Chao 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon từ từ mở mắt, đầu cô vẫn còn đau tuy nhiên so với tối qua đã đỡ hơn rất nhiều. Quay mặt sang bên, trong khi dùng tay che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình, cô chợt bất ngờ khi trước mắt cô là khuôn mặt say ngủ của Sica. Đôi mắt Taeyeon bỗng trở nên dịu dàng cùng với nụ cười ấm áp khi nhìn thấy thau nước cùng chiếc khăn đang nằm bên cạnh cậu ấy.

"Sica à!" – Taeyeon thì thào

"Taeyeon…cậu tỉnh rồi à?" – Sica ngồi thẳng dậy nhìn Taeyeon cười tươi.

"Xin lỗi đã làm phiền cậu rồi" – Taeyeon tỏ ra có lỗi.

"Chứ còn gì nữa, cậu biết mình lo lắng cho cậu như thế nào không hả? Vậy mà khỏe hơn mình tưởng, không biết mạnh mẽ cho ai xem" – Sica giả vờ giận dữ.

"Cám ơn cậu" – Không hề tỏ ra khó chịu, Taeyeon ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Mình cám ơn cậu mới phải. Không phải vì mình thì cậu cũng không bệnh rồi" – Sica cúi đầu xuống nhận lỗi.

"Coi như mình và cậu huề nhau vậy" - Taeyeon nhẹ xoa đầu Sica.

"Để mình nấu cháo cho cậu" – Sica bỗng đứng dậy sốt sắng.

"Nấu cháo?" – Taeyeon bất ngờ khi Sica nhắc đến, từ lúc gặp nhau đến giờ chưa hề nghe qua cậu ấy biết nấu nướng.

"Cậu đừng nghĩ tới không thể nấu được một món đơn giản như thế chứ" – Sica trề môi nhìn Taeyeon.

Taeyeon mỉm cười trước biểu cảm của Sica nhưng cô không thể nào tin tưởng vào việc nấu ăn của Sica.

Cố ngó ra ngoài bếp nhìn Taeyeon, Sica cẩn thận móc điện thoại của mình ra.

"Mom…con muốn hỏi mom cách nấu cháo….không phải con bệnh, là bạn con….không phải người yêu mà" – Khuôn mặt Sica bỗng ửng đỏ bởi câu nói đùa của mẹ cô.

"dạ…dạ, con biết rồi…bye mom" – Sica nở nụ cười đắc ý, cô không tin là cô không làm được món cháo đơn giản này.

-----

"Cậu đúc mình đi" – Taeyeon trưng aegyo với Sica.

"Yah! Cậu làm gì thế? Cậu có phải Kim Taeyeon không đó?" – Sica bất ngờ khi cô không nghĩ Taeyeon lạnh lùng kia cũng có aegyo.

"Haiz. Vậy cậu đút mình đi" – Taeyeon lập tức ngừng aegyo sau cô nói của Sica.

"Được rồi" – Sica cầm lấy tô cháo múc một muỗng đưa trước mặt Taeyeon.

"Tay cậu sao vậy?" - Taeyon nhăn trán khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Sica.

"À! Lúc lấy nước nóng lau cho cậu mình bị bấn trúng. Nhẹ thôi không sao đâu" – Sica nở nụ cười cho Taeyeon an tâm.

"Để mình tự ăn" – Taeyeon cầm lấy tô cháo từ tay Sica khiến Sica có chút bất ngờ.

Các giác quan của Taeyeon bỗng dưng ngừng hoạt động khi muỗng cháo đầu tiên vào miệng mình. “Tại sao cháo lại mặn thế này? Lại còn quá nhừ nữa”. Cố nuốt muỗng cháo xuống cổ họng mình, cô gắp lấy một miếng trứng vào miệng. “Gì nữa đây? Cả trứng cũng mặn nốt, còn giòn giòn nữa chứ.”

"Cậu sao vậy? Bộ khó ăn lắm sao mà mặt cậu trong khó coi như vậy?" –Sica tự múc một mỗi cháo cho vào miệng mình.

"Phụt! Sao mà mặn quá vậy. Để mình ăn trứng" –Sica vội gắp một miếng trứng cho vào miệng mình.

"Oẹ..oẹ. mình nấu thế này mà cậu nuốt được hả?" –Sica không tin mình nấu tệ như thế mà Taeyeon vẫn nuốt nổi.

"Vì đó là do cậu nấu cho mình mà" – Taeyeon cười nhìn Sica.

"Để mình ra ngoài mua cho cậu" – Sica chuẩn bị đứng dậy thì cánh tay cô bị Taeyeon níu lại.

"Cậu ngồi đây đợi mình" – Sau khi Taeyeon kéo Sica ngồi trên ghế, cô đứng dậy trong khi Sica nhìn theo cô khó hiểu.

"Cậu đưa tay cho mình" – Taeyeon ngồi xuống với chiếc hộp y tế.

"Không phải ngốc ạ. Tay bị bỏng của cậu ấy"

Taeyeon lắc đầu nhìn Sica còn Sica lại trề môi khi Taeyeon bảo cô ngốc. Taeyeon nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết bỏng và thổi nhẹ vào nó.

"Nó đã hết đau rồi ngốc ạ" - Sica bật cười khi đã trả thù được Taeyeon.

"Đưa chân cậu đây ngốc" – Taeyeon buông cánh tay Sica ra và cố nhịn cười.

"Nè ngốc!" – Sica đưa chân mình ra và cả hai nhìn nhau bật cười lớn vì sự trẻ con của mình.

"Chân cậu vẫn chưa khỏi nữa" – Taeyeon nhăn trán nhìn cổ sưng vẫn còn sưng to của Sica.

Sica cắn môi chăm chú nhìn Taeyeon. Cô đang suy nghĩ về con người trước mắt mình, cậu ta là một người kỳ quặc nhưng lại rất chu đáo với cô. Những điều cô từng nghĩ về cậu ấy thật sự có đúng?

- Sica này!

Sica bất ngờ dứt khỏi suy nghĩ của mình khi nghe tiếng  Taeyeon gọi.

- Mình và cậu ra ngoài ăn, sau đó mình sẽ đưa cậu đến một nơi.

- Nơi nào?

- Đến thăm mẹ mình.

- Nhưng chân mình…..

- Mình sẽ cõng cậu.

- Nhưng…. – Sica ngượng ngùng.

- Mình đi tắm trước đã

Taeyeon cắt ngang câu nói của Sica, đứng dậy bước về phía nhà vệ sinh.

"Cậu cẩn thận đấy. Mới khoẻ mà…" - Sica chưa nói hết câu thì Taeyeon đã biến mất sau cánh cửa.

----------------

"Taetae đến thăm mẹ đây. Mẹ xem con dẫn theo ai đến này" – Taeyeon nhích người sang một bên.

"Cháu chào bác" – Sica nhẹ cúi đầu.

"Mẹ xem cậu ấy có giống những gì con nói không?" – Taeyeon cười tinh nghịch.

"Cậu đã nói gì mình hả?" – Sica quay sang Taeyeon ngạc nhiên.

"Mìh bảo cậu ngốc nghếch, lười biếng, ham ngủ, nấu ăn tệ…." – Taeyeon giơ những ngón tay mình lên đếm.

"Yah! Cậu nói bạn gái mình như vậy đó hả?" – Sica nhìn Taeyeon giả vờ giận dữ.

"Bạn gái mình?" – Taeyeon bỗng nở nụ cười hạnh phúc.

"Ý mình…." - Sica chợt nhận thức câu nói của mình

"Thì cậu là bạn gái mình mà" – Taeyeon tiếp tục cười.

Sica nhẹ gật đầu, cô thật sự chẳng biết nói gì thêm. Nếu càng nói cô nghĩ mọi chuyện sẽ tệ hơn nữa.

"Mẹ cậu hay gọi cậu là TaeTae à?" – Sica hỏi sau khi cùng Taeyeon ngồi xuống gốc cây thân quen của Taeyeon.

- Lúc nhỏ ai cũng gọi mình như thế. Cậu cũng có thể gọi mình bằng cái tên đó.

- Vậy chẳng gì đặc biệt. Phải nghĩ cái tên mới. Tae…tae

Taeyeon chống cằm say sưa nhìn Sica đang cố gắng nghĩ ra cái tên cho cô.

"Taengoo…đúng rồi….Taengoo dễ thương không?" - Sica tỏ ra tự hào vì cái tên gọi của mình đặt.

Taeyeon gật đầu đồng ý và bật cười trước biểu hiện của Sica.

- Taengoo này! Mẹ cậu là người như thế nào?

Sica có thể cảm nhận được ánh mắt Taeyeon đã thay đổi ngay sau câu hỏi của cô.

"Cậu thấy đó, mẹ mình rất đẹp, và con gái bà ấy cũng rất đẹp" – Taeyeon bật cười khi nhận được cái bĩu môi từ Sica, nhưng gần như ngay lập tức nụ cười của cô cũng biến mất – "Nhưng thật sự nếu chẳng có những bức ảnh như thế thì có thể mình cũng không còn nhớ nổi khuôn mặt mẹ mình như thế nào và cũng sẽ là nói dối khi mình bảo mình nhớ hết tất cả kỉ niệm cùng mẹ khi mà bà ấy xa mình lúc mình còn quá nhỏ. Nhưng cảm giác hạnh phúc, ấm áp khi bên mẹ thì đến giờ vẫn cảm nhận được. Và cả cái cảm giác hụt hẫng, đau đớn trong cái mà bà xa mình, nó vẫn còn nguyên đó. Mình tự hỏi nếu như ngày hôm đó mình không tự ý qua đường, nếu như mình nghe lời bà đứng yên một chỗ thì có thể bây giờ bà vẫn ở bên cạnh mình. Tất cả là lỗi của mình" – Taeyeon nói khi đôi mắt vẫn nhìn và bức hình trên bia mộ.

Sica bỗng ôm chầm lấy Taeyeon, cô không biết vì sao mình lại ôm Taeyeon như lúc này, chỉ là khi cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Taeyeon, trái tim cô dường như có ai đó bóp nghẹn, trước mắt cô không còn là một Taeyeon lạnh lùng không cảm xúc mà là một cô gái bình thường yếu đuối, cô như muốn chở che cậu ấy.

"Đừng tự trách mình như thế. Mẹ cậu nhìn thấy sẽ không vui đâu" – Sica nhẹ nhàng vỗ lưng Taeyeon như vỗ một đứa trẻ.

"Cám ơn cậu" – Taeyeon nhẹ tách khỏi Sica khi cảm thấy mình đã khá hơn.

"Mình là bạn bè mà" – Sica cười nhìn Taeyeon.

"Ưm. Bạn bè" – Taeyeon thu đi nụ cười của mình. Con người cô thật kỳ lạ, lúc trước chỉ mong sao Sica không ghét cô và xem cô như một người bạn, nhưng giờ cô lại mong nhiều hơn thế.

"Taengoo à! Cậu còn có bố cậu nữa mà. Tại sao cứ bắt buộc mình phải cô đơn như vậy" – Sica quay sang Taeyeon thắc mắc.

"Mình đã nói từ trước, mình không muốn thấy mỗi ngày bên cạnh ông ấy luôn là một người phụ nữ khác nhau. Từ khi mẹ mình mất, ông ấy bắt đầu lao vào công việc, tuy không nói gì nhưng mình biết mẹ là người ông ấy yêu nhất. Mỗi lần giỗ mẹ, mình về nhà đều trông thấy ông ôm lấy khuôn hình gia đình mình ngủ trên bàn làm việc. Mình cũng biết ông luôn quan tâm đến mình nhưng chỉ là không muốn nói ra. Và buồn cười hơn là mình cũng giống ông ấy, chẳng bao giờ nói ra tình cảm của mình đối với ông ấy như thế nào" – Taeyeon cố mở nụ cười gượng ép. Trong khi Sica chỉ biết cắn môi im lặng lắng nghe.

"Cậu biết không? Trong một ngày mà mình đã nhìn thấy đến hai lần, một Kim Taeyeon yếu đuối đấy" – Sica nói với một giọng tinh nghịch để khiến không khí có thể trở nên khá hơn.

"Sắp tối rồi. Mình về thôi" – Taeyeon nhanh chóng đứng dậy để che đi khuôn mặt ngựng ngùng của mình.

Sica bật cười lớn trước thái độ của Taeyeon, đứng dậy cúi chào bà Kim, chuẩn bị chạy theo thì Sica chợt nhận ra điều gì.

"Yah! Taengoo. Chân của mình!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro