Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sica khẽ cựa mình thức dậy, ngáp một cái thật dài, cô cảm thấy thật sảng khoái. Quay sang Sica bất ngờ nhìn thấy Taeyeon đang chống cằm nhìn cô thích thú.

"Trông cậu mắc cười thật đấy"- Taeyeon bỗng nhiên trưng ra giọng cười "bà cô" đặc trưng của mình.

"Yah! Thôi ngay cái giọng cười đáng sợ của cậu đi" - Sica vội chỉnh lại mái tóc bù xù của mình trong khi mặt cô lại đỏ lên vì ngượng.

"Mà sao hết mưa rồi cậu không gọi mình dậy?" - Sica hỏi Taeyeon khi lấy lại "phong độ" của mình.

"Tại mình thấy cậu ngủ ngon quá thôi, vả lại mình cũng cần đợi cho quần áo mình khô một chút" - Taeyeon nói trong khi đưa tay áo vẫn còn ẩm của mình lên.

"Cậu đi sẽ mặc như thế này về nhà sao? Sẽ bệnh thật đấy" - Sica lo lắng nhìn Taeyeon.

"Yên tâm đi! Mình khỏe hơn cậu nghĩ đấy. Mà mình về thôi, ở đây trời rất mau tối" - Taeyeon nhẹ đỡ Sica đứng dậy.

- A! - Sica ngồi thụp xuống ôm lấy cổ chân của mình.

"Cậu lại bị đau à?" - Taeyeon vội ngồi thụp xuống tháo chiếc giày của Sica ra.

"Ai bảo cậu đi lung tung thế hả?" - Taeyeon lớn tiếng lần nữa khi cô nhìn thấy cổ chân Sica sưng đỏ lên hết, nó còn nặng hơn hôm qua rất nhiều.

"Mình....." - Sica cuối gầm mặt xuống nói lí nhí.

"Xin lỗi. Mình không nên trách cậu. Cậu đợi mình chút" - Taeyeon vội lấy ra chiếc khăn lớn sau đó khoát lên lưng mình.

"Cậu lại làm gì vậy?" - Sica hỏi khi Taeyoen đang quỳ đưa lưng về phía mình.

"Lên đi. Mình cõng cậu về. Áo mình vẫn còn ướt, tốt hơn là nên dùng chiếc khăn này" - Taeyeon nói và chỉ vào lưng mình.

"À..ừ!" - Sica gật đầu hiểu ý.

Sica mỉm cười ngây ngô khi cô đang được dựa vào tấm lưng mà cô cảm thấy thật sự bình yên và ấm áp này.

"Sao khi nãy không dùng chiếc khăn này che cho cả hai?" - Sica chợt hỏi.

"Babo! Khăn này đâu chống thấm nước" - Taeyeon bật cười vì câu hỏi như đứa trẻ của Sica.

"Taeyeon này! Giọng cười đáng sợ của cậu ấy,có phải mình là người duy nhất nghe thấy không?" - Sica bỗng hỏi một câu hỏi mà chính cũng chẳng biết vì sao mình hỏi thế.

- Không phải. Có mẹ mình , nấm và từng có cả Yuri

- "Nấm?" - Sica không bất ngờ vì sao lại có Yuri mà cô lại cảm thấy tò mò về người tên Nấm kia hơn.

"Là người lần trước mình nói về mức độ cuồng màu hồng của cậu ta ấy"

"À!" - Sica ồ lên khi nhớ ra lời Taeyeon nói.

"Cho đến bây giờ, cậu ấy là người luôn khiến mình cảm thấy vui vẻ khi ở bên. Lúc nhỏ, khi mình mất mẹ, mình đã không thèm nói chuyện với bất kỳ ai, không thèm chơi với cậu ấy nữa, thế mà cậu ấy lại cầm cả bó kẹo hương dâu mà cậu ấy thích nhất đến cho mình, bảo mình đừng buồn nữa vì mình còn cậu ấy là bạn mà. Còn bảo tớ phải cười lên mới đẹp nữa chứ. Thế mà, đến khi mẹ cậu ấy mất thì cậu ấy lại khóa phòng không gặp ai, khóc cả mấy ngày trời tới sưng cả hai con mắt" - Taeyeon cười lên vui vẻ khi nhắc tới Fany.

Không biết vì sao, Sica giờ lại cảm thấy khó chịu khi thấy Taeyeon như vậy, cô nhanh chóng đổi chủ đề.

- Tại sao không có ba của cậu ?

"Mình không cười với ông ấy lâu lắm rồi. Nhất là khi mình dọn ra ngoài ở riêng" - Giọng nói Taeyeon bỗng trầm xuống hẳn.

"Ở riêng? Cậu là con một tại sao phải ở riêng chứ?" -Sica cảm thấy có chút khó hiểu.

"Mình không muốn nhìn thấy cảnh mỗi ngày bên ông ấy là một người phụ nữ khác nhau" - Đôi mắt Taeyeon bỗng trở nên vô định.

"Chắc cậu buồn lắm" - Tâm trạng Sica bỗng cảm thấy chùn xuống theo Taeyeon.

"Không hẳn. Vì mình biết cho đến bây giờ người ông ấy yêu thật sự chỉ có mẹ mình. Và mình cám ơn ông ấy về điều đó" - Taeyeon nở nụ cười miễn cưỡng.

"Xin lỗi mình không nên nhắc chuyện này" - Sica thấy mình thật đáng trách khi làm không khí trở nên như vậy

"Không phải lỗi của cậu đâu. Cậu có muốn ngủ nữa không?" - Taeyeon bắt đầu một câu chuyển sang chuyện khác.

"Không đâu. Mà cậu đi nhanh lên đi, trời tối rồi kìa" - Sica chỉ tay lên bầu trời.

"Haiz! Tại mình đang cõng một con hêu trên lưng nên đi nhanh không được" - Taeyeon giả vờ ra vẻ mệt mỏi.

"Yah!" - Sica đánh mạnh vào cách tay Taeyeon tỏ ra tức giận nhưng trên môi cô lại nở một nụ cười vui vẻ.

"Cậu có muốn tớ hát cho cậu nghe không?" - Taeyeon bật cười khi nhìn thấy Sica trợn mắt lên ngạc nhiên.

"Cậu á? Thật không? Có khi nào cậu hát mà thú trong rừng chạy ra không?" - Sica nhìn Taeyeon cười trêu trọc.

"Đừng xem thường mình. Vậy cậu có muốn nghe không?" - Taeyeon giả vờ nghiêm túc.

"Nghe. Dại gì không nghe chứ" -Sica nhanh chóng trả lời.

"Ok. Bài này tớ hát tặng cậu đấy"- Taeyeon mỉm cười tinh nghịch.

"Bài gì?" - Sica tỏ ra tò mò

- My J.

"Cậu thấy sao?" - Taeyeon quay mặt về một bên để hỏi Sica, cô bất ngờ khi Sica lại chìm vào giấc nào không hay biết.

"Haiz. Không ngủ của cậu đấy. Ngủ trong lúc mình đang hát nữa chứ, còn hơn mình hát ballat nữa chứ" -Taeyeon một mình cằn nhằn một kẻ say ngủ trong khi đang cố bước đi thật nhanh ra khỏi khu rừng này.

---

Đặt Sica vào ghế , Taeyeon nghiêng người hạ ghế cho cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn. Vô tình, Taeyeon bỗng khựng lại khi hơi thở Sica đang chạm vào má của cô. Sợ không kiểm sóat được mình, Taeyeon thật nhanh chóng thắt dây an toàn và hạ ghế cho cậu ấy. Tựa lưng vào ghế thở phào, Taeyeon có thể cảm nhận được đôi má mình đang nóng ran lên. Nhưng bỗng nhiên, một cơn nhức đầu ập đến khiến Tayeon ôm chặt lấy đầu, vội lắc đầu thật mạnh xua đi cảm giác đau nhức. Taeyeon tự nhủ mình, "Có lẽ do ngày hôm nay mình quá mệt mỏi."

Chạy xe nhưng Taeyeon càng lúc càng thấy lạnh, vội lấy chiếc áo khoác đằng sau mặc vào nhưng cô vẫn chẳng cảm thấy khá hơn. Đưa tay định tăng nhiệt đô máy điều hòa nhưng Taeyeon lại ngừng lại khi nhớ rằng Sica không thể chịu được nóng, nếu như thế cậu ấy có thể thức giấc. Cắn răng chịu đựng, Taeyeon cố gắng tập trung lái xe để quên đi cái lạnh và cơn đau đầu của mình.

---------

Sau khi băng bó xong vết thương cho Sica, Taeyeon rời khỏi phòng nhanh chóng rót cho mình ly nước nóng và vội uống lấy một viên thuốc cảm. Lê từng bước chân đến chiếc ghế Sofa, Taeyeon dường như thấy mình không còn một chút sức lực nào cả. Dù đã đắp cho mình chiếc chăn dày như thế nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, co người lại tìm chút hơi ấm khi cơn nóng lạnh lại ập đến khiến người cô khẽ rung lên từng cơn.

Vươn vai mở mắt, Sica nhìn xung quanh với đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Đây là phòng của mình mà. Chắc Taeyeon đã đưa mình về nhà". Sica lắc đầu cho mình tỉnh táo trước khi bước xuống giường, giờ đây cô cần một ly nước cho cổ họng đang khô rát của mình.

Sica cảm thấy vô cùng thoải mái sau khi tự thưởng cho mình một cốc nước lạnh. Hướng đôi mắt về phía chiếc ghế sofa, cô muốn nhìn thấy hình dáng của Taeyeon.

"Taeyeon à,cậu vẫn chưa ngủ sao?" - Sica lên tiếng khi thấy nhìn thấy chiếc chăn không ngừng run lên.

"Taeyeon à?" - Sica tiếp tục lên tiếng trong khi đang tiến về phía Taeyeon với những bước khó khăn vì cổ chân của mình.

-Taeyeon,cậu sao vậy? -Sica bắt đầu hoảng sợ khi thấy trán Taeyeon đổ đầy mồ hôi

Nhanh chóng đưa tay sờ nhẹ lên chán Taeyeon, Sica nhíu mày rụt tay về.

- Taeyeon tỉnh dậy đi....

Sica nhẹ lắc vai Taeyeon nhưng Taeyeon không trả lời, chỉ khẽ rên lên khó chịu càng làm cô lo lắng. Những ngón tay vô thức đan vào nhau, Sica trở nên vô cùng bối rối vì cô chưa từng chăm sóc ai trước đây.

"Nước ấm...nước ấm" - Sica nhanh chóng đứng dậy, cắn môi chạy vào nhà bếp mặc cho cổ chân của mình.

- Á!

Sica hét lên khi cô bất cẩn để nước sôi bắn vào người mình. Lần đầu cô mặc kệ làn da yêu quý của mình đang đỏ lên vì bỏng, cắn răng Sica tiếp tục công việc của mình.

Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên khuôn mặt Taeyeon trong khi đôi chân mày Sica không hề giãn ra. Nhẹ thở phào khi cảm thấy nhịp thở Taeyeon đã trở lại bình thường, Sica ngồi bệt xuống đất. Gương mặt cô giờ mới có thể giãn ra hoàn toàn. Lần đầu tiên cô biết lo lắng chăm sóc người khác là như thế nào, nghĩ tới đây Sica chợt nhận ra khi nãy là lần đầu tiên cô nhìn thấy Taeyeon yếu đuối nhỏ bé như thế này. Rõ ràng biết mình đã không khoẻ rồi mà còn cõng cô về như thế,nói cô ngốc Taeyeon này còn ngốc hơn cô. Ngồi thẳng dậy, Sica chăm chú xem xét từng biểu hiện trên gương mặt của Taeyeon cho đến khi chính mình chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro