chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------Tại bệnh viện Seoul-----

Khẽ cựa mình rồi nheo mắt nhìn xung quanh, Taeyeon vẫn chưa thích ứng được ánh sáng trong căn phòng này. Ngồi dậy, Taeyeon cảm thấy cơ thể mình chỗ nào cũng đau nhức không có chút sức lực nào, lắc đầu để lấy chút tỉnh tảo, Taeyeon bất ngờ mở to mắt ngạc nhiên.

-Bệnh viện? Sao mình lại mặc đồ bệnh nhân? Sica đâu rồi?

Taeyeon cố nhớ lại nguyên nhân mình nằm đây. Cô chỉ nhớ là cô đã đưa Sica vào bệnh viện, đợi cậu ấy vào phòng bệnh, còn sau đó thì cô chẳng nhớ gì cả. Chẳng bận tâm vì sao nữa, Taeyeon nhanh chóng bước xuống giường mặc kệ cơ thể vô cùng mệt mõi của mình, bây giờ cô cần phải tìm được Sica.

-Có được không đấy? Taeyeon rất nguy hiểm đấy – Sooyoung khẽ rùng người.

-Sooyoung!

Sooyoung giật mình xoay người về nơi phát ra tiếng gọi, Sooyoung vừa sợ hãi lại vừa buồn cười trước bộ dạng của Taeyeon – đầu tóc thì rối bù, mặt mũi thì phờ phạt, hơi thở thì gấp gáp.

-Sooyoung, cậu cười gì đó hả? Còn các cậu cũng thế!

Taeyeon lên tiếng khi Sooyoung cứ ngơ ra nhìn cô mà cười, không những thế mấy người còn lại cũng nhìn cô cười nữa, nó làm cô thấy khó chịu trong khi cô lại muốn gặp Sica của cô.

-Um. Vậy Sica đâu rồi, cậu ấy như thế nào rồi? – Đôi mắt Taeyeon lo lắng khi nhắc tới Sica.

-Cậu…cậu ấy…. – Fany ngập ngừng.

-Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ấp úng thế hả? – Taeyeon nhăn trán nhìn Fany, lo lắng của cô tăng lên.

-Bác sĩ bảo Sica unnie đang vô cùng nguy hiểm. Có thể không qua khỏi – YoonA buồn bã cắn môi trả lời.

-Sao…sao có thể như thế được chứ? Cậu ấy chỉ bị thương ở lưng thôi mà? – Taeyeon như không tin vào những lời YoonA nói.

-Bác sĩ nói Sica mất quá nhiều máu – Lần này tới lượt Sunny lên tiếng.

-Lúc mình đưa cậu ấy vào đây rõ ràng mình thấy máu đã ngừng chảy rồi mà, làm sao mất nhiều máu được chứ? – Taeyeon gần như không đứng nổi trên đôi chân mình nữa.

-Bọn mình không biết, lúc đó bọn mình đều lo lắng quá không nghe rõ hết những lời của bác sĩ, chỉ nhớ là nói là mất máu nhiều quá thôi. Mà cậu mau vào thăm cậu ấy đi chứ! Cậu biết bây giờ cậu ấy đang gặp trong giai đoạn nguy hiểm mà phải không? – Yuri tỏ ra bối rối lên tiếng

Taeyeon nhìn tất cả mọi người, cô rất không muốn tin những lời của bọn họ nhưng khuôn mặt mọi người lại khiến cậu không muốn tin cũng không thể được. Taeyeon cố giữ bình tĩnh, hít thật sâu cô nhẹ đẩy cánh cửa phòng bước vào.

Nhẹ nhàng bước lại gần chiếc giường, trái tim Taeyeon lặng đi một nhịp khi nhìn thấy người con gái cô yêu lại đang nằm yên đấy. Ngồi xuống bên cạnh giường, Taeyeon nắm lấy bàn tay Sica:

-Tại sao cậu không nhìn mình hả? Mình làm tất cả không phải muốn cậu nằm ở đây đâu. Chẳng phải cậu hận mình lắm sao? Ngồi dậy mà đánh mình đi này. – Taeyeon không ngừng đánh vào chính mình mặc cho người cô đầy vết thương.

-Mình chưa nói với cậu là người mình yêu từ trước tới giờ chỉ có mỗi cậu thôi mà. Ai cho phép cậu chưa nghe mình nói mà nằm yên ở đây rồi hả? – Tayeon bật người đứng dậy.

-Sica à! Mở mắt ra nhìn mình này! – Taeyeon lay mạnh Sica với những hi vọng cuối cùng của mình.

-Á! Đau – Sica khẽ rên lên khi Taeyeon động tới vết thương của cô.

-Sica~ - Taeyeon vui mừng nhưng cũng ngạc nhiên khi Sica dường như chẳng có dấu hiệu gọi là giai đoạn “nguy hiểm” gì cả.

-Sao cậu lại động tới vết thương của mình hả? Không biết đau à ? – Sica ngồi dậy và tiếp tục bĩu môi rên rỉ.

-Mình xin lỗi – Taeyeon mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt mình, nhìn thấy Sica như thế cũng khiến cô vô cùng hạnh phúc.

-Mà khoan đã, cậu không sao vậy tại sao khi mình vào cậu không nói gì hả? – Taeyeon cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.

-Lúc cậu vào mình chưa tỉnh thật mà, sau đó thì… - Sica bỗng im bật lại, cô không thể nói ra là sau đó cô lại muốn nghe những lời nói thật lòng của Taeyeon, cô không thể nói cô đã vui vẻ hạnh phúc như thế nào khi nghe được những lời nói ấy.

-Sau đó thì sao? – Taeyeon nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách với kẻ đang cắn môi do dự trước mặt mình

-Mình…mình… - Sica trở nên ấp úng, cô đã bối rối lắm rồi còn thêm khuôn mặt Taeyeon gần như thế càng làm cô chẳng thể nghĩ được gì.

-Mình xin lỗi. – Taeyeon bỗng ôm nhẹ lấy Sica cố không động đến vết thương trên lưng cậu ấy.

-Mình không sao rồi mà, cũng không phải lỗi của cậu đâu. – Sica khẽ mỉm cười khi cô cảm nhận hơi ấm thân quen từ người Taeyeon.

-Sica à! Làm bạn gái mình một lần nữa nhé! – Taeyeon nhẹ buông Sica ra và nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái đối diện mình.

Khuôn mặt Sica bắt đầu ửng đỏ, một luồng hạnh phúc chạy dọc cơ thể cô, đây chẳng phải là điều cô mong muốn hay sao, nhưng đến khi nó đến thật sự Sica chẳng phải nói như thế nào cả. Sica cắn môi, tránh ánh mắt Taeyeon.

-Cậu không muốn à? – Đôi mắt Taeyeon cúp xuống, từ từ ngồi trở lại ghế, nới dần khoảng cách của cả hai.

-Không phải. Mình rất muốn – Sica nắm lấy bàn tay Taeyeon để khẳng định lời nói của mình trong khi khuôn mặt cô chứa đầy ngượng ngùng.

Ngước mặt lên nhìn Sica cùng với nụ cười ngố của mình, Taeyeon một lần nữa ôm chầm lấy cô.

-Đau! – Sica lại rên lên khi bàn tay Taeyeon chạm vào vết thương của mình

-Á! Mình xin lỗi – Taeyeon nhanh chóng buông Sica rồi nhìn cô ấy với khuôn mặt trẻ con khi mắc lỗi khiến Sica bật cười.

-Cậu đói không? – Taeyeon mỉm cười nhìn Sica.

-Đói! – Sica bĩu môi xoa bụng mình.

-Cậu bị thương ở lưng thôi mà. Tại sao lại cảm thấy cậu trở nên trẻ con vậy hả? – Taeyeon cất tiếng cười đặc trưng của mình trêu trọc Sica.

-Yah! – Sica đưa nắm đấm lên.

-Mình đi mua đồ ăn cho cậu – Taeyeon chạy nhanh ra ngoài tránh cái lườm lạnh xương sống của Sica.

-Taeyeon! Sao rồi? Hai cậu làm hoà rồi phải không? – Sooyoung hí hửng chạy lại phía Taeyeon.

-Choi Sooyoung! Cậu hay thật. Dám lừa mình – Taeyeon ngước mặt lên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Sooyoung.

-Mình…mình không có – Sooyoung lùi lại tránh ánh nhìn của Taeyeon.

-Khi nãy ai lừa mình nhỉ? Sooyoung, Nấm hường, Hyo, YoonA , Sunny và cả cậu nữa tên đen kia – Taeyeon lần lượt chỉ từng người đang cúi mặt tránh ánh mắt của Taeyeon.

-Không phải! Tụi mình chỉ muốn giúp cậu thôi mà. Bọn mình….- Hyoyeon lên tiếng giải thích nhưng bị Taeyeon ra hiệu im lặng.

-Alo! Tôi Taeyeon đây. Choi Sooyoung và Kim Hyoyeon sẽ bị trừ hết nửa tháng lương này. – Taeyeon thản nhiên nói trong khi nở nụ cười nửa miệng nhìn hai người.

-Taeyeon! Sao cậu lại nỡ làm như thế với hai đứa mình thế hả? Fany mới là người bày ra cơ mà – Sooyoung chỉ thẳng về phía Fany.
-Tên shikshin phản bội kia! – Fany trừng mắt nhìn Sooyoung.

-Nấm à! Sao chuyện nào cũng do cậu vạch ra thế hả? – Taeyeon tiến gần về phía Fany.

-Hehe. Taetae à! Mình cũng chỉ giúp cậu thôi mà – Fany lùi về sau, cố cười nhìn Taeyeon.

-Không phải tại cậu ấy đâu. Là mình là bảo cậu ấy làm thế đấy – Yuri bất ngờ lên tiếng đứng gần Fany.

-Ồ. Vậy thì đơn giản hơn rồi. Sooyoung! Trong một tuần cậu sẽ đưa đón Fany đi học, không cho phép cậu ấy gặp Yuri, nếu không thì cậu đừng mong nửa tháng lương còn lại. – Taeyeon nở nụ cười đắc ý.

-Yah! Tên lùn kia! Cậu quá đáng thật đấy. cậu làm gì mà ngăn mình và Fany chứ - Yuri tức giận lên tiếng.

-Mình không biết. Đó là do các cậu gây ra. YoonA, Sunny! Hai người định đi đâu? – Taeyeon quay lại nhìn hai kẻ đang lén lút có ý định rời khỏi.

-Unnie à! Em chỉ nghe lời mấy unnie ấy thôi mà – YoonA lo sợ nhìn Taeyeon.

-Vậy à? Unnie nghe nói em đang theo đuổi con bé Joohyun ở lớp dưới phải không? – Taeyeon giả vờ hỏi.

-Unnie a! Đừng mà – YoonA năn nỉ khi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

-Được thôi nếu em ngăn Sunny gặp Hyomin trong ba ngày – Taeyeon nháy mắt với YoonA.

-KIM TAEYEON! Không được – Sunny hét lên không cam lòng.

-Suỵt! Đang trong bệnh viện không được la lớn. Các cậu thử không làm theo lời mình thì sẽ nhận hậu quả còn tệ hơn lần này đấy – Taeyeon cười trước khi rời khỏi.

-Yah! KIM TAEYEON.  – tất cả cùng đồng thanh hét lên theo bóng người vừa rời khỏi mặc cho mọi người trong bệnh nhìn họ khó chịu.

------------------

-Taengoo – Sica mỉm cười quay lại khi có tiếng mở cửa.

Sica chợt đứng hình khi trước mắt cô không phải Taeyeon mà một người đàn ông lạ trông rất sang trọng.

-Cho hỏi bác tìm ai ạ? – Sica khẽ cúi đầu.

-Ta đến tìm con chứ ai nữa – Người đàn ông lạ mặt mỉm cười nhìn Sica.

-Tìm con? – Sica chỉ tay vào mình, cô không hề quen biết người đàn ông này, hay lại là kẻ thù của Taeyeon. Bỗng chốc Sica có chút sợ hãi.

-Con không cần phải sợ hãi như thế đâu. Ta là bố của Taeyeon – Ông Kim tiếp tục nở nụ cười khi nhìn thấy ánh mắt dè chừng của Sica.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro