50+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50:: Kích tình

Editor: Mạc Lam Như

Chap này đặc biệt gởi tặng nàng Mminkki. ≧◡≦ Tks nàng rớt nhều vì đã ủng hộ ta cũng như ÔCT trong mấy ngày vừa rồi. Nàng nhiệt tình quá đi ^3^

Buổi tối ngày hôm sau, Đỗ Nhược quả nhiên ngoan ngoãn trở về nhà, chuyển ra khỏi ký túc xá.

Chu Trì đưa cậu về rồi rời đi. Đồ Liên đã ở ngoài cửa chờ cậu. Trong khoảng thời gian này, Đồ Liên và Mộ Tư đều không ở đây, thật lâu rồi chưa có gặp lại Đỗ Nhược.

Lần này, vừa thấy mặt, Mộ Tư liền nhào vào trong lòng Đỗ Nhược, ôm hôn mãnh liệt nửa ngày mới buông ra: "Nhược Nhược, nếu anh lại không trở lại, bổn thiếu gia em sẽ tự mình đi tìm người."

Nhìn bộ dạng tiểu đại nhân của Trần Mộ Tư, tâm tình Đỗ Nhược vốn có chút phiền não liền lập tức chuyển biến tốt đẹp. Hôn lại Mộ Tư vài cái, bế thằng bé dậy, nhưng mà căn bản là do sức yếu quá, ôm thằng bé lên phải cố hết sức, một lát sau đã không chịu nổi rồi.

Trần Vũ Dương mau chóng đỡ lấy, nói: "Không có sức thì đừng có cố."

Đỗ Nhược không cam lòng im lặng, quyết định tối hôm nay ăn thêm mấy bát cơm.

Đồ Liên nhìn thấy Đỗ Nhược, trong lòng có chút áy náy, có chút đau lòng, vẫn là một đứa trẻ, hiện tại gầy đến thế này. Trước kia, khuôn mặt thoạt nhìn còn hơi tròn tròn, bây giờ cằm đã nhọn hoắt cả rồi.

Đỗ Nhược thấy Đồ Liên không nói lời nào, cũng biết trong lòng y chắc chắn là có chút bất an, là chuyện kia. Tóm lại, dù sao cũng vẫn là mình đã phản bội, cái gì gọi là người không biết không có tội, câu này không đúng.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra hay hậu quả như thế nào cũng có thể làm chuyện đó sao? Không được. Trong lòng Đỗ Nhược rất rõ ràng, chuyện này, là do cậu đã sai, điều này cậu biết.

Đến lúc ăn cơm tối , Đỗ Nhược lại ăn không vào, một bát nhỏ thôi đã no rồi. Đồ Liên múc cho cậu một ít canh, cậu cũng chỉ uống được hai hớp đành bỏ đấy.

Ở Mexico, những ngày đó, do tiêm vào cơ thể những thuốc để bổ trợ nội tạng, cho nên luôn ăn không ngon, thiếu máu cũng có vẻ nghiêm trọng, cho nên hàng tháng đều có bác sỹ truyền dịch dưỡng cho cậu. Đây cũng là điều mà Đỗ Nhược sợ nhất.

Ban đầu, Trần Vũ Dương còn có thể bắt cậu ăn nhiều hơn một chút, nhưng ăn nhiều hơn chút là sẽ ói gay, hơn nữa, cả đêm còn phát sốt.

Sau đó, Trần Vũ Dương cũng không dám nữa, chỉ có thể biết đau lòng, mà lại không có cách nào giải quyết. Nhưng tiêm dịch dinh dưỡng vào người cũng rất đau đớn, Đỗ Nhược chịu không nổi, lần nào cũng đau đến phát khóc.

Đỗ Nhược làm cho Trần Vũ Dương cảm nhận được cái gì gọi là thất bại, cái gì gọi là hối hận và đau lòng. Mấy thứ này hắn chưa từng trải nghiệm qua cho đến khi gặp được Đỗ Nhược.

Sau khi ăn xong, Đỗ Nhược liền dắt Mộ Tư về phòng, mở máy tính ra, kiểm tra hòm thư. Thiên Nhi vừa gửi cho cậu một trò chơi mới. Đang hăng say, thân mình đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Đỗ Nhược cả kinh, mau chóng ôm lấy cổ Trần Vũ Dương: "Trò chơi của em, vẫn chưa xong mà, phải qua cửa đã, Mộ Tư, cái kia, nhanh lên, bên trái, kìa..."

"Cha, con còn ở đây nha. Không nên biểu diễn mấy tiết mục trẻ em không nên xem a~" Trần Mộ Tư không để ý Đỗ Nhược đang la to, tắt máy đi: "Được rồi, tuy rằng con rất muốn chơi cùng Nhược Nhược, nhưng vì không muốn quấy rầy hai người sinh cho con một đứa em trai, cho nên con đi đây." ( e nói hay v~ =]]]]] )

"Ai dạy cho con nói mấy lời như thế?" Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, nhưng trong mắt cũng là ý cười: "Nhược Nhược nếu không thể sinh em trai cho con, cha tìm mẹ kế cho con nhé?"

Đỗ Nhược trừng mắt: "Anh dám." Trần Vũ Dương cười cười, không nói.

Hiện tại, vợ chồng son đang lên giường tính sổ. (muahahahaha =D )

Đỗ Nhược thành thật cúi đầu quỳ ở đầu giường. Trần Vũ Dương nhàn nhã tựa vào đầu giường, lười biếng giống như con sư tử chuẩn bị bùng nổ.

Chậc chậc, cùng là người nhưng sao lại có sự khác nhau lớn đến thế? Biểu hiện giống như vậy của Đỗ Nhược thì giống như mèo nhỏ, không có chút lực sát thương nào, mà thực ra còn có sức hút, có thể câu dẫn người khác.

"Được rồi, bây giờ bắt đầu tự mình kiểm điểm."

Hai mắt Đỗ Nhược to tròn, đen láy mở lớn lấy lòng Trần Vũ Dương: "Nói là được phải không, khỏi cần phải viết giấy kiểm điểm nhé."

"Em cứ nói đi?" Trần Vũ Dương hơi nhíu mày.

Đỗ Nhược ủ rũ sụ vai xuống: "Lại thế nữa rồi."

Buổi tối Đỗ Nhược không phải trở về, đây cũng được coi như là Trần Vũ Dương ngầm đồng ý rồi đi, nhưng vấn đề chủ yếu không phải là cái này, mà là tiểu hỗn đản này dám bò lên giường người khác ngủ, dù người này là em trai An Ninh cũng không được.

Cái đó và chuyện có phải là em trai An Ninh hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho cậu tự do vậy mà lại...

"Sao im lặng thế? Nên nói cái gì thì mau nói đi."

"Em biết sai rồi."

"Còn gì nữa không?"

"Không nên chỉ trích lỗi của anh, không nên không có sự đồng ý của anh mà chuyển đến ký túc xá ở."

Trần Vũ Dương vừa nghe, cười lạnh một tiếng, tiểu hỗn đản này thật đúng biết lỗi ghê, cứ nhằm vào mấy chuyện không trọng yếu mà nói. Trần Vũ Dương cũng định dùng phương thức này để làm cho Đỗ Nhược biết sai. Đỗ Nhược cũng biết rõ tính cách hắn như thế nào rồi, vậy mà lại còn đối kháng với hắn.

Trần Vũ Dương vẫy tay: "Lại đây đi."

"Làm gì?"

"Làm em."

Mặt Đỗ Nhược đỏ lên, lập tức nghĩ tới Thang Thang nói cái gì mà phản công, tâm tư có chút phiền muộn, muốn thử cùng Trần Vũ Dương thương lượng một chút.

Cậu hơi cúi người, liền nhìn thấy điện thoại di động Trần Vũ Dương đặt ở trên mặt bàn, phía dưới là một đồ trang trí nho nhỏ, được chế thành hàng mỹ nghệ từ đá cẩm thạch rẻ tiền.

Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót. Đây là thứ cậu mua ở Mexico, băn khoăn lâu như vậy, thậm chí ngay cả chính cậu cũng không nhớ mình quăng nó đi đâu mất rồi, nhưng bây giờ lại ở đây, ngay trong phòng của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương nhìn theo ánh mắt cậu, biết mèo nhỏ của hắn lại đang nhớ đến chuyện trước kia, không đành lòng hôn một cái lên trán của cậu: "Đều đã qua rồi, anh hiện tại luôn ở bên em."

"Làm sao anh tìm được?"

"Hai năm, anh đều ở bên cạnh em, không có lúc nào là không cả, chỉ là em không biết mà thôi." Trần Vũ Dương ôm Đỗ Nhược vào trong ngực, trong lòng đau xót.

Hắn không phải là một người không có cảm xúc, nhìn Đỗ Nhược, hắn sẽ đau lòng, đối với người mình yêu, hắn đau lòng khi để Đỗ Nhược phải chịu đựng thống khổ. Nhưng hạnh phúc sẽ không đơn giản mà có được như vậy, không phải sao?

"Kỳ thật, khi đó em thật sự rất hận anh, hận đến bản thân cũng không còn dũng khí để sống sót, khi em phản bội anh, anh nói cho em biết, anh từng nghĩ tới muốn cùng em cả đời, anh có biết là em rất đau khổ hay không? Em thật sự rất khó chịu, người cam chịu vẫn luôn là em, mà anh còn nghĩ tới chuyện tương lai của chúng ta. Đây là chuyện mà em chưa bao giờ dám mơ tưởng tới."

"Lúc chị Chu Tiểu Duẫn đánh em, thật sự là một chút cảm giác em cũng đều không có,em không muốn sống chút nào, nghĩ muốn đi Hàng Châu, nơi đó là thiên đường của nhân gian, em sợ sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục, cho nên muốn trước khi chết xem xem thế giới này còn gì phải nuối tiếc."

Đỗ Nhược nói những lời này, cũng không phải muốn làm cho Trần Vũ Dương áy náy, đau lòng, Đỗ Nhược chỉ là muốn nói cho Trần Vũ Dương, vào những lúc thống khổ kia, cậu yêu hắn, thực lòng rất yêu hắn.

"Nhược Nhược... Anh yêu em." Giọng nói trầm ấm đi vào lòng người của Trần Vũ Dương vang lên, trong lòng tê dại, cùng lúc đó, Đỗ Nhược cảm giác vành tai có chút ấm áp, Trần Vũ Dương đang hôn cậu.

"Em muốn." Đỗ Nhược đột nhiên vội vàng muốn Trần Vũ Dương tiến vào thân thể cậu, hung hăng ôm hắn, kết hợp cả thể xác và tinh thần.

"Được."

Quần áo được cởi ra. Trần Vũ Dương cẩn thận chuẩn bị khuếch trương, thân thể Đỗ Nhược không giống như trước, luôn phải cẩn thận một chút mới được.

Nhưng Đỗ Nhược cũng rất vội vàng, muốn Trần Vũ Dương nhanh hơn một chút tiến vào. Trần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đành phải cúi người chậm rãi tiến vào. Điều này làm cho Đỗ Nhược đau đến nhíu mày, nhưng khoái cảm đến trong nháy mắt, làm cho cậu lập tức rên rỉ ra tiếng.

"Rất đau sao?"

"Không đau."

"Ngoan, nói cho anh biết có đau hay không." Tay Trần Vũ Dương nhẹ nhàng đặt lên eo Đỗ Nhược, từ từ đưa tay lên phần thân thể phía trên, cho đến khi chạm vào hai đầu ngực đỏ tươi, nắm nhẹ, sau đó hơi hơi dùng sức, thân thể Đỗ Nhược lập tức run lên, phía dưới cũng khẽ ngẩng đầu: "A...a~"

"Nói cho anh biết, em có đau hay không, Nhược Nhược, anh muốn biết tất cả những cảm thụ của em."

"Đau, rất đau, nhưng là anh đang ở trong thân thể em. Em muốn anh tiến vào, chỉ cần anh mà thôi." Đỗ Nhược dường như không khống chế được cảm xúc, ôm lấy cổ Trần Vũ Dương, cố gắng di thân về phía thân thể của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương rốt cục không nhẫn nổi nữa,bắt đầu mãnh liệt luật động. Đỗ Nhược không có chuẩn bị trước, các dây thần kinh đột nhiên có chút khẩn trương lên. Trần Vũ Dương hôn cậu, một bên nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan, thả lỏng nào."

"Em...a..ưm...chịu không nổi...Quá nhanh..a..." Tiếng thét chói tai còn chưa kịp thoát ra, mội Đỗ Nhược đã bị đôi môi Trần Vũ Dương bao trùm.

Dây dưa một hồi, Trần Vũ Dương lại chuyển hướng tới hai hạt đậu trước ngực Đỗ Nhược. Đỗ Nhược có chút không kềm chế được, muốn lấy tay làm dục hỏa bản thân giảm xuống bớt, lại bị Trần Vũ Dương giữ chặt hai tay: "Cứ để như vậy đi."

"A...Không...Không được, ưm...a... Anh mau buông...Em..."

"Bảo bối, ngoan, nghe lời."

Được rồi, Đỗ Nhược thỏa hiệp, nhưng cậu thật sự là cảm thấy khá khó chịu, khoái cảm nhiều như vậy, muốn bắn, lại không được.

Lại một lát sau, Đỗ Nhược cảm giác như đã qua rất lâu rồi, không nhịn được, kiên trì không nổi nữa, bắt đầu giằng co, nước mắt rớt xuống, bắt đầu muốn tránh né kích thích phía sau, muốn bò về phía trước, lại bị Trần Vũ Dương gắt gao kéo vào trong ngực, một bên còn kiên trì không ngừng .

Đỗ Nhược không nói không rằng, hơi thở nặng nề, nóng nảy cắn ngay tay của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương mau chóng trấn an, hôn lên môi của cậu, hôn sâu một lúc, Đỗ Nhược hừ hai tiếng, lại quay đầu, khóc lên: "Anh...ưm...a...Mau buông...a..."

"Không được lấy tay chạm vào, phải tập thói quen có được cao trào từ phía sau." (O..O voãi ~) Trần Vũ Dương có vẻ hòa hoãn hơn một chút, làm cho tiếng thở dốc của Đỗ Nhược vang lên rõ rệt trong không gian: "Đây là đang phạt em sao?"

"Không phải. Đây là việc cần làm thôi. Mà giờ vẫn chưa được đấy thôi." Trần Vũ Dương giống như chủ nhà, đang hướng dẫn vấn đề cho đứa nhỏ.

Nhưng là Đỗ Nhược không hiểu, vừa rồi không khí cũng không phải tốt lắm, như thế nào lại biến thành cái loại không gian kích tình như này chứ.

Đỗ Nhược chu chu miệng, có chút ủy khuất. Trần Vũ Dương thấy bộ dạng này của cậu, cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm, đành phải buông hai tay Đỗ Nhược ra, hơn nữa còn tự mình giúp cậu giải quyết.

Bản thân hắn cũng tăng nhanh động tác, rốt cục, hai người cũng cùng nhau cảm nhận được cái gì gọi là hai người cùng yêu, cùng lên đỉnh, cùng đạt tới cao trào của khoái hoạt, vui sướng.

Tư vị này, tuy rằng không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên hai người động tình đến thế.

Cũng phình phường nhỉ? Chậc chậc, thế mà ta đã pr cho cái chương này quá đà mới chết chứ. Chạy đây
┌( ಠ‿ಠ)┘.....
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 04:26 pm
Chương 51:: Chiến tranh lạnh

Editor: Mạc Lam Như

Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Nhược luôn khóc đến sưng đỏ cả mắt. Trần Vũ Dương dứt khoát muốn tập cho Đỗ Nhược thói quen từ phía sau đạt được cao trào, luôn giữ lấy tay cậu, không cho cậu tự mình chạm vào để thỏa mãn.

Hai ngày trước thì diễn biến khá tốt đẹp, nhưng vài ngày sau, Đỗ Nhược bị ép buộc quá khủng, bắt đầu phản kháng, vẫn giống như trước đây, nóng nảy liền cắn người. Trần Vũ Dương nhìn mà đau lòng, nhưng đã hạ quyết tâm chuyện gì, hắn nhất định không buông tay.

Đỗ Nhược cảm thấy Trần Vũ Dương làm như vậy, chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, muốn nắm lấy mình trong tay mà thôi. Một người đàn ông với ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, cách làm như thế, thỏa mãn thì có nhưng...

Lần này, Đỗ Nhược vô cùng tức giận, cảm thấy Trần Vũ Dương không có lo lắng đến cảm thụ của cậu.

Tối hôm nay cũng như vậy, Đỗ Nhược khóc không cho hắn chạm vào, cũng không chịu phối hợp thả lỏng thân thể, miệng còn mắng Trần Vũ Dương thật ác: "Anh chỉ biết làm cho bản thân thoải mái, anh, đồ khốn này, em ghét anh."

Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược mấy ngày nay ủy khuất vô cùng, liền trấn an hôn lên trán của cậu: "Bảo bối ngoan, nhịn thêm chút nữa, sẽ thành thói quen."

Đỗ Nhược kháng cự đẩy Trần Vũ Dương ra, ôm chăn thật chặt: "Lần nữa thôi là em sẽ bất lực đấy." (bạn nghĩ quá nhèo ồi ^.^)

"Bảo bối ngoan, lại đây." Trần Vũ Dương hướng dẫn : "Hai ngày nay không phải em đã dần thích ứng rồi sao?" Nói xong, muốn đưa tay lên ôm Đỗ Nhược.

Một tiếng "Oa" kinh tâm động phách, Đỗ Nhược từ cổ họng gào khóc lên, từ trên giường bò xuống, liền hướng về phía ngoài cửa mà chạy, trực tiếp chạy đến phòng Đồ Liên mà gõ cửa.

Trần Mộ Tư ở cùng một phòng với Đồ Liên, cho nên Đỗ Nhược gõ cửa một cái, Trần Mộ Tư liền tỉnh lại. Trần Mộ Tư bị tiếng ồn làm tỉnh, mê mang nhìn Đồ Liên mở cửa ra, sau đó dắt Đỗ Nhược mắt đỏ hoe đi tới.

Trần Mộ Tư giang hai cánh tay, Đồ Liên liền đi qua bế nhóc dậy, hỏi: "Muốn uống nước sao?"

Trần Mộ Tư gật gật đầu. Sau đó tùy ý để Đồ Liên ôm mình xuống dưới lầu, để lại không gian kỳ quặc này cho hai người kia. Nhưng Đỗ Nhược lại nắm chặt tay áo của Đồ Liên không buông, cũng không nói gì cả, ch ở phía sau hắn, thò đầu ra.

Trần Vũ Dương vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra gần đây mình phóng túng Đỗ Nhược quá nhiều rồi, vì thế thản nhiên nói: "Buông tay."

Đỗ Nhược lắc đầu. Cậu hiện tại không giống như trước đây, sợ Trần Vũ Dương quá mức nữa, bởi vì cậu biết, Trần Vũ Dương thích cậu, luyến tiếc không dám nặng tay.

Trần Vũ Dương cũng biết điều này, Đỗ Nhược chính là điển hình cho người được cưng chiều mà dẫn đến có phần kiêu căng. Nhưng, Trần Vũ Dương vĩnh viễn là Trần Vũ Dương, luôn có biện pháp đối với mọi trường hợp, ví như, mèo không nghe lời, nên làm cái gì bây giờ?

Trần Vũ Dương giận tái mặt, cười lạnh một tiếng: "Còn không mau qua đây?"

Đỗ Nhược run lên, trong lòng biết Trần Vũ Dương đây là đang thật sự tức giận. Đỗ Nhược có chút hối hận, sớm biết thế này thì vừa rồi đã ngoan ngoãn một chút, không chọc hắn nữa, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể giữ chặt lấy gốc cây cứu mạng - Đồ Liên.

Đỗ Nhược vừa giữ vừa khóc, vẫn không quên nhìn Trần Vũ Dương lắc đầu: "Em không qua."

Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, Đồ Liên thức thời tránh sang bên cạnh, để Đỗ Nhược bị bại lộ dưới ánh đèn: "Cậu Đỗ Nhược, mau mau xin lỗi tiên sinh, tiên sinh sẽ tha thứ cho cậu."

Đỗ Nhược giận dử ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Liên: "Tôi không cần."

Trần Vũ Dương thấy thế này thì hoàn toàn phát hỏa, lập tức đi tới cởi quần Đỗ Nhược ra, "Bốp bốp" hai tiếng, đã có dấu bàn tay: "Đỗ Nhược, đừng nên quá phận."

Đỗ Nhược không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn ngược lại: "Anh quá đáng lắm."

"Anh chỉ là muốn em tập theo thói quen cơ thể của anh, trừ anh ra không được có người khác mà thôi." Những lời này của Trần Vũ Dương cũng không có ý gì khác, nhưng do trong lòng Đỗ Nhược đã chịu ủy khuất mấy ngày, cho nên ương bướng xuyên tạc ý tứ câu nói của Trần Vũ Dương: "Có phải là anh cảm thấy em rất dơ bẩn, đã ngủ cùng với quá nhiều đàn ông? Cho nên giờ muốn dùng cách này để trừng phạt em?"

Đỗ Nhược vừa nói xong, bản thân cũng hối hận, biết rất rõ ràng ý tứ của Trần Vũ Dương không phải như thế này, vì sao phải cố tình nói ra lời nói làm tổn thương nhau như vậy.

Trần Mộ Tư không dám lên tiếng, nhìn thấy Đỗ Nhược khóc, rốt cục nhịn không được đưa tay ra ôm lấy cậu: "Nhược Nhược ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa, cha không thích anh, thì em thích anh." (nhóc ơi sao nỡ đi vào hố lửa như vầy chứ 囧 )

Trần Vũ Dương trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản này, nói với Đồ Liên: "Ra ngoài, tối hôm nay ai cũng không được phép vào hết."

Mộ Tư muốn kháng nghị, nhưng có lẽ do bộ dạng của Trần Vũ Dương lúc này thật sự rất đáng sợ, cho nên đành phải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tu hú chiếm tổ chim khách." (Tu hú vốn là loài vụng về không biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để nói về những kẻ không biết lo việc nhà. E dùng thành ngữ đỉnh quớ. Bái phục ợ ಥ_ಥ)

Đồ Liên vốn muốn rời đi, nhưng lại sợ tiên sinh không thể khống chế được chính mình, sẽ lại thương tổn đến Đỗ Nhược, liền khuyên nhủ: "Nếu không hôm nay cậu Đỗ Nhược trước theo tôi và Mộ Tư đi ngủ đã." Biết rõ nói như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng Đồ Liên vẫn nói ra, y vẫn luôn để ý tới thân thể Đỗ Nhược, bởi vì chuyện ở Mexico kia luôn làm cho y cảm thấy rất đau lòng.

"Đồ Liên, đây là chuyện giữa tôi và em ấy." Như Đồ Liên sở liệu, lửa giận trong mắt Trần Vũ Dương ngày càng bùng lớn.

Đồ Liên rũ mắt xuống, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài có đau lòng vì Đỗ Nhược không?"

Trần Vũ Dương sửng sốt, đột nhiên bình tĩnh lại: "Đương nhiên."

"Vậy thì hãy để cậu ấy ở đây đêm nay đi." Lời nói của Đồ Liên rất đơn giản, hiển nhiên nêu ra một vấn đề, khiến cho Trần Vũ Dương trầm mặc.

Hắn bắt đầu tự hỏi, nếu như mình tức giận, nhất định sẽ nhịn không được dạy dỗ Đỗ Nhược, nhưng thân thể Đỗ Nhược, đã sớm không còn khỏe mạnh như trước kia, từ đầu đến chân đều mang bệnh, mấy ngày nay cũng mệt nhiều rồi, cho nên hôm nay mới phản ứng lớn như vậy.

Nhưng chỉ có mình Trần Vũ Dương mới hiểu, hắn hi vọng toàn tâm toàn ý Đỗ Nhược là dành cho hắn, bao gồm một tình yêu hoàn mĩ, mang tới cho nhau khoái cảm cùng cao trào.

Trần Vũ Dương nhượng bộ, một thân một mình trở về phòng. Đỗ Nhược cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, dùng cả tay cả chân bò lên giường, lấy chăn che mặt.

Đồ Liên cũng đặt Mộ Tư ở trên giường, đắp chăn cho hai người bọn họ xong, mình cũng nằm xuống, tắt đèn. Yên tĩnh. Nhưng Đỗ Nhược lại không ngủ được.

Cậu cảm thấy thân ảnh cao ngất của Trần Vũ Dương đột nhiên có chút cô đơn. Câu nói kia của mình, nhất định là đã xúc phạm tới hắn.

Lúc Đồ Liên hỏi, Trần Vũ Dương trả lời như vậy, làm cho Đỗ Nhược ngay lập tức muốn nhào vào trong lòng hắn, sau đó nói cho hắn biết mình nhất định sẽ nghe lời.

Nhưng, oại cảm giác này rất thống khổ, vừa mới bắt đầu còn có thể khoái cảm một chút, về sau, sẽ không thể chịu đựng được đau đớn, nhưng không thể phủ nhận, sau khi kết thúc kích tình như vậy, khoảnh khắc phóng túng cuối cùng sẽ là một khắc phá lệ rung động.

Sáng sớm hôm sau, từ trên giường, Đỗ Nhược đứng lên, cảm thấy cả người khó chịu. Cũng không phải là do ba người ngủ chật chội, giường rất lớn, mà là do bên cạnh không có ai ôm lấy cậu hết.

Đỗ Nhược có chút ủ rũ, ban đêm Trần Vũ Dương vì sao không có ôm cậu trở về, lúc trước hai người cũng đã từng cãi nhau, sau đó liền nháo nhào lên đòi ngủ cùng với Mộ Tư, nhưng khi cậu tỉnh lại luôn thấy chính mình đang nằm trong vòng tay của Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược ăn sáng, nhìn chỗ ngồi trống trơn phía đối diện, trong lòng có chút khó chịu, Trần Vũ Dương giận thật sao?

Bởi vì Trần Vũ Dương không có ở nhà, Đồ Liên liền trước đưa cậu đi đến trường học, được nửa đường, Đỗ Nhược đột nhiên yêu cầu dừng xe: "Để tôi tự đi được rồi, đưa Mộ Tư đi học trước đi."

Đỗ Nhược nói xong liền cúi đầu rời đi, Đồ Liên bất đắc dĩ lắc đầu, gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương: "Tiên sinh, cậu Đỗ Nhược đang rất khổ sở."

Trần Vũ Dương nhớ tới bộ dạng của Đỗ Nhược, có chút đau lòng, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút. An Nhiên bị bệnh, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện."

"Ngài có muốn nói cho cậu Đỗ Nhược một tiếng hay không, bằng không nếu hiểu lầm thì phải làm sao."

Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày: "Đỗ Nhược không sẽ tức giận, em ấy thích An Nhiên, sau này hãy nói với em ấy tôi quan tâm An Nhiên là bởi vì cậu ấy là em trai An Ninh."

Đồ Liên biết tâm tình của Trần Vũ Dương đối với sự tình của An Ninh chưa bao giờ tiêu tan. Lúc trước vì tập đoàn Hoàn Vũ, Trần Vũ Dương đã lựa chọn hy sinh An Ninh.
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 04:28 pm
Chương 52:: Tình yêu là một tam giác cân

Editor: Mạc Lam Như

Đỗ Nhược cầm điện thoại di động, nhìn dãy số của Trần Vũ Dương, do dự nửa ngày, quyết định nói lời xin lỗi.

"Trần Vũ Dương..."

An Nhiên nhìn thấy tên Đỗ Nhược, nhưng không lên tiếng, mà vụng trộm giấu điện thoại ra phía sau. Đúng lúc đó, Trần Vũ Dương vừa vặn tiến vào.

Đỗ Nhược liền nghe được giọng nói dịu dàng của Trần Vũ Dương: "Thế nào, khá hơn chút nào chưa?"

An Nhiên ủy khuất nói: "Tôi đau lắm." Giọng nói nũng nịu, có phần giống Đỗ Nhược, làm cho Trần Vũ Dương nhớ đứa nhỏ đang ở nhà mình kia, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Đưa tay xoa xoa đầu của An Nhiên, hắn không từ chối hai cánh tay đang đưa lên của An Nhiên.

An Nhiên đã như ước nguyện, được đứng ở trong lòng Trần Vũ Dương, ngón tay có chút trắng bệch, đột nhiên nắm chặt.

Lúc trước, anh trai cũng đã từng trầm mê như vậy ở trong lòng người đàn ông này? So với trong tưởng tượng còn ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng phần ấm áp này, lại hại anh trai chết thảm đến thế.

Trần Vũ Dương... Anh không nên nhẫn tâm như vậy... thật sự không nên...

Từ khóe mắt An Nhiên chảy ra nước mắt, sau đó không thể nào ngừng được. Trần Vũ Dương cho rằng cậu bị bệnh nên trong người khó chịu, liền nhẹ nhàng vỗ về lưng của cậu. An Nhiên nhỏ giọng rên rỉ, sau đó vụng trộm cúp điện thoại.

Đỗ Nhược mờ mịt nghe âm thanh từ đầu dây bên kia truyền tới, trong đầu chỉ còn nhớ tới giọng nói nhỏ nhẹ trấn an kia của Trần Vũ Dương. Cậu không nghĩ rằng mình sẽ hoài nghi Trần Vũ Dương, thật sự không nghĩ, nếu không xác định được, cậu phải đi tìm hắn.

Nhưng mà, hắn đang ở đâu? Bây giờ hắn đang mang theo một đứa nhỏ khác đi công tác?

Đỗ Nhược nhàn nhạt cười ra tiếng, sau đó bụm mặt ngồi ở trên mặt đất, nỉ non: "Đỗ Nhược, mày đúng là nực cười thật."

Tiếng bước chân truyền đến, mùi rượu cồn ngày càng nồng đậm. Điều này làm cho Đỗ Nhược dường như cũng có hơi choáng váng, ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là một gương mặt được phóng đại cực độ, cậu mở to mắt, thốt lên: "Đào Hữu?"

Đỗ Nhược run run đứng lên, hai mắt nhất thời tỏa ra hận ý: "Sao anh vẫn còn ở đây? Sao không đi chết đi."

"Nhược Nhược, chuyện của anh em, anh thật sự xin lỗi, nhưng ngay từ đầu, người anh yêu luôn là em. Nếu không phải ngày đó, anh trai em về sớm, em đã sớm là người của anh."

Đào Hữu có một khuôn mặt dễ nhìn, nhưng trong mắt Đỗ Nhược thật sự rất chán ghét.

Cậu không nhịn được nói bằng giọng nói sắc bén: "Vậy tại sao anh lại còn muốn lên giường với anh tôi? Anh vì sao lại nói thương anh ấy? Vì sao ngay từ đầu không nói rõ ràng luôn đi? Anh ấy từng yêu anh như vậy, tôi cũng đã từng tin tưởng anh như vậy, nhưng anh lại là người hại chết anh tôi."

"Nhược Nhược, em đừng như vậy, anh thật sự yêu em." Nói xong, Đào Hữu tiến lên bắt lấy tay Đỗ Nhược: "Anh thực sự yêu em, em phải tin tưởng anh."

Đỗ Nhược cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, dùng sức tát Đào Hữu một cái: "Anh không xứng."

Đào Hữu chậm rãi nghiêng bên má bị Đỗ Nhược đánh, hai mắt tràn đầy lệ khí: "Cậu cho mình là cái loại gì? Tôi không xứng? Ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi giờ nói tôi không xứng? Vốn muốn cho cậu chút mặt mũi, nhưng xem ra giờ không cần nữa."

Đỗ Nhược thầm kêu không xong rồi, mau chóng lui về phía sau. Con đường này đi thông tới trường học, lúc này đã là giờ lên lớp nên hiện tại có rất ít người qua đây.

Đỗ Nhược xoay người bỏ chạy, nơi này khá gần công ty của Trần Vũ Dương, chỉ cần chạy đến nơi có người là tốt rồi.

Nhưng Đỗ Nhược vừa mới bước được hai bước đã bị Đào Hữu giữ chặt, Đỗ Nhược nóng nảy, cúi đầu, cắn vào cánh tay Đào Hữ. Đào Hữu cả kinh, theo phản xạ buông tay Đỗ Nhược ra.

"Kíttt...Rầm!!" Đỗ Nhược không có cảm giác đau đớn, nhưng cảm thấy dường như có chất lỏng ấm nóng chảy qua khóe mắt. Cậu muốn nâng tay lên lau, nhưng không thể, thân thể cậu không còn chút sức lực nào, mọi vật trước mặt trở nên thật mơ hồ, cậu nghiêng mặt sang bên, đó là hướng công ty của Trần Vũ Dương.

Một chiếc Audi màu đen chạy qua, tốc độ cũng không tính là nhanh. An Nhiên hạ kính cửa sổ xuống, nhìn đám người đang dần dần tụ lại. Cậu nhìn Đỗ Nhược, hai mắt nhìn cậu với vẻ cầu xin, nhưng cậu lại rời mắt sang chỗ khác, chuyển hướng về phía Trần Vũ Dương: "Anh Dương."

"Sao vậy?" Vừa lúc đang là đèn đỏ, Trần Vũ Dương dừng xe, nghiêng mặt qua nhìn cậu.

Một lúc lâu sau, An Nhiên cười, đột nhiên hôn lên.

Trần Vũ Dương sửng sốt, đẩy cậu ra, trầm mặt: "Cậu làm gì vậy?" Ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho An Nhiên nhịn không được run rẩy, nhưng vẫn như cũ, mỉm cười: "Anh Dương, anh còn nhớ rõ lời cuối cùng mà anh em nói không?"

An Nhiên trước khi chết từng bị người cưỡng hiếp, khi y thay Trần Vũ Dương chắn một dao, đã hỏi hắn: "Tôi dơ bẩn như vậy, anh còn có thể hôn tôi không?"

Khóe miệng Trần Vũ Dương giật giật, cuối cùng không nói thêm điều gì cả. An ninh, một cái tên thật tốt đẹp, nhưng ngay cả sinh mạng bản thân còn phải chịu đựng những thống khổ này, chỉ là bởi vì, y thích mình, thế giới này thật sự rất không công bằng phải không?

Hắn hơi thở dài. Được rồi, Nhược Nhược đang ở bên cạnh mình, nhất định, nhất định phải bảo vệ cho em ấy thật tốt.

Đỗ Nhược...tuy vô tội, thế nhưng, nếu muốn trách thì hãy trách Trần Vũ Dương đi. Trong lòng An Nhiên khẽ dao động, nhắm hai mắt lại.

Đỗ Nhược nhìn hai người hôn môi, đột nhiên rất muốn cười, vì sao không tin Trần Vũ Dương ư? Nhưng cậu lại đang hỏi chính mình, Trần Vũ Dương đáng để tín nhiệm sao? Cậu không biết, cho nên cậu rất muốn cậu.

Trời đất mơ hồ, còi xe cứu thương, đám người bàn tán xôn xao, còn có tình yêu phiêu du trước mặt, nhưng, không phải là của cậu.

Hai mắt nhắm lại, nhưng Đỗ Nhược vẫn rất thanh tỉnh. Không phải cậu cố ý nhớ tới, nhưng vẫn là không thể chịu được, thống khổ khi cai nghiện, tại sao khi đó phải gắng gượng chịu đựng tất cả?

Cũng chỉ là bởi vì câu nói kia của Trần Vũ Dương "Tôi còn nghĩ muốn cùng cậu cả đời."

Thế nào mà nhanh như vậy đã chấm hết? Không phải là mình muốn chết, cả đời lập tức xong xuôi như thế này, cho nên Trần Vũ Dương mới không cần mình nữa? Xem này, đây không phải lỗi của cậu mà, chỉ là, có lẽ là bản thân đã quá tham lam, đến bây giờ vẫn chưa thể buông tay được.

Đỗ Nhược một lần nữa mở mắt ra, dùng sức lấy tay đánh vào lồng ngực của mình, khóc rống lên.

"Nhanh, mau giữ cậu ta lại, đừng để cho cậu ấy lộn xộn." Y tá cả kinh, hai người khác lập tức tiến lên giữ tay Đỗ Nhược lại. Đỗ Nhược không có bao nhiêu khí lực, thoáng chốc đã bị giữ chặt không nhúc nhích nổi.

Cậu giờ lại vô cùng thanh tỉnh: "Mấy người buông đi, tôi sẽ không lộn xộn ."

Thấy cậu thật sự ngồi yên, cô y tá liền thở phào nhẹ nhõm: "Buông cậu ấy ra đi."

Thân thể bị giữ chặt dần được buông lỏng, Đỗ Nhược tự ôm lấy thân thể, tay phải gắt gao nắm chặt lấy áo T-shirt màu trắng. Mặt trên áo rất bẩn, còn dính cả máu. Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nước mắt liền dừng lại.

"Người nhà của cậu đâu? Gọi điện thoại bảo họ đến bệnh viện đi." Y tá nhắc nhở.

"Người nhà của tôi?" Đỗ Nhược mê mang lên tiếng, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô: "Tôi không có người thân." Nói xong, lại lẩm bẩm: "A...Tôi có anh...có anh."

"Vậy mau gọi cho anh cậu đi."

Đỗ Nhược không lên tiếng, không để ý tới cô nữa, nhắm mắt lại, một lát sau liền không có động tĩnh gì nữa, không biết là đã ngất đi hay là vẫn đang ngủ.

Khi tỉnh lại, bên cạnh Đỗ Nhược, có một người đang ngồi, cậu cảm thấy quen mặt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Khải Mục Lương hỏi.

Đỗ Nhược vừa nghe đến giọng nói này, giờ mới nghĩ ra, mỉm cười: "Là cậu à." Cùng với viện trưởng... Hẳn họ là tình nhân đi.

"Cậu nằm im, đừng nhúc nhích, tiền thuốc men tôi đã đóng hết rồi, cậu an tâm dưỡng bệnh đi." Mục Lương giữ Đỗ Nhược đang muốn ngồi dậy nằm xuống.

"Đừng nói cho người khác biết được không?" Giọng nói của Đỗ Nhược có chút khàn khàn, hai mắt còn mang đến cảm giác đau đớn. Cậu lại lập tức cúi đầu xuống. Nói cho ai? Còn có thể trông cậy vào Trần Vũ Dương sẽ lo lắng cho mình sao? Cho dù hắn thật sự yêu mình, nhưng tình yêu của hắn có thể chia ra sao? Có thể nói lời yêu với nhiều người khác nhau sao...

Có lẽ, tình yêu của Trần Vũ Dương chính là một hình tam giác cân, hai cạnh bằng nhau, hai bên ngang bằng, nhưng mà, phần của Đỗ Nhược cậu... có thể hơn được bao nhiêu?

Bản thân thật sự không thể trả lời được. Đỗ Nhược không khỏi cười khổ, hỏi Khải Mục Lương: "Khi nào thì tôi có thể đi?"

"Vết thương trên đầu cậu không có gì đáng ngại, nhưng cậu mất máu quá nhiều, nên nghỉ ngơi thật tốt."

"Không cần, tôi không dư tiễn cũng như muốn lãng phí thời gian ở chỗ này." Đỗ Nhược nói xong, cũng đã muốn ngồi dậy. Hiện tại, cậu chỉ có một mình, hai bàn tay trắng, nhưng cậu cần cuộc sống này.

Đỗ Nhược là một người như vậy, cho dù đôi khi có co rúc lại vào trong vỏ ốc của chính mình, nhưng cậu luôn biết lắng cho sinh tồn của chính bản thân. Cậu yêu chính mình, yêu chính bản thân mình hơn bất kỳ ai. Đỗ Nhược biết rõ, trên thế giới này, chỉ có một Nhược Nhược như vậy, 'em của anh, là người tuyệt vời nhất thế giới'.(đây là câu của Đỗ Minh nhé)

Cậu không đi những chỗ khác, nơi Đỗ Nhược lựa chọn để đi tới là 'Bóng Đêm'.

Bạch Thiếu Hiền vừa nhìn thấy Đỗ Nhược liền biết chắc sắp có chuyện phiền toái rồi, mà trên trán cậu còn đang được băng bó. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, hắn lại bị Đỗ Nhược giành trước : "Ông chủ, chỉ một buổi tối thôi."

Thang Thang rất nhớ Đỗ Nhược, cho nên lập tức quấn quít lấy Bạch Thiếu Hiền, xin hắn đồng ý, hơn nữa không cho hắn gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương.

Thang Thang thoạt nhìn rất hạnh phúc. Điều này làm cho Đỗ Nhược cuối cùng cũng có chút an ủi, ít nhất, trong ba người bọn họ, còn có Thang Thang là có được vui vẻ cùng hạnh phúc.

'Bóng Đêm' vẫn náo nhiệt như trước, những con người của cuộc sống thành thị giả tạo tụ hội lại, nhưng ở đây, họ luôn để lộ mặt chân thật nhất của chính mình.

Người pha chế rượu cũ là Phùng Tư đã rời đi, ngay sau khi Diêu Nam mất. Người mới tới thoạt nhìn rất sáng sủa, khi nói chuyện với khách hàng, cậu luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Đỗ Nhược gọi một ly "Bụi bậm", người pha chế cười nhìn cậu: "Có chuyện không vui à." Nói xong lại hỏi: "Cậu là tiếp viên mới tới?"

Đỗ Nhược ngẩn người, sau đó gật đầu nói vâng, cười cười, vẻ mặt sáng lạn.

Dạo quanh 'Bóng Đêm' một vòng, khách hàng cậu biết chỉ còn mấy người, nhưng những con người trong cái vòng luẩn quẩn này cũng tự nhiên mà biết được Đỗ Nhược không giống những người khác, không thể chạm vào, cho nên cũng không muốn lại gần, chỉ tổ phí thời gian.

Đỗ Nhược rất muốn cười, cái loại người gì chứ, Đỗ Nhược tôi cũng không phải là bán hẳn cho hắn, thế nào mà người khác liền không dám chạm vào thật? Cậu nghĩ như vậy, móc điện thoại di động từ trong túi ra.

Ít nhất, gọi cho hắn cuộc điện thoại đi, miễn cho chốc nữa Đồ Liên lại tới tìm người, so với bị tìm được rồi mang về, không bằng chủ động yêu cầu ở cùng với Thang Thang một đêm, ngày mai rời đi cũng được.

Bấm điện thoại, lần này Trần Vũ Dương rất nhanh nghe máy, hắn đang chuẩn bị gọi cho Đỗ Nhược, ai ngờ tiểu gia hỏa này lại đang gọi tới. Khóe miệng Trần Vũ Dương nhịn không được hơi nhếch lên: "Sao vẫn chưa về?"

Nghe được giọng nói của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược cảm thấy khắp cả người lạnh run, trái tim lại bắt đầu rối loạn mà đau nhói: "Em đang ở 'Bóng Đêm', đêm nay ở đây với Thang Thang có được không?"

Trần Vũ Dương cảm thấy, Đỗ Nhược đây chắc là do tối hôm qua bị ủy khuất nhiều, cho nên tối nay chạy về nhà mẹ đẻ giận dỗi đi. Hắn cười: "Ngày mai anh tới đón em."

Đỗ Nhược ừ một tiếng, sau đó nói: "Em hơi mệt, cúp trước nhé."

Trần Vũ Dương dặn dò: "Buổi tối nhớ đắp chăn, cơ thể em không chịu được lạnh đâu."

Mũi Đỗ Nhược có chút chua xót, nước mắt liền rớt xuống: "Trần Vũ Dương, anh có thể luôn đối tốt với em như thế này không?"

"Tất nhiên là được rồi."

Đỗ Nhược cười cười: "Vậy sao? Em yêu anh, thực sự rất yêu anh."

Trong lòng Trần Vũ Dương ấm áp vô cùng, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, nghỉ ngơi sớm đi."

Trần Vũ Dương không phải không nhìn ra Đỗ Nhược hôm nay có điểm lạ thường, nhưng ngày hôm qua hai người cãi nhau, Đỗ Nhược hôm nay có chút cảm xúc khác lạ cũng là bình thường, chắc là giận mình hôm qua không có ôm cậu về phòng đây.

Nhưng Đồ Liên có chút băn khoăn: "Tiên sinh, như vậy có được không?"

"Không sao, Bạch Thiếu Hiền rất biết giới hạn, hơn nữa... Đêm nay An Nhiên ở đây, tránh đi cũng tốt, miễn cho Nhược Nhược lại không an lòng."
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 04:31 pm
Chương 53:: Người yêu em là anh

Editor: Mạc Lam Như

Đỗ Nhược ảm đạm nói: "Anh bị đụng đầu, sợ Trần Vũ Dương sẽ lo lắng, cho nên hôm nay sẽ không về." Thang Thang đau lòng lấy tay chạm nhẹ vào băng vải trắng trên trán Đỗ Nhược. Chỉ cần là Đỗ Nhược nói, cậu đều tin, dù rằng Bạch Thiếu Hiền không tin. Mà cho dù anh Nhược Nhược có nói dối, nhất định là có lý do. (bạn Thang thiệt đáng iu :3)

Buổi tối Đỗ Nhược ngủ cùng Thang Thang, nhưng giấc ngủ vô cùng hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh. Cậu cảm thấy rất khổ sở, cậu nhớ đến lúc nãy, chí ít thì cậu cũng cho rằng Trần Vũ Dương sẽ thêm hỏi hai câu, nhưng hắn chỉ nói có một câu "Ngày mai anh đi đón em."

Cảm giác bị trói buộc đến thở không nổi, An Nhiên vừa xuất hiện, hắn liền lập tức buông tay có phải không?

Đỗ Nhược chưa từng bao giờ khổ sở giống như bây giờ, kể cả khi ở Mexico, cậu cũng không cảm thấy khó khăn đến như vậy. Bởi vì khi đó cậu biết, cậu và Trần Vũ Dương, còn có cả tương lai phía trước, nhưng bây giờ, cậu không biết nên làm cái gì, hay muốn đi đâu? Mà dù đó là nơi nào, thì cũng đều phải là nơi không có Trần Vũ Dương.

Cậu không ngủ được, nhưng cơ thể thực sự không chống đỡ nổi, ngay cả mở mắt cũng không còn sức, nhưng trong tâm trí cậu vẫn không ngừng giằng xé, dường như muốn dày vò trái tim nhỏ bé, yếu ớt của cậu. Đỗ Nhược có cảm giác mình giống như 'chim sợ cành cong', một tiếng 'rắc' vang lên, đột nhiên từ trên cao rơi xuống đất.

Cả đêm, Đỗ Nhược lại lạnh vừa nóng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng khóc của Thang Thang. Cậu rất muốn mở to mắt, nói cho Thang Thang biết bản thân còn tốt lắm, đừng lo lắng, nhưng cả người cậu không còn sức lực nữa, thân thể như đang phiêu du trên không, hay giống như rơi xuống vực sâu không đáy.

"Trần Vũ Dương... Trần Vũ Dương... Chúng ta... là..." Đỗ Nhược nỉ non thành tiếng. Thang Thang mơ hồ nghe xong, lập tức ngưng nước mắt lại, tay run run bấm số gọi cho Trần Vũ Dương. Nhưng gọi nửa ngày, chẳng có ai bắt máy.

Bạch Thiếu Hiền nhăn mày lại: "Không thể kéo dài như thế này được, dẫn cậu ấy đi bệnh viện đi."

"Anh Nhược Nhược mắc chứng sợ hãi, anh ấy không thích bệnh viện." Ở chung với Đỗ Nhược lâu như vậy, cậu hiểu rất rõ Đỗ Nhược.

"Cho dù sợ cũng phải đi, Thang Thang ngoan, để anh đưa cậu ấy đi bệnh viện." Bạch Thiếu Hiền an ủi Thang Thang đang khóc đến sưng đỏ cả mắt, bảo cậu mang chăn ra đây.

Thang Thang do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn đi lấy chăn.

Bọc Đỗ Nhược thật kỹ, Bạch Thiếu Hiền lái xe đưa cậu đi bệnh viện, vừa đi đến cửa bệnh viện, liền nhìn thấy Trần Vũ Dương đang từ bên trong đi ra với một đứa nhỏ khác. Bạch Thiếu Hiền ngẩn người, sau đó cười lạnh nói: "Cũng chỉ đến thế mà thôi."

Nếu không phải Thang Thang đang ở đây, Bạch Thiếu Hiền sẽ cảm thấy chuyện này thực ra cũng không có gì, đàn ông đều thường như vậy. Nhưng hắn nghĩ, Đỗ Nhược cùng Trần Vũ Dương đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc cũng có chút bất đồng.

Dù sao Đỗ Nhược cũng là người của "Bóng Đêm", lại còn là bạn của Thang Thang, Bạch Thiếu Hiền dần cảm thấy có chút không thoải mái: "Trần tổng có người tình mới rồi? Xem ra người của 'Bóng Đêm' chúng tôi đúng là không đủ tư cách."

Trần Vũ Dương không chú ý lắm tới người trong ngực Bạch Thiếu Hiền người trong ngực, có thể ở trong lòng hắn, ngoại trừ Thang Thang còn có thể là ai? Nhưng lời này của cậu ta là có ý gì? Nhược Nhược không phải đang ở cùng với Thang Thang sao?

Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, đây là chuyện của hắn, không cần người khác phải chõ mũi vào: "Ông chủ Bạch, người tình mới thì có vấn đề gì sao?"

Bạch Thiếu Hiền rõ ràng cảm giác được người trong ngực mình giật mình, biết chắc Đỗ Nhược nhất định là tỉnh rồi. Thang Thang cầm mấy đồ này nọ đi ra, liền nhìn thấy Trần Vũ Dương và Bạch Thiếu Hiền, hai người cứ đứng như vậy nhìn nhau. Thang Thang chạy tới, nhìn Trần Vũ Dương, môi run run nửa ngày cũng không có thốt ra được câu nào.

Bạch Thiếu Hiền biết Thang Thang đang nghĩ cái gì, cậu đang sợ Trần Vũ Dương hiểu lầm, mà nếu cứ như vậy chỉ trích hắn, có thể làm hại đến Nhược Nhược mất. Nhưng cậu rất tức giận, cũng rất đau lòng cho Đỗ Nhược. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Thang lộ ra, chẳng mấy chốc đã tức giận đến mức đỏ bừng bừng.

Trần Vũ Dương thấy vậy bắt đầu nhận thấy có gì đó không đúng lắm, Thang Thang đang đứng ở bên cạnh, vậy thì người trong ngực Bạch Thiếu Hiền kia là ai?

Trần Vũ Dương đột nhiên tiến tới bỏ mền ra, khuôn mặt hồng rực của Đỗ Nhược liền lộ ra, băng vải trên đầu còn ẩn ẩn vệt máu. Trần Vũ Dương nhất thời cảm thấy trong ngực thật khó thở: "Sao lại thế này?"

Bạch Thiếu Hiền hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này tôi phải hỏi Trần tổng mới đúng chứ?"

Trần Vũ Dương ra lệnh: "Đưa cậu ấy lại cho tôi."

Đỗ Nhược giật mình, nhích nhích lại gần hơn nữa vào trong ngực Bạch Thiếu Hiền. Trái tim Trần Vũ Dương như bị đâm một dao, vô cùng đau nhức, hắn đành phải cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Vào trước đã."

An Nhiên ở phía sau kéo kéo vạt áo của hắn, Trần Vũ Dương quay đầu nhìn cậu, đôi ngươi lạnh như băng, không chút lưu tình đẩy tay cậu ra: "Nếu Đỗ Nhược xảy ra chuyện gì, cho dù không phải lỗi của cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. An Nhiên, đừng cho là tôi không biết cậu đang toan tính điều gì."

An Nhiên ngẩn ra, thân mình nhịn không được run lên. Cậu không muốn hại đến người vô tội, cậu chỉ là muốn làm cho Trần Vũ Dương thống khổ mà thôi. Đào Hữu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn Trần Vũ Dương vội vàng rời đi, An Nhiên ngồi bệt xuống bậc thềm. Cậu đột nhiên cảm thấy ghen tị với Đỗ Nhược. Trần Vũ Dương yêu thương cậu ta đến vậy. Cậu lại thay An Ninh cảm thấy bi ai, cho dù là vì hắn mà chết thảm như vậy, thế nhưng cư nhiên lại không để lại chút dấu ấn nào trong lòng hắn.

Trần Vũ Dương, anh rốt cuộc là người máu lạnh đến mức nào? Còn Đỗ Nhược, sao cậu lại may mắn như vậy, có thể làm cho anh ta đối tốt với cậu như vậy.

An Nhiên mỉm cười, xoa nhẹ lên cái trán còn đang nóng của mình. Đây là trò đùa gì chứ. Hi vọng Đỗ Nhược không có sao, bằng không chắc cậu cũng chẳng khác gì một An Ninh thứ hai, chết mà không có chỗ chôn.

Đỗ Nhược không muốn nhìn thấy Trần Vũ Dương, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không biết khi nào thì ngủ mất, khi tỉnh lại, Trần Vũ Dương vẫn như cũ ở bên cạnh cậu, ngoại trừ trong mắt có ít tơ máu, còn lại nhìn bộ dạng cũng không đến nỗi quá chật vật.

Thấy Đỗ Nhược tỉnh, Trần Vũ Dương rót một cốc nước cho cậu: "Đói bụng không?"

Đỗ Nhược nhận cốc nước, không trả lời.

Trần Vũ Dương ngồi xuống, cũng trầm mặc. Nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu tới, làm cho bãi cỏ phía ngoài đặc biệt chói mắt. Hắn hạ mắt xuống: "Anh cảm thấy rất mệt."

Một lát sau, Đỗ Nhược lại nghe hắn nói tiếp: "Em luôn làm cho anh cảm thấy mình thật thất bại, anh không biết mình phải làm cái gì cho tốt, phải nói cho em biết những điều gì mới được. Tin tưởng anh, Nhược Nhược. Tín nhiệm của em đối với anh, thực sự cho tới bây giờ cũng không hẳn là đã trao trọn cho anh, phải không?"

Đỗ Nhược ngẩng đầu. Trần Vũ Dương đây là đang yếu đuối, người cao ngạo như vậy, thế mà lại đang ở đây nói với cậu rằng hắn rồi cũng sẽ ủy khuất. Trong lòng Đỗ Nhược không ngừng quay cuồng, cũng không rõ bây giờ bản thân có tâm trạng gì nữa. Tựa như lập trường đột nhiên thay đổi, bản thân đột nhiên biến thành người ra tay làm đối phương phải đau khổ.

Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược hơi mềm lòng, khóe miệng âm thầm khẽ nhếch, hắn vĩnh viễn là người hiểu Đỗ Nhược nhất, có thể mau chóng làm cho Đỗ Nhược thay đổi tâm ý, chính là cách này, không cần biết mình phải giải thích thế nào đi nữa, dù thế nào thì chắc chắn đối với em ấy sẽ không có hiệu quả, đơn giản nhất, nhanh nhất, chính là đem trách nhiệm đổ lên người Đỗ Nhược. (anh gian v~ :P chỉ tội em Nhược ngu ngơ :3)

Hắn không phải là không đau lòng cho Đỗ Nhược, cũng không phải không ảo não chính mình làm cho Đỗ Nhược bị thương tổn, hắn chỉ là hi vọng, dùng cách nhanh nhất, ngăn thống khổ của hai người lại mà thôi.

"Em..." Từ đôi môi tái nhợt của Đỗ Nhược nhẹ nhàng nói ra một chữ, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là nhìn Trần Vũ Dương rồi không biết nói thêm gì nữa.

Trần Vũ Dương vội vàng ôm cậu vào trong ngực, đặt cậu ngồi trên đùi mình, làm như không có chuyện gì, hỏi: "Đói bụng không?"

Đỗ Nhược gật gật đầu, nước mắt cũng theo đó rớt xuống: "Em rất sợ, sợ anh không quan tâm đến em nữa."

Trần Vũ Dương hôn hôn trán cậu: "Anh chỉ yêu em, bảo bối, em phải tin tưởng anh."

Đỗ Nhược vẫn khóc, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cậu có cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, cậu không cách nào tưởng tượng được cuộc sống mà không có Trần Vũ Dương..

Trần Vũ Dương không dám an ủi cậu, đành phải vỗ về lưng của cậu. Nước mắt Đỗ Nhược rơi xuống, muốn dừng lại không được, không khống chế nổi thân thể chính mình: "Vì... Vì sao.. anh hôn An Nhiên?"

"Đôi khi những gì mình tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là sự thật."

Nhìn gương mặt Đỗ Nhược đã khóc đến trắng bệch, trong lòng Trần Vũ Dương đau như cắt.

"Chỉ... Chỉ cần là anh nói, cái gì em cũng tin..." Đỗ Nhược khóc đến mất cả hơi, nói chuyện đứt quãng. Trần Vũ Dương đành phải ngăn không cho cậu nói tiếp, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu. Đỗ Nhược có chút không thở nổi, sưng đỏ hai mắt đẩy hắn ra: "Em...Em...khó chịu."

Nhược Nhược, người yêu em là anh, người thứ ba không có quan hệ gì hết.

Lời tác giả: Viết xong chương này, tui chỉ muốn nói một câu: Trần Vũ Dương hảo gian trá a~, chậc chậc. =))
by Mạc Lam Như on 30/11/14, 03:09 pm
Chương 54:: Trung thu

Editor: Mạc Lam Như

Không bao lâu sau lễ khai giảng, trường học cho nghỉ phép, đặc biệt là sinh viên, vốn đã không phải học gì mấy, cho nên chỉ một tết Trung thu này thôi, nhưng sinh viên như Đỗ Nhược cậu được nghỉ ngơi tận một tuần. (sướng vậy, ước j mình đc như bạn ấy ಥ_ಥ)

Vết thương của Đỗ Nhược không nghiêm trọng lắm, nhưng miệng vết thương rất lâu khỏi. Mỗi ngày cậu đều bị Trần Vũ Dương bắt uống một ít thuốc Đông y. Dù là cái gì đi chăng nữa, bồi bổ thân thể, vẫn là thuốc Đông y có hiệu quả tốt nhất.

Nhưng mùi vị của thuốc Đông y thực sự rất khó nuốt. Trần Vũ Dương đã cũng đã sớm nghĩ tới, Đỗ Nhược có lẽ chẳng cần đến hai ngày sẽ khóc rống lên không chịu uống thuốc mất thôi, nhưng hắn cũng quyết định rồi, nếu Đỗ Nhược khóc, sẽ không ép em ấy phải uống nữa.

Nhưng mấy ngày nay, Đỗ Nhược hiền lành đến kì lạ, thuốc Đông y đun xong thì ngoan ngoãn uống, hơn nữa còn rất an tĩnh. Điều này làm cho Trần Vũ Dương cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải dấu hiệu tốt. Dù sao Đỗ Nhược cũng không còn là một đứa trẻ nữa.

Những phương pháp sử dụng trong những ngày đó tuy tạm thời ngưng được vết thương của Đỗ Nhược, nhưng không có nghĩa là cứ như vậy mà xong, lại càng không phải là không để lại bất kỳ di chứng gì.

Bởi vì đang là tết Trung thu, cho nên Trần Vũ Dương cả ngày đều không đến công ty. Ăn xong bữa sáng, Trần Vũ Dương liền dẫn Đỗ Nhược và Mộ Tư cùng Đồ Liên trở về nhà lớn.

Cha mẹ của Trần Vũ Dương đã đi sớm, trong nhà chỉ còn bà của hắn. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chuyện buồn như vậy nhưng không làm bà quá mức suy sụp, không phải do bà lạc quan, mà là do tính cách mạnh mẽ, cứng cỏi từ trước của bà.

Trần Vũ Dương vốn có một bác cả, nhưng bởi vì làm một chuyện khiến bà hắn không ưng nên bị buộc phải đi tha hương nơi đất khách quê người. Ông Trần, tức cha của cha Trần Vũ Dương, cũng không thực sự là người được bà yêu quý nhất. Tuy nhiên với Trần Vũ Dương, bà lại thực sự yêu thích. Mọi người đều nói tính tình bà thật cổ quái, kỳ lạ.

Hôm nay là Trung thu, Trần Vũ Dương mang bánh Trung thu đến, trang viên trong nhà có nước quả, cho nên hắn không mua nữa, đồ ở bên ngoài, tất nhiên là không tốt bằng của mình trồng rồi. Sân vườn cái gì cũng không thiếu, tất cả đều do một tay bà của hắn chăm bón mà thành.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Trần Vũ Dương dẫn Đỗ Nhược về nhà. Thứ nhất, hôm nay là Trung thu, hắn cũng là muốn về thăm bà, thứ hai, đây giống như là một liều thuốc an thần cho trái tim luôn bất an của Đỗ Nhược. Lần này dẫn cậu đến đây là để cho cậu biết, cậu đã là người của Trần gia, bất kể như thế nào, xem như là ra mắt, dù bà của hắn có thể không thực sự chấp thuận, nhưng đã bước chân vào nhà này, thì coi như là chấp nhận rồi đi.

Dọc đường đi, Mộ Tư quấn quít lấy Đỗ Nhược, kể chuyện cho cậu, đây là thầy giáo mới dạy nhóc, nói là đi học, thì sẽ phải kiểm tra hằng ngày. Nhưng do Đỗ Nhược luôn không yên lòng, làm cho Trần Mộ Tư nhiều lần bực mình, quay lưng không thèm để ý tới cậu nữa. Đỗ Nhược lại phải mặt dày đi dỗ, cứ như vậy vài lần, cuối cùng cũng đến nơi.

Xuống xe, Mộ Tư liền có vẻ ngoan ngoãn hơn, bốn người cung kính chào hỏi phu nhân của Trần gia. Bà nhìn thấy Đỗ Nhược đi vào cửa, không lên tiếng, bởi vì bà biết tự nhiên có người sẽ nói.

"Bà, đây là Đỗ Nhược."

Đỗ Nhược nhẹ nhàng nói: "Cháu chào bà."

Bà hừ một tiếng, trong lòng tất nhiên là hiểu được. Trần Vũ Dương thấy bà hơi mất hứng, mau chóng nói: "Hôm nay là Trung thu, cháu đặc biệt dẫn người tới để bà nhìn một cái, bà nếu mà không khoan dung thì sao cháu có thể mang người về, phải không?"

Đỗ Nhược lần đầu tiên thấy bộ dạng dịu dàng như này của Trần Vũ Dương, nói ra hai câu, dỗ dành bà của hắn, bà chỉ hừ hừ một chút, trên mặt lại nở nụ cười: "Nếu Mộ Tư cũng thích, thì như thế nào bà cũng không quan tâm, chỉ cần là đứa trẻ sạch sẽ là tốt rồi."

"Kia có chỗ nào có thể không sạch sẽ chứ, đây là cháu phải đe dọa dụ dỗ mãi người ta mới tới đó, đứa trẻ này rất tốt nha." Trần Vũ Dương nói dí dỏm nói, biểu hiện cũng có vài phần làm nũng, làm cho Đỗ Nhược nhìn cảnh này phải trợn mắt, há hốc mồm, quả thực không thể tin được người đang đứng trước mặt mình này chính là Trần Vũ Dương.

"Đã có đứa nhỏ này, thì đừng chơi bời như trước nữa, cháu tuổi cũng không nhỏ nữa, nên yên bề gia thất đi thôi." Bà từ trước vốn đã mắt nhắm mắt mở cho qua đối với tình yêu của Trần Vũ Dương, không phải là do tư tưởng được khai thông, mà là do không quản được.

Trần Vũ Dương trời sinh thông mình, sớm đã không phảo dựa vào Trần gia, cho nên bà cũng không có cái gì để đe dọa hắn nữa.

Trần Vũ Dương cũng đã liệu định trước bà hắn sẽ không làm khó cho Đỗ Nhược, vậy cho nên hắn mới dám đưa bảo bối của hắn ra. Nhưng Đỗ Nhược vẫn không yên lòng, cung kính, lo sợ làm bà không vui.

Trần Vũ Dương thấy cậu khẩn trương như vậy, có chút dở khóc dở cười, lá gan sao lại nhỏ như vậy, sợ bà của hắn đến như vậy .

Ăn trưa xong, bà buồn ngủ, Trần Vũ Dương và Đỗ Nhược cùng ngồi ở ngoài sân. Trần Vũ Dương bóc cho Đỗ Nhược một quả cam, Đỗ Nhược hết nhìn đông tới nhìn tây, mới dám há miệng để Trần Vũ Dương đút cho. (ta chết cười cái bộ dạng này của em =]]]]]] )

Buổi chiều, Trần Vũ Dương dẫn Đỗ Nhược đi đến vườn hoa và vườn trái cây. Đỗ Nhược cảm thấy nơi này cực kỳ xinh đẹp. Tuy rằng cậu không hiểu nghề làm vườn, nhưng được đi dạo ở đây, thật giống như được đi vào chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt đẹp.

Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược vui vẻ như vậy, nói: "Nếu biết em thích chỗ này như vậy, anh đã sớm mang em đến đây rồi."

"Trong thành phố khó có được nơi nào như chỗ này, không khí trong lành, đâu đâu cũng là màu xanh mướt của cây cỏ, nhìn thôi cũng thấy thoải mái cực lỳ rồi." Đỗ Nhược khẽ dựa thân mình về phía sau. Trần Vũ Dương liền thuận thế đưa tay ôm cậu vào trong lòng: "Thích như vậy? Khi nào về, anh sẽ bảo Đồ Liên làm cho em một nơi như vậy."

Đỗ Nhược cười cười. Trần Vũ Dương đưa tay lên, bế ngang Đỗ Nhược: "Em đã được vui vẻ như vậy, giờ thì đến lượt anh, phải vui vẻ một chút mới được." (dạo này anh nc dễ thương v~ :3: )

Đỗ Nhược bị bệnh rất nhiều ngày, Trần Vũ Dương vẫn luôn chịu đựng không chạm vào, hôm nay, bầu không khí thật tốt, Trần Vũ Dương cũng có chút kiềm chế không được.

Đỗ Nhược lại rất ngoan, tùy ý để hắn cởi quần của mình ra, rất phối hợp cởi áo của chính mình, nhưng Trần Vũ Dương lại giữ tay cậu lại: "Đừng, lát nữa lại lạnh, quần áo cũng đừng cởi ra."

Đỗ Nhược vặn vẹo thân mình, nói lầm bầm: "Nhiều đồ như vậy thật kỳ quái."

Trần Vũ Dương cười cười, nhẹ nhàng xoa khe mông của cậu: "Chớ lộn xộn." Đỗ Nhược đưa lưng về phía Trần Vũ Dương, không nhìn thấy mặt hắn, liền có chút nóng nảy: "Em muốn quay lại."

Trần Vũ Dương hôn hôn lưng của cậu, thấp giọng nói: "Nhược Nhược, cho dù em không nhìn thấy anh, thì cũng phải luôn biết rằng ở phía sau em vĩnh viễn là anh." Giọng nói trầm ấm dễ nghe, giống như một loại xuân dược (thuốc kích dục) hảo hạng nhất, ở trong không khí dần dần lên men, làm cho thân thể Đỗ Nhược, từ đầu đến chân đều được một loại cảm giác ấm áp bao phủ lấy.

Trần Vũ Dương dùng sức đỉnh vào bên trong, Đỗ Nhược không chịu nổi liền cắn vào cánh tay hắn. Ngoại trừ những tiếng rên rỉ ngẫu nhiên, còn lại thì ở đây có vẻ phá lệ im lặng.

Trần Vũ Dương nhẹ nhàng cầm tay Đỗ Nhược, hôn lên lưng cậu: "Nhược Nhược..."

"Ưm..."

"Em còn chưa hiểu sao?"

"Ưm... A, anh... chậm một chút." Đỗ Nhược cảm nhận được Trần Vũ Dương đang nói đột nhiên mãnh liệt hơn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nghe thấy Trần Vũ Dương hơi lên giọng: "Vẫn như trước không hiểu?"

Đúng, không hiểu, có quá nhiều thứ không hiểu. Đỗ Nhược cảm thấy toàn bộ trái tim giống như tràn đầy khí hơi, sau đó liền treo lơ lửng trên không, không thể đi lên nữa, lâm vào bế tắc, không nghĩ ra.

"Nhưng mà, bảo bối, em tin hay không cũng không phải là vấn đề, bởi vì, em mãi mãi chỉ có thể là của anh.." Trần Vũ Dương cường thế, phía trên, và dưới thân, cùng nhau hòa lại đánh úp cảm thụ của cậu.

Đỗ Nhược bị như hắn làm cho như vậy, thành ra đầu óc hơi mông lung, nhưng nghe vậy, đột nhiên tỉnh táo lại: "Em... mãi mãi luôn là của anh sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro