần cuối anh gọi em như vậy.""Không đâu, không phải đâu.""Hứa với anh, về sau đừng tự làm khổ mình như vậy, đừng tự mình gánh vác mọi chuyện, có biết không?"An Nhiên chỉ cảm thấy bàn tay Ân Hạo đang dần tuột xuống: "Em hứa, gì em cũng hứa, chỉ cần anh không bỏ lại em một mình.""Còn nữa, nói với Nguyên Tịch rằng anh xin lỗi. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ thật yêu cô ấy, nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ."Ngay khi hai cánh tay rời nhau, Ân Hạo mở miệng nói: "Cục cưng, anh yêu em." Rồi cả thân người biến mất trong biển rộng mênh mông.Trên vách núi, truyền đến một tiếng kêu tận cùng tuyệt vọng: "Ân Hạo!!!!!!" dư âm thật lâu không thể tan.An Nhiên nhặt con dao bị gã kia đá đi lên, hướng về phía hai kẻ đang đánh nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff