Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Ngô Diệc Phàm nắm lấy cằm Xán Liệt , bắt buộc y khẽ mở đôi môi đỏ thắm, không thể chờ đợi được mà hôn lên, câu dẫn lấy cái lưỡi thơm ngát mùi đinh hương của Xán Liệt không ngừng hút cắn...

Hỗn hợp mùi cơ thể cùng mùi thuốc lá trên người Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng tràn vào khoang mũi, Xán Liệt toàn thân vô lực, đây là nụ hôn đầu tiên của y, lại là cùng một người đàn ông... Xán Liệt gắt gao quấn lấy thân hình vĩ ngạn của Ngô Diệc Phàm, để phòng ngừa chính mình bị hôn đến không còn sức lực mà xụi lơ té xuống.

Hồi lâu, Ngô Diệc Phàm mới kết thúc cái hôn này. Xán Liệt ngã vào lòng Ngô Diệc Phàm từng ngụm từng ngụm hớp lấy không khí, khuôn mặt trải qua nụ hôn sâu mà trở nên đỏ ửng đánh thức dục vọng từ nơi sâu xa nhất của Ngô Diệc Phàm, lại hôn lên đôi môi sưng đỏ của Xán Liệt , kéo theo đó là một trận lửa nóng muốn thiêu cháy tất cả, toàn thân Xán Liệt nóng lên, y không nhịn được mà thở ra thành tiếng.

Nghe được thanh âm của Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm không nhẫn nại nỗi, không kịp đem Xán Liệt về phòng, tiện tay ném y lên ghế salon, sau khi đặt y lên người lại tiếp tục hôn, hai tay cũng không rảnh rỗi, một tay lột bỏ áo T-shirt Xán Liệt , đùa bỡn hai hạt hồng anh trước ngực, một tay đưa xuống dưới tìm kiếm, đem quần Xán Liệt cởi bỏ.

Hạ thân đột nhiên mát lạnh, Xán Liệt từ trong nụ hôn nồng nhiệt tỉnh táo lại, y lấy sức đẩy Ngô Diệc Phàm ra:

- Không nên, không nên... Đừng... Đừng...

Lời còn chưa dứt, phân thân đã bị hung hăng nhéo một cái.

- Không nên? Ngươi cũng đã quên ngươi tới đây để làm cái gì?

Nhéo phân thân Xán Liệt thêm một cái nữa để trừng phạt, môi Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi xuống dưới, lưu luyến trước hai nụ hồng trên ngực, nhẹ nhàng cắn mút, hài lòng nhìn nơi nào đó sung huyết đứng thẳng, vừa lần đến những nơi khác đem dấu vết của mình ấn xuống.

- Huống hồ... Ngươi không phải rất có cảm giác sao?

- Đừng, đừng như vậy mà... Tôi, tôi... cảm giác thật kì quặc, uhm... uhm... tôi... a...

Trước ngực bị tấn công, Xán Liệt cảm thấy thật xấu hổ khi phát hiện hạ thân của mình có dấu hiệu muốn ngẩng đầu. Không lâu sau, dưới sự đùa giỡn của Ngô Diệc Phàm liền bắn ra.

- Ài da... Ngươi như thế nào liền ra rồi? Xem ra ngươi rất hài lòng sự "phục vụ" của ta hả! Bây giờ, cần phải cẩn thận làm cho chủ nhân ngươi hưởng thụ rồi...

Nhìn Xán Liệt vì cao trào mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ ý loạn tình mê, trong sự thuần khiết lại mang theo một tia mị hoặc, Ngô Diệc Phàm vội vàng tách hai chân Xán Liệt ra, chuyển động thân người, không chút nào ôn nhu mà tấn công mà hậu huyệt chưa từng có người khai mở.

- A... a... đau quá... cầu, cầu xin ông... a... Chậm một chút, chậm, a...

- A! Thật không ngờ... Mặc dù ngươi là nam, nhưng mà làm còn có mùi vị hơn là so với phụ nữ hả!

Ngô Diệc Phàm một bên dùng sức thẳng tiến, vừa nói.

- Xin ông... Đừng mà... a... Đừng làm nữa... Không, Uhm... Tôi không làm, ông thả tôi ra... thả tôi ra... a....

Đau, thật sự là đau quá...

- Thả ngươi? Được... Ta đây kêu thuộc hạ đem mẹ ngươi đến thay thế...

Ngô Diệc Phàm không có dừng lại, ngược lại càng đâm sâu vào bên trong, điên cuồng xỏ xuyên vào. Muốn ta thả ngươi? Hừ! Thứ gì Ngô Diệc Phàm ta coi trọng thì không có khả năng buông tay. Trong lòng Ngô Diệc Phàm hừ lạnh.

Nghĩ đến người mẹ đáng thương, Xán Liệt không hề ầm ĩ la hét muốn Ngô Diệc Phàm thả mình ra, hơn nữa nhịn đau yên lặng thừa nhận.

Rất nhanh, hai người lại đạt tới cao trào. Nghỉ ngơi một lúc, Ngô Diệc Phàm đem Xán Liệt khiêng vào trong, lại mạnh mẽ muốn y vài lần nữa. Xán Liệt mấy lần đau đớn mà ngất đi sau lại vì đau đớn mà tỉnh lại. Cả một buổi tối, không biết đã bị chà đạp bao nhiêu lần.

Rốt cuộc, thể lực đã tới cực hạn chịu đựng, thân thể đau nhức, hơn nữa tâm lí sợ hãi, Xán Liệt hoàn toàn bất tỉnh.

Ngày thứ hai, Xán Liệt bị ánh sáng chói mắt lay tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn lấy tay che thứ ánh sáng chói lòa đó lại, đột nhiên cảm giác được toàn thân đau đớn bủn rủn, tay cũng không nhấc lên được, khối thân thể này như chẳng còn thuộc về mình.

- ... Đau quá... đau quá...

Xán Liệt vô lực rên rỉ.

- Cậu tỉnh rồi?

Một giọng nói ôn hòa vang lên, Xán Liệt cố hết sức quay đầu lại nhìn, có lẽ là do ngược sáng, Xán Liệt không nhìn rõ được hình dáng người kia. Người kia đi tới bên giường khom người lấy một tay sờ sờ trán Xán Liệt , tay còn lại cũng đặt lên trán của mình.

- Tốt quá, không có bị sốt cao... Tối hôm qua chịu khổ rồi! Diệc Phàm lúc nào cũng thô lỗ như vậy. Cậu từ từ chịu khó làm quen, nếu không sau này lại chịu không được!

Nghe được cái tên "Diệc Phàm", Xán Liệt trước tiên rất sửng sốt, sau liền hiểu được "Diệc Phàm" chính là tên vị "Chủ nhân" của mình! Nhớ tới cảnh ngộ ngày hôm qua, Xán Liệt nhịn không được mà chảy nước mắt. Người kia nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Xán Liệt .

- Sao lại khóc vậy? Đừng khóc nữa! May mà là tôi, nếu để Diệc Phàm nhìn thấy, không biết sẽ giận dữ hay là bộc phát thú tính ra nữa, cậu cũng sẽ ăn không tiêu đâu!... Tôi có nấu cho cậu chút cháo, chính cậu có thể tự ăn không?

Xán Liệt giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng mà thân thể thật sự không khỏe,

- Tôi, tôi không cục cựa được... Đau quá!

- Vậy cậu đừng nhúc nhích nữa, tôi giúp cậu được!

Hắn đến ngồi bên cạnh Xán Liệt xếp gối, nâng y ngồi dậy.

- Nào, chậm rãi ăn đi!

Nuốt xuống từng muỗng cháo ấm áp, tựa hồ hòa tan đi một chút đau đớn. Lúc này Xán Liệt mới cẩn thận quan sát người này, rất bất đồng so với khí chất lãnh khốc của Ngô Diệc Phàm, người này như là tia sáng rực rỡ làm cho lòng người khác không nhịn được cũng ấm áp lên. Khóe mắt, khóe môi đều phản phất nét tươi cười mà thong dong bình thản làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận với hắn.

- Anh... anh tên gì?

Sau khi ăn cháo xong, Xán Liệt tò mò hỏi.

- Tôi chưa nói sao? Hì hì, tôi thật sơ sót quá! Tôi là Hình Hòa!

- Dạ. Em là Xán Liệt , anh Hình Hòa, rất vui được biết anh!

Xán Liệt rất thích Hình Hòa, trực giác nói cho y biết đây là một người lương thiện, là một người tốt, sẽ không làm y bị tổn thương.

- Tên anh thật giống con người của anh, làm cho người ta có cảm giác thật dễ chịu.

- Ha ha, quá khen rồi! Được rồi, cái kia... Ngày hôm qua... Chỗ bị Diệc Phàm làm bị thương... Đã kêu người làm vệ sinh rồi, cũng đã bôi thuốc... Hai ngày tới Diệc Phàm có việc không về kịp, cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng thương đi!

Trách không được cảm giác phía dưới so với ngày hôm qua tựa hồ sạch sẽ và thoải mái hơn rất nhiều, không có cảm giác dính dính nhớp nháp nữa. Nhưng mà... Vừa nghĩ đến nơi đó bị người khác nhìn thấy, Xán Liệt nhất thời đỏ mặt xấu hổ.

- Oh, còn có...

Hình Hòa tiếp tục nói

- Sách của cậu chúng tôi cũng đã kêu người đem tới, đợi khi nào cậu khỏe lại hẳn thì có thể đi học! Cậu yên tâm, đã xin phép nhà trường cho cậu rồi, cho nên cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi!

- Thật sao? Em còn có thể đi học?

Cứ tưởng rằng bản thân khi trở thành sủng vật sẽ hoàn toàn bị mất đi tự do, không nghĩ tới vẫn còn có thể đi học, Xán Liệt mừng rỡ đứng lên, nhưng liền làm vết thương bị động mạnh đau tới tận não.

- Đúng vậy, đúng vậy! Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi, coi chừng lại bị chảy máu!

Nhìn bộ dáng Xán Liệt , Hình Hòa ý cường càng đậm,

- Bất quá, ngoại trừ đi học bất kì nơi nào khác cậu cũng không thể đi. Việc đi lại đều có người trực tiếp đưa đón cậu.

- Vẫn còn có thể đi học là tốt rồi... Anh Hình Hòa, cảm ơn anh nhiều lắm!

- Không cần cảm ơn tôi! Đây đều là ý của Diệc Phàm, tôi cũng không có tác động vào.

Hóa ra là hắn? Hắn lại có trái tim như vậy sao? Xán Liệt kì quái nghĩ tới, bất quá cũng không sao! Tóm lại chính mình vẫn được phép đi học là tốt lắm rồi, nếu có thể tiện thể ghé về nhà thì rất tuyệt, không biết anh có thể dấu diếm được mẹ chuyện này không nữa.

- Anh Hình Hòa, em... em có thể thỉnh thoảng về thăm nhà của em được không?

Cho dù chỉ có 1% cơ hội cũng là quá tốt rồi. Cũng không biết anh dùng cách nào để dấu mẹ chuyện này, nhưng nếu chính mình không về nhà, thế nào cũng bị phát hiện.

- Chuyện đó à... Diệc Phàm không có nói đến, sợ là không được đâu! Đợi anh ấy về rồi cậu tự mình hỏi thử đi!

Hình Hòa nhún nhún vai xin lỗi.

Hỏi hắn? Hay là khỏi đi, hắn nhất định sẽ không đồng ý, huống hồ hắn lạnh lùng chẳng khác gì tảng băng như vậy, ăn gan trời cũng chẳng dám hỏi! Coi như xong, chuyện quay về nhà đành từ từ tìm cách khác thôi!

Mấy ngày sau quả thật Ngô Diệc Phàm vẫn không có trở về, Xán Liệt cảm thấy cũng thật là vui vẻ. Thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều, kích động đi đến trường.

- Xán Liệt hả, lâu rồi không thấy bạn đi học!

- Đúng vậy đúng vậy, không có bạn ở đây, cả lớp rất là nhớ bạn đó!

- Xán Liệt bạn bị bệnh gì vậy? Bây giờ đã tốt hơn chưa?

- Xán Liệt , bạn thế nào rồi?

- Xán Liệt ...

- Xán Liệt ...

Vừa vào lớp còn chưa kịp ngồi xuống, Xán Liệt đã được bạn bè vây quanh ân cần hỏi han. Xán Liệt rất vui, vẫn còn có thể tiếp tục được đi học cùng với mọi người.

- Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không còn vấn đề gì nữa! Mọi người cũng mau về chỗ ngồi đi, sắp vô học rồi!

Xán Liệt ôn hòa khuyên mọi người giải tán. hô- Mọi người đúng là thật nhiệt tình mà.

- Xán Liệt ! Em ra ngoài một chút đi!

Vừa đến giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm đứng bên ngoài gọi Xán Liệt .

- Chào thầy ạ, có việc gì hả thầy?

- Àh, có người muốn gặp em, cho nên tôi đến gọi... Chào ngài! Tôi đã gọi Xán Liệt đến!

Thầy giáo mỉm cười với người bên cạnh, trời ạ! Sao lại có người dễ nhìn đến như vậy!

Xán Liệt nhìn người bên cạnh thầy giáo, nhất thời kinh ngạc!

- Ông... tại sao ông lại đến trường...

Người trước mắt, dĩ nhiên là kẻ đã vài ngày không thấy mặt: Ngô Diệc Phàm.

- Ha ha, Xán Liệt , nhớ ta rồi sao?

Ngô Diệc Phàm đóng kịch trước mặt giáo viên, giả bộ đem cả người trở nên thật vô hại, nặn ra một nụ cười tươi rói lương thiện,

- Thầy giáo, tôi và Xán Liệt đã lâu không gặp nhau, rất muốn có thể "tâm sự" với em ấy một chút, xin hỏi trong trường có chỗ nào an tĩnh ít người quấy rầy không ạ?

Ngô Diệc Phàm một tay lôi kéo Xán Liệt , vừa hỏi.

Nghĩ liền biết Ngô Diệc Phàm tuyệt đối không có khả năng chỉ là "tâm sự" đơn giản như vậy, làm sao bây giờ? Kêu "Cứu mạng" sao? Nhưng vạn nhất để cho người khác biết mối quan hệ giữa y với Ngô Diệc Phàm... vậy còn đáng sợ hơn! Xán Liệt đỏ mặt đứng yên tại chỗ.

- Không, hay khỏi đi... Thời gian nghĩ trưa rất ngắn, tôi cũng sắp vào học rồi!

- Không sao đâu, Xán Liệt . Dù sao buổi chiều cũng không phải học chính khóa, cứ đến phòng giáo viên cũng được, ở đó cũng yên tĩnh! Thầy cũng không làm phiền hai người nữa.

- Vậy cảm ơn thầy, phiền thầy dẫn đường giúp.

Ngô Diệc Phàm lễ phép nói lời cảm ơn, cường ngạnh lôi kéo Xán Liệt đến phòng giáo viên, thầy giáo vừa ra ngoài Ngô Diệc Phàm đã khóa trái cửa lại, vẻ mặt âm trầm nhìn Xán Liệt .

- Như thế nào? Vừa rồi muốn phản kháng ta sao?

- Tôi, không có, không có! Tôi chỉ là không muốn bị trễ học thôi... Nếu thầy giáo đã cho phép thì... thì tốt rồi!

Xán Liệt vừa lui về sau vừa cười xấu hổ.

- Thật sao? Vậy ngươi thụt lùi về sau để làm gì?

Một tay kéo Xán Liệt vào trong lòng mình, một tay nâng cằm y lên trêu tức nói

- Tôi, hi hi... Ông cao quá, a... Đứng gần quá, tôi phải ngửa đầu nhìn ông... Cổ thật là mỏi...

Phun ra những lời nói dối chẳng ra làm sao, Xán Liệt cũng chẳng thể tin được.

- Vậy sao? Tốt nhất là như vầy... Phải biết rằng, có dũng khí chống đối lại ta, thì sẽ chẳng thể sống tốt. Muốn ít chịu khổ thì phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết chưa?

- Dạ, biết rồi...

-Tốt lắm... Hôn ta

Ngô Diệc Phàm bắt đầu ra lệnh.

- Cái gì? Hôn...

Xán Liệt lại càng hoảng sợ, muốn chính mình chủ động đi hôn một kẻ đồng tính sao? Nhưng mà, nếu không làm như lời hắn nói, sợ rằng cũng chẳng thể sống sót được nữa. Nhắm mắt lại, cắn răng một cái Xán Liệt kiễng chân hôn lên môi Ngô Diệc Phàm. Nhưng mà... tiếp theo phải làm như thế nào đây? Trong TV, cùng với kinh nghiệm lần trước cộng lại, hình như là phải đưa đầu lưỡi vào... Xán Liệt trong lòng nghĩ vậy, sợ hãi đem chiếc lưỡi của mình dò xét vào trong miệng Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm bị Xán Liệt hôn, rất vụng về... Cũng rất động lòng người! Hạ thân chính mình rất nhanh truyền đến cảm giác quen thuộc. Chuyển từ bị động sang chủ đồng, cường ngạnh hôn thật sâu.

Cảm giác bụng bị cái gì cứng cứng cạ vào, tay Xán Liệt tò mò sờ sờ cái thứ kia.

- Uhm...

Gốc rễ dục vọng của mình bị Xán Liệt mò lấy, nguyên lai ban đầu chỉ có chút điểm hưng phấn loáng cái liền ngẩng đầu lên, Ngô Diệc Phàm cảm thấy thật khó tin, hình như chỉ cần đến gần tên Xán Liệt này, chính mình lại giống như một thằng nhóc mười mấy tuổi hỉ mũi chưa sạch cấp tốc dựng lên không nhịn được.

Phát hiện chính mình rờ thấy thứ không nên đụng vào, Xán Liệt sợ đến rụt tay lại. Rồi lại bị Ngô Diệc Phàm chụp lại ấn lên nơi nó một lần nữa.

- Nếu ngươi đã khơi mào lửa dục này vậy thì chính mình đi dập lửa đi!

Bị ép cầm lấy bộ vị kia, cảm giác được thứ đó trong tay mình càng lúc càng trướng lên! Thứ của hắn lại nằm trong tay mình, chính mình quả nhiên lại đi vuốt ve đồ của người đàn ông khác! Lâm vào tình cảnh như thế này, mặt Xán Liệt thoáng chống đỏ bừng lên.

Hồi lâu, sau khi kết thúc nụ hôn sâu, Ngô Diệc Phàm nhìn Xán Liệt bị mình hôn mà cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Không biết cái miệng nhỏ như vậy khi ngậm lấy thứ kia của mình sẽ có tư vị gì nữa. Vừa nghĩ tới, hắn liền dùng sức một phát ép Xán Liệt quì xuống trước mặt mình, mở khóa quần kéo ra phân thân của mình, đưa đến trước khóe môi Xán Liệt .

- Liếm!

Mệnh lệnh tiếp theo được ban ra.

Ngơ ngác nhìn cự vật trước mắt mình vừa thô vừa to, cái của mình căn bản chẳng có cửa để so sánh, trách không được tại sao mình lại đau như vậy... Chờ một chút! Mới vừa rồi Ngô Diệc Phàm nói cái gì? Liếm? Muốn chính mình đi liếm thứ này sao? Xán Liệt có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm cao cao tại thượng nhìn Xán Liệt :

-Như thế nào? Không muốn nghe lời sao?

Trong lời nói Ngô Diệc Phàm mang theo sự uy hiếp, trong lòng Xán Liệt chẳng cam lòng chút nào, lại cầm lấy phân thân của Ngô Diệc Phàm, cố nén cảm giác buồn nôn đi, vươn đầu lưỡi, run run rẩy rẩy liếm nhẹ vào đỉnh đầu đã sớm ướt át. Một cỗ mùi vị của giống đực xộc vào trong miệng, lan tràn lên tận chóp mũi, kích thích đến cả đỉnh đầu.

- Uh... Tốt lắm, tiếp tục... Toàn bộ đều phải liếm hết... Uh...

Ngô Diệc Phàm một bên thoải mái tận hưởng, một bên tiếp tục chỉ đạo Xán Liệt .

Phân thân thật lớn chỉ vì Xán Liệt liếm nhẹ mà hưng phấn run run, Xán Liệt như được khích lệ, ý thức cũng dần mơ hồ. Chậm rãi đem phân thân của Ngô Diệc Phàm ngậm hết vào trong miệng, ngón tay cũng chủ động khiêu khích hai quả cầu bên dưới.

Phân thân cực nóng bị khoang miệng vừa ấm áp vừa ướt át ngậm vào, hai khối cầu mẫn cảm bên dưới cũng bị đùa bỡn, Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa kích động mà bắn ra. Hai tay hắn nắm lấy đầu Xán Liệt, đem phân thân mãnh liệt quất cắm vào trong miệng Xán Liệt , mỗi một lần đều đâm thật sâu vào trong yết hầu Xán Liệt .

Qua vài lần cổ họng bị đâm vào thật sâu làm cho ý thức tán loạn của Xán Liệt trở nên thanh tỉnh. Trời ạ, phân thân của người đàn ông này đang mãnh liệt ra vào trong miệng mình! Hơn nữa hình như còn do chính mình chủ động ngậm lấy! Chính mình hỏng đến mức này rồi sao? Xán Liệt nhắm mắt lại thống khổ.

Theo một tiếng gầm nhẹ, Ngô Diệc Phàm đã đạt tới cao trào, một dòng tinh hoa theo đó mà phun ra, tràn vào cổ họng Xán Liệt .

- Không được phun ra! Nuốt xuống toàn bộ cho ta!

Nhìn điệu bộ như muốn nôn ra của Xán Liệt liền bị Ngô Diệc Phàm chặn lại. Hắn bịt miệng Xán Liệt, kéo đầu Xán Liệt ngẩng lên, bắt buộc y nuốt xuống tất cả.

Sau khi Xán Liệt được thả ra, mệt mỏi ngồi co quắt trên sàn nhà, chỉ biết nôn khan. Ngô Diệc Phàm nhìn Xán Liệt quần áo xộc xệch, khóe miệng đỏ hồng lưu lại một ít dấu vết của mình, cảnh được quả thật là dâm mĩ đến cực điểm.

- Sao vậy? Không thích? Đây chính là phần thưởng chủ nhân ban thưởng cho sủng vật! Sau này sẽ có càng nhiều hơn, ngươi nên sớm một chút mà yêu thích nó!

Ngồi xổm xuống, cách một lớp áo quần khiêu khích phân thân Xán Liệt ,

- Chỉ mới chào đón phân thân của chủ nhân, uống đồ của chủ nhân, nơi này liền hưng phấn đến như vậy sao?

- Đừng, đừng mà... uhm... Đừng chạm... Uhm...

Xán Liệt vô lực muốn cầm lấy tay Ngô Diệc Phàm, lại bị Ngô Diệc Phàm dùng sức bóp một chút.

- Ta nói rồi, ngươi lại muốn không nghe lời! Bất quá xem ra hôm nay tiểu sủng vật làm cho chủ nhân cảm thấy rất thoải mái, vậy thì chủ nhân cũng sẽ cho Tiểu Sủng vật dễ chịu một chút.

Vừa nói liền kéo bỏ quần Xán Liệt .

Hạ thân đột nhiên lộ ra ngoài không khí mát lạnh, Xán Liệt ngồi bật dậy, chụp được tay Ngô Diệc Phàm ra sức khẩn cầu.

- Đừng mà, đừng làm ở đây... Cầu xin ông! Đây là trường học mà! Lúc nào cũng có thể có người đi qua, cầu xin ông... Trở về nhà, tôi tùy ông xử trí, đừng làm ở đây, đừng mà...

- Hừ! Vừa mới dạy xong đã nhanh quên như vậy sao? Xem ra ngươi vốn là thích ta sử dụng bạo lực?

Nói xong liền vặn bung hai chân Xán Liệt , đem ngón trỏ đâm mạnh vào hậu huyệt chặt bó của Xán Liệt .

- A......

Dị vật đột nhiên tiến vào, Xán Liệt đau đớn kêu to, nhớ đến kinh nghiệm lần trước, y không đình chỉ được run rẩy.

- A... vết thương lần trước đã tốt lắm? Được lắm?

Ngô Diệc Phàm vừa nói, ngón tay cũng không ngừng đâm vào rút ra trong người Xán Liệt , khuấy đảo...

- A... Uhm...

Cảm giác đau đớn trong cở thể từ từ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác hưng phấn không thể hiểu được...

- A... kì quá... a.... Thật thoải mái... uhm...

Dần dần, hậu huyệt Xán Liệt không còn bó chặt như trước, Ngô Diệc Phàm lại nhét thêm một ngón tay vào, một ngón, hai ngón, ba ngón... Xán Liệt từ từ cảm thấy thật bất mãn, lại hi vọng có cái gì đó thật lớn nhét vào chỗ đó của mình. Phát giác ra ý nghĩ đó, Xán Liệt dùng sức lắc đầu. Không, không thể nào lại có thể muốn như vậy được? Như thế nào lại có ý nghĩ dâm đãng đó! Nơi này là trường học mà...

- Cầu xin ông, đừng mà...

- Không nên? Cái miệng nhỏ nhắn phía trên của ngươi xem ra không có thành thật như cái miệng nhỏ phía dưới nha! Cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi xem ra cắn ta rất chặt đó...

Nói xong, liền rút ngón tay ra, dùng phân thân đã sớm hưng phấn trở lại của mình thay thế vào.

- A...

Cảm giác nóng rực tràn ngập, Xán Liệt thoải mái than nhẹ, nhưng mà vừa nghĩ đến đây là trường học, lúc nào cũng đều có người đi ngang qua chỗ này, y liền cắn chặt vào tay mình, không cho bản thân lên tiếng.

- Sao vậy? Thẹn thùng? Vừa rồi còn chủ động ngậm lấy đồ của chủ nhân, bây giờ lại còn xấu hổ sao?

Ngô Diệc Phàm nhanh nhẹn dùng sức đâm sâu vào

- Kêu lên cho ta, để cho chủ nhân nghe thấy âm thanh dâm đãng của ngươi...

- A... a... Chậm, chậm một chút... tôi... a... Nhanh, nhanh quá... Uhm... tôi... a............

Theo động tác thật sâu của Ngô Diệc Phàm, Xán Liệt bắn ra ngoài. Cao trào trôi qua, y mềm nhũn ngồi phịch dưới chân Ngô Diệc Phàm, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

-

- Ủa? Xán Liệt làm sao vậy?

Nhìn Xán Liệt mê man trong lòng Ngô Diệc Phàm, giáo viên tò mò hỏi

- Em ấy trước đây bị bệnh! Có thể còn chưa khỏe hẳn... Thầy giáo, tôi có thể đưa em ấy về trước không?

- Hả? Đương nhiên rồi! Nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi khi nào khỏe lại rồi đi học cũng được. Sức khỏe quan trọng hơn.

Thầy giáo quan tâm nói.

- Không có gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi! Đôi đưa em ấy về trước, gặp lại thầy sau!

- Được! Đi thong thả...

Ai da, đúng là một anh chàng siêu cấp đẹp trai mà, sau này có thể đến đây nhiều một chút không ta... Thầy giáo mê trai đẹp nghĩ...

Lúc Xán Liệt tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trong biệt thự Ngô Diệc Phàm. Y chậm rãi ngồi dậy, thật may, mặc dù rất đau, nhưng không đến mức như lần trước. "Chẳng lẽ chính mình nhanh như vậy mà đã quen bị đàn ông cỡi lên người rồi sao?" Xán Liệt tự giễu. Lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngô Diệc Phàm đi đến.

- Ngươi tỉnh rồi? Ta có việc cần đi ra ngoài, ngươi thành thật ở nhà, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn! Tối nay ta sẽ gọi Hình Hòa đến... Còn có, ngươi mới rồi hình như lại bị ta làm bị thương... Ta đã bôi thuốc rồi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi!

Có phải mình đang nghe lầm không? Sao mình có cảm giác dường như vừa mới thấy mặt Ngô Diệc Phàm... đỏ lên? Không thể nào có chuyện đó, nhất định là do mình nhìn lầm rồi! Nhưng mà, hình như mặt mình cũng đang rất nóng... Nhất định là do đắp mền rồi, bây giờ cũng là tháng tư . Nhất định là do đắp mền nên mới nóng như vậy...

- Này, Chủ nhân đang nói chuyện ngươi có nghe không hả? Gan càng lúc càng lớn nhỉ?

Ngô Diệc Phàm lại lạnh lùng nói.

- Dạ, biết rồi!

Mới vừa nhìn thấy hắn đỏ mặt nhất định là ảo giác! Loại người "Băng nhân" như hắn nếu mà biết đỏ mặt, vậy Xán Liệt chẳng thà tin rằng người ôn hòa như anh Hình Hòa cũng có thể đánh người đi.

Sau khi Ngô Diệc Phàm rời đi, Xán Liệt chạy lung tung trong biệt thự mà chán muốn chết. Nói gì nói y cũng ở nơi này mấy ngày rồi, nhưng bởi vì vết thương lần đầu nên vẫn chưa tỉ mỉ đi xem xét mọi ngóc ngách.

Đi một vòng hết lầu một, thật là nhàm chán mà, chẳng phải phòng ngủ thì cũng là phòng sách, lại thêm một cái ban công nhỏ! May mà, cái ban công kia cũng không tệ lắm, rất yên tĩnh, tầm nhìn cũng rộng rãi.

Đi xuống dưới lầu, Xán Liệt tiếp tục loanh quanh, hai mắt bị một đồ vật hấp dẫn - Điện thoại! Có lẽ có thể báo tin bình an cho mẹ và anh rối Y cầm lấy điện thoại, thật tốt quá, có thể rồi. Vừa định bấm số, y đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhà mình nghèo rớt mồng tơi thì đào đâu ra điện thoại chứ! Số điện thoại chỗ mẹ làm thì y không biết! Bất đắc dĩ, Xán Liệt chỉ có thể buông điện thoại. Đột nhiên bụng Xán Liệt sôi ùng ục! Ôi ~~ đây là do bị ép quan hệ mà mất sức sao? Xán Liệt đi vào bếp, mở cái tủ lạnh thật to.

- Vậy là sao trời? Tủ lạnh lớn như vậy, ngoại trừ bia chỉ có bia! Chẳng lẽ Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ ăn cơm nhà hay sao?

Đúng là trớ trêu mà, điện thoại không gọi được, ngay cả đói bụng cũng chẳng có cách nào kiếm đồ ăn...

Xán Liệt nhàm chán nằm lên ghế salon, lúc này cửa lớn của biệt thự bị mở ra, tưởng Ngô Diệc Phàm đã trở về, Xán Liệt nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, vừa nhìn thấy người mới vào Xán Liệt liền cười toe.

- Anh Hình Hòa, là anh à! Em còn tưởng là Ngô Diệc Phàm nhanh vậy đã trở lại rồi, làm em sợ muốn chết!

Xán Liệt làm nũng dính lại bên người Hình Hòa, liền nhìn thấy hộp cơm trong tay Hình Hòa

- Oa! Thơm quá đi! Anh Hình Hòa, anh tới thật là đúng lúc, em đói muốn chết!

Nói xong cũng chẳng đợi xem đó có phải là cho mình hay không liền đoạt lấy từng muỗng từng muỗng xúc ăn.

- Ăn từ từ thôi... Không ai tranh với em!

Hình Hòa cười nhìn bộ dáng Xán Liệt ngấu nghiến ăn, đưa cho y li nước,

- Diệc Phàm biết em có thể đói, cho nên nói anh tới sớm một chút... Hôm nay lại làm việc quá sức nữa hả?

- Sặc...

Nước Xán Liệt uống vào tới miệng rồi bởi vì lời nói của Hình Hòa mà toàn bộ phun ra ngoài.

- Anh Hình Hòa... Anh, anh nói cái gì đó!

- Ha ha, không có gì! Ăn nhanh một chút đi!

Hình Hòa mỉm cười đổi sang đề tài khác.

-

Khi Ngô Diệc Phàm trở về, hắn rất chi là mất hứng.

- Diệc Phàm, anh đã về rồi!

Hình Hòa cố ý quên bộ mặt chán ghét của Ngô Diệc Phàm.

- Nó tại sao lại ngủ trên đùi cậu?

Ngô Diệc Phàm rất mất hứng chỉ vào Xán Liệt đang gối đầu lên hai chân Hình Hòa mà ngủ.

- Hình như rất là thoải mái! Ha ha, Diệc Phàm , anh cũng có muốn thử không, rất thoải mái đó! Đây chính là chính miệng sủng vật nhỏ bé của anh nói đó!

- Im ngay, đem nó ra khỏi đùi cậu đi!

Cái gì mà thoải mái với không thoải mái, nhìn cảnh hai người bọn họ dựa sát vào nhau, hắn liền chẳng thoải mái chút nào, nhất là vẻ mặt Xán Liệt ngủ không hề phòng bị như vậy, hắn nhìn thấy càng khó chịu cực điểm!

- Diệc Phàm, như vậy là không tốt nha! Xán Liệt hôm nay đã rất "mệt" rồi, anh để cho cậu ta thoải mái nghỉ ngơi đi! Cùng lắm lát nữa tôi ôm cậu ta lên giường là được mà!

Hình Hòa cố ý nhấn mạnh vào chữ "Mệt" kia làm cho Ngô Diệc Phàm không ngăn được chuyện lúc trưa ở trường Xán Liệt . Gặp quỉ rồi, chỉ mới nghĩ đến bộ dáng lúc đó của Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm thế nhưng lại lên cơn hưng phấn!

- Diệc Phàm... Anh rất quan tâm đến đứa trẻ này à?

Yên lặng một hồi, Hình Hòa sâu kín mở miệng.

- Nói cái gì vậy! Chỉ là một sủng vật trừ nợ mà thôi, làm gì có chuyện như cậu đang tưởng tượng!

Ngô Diệc Phàm cởi áo khoác ngồi lên ghế salon bên cạnh bọn họ.

- Chỉ là như vậy sao? Vậy anh tại sao lại đồng ý cho cậu ấy đi học? "Sủng vật" trước kia của anh một chút tự do cũng không có, đừng nói là ra khỏi cửa, ngay cả cửa phòng cũng còn không được phép...

- Đó là vì nó còn nhỏ quá, tôi không muốn sủng vật của mình là loại dốt nát!

Ngô Diệc Phàm rít một điếu thuốc, ưu nhã phun ra từng luồng khói.

- Phải không... Diệc Phàm, nói gì nói, thật ra tôi có phải là người mà anh tín nhiệm nhất không?

- Có thể nói như vậy!

- Nếu để người khác chiếu cố, anh rất lo lắng cho nên mới đặc biệt muốn tôi đến chăm sóc cho cậu ta, không phải sao?... Diệc Phàm, anh chẳng lẽ không biết, tôi thật ra còn hiểu rõ anh hơn so với chính cả anh! Mặc dù hai người ở chung với nhau không bao nhiêu, gom lại thời gian chắc cũng chưa tới một ngày, nhưng mà, cậu ấy trong lòng anh, cùng với những "sủng vật" trước kia không giống nhau?

Ngô Diệc Phàm cái gì cũng chưa nói, chỉ hung hăng dập tắt điếu thuốc

- Vậy để tôi làm cho cậu xem, nó với những sủng vật trước kia chẳng khác gì nhau!

Lạnh lùng nói xong những lời này, Ngô Diệc Phàm một mình đi lên lầu.

Hình Hòa nhìn Ngô Diệc Phàm bỏ đi, nhỏ giọng nói với Xán Liệt đang ngủ mơ:

- Làm sao bây giờ? Hình như tôi làm hỏng mọi chuyện rồi! Nhưng mà, tôi thật sự cảm giác được em đối với anh ấy rất đặc biệt... Chỉ là cái tên kia chết cũng không muốn bị mất mặt! Xán Liệt , xin lỗi!

Xán Liệt nằm trên giường ngơ ngác. Đã tới trưa rồi sao, hôm nay là ngày mấy? Lần đó từ trường học trở về mình cũng không còn được đi học nữa. Thậm chí muốn bước chân ra khỏi phòng này cũng phải được Ngô Diệc Phàm cho phép. Mấy ngày nay, mình cũng chỉ có thể đợi ở trong phòng, đợi thỏa mãn nhu cầu của Ngô Diệc Phàm. Mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, mặc kệ mình có còn tinh lực hay không, chỉ cần là Ngô Diệc Phàm Muốn thì không thể có bất kì sự chống đối nào. Bây giờ Xán Liệt mới cảm giác được sự đáng sợ của Ngô Diệc Phàm, bây giờ Xán Liệt mới thật sự sống đúng vị trí của một "sủng vật". Thật sự rất đáng sợ...

Ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, dần dần đi về phòng Xán Liệt . Xán Liệt sợ hãi rụt vào trong mền, chỉ còn chừa ra đôi mắt, khẩn trương nhìn ra cửa. Cánh cửa chuyển động, nhìn bóng người đang di chuyển vào, Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Hình Hòa... may là anh...

- Xán Liệt ... Tôi đem thức ăn đến cho em!

Hình Hòa không đành lòng nhìn Xán Liệt càng lúc càng gầy, đưa qua một hộp vẫn còn âm ấm.

- Đây là cái gì?

Xán Liệt cầm lấy nhìn, quả nhiên chỉ có cháo loãng cùng bánh kem. Từ ngày nào đó tới giờ toàn phải thấy cái này, Xán Liệt thật là nhớ mùi cơm...

- Xán Liệt , em ráng mà ăn cho hết mấy cái này đi! Em cũng không muốn để Diệc Phàm biết rồi lại nổi giận nữa chứ?

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Xán Liệt cầm cháo mà chẳng muốn ăn chút nào, Hình Hòa cảm thấy lo lắng quá.

Nghe Hình Hòa nói xong, Xán Liệt cúi đầu ăn. Không phải sợ Ngô Diệc Phàm sẽ nhốt y như thế nào, dù sao chính mình tự ăn, cũng giống như đang bị Ngô Diệc Phàm ngược đãi. Nhưng nếu không ăn, sợ Ngô Diệc Phàm lại nổi giận với Hình Hòa, như vậy cũng không tốt chút nào.

- Anh Hình Hòa...

Sau khi ăn mấy hớp cháo cùng bánh kem, Xán Liệt vô lực mở miệng.

- Uh?

- Lúc trước... Em nhớ, Ngô Diệc Phàm từng nói, đợi ông ta chán ghét em sẽ thả em đi, khoản nợ của cha em cũng không cần phải trả nữa... Anh nói, Ngô Diệc Phàm đến khi nào mới chán ghét em? Hay là, phải làm thế nào ông ta mới nhanh chán em một chút?

Xán Liệt nằng ở trên giường, ánh mắt tiêu tán nhìn đến Hình Hòa.

- Xán Liệt ...

Hình Hòa cũng không biết phải mở miệng sao với Xán Liệt , khi Ngô Diệc Phàm cảm thấy chán ghét với một "sủng vật" nào đó thì không phải phóng sinh đi mà chính là hủy diệt! Chẳng lẽ muốn chính mình nói "trừ khi chết" sao?

- Tôi... Tôi cũng không rõ lắm đâu...

- Như thế nào lại như vậy? Ngô Diệc Phàm trước kia hẳn không thiếu "sủng vật" phải không? Những "sủng vật" này cuối cùng là như thế nào để được "vứt bỏ"?

- Chuyện đó... Những chuyện trước kia tôi cũng không biết nhiều... Huống hồ đó đều là nữ cả, với tình huống của em không giống nhau lắm, cho nên... Xán Liệt , tôi không có cách nào để giúp em cả... Xin lỗi...

- Ha ha, anh Hình Hòa, anh tại sao lại xin lỗi em vậy? Đây chính là số mệnh của em... Nhưng mà, em thật sự rất nhớ trường cùng bạn học... Còn có người nhà của em... Mẹ em, không biết bây giờ như thế nào nữa, cha có đối xử tốt với bà hay không, cũng không biết anh có tìm được lí do để dấu diếm bà không... Em thật sự rất nhớ mẹ...

Xán Liệt khóc, rất thương tâm, rất thê thảm.

Trong lòng Hình Hòa cũng chịu không nổi, từ khi lần đầu tiên hắn gặp Xán Liệt , liền cảm thấy rất thương đứa trẻ này. Dũng cảm, kiêng cường, từ nhỏ đã không hạnh phúc, thật ra rất giống một người nào đó!

- Xán Liệt ngoan! Đừng khóc! Tôi, tôi sẽ xem có thể không khuyên Minh Tuyệt một chút, để cho em đi học, thậm chí có thể về nhà thăm mẹ... Nhưng mà, Minh Tuyệt là người rất cứng rắn, em cũng đừng hi vọng nhiều quá hiểu không?

Hình Hòa đem Xán Liệt ôm vào trong lòng, thấp giọng an ủi.

- Anh Hình Hòa... Cảm ơn anh, nếu không có anh, em chắc là không chịu đựng nỗi nữa, anh Hình Hòa...

Xán Liệt thuận thế vùi vào trong lòng Hình Hòa, khóc lên thành tiếng

- Các ngươi đang làm cái gì?

Thanh âm lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm vang lên, hai người lại càng hoảng sợ.

- Diệc... Diệc Phàm, anh đã về rồi? Hôm nay về sớm vậy?

Hình Hòa xấu hổ lên tiếng bắt chuyện.

- Hừ! Nếu hôm nay không về sớm một chút, tôi cũng không biết thì ra cậu chiếu cố "sủng vật" của tôi như vậy!

Nghĩ đến Xán Liệt cùng Hình Hòa lại có thể ôm nhau thành một khối, Ngô Diệc Phàm không thể ngăn được cơn giận dữ bốc lên tận não.

- Hình Hòa, cậu về đi! Từ nay về sau nếu tôi không cho phép thì đừng đến đây nữa!

- Diệc Phàm...

Hình Hòa khó xử ôm chặt Xán Liệt

- Muốn tôi lặp lại lần thứ hai sao?

- Tôi, tôi đi!

Hình Hòa bất đắc dĩ tách Xán Liệt ra khỏi mình,

- Xán Liệt , em... giữ gìn sức khỏe...

- Anh Hình Hòa! Đừng, đừng đi mà... Đừng để em lại một mình... Anh Hình Hòa...

Xán Liệt lảo đảo đứng lên định đuổi theo Hình Hòa, nhưng mà chẳng còn tí sức lực nào, vừa mới bước xuống giường liền ngã ngồi lên mặt đất.

- Sao vậy? Ngươi muốn đuổi theo cậu ta? Hừ! Ngươi đừng quên ngươi là sủng vật của ta! Quả nhiên dám trước mặt ta mà kêu gọi người đàn ông khác, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ!

Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng kéo Xán Liệt gầy yếu quăng lên giường, vừa nói vừa đem tất cả quần áo xé nát, chẳng bao lâu, hai người đã trần trụi nhìn nhau.

Không có bất cứ hành động đùa bỡn nào trước, không có một tia thương tiếc, Ngô Diệc Phàm hung hăng tiến nhập vào trong cơ thể Xán Liệt . Mặc dù trong thời gian này đã được "huấn luyện", sớm đã không còn khô khốc hay chặt như lúc đầu, nhưng đột nhiên bị tiến vào vẫn làm cho Xán Liệt đau muốn tắt thở

- Ông giết tôi đi... Giết tôi đi...

- Muốn chết sao? Cũng không dễ dàng như vậy đâu, bây giờ ta vẫn chưa có chán ngươi, ngươi ngay cả chết cũng phải được ta đồng ý!

Sau khi hoàn toàn thâm nhập vào người Xán Liệt , không đợi Xán Liệt buông lỏng liền mãnh liệt quất xuyên vào.

- Hình Hòa rất ôn nhu phải không! Ngươi thích hắn phải không! Đáng tiếc, ngươi là của ta, là của ta! Ta sẽ không đem ngươi tặng cho hắn đâu, cho dù là ta chán ghét ngươi, cho dù ngươi chết, ngươi cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta!

Ngô Diệc Phàm bá đạo hướng Xán Liệt tuyên bố tất cả sức mạnh của mình.

- Xán Liệt không cách nào phản kháng, cũng không dám chống đối, chỉ kiên cường nói:

- Ông giết tôi đi... Giết tôi... Để cho tôi chết đi...

Đúng vậy, đau đớn vô tận cùng sợ hãi làm cho Xán Liệt cảm giác được không bằng chết đi. Nhưng mà... Nếu mẹ biết, sẽ đau khổ không? Không, không được, vì mẹ, chính mình tuyệt đối không thể chết, không thể...

Nghĩ đến mẹ, Xán Liệt căn răng cố nhịn đau đớn. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Ngô Diệc Phàm chán ghét mình, đến lúc đó mình sẽ được giải thoát, cho dù sau đó thân thể có bị tàn phá cũng sẽ có thể cố gắng lo cho mẹ một cuộc sống tốt hơn... mẹ, mẹ...

- Hừ! Hôm nay rất nhẫn nại à! Vì Hình Hòa sao? Ngươi nhớ kĩ cho ta, ngươi là của ta, ngươi cũng chỉ có thể là của ta!

Ngô Diệc Phàm dùng sức ra vào trong cơ thể Xán Liệt , phẫn hận không hiểu sao tràn ngập khắp đại não. Không được, cho dù là cùng nhau lớn lên với Hình hòa, cũng tuyệt đối không cho phép người đó mang Xán Liệt đi, Xán Liệt là của hắn, từ trong ra ngoài, toàn bộ thân thể này đều là của hắn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, trái tim của Xán Liệt cũng phải thuộc về mình!

Không người nào biết, Ngô Diệc Phàm cũng không hiểu có một loại tình cảm đã xâm nhập vào trong nội tâm hắn.

- Tiểu Nhiên à, Tiểu Xán sao một chút tin tức gì cũng không có vậy? Em đến nhà người khác cũng lâu như vậy rồi cũng chưa trở về sao?

Mĩ Hà kì quái hỏi Phi Nhiên, Phi Nhiên xấu hổ tránh đi tầm mắt của mẹ.

- Con, con cũng không biết nữa! Nhưng mà... Người kia là mạnh thường quân, cũng không phiền gì khi đầu tư cho Xán Liệt mấy ngày đâu mẹ!... Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá!

- Nhưng mà Tiểu Xán đi lâu như vậy, lại chẳng có tin tức gì... Hơn nữa quấy rầy người ta cũng không tốt đấu Con xem coi có thể liên lạc với người ta không? Nói Tiểu Xán về sớm một chút!

- Dạ? Cái đó... Con, con cũng không rõ lắm...

- Như vậy à... Vậy để mai mẹ đến gặp giáo viên của Tiểu Xán cũng được

- Mẹ, không nên đâu!

Chính mình đã sớm đến trường học hỏi thăm, Xán Liệt gần đây căn bản không đi học. Nếu mẹ đến trường không phải sẽ bị lộ sao!

- Cái đó, con đi là được rồi! Mẹ không cần mất công đâu, mẹ cũng cực rồi, cứ để con đi cho!

- Cũng được, nói Xán Liệt về sớm một chút nha! Mẹ nhớ em lắm rồi!

Không chút nghi ngờ lời con mình, Mĩ Hà dặn dò mấy câu rồi trở về phòng ngủ.

Nhưng mà, suốt tối hôm đó, Phi Nhiên vô luận làm như thế nào cũng không ngủ được.

-----

Hôm sau, Phi Nhiên thật vất vả mới moi được địa chỉ từ cha, tìm đến sòng bài của Ngô Diệc Phàm. Tại cửa sòng bài, Phi Nhiên hút sâu một hơi, âm thầm cổ vũ chính mình:

- Phi Nhiên, cố gắng lến Nhất định phải tìm biện pháp đem Xán Liệt trở về mới được!

- Ngài Ngô, người này nói muốn gặp ngài!

Ngô Diệc Phàm ngồi tại quần bar nhỏ trong sòng bài uống rượu, một người mang theo Phi Nhiên đến trước mặt hắn.

- Ngươi là ai?

Ngô Diệc Phàm buông li rượu, lạnh lùng nhìn Phi Nhiên. Người này hình như có hơi quen mắt.

- Ngài... Ngài Ngô! Tôi là anh của Xán Liệt ... Ngài còn nhớ không?

- Oh ~~ Là ngươi!

Trách không được có cảm giác nhìn rất quen mắt!

- Có chuyện gì?

- Có chuyện... Ngài Ngô, tôi muốn xin ông có thể để cho Xán Liệt về nhà một lần!... Mẹ tôi rất lo lắng cho Xán Liệt ...

- Vậy thì sao?

- Bởi vì... Xán Liệt bây giờ... Tôi van ông, để cho mẹ tôi gặp Xán Liệt đi. Nếu không mẹ tôi sẽ nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ mẹ chịu không nổi...

- Đó là chuyện của mẹ ngươi, liên quan gì đến ta?

- Ngài Ngô... Tôi xin ông mà, chúng tôi cũng không phải muốn đổi ý hay nhờ vả, chỉ là muốn để mẹ tôi gặp Xán Liệt thôi, dù gặp một chút cũng được. Ngài Ngô, xin ông thông cảm cho tâm tư của một người làm mẹ đi...

Phi Nhiên chỉ thiếu điều còn quì xuống nữa thôi, nghĩ hắn sống cũng đã 24 năm cũng chưa từng ăn nói khép nép như vậy.

- Ta đã nói rồi, cái đó không liên quan đến ta! Từ khi Xán Liệt bắt đầu đáp ứng làm "sủng vật" của ta, hắn toàn bộ đều thuộc về ta, không còn bất kì quan hệ gì với các ngươi nữa!

Ngô Diệc Phàm như cũ vẫn lạnh như băng, không mang theo bất kì tia nhân tính nào

- Ngài Ngô...

Phi Nhiên chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ khẩn cầu.

Ngô Diệc Phàm nhìn thủ hạ một bên phất tay ý:

- Đem người này đi, sau này không được để xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.

- Họ Ngô kia! Tôi bất quá chỉ xin ông cho mẹ tôi gặp Xán Liệt một lần mà thôi, ông tại sao có thể làm người như vậy? Chẳng lẽ ông không thể cảm thụ được tình thương của một người mẹ dành cho con mình sao?

Phi Nhiên tức giận, chỉ là để cho Xán Liệt gặp mẹ một lần, hắn tại sao lại không đồng ý chứ?

Như là bị động đến nỗi đau, Ngô Diệc Phàm ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

- Làm người tốt? Xin lỗi, tôi đây không biết đó là cái giống gì!...

Liếc Phi Nhiên một cái, hắn lạnh lùng ra lệnh cho thủ hạ

- Các ngươi nên biết phải làm như thế nào rồi?

- Đã biết, anh Ngô!

Mấy người lực lưỡng mạnh mẽ lôi Phi Nhiên đang giãy dụa ra ngoài, tới một hẻm nhỏ ít người qua lại gần sòng bài liền lao vào tay đấm chân đá lên người Phi Nhiên.

- Mày, bọn mày muốn làm cái gì?

Phi Nhiên sợ hãi giật lùi ra sau. Không phải hắn nhát gan, nhưng đối phương người đông thế mạnh, lại toàn là kẻ bưu hãn, xem ra mình hôm nay không tránh khỏi trận đòn thù này rồi.

- He he, em trai, xin lỗi nha! Ai kêu mày chọc vào anh Ngô của bọn tao!

Lời vừa dứt một quả đấm thép đã giáng lên mặt Phi Nhiên, Phi Nhiên miệng không kịp kêu lên đã ngã xuống đất. Theo sau đó một trận mưa quyền cước chụp lên người. Phi Nhiên cũng chẳng thèm chống cự nữa, tựa hồ chỉ đợi cho bọn đó đánh cho xong.

"Hôm nay cũng chẳng thể tệ hơn nữa rồi. Nếu mà để mẹ thấy, chắc chuyện kia cũng chẳng dấu diếm được rồi..." Phi Nhiên nghĩ thầm trong long.

- Dừng tay! Các người đang làm cái gì vậy?

Đột nhiên một thanh âm ôn nhu nhưng cũng không kém phần uy nghiêm truyền tới, cắt đứt trận hành hung của bọn kia

- Anh Hình... Đây là anh Ngô dặn dò! Thằng lõi này không biết tốt xấu chống đối anh Ngô, cho nên chúng tôi tiện thể dạy dỗ nó một chút!

Thì ra, người tới đúng là Hình Hòa.

- Dạy dỗ một chút?... Đây mà gọi là dạy dỗ sao?

Hình Hòa đi đến trước mặt bọn họ nhìn khuôn mặt bầm đen cùng khóe miệng đang chảy máu của Phi Nhiên.

- Nếu thân thể người kia yếu một chút, không chừng đã được các người đánh chết rồi!

Một đám lực lưỡng tựa như trẻ con phạm lỗi, cúi đầu không nói.

- Được rồi, người đánh cũng đã đánh, chuyện Diệc Phàm giao cũng làm xong rồi! Người này tôi mang đi, mấy người cũng trở về đi!

- Cũng được, anh Hình!

Sau khi đám người đi hết, Hình Hòa đi đến trước mặt Phi Nhiên, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi:

- Cậu có khỏe không? Có thể tự đứng lên không?

Thanh âm thật ôn nhu... Xán Liệt , là em sao, Xán Liệt ... Phi Nhiên trong lòng vừa nghĩ tới trên miệng cũng không ý thức mà gọi Xán Liệt .

- Cậu cũng biết Xán Liệt ? Cậu với em ấy quan hệ như thế nào?

Nghe được Phi Nhiên gọi tên của Xán Liệt , Hình Hòa ngẩn người, còn muốn hỏi thêm thì phát hiện ra Phi Nhiên đã bất tỉnh rồi.

--------------

- Đây là đâu... ui, đau quá!

Phi Nhiên tỉnh lại phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau nhức. Phi Nhiên chậm rãi ngồi xuống, hồi tưởng lại chuyện trước khi bất tỉnh: Hắn đi đến nói Ngô Diệc Phàm cho Xán Liệt gặp mẹ, sau khi bị cự tuyệt hắn chống đối với Ngô Diệc Phàm lại bị thủ hạ của hắn kéo ra ngoài đánh cho một trận, sau đó mơ mơ màng màng nghe được tiếng của một ai đó rất ôn nhu, rồi cái gì cũng chẳng nhớ được nữa... Là chủ nhân của giọng nói đó cứu mình sao? Trong lúc Phi Nhiên đang miên man suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra.

- Cậu tỉnh rồi?

Hình Hòa bước vào phòng, thấy Phi Nhiên đã tỉnh lại, thong thả nói,

- Tôi đã bôi thuốc vào những vết thương của cậu, bây giờ còn đau không?

- Không sao, cảm ơn anh...

Phi Nhiên ngạc nhiên nhìn Hình Hòa, một người thật là ôn nhu mà!

- Được rồi... Trước khi cậu ngất xỉu có gọi "Xán Liệt ", cậu biết Xán Liệt ?

- Xán Liệt ...

Vừa nghĩ đến Xán Liệt , ánh mắt Phi Nhiên mờ mịt

- Đúng vậy, tôi là anh của em ấy... Tôi tên là Trương Phi Nhiên.

- Thì ra cậu là anh của Xán Liệt ? Phi Nhiên, xin chào, tôi vẫn hay nghe Xán Liệt nhắc đến cậu, tôi là Hình Hòa!

Hình Hòa thân thiện bắt tay Phi Nhiên.

- Anh biết Xán Liệt ?

Nghe được Hình Hòa nhắc tới Xán Liệt , Phi Nhiên liền trở nên kích động, nắm chặt lấy tay Hình Hòa.

- Em ấy bây giờ có khỏe không? Anh có thể đưa tôi đi gặp em ấy không?

- Tôi... xin lỗi, tôi sợ rằng không thể đưa cậu đi được! Lúc trước Diệc Phàm hình như là có chuyện hiểu lầm gì tôi với Xán Liệt , thành ra bây giờ nếu anh ấy không đồng ý tôi cũng không thể gặp Xán Liệt ...

- Vậy à... Vậy, vậy Xán Liệt bây giờ em ấy có khỏe không?

- Nói thật là cậu ấy cũng không ổn lắm... Cả ngày bị nhốt trong phòng, ăn không ngon ngủ không yên... Lúc đầu tôi còn có thể ở bên cạnh chăm sóc một chút, nhưng sau khi bị Diệc Phàm hiểu lầm thì xem ra Xán Liệt bây giờ một người để nói chuyện cũng không có rồi...

Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của Xán Liệt , Hình Hòa cũng không khỏi âm thầm tự trách, nếu không phải bản thân nhiều chuyện, Xán Liệt chắc cũng không đến mức thê thảm như vậy...

- Thật vậy sao... Xán Liệt , đều là anh không tốt, không bảo vệ được em!

Phi Nhiên ảo não tự đấm vào đầu mình.

Hình Hòa lo ngại Phi Nhiên sẽ tự làm mình bị thương, vội vàng kéo hắn lại:

- Cậu cũng đừng làm như vậy, điều này cũng không trách cậu được...

Phi Nhiên trở tay kéo lấy tay của Hình Hòa, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn:

- Hình Hòa, tôi van cầu anh, có thể đưa tôi đến gặp Xán Liệt không, có thể không? Tôi van anh... để cho tôi gặp em ấy.

- Phi Nhiên...

Hình Hòa khó xử nhìn Phi Nhiên,

- Không phải tôi không muốn giúp cậu, thật sự là Diệc Phàm đã ra lệnh không được gặp Xán Liệt rồi... Nếu để Diệc Phàm biết, tất cả chúng ta đều xong đời...

- Tôi xin anh mà, chỉ một lần thôi, xin anh...

Phi Nhiên như túm được phao cứu sinh, đau khổ khẩn cầu Hình Hòa,

- Nếu không thể gặp được Xán Liệt , tôi... tôi liền quì ở đây....
Nói xong Phi Nhiên xoay người xuống giường quì gối trước mặt Hình Hòa. Hắn biết, mình lúc này làm người ta rất khó xử nhưng mà trước mắt cũng chỉ có thể cầu xin Hình Hòa nghĩ biện pháp giúp mình gặp được Xán Liệt mà thôi.

- Phi Nhiên... Đừng làm vậy, mau đứng lên đi!

Nhìn người đang quì trước mặt mình, Hình Hòa vội vã đem Phi Nhiên đứng lên.

- Đâu phải không tôi muốn gặp Xán Liệt đâu... Thôi được rồi, dù sao Diệc Phàm chắc cũng lâu mới về nhà, tôi đưa cậu đi gặp cậu ấy... Cậu đi theo tôi.

Phi Nhiên thấy Hình Hòa đồng ý đưa mình đi gặp Xán Liệt , cao hứng đứng lên đuổi theo Hình Hòa.

Nhà Hình Hòa cách nhà Ngô Diệc Phàm không xa, đi một chút là tới. Hình Hòa ngoài cổng len lén quan sát một hồi, không phát hiện tung tích Ngô Diệc Phàm liền đem chìa khóa dự phòng mà Ngô Diệc Phàm đưa cho lúc trước mở cửa len lén đi vào.

Đi đến phòng Xán Liệt trên lầu hai, Hình Hòa xoay nhẹ nắm cửa, may quá! Không có bị khóa lại. Hai người đi vào trong phòng, lúc này Xán Liệt đang nằm mê man trên giường lộ ra cánh tay đầy những vết bầm xanh tím.

- Xán Liệt ...

Phi Nhiên đau lòng gọi khẽ Xán Liệt , Xán Liệt trước kia đã gầy gò rồi, bây giờ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương thật làm cho hắn đau lòng quá.

- Dạ...

Mơ hồ cảm thấy có người đi vào phòng nhẹ gọi tên của mình, Xán Liệt lo lắng tỉnh lại.

- Anh?... Thật sự là sanh sao? Anh...

- Xán Liệt , là anh đây, là anh đây...

Phi Nhiên cũng không chịu được tâm tình kích động liền nhào đến ôm lấy Xán Liệt .

- Xán Liệt , anh rất nhớ em, nhớ lắm...

- A... đau...

Bị Phi Nhiên dùng sức ôm vào, Xán Liệt đau đớn kêu thành tiếng.

- Làm sao vậy, Xán Liệt , anh mạnh tay quá à?

- Không phải... Anh đụng trúng... chỗ bị thương...

Xán Liệt đau muốn tắt thở. Phi Nhiên cùng Hình Hòa nhìn nơi Xán Liệt đang cố che lại.

- Xán Liệt , đây là Diệc Phàm làm sao?

Hình Hòa kinh ngạc kêu lên. Hắn thật sự không thể tin được, Ngô Diệc Phàm quả nhiên xăm lên ngực Xán Liệt ba chữ "Ngô Diệc Phàm"

- Đúng vậy... Hôm qua mới làm xong... Các người đừng nhìn mà, không nên nhìn...

Xán Liệt nhục nhã che lại ngực, thật mất mặt, sao lại để cho anh cùng anh Hình Hòa nhìn thấy chuyện đáng xấu hổ của mình...

- Xán Liệt ... Anh không bảo vệ em được... Đều do anh không tốt...

Phi Nhiên tự trách chính mình.

- Anh, làm sao có thể trách anh chứ... Đây là em tự nguyện mà... Được rồi, anh, sau trên người anh lại bị thương, có chuyện gì vậy?

Xán Liệt chú ý đến những vết thương trên người Phi Nhiên, lo lắng hỏi.

- Không... Không có gì, không cần lo lắng đến mấy chuyện nhỏ nhặt này... Xán Liệt , chúng ta bỏ trốn đi!

Đột nhiên, Phi Nhiên như đã quyết tâm thật lớn, kéo tay Xán Liệt kiên định nói.

- Trốn? Trốn đi đâu?

Xán Liệt ngốc nghếch nhìn Phi Nhiên. Trốn? Thoát được sao?

- Đúng vậy, chúng ta bây giờ đi nhanh một chút, đem mẹ theo, chúng ta chỉ cần đi thật xa. Nếu là nợ của cha vậy thì để chính ông ấy giải quyết đi...

- Phi Nhiên... Cậu cho rằng các người sẽ thoát được sao?

Hình Hòa ở một bên mở miệng can ngăn.

- Các người đại khái không biết được Hải Diễm thực lực lớn đến mức nào đâu! Chỉ cần là ở trong khu vực châu Á, sẽ không có người nào mà Hải Diễm không tìm được... Các người tạm thời quyết định chạy trốn, nhưng có thể trốn bao xa đây? Cuối cùng nếu để bị bắt trở về... Kết quả khi đó sẽ rất thê thảm đó...

- Hình Hòa... Nhưng mà, tôi như thế nào có thể trơ mắt nhìn Xán Liệt chịu khổ như vậy...

Phi Nhiên ôm lấy Xán Liệt , khó xử nói.

- Xán Liệt , mẹ rất nhớ em, nếu không nhìn thấy em bà sẽ nghi ngờ cho coi...

- Mẹ? Mẹ... mẹ có khỏe không...

- Mẹ vẫn khỏe, chỉ nhớ em thôi...

- Hai người ráng nói ngắn gọn một chút, Diệc Phàm lúc nào cũng có thể trở về, tôi giúp hai người chú ý, hai người nhớ tranh thủ thời gian nha!

Hình Hòa vừa nói vừa đi ra mở cửa, lại thấy người không muốn nghĩ tới lúc này.

- Diệc Phàm... Anh về rồi...

Bên trong phòng hai anh em nghe được lời của Hình hòa, cũng khẩn trương nhìn ra cửa, chỉ thấy Ngô Diệc Phàm mặt không đổi sắc nhìn về mọi người.

- Hình Hòa, cậu thật to gan, cư nhiên không xin phép tôi mà dám lén tới đây gặp nó, lại còn mang cả người khác theo?

- Diệc Phàm... Tôi...

Hình Hòa muốn giải thích gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được.

- Tôi quả thật không nên làm trái ý anh... Nhưng mà, anh vì sao lại đối xử với Xán Liệt như vậy...

- Hừ, đó là chuyện của tôi, nó là sủng vật của tôi, tôi làm gì với nó cũng phải hỏi qua cậu sao?

Ngô Diệc Phàm hừ lạnh.

- Xán Liệt là người, là người mà! Ông như thế nào có thể ngược đãi em ấy! Gừ... gừ...

Phi Nhiên tức giận gầm rú lại bị Xán Liệt bịt kín miệng

- Chỗ này có phần cho mày nói chuyện sao... Xán Liệt , ngươi nói cho rõ, ta ngược đãi ngươi sao?

- Dạ không, không có...

Xán Liệt sợ hãi lạnh run,

- Anh, ông ta không có ngược đãi em... Anh về đi, nói với mẹ em tốt lắm, đừng lo lắng cho em...

- Xán Liệt ..

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ.

- Đi? Nơi này của ta là chỗ ai muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?

- Van xin ông, để cho anh tôi trở về đi...

Xán Liệt cầu khẩn Ngô Diệc Phàm

- Anh chỉ là lo lắng cho tôi, muốn đến nhìn tôi một chút thôi...

- Vậy sao? Vậy mới rồi ai nói muốn cùng người cùng nhau bỏ trốn vậy? Đừng nói là ta nha! Chẳng lẽ là Hình Hòa?

Thì ra hắn sớm đã trở về rồi, nhưng mà mặc kệ thế nào cũng không thể để anh rơi vào trong tay hắn được...

- Ông, ông hiểu lầm rồi... để cho anh tôi đi đi, tôi xin ông...

Nói xong, Xán Liệt đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hình hòa, Hình Hòa vừa nhìn thấy liền đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm.

- Ngô Diệc Phàm, người là tôi đưa tới... anh nếu muốn trừng phạt thì liền trừng phạt tôi đi!

- Hừ, thật vĩ đại quá nhỉ? Cậu vì Xán Liệt nên cái gì cũng không cần phải không.

Nhìn Hình Hòa che chở cho Xán Liệt như vậy, Ngô Diệc Phàm trong lòng rất khó chịu:

- Được lắm, tôi buông tha cho bọn họ, để cho cậu thay thế cũng được.

- Đừng mà, đừng mà... Ông buông tha cho bọn họ đi, phạt tôi là được rồi...

Xán Liệt nghe Ngô Diệc Phàm muốn trừng phạt Hình Hòa, liền trở nên sốt ruột, y cầu cứu Hình Hòa nhưng cũng không muốn Hình Hòa vì vậy mà phải thay y chịu tội.

- Không, là tôi yêu cầu Hình Hòa mang tôi tới đây, có bao nhiêu thủ đoạn cứ đem hết ra đi, tôi chịu!

Phi Nhiên cũng đứng ra cản lại.

- Xán Liệt ... Không cần lo lắng cho tôi! Em đã rất yếu rồi, bây giờ chẳng thể chịu tội nữa đâu! Còn Phi Nhiên, thương thế của cậu chưa có tốt... Đừng lo cho tôi...

- Hừ! Thật là một đống tình thâm mà.

Ngô Diệc Phàm nhẹ nâng cằm Xán Liệt ,

- Hình như quả thật rất suy nhược rồi!

Vừa ngẩng đầu lên liếc Phi Nhiên một cái,

- Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau mà còn chọc ta... Ngươi có thể cút!

Phi Nhiên lo lắng nhìn Xán Liệt cùng Hình Hòa, Hình Hòa mỉm cười nói:

- Cậu đi đi, không cần lo cho chúng tôi

Xán Liệt cũng phụ họa:

- Đúng vậy, anh, anh ở lại cũng không tốt đâu... nhanh về báo tin bình an cho mẹ đi!

Bắt đắc dĩ, Phi Nhiên đành phải khẽ cắn môi, lưu luyến không muốn rời đi. Phi Nhiên đi được một hồi, Ngô Diệc Phàm đi tới bên cạnh Hình Hòa.

- Chúng ta bây giờ cẩn thận tính toán xem nên trừng phạt cậu như thế nào thôi, đi theo tôi.

Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.

Hình Hòa mỉm cười chống lại vẻ mặt lo lắng của Xán Liệt :

- Không cần thay tôi lo lắng, tôi có phúc của cậu mà, sẽ không có việc gì đâu!

Nói xong cũng xoay người rời đi, đuổi theo Ngô Diệc Phàm.

Hình Hòa đi theo sau Ngô Diệc Phàm, hai người đến phòng sách của hắn. Vào trong phòng, Hình Hòa vẫn mỉm cười giống như cũ, phảng phất Ngô Diệc Phàm cũng không phải muốn trừng phạt hắn, mà giống như là muốn cùng hắn uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.

- Tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cậu!

- Tôi tại sao lại phải sợ hãi chứ? Diệc Phàm, tôi theo anh nhiều năm như vậy rồi, có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua đâu!

Hình Hòa vẫn mỉm cười ôn hòa như gió thoảng mây trôi.

- Có đôi khi tôi thật muốn xé toan mặt nạ của cậu, để xem thử bộ mặt thật của cậu là gì! Cậu luôn ngụy trang bằng bộ dạng bình thản, có đôi khi tôi thấy cũng thật sự rất tức giận đấy!

Ngô Diệc Phàm phun ra ngụm khói nhìn Hình Hòa, Hình Hòa có chút không tốt nhíu nhíu mày

- Diệc Phàm, tôi chưa từng đóng kịch gì cả! Tôi chỉ cảm thấy rằng nếu như bởi vì những chuyện bi thảm lúc trước mà bài xích mọi người thì sẽ rất mệt mỏi! Diệc Phàm, anh đó? Có mệt không? Anh luôn ngụy trang mình trở thành một người lạnh lùng, nhưng anh biết anh so với bất kì người nào khác đều muốn được bao bọc trong sự ấm áp, nhưng mà anh lại rất khó tin tưởng vào người khác...

- Im miệng!

Ngô Diệc Phàm cắt đứt lời Hình Hòa:

- Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?

- Dựa vào tôi, thích anh... Diệc Phàm, tôi thích anh, lần đầu tiên gặp anh lúc 6 tuổi tôi đã thích anh rồi!

Hình Hòa nhìn Ngô Diệc Phàm có chút sững sờ kiên định nói:

- Nhưng mà, nhưng mà... chúng ta đều là đàn ông, cho nên tôi che dấu gần 20 năm! Diệc Phàm, bởi vì thích, cho nên tôi tin tưởng tôi hiểu anh hơn bất kì ai, thậm chí là chính anh...

- Đủ rồi...

Ngô Diệc Phàm lần nữa cắt đứt lời Hình Hòa nói:

- Cái gì thích hay không thích? Cậu có biết như thế nào là thích không? Cậu có thể cam đoan cái kia chính là "Thích" sao?

Khó có thể nhìn thấy bộ dáng khó có thể khống chế được của Ngô Diệc Phàm, Hình Hòa vẫn mỉm cười:

- Tôi biết, Diệc Phàm. Là "Thích". Tôi thích anh, thích thật sự, tôi tin tưởng vào cảm giác đầu tiên, khi đó tôi đã thích anh rồi

- Hình Hòa... Tôi, cậu...

Ngô Diệc Phàm hút thuốc, hừ lạnh nhìn về Hình Hòa đang mỉm cười.

Ngô Diệc Phàm thật sự không thể tin được, người anh em cùng mình lớn lên từ nhỏ, lại đối với chính mình...

- Diệc Phàm, tôi thật sự thích anh!

Sau khi Hình Hòa nói xong, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Ngô Diệc Phàm không giữ được tỉnh táo, run rẩy chống lên bàn đọc sách. Hình Hòa vẫn tiếp tục dùng ánh mắt kiên định nhìn Ngô Diệc Phàm.

- Hình Hòa... Đừng nói thích gì đó với tôi, không nên... Tôi đã sớm không tin có cái gì là "thích" tồn tại rồi, từ khi 10 tuổi, tôi đã không tin vào cái gọi là tình cảm

Như đã sớm biết Ngô Diệc Phàm sẽ nói như vậy, Hình Hòa cũng không có bộ dáng đặc biệt thống khổ, hắn chỉ mỉm cười thản nhiên:

- Tôi biết, chuyện đó đối với anh là đả kích rất lớn... Nhưng mà, Diệc Phàm, thật ra anh đã sớm có cảm giác "Thích" rồi, chỉ là anh không chịu thừa nhận thôi!

- Có ý gì?

- Xán Liệt ... Anh thích cậu ấy!

Không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, Hình Hòa cũng tin tưởng vào khả năng thấu hiểu của mình đối với Ngô Diệc Phàm, hắn đã sớm thích Xán Liệt , chỉ là không chịu thừa nhận thôi, hoặc là với người cù lần trong tình cảm như hắn thì vẫn còn chưa phát hiện được cảm giác của mình dành cho Xán Liệt đâu.

Nghe thấy Hình Hòa nhắc tới Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm đột nhiên nhớ tới việc lúc nãy

- Hình... Hình Hòa... Cậu cũng rất tốt với Xán Liệt , có phải cũng thích Xán Liệt hay không?

Ha ha, hắn dùng từ "cũng" kìa. Người này quả nhiên là thích Xán Liệt mà

- Đúng vậy, tôi rất thích Xán Liệt , lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã thích! Nhưng mà, không phải giống như anh, Xán Liệt đối với tôi giống như là một đứa em trai, làm cho tôi trong lòng luôn muốn chiếu cố cậu ấy, bảo vệ cậu ấy...

- Hình Hòa...

Ngô Diệc Phàm thật sự là không biết phải nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn Hình Hòa. Yên lặng một hồi lâu, Ngô Diệc Phàm lấy lại tinh thần, đem điếu thuốc dưới đất đã tắt tự lúc nào bỏ vào gạt tàn, đi tới trước mặt Hình Hòa, sâu kín mở miệng:

- Tiểu Hòa... Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp nhận cậu... Tôi...

- Diệc Phàm...

Nghe được Ngô Diệc Phàm gọi lại tên lúc nhỏ của mình, trong lòng Hình Hòa thoáng xót xa, nụ cười trên mặt dần bị thay thế bởi nước mắt,

- Lúc nào cũng nhớ anh gọi tôi là "Tiểu Hòa", nhưng tại sao lại gọi vậy khi từ chối tôi chứ... Ha ha... Dù đã biết thế nào anh cũng sẽ cự tuyệt, nhưng mà chính tai nghe anh nói ra thì thật là khổ sợ mà!

Hình Hòa lau lau nước mắt, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười vui mà nói.

Nhìn Hình Hòa như thế này, Ngô Diệc Phàm vốn đầy một bụng lửa cũng chẳng thể nào phát ra, chỉ lẳng lặng nhìn Hình Hòa.

- Diệc Phàm... Anh không phải muốn trừng phạt tôi sao? Ra tay đi!

Không có quên chuyện lúc nãy, Hình Hòa nhắm mắt lại, đợi sự trừng phạt của Ngô Diệc Phàm, đợi qua hồi lâu cũng không thấy Ngô Diệc Phàm làm gì, Hình Hòa kì lạ mở hai mắt:

- Sao vậy? Không trừng phạt nữa sao?

- Tiểu Hòa... Bởi vì cậu thích tôi, cho nên mới hi vọng tôi thả Xán Liệt ra sao?

Hình Hòa nhìn Ngô Diệc Phàm một chút, cúi đầu suy nghĩ, nói:

- Không phải... Tôi không phải muốn anh thả Xán Liệt đi, chỉ là anh đối xử tốt với cậu ấy một chút... Anh rõ ràng là thích cậu ấy, tại sao lại muốn đối xử với cậu ấy như vậy? Lần trước tôi nói với anh rằng anh thích cậu ấy chỉ là muốn anh hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, cũng không phải muốn làm cho Xán Liệt ... Cũng là tôi sai!

- Tôi không biết, tại sao cậu luôn muốn nói tôi thích nó?

Ngô Diệc Phàm có chút không hiểu.

- Diệc Phàm, tôi nói rồi, tôi so với anh còn hiểu anh hơn... Nếu như không thích cậu ấy, đầu tiên sau khi làm cậu ấy bị thương anh sẽ tìm tôi giúp anh chăm sóc cậu ấy sao? Nếu không thích cậu ấy, anh sẽ sợ lần nữa là tổn thương cậu ấy mà tìm cớ ra ngoài vài ngày, mãi cho đến khi cậu ấy tốt hơn mới trở về sao? Nếu như không thích cậu ấy, anh sẽ xăm tên mình lên ngực cậu ấy sao? Nếu như không thích cậu ấy, anh sẽ bởi vì tôi tốt với cậu ấy mà tức giận sao... Diệc Phàm, anh chẳng lẽ không thích cậu ấy sao? Như vậy anh làm những chuyện này là vì cái gì chứ?
- Tôi...

Ngô Diệc Phàm nói không nên lời, quả thật chính mình cũng chẳng có lí do để làm những chuyện đó, chỉ là muốn như vậy cho nên mới liền làm như vậy! Vậy chẳng phải chính mình đúng là thích Xán Liệt sao?

- Mặc dù cũng hơi ghen, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho anh... Đây cũng chính là lí do tại sao tôi tốt với Xán Liệt ! Bởi vì đó là người anh thích, anh thích tôi cũng sẽ thích.

Hình Hòa mỉm cười cũng giống như dĩ vãng, thật bình thản mà ôn nhu.

- Tôi... Tôi thật sự thích nó? Nhưng mà, nó cũng là nam... Tôi không phải là đồng tính luyến ái...

Ngô Diệc Phàm tựa hồ vẫn không chịu tin tưởng.

Hình Hòa cười tươi nhìn Ngô Diệc Phàm:

- Diệc Phàm, tôi chỉ có thể nói như vậy thôi, anh nếu không tin tôi cũng chẳng có cách gì! Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là thích người cùng giới mà thôi! Tôi cũng đã từng nghĩ hay là tìm một người đàn ông khác để thay thế anh, nhưng tôi làm không được...

Vừa nói, ánh mắt Hình Hòa trở nên mờ mịt một chút

- Hơn nữa, anh cũng đừng để tôi cứ luôn phải nói cho anh rằng anh thích người khác, như vậy sẽ rất tàn nhẫn với tôi đó...

- Tiểu Hòa... Xin lỗi...

Ngô Diệc Phàm hết sức áy náy.

- Có gì đâu mà phải xin lỗi chứ, chuyện tình cảm, sẽ không có đúng hay là sai.

Hình Hòa giả bộ mạnh mẽ kiên cường nói:

- Bất quá, Diệc Phàm, tôi muốn ra nước ngoài để cân bằng lại cảm xúc, có được không?

Tối hôm đó, Xán Liệt một mình đợi trong phòng, vừa kinh vừa sợ không biết Hình Hòa có bị giáo huấn thê thảm hay không, cũng không biết lúc nào sẽ tới phiên mình, thời gian chậm rãi trôi qua, thể lực cũng không cho phép làm cho y rơi vào giấc ngủ sâu, đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã sáng. Muốn ngồi dậy lại phát hiện ra eo bị cái gì đó đè lên, vừa nhìn tới thiếu điều chút xíu nữa đã bị hù đứng tim! Ngô Diệc Phàm quay lại lúc nào? Mình tại sao lại không biết? Hắn trở về thế nào lại không có "trừng phạt" mình? Hay là hôm qua trừng phạt anh Hình Hòa xong thì đã mệt rồi cho nên hôm nay mới tới lượt mình? Xán Liệt bất an nghĩ đến đó, người bên cạnh đột nhiên giật giật, giống như sắp tỉnh lại. Xán Liệt cứ thế mà ngơ ngác nhìn hắn.

Ngô Diệc Phàm tỉnh lại, đầu tiên liền thấy vẻ mặt sợ hãi lẫn đề phòng của Xán Liệt đang nhìn mình, bộ dạng thật là đáng yêu quá đi, không khỏi cười trộm trong lòng, mặc kệ chính mình có thích y hay không nhưng y quả thật rất đáng yêu, đáng yêu đến mức mình muốn đem y cột chặt lại bên người cả đời, rồi lại không muốn để y được tự do, thành ra giam cầm y giống như nuôi chim. Đối mặt với y, tâm tình của mình lúc nào cũng trở nên phức tạp. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra bất kì cái gì, vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhiều năm sống trong giới xã hội đen, hắn đã học được cách làm như thế nào để có thể che dấu được tâm tư thật.

Nhưng mà Xán Liệt thì không biết, y chỉ nhìn đến bộ dạng lạnh băng củaNgô Diệc Phàm, giống như là lúc nào cũng có thể ngược đãi y. Vừa nghĩ được đến đó, Xán Liệt kéo chặt mền trên người, len lén dịch về phía sau. Lại bị Ngô Diệc Phàm một phát kéo vào trong lòng, Xán Liệt còn chưa kịp sợ hãi môi đã được một cái gì đó thật mềm mại chế trụ.

Từ khi Xán Liệt bị cấm túc, Ngô Diệc Phàm cũng không còn hôn Xán Liệt nữa. Như là muốn đem quãng thời gian đầu tiên quay lại, Ngô Diệc Phàm hôn thật lâu mới buông Xán Liệt sớm đã thở không ra hơi.

- Rửa mặt đi, rồi cùng tôi ra sân bay tiễn Hình Hòa!

- Dạ?

Xán Liệt bị hôn đến choáng váng một lúc sau mới dần dần khôi phục lại ý thức,

- Anh Hình Hòa muốn ra nước ngoài?... Ông, ông đuổi anh ấy đi sao?

Tưởng Ngô Diệc Phàm đuổi Hình Hòa đi, Xán Liệt thật rầu rĩ.

- Sao vậy? Em không nỡ rời xa anh ta sao? Em thích anh ta?

Tay Ngô Diệc Phàm đang cài lại cúc áo dừng lại một chút, ngày hôm qua Hình Hòa đã biểu lộ với mình rồi, cũng nói rõ hắn chỉ xem Xán Liệt như là em trai, nhưng mà nói không chừng Xán Liệt cũng thích Hình Hòa! Nếu Xán Liệt thích Hình Hòa thì sao? Nếu so sánh với một kẻ chỉ biết "ngược đãi" như hắn, thì Hình Hòa đúng là thiên sứ rồi, không thích mới là lạ.

- Tôi rất thích anh Hình Hòa..

Ngẫm lại cảm giác thấy không ổn, lại thấy vẻ mặt Ngô Diệc Phàm càng lúc càng âm trầm, vội vàng đổi giọng,

- Không, không, không, không phải như ông nghĩ... Anh Hình Hòa cũng giống như anh tôi, tôi thích anh ấy như anh trai, ông, ông đừng hiểu lầm...

- Phải không? Vậy là tốt rồi...

Mặc chỉnh tề, Ngô Diệc Phàm đi tới trước mặt Xán Liệt, nhẹ nhàng hôn Xán Liệt.

- Em nhớ kĩ, em là của tôi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng đừng mơ tưởng tới việc tách em ra khỏi tôi...

- Tôi... tôi nhớ rồi...

Xán Liệtcười khổ.

Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Liệt:

- Ngoan lắm, dậy nhanh lên, chúng ta đi tiễn Hình Hòa.

-

- Anh Hình Hòa, tại sao lại phải ra nước ngoài?

Ở sân bay, Xán Liệtkéo tay Hình Hòa lưu luyến không rời, anh Hình Hòa bộ dạng cũng không có gì khác lạ, may quá, xem ra hôm qua Ngô Diệc Phàm cũng không có đánh rồi. Nhưng mà, anh Hình Hòa đột nhiên lại đi nước ngoài, có phải bị Ngô Diệc Phàm ép buộc không?

- Không có gì, chỉ là ở trong nước có chút không thoải mái, cho nên muốn ra nước ngoài lấy lại tâm lí đó mà...

Hình Hòa trả lời Xán Liệtnhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn lại Ngô Diệc Phàm, một lát sau, hắn mở miệng nói với Ngô Diệc Phàm,

- Diệc Phàm, nhớ tự chăm sóc chính mình, còn nữa... đối xử tốt với Xán Liệt một chút!

- Anh Hình Hòa...

Nhìn Hình Hòa phải ra nước ngoài nhưng vẫn quan tâm đến mình như vậy, Xán Liệt cảm động muốn khóc.

Ngô Diệc Phàm cái gì cũng chưa nói, chỉ gật đầu

Lúc này trong sân bay đã thúc giục, Hình Hòa kéo hành lí nhìn hai người vẫy tay.

- Nhớ tự chăm sóc chính mình nha... Xán Liệt, đừng có khóc, tôi chỉ đi giải phóng tâm lí thôi, cũng không phải không trở về mà, tôi đi. Bái bai!

- Tiểu Hòa, gặp lại!

- Anh Hình Hòa, bái bai!

Hình Hòa đi vào khu vực làm thủ tục, liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm "Hẹn gặp lại, người tôi yêu nhất! Khi tôi trở về, hi vọng sẽ không còn thích anh như vậy nữa!" Trong lòng hắn im lặng nghĩ tới, xoay người ưu nhã rời đi.

Nhìn Hình Hòa đi rồi, trong lòng Ngô Diệc Phàm xót xa, người kia lúc nào cũng đối xử với tất cả mọi người thật ôn nhu, lặng lẽ thích mình nhiều năm như vậy, mạnh mẽ cố cười hi vọng chính mình có thể có được hạnh phúc... "Cậu sẽ gặp được hạnh phúc của chính mình mà..."

Sau khi Hình Hòa đi, chỉ còn lại hai người Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm, đột nhiên, không khí xấu hổ vây quanh cả hai.

Xán Liệt nghĩ "Chỉ còn mình với hắn tôi, tiếp theo là về nhà sao?... Tên kia sao lại nhìn mình như vậy? Đừng nói hắn lên cơn động dục ở đây chứ?

Ngô Diệc Phàm nghĩ "Mình thật sự thích thằng nhóc này sao? Quả thật có đôi khi đối với y quá tay mình cũng đau lòng, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của y lại làm cho mình muốn hung hăng ngược đãi y... Mình là biến thái sao? Không không không, ai bảo y lớn lên lại mang bộ dáng làm cho người ta muốn ngược đãi chứ! Y, có đáng để mình thích không? Thật không thể tin nhiều năm như vậy mình vẫn còn có năng lực để thích một người nào đó sao?

- Cái kia...

- Cái kia...

Hai người đồng thời mở miệng

- Em nói trước đi!

Ngô Diệc Phàm nói

- Ông nói trước đi... Ông là "Chủ nhân" mà, không phải sao?

Xán Liệ tnói

- Nói em nói trước thì em phải nói trước, em cũng nói tôi là "Chủ nhân", bộ muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi sao?

Nhìn bộ dáng sợ hãi yếu ớt của Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm cảm thấy đối với Xán Liệt hắn thật sự không thể đưa ra được bộ mặt tốt lành - - - Thật sự rất muốn hung hăng "ngược đãi" y.

- Tôi muốn hỏi... chúng ta bây giờ trở về sao?

Xán Liệt cũng không muốn về lúc này, thật khó khăn mới được ra ngoài, nếu có thể đi chơi loanh quanh một chút thì tốt rồi, nếu như có thể len lén nhìn mặt mẹ một chút thì không còn gì tuyệt hơn. Hơn nữa, bây giờ mà về, ai dám đảm bảo là không bị Ngô Diệc Phàm đè ra...

- Em muốn về sao?

Ngô Diệc Phàm không có trả lời, hỏi ngược lại Xán Liệt.

- Dạ... nếu không có chuyện gì, tôi muốn đi loanh quanh một chút... Có được không?

- Vậy thì đi loanh quanh thôi!

- Hả?

Giống như không thể tin được mình vừa nghe cái gì, Xán Liệt ngạc nhiên há to miệng. Hắn quả nhiên không có bắt buộc mình phải quay về sao? Ông trời có mắt rồi sao?

Ngô Diệc Phàm nhìn cái miệng há to của Xán Liệt, cười cười:

- Mở lớn như vậy là muốn đòi tôi hôn sao?

Xán Liệt nghe Ngô Diệc Phàm nói vậy vội vàng lấy tay che miệng. Nơi này là sân bay nha, nhiều người qua lại như vậy, nếu Ngô Diệc Phàm thật sự hôn mình ở đây thì đúng là rất dọa người rồi, hai người đàn ông hôn nhau trước mặt mọi người, sẽ gây ra bão như thế nào chứ?... Bất quá, mới vừa rồi Ngô Diệc Phàm cười với mình... Hắn không phải chưa từng cười, nhưng mà những nụ cười trước kia đều làm cho Xán Liệtsợ nổi hết da gà, đây là lần đầu tiên hắn cười bình thản như vậy, rất giống như là Hình Hòa! Sớm biết hắn cười rộ lên sẽ rất tốt mà, không nghĩ ra quả thật rất tuấn tú! Mặt Xán Liệtkhông khỏi đỏ hồng lên.

Một cảm giác không thể gọi tên lặng lẽ xâm nhập vào cả hai người lúc đó...

Đã rất lâu không được ra ngoài nên thứ gì cũng khiến cho Xán Liệt tò mò, hai mắt mở lớn như hai viên bi ve thật to, như là sợ mình bỏ qua thứ gì đẹp mắt, không ngừng nhìn bên đông một chút, liếc bên tây một tẹo, một giây cũng không ngừng lại.

Ngô Diệc Phàm ở một bên cẩn thận nhìn Xán Liệt. Trong khoảng thời gian "ngược đãi" Xán Liệt khiến cho thân hình Xán Liệt vốn đã mảnh dẻ giờ lại càng thêm gầy gò, không khéo gió thổi qua một cái cũng bị cuốn bay luôn. Ánh mặt trời chiếu trên người Xán Liệt, tản mát ra ánh sáng thản nhiên, tựa hồ tùy thời giống như hào quang thần thánh. Ngô Diệc Phàm trong lòng có chút tự trách, đứa trẻ hoàn mĩ như vậy lại bị mình làm cho thành ra bộ dạng như vầy...

- ... Chủ, chủ nhân... Tôi, tôi...

Xán Liệt đột nhiên khó khăn mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm.

- Uh? Có chuyện gì?

- Chính là cái kia...

Xán Liệt chỉ chỉ xe bán kẹo đường cách đó không xa, thẹn thùng nói,

- Tôi có thể mua cái kia không?

Nếu là trước kia, Xán Liệt tuyệt đối không bao giờ dám nói với Ngô Diệc Phàm như vậy, nhưng mà hôm nay Ngô Diệc Phàm không biết ăn trúng cái gì, đột nhiên lại mua cho mình thứ này thứ nọ, nào là quần áo rồi phụ kiện lung tung cả lên. Nếu bây giờ, chỉ mà muốn ăn một cây kẹo đường nhỏ nhỏ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu?

- Kẹo đường?

Ngô Diệc Phàm chau mày,

- Đó chẳng phải chỉ có trẻ con mới ăn sao?

- Nhưng mà, nhưng mà...

Xán Liệt cúi đầu, di di mũi chân, vò lấy vạt áo của mình,

- Tôi chưa khi nào được ăn cả... Lúc còn bé bạn học khi nào ăn kẹo cũng nghe thấy hương vị rất ngọt ngào... Chỉ một cái thôi, có được không...

Cho tới bây giờ... Chưa từng được ăn sao? Mặc dù chính mình chưa từng mua nhưng cũng biết kẹo đường vốn rất rẻ. Xán Liệt ngay cả thứ này cũng chưa từng được ăn? Xán Liệt ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào đây? Đột nhiên, Ngô Diệc Phàm rất muốn biết quá khứ của Xán Liệt.

- Được, muốn ăn để tôi mua cho em, ở đây chờ tôi.

Ngô Diệc Phàm vuốt vuốt tóc Xán Liệt rồi đi mua kẹo.

Xán Liệt nhìn bóng lưng Ngô Diệc Phàm rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Động tác mới vừa rồi thật là ôn nhu mà! Đó thật là Ngô Diệc Phàm sao? Đó là người luôn làm cho mình lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ lại làm cho mình thấy thật ấm áp...

-

- Oa... Tiểu mĩ nhân, như thế nào lại chỉ có một mình?

Tự nhiên ở đâu ra xuất hiện mấy tên côn đồ,

- Đi, cùng với các anh đi chơi nào...

- Các người, các người muốn làm gì?

Xán Liệt sợ hãi thụt lùi vài bước.

- Không có gì, đi uống rượu với bọn anh nào!

Một người trong đó tiến lên kéo Xán Liệt bắt đầu động tay động chân.

- Thả tôi ra...

Xán Liệt cật lực vùng vẫy, thân thể thế như lại quá yếu ớt, đành phải để mặc cho bọn đó tùy ý động tay động chân với mình.

- Bọn mày đang làm gì đó?

Ngô Diệc Phàm mua kẹo đường trở về, thế nhưng lại thấy Xán Liệt hai mắt rưng rưng bị một đám côn đồ đùa giỡn, trong lòng không khỏi lên cơn giận dữ. Hắn ném kẹo đường trong tay xuống đất, một phát đấm vào tên đứng gần Xán Liệt, không chừa lấy một con đường sống. Xán Liệt thấy Ngô Diệc Phàm trờ về "Oa-" một tiếng khóc lên. Mấy tên thấy đồng bọn bị đánh, liền bước lên muốn thị uy với Ngô Diệc Phàm, lại bị Ngô Diệc Phàm tung cước hai ba cái đạp xuống. Mấy tên côn đồ quì rạp trên mặt đất lầm bầm, lời tục tĩu trong miệng tuôn ra

- Mày, mày là thằng đầu đường xó chợ nào? Nói tên ra, ông nội mày không báo thì thì là cháu của mày.

Hắn cao cao tại thượng nhìn những kẻ bị hắn đánh ngã, hừ lạnh:

- Hừ, tao chẳng muốn có loại cháu như bọn mày

- Mày, mày...

Tên côn đồ nóng nảy,

- Mày là thằng chó nào mau xưng tên cho đại gia, a............

- Nghe cho kĩ...

Ngô Diệc Phàm một chân vẫn đạp lên tay của tên vừa sủa bậy

- Tao đi không đổi tên, ngồi không đổi họ - Hải Diễm bang Ngô Diệc Phàm.

- Hả? Mày là Ngô, Ngô Diệc Phàm... hắc hắc... Anh Ngô, tiểu đệ không có mắt không nhìn thấy thái sơn, đại ca buông tha cho bọn em lần này đi...

Nghe được Ngô Diệc Phàm tự báo danh tánh, mấy tên côn đồ giống như là nhìn thấy quái vật.

Ngô Diệc Phàm nhấc chân, chán ghét phủi chân,

- Cút, đừng để tao gặp lại bọn mày.

- Dạ dạ, đúng vậy đúng vậy, cảm ơn anh Ngô, cảm ơn anh Ngô...

Cả đám người kéo nhau chạy trối chết.

Ngô Diệc Phàm nhìn Xán Liệt còn đang thút thít một bên, vỗ vỗ đầu y,

- Đừng khóc nữa, đám kia bị tôi đuổi chạy mất dép rồi... Có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa đâu...

- Ô ô ~~~

Xán Liệt lại khóc thành tiếng, như là đang phải chịu ủy khuất vô hạn, Ngô Diệc Phàm trong lòng xót xa không thôi, lúc này Xán Liệt mới mếu máo mở miệng:

- Kẹo, kẹo đường của tôi... ô... ô... kẹo đường của tôi...

Ngô Diệc Phàm thiếu chút bóp chết Xán Liệt. Tưởng rằng y bị mấy tên côn đồ khi dễ nên mới thương tâm mà khóc đến như vậy, không nghĩ tới lại là vì kẹo đường. Xán Liệt len lén nhìn bộ mặt âm trầm của Ngô Diệc Phàm, thụt lui sợ hãi.

- Được rồi được rồi, không phải chỉ là kẹo đường sao? Mua lại là được... Đừng khóc nữa, nếu còn khóc tôi sẽ không mua!

Nhìn bộ dáng Xán Liệtsợ hãi mình, Ngô Diệc Phàm có chút hối hận rồi, vội vàng lừa, Xán Liệt liền nín ngay, Ngô Diệc Phàm thật sự không biết phải tức giận hay là cười nữa.

-

Đến trưa, hai người đến một nhà hàng cao cấp, Xán Liệtbất an nhìn xung quanh, mình là lần đầu tiên đến nơi sang trọng như vậy, nếu làm ra chuyện mất mặt thì sao bây giờ? Xán Liệtcàng trở nên lo lắng bất an, bồi bàn đã đưa thức ăn đến. Xán Liệt nhìn trố mắt, bạo gan chỉ vào món bò lúc lắc, tò mò hỏi Ngô Diệc Phàm:

- Tôi, tôi thật sự có thể ăn cái này sao?

- Chẳng lẽ không? Em nghĩ rằng tôi có thể ăn hết hai phần?

- Vậy thì, tôi cũng không khách sáo nữa!

Thật sự có thể ăn sao? Thật tốt quá, trước kia toàn phải ăn cháo loãng với bánh kem, rốt cuộc bây giờ cũng được ăn thứ khác rồi. Xán Liệt cũng không cố tỏ ra nhu mì tấn công tất cả đồ ăn trước mặt.

- Được rồi, từ từ ăn!

Sau khi ăn cơm xong, Xán Liệt xoa xoa cái bụng tròn vo, theo Ngô Diệc Phàm ra ngoài. Lên xe, Ngô Diệc Phàm hỏi Xán Liệt còn muốn đi chỗ nào, Xán Liệt nghĩ đến một nơi, nhưng lại cúi đầu không nói.

- Làm sao vậy, không muốn đi đâu nữa sao?

- Tôi... Tôi... Tôi thật sự, thật sự muốn đi đâu cũng được sao?

- Tôi đã nói là giữ lời.

- Vậy... Vậy tôi có thể... về nhà một chút không?

Thật sự rất muốn gặp mẹ, còn có anh nữa, không biết anh như thế nào rồi, về nhà có bị mẹ nghi ngờ không... Thật sự muốn về nhà một chút. Nhưng mà Ngô Diệc Phàm sẽ cho mình về nhà sao?

- Về nhà? Có thể, chúng ta bây giờ đi thôi!

Ngô Diệc Phàm nói xong, chạy xe về hướng nhà Xán Liệt.

- Ui chao?

Chính mình không có nghe lầm phải không? Ngô Diệc Phàm đồng ý đưa mình về nhà gặp mẹ à? Kì quá kì quá, hôm nay sao hắn lại tốt như vậy ta? Hắn thật là vị "Chủ nhân" đáng sợ mấy hôm trước sao?

Mà Ngô Diệc Phàm vừa chạy xe vừa nghĩ "Hôm nay chính mình cũng thật kì quái, hình như mọi chuyện đều chiều Xán Liệt. Chỉ vì muốn thấy bộ dáng cao hứng của Xán Liệt... Đây thật sự là "Thích", thậm chí là "Yêu" sao? Nếu như thật sự là thích, vậy thì không ngại thử xem sao, có lẽ trên thế giới này quả thật tồn tại người để cho mình phải quan tâm đến.

- Ờ thì, nhà của tôi rất nhỏ... Ông cũng đừng chê cười nha...

Đứng ở cửa nhà, Xán Liệt mắc cỡ nói với Ngô Diệc Phàm. Nhà Ngô Diệc Phàm lớn như vậy, chắc cũng không quen nhìn nhà nhỏ như cái nhà mình.

- Ngu ngốc, cũng chẳng phải chưa từng thấy.

Ngô Diệc Phàm không khỏi buồn cười, chẳng phải lần trước chính mình từ trong nhà y đòi nợ mới đem hắn đi được, bộ dạng nhà y như thế nào đã sớm nhìn thấy, bây giờ còn rào đón gì không biết nữa.

- A? Hi Hi, đúng rồi, tôi cũng quên mất...

Rõ ràng chuyện mới diễn ra không lâu, trong mắt Xán Liệt lại giống như là từ kiếp trước... Mặc kệ thế nào, mình rốt cuộc cũng có thể quay về thăm nhà rồi, như vậy là quá đủ rồi.

- Anh, em về rồi! Anh, anh có ở nhà không?

Xán Liệt gõ gõ cửa, chỉ chốc lát, cánh cửa đã được mở ra.

- Xán Liệt?... Thật là em, em về rồi?

Phi Nhiên vội vàng mở cửa thấy đúng là Xán Liệt, hắn giống như chẳng thể tin được nữa dụi dụi hai mắt mình,

- Thật sự là về rồi? Xán Liệt...

Trước mắt quả thật chính là em của mình, Phi Nhiên vui vẻ ôm chầm lấy Xán Liệt.

- Anh, thật sự là em mà... Anh, đừng xúc động quá...

Xán Liệt thật sự là ăn không tiêu cái ôm nhiệt tình của Phi Nhiên, hơn nữa hình xăm chỗ ngực cũng vì đụng chạm mà đau nhức.

Ngô Diệc Phàm đứng phía sau Xán Liệt cũng rất khó chịu nhìn hai người trước mặt,

- Khụ, khụ, sao vậy? Không mời chúng tôi vào nhà sao? Để cho khách đứng ở ngoài cửa chẳng lẽ là cách mấy người tiếp khách

Lúc này Phi Nhiên mới chú ý tới Ngô Diệc Phàm, hắn giật mình kêu lên:

- Ngô Diệc Phàm, ông tại sao ở đây?

- Tôi sao không thể đến đây?

Ngô Diệc Phàm trả lời Phi Nhiên, nhưng lại mỉm cười với Xán Liệt:

- Tôi lo lắng sủng vật đáng yêu của tôi phải ở một mình cho nên về cùng em ấy, như thế nào lại không được chào đón vậy?

Phi Nhiên quả thật không thể tin được, cái người kia cười với Xán Liệt, đúng là cái tên ngày hôm qua tuyên bố muốn "giáo huấn" bọn họ sao?

- Ọc... Mời vào nhà!

Phi Nhiên rất không tình nguyện mời Ngô Diệc Phàm vào nhà, sau khi đóng cửa lại, Phi Nhiên hỏi:

- Xán Liệt, em lần này về...

Là Ngô Diệc Phàm đã chán ghét em rồi phải không, cho nên mới trả tự do cho em?

- Xán Liệt chỉ là về thăm nhà thôi.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Phi Nhiên, Ngô Diệc Phàm trả lời câu hỏi của hắn, cầm chặt lấy tay Xán Liệt, Xán Liệt cũng không dám rút tay khỏi tay Ngô Diệc Phàm, tùy ý hắn nắm lấy.

Nghe được câu trả lời ngoài suy đoán, Phi Nhiên thật thất vọng, hắn nhìn thấy Xán Liệt bị Ngô Diệc Phàm nắm tay, trong lòng chẳng biết đang có vị gì. Xán Liệt, em bị người ta nắm tay như thế nào lại có biểu hiện thẹn thùng như vậy?

- A, được rồi mà, anh... Vết thương của anh có tốt hơn không? Mẹ có nghi ngờ gì không?

- Vết thương... Đã tốt hơn nhiều, hôm qua Hình hòa giúp anh bôi thuốc nên đã rất tốt rồi, chẳng còn đau đớn gì nữa, vết sưng cũng tan không ít... Hôm qua khi anh về thì mẹ chưa có về, anh trốn đi ngủ trước, không có đợi mẹ. Mẹ cũng không muốn làm phiền anh cho nên cũng chưa hỏi gì cả... Anh mới vừa rồi con đang nghĩ hôm nay làm sao giải thích với mẹ đây.

- Thật sao, mẹ tạm thời vẫn chưa biết phải không? Vậy là tốt rồi...

Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm. May quá, mẹ còn chưa có biết! Y quay đầu nhìn Ngô Diệc Phàm,

- Tôi... Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng mà... có thể cho tôi ở đây chờ mẹ về không?

- Xán Liệt muốn gặp mẹ sao?

Tay Ngô Diệc Phàm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Liệt, tận hưởng cảm giác nơi đó vì động tác của mình mà đỏ ửng lên.

- Dạ muốn!

- Được rồi, nếu đã muốn vậy thì chờ mẹ em về là được... Tôi cũng muốn gặp người phụ nữ "Đẹp nhất tốt nhất" như lời Xán Liệt nói xem sao!

- Nhưng mà mẹ, có lẽ về rất trễ...

Xán Liệt nhanh chóng dựng hàng rào, miễn cho "Chủ nhân" âm tình bất định này đến lúc đó lại nổi giận lên này nọ.

- Không sao, dù sao cũng không có chuyện gì là, cứ từ từ chờ cũng được.

Nói xong, buông cái tay đang vỗ về mặt Xán Liệt ra, ôm y lại.

- Chủ, chủ nhân, cảm ơn ông...

Xán Liệt nhỏ giọng cảm ơn Ngô Diệc Phàm, nhưng y lại không muốn anh nghe được mình gọi Ngô Diệc Phàm là "Chủ nhân",

- Cảm ơn ông hôm nay đã rất tốt với tôi, thật sự cảm ơn ông rất nhiều...

Cũng không ngại Phi Nhiên đang ở đây, Ngô Diệc Phàm khẽ cắn lên vành tai xinh xắn của Xán Liệt,

- Cảm ơn tôi sao? Chỉ bằng miệng à, thật không có thành ý... Không bằng tối nay tận tình bồi thường cho tôi đi...

- Tôi, tôi...

Hài lòng nhìn Xán Liệt mặt càng lúc càng đỏ, Ngô Diệc Phàm nghiêng mắt liết Phi Nhiên một chút. Nhìn qua, hắn hình như cũng thích Xán Liệt, nhưng mà... Xán Liệt là của Ngô Diệc Phàm hắn! Đừng nói tới việc hắn bây giờ biết mình thích Xán Liệt, cho dù không thích cũng không có chuyện khoanh tay đem tặng cho người khác đâu.

Nhìn bộ dáng hai người "thân mật", trái tim Phi Nhiên như có cái gì bóp nát thật đau đớn, biết Xán Liệt bị Ngô Diệc Phàm đối đãi như thế nào, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng tùy ý Ngô Diệc Phàm muốn thế nào cũng được của em hắn lại nhịn không được mà cảm thấy khổ sở, Xán Liệt bây giờ đã không còn là Xán Liệt của hắn rồi, Xán Liệt bây giờ đã không còn thuộc về hắn nữa sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro