45+49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45:: Diêu Nam - Phiên ngoại (1)

Editor: Mạc Lam Như

Diêu gia ở Hàng Châu, cũng được xem như gia thế nổi danh, không phải từ thương nghiệp, mà là từ chính trị.

Tiểu thiếu gia của Diêu gia kiêu căng lại tùy hứng, nhưng bề ngoài xuất chúng, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, mọi người đều nói như vậy, câu thật, câu giả ai biết được. Nhưng như vậy cũng làm cho tiểu thiếu gia của Diêu gia, Diêu Nam dần có tiếng.

Diêu Nam thích đàn ông, điều này tự Diêu Nam đã biết từ lâu.

Khuôn mặt Diêu Nam thanh tú tinh xảo, lại mang phong thái cao quý, cho dù là ai thì cũng đều muốn đem người cao cao tại thượng như vậy áp dưới thân yêu thương một phen, nhưng Diêu Nam lại rất sợ, cho nên cậu vẫn tiếp xúc cùng với họ, nhưng luôn giữ khoảng cách.

Diêu Nam chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng luôn có cách mang người vào quán rượu làm xằng làm bậy. Đối với Diêu gia, Diêu Nam là một người có cũng được mà không có cũng không sao, cứ vậy mà tồn tại, nhưng dù sao cũng là một đứa con ở Diêu gia, cho nên những người nịnh bợ cậu chưa bao giờ là thiếu. Vậy nên, những chuyện mà Diêu Nam làm ra cũng đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hôm nay, Diêu Nam lại dẫn một đám người vào quán rượu, đi tới "Thâm Lam", vừa mới mở cửa, cho nên không có nhiều khách lắm.

Phục vụ bình thường đều lười biếng, nhưng hôm nay khác hẳn.Bên ngoài 'Thâm Lam', có 10 phục vụ đang đứng, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Diêu Nam không có hứng thú với chuyện này, bởi vì nó chẳng có liên quan gì đến cậu, việc mình cần làm, là vào đây, sau đó chơi đùa cho thật tốt.

Nhưng vừa mới đi tới trước cửa, mấy phục vụ quen mặt lại ngăn cản bọn họ, áy náy nói: "Tiểu thiếu gia, hôm nay 'Thâm Lam' không buôn bán, thật xin lỗi, đã làm cậu mất công đến đây rồi."

Anh ta nói như vậy, Diêu Nam biết chắc chắn là có người bao rồi, nhưng Diêu Nam là ai? Cậu là tiểu thiếu gia của Diêu gia, cũng chính là người ngày thường vẫn hay quậy tung quán rượu lên. Cho nên Diêu Nam không thèm để ý tới người ngăn trở trước mặt, trực tiếp đi vào bên trong.

Phục vụ đuổi theo, bám lấy, ngăn cậu lại: "Tiểu thiếu gia, hôm nay có người tới, là người từ Bắc Kinh tới, là người đại diện, tiểu thiếu gia, đừng nói là chúng tôi không thể trêu vào, ngay cả Diêu gia, cũng phải nhượng bộ vài phần, cho nên hôm nay cậu nhịn một chút có được không?"

Diêu Nam bị mấy câu nói đó chọc giận, vung tay tát một cái: "Anh nghĩ mình là ai, dám khoa tay múa chân với người Diêu gia chúng tôi. Tôi mặc kệ hôm nay mới tới là loại người nào, tôi muốn vào, thì nhất định phải vào cho bằng được." Nói xong, cậu quay đầu nhìn mấy người bạn học vẻ mặt có chút do dự ở phía sau nói: "Có tôi ở đây, các cậu sợ cái gì?"

"Nếu tiểu thiếu gia muốn vào, thì xin mời cậu vào, những người khác, hẳn sẽ không muốn ở chỗ này đâu." Giọng nói rất ôn hòa, hay có thể nói là cực kỳ dịu dàng.

"Anh là ai?"

"Tôi chính là... Người đại diện." Chu Khải Lăng bưng ly rượu lên, ngón tay di nhẹ lên miệng ly, hứng thú nhìn Diêu Nam: "Cậu không phải muốn đi vào sao? Còn đứng ở đó làm cái gì?"

Giọng nói của Chu Khải Lăng trước sau như một vô cùng bình thản, lại làm cho Diêu Nam không tự chủ được có phần nao núng, kính gọng vàng trên gương mặt anh tuấn của Chu Khải Lăng ngược lại, làm cho cậu có vào phần choáng váng.

"Không...Không cần, tôi phải về nhà." Khí tức kiêu ngạo ban đầu của Diêu Nam hoàn toàn bị dập tắt, trên khuôn mặt tinh xảo dần lộ ra sự sợ hãi hiếm khi xuất hiện.

"Cái này không đúng, nếu nói muốn đi vào, hiện tại vì sao lại phải trở về gấp như vậy?" Chu Khải Lăng nhìn đứa trẻ không biết trời cao đất rộng trước mặt, đột nhiên có loại dục vọng muốn nhấm nháp thử đôi môi xinh đẹp đang khẽ chu lên kia một chút.

Nghĩ như vậy, Chu Khải Lăng liền trực tiếp thực hiện, không chút lưu tình nắm lấy cằm Diêu Nam, hôn lên.

Diêu Nam cả kinh, muốn giãy dụa lại bị đối phương chỉ cần một cánh tay đã vây được cậu ở trong lòng. Thật không nghĩ tới, nụ hôn đầu của mình, lại là dưới tình huống như vậy mà bị mất đi. Diêu Nam có chút không cam lòng, vặn vẹo hạ thân, lập tức cảm giác được thứ kia đang dần nóng lên của Chu Khải Lăng.

Bên trong Chu Khải Lăng đã sớm nổi lên hứng thú, một nụ hôn này, giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, hết sức nóng bỏng.

Ngay tại cửa 'Thâm Lam', Chu Khải Lăng cứ như vậy, không kiêng nể gì mà tiến sâu hơn với nụ hôn này, thậm chí nụ hôn còn mang theo chút hương vị muốn ngược đãi, cắn xé, làm cho Diêu Nam cảm giác được khoang miệng mình bây giờ tràn đầy mùi máu tươi.

Diêu Nam thực sợ biết sợ rồi. Một thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi, cũng không có năng lực chống lại Chu Khải Lăng, cho nên nước mắt Diêu Nam bắt đầu chảy xuống, làm cho Chu Khải Lăng nhất thời cũng mất đi hứng thú, đành phải buông cậu ra: "Sao lại khóc rồi?"

"Anh...Anh muốn thế nào?"

"Thượng cậu." Chu Khải Lăng khẽ hé đôi môi đỏ ửng, thản nhiên phun ra hai chữ. Diêu Nam dùng sức đẩy anh ra, cầm lấy túi sách chạy nhanh ra ngoài, cũng không để ý mấy người bạn học còn đang sững sờ mà đừng nguyên tại chỗ.

Diêu Nam và một người đàn ông hôn nhau, tin tức này nhất thời truyền đi khắp toàn bộ trường học, bởi vì thế lực của Diêu gia, cho nên tin tức này bị ép chìm xuống, nhưng vẫn luôn có người nhỏ giọng bàn tán sau lưng.

Diêu Nam vừa về nhà, nghênh đón chính là hai cái bạt tai. Diêu Khánh lạnh lùng nhìn cậu: "Hạ lưu."

Diêu Nam quật cường ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Hạ lưu? Hôn môi với một người đàn ông chính là hạ lưu? Cha, chắc cha không biết con trai của cha, tiểu thiếu gia của Diêu gia đã ngủ cùng đàn ông đi." Diêu Nam không đắn đo tiếp tục chọc giận Diêu Khánh, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, thật sự không biết bốn chữ 'đồng tính luyến ái' này có sức nặng đến nhường nào.

Hô hấp của Diêu Khánh có chút dồn dập, nâng tay lên: "Diêu gia chúng ta không có cái loại con cái vô liêm sỉ như mày, cút đi!"

"Vậy thì thật là tốt, tôi cũng vậy, không có ý định tiếp tục ở đây đâu." Nói xong, Diêu Nam liền lên lầu thu dọn đồ đạc, lại bị Diêu Khánh ngăn cản: "Tất cả mọi thứ ở đây đều là của Diêu gia, không liên quan gì đến mày."

Quản gia có chút không đành lòng, y là người nhìn Diêu Nam lớn lên, khó tránh khỏi có chút đau lòng, vội vàng khuyên nhủ: "Lão gia, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ..." Quản gia còn chưa nói xong, Diêu Nam đã xen ngang: "Đừng nói nữa, cái nhà này gì đó, cái gì tôi cũng không thiết mang đi." Diêu Nam nói xong, quay đầu bước đi.

Tối hôm đó, Diêu Nam gặp Chu Khải Lăng, lần thứ hai.

Chu Khải Lăng không nói gì, tự mình ôm Diêu Nam còn đang lạnh run vào trong xe, cũng không màng đến cái giãy dụa khỉ gió gì của cậu mà trực tiếp nhét vào.

Sau đó, Diêu Nam thật sự náo loạn trên xe, làm cho Chu Khải Lăng đành phải đành phải đặt cậu lên đùi, đánh 'bốp bốp' hái cái vào mông. Hai cái đánh này làm cho Diêu Nam có chút sững sờ, phản ứng tiếp đó chính là há miệng khóc lớn.

Chu Khải Lăng đành phải vỗ về lưng cậu, giúp cậu thuận khí. Chờ Diêu Nam khóc xong, thì cậu lại dỗi, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Chu Khải Lăng.

Chu Khải Lăng tự hỏi bản thân chưa từng kiên nhẫn đến vậy, nhưng ở trước mắt đứa trẻ quật cường trước mặt này, không hiểu sao lại làm cho anh cảm thấy trong lòng mềm đi rất nhiều, bao năm qua, anh chưa từng có cảm giác giống như thế.

Diêu Nam ở tại nơi ở của Chu Khải Lăng, vẫn tùy tiện như trước, nhưng cũng không hẳn là thế, nếu Diêu Nam làm chuyện gì quá phận, Chu Khải Lăng sẽ không chút khách khí dạy dỗ một phen, bắt Diêu Nam phải viết bản kiểm điểm, còn bắt cậu phải nói xin lỗi.

Dần dần, Diêu Nam khi nói chuyện cũng băn khoăn đến tâm tình của người khác, cũng không dám giống như trước kia, không thèm nghe đạo lý.

Không thể không nói, Chu Khải Lăng thực sự đã dạy dỗ cậu tốt lắm. Nhưng mà cũng phải nói, Diêu Nam cũng bị đánh không ít, do chọc giận Chu Khải Lăng. Cởi quần ra, chắc chắn sẽ thấy mấy dấu tay đỏ ửng, một chút cũng không lưu tình, vậy nên hiện tại, chỉ cần Chu Khải Lăng có động chạm đến quần cậu một chút, Diêu Nam sẽ khóc ngay lập tức.

Anh này kiểu TVD ver2 ấy, hơn được cái ôn nhu hị hị <(¯¯︶¯¯)>
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 02:15 pm
Chương 46:: Diêu Nam - Phiên ngoại (2)

Editor: Mạc Lam Như

Ngày đó, Diêu Nam gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, Thang nói cậu đã trở về, nhưng sau lại bị Trần Vũ Dương đưa đi.

Diêu Nam vốn không muốn nói cho Đỗ Nhược, nhưng cậu sợ sau khi mình biến mất, sẽ không còn ai nhớ đến chuyện trước kia của Chu Khải Lăng và cậu. Nhưng rốt cuộc thì Đỗ Nhược không đến... Diêu Nam cũng không trách cậu.

Mười sáu tuổi, Diêu Nam đã theo Chu Khải Lăng đến Bắc Kinh, trước khi đi, Chu Khải Lăng có tới thăm Diêu gia một chuyến, nói chuyện gì cụ thể thì Diêu Nam không biết, đại khái là sau đó Chu Khải Lăng đã lấy được mấy món đồ Diêu Nam vốn không thể rời được, ví dụ như, gối ôm hình con hổ quản gia Tiền Nhâm mua cho cậu. So với Diêu Khánh, Tiền Nhâm còn giống cha Diêu Nam hơn rất nhiều.

Diêu Nam sống ở Bắc Kinh, tiếp tục học lên trung học. Thực ra thành tích của Diêu Nam cũng không đến nỗi nào, cũng rất khá, nhưng chỉ duy có toán học là đặc biệt kém.

Vì vậy Diêu Nam ở với Chu Khải Lăng nên lại phải chịu không ít khổ cực. Chu Khải Lăng bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều dành ra chút thời gian dạy cậu học toán, ra một số bài tập và đề cho cậu làm.

Diêu Nam mà không chịu ngoan ngoãn đọc sách, hay không chịu làm bài thi, thì Chu Khải Lăng sẽ không cho cậu ngủ.

Ký ức của cậu đối với Chu Khải Lăng, giống như là một thanh đao đâm vào cơ thể cậu. Diêu Nam cảm thấy đau, nhưng cậu lại không biết đau ở chỗ nào, tâm cũng đã chết lặng từ lâu.

Ở 'Bóng Đêm', Diêu Nam đợi đã ba năm, lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Nhược, là khi Đỗ Nhược mười sáu tuổi. Vì vậy, Diêu Nam đã nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra ở năm cậu mười sáu tuổi ấy.

Chu Khải Lăng chết vào đợt nghỉ hè sau năm thứ nhất đại học của Diêu Nam. Mọi chuyện đến quá đột ngột, làm cho Diêu Nam trở tay không kịp. Mà ngay cả Chu Khải Lăng cũng không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, liền đã vội vàng rời đi, Diêu Nam thậm chí còn không được nhìn thấy anh lần cuối.

Khi kết thúc năm đầu đại học, Diêu Nam giận dỗi với Chu Khải Lăng, trong cơn tức giận, cậu đã thu dọn đồ đạc rời nhà trốn đi, đến vùng nông thôn ở hơn mười ngày.

Chờ mãi tới khi thư ký của Chu Khải Lăng báo cho cậu biết, Chu Khải Lăng không cần cậu nữa, đã di dân sang Singapore rồi. Ngay lập tức, Diêu Nam không còn gì cả, thậm chí không có tiền đóng học phí.

Mùa hè kia, Diêu Nam vượt qua trong tuyệt vọng, một bên vừa đi làm, một bên tự hỏi vô số lần vì sao?

Thật sự đã chán ghét cậu rồi sao?

Rốt cục cũng đến khai giảng, Diêu Nam không có lấy tiền đi đóng học phí, mà là mua vé máy bay đi Singapore. Ngay khi cậu đang đứng ở sân bay Singapore, thư ký của Chu Khải Lăng cũng xuất hiện, nói cho cậu biết: "Tiểu thiếu gia, trở về đi, tiên sinh sẽ không gặp cậu đâu."

"Vì sao anh lại ở đây?"

"Tiểu thiếu gia, theo tôi trở về đi."

"Tôi hỏi anh tại sao lại ở đây?" Diêu Nam nhìn thẳng vào ánh mắt đang tránh né mình kia.

"Tiên sinh, đã đi rồi." Vị thư ký trẻ tuổi thật sự không đành lòng thấy cậu chấp nhất đi tìm Chu Khải Lăng như vậy, bởi vì Chu Khải Lăng đã biến mất trên thế giới này, không thể tìm thấy được nữa.

"Anh nói thế là có ý gì?" Thân thể Diêu Nam bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt khí lực toàn thân như là bị rút cạn.

"Trên đường đi tìm cậu, tiên sinh đã gặp phải núi lở."

Diêu Nam ngây người, ngày đó, cậu nhìn thấy còi cảnh sát vang lên gần đó, ở đó hỗn loạn vô cùng. Nhưng khi đó, cậu chỉ vội vã muốn trở lại thành phố, muốn quay về bên người Chu Khải Lăng, nhưng, khi cậu nghe được tiếng còi cảnh sát kia, lại nhịn không được muốn đi qua nhanh hơn, tự trách bản thân thật đúng là không có cốt khí.

Hóa ra, là đã thoáng gặp qua, tiếng còi cảnh sát kia, chiếc xe cứu thương kia, tất cả... hết rồi....

Diêu Nam về tới Bắc Kinh liền biến mất. Thư ký Dương vẫn cho là cậu trở về Hàng Châu, kỳ thật cậu không quay lại đó, hơn nữa cũng không đi học trở lại.

Khi Diêu Nam đến 'Bóng Đêm', cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Chu Khải Lăng. Lúc đó, mình chỉ là thằng nhóc 16 tuổi, cái gì cũng không hiểu, hành động lại chẳng kiêng nể ai bao giờ.

Sau đó, gặp được Chu Khải Lăng, đã dạy cho cậu biết cái gọi là không biết tự lượng sức mình, cũng dạy cho cậu hiểu được như thế nào gọi là tôn trọng.

Buổi sáng ngày giỗ của Chu Khải Lăng, Diêu Nam đã dậy từ rất sớm, hay cũng có thể nói cả đêm đó cậu không ngủ. Cậu ngây người trong phòng tắm hai giờ liền, mãi đến khi da trên người nhăn nheo hết lại.

Lần đầu tiên lên giường cùng một người đàn ông khác, Diêu Nam cảm thấy hối hận, cũng cảm giác mình thật ô uế, nhưng càng có cảm giác là mình không sạch sẽ, thì Diêu Nam lại càng phóng túng, bởi vì một lần phản bội với nhiều lần phản bội cũng không có khác nhau là bao.

Cao trào trong nháy mắt kia, có thể làm cho cậu quên đi tất cả, dù chỉ là phút chốc.

Nhưng rồi, cậu đột nhiên có dũng khí muốn đi gặp Chu Khải Lăng, cho nên tự mình tẩy rửa thân thể sạch sẽ, chỉ có điều dơ bẩn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất được. Diêu Nam chỉ có thể bụm mặt ngồi xổm xuống trong phòng tắm, khóc đến rối tinh rối mù.

Chu Khải Lăng, anh vì sao chưa có tới, em đã lên giường với người khác, anh vì sao còn chưa xuất hiện...?

Từ phòng tắm đi ra, Diêu Nam trang điểm thật đậm, vẫn như cũ, đến 'Bóng Đêm' ngồi cả một ngày. Ban ngày ở đây, yên tĩnh đến kỳ lạ, cậu nằm trên ghế sa lông, nghịch nghịch điện thoại.

Cậu không biết mình nên làm như thế nào, có lẽ rồi sẽ giống như năm vừa rồi, vào ngày giỗ của Chu Khải Lăng, sẽ tìm một người đàn ông, làm cả một đêm, sau đó một bên nhớ lại hình ảnh của Chu Khải Lăng, một bên tìm tới cao trào.

Thế nhưng, đột nhiên Diêu Nam không thể nhớ nổi bộ dáng của Chu Khải Lăng nữa. Cậu hoảng sợ ngồi bật dậy từ ghế sô pha, cố gắng hồi tưởng lại gương mặt của Chu Khải Lăng, nhưng tất cả những gì cậu có thể nhớ lại đều vô cùng mơ hồ.

Tâm trí Diêu Nam thật sự đã bị nỗi sợ hãi bao phủ. Cậu không ngừng giãy dụa, muốn thét lên, nhưng thật sự không tài nào nhớ nổi bộ dạng của Chu Khải Lăng.

Cũng chỉ mới bốn năm, bốn năm thôi mà. Diêu Nam bắt đầu khủng hoảng, có lẽ, sẽ có một ngày, bản thân sẽ từng chút, từng chút, quên đi Chu Khải Lăng, quên đi cái ôm ấm áp kia, quên đi giây phút hôn môi ngọt ngào, quên đi đôi mắt cười dịu dàng sau cặp kính gọng vàng, thậm chí quên đi việc bản thân đã từng yêu một người như vậy đến thế.

Cả một buổi chiều, cậu im lặng cố gắng vượt qua nỗi khủng hoảng này, mãi đến khi ông chủ và Thang xuất hiện, nói cho cậu biết: "Anh Nam, anh Nhược Nhược đã về rồi." Diêu Nam nghe xong, nở nụ cười nhẹ, biểu tình trên mặt cũng không có gì thay đổi.

Cậu uống một ly rượu, không nhận khăn tay Quý Hán Mẫn đưa cho. Phùng Tư lại thuận tay nhận lấy, chà chà lau lau trên khuôn mặt Diêu Nam.

Phùng Tư là bạn học bốn năm của Diêu Nam, trung học ba năm, đại học một năm, ở 'Bóng Đêm' gặp được Diêu Nam thực ra cũng không phải là cái gì ngoài ý muốn, chỉ có trong lòng Phùng Tư là rõ nhất điều này.

Phùng Tư biết, cả đời này, khoảnh khắc Chu Khải Lăng mất, thì tâm Diêu Nam cũng theo đó mà chết đi. Y tuy đã chuẩn bị tâm lý những bốn năm, nhưng khi Diêu Nam gọi cuộc điện thoại cuối cùng kia, Phùng Tư vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nhiều năm chờ đợi thế này, kết cục, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Diêu Nam tìm rất lâu mới thấy áo T-shirt mà cậu hay dùng hồi trước. Diêu Nam tẩy sạch mặt, thay quần áo, sau đó đi tới bàn viết thư:

Đỗ Nhược, tôi không trách vì cậu không tới, cho nên, quyết định này không phải là bởi vì cậu, mong cậu đừng tự trách bản thân. Nếu không, sao tôi có thể an tâm rời đi được? Tôi nghĩ lúc này mình thật sự nên đi thôi, đã rất lâu rồi, không phải rời khỏi 'Bóng Đêm', mà là rời khỏi thế giới không có anh ấy.

Tôi từng cho rằng cả đời này của mình sẽ hạnh phúc, bởi vì có anh ở bên cạnh. Nếu tôi làm sai chuyện gì, anh sẽ sửa đúng lại cho tôi. Nếu tôi bị bắt nạt, anh sẽ giúp tôi. Nếu tôi gặp khó khăn, anh sẽ khẽ hôn tôi. Nếu tôi mệt mỏi, anh sẽ ôm chặt lấy tôi. Nếu có một ngày tôi chết, anh nhất định sẽ cùng tôi...

Nhưng, lại có một ngày, anh đi trước một bước, rời khỏi tôi... Sau đó, tôi bắt đầu lo lắng không có anh bên cạnh, ăn cơm, ngủ, đi đường, đọc sách, nghe nhạc,... Tất cả, tôi phát hiện mình thế nhưng lại nhỏ bé như vậy, trên thế giới này, không có anh ấy, thì tôi thực sự không biết bản thân có thể là ai nữa?

Rồi đến một ngày, tôi không thể nhớ rõ hình ảnh của anh, hơi ấm của anh ấy. Và đo sẽ là lúc tôi rời đi. Đỗ Nhược, Thang, và cả Phùng Tư, bạn bè của tôi, tuy rất ít, nhưng thực sự mọi người rất đáng trân trọng.

Tôi họ Diêu, tên là Diêu Nam, sinh ra ở Hàng Châu, mười sáu tuổi gặp được Chu Khải Lăng, sau đó đến Bắc Kinh, mười chín tuổi thi đậu vào trường đại học X, một năm sau bị đuổi học. Sau đó cùng Chu Khải Lăng chết đi.

Đây chính là tôi khi còn sống, từ mười sáu đến hai mươi tuổi, đây chính là cả cuộc đời tôi. Nếu các cậu còn nhớ đến tôi, thì xin hãy nhớ kỹ tôi, từ mười sáu đến hai mươi tuổi, là một người hạnh phúc, đây chính là tôi, Diêu Nam.

Cậu cất thư xong, sau đó gọi một chiếc taxi đi đến khu mộ Viên. Khuya, ở khu mộ này, ngoại trừ Diêu Nam, thì không còn ai khac nữa.

Không... Có lẽ, còn có Chu Khải Lăng.

Diêu Nam hướng thẳng tới chỗ anh mà đi, cước bộ nhẹ nhàng, giống như trở lại làm cậu nhóc không hiểu chuyện trước kia, một bên vừa cười, một bên lại nhào vào trong lòng anh.

Người kia, một tay ôm lấy lưng của cậu, một tay ôm lấy đùi của cậu, sau đó đột nhiên nhấc bổng cậu lên. Diêu Nam rất vui vẻ, cười thành tiếng: "Chúng ta về nhà thôi."

hay k, hay k, ta thích chap này quá đi, thích cả bạn Nam nữa, từ hành động, lời nói hay suy nghĩ... Nhất là cái khúc bạn í nhấn mạnh việc cuộc đời mình là chỉ đến năm 20 tuổi thôi í. Ôi bị cảm động quá nhèo!!! Câu chuyện tình yêu buồn nhưng không khiến mình phải day dứt nhỉ. Như này là mình mãn nguyện ồi (◡‿◡✿)

à suýt quên, tình hình là cứ cuối tuần tớ sẽ về nhà nên là hem cóa lap để cóa thể post được, mềnh nói trc thế để các bợn khỏi dài cổ đợi, tội nghịp hihi =)) có tuần nào t k về nhà thì t sẽ post thoy. Mà dạo này lại bắt đầu đợt ktr mới ồi nên là mình lại k post được đều đặn nữa, thiệt tình xl, cũng muốn sau này post bù lắm dưng mờ T.T đã thế còn cái vụ H.H.H bị cut.cut.cut Kyaa mình quá là buồn nuôn (╥﹏╥)
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 02:17 pm
Chương 47:: Ai mà không đau?

Editor: Mạc Lam Như

Trên gương mặt của Trần Vũ Dương chưa bao giờ có bất kỳ biểu tình gì, nhưng Lâm Li biết, lúc này nên tránh xa Trần Vũ Dương thì hơn, không nên giống như cậu thư ký kia, bất cẩn lại gần, rồi giờ thì có cái bộ dạng giống như giẫm trúng phải địa lôi (mìn) như vậy.

"Bản kế hoạch có lỗi chính tả? Phạm vào cái loại lỗi vớ vẩn như thế mà còn dám không biết xấu hổ khóc lóc ở trước mặt tôi sao? Cho cậu 10 phút, biến mất khỏi Bắc Kinh cho tôi." Trần Vũ Dương vẫn như cũ, không biểu tình, hai mắt sắc nhọn che giấu tức giận lúc này.

Tiểu thư ký thấy Trần Vũ Dương không có biểu hiện rất tức giận, ngây ngốc cảm thấy sự tình còn có cơ hội chuyển biến, đang định mở miệng xin vài câu, lại bị Lâm Li kéo thẳng ra ngoài: "Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên ngậm miệng lại."

"Giám...Giám đốc Lâm, ngài giúp tôi một chút có được không, tôi trên còn có mẹ già tám mươi, dưới còn có đứa nhỏ ba tuổi, ngài cứu, cứu tôi với."

Những lời này của cậu thư lý làm cho Lâm Li phì cười: "Những lời này của cậu... thật không đáng tin."

Tiểu thư ký đỏ mặt, vâng dạ nói: "Tôi...tôi cũng là không còn cách nào khác."

"Được rồi. Tôi cho cậu biết một người không những có thể làm cho cậu bình yên vô sự, mà còn có thể thăng quan phát tài nữa." Hai mắt Lâm Li hơi nheo lại, đột nhiên nở nụ cười. (anh nguy hiểm quạ ¬‿¬ )

Đỗ Nhược ở vài ngày trong 'Bóng Đêm', sau đó phải chuyển ra ngoài, đây là yêu cầu của Đàm Mặc Ngọc. Khó lắm Đỗ Nhược mới rời khỏi 'Bóng Đêm', Đàm Mặc Ngọc nhất định sẽ không để cậu quay lại đó nữa.

Đỗ Nhược ăn qua điểm tâm, sau đó chơi game với Phù Vũ. Đàm Mặc Ngọc ngồi bên cạnh hai người bọn họ. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: "Tiên sinh, có một vị khách tìm cậu Đỗ."

Lỗ tai Đỗ Nhược lập tức dựng đứng cả lên, mong rằng đó sẽ là Trần Vũ Dương, nhưng trong lòng lại thấy hơi giận dỗi không muốn gặp hắn.

Đang đấu tranh tư tưởng trong đầu, một ai đó đột nhiên nhào vào người Đỗ Nhược, nhưng ngay lập tức lại bị Lâm Li xách cổ áo, ném sang một bên: "Không nên tùy tiện ôm cậu ấy, sẽ xảy ra án mạng đó." Lâm Li tốt bụng nhắc nhở y.

Đỗ Nhược trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai người mới tới, lắp bắp nói: "Không... Không phải là...Chỉ có một người khách thôi sao?"

"À, cái này là vì thư ký của Tiểu Dương không tính là khách được."

"Đúng đúng đúng, tôi không phải là khách, cậu Đỗ Nhược, tôi là tội nhân, cầu xin cậu rủ lòng thương, tha cho tôi một mạng đi có được không?"

Đỗ Nhược mê mang nhìn y, trưng ra bộ dạng kiểu tôi chả hiểu anh đang nói cái quái gì: "Tôi thật sự đã làm chuyện không nên làm rồi." Nói xong, y còn chứng thực, nhìn về phía Đàm Mặc Ngọc.

Đàm Mặc Ngọc cười: "Chọc tới Trần Vũ dương, cho nên đến đây cầu cứu Đỗ Nhược?"

Vừa nghe đến ba chữ Trần Vũ Dương này, Đỗ Nhược lập tức trầm mặt, bỏ máy chơi game đang cầm trên tay xuống, cậu quay đầu bước đi.

Tiểu thư ký vừa nhìn thấy, lập tức nhìn Lâm Li cầu cứu: "Vậy... Vậy phải làm sao?"

"Tôi không biết." Lâm Li khoát tay, trả lời rất dứt khoát. (thế mà lúc chỉ cho người ta thì sói lắm cơ, đến lúc cần thì lại ... =]] )

Tiểu thư ký nghe vậy xong, muốn khóc cũng không được, ngồi bệt xuống đất kêu thảm, sau đó nắm chặt tay: "Chung quy là không có cách gì sao?"

Tiểu thư ký còn chưa kịp chuẩn bị dây thừng, khóc lóc cho thật tốt để 1,2,3 thắt cổ, thì Đỗ Nhược đột nhiên đi ra ngoài, trên người đã thay một bộ quần áo khác: "Để chứng minh tôi thật sự không có làm, tôi sẽ cùng anh đi tìm Trần Vũ Dương." (vỡi thụ =]])

"Không phải ... Cậu không làm... Tôi là muốn cậu giúp tôi, ở trước mặt chủ tịch..." Tiểu thư ký còn chưa nói hết cậu, Lâm Li đã đá y một cước cắt ngang lời y, ở trong lòng thầm mắng: ngu ngốc, chỉ cần Đỗ Nhược chịu đi gặp chủ tịch, mọi chuyện rồi sẽ thuận theo tự nhiên, xuân về hoa nở, đừng nói là cậu không cần rời khỏi Bắc Kinh, ngay cả tôi cũng không cần phải lo lắng mỗi ngày như trước nữa.

Đỗ Nhược nói như vậy, cũng chỉ là tìm một cái lấy cớ. Mấy ngày nay, Đỗ Nhược vẫn rất sợ hãi. Lúc còn ở 'Bóng Đêm', Trần Vũ Dương vẫn hay tìm đến cậu, nhưng từ khi đến ở tại nhà của anh Mặc Ngọc, Trần Vũ Dương không có tới nữa.

Đỗ Nhược rất sợ Trần Vũ Dương có phải là đã buông tha cho cậu rồi không. Nhưng lần này Đỗ Nhược chủ động đi tìm Trần Vũ Dương, cũng không phải vì nguyên nhân này, mà là bởi câu nói kia của Diêu Nam: "Nếu cảm thấy hạnh phúc, thì nên quý trọng, bằng không, sẽ bị trời phạt."

Đỗ Nhược không thể tưởng tượng nếu một ngày Trần Vũ Dương biến mất khỏi thế giới này. Cậu suy nghĩ rất nhiều, nếu như vậy thật thì chắc chắn cậu sẽ thống khổ gấp vạn lần bây giờ.

Đỗ Nhược đi theo Lâm Li đến công ty, vừa đặt chân vào thang máy, lại thu trở về. Cậu do dự đứng ở trước cửa thang máy, không biết lát nữa nên nói cái gì.

Đúng lúc này, hai chân Đỗ Nhược đột nhiên lơ lửng trên không, cậu sợ tới mức kinh ngạc không nói nên lời, đất trời chao đảo. Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, cậu đã ở trong lòng Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược rất thích Trần Vũ Dương ôm ngang mình như vậy, bởi vì khi đó cậu có thể thoải mái đung đưa chân mình trên không. (lí do hay phết nhể :3) Hai tay cậu choàng lên cổ Trần Vũ Dương, tựa đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lên đi, nơi này còn có người."

"Được." Giọng nói quen thuộc, một chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho sự sợ hãi, lo lắng và cả bi thương nhiều ngày qua của Đỗ Nhược dường như hoàn toàn biến mất.

Vào đến văn phòng, Trần Vũ Dương liền khóa trái cửa lại, hỏi: "Còn tức giận phải không?"

"Không tức giận, em chỉ cảm thấy có chút khổ sở mà thôi."

"Phùng Tư đã nói hết mọi chuyện cho anh biết, Nhược Nhược, đôi khi sống cũng không quan trọng đến thế, nếu có một ngày em biến mất trên thế giới này, anh cũng sẽ đi cùng em."

Trần Vũ Dương rất ít khi nói với cậu mấy câu kiểu như này, bộ dạng này của Trần Vũ Dương, khiến cho Đỗ Nhược không khỏi chủ động muốn hôn lên: "Em thật sự rất sợ, nếu có một ngày, không được thấy anh nữa.."

"Không có chuyện gì, bảo bối, anh sẽ mãi mãi bên em, bất cứ khi nào em cần, anh lúc nào cũng sẵn sàng kề bên." Nói xong, Trần Vũ Dương đột nhiên trầm mặc, một lúc sau mới tiếp tục nói: "Đỗ Nhược... anh cũng rất đau, hoảng loạn không chỉ có mình em."

Trần Vũ Dương nói ra lời này làm cho Đỗ Nhược khiếp sợ, cậu chưa từng nghĩ Trần Vũ Dương lại có thể nói ra loại lời nói yếu đuối này. Đỗ Nhược có chút ngây ngẩn, cậu đột nhiên nhớ tới, rốt cuộc người nào mà không đau đây?

Hai người liên tiếp đấu sức bên trong, bị đau, sao có thể chỉ có mình mình, vì sao bản thân lại xem nhẹ cảm nhân của đối phương nhiều lần đến thế?

Đỗ Nhược rốt cục cũng hiểu được, mặc kệ Trần Vũ Dương có lợi hại đến thế nào, hắn cũng chỉ là một người đàn ông, có mệt, có mỏi và cũng có thể đau.

"Đương nhiên, Đỗ Nhược, nếu hôm nay không phải là em tự mình đi tới, anh dù sao cũng sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đem em về, em chơi đùa như thế là đủ rồi chứ?" Trần Vũ Dương luyến tiếc nhìn bộ dạng mê mang của Đỗ Nhược, cũng luyến tiếc Đỗ Nhược phải lo lắng quá nhiều chuyện.

Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, không nên để cậu phải gánh vác quá nhiều trên lưng. Đỗ Nhược muốn làm gì, hay sống trong bao bọc của hắn, mặc kệ tốt xấu thế nào, cũng chỉ có thể là do hắn, Trần Vũ Dương mang lại.

Rốt cục, ẩn nhẫn (ngầm chịu đựng), ủy khuất và khổ sở trong mấy ngày qua của Đỗ Nhược bạo phát, cậu ôm lấy Trần Vũ Dương, lớn tiếng khóc lên: "Em rất nhớ anh, mà anh chẳng đến tìm em gì hết... Em ghét anh lắm..."

"Được được được, anh rất đáng ghét, Nhược Nhược ngoan, đừng khóc..."

"Vậy anh có cần em nữa không?"

"Cái này còn cần phải hỏi sao?" Trần Vũ Dương bất đắc dĩ.

Ở ngoài cửa, tiểu thư ký hoàn toàn hóa đá, miệng há hốc nãy giờ còn chưa có ngậm lại được. Y cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Lâm Li: "Chuyện này... Là thật? Không phải là ảo giác..." (iêm có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này a~)

Lâm Li không chút lưu tình tát bốp một cái vào mặt cậu thư ký. Y ngã nhào xuống đất, có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút: "Thế này tốt lắm, chủ tịch có nhược điểm rồi, hắc." Tiểu thư ký âm hiểm cười ra tiếng.

Klq dưng mà cho mình hỏi chút có bợn trẻ nào xem Like love chưa? Oy phim mới chuyển thể từ đam đọ. Ta bị bấn cả anh công lẫn a thụ luôn. Cầu bản full a, vầy mới có H để yy chớ *âm hiểm* =))))) khuyến cáo hủ nữ phải xiêm ngay và luôn nhé ^o^
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 02:20 pm
Chương 48:: Khai giảng

Editor: Mạc Lam Như

Đỗ Nhược là vì học giữa chừng nên tiếp tục theo học năm 2 đại học. Năm nay khai giảng năm học mới, là năm 3. Về tới Bắc Kinh, Đỗ Nhược cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút.

Đối với sự tình Diêu Nam, cậu cũng đã nghĩ rất nhiều, có lẽ Trần Vũ Dương nói đúng, có đôi khi, sống trên thế giới này, cũng không quan trọng đến thế. Giả như nếu có một ngày, Trần Vũ Dương chết, cậu có khi còn yếu đuối hơn Diêu Nam rất nhiều, chắc chắn sẽ trốn tránh thống khổ mà chết cùng Trần Vũ Dương.

Nhưng Diêu Nam, cậu ấy đã cố gắng sống để nhớ, từng năm, lần lượt qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Trường học mới, bạn học mới. Ở đây, Đỗ Nhược thật giống một đứa trẻ lần đầu được ra ngoài, thấy mọi thứ đều thật mới mẻ, bên cạnh đó cũng hơi có cảm giác nhớ đến thời gian trước cùng thầy và Thiên Nhi.

"Cho tớ hỏi một chút, cậu biết ký túc xá nữ F ở đâu không?" Một cô bé với khuôn mặt tròn dịu dàng hỏi Đỗ Nhược.

Người đàn ông đứng bên cạnh Đỗ Nhược lập tức đứng lên trước mặt Đỗ Nhược, chặn tầm mắt Đỗ Nhược, thay cậu trả lời: "Thật ngại quá, chúng tôi không biết." Cô gái bị một người toàn thân là trang phục màu đen đứng trước mặt mà trả lời như vậy dường như hơi sợ, mau chóng nói lời cảm ơn rồi chạy biến.

Đỗ Nhược có phần bất mãn, sau đó tức giận hỏi anh ta: "Anh đây là đang làm trò gì thế hả?"

"Tiên sinh đã giao phó, muốn thời thời khắc khắc chú ý đến hành động của cậu Đỗ Nhược."

Nghe anh ta nói đây là mệnh lệnh của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược lập tức nổi giận: "Tôi đây là đang đi học, không phải đến để đánh nhau, đi theo tôi làm gì chứ, anh phải làm gì thì đi làm đi."

"Cậu Đỗ Nhược, việc tôi phải làm, chính là đi theo cậu."

"Vậy thì cũng phải nhìn cho ra dáng thế nào chứ? Nhìn anh thế này thì ai còn dám tới gần tôi nữa?" Đỗ Nhược than vãn, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, nhìn trông rất đáng thương.

"Cậu Đỗ Nhược...Tôi như thế này...cũng không xấu lắm..mà." Khuôn mặt người đàn ông rốt cuộc cũng có chút biểu tình.

Buổi chiều học rất ít, Đỗ Nhược trước tiên ra khỏi trường, không thèm để ý đến lái xe trước cổng trường, tự mình một đường đi thẳng tới công ty của Trần Vũ Dương, trước kia tuy rằng đã từng thấy qua, nhưng cậu lại chưa bao giờ tiến vào.

Nhân viên ở quầy lễ tân rất ngạc nhiên, không biết Đỗ Nhược rốt cuộc là loại người nào, nhưng nhìn thấy người đằng sau Đỗ Nhược, Chu Trì, liền trực tiếp đưa cậu vào thang máy.

Đỗ Nhược xuất hiện, làm cho rất nhiều người chú ý, nhìn cậu một đường thẳng đến văn phòng của chủ tịch, lại bắt đầu nhao nhao bàn tán xem đây có phải là người mới của ông chủ hay không. Nghĩ như vậy, Trần Vũ Dương liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Nhược Nhược." Trần Vũ Dương nhàn nhạt gọi một tiếng, sau đó nói với Chu Trì: "Dẫn cậu ấy vào văn phòng, đừng để Nhược Nhược chạy loạn." Sau đó liền đi cùng Lâm Li, cũng không quay đầu lại lấy một lần.

Đỗ Nhược đứng ngây tại chỗ, tức giận nhìn Trần Vũ Dương rời đi, nhưng Lâm Li cũng kịp đưa tay lên chào Đỗ Nhược một cái.

Đỗ Nhược có cảm giác vô cùng thất bại, Trần Vũ Dương hẳn không phải là nên vui vẻ ôm lấy cậu, sau đó hỏi: "Nhược Nhược, sao em lại tới đây?" Sau đó cậu sẽ trả lời hắn: "Nhớ anh, cho nên mới tới ." Hơn nữa, lần này cậu tới là do có việc muốn nói, cũng không phải đến để đùa giỡn.

Đỗ Nhược uể oải đi theo Chu Trì vào văn phòng của Trần Vũ Dương. Một mình Đỗ Nhược đứng ở bên trong, Chu Trì đứng ở ngoài cửa.

Đỗ Nhược đứng ở chỗ bàn làm việc của Trần Vũ Dương, lật qua lật lại xem có gì để chơi hay không, rốt cuộc cũng chẳng có gì thú vị hết. Đỗ Nhược cảm thấy nhàm chán, lại nhớ ra mục đích tới đây của mình, Đỗ Nhược liền cầm bút lên, viết cho Trần Vũ Dương một lá thư, nội dung như sau:

Trần Vũ Dương thân mến, em viết lá thư này không phải là tự phát, cho nên anh phải đọc kĩ đấy. Hơn nữa không được cười em, em rất nghiêm túc, thật sự luôn.

Đầu tiên, hôm nay em bắt đầu đi học, nhưng những người xung quanh chẳng ai muốn nói chuyện với em, nguyên nhân là, vệ sỹ anh bắt phải đi theo đó làm em thật giống một kiểu nhà giàu mới nổi. Vệ sỹ của anh, Chu Trì thực sự làm em rất rất không vui, anh ta làm em thấy cứ như mình đang diễn The Matrix, tất cả những người tới gần em đều bị anh ta đuổi đi, tất nhiên, em biết đây là mệnh lệnh của anh, cho nên cực kỳ là bất mãn với anh ta, hay chính là anh đấy.

Thứ hai, xét thấy thái độ vừa rồi của anh đối với em, đã làm cho em vô cùng thương tâm, nhưng cũng làm cho em hiểu được công việc của anh vô cùng bận rộn, bởi vậy, em sẽ dốc lòng cầu rằng anh về nhà nên nghỉ ngơi đi, miễn cho anh buổi tối về nhà còn phải làm mấy cái chuyện "mệt nhọc" nữa nha.

Xong rồi, đó là tất cả những gì em muốn nói, báo cáo đã xong, em đi đây, buổi tối không về nhà ăn cơm đâu. Từ hôm nay trở đi, em muốn ở trong trường học.

PS: cái này gọi là dung nhập xã hội, giảm bớt gánh nặng cho anh, cho nên anh không có lý do gì để từ chối hay cưỡng chế bắt em về nhà hết.

Đỗ Nhược viết xong, nhanh chóng rời đi, nếu chờ đến khi Trần Vũ Dương nhìn nhìn thấy bức thư này, có chạy chắc cũng không còn kịp nữa rồi.

Hôm nay vốn chính là vừa mới vào học, ký túc xá đã được xin vào. Đỗ Nhược lập tức chuẩn bị đồ đạc, nhân tiện nô dịch Chu Trì, bắt anh ta phải vận chuyển đổ đạc này nọ từ chỗ này sang chỗ kia, khiến cho bạn học trong phòng mắt tròn mắt dẹt nhìn một người đàn ông mặc tây trang màu đen tất bật chạy đi chạy lại, còn thiếu niên đang ngồi trên giường thì một bên vừa ăn chuối, một bên thì chỉ huy chỗ để. (này đúng là giận cá chém lung tung nha :3)

Đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Đỗ Nhược cảm thấy Chu Trì cũng nên ra ngoài thôi, lập tức đẩy người ta ra bên ngoài, "rầm " một tiếng, cửa đóng lại, sau đó cười tủm tỉm nhìn năm người còn lại trong phòng, tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Trần Vũ Dương, phi, tôi tên là Đỗ Nhược." (móa, bạn còn gọi nhầm tên ck ^..^)

Tự nhiên lại đi nói tên của Trần Vũ Dương, trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy rất khó chịu, anh nhìn đi, Trần Vũ Dương, toàn đem đến tai họa cho người ta, bây giờ mở miệng ra cũng là tên của anh rồi này.

Đỗ Nhược nói xong, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi một người bên cạnh Đỗ Nhược hơi run run lên tiếng: "Tôi...tôi tên là An Nhiên."

Những người khác, đều đã ở túc xá này một năm, Đỗ Nhược cứ như vậy đến ở, thật sự là có chút không thích hợp, nhưng tiểu câm điếc này đã lên tiếng rồi, vậy thì những người khác cũng đành chừa mặt mũi cho Đỗ Nhược, lần lượt giới thiệu bản thân.

Tối hôm đó, Đỗ Nhược không ngủ được, bên trong túc xá không có máy sưởi, toàn thân Đỗ Nhược đều lạnh như băng, bởi vì hiện giờ cậu đã mất đi cái lò sưởi là Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược không hiểu tại sao, cảm thấy ủy khuất, có chút muốn trở về, nhưng mà nếu trở về, chẳng phải là rất mất mặt sao. Trong khoảng thời gian này, Đồ Liên không có ở nhà, nếu y ở, nhất định sẽ khuyên bảo Trần Vũ Dương đến đón mình trở về, đến lúc đó có nói một câu cậu cũng trở về luôn.

Nhưng mà bây giờ, Trần Vũ Dương còn không đến, hắn cũng nghiêm chỉnh chờ chính mình trở về, dù sao tự đến trường học này ở, cũng là do bản thân cậu đề nghị mà.

An Nhiên thấy cậu lăn qua lộn lại mãi ngủ không được, liền nhỏ giọng hỏi cậu có phải là đang bị lạnh không. Đỗ Nhược mang theo giọng mũi ừ một tiếng, sau đó kéo kéo lại chăn trên người.

Còn chưa kéo xong, một thân nhiệt ấm áp liền chui vào. Điều này làm cho Đỗ Nhược hoảng sợ, nhưng rồi cũng là thuận tay ôm lấy: "Người cậu thật là ấm."

"Uhm, thôi đừng nói chuyện, mau ngủ đi, bằng không sẽ làm ồn đến những người khác."

Đỗ Nhược lên tiếng, cựa quậy thân mình một chút, rốt cục chìm vào giấc ngủ.
by Mạc Lam Như on 29/11/14, 02:21 pm
Chương 49:: Bắt gian tại trường!

Editor: Mạc Lam Như

Trần Vũ Dương họp xong đã là bốn giờ chiều, đoán chừng Đỗ Nhược hẳn đã sớm không chờ nổi mà quay về trường học rồi. Vừa ngồi xuống liền thấy tờ giấy, mặt trên ghi tên Đỗ Nhược. Mở ra, đập vào mắt là mấy cái tội trạng của mình liền.

Khóe miệng Trần Vũ Dương nhịn không được hơi nhếch, tâm tình bị đè nén vào buổi trưa thoáng cái đã khá hơn, gọi điện thoại cho Chu Trì, máy bận, chờ trong chốc lát lại gọi. Lần này là tắt điện thoại. Điều này làm cho Trần Vũ Dương lo lắng, lại gọi cho Lâm Li bảo hắn đi đến trường tìm thử xem

Quả nhiên, Đỗ Nhược thật sự đã tới trường học. Trần Vũ Dương vốn muốn bảo Chu Trì đưa cậu về, nhưng nghĩ nghĩ, lại thôi, để cho cậu tự do một bữa, ngày mai tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở về.

Khi về nhà, Trần Vũ Dương thuận đường bảo lái xe đi đến trường học của Đỗ Nhược, đúng lúc nhìn thấy cảnh Chu Trì đang bị Đỗ Nhược hành đến thê thảm, Trần Vũ Dương cười cười, yên lòng, đi về nhà.

Nhưng khi hắn vào cửa, lại cảm thấy hối hận, không có Đỗ Nhược trong nhà, vắng ngắt. Đồ Liên đi đón Mộ Tư vẫn chưa về, còn dư lại mấy tốp người giúp việc đang làm việc của mình, nhìn thấy hắn đã trở lại liền lễ phép chào hỏi: "Tiên sinh đã về." Trần Vũ Dương nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đi lên lầu.

Đỗ Nhược ngủ mơ mơ màng màng, ôm thật chặt An Nhiên, những người khác đã lục tục muốn rời giường, An Nhiên cũng đã tỉnh, lại bị Đỗ Nhược ôm chặt đến không thể động đậy.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, làm cho tất cả mọi người dừng động tác. Một người trong năm người đó, nam sinh đeo kính đi ra mở cửa, bị mấy người đàn ông mặc tây trang trước mặt dọa: "Anh...Anh...Các anh tìm ai?"

Ký túc xá này coi như khá sạch sẽ, chỉ có điều một đêm chưa thông gió, cho nên khó tránh khỏi hơi có mùi một chút, điều này làm cho Trần Vũ Dương nhăn mày lại: "Đỗ Nhược có ở đây không?"

"Đỗ Nhược? Đỗ Nhược là ai?" Nam sinh mơ mơ màng màng còn không tỉnh táo lắm, bị hắn hỏi như vậy, nhất thời còn nhớ không nổi Đỗ Nhược chính là người mới dọn đến hôm qua.

"À, anh nói cậu nhóc kia hả, đang ở trên giường của An Nhiên." Không biết là ai nói ra một câu như vậy, nam sinh đeo kính lập tức cảm giác được một trận gió lạnh thổi đến.

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt người đàn ông đối diện hơi rủ xuống, khuôn mặt đẹp lập tức trở nên sắc bén hơn, cũng không động tĩnh gì, nhưng có thể cảm nhận được người đàn ông này đang tức giận.

"Ai tìm tôi thế?" Đỗ Nhược ngủ không ngon, sáng sớm đã bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, nhưng do người của An Nhiên và Thiên Nhi rất giống nhau, mềm mại, ôm rất thoải mái, liền tiếp tục ôm lấy ngủ tiếp.

Trong lúc còn đang nửa ngủ nửa tỉnh, hình như nghe được tên mình, lên tiếng hỏi chút. Nhưng lời này vừa mới hỏi ra miệng, Đỗ Nhược lập tức cảm thấy không đúng lắm, tìm cậu, ngoại trừ Trần Vũ Dương còn có ai nữa?

Đỗ Nhược vừa định bật dậy từ trên giường, xong bị đập đầu vào ván giường ngay lập tức. "Ai u" một tiếng, lăn tiếp vào trong lòng An Nhiên. An Nhiên cũng bị đập, nhưng không kêu, lại sợ Đỗ Nhược từ trên giường ngã xuống, đành phải ôm lấy Đỗ Nhược đang rên đau.

Trước mắt Đỗ Nhược đột nhiên xuất hiện hai cái chân thon dài được bao lấy bởi tây trang phẳng phiu, nhìn lên phía trên một chút, là khuôn mặt đang dần đen lại của Trần Vũ Dương: "Cút." Trần Vũ Dương nhàn nhạt phun ra hai chữ này, Đỗ Nhược cũng sợ run một cái.

Mặc quần áo xong, theo ánh mắt của mọi người, Đỗ Nhược đi theo Trần Vũ Dương ra ngoài. Không dám ngẩng đầu nhìn cái loại sắc mặt âm u này của Trần Vũ Dương, cậu chỉ có thể cúi cái đầu, làm ra bộ dạng em biết sai rồi đứng trước mặt hắn.

Một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy Trần Vũ Dương mở miệng nói chuyện, điều này làm cho Đỗ Nhược có chút không nhịn được, đành phải nhỏ giọng giải thích: "Em là nói với anh rồi, chuyển tới trường học ở."

Trần Vũ Dương lấy ra lá thư từ trong túi hỏi: "Cái này?"

"Vâng."

"Anh cho phép sao?"

"Không có."

Trần Vũ Dương lại không nói, hắn chờ Đỗ Nhược cho hắn một lời giải thích thích hợp. Nhưng đợi nửa ngày, cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu Đỗ Nhược cúi càng ngày càng thấp. Trần Vũ Dương hỏi: "Đêm qua ngủ với ai?" (này mới là trọng yếu nè hehe :P)

Vừa dứt lời, từ xa xa đã truyền đến tiếng của An Nhiên: "Đỗ Nhược, cậu không sao chứ?"

Đỗ Nhược vừa định trả lời lại thấy Trần Vũ Dương đột nhiên đi về phía An Nhiên, Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng ôm lấy hắn từ phía sau: "Anh, anh, anh muốn làm gì? Là tự em ngủ với cậu ấy."

Trần Vũ Dương đẩy cậu ra: "Chuyện của em tối nay về nói tiếp, đi học trước đi, anh tìm cậu ấy có việc." Nói xong, Trần Vũ Dương lại hỏi: "Cậu ấy tên là gì?"

Đỗ Nhược có chút ngây ngẩn cả người, bộ dạng này của Trần Vũ Dương không giống như là muốn đi giáo huấn người khác, nhưng...

Hắn tại sao lại muốn biết tên cậu ấy, có phải là thích An Nhiên rồi? Tuy rằng An Nhiên rất đẹp, nhưng... Hốc mắt Đỗ Nhược lập tức đỏ lên, quay đầu chạy đi.

An Nhiên có chút bận tâm,muốn theo lại bị Trần Vũ Dương ngăn cản: "Cậu tên là gì?"

An Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt này, bất an trả lời: "An Nhiên."

Trần Vũ Dương nao nao, trên mặt có chút vui mừng, lại có chút đau thương: "Rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi."

Trở về nhà, Trần Vũ Dương đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện, ví dụ như, An Ninh.

Trước khi biết Đỗ Nhược, Trần Vũ Dương cũng không phải thường xuyên ở trong nhà, hắn còn rất nhiều chỗ ở khác, tình nhân bên cạnh cũng luôn thay đổi liên tục, coi trọng, thực chất cũng chỉ có một người.

Ở đây, có một người tên là An Ninh, lúc trước đi theo Trần Vũ Dương, khi đó cũng chỉ có mười tám tuổi, nhưng lại là một đứa nhỏ rất thành thục. Trần Vũ Dương khi đó thật ra rất thích y, nhưng cũng chỉ là thích, hai người ở cùng một chỗ, có điểm giống người thân, hay cũng có thể là bạn bè.

Tuy rằng Trần Vũ Dương cũng cùng y làm, nhưng những chuyện khác mà nói, An Ninh có điểm đặc biệt riêng. Giống như tên của y, luôn mang đến cho người ta có cảm giác rất an toàn.

Sau đó, Trần Vũ Dương biết An Viễn, còn thường xuyên nói đùa với An Ninh, bảo rằng y nhất định là gián điệp của An Viễn.

Khi đó, Trần Vũ Dương cũng mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Cuối cùng, An Ninh vì cứu hắn mà chết, lúc đó mới biết được An Ninh còn có một em trai, tên là gì hắn không còn nhớ rõ.

Lại nói, Trần Vũ Dương đối với An Ninh, thật sự là thua thiệt nhiều lắm. Hôm nay gặp được cậu bé kia, khuôn mặt đơn giản là như đúc từ một khuôn so với An Ninh, lại cùng họ An, điều này làm cho Trần Vũ Dương càng thêm chắc chắn cậu ta là em trai của An Ninh, An Nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro