Vũ trụ #2: Yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phạm Ngọc Hân"

"Em đây,"

"Chị yêu em."

Và lần nào cũng vậy, em sẽ chần chừ đôi chút, vành tai nhỏ hây hây ửng chút hồng, khóe môi khẽ nhếch lên rồi rất nhanh chóng hạ xuống, như thể không muốn cho nàng thấy em đang cười.

"Vì sao lại yêu em?"

Kim Minji không bao giờ có cho mình một câu trả lời cố định.


Chị yêu em vì em đẹp.

Chị đang chọc em đúng không?

Không, ngày đầu tiên gặp mặt nhau em đã đầu xù tóc rối, hai chiếc dép một tím một vàng, bộ đồ ngủ hình Hello Kitty mà chị không bao giờ nghĩ có ai đến từng tuổi này vẫn còn mê chúng. Ngày thứ mười gặp mặt nhau em đã nằm sõng soài trên sân thượng nhà chị say quắc cần câu, nỉ non vòi chị đuổi hộ người yêu cũ. Ngày thứ bao nhiêu đó em lăn qua lăn lại trên giường chị với một chiếc beanie trùm đầu, chị chẳng bao giờ hiểu nổi gu thời trang khủng bố của em nên đã nhắm mắt cho qua, đến khi em đưa một tay dính đầy màu vẽ lên gãi thì chị mới nhìn thấy quả tóc mái lỏm chỏm tự cắt của em. Chị đã nhìn thấy bao nhiêu hình ảnh đó của Phạm Ngọc Hân, nhưng chưa bao giờ chị thấy em không đẹp. Nói chị nghe xem họa sĩ Phạm, đây là vì con mắt của bác sĩ và họa sĩ là khác nhau, hay là vì chị đã yêu em quá nhiều nên mất cả khả năng phân biệt được giữa xấu và đẹp rồi?


Chị yêu em vì em pha cà phê ngon.

Vậy nếu không gặp em chị sẽ yêu cả Danielle hay Sejun sao?

Em có biết từ trước khi gặp em chị chỉ uống mỗi trà đắng không? Chị làm trong ngành y tế mà, chị biết thức uống nào có hại cho sức khỏe nhất chứ. Đó giờ chị chưa từng thử bia rượu, cũng không thuốc lá, cà phê, chị từng có ý định sống đến 100 tuổi. Em đừng có mà bĩu môi, chị nghiêm túc đấy. Chị không biết vì sao chị lại quyết định uống cà phê mỗi buổi sáng sau khi gặp em. Vị hạt cacao làm chị liên tưởng đến cảnh em sống ở giữa một trang trại cà phê lớn, trong sáu tháng chỉ biết pha và uống cà phê khi hai mươi mốt tuổi. Chẳng hiểu sao chị tự uống tự tưởng tượng như thế, cho đến lúc tưởng tượng thấy cảnh em đứng giữa bạt ngàn hoa cà phê trắng muối rất thơm, cũng là lúc chị biết kế hoạch đạt đến 100 tuổi đời của chị đã tan thành mây khói mất rồi.


Chị yêu em vì em là họa sĩ nổi tiếng.

Dù cho lúc em là họa sĩ nổi tiếng cũng là lúc chúng ta xa nhau nhất, xa đến nỗi chị đã nghĩ chẳng bao giờ được bước cùng em thêm một bước nào.


Chị yêu em vì em ngốc quá

Chị nói dối đấy, chị không yêu em vì em ngốc. Chị thấy em rất thông minh. Nhưng không thông minh đến mức có thể nhận ra những lần chị cố tình chọc em chỉ để nghe lại câu "Em không hề ngốc, chỉ ngốc những chuyện liên quan đến Minji thôi."



Rất nhiều người đã hỏi vì sao chúng ta xa nhau, cũng rất nhiều người hỏi vì sao chúng ta quay lại. Chị không biết Hân đang nghĩ gì, chị chỉ biết rằng chị và em chưa từng là điều gì đã qua để mà quay lại.

Nhưng mà vì sao chị lại yêu em nhỉ? Vì sao chúng ta lại yêu nhau? Vì sao trên trời có cả một tỉ ngôi sao, hành tinh chúng ta đang sống có lịch sử năm tỉ năm, chúng ta lại có thể gặp nhau ở trong cùng một thời đại? Dù chị không phải người em yêu đi nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện tuổi trẻ của mình cũng diễn ra cùng lúc với tuổi trẻ của em, điều đó cũng rất kì diệu rồi. Kì diệu hơn nữa, kì diệu giống như ánh sáng từ khoảng cách vài vạn năm vẫn tới được trái đất để biến thành thứ mà chúng ta gọi là sao, chúng ta lại gặp nhau. Rồi điều kì diệu nhất xảy ra, chị yêu em và em cũng yêu chị. Nhưng mà vì sao chị lại yêu em à? Giữa hàng tỉ con người, hàng trăm triệu năm, hàng vạn hành tinh có sự sống mà con người chưa tìm ra hết, hàng ngàn vũ trụ song song có Phạm Ngọc Hân tồn tại trong những Phạm Ngọc Hân rất khác, vì sao chị lại yêu em nhỉ?


Chị chịu thua, chị không giỏi suy luận. Nhưng để chiều theo góc nhìn bay bổng của cô họa sĩ nhỏ nhà chị, thì em chỉ cần biết.

Ở vũ trụ này, vũ trụ của chúng ta, chị đã, đang và mãi mãi.

Yêu em.

--

Minj ơi,

Vì sao lại yêu em?

Câu hỏi đó được em hỏi rất nhiều lần, rất rất nhiều lần. Mỗi lần Minji lại cho ra một đáp án khác. Nhưng Minji có biết không, em lúc nào cũng thở phào nhẹ nhõm vì em không phải là người bị hỏi câu đó. Vì em không có câu trả lời chính xác như Minji, vì sao em lại yêu Minji, câu đó cần phải hỏi nữa sao?

Em không nhớ là vì sao, em chỉ biết là từ khoảnh khắc thôi chết rồi đêm đó, mọi hình ảnh về Minji hiện ra trước mắt em giống như mới xảy ra và sẽ không bao giờ biến mất. Ví dụ em là người khác, mười người khác, một trăm người khác, em không phải Phạm Ngọc Hân, em cũng sẽ nghĩ rằng có ai lại không yêu Minji? Chỉ cần nhìn Minji cười thôi, dù chị có là bà cô bác sĩ khô khốc chỉ biết công việc, hay là một người hậu đậu luôn rán trứng khét một bên, hay là ma ca rồng 100 tuổi như chị từng mơ ước. Minji cười rồi, cả thế giới này đều là của Minji hết.

Minji có biết, bốn năm trước, Minji cười làm em cười theo. Em không cần biết em yêu Minji vì những điều gì khác, chỉ cần biết duy nhất một điều đó thôi là đã đủ rồi.

Hai năm trước, khi Minji đi rồi, thỉnh thoảng em thấy mình yếu đuối vô cùng khi cứ giận Minji rồi khóc. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần em khóc đều là mỗi lần em nhớ đến Minji cười. Khóc vì một nụ cười, điều đó buồn cười lắm đúng không? Sự sống của em bị rút cạn không phải vì ốm đau, không phải vì không có một ý tưởng đột xuất nào có thể ngồi xuống chuốt bút chì đặt lên giấy. Nó bị rút cạn đi bởi chính những lần em nghĩ, đến cuối cuộc đời này em sẽ ra đi mà không có nụ cười đó của Minji cho riêng mình. Minji sẽ đem nó đi khoe với người khác, tặng cho người khác. Em tiếc, nhưng so với tiếc thì em yêu nụ cười Minj rất nhiều, nhiều đến nỗi đã muốn buông Minji ra để chị có thể tiếp tục cười thôi.

Ừ thì em ngốc, nhưng nhà này còn có người ngốc hơn. Ai lại viết vội nhật ký ở chỗ làm để rồi bỏ quên chứ. Không có em thì chị sống sao đây hả, Kim Minji? Minji đang ngủ sau lưng em rồi. Cả thành phố cũng ngủ hết rồi, em chỉ thấy vài chấm sáng rất nhỏ thôi. Chị còn nhớ lúc chị giận em vì không bao giờ chịu nói yêu chị trước khi ngủ không? Em không giỏi lời đường mật, em khen Minji cười đẹp mỗi ngày, em dậy sớm làm bữa sáng cho Minji mỗi ngày, em là người đầu tiên Minji thấy mỗi ngày và cũng là người cuối cùng Minji ngắm mỗi đêm. Nói em nghe xem bác sĩ Kim, đây là vì con tim của bác sĩ và họa sĩ là khác nhau, hay là vì em đã yêu chị quá nhiều nên vô tình để chị thấy những việc em làm là quá hiển nhiên rồi?


Mọi người đều yêu Minji, em nói thay tất cả mọi người.


Trong tất cả những vũ trụ song song mà em nói, em hạnh phúc vô cùng khi ở vũ trụ này, vũ trụ của chúng ta, em là người được chọn. Đơn giản hơn là người đã, đang và mãi mãi.

Yêu Minji.




14.02.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro