Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

- Anh, em rất là nhớ đồ ăn anh làm đó!

Đột nhiên, Xán Liệt  làm nũng với Phi Nhiên.

- Phải không đó? Được, anh đi làm, Xán Liệt  cũng lâu rồi không có ăn đồ ăn anh nấu rồi... Nhưng mà anh cũng rất lâu chưa có được ăn thức ăn Xán Liệt  làm, Xán Liệt  nấu với anh được không?

Phi Nhiên tìm một cái cớ muốn cùng Xán Liệt  tách ra một mình.

Xán Liệt  nhìn Ngô Diệc Phàm một chút, Ngô Diệc Phàm nhìn Xán Liệt  kì quặc:

- Em biết nấu cơm sao?

- Dạ, khi còn nhỏ, mẹ bận kiếm tiền nuôi chúng tôi, cha thì bỏ mặc chúng tôi, cho nên chúng tôi từ nhỏ đã biết nấu cơm rồi. Tôi có thể nấu cơm với anh tôi không?

- Đi đi, tôi cũng rất muốn nếm thử tài nấu ăn của Xán Liệt  rồi!

Cho dù Xán Liệt  làm gì nhất định ăn cũng sẽ rất ngon.

Ngồi trong phòng khách, Ngô Diệc Phàm nhìn Phi Nhiên cùng Xán Liệt  trong phòng bếp nhỏ nhỏ, đột nhiên trong lòng có cảm giác thật ấm áp, con người bé xinh kia mặc một cái tạp dề xinh xắn, đang bận rộn trong bếp lại thường thường nhìn về phía mình lộ ra nụ cười đáng yêu. Hình ảnh này, thật là giống như chồng đang chờ vợ nấu cơm, rất bình dị cũng rất ấp áp. Mới vừa có suy nghĩ này Ngô Diệc Phàm cũng trở nên thất thần, vợ... vợ sao? Chính mình là biến thái sao? Cư nên còn đem Xán Liệt  trở thành "vợ"? Y thế nào cũng là đàn ông hàng thật giá thật nha! Nhưng mà, mình quả thật cũng rất thích y mà phải không? Muốn y trở thành vợ mình cũng chẳng có gì quá đáng nhỉ!

- Dạ... Tôi với anh tôi chỉ làm một chút thức ăn bình dân, ông nếm thử xem, cũng không biết có hợp khẩu vị ông không nữa...

Xán Liệt  bưng ra mấy dĩa thức ăn nghi ngút khói, mắc cỡ nói với Ngô Diệc Phàm , giống y như là Ngô Diệc Phàm lúc nào cũng ăn ở mấy nhà hàng siêu cấp sang trọng, còn đây chỉ là thức ăn bình dân không biết hắn có thích hay không nữa.

Ngô Diệc Phàm nghe xong, cầm lấy đũa tùy tiện gắp một chút,

- Ngon lắm mà, Xán Liệt , không ngờ em nấu ăn ngon như vậy đó.

- Thật vậy sao...

Xán Liệt  cười vui vẻ

- Vậy ông ăn nhiều một chút nha!

Phi Nhiên bưng đồ ăn từ bếp ra, rất không vui nhìn bọn họ:

- Xán Liệt , em cũng ăn nhiều một chút đi, đây là cá chưng tương mà em thích anh làm cho ăn nhất đó, ăn nhiều một chút...

Phi Nhiêu vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Xán Liệt ,

- Nhìn em đi, thật sự là gầy quá rồi, cũng không biết bị người nào ngược đãi nữa...

Phi Nhiên liếc mắt, châm chọc Ngô Diệc Phàm .

Ngô Diệc Phàm trưng ra bộ dáng cái gì cũng chẳng nghe thấy, cứ lẳng lặng mà nhấm nháp thức ăn trước mặt, nhưng mà trong lòng bởi những vì Phi Nhiên nói mà có chút tự trách.

- Ài da, anh... Được rồi mà, cha đâu?

Xán Liệt  thấy kì quái, sao không thấy Trương Thắng đâu!

Phi Nhiên bĩu môi,

- Hừ, đừng nhắc tới ông ta!

Nếu không phải tại ông ta, Xán Liệt  làm sao có thể bị Ngô Diệc Phàm mang đi?

- Ông ta căn bản là không biết hối cải, nằm nhà được vài ngày lại chạy đi đánh bài tiếp rồi.

- Vậy à...

Xán Liệt  ngừng ăn cơm, cúi đầu, "Ông ta cứ như vậy sao?" Thật là khờ mà, cứ tưởng rằng ông ấy sẽ biết kềm chế lại một chút, nghĩ không ra giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.

- Xán Liệt , không cần phải lo cho ông ta... Ăn nhanh lên, đừng để thức ăn nguội thì ăn không được nữa.

Nhìn bộ dạng Xán Liệt  Phi Nhiên rất là đau lòng, vội vàng gắp rau cho em.

Lòng Ngô Diệc Phàm cũng rất đau, hắn đại khái có thể đoán được Xán Liệt  chính là lo lắng Trương Thắng lại tiếp tục vay nợ, tới lúc đó Trương Thắng có phải sẽ thật sự đem mẹ y ra bán luôn. Hắn cầm một tay của Xán Liệt , cái gì cũng không nói, chỉ im lặng mà nắm. Trong nhất thời, trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh tiếng đũa khua vào trong chén.

-

Đến tối, Mĩ Hà rốt cuộc cũng trở về nhà.

- Mẹ, con nhớ mẹ lắm!

Xán Liệt  thoáng cái nhào vào trong lòng Mĩ Hà.

- Tiểu Xán? Con về rồi!

Thấy rõ đúng là đứa con nhỏ mình yêu mến, Mĩ Hà vui mừng ôm lại:

- Đứa nhỏ hư hỏng này, sao lâu vậy mới chịu về... Bảo bối, con gầy đi à!

Mĩ Hà đau lòng nhìn Xán Liệt , đứa nhỏ này như thế nào càng ngày lại càng gầy đi.

- Dạ, người ta nhớ mẹ lắm lắm.

- Nhớ mẹ mà sao không chịu về sớm một chút?... Ngài là? Ngài chính là vị mạnh thường quân kia sao?

Mĩ Hà lúc này mới nhìn thấy Ngô Diệc Phàm phía sau Xán Liệt .

- Ơ... a, đúng vậy, bác gái, xin chào, tôi là Ngô Diệc Phàm !

Ngô Diệc Phàm đầu tiên là sửng sốt, nghĩ tới Phi Nhiên cũng có nói qua hắn kiếm cớ gạt mẹ bọn họ, liền lấy lại tinh thần lễ phép bắt chuyện. Xán Liệt  nói không sai, mẹ y khi còn trẻ nhất định chính là một mĩ nhân, đáng tiếc... bao nhiêu năm trải qua cuộc sống gian truân khiến cho bà so với những bạn bè cùng tuổi còn muốn già hơn rất nhiều.

- Chào ngài, thời gian qua Xán Liệt  đã quấy rầy ngài rồi, nó không gây ra phiền toái gì cho ngài chứ?

Cứ ngỡ rằng vị "Mạnh thường quân" là một ông lão năm mấy sáu mươi tuổi, không ngờ lại là một thanh niêm tuổi trẻ lại đẹp trai đến như vậy!

- Không có, Xán Liệt  rất nhu thuận, được rất nhiều người yêu thích.

Nhất là lúc trên giường đó, Ngô Diệc Phàm nuốt mất nửa câu sau, nói tiếp,

- Bác gái, lần này tôi đến trước là muốn đem Xán Liệt  về thăm bác, sau là... Muốn cùng bác bàn bạc một chút chuyện.

- Chuyện gì?

- Là như thế này, bác có thể để cho Xán Liệt  đi theo tôi, để cho tôi chiếu cố Xán Liệt . Tôi thấy Xán Liệt  là một đứa trẻ rất có tiềm năng, muốn bồi dưỡng cho em ấy. Cho nên... có thể không?

- Cái gì? Ngài muốn bồi dưỡng nó?

Mĩ Hà kinh ngạc.

- Bác gái, bác gọi tôi là Diệc Phàm  là được rồi, đừng gọi tôi là ngài này nọ... Tôi mới rồi nói như vậy bác có đồng ý không?

- Oh, Diệc Phàm ... Nhưng mà, làm như vậy có phiền cậu lắm không, tôi...

Mĩ Hà rất do dự, để cho Xán Liệt  đi theo hắn học tập sẽ tốt hơn rất nhiều so với ở nhà, nhưng mà như vậy thì không phải rất làm phiền đến người khác sao. Hơn nữa, như vậy thì sẽ không thể gặp Xán Liệt  mỗi ngày rồi.

- Không có gì, một chút cũng không phiền toái, Xán Liệt  rất tốt, cũng không mang lại bất kì phiền toái nào cho tôi... Hơn nữa, bác yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đưa em ấy về nhà gặp bác, xin bác yên tâm giao Xán Liệt  cho tôi!

- Như vậy... Nếu Tiểu Xán không có ý kiến gì, tôi cũng đồng ý... Tiểu Xán, con có muốn không?

- Oh, cái đó, con không có ý kiến...

Nói gì, Xán Liệt  cũng chẳng thể nói gì khác.

- Được rồi, Tiểu Xán, con đến nhà người ta thì cố gắng học tập! Diệc Phàm  à, Tiểu Xán phải phiền toái cậu rồi...

- Mẹ, sao có thể đem Xán Liệt  giao cho ông ta chứ?

Nghe Mĩ Hà nói như là đang gả con gái đi, Phi Nhiên nghe không nổi cắt ngang lời bọn họ.

- Tiểu Nhiên... Con cũng biết cha con vẫn không thích Tiểu Xán, hơn nữa Tiểu Xán đến chỗ Diệc Phàm  chắc chắn là tốt hơn ở nhà rồi...

- Chẳng có gì tốt cả, mẹ...

- Đúng vậy, anh à, mẹ nói đúng...

Sợ Phi Nhiên đem sự thật nói ra, Xán Liệt vội vàng kéo Phi Nhiên, không cho hắn nói:

- Anh, em ở bên kia tốt lắm, anh thấy không nỡ xa em à!

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Phi Nhiên, đã sớm cảm thấy Phi Nhiên có cái gì không đúng rồi mà, quả nhiên hắn cũng thích Xán Liệt . Hừ, đáng tiếc, Xán Liệt  nếu đã được hắn coi trọng thì chẳng tới phiên Phi Nhiên lên tiếng đâu.

- Cứ quyết định vậy đi, bác gái, cũng khuya rồi, tôi muốn đưa Xán Liệt  trở về.

Ngô Diệc Phàm đứng lên quyết định cáo từ.

Mĩ Hà hơi thất vọng, bà vẫn còn chưa có được tâm tình với Xán Liệt ,

- Bây giờ đã phải đi sao? Ở thêm chút nữa đi!

- Cũng không còn sớm nữa, bác cũng nghỉ sớm một chút đi. Bác yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đưa Xán Liệt  về thăm bác... Xán Liệt , chào mẹ đi!

- A? Oh, mẹ, con đi nha, mẹ giữ gìn sức khỏe..

Mặc dù rất không muốn đi, nhưng mà y vẫn không dám chống đối lại yêu cầu của Ngô Diệc Phàm , đành phải đứng dậy nói lời từ biệt lưu luyến chẳng muốn đi.

- Tiểu Xán, con cũng vậy nha!

Mĩ Hà cũng đứng dậy nói lời từ biệt.

- Xán Liệt ...

Phi Nhiên muốn ôm Xán Liệt , lại bị Ngô Diệc Phàm ngăn trở.

- Cậu không muốn mẹ cậu biết chuyện chứ

Nhẹ nhàng nói vào một bên tai Phi Nhiên, tiện thể kéo Xán Liệt  đi ra.

Nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất trong bóng tối, Phi Nhiên lần nữa nổi giận.

Xán Liệt , anh nhất định nghĩ biện pháp giúp em rời khỏi Ngô Diệc Phàm . Xán Liệt , em là của anh... 

Trở lại biệt thự của Ngô Diệc Phàm , Ngô Diệc Phàm muốn Xán Liệt  đi tắm rửa trước, chính mình cũng đến một phòng tắm khác. Trong phòng tắm, Xán Liệt  vẫn lo sợ bất an, Ngô Diệc Phàm có thể lập tức, có thể... Lại làm chuyện đó với mình? Thôi đi, cho dù hắn hôm nay đối xử với mình rất khác, nhưng mà... ai nha nha, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên nữa, còn phải sợ cái gì nữa chứ... Xán Liệt , ngươi như thế nào lại có cái ý nghĩ không nên có này, ngươi là nam mà, bị đặt dưới thân một người đàn ông khác như thế nào lại nghĩ không có gì hả? Loạn, loạn hết rồi... Xán Liệt  nhìn người trong gương mà tự gõ đầu.

Sau khi tắm xong lên giường ngồi, Xán Liệt  khẩn trương chờ Ngô Diệc Phàm đến. Cửa bị đẩy ra, người kia theo đó bước vào.

- Tắm xong rồi à?

Ngô Diệc Phàm đi tới bên giường ôm Xán Liệt , vùi đầu vào hõm vai y tham lam hít lấy mùi thơm da thịt sau khi tắm rửa,

- Dạ, xong rồi...

Lại muốn nữa rồi! Xán Liệt  khẩn trương nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc.

Cảm giác được người trong lòng cứng ngắc, Ngô Diệc Phàm mỉm cười, dùng sức đem Xán Liệt  ấn xuống giường, chính mình cũng nằm xuống,

- Tắm xong rồi vậy thì ngủ đi

- Hả?

Vẫn bị Ngô Diệc Phàm gắt gao ôm lấy trên giường, Xán Liệt  có chút không tin vào lỗ tai của mình:

- Cứ như vậy... đi ngủ sao?

- Sao vậy? Em muốn vận động một chút à?

Ngô Diệc Phàm tà tà cười, như là đang vẽ đường cho hươu chạy.

- Dạ không, không có gì, vậy thì ngủ đi... Ngủ ngon!

Yên lặng một hồi lâu, Xán Liệt  nhẹ nhàng mở miệng:

- Ông... Ông ngủ chưa?

- Uh? Có việc gì?

Ngô Diệc Phàm trầm thấp đáp lại Xán Liệt .

- Hôm nay, cảm ơn ông... Cảm ơn ông hôm nay đã đối xử rất tốt với tôi, mua đồ cho tôi, mời tôi ăn lại còn cho tôi về nhà gặp mẹ, giúp tôi gạt mẹ... Cảm ơn ông!

Xán Liệt  vừa nói, vừa chui vào sâu trong lòng ngực Ngô Diệc Phàm , thật sự rất ấm áp...

- Cảm ơn làm gì... Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ, vốn là tôi đối xử với em không tốt trước, không phải sao? Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ tiếp tục đối xử tốt với em...

Ngô Diệc Phàm mơ mơ màng màng như là sắp chìm vào giấc ngủ.

Xán Liệt  ngẩng đầu, hé mắt nhìn Ngô Diệc Phàm , hắn thật sự đã ngủ thiếp đi rồi, khuôn mặt thật bình an, bỏ xuống mặt nạ lãnh khốc nghiêm túc mà ban ngày thường dùng, đây đúng là Ngô Diệc Phàm sao, thật sự rất đẹp trai. Xán Liệt  cảm thấy thật mông lung, đâu mới là con người thật của Ngô Diệc Phàm ? Cái người hung ác đáng sợ kia hay là cái người ôn nhu đối với mình thật tốt này?

- Ngô Diệc Phàm , anh nếu vẫn có thể đối xử tốt với tôi như vậy thì quá đủ rồi...

Cơn buồn ngủ kéo tới, Xán Liệt  mơ mơ màng màng nói ra những từ cuối cùng. Lúc này, có một thứ tình cảm không biết gọi tên là gì lặng lẽ đi vào trong tim Xán Liệt ...

-

- Em muốn làm gì?

Một người đàn ông cầm lấy tay một người phụ nữ, người phụ nữ đang bị nắm tay kia bên người đang kéo theo một rương hành lí rất lớn, tay kia đang mở cửa ra, cả người toát lên bộ dạng nhất định phải rời đi khỏi đây.

- Anh buông tay, để cho tôi đi.

Người phụ nữ lạnh lùng không mang bất kì tia tình cảm nào trên mặt.

- Anh xin em, đừng đi mà... Xem như chúng ta tình cảm vợ chồng đã nhiều nằm, xem như vì Tiểu Phàm, có thể ở lại không!

Người đàn ông đau khổ khẩn cầu người phụ nữ.

- Hừ! Ở lại? Để cho tôi tiếp tục chết chìm trong cuộc sống khổ sở này sao?

Người phụ nữ hung hăng hất tay người đàn ông,

- Nói cho anh biết, tôi không muốn, cho dù có là Tiểu Phàm cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc mà tôi muốn!

Nói xong, liền bước đi không quay đầu nhịn lại một lần.

Trong góc nhà, một thân người nho nhỏ co quắp, hai mắt rưng rưng nhìn xuống mặt đất. Mẹ thật sự đi rồi, bà không cần mình nữa, cũng không cần ba nữa...

- Tiểu Phàm...

Người đàn ông đi đến trước thân thể bé nhỏ, vuốt ve cái đầu nho nhỏ,

- Tiểu Phàm, ba vô dụng, không thể giữ mẹ con lại, con cũng đừng trách ba...

- Ba...

Đứa bé gọi là "Tiểu Phàm" kia lao vào trong lòng người đàn ông,

- Là Tiểu Phàm không ngoan sao? Cho nên mẹ mới không cần Tiểu Phàm nữa sao?

- Không phải không phải, con ngoan, là ba vô dụng, ba không thể cho mẹ con cuộc sống sung sướng, là lỗi của ba...

Người đàn ông ôm lấy đứa con mình khóc nấc.

Mấy ngày sau, khi Tiểu Phàm tan học về nhà, bé không thể nào tin được những điều đang diễn ra trước mắt. Máu, máu đỏ tươi chảy tràn, chảy đến tận chân mình, trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, trong góc phòng như là đang ngủ bị máu vây quanh.

- Ba, ba sao lại ngủ ở đó... Ba, ba đứng lên nhanh đi, rất bẩn đó...

Tiểu Phàm lôi kéo góc áo của cha, nước mắt không ngăn được tuôn ra, rốt cuộc, thân thể của cha ngã nhào xuống đất.

- Ba, đừng bỏ Tiểu Phàm lại một mình, ba...

Tiểu Phàm ôm lấy thi thể cha khóc ngất.

Sau khi tang sự của cha đã xong xuôi, bây giờ đến vấn đề nuôi dưỡng Tiểu Phàm, họ hàng bên nội cho rằng bé vẫn còn mẹ, chẳng ai chịu nuôi dưỡng bé. Sau khi giúp bé tìm được địa chỉ của mẹ liền toàn bộ lảng tránh đi.

Tiểu Phàm đứng trước cánh cửa lớn hoa lệ hơn rất nhiều so với nhà của mình, run rẩy gõ cửa.

- Ai đó... Tới liền tới liền.

Tiểu Phàm nôn nóng, đó đúng là giọng nói của mẹ.

- Là ai vậy... Mày...

Người phụ nữ mở cửa ra nhìn thấy bóng người trước mắt không khỏi sửng sốt.

- Mẹ, là Tiểu Phàm ...

Tiểu Phàm nhìn mẹ, cuộc sống của mẹ bây giờ đúng là rất tốt, nhìn bộ quần áo của bà thật là sang trọng đắt tiền, nữ trang đeo đầy người, phấn sáp trên mặt cũng thật dày.

- Mẹ, ba chết rồi...

- Cái gì? Mẹ cái gì? Con cái nhà ai đừng có tùy tiện đến đây nhận mẹ loạn cả lên, tôi không biết cậu! Cha cậu chết thì liên quan gì đến tôi? Đi nhanh một chút đi...

Nói xong liền đem cửa đóng sầm lại, cho dù Tiểu Phàm  có gõ thế nào cũng không ai để ý nữa.

Tiểu Phàm  ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, đây thật sự là mẹ của mình sao? Người mẹ thật dịu dàng của bé trước kia với người phụ nữ này là một sao? Không phải đâu, không phải, mẹ bé không phải là người như vậy, người đàn bà này chỉ có vẻ bề ngoài giống mẹ mà thôi, bà ta không phải là mẹ, không phải... Ba, làm sao bây giờ? Con không tìm được mẹ, ba tại sao lại bỏ Tiểu Phàm  lại một mình? Là Tiểu Phàm  không ngoan sao?

Đây chính là người ta vẫn nói là "Tình" sao? Cái gì mà "sống chết có nhau"? Thì ra chẳng chịu nổi một kích! Ba! Ba thật sự không đáng mà...

-

- Ba... Ba... Đừng bỏ con lại... Mẹ, con là Tiểu Phàm , mẹ không cần con nữa sao...

- Tỉnh, Tỉnh lại, chủ, chủ nhân, ông tỉnh lại...

Hừng đông, Xán Liệt  bị những lời nói mớ của Ngô Diệc Phàm đánh thức, Ngô Diệc Phàm trong giấc mơ như một đứa trẻ yếu ớt, một mực khóc ròng, kêu cha gọi mẹ của mình.

Bị Xán Liệt  đánh thức khỏi cơn mộng, Ngô Diệc Phàm mở hai mắt ướt át thấy bộ dáng lo lắng của Xán Liệt  ngay bên cạnh, cảm xúc không kềm được vội ôm lấy cổ y, thì thào tự nói:

- Đừng rời đi khỏi tôi, đừng rời đi khỏi tôi...

- Tôi, tôi không có rời đi mà... Tôi ở lại, tôi ở lại bên cạnh anh, tôi không đi, trừ khi anh muốn tôi đi...

Xán Liệt  khó xử cũng ôm lấy Ngô Diệc Phàm .

- Cho dù là tôi muốn em rời đi, em cũng không được đi, biết chưa?

Ngô Diệc Phàm yêu cầu rất vô lí, hai cánh tay như muốn giam cầm Xán Liệt  lại, giống như muốn đem Xán Liệt  khảm vào trong cơ thể của mình.

- Tôi không đi, tôi sẽ ở cùng anh...

- Xán Liệt ... Tôi, có phải rất xấu không? Trước khi tôi đối xử với em như vậy, em có chán ghét tôi không?

- Dạ... Tôi quả thật rất sợ anh, bộ dáng hung thần ác sát của anh rất đáng sợ... Nhưng mà, ngày hôm qua anh rất tốt với tôi, tôi rất cảm ơn anh, nếu như anh là người như vậy thì không có chút nào đáng ghét cả. Tôi rất thích anh như vậy.

- Vui... Vui mừng sao? Xán Liệt , em nhớ kĩ em đã nói như vậy, em đã nói nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, em đã nói em thích tôi, không được quên.

Xán Liệt  gật đầu, Ngô Diệc Phàm như vậy thật sự làm người ta rất đau lòng!

Đến gần trưa, Ngô Diệc Phàm nghĩ đến chuyện xảy ra lúc hừng đông, đột nhiên hơi hơi xấu hổ, vẫn không chịu rời khỏi giường, cũng không liếc mắt nhìn Xán Liệt  lấy một cái.

- Chủ nhân, anh thật sự không dậy sao?

- Tôi mệt lắm, để cho tôi ngủ thêm một chút.

Thật xấu hổ quá đi mất, chủ nhân này rớt giá quá đi mất thôi.

- Được rồi, ờ thì... Qua tuần sau em cũng đi học lại đi, chứ không lại có người nói tôi ngược đãi em...

Ngô Diệc Phàm dừng lại nhìn Xán Liệt  một chút, bộ dáng Xán Liệt  cảm kích muốn rơi nước mắt, hắn lại tiếp tục khoe ra bộ dáng "Chủ nhân"

- Tôi không có phải vì em, tôi chỉ không muốn người bên cạnh là kẻ không có tri thức...

- Tôi biết, cảm ơn anh...

Mặc dù Ngô Diệc Phàm bày ra bộ dáng rất nghiêm túc, nhưng Xán Liệt  cảm thấy so với trước đây sao mà đáng yêu thế.

- Ờ... Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?

- Chuyện gì?

- Anh... Tại sao đột nhiên lại tốt với tôi như vậy? Rõ ràng hôm kia anh vẫn còn mang bộ dáng rất tức giận, nhưng mà ngày hôm qua đột nhiên lại rất ôn nhu, đem tôi ra ngoài chơi đùa, mua đồ này nọ cho tôi, lại còn cho tôi về nhà gặp mẹ, hôm nay lại còn cho phép tôi đi học... Tại sao lại đột nhiên tốt như vậy?

- Tôi cũng không biết.

- Hả? Không biết?

Xán Liệt  kì quái hỏi.

- Chỉ là tiềm thức cảm giác nên làm như vậy, như vậy em sẽ vui vẻ, cho nên liền làm như vậy thôi... Em cũng đừng hiểu lầm gì cả, tôi không có ý gì khác, "sủng vật" chẳng phải cần được yêu thương sao!

Dừng lại một chút, Ngô Diệc Phàm vội vàng vì mình mà giải thích.

- Dạ, chủ nhân! Cho dù không muốn dậy, cũng nên ăn sáng một chút đi, tôi giúp anh đem lên!

Nói xong, Xán Liệt  đứng lậy định xuống lầy mang bữa sáng lên cho Ngô Diệc Phàm .

- Xán Liệt ...

Ngô Diệc Phàm gọi y.

- Dạ, có việc gì?

- Em sau này, đừng gọi tôi là chủ nhân...

- Cái gì?

Vậy thì gọi chủ nhân là gì bây giờ? Trực tiếp gọi là Ngô Diệc Phàm ? Hình như rất không lễ phép, gọi là ngài Ngô sao? Hình như rất xa lạ, rõ ràng đã có quan hệ thân mật với nhau rồi mà... Nghĩ đến đêy, mặt Xán Liệt  liền đỏ lên.

Vẫn đưa lưng về phía Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm không thấy được sự thay đổi này, chỉ hơi ngoảnh đầu lại nói:

- Có thể gọi tôi là Diệc Phàm  giống như Tiểu Hòa, nếu như em đồng ý, gọi tôi là... "Phàm " cũng được...

Nói xong, tự nhiên trên mặt xuất hiện một vạt đỏ ửng.

- Hả? Oh, cái kia, Phàm ... Tôi... làm bữa sáng giúp anh nha...

Nói xong, Xán Liệt  liền đi ra khỏi phòng.

Mẹ ơi, sao mặt nóng quá vậy! Xán Liệt  chạy trốn tới nhà vệ sinh dưới lầu, vội vàng dùng nước rửa trôi lửa nóng đang thiêu trên mặt, rửa một hồi, rốt cuộc không chịu được, Xán Liệt  ngẩng đầu nhìn chính mình trong giương:

- Xán Liệt  à, mày làm sao vậy, chỉ vì người ta nói có mấy câu mà mặt đã đỏ thành như vậy!

Lầm bầm lầu bầu, lại tự xoa ngực của mình, đối với trái tim của mình,

- Còn có mi nữa, đập nhanh như vậy làm cái gì?

Nhưng mà Ngô Diệc Phàm hai ngày nay thật sự rất kì quái mà,

- Chẳng lẽ anh ta thích mình?... ai da, Xán Liệt  ơi là Xán Liệt , sao mà ngu quá vậy. Hai người đều là nam nha!

Xán Liệt  tự gõ vào đầu mình,

- Nhưng mà, cũng có gì đâu, nói không chừng Ngô Diệc Phàm vốn là người đồng tính luyến ái nha... Không đúng không đúng, không phải, anh ta đã nói rồi, chỉ là "nếm" qua mùi vị của bé trai mà thôi...

Đầu óc Xán Liệt  càng lúc càng rối loạn.

Mà giờ phút này Ngô Diệc Phàm đang đợi ở trong phòng cũng suy nghĩ miên man "Trời ạ! Chính mình đang làm cái gì vậy, để cho Xán Liệt  gọi mình là "Phàm " sao?

Có thân mật quá không?... Cái này có phải giống như xưng hô giữa tình nhân với nhau? Y sẽ không biết được mình đối với y... y có cho mình là biến thái sao... Có lẽ mình cũng sớm là biến thái từ lâu rồi, nếu không sao lại muốn lên giường cùng với bé trai chứ?... Mình tự nhiên thay đổi nhiều quá, có làm y sợ hay không đây? Làm như thế nào mới có thể làm cho y cũng thích mình đây? Ôi ~~~ Thích một người hóa ra cũng là chuyện phiền toái đến như vậy...

- À này, Diệc Phàm ...

Xán Liệt  đột nhiên đi vào cắt đứt suy nghĩ loạn xạ của Ngô Diệc Phàm . Mặc dù vốn là do Ngô Diệc Phàm yêu cầu, nhưng mà đột nhiên gọi hắn là "Phàm " hình như có hơi quá thân mật, hay là giống như anh Hình Hòa gọi hắn là "Diệc Phàm " được rồi,

- Ăn cơm đi.

- Được.

Không nghe thấy Xán Liệt  gọi mình là "Phàm ", Ngô Diệc Phàm thoáng chút thất vọng, nhưng mà tốt xấu gì y cũng chịu gọi là "Diệc Phàm " rồi, trong lòng Ngô Diệc Phàm cũng có chút an ủ. Đứng dậy rửa mặt, bắt đầu dùng bữa sáng Xán Liệt  đưa tới.

- Em đã ăn xong rồi sao?

Xán Liệt  lắc đầu.

- Từ hồi nửa đêm tự nhiên đau bụng, không có thoải mái, không muốn ăn!

- Không ăn sao được? Như vậy không tốt cho bao tử đâu.

Kéo Xán Liệt  qua, đem lát bánh mình mình chưa dùng tới,

- Ăn một chút đi.

Xán Liệt  vừa định đưa tay cầm lấy miếng bánh mình, đột nhiên biến sắc, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh:

- Ài da... lại nữa rồi... Thật là mất mặt mà, tôi đi WC xíu...

Chờ Xán Liệt  "chiến đấu" trong nhà vệ sinh ra, Ngô Diệc Phàm quan tâm hỏi:

- Làm sao vậy? Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.

- Tôi cũng không biết nữa, nửa đêm tự nhiên bụng nhộn nhạo, sau đó cứ phải đi toilet hoài...

- Hay tại vì... lâu rồi không có ăn cơm, ngày hôm qua lại ăn nhiều cho nên mới bị đau bụng...

- Đúng rồi, là vậy hả... Ôi, đều tại tôi thấy cái gì cũng muốn ăn...

Xán Liệt  cúi cái đầu nho nhỏ xuống rầu rĩ.

Ngô Diệc Phàm vuốt ve tóc Xán Liệt ,

- Tại tôi, nếu như tôi cho em ăn cơm thường xuyên thì cũng không bị như vậy. Hai ngày nay chịu khó một chút, ăn cái gì đó thanh đạm, tôi tìm thuốc cho em. Đợi bao tử em thích ứng lại, tôi sẽ để cho em ăn thứ gì em thích cũng được, chịu không?

- Được... Chúng ta móc nghéo đi!

Xán Liệt  đưa ra ngón tay bé xíu đưa đến trước mặt Diệc Phàm .

- Móc nghéo?

- Đúng rồi, móc nghéo. Móc lại như vầy chính là ước định chuyện đã hứa sẽ không bao giờ đổi ý.

Vẻ mặt Xán Liệt  thật chăm chú.

- Được, móc nghéo!

Ngô Diệc Phàm cười, vươn ngón tay út móc lấy ngón tay Xán Liệt .

Xán Liệt , nếu như đây là ước định cả đời, em có hay không còn nguyện ý cùng tôi móc nghéo? Nếu như có thể, tôi hi vọng em có thể ở bên cạnh tôi, cả đời!

- Xán Liệt , thế nào rồi? Có theo bài kịp không?

Xán Liệt  rốt cuộc cũng đi học lại, bởi vì y nghỉ học mấy tuần, sợ y không theo kịp bài giảng, mấy ngày nay lớp trưởng có hơi quan tâm một chút.

- Không sao đâu, về nhà chịu khó coi lại bài cũng không có gì lớn. Cảm ơn bạn đã quan tâm!

Xán Liệt  cười cười với lớp trưởng.

Lớp trưởng nhìn thấy miệng cười của Xán Liệt , không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Bề ngoài của Xán Liệt  là tổng hợp vẻ đẹp của tất cả mọi người, hơn nữa lần này sau khi nghỉ bệnh đi học lại cho dù cả người gầy gò đi không ít, nhưng mà đã đẹp càng thêm đẹp, đưa tay nhấc chân đều rất gợi cảm lại mang theo chút phong tình, tuy là con trai nhưng còn muốn ôn nhu hơn so với cả con gái, hơn nữa phần ôn nhu này trên người y lại rất vừa vặn, không làm cho người ta có cảm giác rất "mái". Có nhiều nam sinh còn nói, nếu đối tượng là Xán Liệt  thì cho dù có "Đoạn tụ" cũng chẳng sao cả.

- Lớp trưởng? Lớp trưởng?

Xán Liệt  nhìn lớp trưởng đang ngẩn người, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn.

Bị mấy tiếng kêu rốt cuộc lớp trưởng cũng lấy lại tinh thần.

- Hả, chuyện gì?

- Không có gì. Tan học rồi, tôi về trước nha!

Xán Liệt  đeo túi xách lên vai chuẩn bị rời đi, lại bị lớp trưởng kéo lại, đành phải dừng lại,

- Còn có chuyện gì sao?

- À thì, chúng ta cùng nhau về đi..

Lớp trưởng vừa nói, không đợi Xán Liệt  đáp lại, liền quơ lấy cặp sách kéo Xán Liệt  rời khỏi phòng học.

Xán Liệt  cảm thấy cái gì đó hơi kì cục, nhà lớp trưởng với nhà Ngô Diệc Phàm ở hai hướng ngược nhau, chỉ cần ra khỏi cổng là có thể chào tạm biệt rồi, đâu cần cùng nhau đi thế này? Huống chi Ngô Diệc Phàm ngày nào cũng đến đón mình. Bất quá bộ dáng lớp trưởng đã nhiệt tình như vậy, chính mình cũng không cần nói thêm gì nữa. Nghĩ đến cũng kì, mấy ngày nay sao tất cả mọi người đều đặc biệt nhiệt tình với mình vậy, là bởi vì lâu rồi không có gặp nhau sao?

Đi ra tới cổng trường, Xán Liệt  liền thấy Ngô Diệc Phàm siêu cấp đẹp trai đứng ở đó đợi mình.

- Anh đến rồi!

Thấy Ngô Diệc Phàm , Xán Liệt  không hiểu tại sao mặt lúc nào cũng nóng lên.

- Uh, đến đón em... Đây là ai?

Ngô Diệc Phàm thấy lớp trưởng đi bên cạnh, Ngô Diệc Phàm vẻ mặt tò mò hỏi. Đột nhiên, phát hiện cái tên kia đang kéo tay Xán Liệt , không cần nghĩ ngợi, hắn vươn tay chụp lấy tay lớp trưởng kéo ra:

- Cậu chụp tay Xán Liệt  làm cái gì?

- Anh đừng làm như vậy...

Xán Liệt  vội vàng nắm lấy tay Ngô Diệc Phàm, trấn an nói:

- Đây là lớp trưởng của tôi. Bình thường rất chiếu cố tôi! Anh đừng hù dọa người khác mà.

Nhìn bộ dáng Ngô Diệc Phàm như muốn đem lớp trưởng ra lột da rút gân, làm cho lớp trưởng sợ đến lạnh run.

Tên đó thật là đáng sợ mà, nhìn như đại ca xã hội đen, Xán Liệt  như thế nào lại quen người như vậy chứ?

Ngô Diệc Phàm đối với tên lớp trưởng khẽ hừ một tiếng, cũng không chịu mở mắt ra xem Xán Liệt  là của ai sao.

- Chúng ta đi thôi.

Nói xong, kéo Xán Liệt  một đường đi về hướng xe hơi. Chỉ để lại lớp trưởng một người tiếp tục đứng bần thần.

- Em làm gì lại để nó nắm tay em?

Vừa vào trong xe, Ngô Diệc Phàm không vui chất vấn.

- Cái đó là biểu hiện thường tình giữa bạn học với nhau mà!

- Cái gì mà biểu hiện thường tình? Bây giờ học sinh tiểu học cũng không có nắm tay nhau nữa đâu!

Ngô Diệc Phàm thật muốn chẻ đầu Xán Liệt  ra để xem bên trong đó chứa cái gì, làm gì còn học sinh trung học nào vì thể hiện tình bạn mà nắm tay nhau chứ? Nhắm mắt cũng biết cái tên lớp trưởng kia tâm tư chẳng còn tinh khiết, chỉ có cái tên ngốc nghếch này mới nhìn không ra, còn tưởng rằng đó là biểu hiện thường tình giữa bạn học với nhau.

- Tóm lại, em là của tôi, không cho phép em động chạm vào người khác, đã biết chưa?

- Dạ, tôi biết rồi, sẽ không để người khác chạm vào... Úi?

Xán Liệt  đang nói, lại đột nhiên bị Ngô Diệc Phàm hôn lên.

Đầu lưỡi Ngô Diệc Phàm khẽ lướt qua cánh môi xinh đẹp của Xán Liệt , chậm rãi đem đôi môi khai mở, đầu lưỡi linh hoạt đưa vào trong miệng Xán Liệt , khẽ liếm lên trên vòm họng, làm cho Xán Liệt  một trận tê dại. Sau lại mút lấy cái lưỡi mềm mại của y, không ngừng quấn quanh, cắn nuốt. Hồi lâu, cảm thấy Xán Liệt  trong lòng ngực dần dần vô lực mới lưu luyến mà buông ra. Nhìn Xán Liệt  hai gò má ửng hồng cùng cánh môi hoa xinh đẹp bị hôn đến sưng đỏ, Ngô Diệc Phàm cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực từ hạ thân dâng lên tận đỉnh đầu. Thật là muốn y mà, thật là muốn...

-

Ngô Diệc Phàm bây giờ rất buồn bực, nguyên lai là vội vàng về nhà để có thể thỏa sức "Thương Yêu" Xán Liệt  một chút, nhưng mà bởi vì cái người đang ngồi trước mắt này làm cho hắn không thể không tạm thời đem dục vọng của mình dìm xuống.

- Anh Hình Hòa, anh ở nước ngoài chơi vui không?

Xán Liệt  thấy Hình Hòa đã về nước, rất là vui vẻ,

- Anh có mua quà cho em không?

- Đương nhiên rồi, như thế nào có thể quên mua quà cho Xán Liệt  chứ!

Hình Hòa vừa cười nói vừa đem từ trong túi một món quà tinh xảo ra. Khí sắc Xán Liệt  nhìn qua rất tốt, xem ra Diệc Phàm  trong khoảng thời gian này đối với y cũng tốt lắm đây

- Diệc Phàm , cũng có quà cho anh này!

- Cảm ơn!

Ngô Diệc Phàm lãnh đạm cười nhận quà. Hình Hòa như là mới phát hiện ra miền đất mới, băng sơn vạn năm như Ngô Diệc Phàm mà cũng có lúc tươi cười chân thành sao?

- Ha ha, xem ra trong lúc tôi ra nước ngoài, có người nào thay đổi thật lớn nha... Xán Liệt , gần đây nhìn cũng không tệ lắm à!

Hình Hòa mỉm cười chỉ tay, Ngô Diệc Phàm nghe ra ý tứ trong lời hắn, cũng chẳng biết mắc cỡ, làm bộ quay đầu nhìn quanh.

- Uh, đúng vậy, gần đây Diệc Phàm  tốt với em lắm...

Chính là buổi tối chẳng có chịu buông tha cho mình...

Nhìn Xán Liệt  hai má hồng hồng, Hình Hòa tâm tư bỗng muốn trêu ghẹo:

- Oa, đổi giọng gọi "Diệc Phàm " rồi kìa... Ai ~~~ Nhìn hai người kìa... Hehe, tốt lắm tốt lắm!

Xem ra Diệc Phàm  đã biết để ý đến cảm xúc của mình rồi đây. Thật tốt mà, mặc dù hắn cuối cùng không có tiếp nhận mình, nhưng mà chỉ cần có thể nhìn thấy hai người bọn họ hạnh phúc, chính mình cũng cảm thấy vui lây.

- Xán Liệt, em đi làm bài đi. Tôi với Tiểu Hòa nói chuyện một chút.

Ngô Diệc Phàm giải vây cho Xán Liệt , trong phòng khách chỉ còn lại hai người Ngô Diệc Phàm với Hình Hòa.

- Thật tốt quá, Diệc Phàm , nhìn thấy anh đồng ý mở rộng trái tim của mình cùng với chịu khó lắng nghe tình cảm của chính mình, tôi thật sự rất vui.

- Tiểu Hòa, có lẽ cậu nói đúng, tôi cuối cùng cũng chỉ dùng vẻ lạnh lùng để làm mặt nạ ngụy trang, nhưng vẫn muốn cảm thụ tình cảm ấm áp của người kia... Tôi rất ấm áp, khi Xán Liệt  ở bên cạnh, thích nhìn người đó khóc, thích nhìn người đó cười, thích nhìn bộ dáng có chút ngu ngốc của người đó, thích bắt nạt người đó sau đó lại chọc ghẹo... Việc này thật sự làm cho tôi cảm thấy thật ấm áp!

Ngô Diệc Phàm nói cho Hình Hòa nghe, hay là đang nói cho mình nghe?

Hình Hòa cúi đầu, nhưng cười không nói. Ngô Diệc Phàm tiếp tục nói:

- Trong khoảng thời gian này cảm giác được bản thân cũng thật kì cục. Liều mạng muốn đối xử với Xán Liệt  thật tốt, tốt đến mức chính mình cũng phải kinh ngạc...

Ngô Diệc Phàm nghĩ đến bộ dáng mỗi lần Xán Liệt  thụ sủng nhược kinh trông thật là đángyêu, trong lòng hắn liền cảm thấy thật ngọt ngào.

-A ~ Xem ra tình cảm của anh đã bộc phát ra rồi, còn không lo thu dọn lại. Nếu không thì băng sơn vạn năm lại trở thành núi lửa phun trào, thật đúng là hai người khác nhau hoàn toàn mà.

- Đúng vậy, chính tôi cũng cảm thấy tin không được.

Ngô Diệc Phàm dựa lưng vào ghế salon, ngẩng đầu nhìn trần nhà,

- Còn tưởng rằng đến chết cũng chẳng bao giờ có thể tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa, nhưng bây giờ lại hơi tin rồi.

Ngô Diệc Phàm rất áy náy, nhìn Xán Liệt  bị thương nằm ở trên giường, lòng hắn đau như xát muối. Chán ghét, tại sao trong lúc cùng Xán Liệt  ra ngoài rong chơi lại đụng ngay người của bang phái đối nghịch chứ, may mà bên mình cũng không chết người nào, thế nhưng lại không bảo vệ được Xán Liệt , lại làm cho y bị thương tổn rồi.

- Xán, xin lỗi, anh không bảo vệ được em, anh đã từng hứa sẽ bảo bọc em thật tốt...

Ngô Diệc Phàm cầm tay Xán Liệt  áp vào mặt mình, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của y.

Thủ hạ đứng một bên nhìn lão đại của mình, cả đám người không nhịn được mà rùng mình, cái vẻ mặt nhu tình này, giống như thiếu chút nữa thì có thể rớt nước mắt là lão đại lãnh huyết vô tình trong ấn tượng của bọn họ sao?

- Diệc Phàm , xảy ra chuyện gì rồi?

Nghe thấy tiếng chân Hình Hòa vội vàng chạy tới hướng thẳng về phía giường, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Xán Liệt , đau lòng hết sức,

- Tại sao lại có thể như vậy?

- Trong lúc đi ra ngoài chơi với Xán Liệt  thì đụng phải mấy đứa phế thải bên Phong bang, Xán Liệt  bị một thằng trong đó đập vào đầu...

Nghĩ đến Xán Liệt  yêu mến bị thằng chết bằm kia đập vào đầu đến hôn mê, lại chảy ra nhiều máu như vậy, Ngô Diệc Phàm hận không thể đem tên đó ra lột ra rút gân bằm xác cho chó ăn. Phong bang, thời gian trước bị Ngô Diệc Phàm thâu tóm, chỉ còn một số tên thoát được, không nghĩ tới lại bị bọn đó theo dõi.

Hình Hòa nhìn Ngô Diệc Phàm lộ ra ánh mắt tàn nhẫn ngoan lệ, không khỏi âm thầm mặc niệm cho cái tên hại Xán Liệt  bị thương kia, chuyến này tên đó sẽ chân chính hiểu được thế nào là sống không được chết không xong.

- Vậy bác sĩ nói thế nào?

- Bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tánh mạnh, nhưng mà cũng có khả năng sẽ để lại di chứng... Cụ thể ra sao thì phải đợi đến khi nào Xán Liệt  tỉnh lại kiểm tra lại thì mới có kết quả...

- Đã báo cho người nhà cậu ấy biết chưa?

- Tôi đã cho người đi đón rồi, chắc cũng sắp tới đây.

Yên lặng một lúc, cửa phòng bệnh đột ngột bị đá văng ra, người vừa đến phóng thẳng đến giường bệnh.

- Xán Liệt, em làm sao vậy, Xán Liệt , em mở mắt ra đi, là anh nè, em nhìn anh đi...

Thì ra là Phi Nhiên. Nhìn Xán Liệt  nằm ở trên giường chẳng rõ sống chết, Phi Nhiên đem toàn bộ tức giận trút lên người Ngô Diệc Phàm ,

- Ngô Diệc Phàm , ông lại làm gì Xán Liệt , em ấy như thế nào lại thành như vầy?

Trái ngược với bộ dáng kích động của Phi Nhiên, Ngô Diệc Phàm vẫn ngồi bên giường nắm tay Xán Liệt , lẳng lặng mà nhìn Xán Liệt , không để ý đến Phi Nhiên gầm gừ gào thét.

Hình Hòa một bên cũng sợ Phi Nhiên làm cho Ngô Diệc Phàm tức giận, vội vàng kéo hắn lại:

                 

- Phi Nhiên, đó là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng trách Diệc Phàm , anh ấy cũng không muốn đâu...

Phi Nhiên nhìn Hình Hòa đang lôi kéo mình, tự nhiên rất muốn hỏi buổi tối đó hắn có bị Ngô Diệc Phàm  giáo huấn hay không, nhưng mà chuyện Xán Liệt với hắn thì quan trọng hơn.

- Ngoài ý muốn? Ông ta chẳng phải lần đầu tiên ngược đãi Xán Liệt... Ngô Diệc Phàm , người nợ tiền là cha tôi, ông tại sao không đi tìm ông ta mà lại đi bắt nạt Xán Liệt? Tại sao?

Nếu đã cướp em đi, vậy tại sao không đối xử tốt với Xán Liệt chứ?

- Cậu cho rằng tôi sẽ đánh em ấy thành như vầy sao?

Rốt cuộc người im lặng nãy giờ cũng mở miệng nói chuyện.

- Chẳng lẽ không phải vậy sao?

- Hừ, cậu nếu cho rằng đó là tôi làm thì giờ tôi còn ngồi đây với em ấy, lại còn đưa mấy người đến gặp sao? Hơn nữa...

Tay Ngô Diệc Phàm  xoa lên mái tóc mềm mại của Xán Liệt,

-Tôi làm sao có thể xuống tay đánh em ấy chứ, lần ngược đãi lúc trước đã đủ làm tôi rất hối hận rồi, tôi thương em ấy còn không đủ, như thế nào có thể đánh chứ...

Nghe Ngô Diệc Phàm  nói chẳng khác gì lời tỏ tình, Phi Nhiên ngẩn ngơ cả người, câu nói kia của Ngô Diệc Phàm  chẳng phải có ý nói rằng, nói rằng hắn thích Xán Liệt sao? Lúc này, Hình Hòa đi tới, kéo cánh tay Phi Nhiên,

- Phi Nhiên, chúng ta ra ngoài một chút đi.

Bị Hình Hòa lôi ra khỏi phòng bệnh, hai người lặng lẽ ngồi ở ghế ngoài hành lang.

- Phi Nhiên, cậu thích Xán Liệt phải không?

Hình Hòa thử thăm dò.

- Cái gì? Cái đó, Xán Liệt là em tôi, tất nhiên là tôi thích em ấy...

Phi Nhiên bình thản trả lời câu hỏi của Hình Hòa, nhưng lại trốn tránh không nhìn vào đôi mắt ấy.

- Phi Nhiên, cậu thích Xán Liệt , cũng chẳng phải là tình anh em đơn thuần.

- Hình Hòa, anh, anh tại sao lại nói như vậy... Chúng tôi là anh em cùng mẹ, đều là con trai, anh nghĩ miên man rồi...

- Phi Nhiên, cậu không cần gạt tôi, theo tôi thấy, Diệc Phàm  cũng đã sớm nhìn thấy. Cậu thích Xán Liệt .

- Đúng vậy, tôi thích em ấy, như vậy thì sao chứ? Tôi không khống chế được suy nghĩ của mình dành cho em ấy, là tôi thích em ấy, cho dù là cùng giới tính, là anh em thì sao chứ, là tôi thích em ấy!

Phi Nhiên càng nói càng kích động, lời nói cũng càng lúc càng lớn lên.

- Nhưng Xán Liệt  không thích cậu!

Hình Hòa tỉnh táo vạch ra sự thật.

Lời nói về Xán Liệt  như đâm vào trong đầu, Phi Nhiên dần dần tỉnh táo:

- Em ấy bây giờ chưa thích, chỉ cần em ấy còn bên cạnh tôi, em ấy nhất định sẽ thích tôi...

- Không có khả năng!

Hình Hòa lần nữa tỉnh táo nói.

Phi Nhiên tức giận:

- Anh như thế nào lại khẳng định Xán Liệt  sẽ không thích tôi? Anh cũng không phải là em ấy.

Hình Hòa nhìn Phi Nhiên, bình tĩnh nói:

- Tôi đúng là không phải Xán Liệt , nhưng tôi nhìn thấy, cậu ấy thật ra đã thích Ngô Diệc Phàm  rồi... Diệc Phàm  cũng rất thích Xán Liệt , hai người bọn họ chính là trời sinh một đôi.

- Anh, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?

- Tôi chỉ muốn nói với cậu, Ngô Diệc Phàm  mặc dù bề ngoài rất lãnh khốc, nhưng anh ta một khi đã xác định một chuyện gì thì anh ta sẽ làm tới cùng, anh ta thừa nhận anh ta thích Xán Liệt , cho nên tôi tin rằng anh ta sẽ chờ đợi Xán Liệt , cũng mời cậu tin tưởng cho, Diệc Phàm  tuyệt đối sẽ không đối xử với Xán Liệt  giống như trước đây. Trong khoảng thời gian này tôi thấy, Diệc Phàm  là thật tâm với Xán Liệt , Xán Liệt  nhìn qua cũng rất thích Diệc Phàm , cho nên cậu buông tay với Xán Liệt  đi! Cậu tranh chấp không lại với Diệc Phàm  đâu, bất kể phương diện nào cũng tranh không lại.

Phi Nhiên ngạc nhiên, hồi lâu hắn cười khổ, hắn sao lại không biết chứ? Từ cái ngày mà Ngô Diệc Phàm đưa Xán Liệt  về thăm nhà, hắn đã mơ hồ cảm giác giữa hai người kia có cái gì không bình thường rồi, chỉ là chính mình vẫn một mực phủ nhận. Nhưng mà thời gian này số lượng Xán Liệt  về thăm nhà tăng lên, hắn không muốn thừa nhận cũng vô dụng, bởi đề tài Xán Liệt  nói luôn xoay quanh Ngô Diệc Phàm , luôn nhắc đến Ngô Diệc Phàm với bộ dáng vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc, tựa như người đang lạc trong biển tình.

Phi Nhiên đem mặt vùi vào hai tay, rầu rĩ nói:

- Có thể buông tay sao? Buông thay rồi thì sao chứ? 10 năm, tôi thích em ấy đã 10 năm, nói buông tay là có thể buông sao?

Hình Hòa đặt hai tay lên vai Phi Nhiên, vỗ vỗ vào mà nói:

- Có thể mà, Phi Nhiên, chỉ cần cậu muốn như vậy, Xán Liệt  chắc chắn không phải là người dành cho cậu, cho nên mới không thích cậu, không thích cậu là tổn thất của cậu ta...

- A... Hình như anh rất có tâm trạng...

Phi Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hình Hòa.

Đột nhiên bị ánh mắt chăm chú của Phi Nhiên nhìn vào, Hình Hòa cũng rất xấu hổ cúi đầu.

- Uh, tôi cũng ta từng thích một người suốt 18 năm...

- 18 năm? Hình Hòa, anh bao nhiêu tuổi rồi?

- 24

- Bằng tuổi với tôi à. 18 năm trước... anh mới có 6 tuổi, anh thưởng thành sớm thiệt nha...

Nghĩ đến chuyện tình năm ấy, Hình Hòa nhìn về cuối hành lang, trong mắt lộ ra sự hoài niệm,

- Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, thì đã có ý muốn ở bên cạnh người ta cả một đời rồi. Đánh tiếc, tôi không phải là người trong lòng của anh ta...

- Người kia, là Ngô Diệc Phàm sao?

Phi Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Hình Hòa quay đầu, mỉm cười với Phi Nhiên,

- Đúng vậy, chính là cái tên vô lại đó... Mặc dù anh ta cự tuyệt tôi, nhưng mà nhìn thấy anh ta vì Xán Liệt  mà thay đổi từng chút, tôi thật là vui mừng, cái tên kia rốt cuộc cũng có được hạnh phúc rồi, anh ta hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc.

Nhìn Hình Hòa trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc mỉm cười, Phi Nhiên do dự:

- Có thể chứ? Có lẽ tôi không có cách nào học được sự cao thượng như của anh, tôi có thể giống anh mỉm cười chúc phúc cho người mình thích với người khác sao?

- Có thể chứ, Phi Nhiên, cậu có thể... Tôi thấy cậu cũng giống tôi, cuối cùng cũng sẽ nhất định chân thành chúc phúc cho bọn họ mà, đúng không!

- Thiệt là khổ quá đi, em không uống đâu.

Xán Liệt  ngồi ở trên giường, vẻ mặt thống khổ nhìn nguyên chén thuốc trên tay Ngô Diệc Phàm . Ngô Diệc Phàm  bỏ lơ bộ dạng thống khổ của Xán Liệt , tay vẫn đưa chén thuốc đến trước mặt Ngô Diệc Phàm .

- Uống hết đi, thuốc đắng dã tật, không cần anh phải dạy cho em điều đó.

Xán Liệt  đáng thương nhận lấy chén thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nhăn nhó,

- Nhưng mà thật sự rất là đắng... Hơn nữa em cũng đã tốt lắm rồi mà, tại sao vẫn phải uống mấy thứ thuốc này...

Cứ mỗi lần nghĩ tới Xán Liệt  lại tức anh ách, người ta nằm ở bệnh viện biết bao nhiêu ngày, về nhà lại nằm thêm không biết bao nhiêu ngày nữa, rõ ràng đã tốt lắm rồi, nhưng mà Ngô Diệc Phàm  thì vẫn muốn y nằm ở trên giường, nằm hoài làm người y thiếu điều muốn mục ra, mốc meo rỉ sét hết luôn rồi.

- Tên ngốc này, bác sĩ đã nói mặc dù tạm thời không thấy em có di chứng gì, nhưng mà làm ơn nhớ dùm cái là em bị thương chỗ đội nón đó, nếu không chăm sóc tốt, lỡ đâu sau này bệnh xuống thì sao... Anh thấy em sắp tới cũng chẳng còn cách nào học tiếp nữa, không thì bảo lưu kết quả đi rồi sang năm học tiếp.

- Không, không mà!

Xán Liệt  vội vàng, y lúc trước đã đi học trễ rồi, bây giờ làm sao có thể lại tiếp tục nghỉ thêm một năm chứ,

- Em không nghỉ học đâu, em uống thuốc là được mà, em sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng bắt em nghỉ học...

Nói xong, Xán Liệt  cố nén cảm giác đắng nghét trong miệng, rất nhanh đem tất cả thuốc uống xuống. Sau khi uống xong cầm chén không trả lại cho Ngô Diệc Phàm  chứng minh mình đã uống hết, sau đó đem vẻ mặt đáng thương mà mình Ngô Diệc Phàm .

Ngô Diệc Phàm nhìn bộ dáng Xán Liệt  chỉ còn biết thở dài, hắn thực sự không biết phải giữ y như thế nào nữa đây. Ngô Diệc Phàm  nhẹ nhàng vuốt ve tóc Xán Liệt :

- Anh chỉ sợ em nghỉ học nhiều quá không theo được bài học... Nếu thật sự không muốn nghỉ, vậy thì phải nghỉ ngơi thật khỏe. Nếu thật sự có chỗ nào không ổn, em nhất định phải đáp ứng anh bảo lưu kết quả để bảo dưỡng thân thể.

- Dạ, em hứa với anh mà. Diệc Phàm , anh lúc nào cũng tốt với em.

Ngô Diệc Phàm  nhìn Xán Liệt , nhẹ nhàng ôm y:

- Xán Liệt , anh đối với em chẳng tốt một chút nào cả, anh cũng không bảo vệ được em...

- Không phải đâu, Diệc Phàm tốt với em lắm, chỉ tại em không cẩn thận...

Xán Liệt  dụi dụi vào lòng Ngô Diệc Phàm , nghe mùi đàn ông hòa quyện cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Ngô Diệc Phàm . Thật kì lạ, trên người cha cũng có mùi thuốc lá, nhưng chỉ cảm thấy được thật gay mũi rất khó nghe, tại sao trên người Ngô Diệc Phàm  lại dễ chịu như vậy? Lòng vừa nghĩ tới, Xán Liệt  lại hít sâu vào một hơi, trong khoang mũi tràn ngập mùi của Ngô Diệc Phàm , nhưng cố hít vào bao nhiêu lần cũng cảm thấy không đủ.

Bộ dáng Xán Liệt  trong lòng Ngô Diệc Phàm  cọ qua cọ lại thật thoải mái, nhưng mà Ngô Diệc Phàm  thì lại không chút nào cảm thấy dễ chịu, địa phương kia hình như có phản ứng rồi...

- Xán Liệt , đừng dựa vào anh gần như vậy...

Ngô Diệc Phàm  đẩy Xán Liệt  ra, Th#x1B0;ớc Mộng khó hiểu nhìn Ngô Diệc Phàm , Ngô Diệc Phàm  như thế nào lại không có bộ dạng thoải mái vậy.

- Diệc Phàm , anh làm sao vậy, hình như không thoải mái à?

Xán Liệt  quan tâm hỏi.

- Không, không sao cả. Anh ra ngoài, em chú ý nghỉ ngơi đi, tới giờ cơm anh sẽ quay lại.

Ngô Diệc Phàm  rất nhanh đứng lên, đi ra khỏi phòng như chạy trốn. Nhìn hạ thân của mình đang ngẩng đầu, Ngô Diệc Phàm  chỉ biết thở dài, xem ra chính mình phải tự giải quyết rồi.

Mà giờ phút này Xán Liệt  một mình đợi bên trong phòng, nhìn theo Ngô Diệc Phàm  rời đi.

- Tại sao lại đi nhanh như vậy...

Ánh mắt Xán Liệt  dần mờ mịt, Ngô Diệc Phàm  chính là đã chán ghét mình rồi sao? Vậy hắn có phải sẽ không còn cần mình nữa? Chính mình đáng lẽ phải vui mừng, nhưng mà tại sao trong lòng lại khó chịu đến như vậy...

-

Hình Hòa ngồi ở trên ghế Salon, vẻ mặt đùa cợt nhìn bộ mặt buồn bực của Ngô Diệc Phàm .

- Làm sao vậy, Ngô Diệc Phàm  của Hải Diễm bang người người kính sợ hôm nay tại sao lại giống như đá gà thua trận vậy?

- Tiểu Hòa!

Ngô Diệc Phàm tức giận trừng mắt nhìn Hình Hòa,

- Đừng có mà nổi hứng chọc ghẹo tôi.

- Ha ha, nói đi. Như thế nào lại có bộ dáng buồn bực như vậy... Chẳng lẽ là... không được giải tỏa?

Ngô Diệc Phàm lại một lần nữa "hung hăng" trừng mắt liếc Hình Hòa một cái

- Như vậy thì sao nào?

- Ha ha, Ngô Diệc Phàm  luôn luôn ngạo nghễ, quả nhiên cũng có ngày không tìm được nơi giải tỏa nha!

- Tôi, tôi... Thân thể Xán Liệt  không tốt, tôi không muốn miễn cưỡng. Nhưng mà nếu tìm người khác, tôi lại cảm thấy như là đang làm chuyện có lỗi với em ấy...

Vừa nghĩ đến Xán Liệt , vẻ mặt Ngô Diệc Phàm trở nên nhu tình như nước.

- Tôi xin anh, không nên trưng ra bộ mặt tê tái như vậy trước mặt tôi có được hay không vậy!

Hình Hòa làm ra vẻ mặt sắp nôn tới nơi.

Ngô Diệc Phàm đột nhiên nhớ ra bộc bạch của Hình Hòa trước đó ít lâu,

- Tiểu Hòa, chuyện kia, tôi không phải là cố ý kích thích cậu... tôi...

Như đã biết Ngô Diệc Phàm muốn nói cái gì, Hình Hòa cười như đã hiểu rõ.

- Diệc Phàm , anh không cần đưa ra bộ dạng như vậy đâu, tôi là thật tình chúc phúc cho anh cùng với Xán Liệt ... Đúng là ban đầu có chút khổ sở, nhưng tôi bây giờ cũng đã phóng tâm rồi, không có nuối tiếc nữa, anh không thích tôi đó chính là tổn thất của anh nha!

Nhìn bộ dáng của Hình Hòa, Ngô Diệc Phàm nhẹ giọng,

- Tiểu Hòa, cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi.

-

Ngô Diệc Phàm lần nữa đi vào phòng Xán Liệt , Xán Liệt  đang ngủ say sưa, chăn mền bị đạp qua một bên, chiếc áo ngủ rộng thùng thình không che lấp được cơ thể mảnh khảnh, Ngô Diệc Phàm lại dâng lên một trận dục hỏa. Không được, thật sự là không được nhìn nữa rồi, nếu mà vẫn còn ở đây chờ, bản thân mình có thể khó bảo toàn mà chết vì không thể phát tiết quá... Trước khi rời đi, Ngô Diệc Phàm đến bên giường tém lại chăn mền cho y. Có thể bởi vì trước giờ chưa từng đắp mền cho ai, động tác có chút vụng về, Xán Liệt  từ trong mộng tỉnh lại.

- Úi, Diệc Phàm ...

Xán Liệt  dụi dụi hai mắt, đem người lăn trái lăn phải, hồn nhiên gợi cảm đến cực điểm:

- Anh đến rồi à?

- Uh, anh có việc đột xuất phải đi rồi, em ngủ tiếp đi.

Nói xong liền chuẩn bị rời đi. Làm cái gì vậy, làm sao mà vừa thấy Xán Liệt  đã muốn động tình rồi? Cứ như vậy hoài chắc mình thật sự vì đói khát mà chết mất.

- Anh đừng đi!

Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm vội vội vàng vàng bỏ đi, Xán Liệt  gấp gáp chụp lấy cánh tay Ngô Diệc Phàm :

- Đừng đi mà, ở lại với em không được sao...

Ngô Diệc Phàm ngơ ngác đứng bên giường, mặc cho cánh tay nhỏ bé của Xán Liệt  ôm lấy thắt lưng của mình:

- Xán, Xán Liệt ...

Xán Liệt  thật khác thường - Xán Liệt  nhiệt tình...

Xán Liệt  ôm lấy Ngô Diệc Phàm từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào lưng Úy Diệc Phàm , cọ nhẹ:

- Diệc Phàm , anh không cần em nữa phải không? Anh đã cảm thấy em rất phiền phức rồi phải không?

- Không có, anh có bao giờ thấy chán ghét em đâu, đừng nghĩ như vậy. Anh nói rồi, em là của anh, mãi mãi là của anh!

Ngô Diệc Phàm nắm chặt tay Xán Liệt .

- Vậy anh tại sao lúc nào cũng muốn bỏ đi thật nhanh?

- Anh, anh chỉ là...

Ôi, chẳng lẽ lại nói chính mình chỉ cần thấy y là liền muốn đem y đặt xuống dưới abc def hay sao?

- Anh chỉ sợ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của em. Em cứ an tâm mà nghỉ đi, anh đi trước...

Nói xong Ngô Diệc Phàm thiếu điều muốn vặn bung tay Xán Liệt  ra, Xán Liệt  thế nhưng lại càng ôm chặt hơn.

- Đừng đi mà... Em không biết em bị làm sao nữa, chính là cảm giác rất kì cục. Rõ ràng đều là đàn ông, nhưng mà em nhưng mà... Diệc Phàm , đừng đi mà, ở lại với em được không?

Bị Xán Liệt  gắt gao dán sát vào người, mồ hôi lạnh của Ngô Diệc Phàm từng giọt rớt từ trên trán xuống,

- Xán Liệt , anh... Đừng...

Thật vất vả xoay người sang chỗ khác muốn đẩy Xán Liệt  ra, lại bị đôi môi mềm mại che kín miệng.

Ngô Diệc Phàm  trợn to hai mắt, không biết làm sao, cảm giác được bàn tay bé nhỏ của Xán Liệt  đang ôm lấy mình nóng rực. Kĩ thuật hôn vụng về nhưng càng làm lửa dục trong người bùng lên cao, thật chậm rãi, cả hai người đều bị hãm vào trong đó.

Vì Xán Liệt  mà cấm dục hơn nửa tháng Ngô Diệc Phàm  thật sự không chịu nổi khiêu khích như thế, chuyển từ bị động sang tấn công, vươn đầu lưỡi ra quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại của Xán Liệt . Hơi thở hai người trở nên hổn hển, Ngô Diệc Phàm  hai tay bắt đầu không an phận lôi kéo quần áo của Xán Liệt .

Đến lúc phản ứng lại được thì nửa thân trên của Xán Liệt  đã hoàn toàn trần trụi, khuôn ngực thở dốc nhấp nhô, khuôn mặt trắng nõn bây giờ đỏ hồng như táo chín. Quá mức đáng yêu làm cho ai kia muốn hung hăng cắn lên đó vài cái... Không suy nghĩ được nhiều, Ngô Diệc Phàm  liền gặm gặm lên gò má hơi phúng phính của Xán Liệt .

- Là tại em khiêu khích anh trước, cho nên em không được cự tuyệt!

Đem Xán Liệt  đặt ở dưới thân, hung hăng hôn lên khắp người Xán Liệt .

Dưới sự khiêu khích của Ngô Diệc Phàm , Xán Liệt  từ từ phát ra âm thanh thoải mái kiều mị.

- Diệc Phàm , em muốn anh, em muốn anh... Anh đừng ghét em...

Nhìn Ngô Diệc Phàm  hai mắt ngập tràn lửa dục, nóng bỏng thiêu đốt chính mình, Xán Liệt  tựa hồ như bị đôi mắt sâu không thấy đáy ấy hút vào. Mặc kệ chuyện gì đi nữa, chính mình muốn được mãi mãi bên cạnh người đàn ông này, cho dù người đó có chán ghét mình, cũng không muốn rời đi...

-

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ngã vào trên giường hô hấp thật sâu, cố gắng xoa dịu cơn kích động khi lên cao trào.

- Xán Liệt , xin lỗi, anh không nên chạm vào em...

Sau khi bình tĩnh lại, Ngô Diệc Phàm  ỉu xìu mở miệng. Thật đáng ghét mà, thân thể Xán Liệt  còn chưa hoàn toàn bình phục, chính mình lại có thể thô bạo với y như vậy, không biết có bị thương không nữa.

Xán Liệt  nhưng lại không hiểu gì cả. Y nhìn Ngô Diệc Phàm  chỉ vì phải ôm mình mà lộ ra vẻ mặt ảo não, liền nghĩ thành Ngô Diệc Phàm  thật sự không cần y nữa rồi, tầm mắt dần dần mờ mịt, nước mắt theo khóe mắt mà chảy ra. Y cái gì cũng không nói, chỉ là xoay người đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm .

Nhìn bộ dáng thật thương tâm của Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm  tưởng mình đã làm y bị thương rồi, vội vàng nói nhanh:

- Xán Liệt , em làm sao vậy? Là anh lại làm em bị đau rồi, xin lỗi, anh sẽ không chạm vào em nữa (chỉ trước khi em hoàn toàn bình phục thôi)

Xán Liệt  vẫn chẳng nói gì, chỉ đưa lưng về Ngô Diệc Phàm , lặng lẽ khóc.

Nhìn Xán Liệt  cái gì cũng không nói, cũng không để ý đến mình, Ngô Diệc Phàm  thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cảm thấy hành động của Ngô Diệc Phàm , Xán Liệt  rất nhanh ngồi dậy nhào vào lòng Ngô Diệc Phàm .

- Anh tại sao lại có thể làm như vậy... Đem em trở nên kì quái như thế này, anh tại sao lại có thể đối xử với em như vậy?

Hai tay ôm lấy Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm  kì quái hỏi:

- Anh phải làm sao với em bây giờ... Nếu như em không thích anh chạm vào em, anh lần sau sẽ không chạm vào nữa...

- Không phải mà, em không có nói là không thích!

Xán Liệt  cắt ngang lời Ngô Diệc Phàm ,

- Diệc Phàm , em, em thích anh chạm vào em, em thích cảm giác anh ôm em, em, em, em thích anh...

Giống như chẳng thể tin được, Ngô Diệc Phàm  có chút sửng sốt, Xán Liệt  ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm , cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nước mắt lại đua nhau rơi xuống:

- Em biết, em biết thân phận của mình, em không nên vọng tưởng anh cũng thích em, em chỉ muốn cầu xin anh, đừng không cần em, có được không?

Nhìn Xán Liệt  hai mắt rưng rưng, Ngô Diệc Phàm  một tay xoa mặt Xán Liệt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước mắt:

- Em thật sự thích anh?

Nhìn Xán Liệt  kiên định gật đầu, Ngô Diệc Phàm  cười, cười thật vui vẻ, tình cảm của mình rốt cuộc cũng được đáp lại rồi. Hắn cố nén tâm tình kích động, hít mấy hơn lấy lại bình tĩnh, bởi vì quá hưng phấn mà thân thể run lên nhè nhẹ.

- Xán Liệt , vậy em có biết cảm giác của anh dành cho em là như thế nào không?

Xán Liệt  lắc đầu, tóm lại sẽ chẳng phải là thích mình đâu.

- Đứa nhỏ ngốc nghếch này.

Ngô Diệc Phàm  cú nhẹ vào ót Xán Liệt  một cái, cưng chiều xoa xoa tóc Xán Liệt ,

- Anh cũng rất thích em, rất thích!

Hai mắt Xán Liệt  lấp lánh

- Thật vậy sao? Nhưng mà...

Nhưng mà vừa nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt rực rỡ của Xán Liệt  bỗng trở nên ảm đạm,

- Nhưng mà, anh thật sự thích em sao, như thế nào lại muốn rời khỏi em, anh trước kia lúc nào cũng bên cạnh em...

Ngô Diệc Phàm  kéo tay Xán Liệt  xuống hạ thân của mình, sờ lên dục vọng nóng rực, Xán Liệt  không khỏi thở ra thành tiếng.

- Em biết không, anh lúc nào cũng muốn em, lúc nào cũng nghĩ đến mang em đặt dưới thân, nhìn em vì anh mà ý loạn tình mê, nghe hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ của em... Nhưng mà thân thể em còn chưa khỏe, anh sợ... Cho nên anh không phải không muốn em, trái lại anh muốn em đến phát điên lên rồi.

Xán Liệt  thẹn thùng rụt tay về, đỏ mặt nói với Ngô Diệc Phàm:

- Phàm, không sao đâu mà, em đã ổn lắm rồi, cho nên anh không cần lúc nào cũng phải... uh... cũng phải nhịn.

Nhìn người yêu mến đỏ mặt lớn mật nói ra những lời đó, Ngô Diệc Phàm  hạ phúc không ngừng tăng nhiệt độ, đem Xán Liệt  nhào tới giường:

- Em đúng là tiểu yêu tinh mà, đây là em dùng sắc dụ anh...

Nói xong liền phủ cơn mưa hôn lên đôi môi mềm mềm hồng hồng của ai kia.

Tối nay thật là một đêm ái tình dào dạt nồng cháy nha...

Từ sau lần biểu lộ tâm ý, Xán Liệt  rất yêu thích việc dính sát lấy Ngô Diệc Phàm , mà Ngô Diệc Phàm  cũng rất vui vẻ được Xán Liệt  kề cận.

Hôm nay, Hình Hòa đến nhà Ngô Diệc Phàm , vừa mới vào cửa, liền thấy hai người nào đó đang quấn lấy nhau ôm hôn thắm thiết trên ghế salon. Hắn đành làm bộ ho khan, nhắc nhở ai kia về sự tồn tại của mình.

Chỉ thấy Xán Liệt  nhanh chóng chui ra khỏi tầm kiểm soát của Ngô Diệc Phàm , đỏ mặt chào Hình Hòa rồi chạy tuốt lên lầu. Hình Hòa buồn cười nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngô Diệc Phàm .

- Sao cậu lại tới đây?

Ngô Diệc Phàm  khoanh tay trước ngực, nhìn tên khách không mời Hình Hòa này.

Hình Hòa không để ý đến hắn, tự động ngồi xuống nhìn theo bóng lưng Xán Liệt  chạy biến đi cho tới khi không còn thấy gì nữa, hồi lâu, hắn mở miệng nói chuyện.

- Diệc Phàm, xem ra quan hệ của hai người gần đây càng ngày càng tốt rồi.

- Uh.

- Thổ lộ rồi?

- ... Uh.

Ngô Diệc Phàm  trả lời cứng ngắc, hơi hơi mắc cỡ gật đầu.

- Thật vậy sao? Xán Liệt  quả nhiên cũng thích anh mà. Ôi, được người tốt như vậy yêu thích, anh đúng là người có phước nha!

Hình Hòa trêu chọc Ngô Diệc Phàm .

Mặt Ngô Diệc Phàm  trắng nhách không còn hột máu liếc Hình Hòa một cái. Nghe ý tứ của Hình Hòa, làm như mình rất kém cỏi vậy đó, nhưng mà không phải tên này trước kia cũng rất thích mình sao?

- Tôi với Xán Liệt  đều xuất sắc như vậy mà ai cũng đâm đầu thích anh hết, Ngô Diệc Phàm , anh đời trước tu kiểu gì vậy hả?

Nghe Hình Hòa nói mà da mặt dày như tấm thớt, Ngô Diệc Phàm  thiếu chút nữa thì tắt thở, may mắn là mình không có đang ăn hay uống cái gì, nếu không chắc phun ra hết quá.

- Tiểu Hòa, cậu muốn ca ngợi Xán Liệt  tôi không có phản đối... Nhưng cũng đừng tự ca ngợi chính mình như vậy chớ.

- Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không tốt sao? Xán Liệt  nhà anh cũng nói tôi là người tốt nhất mà, chẳng lẽ anh muốn nói ngược lại lời của Xán Liệt  nhà anh sao?

Nghe Hình Hòa nói "Xán Liệt  nhà anh" tự nhiên nội tâm Ngô Diệc Phàm  vô cùng hưng phấn.

- Đó là tại vì Xán Liệt  nhà tôi mắt nhìn người không tốt, tôi sẽ chậm rãi giúp em ấy thay đổi suy nghĩ!

- Vậy mà còn tưởng rằng Xán Liệt  nhà anh...

Hình Hòa chịu không được liếc cái mặt trắng nhách kia một cái.

- Tôi xin anh, lần sau đừng nói chuyện thơ ngây như vậy. Nếu không tôi sẽ rất hối hận vì tại sao lại thích anh nhiều năm như vậy!

- Tiểu Hòa...

Ngô Diệc Phàm  tựa hồ có cái gì đó thật khó nói

- Uh?

- Ờ thì, cậu có thể đừng lúc nào cũng nhắc đến chuyện cậu thích tôi được không... điều đó làm tôi cảm thấy, không biết phải làm sao để nhìn mặt cậu...

Ngô Diệc Phàm  rất áy náy nhìn Hình Hòa.

Hình Hòa dùng chiêu mỉm cười muôn thuở ném lại cho Ngô Diệc Phàm . Hắn đấm nhẹ lên vai Ngô Diệc Phàm .

- Yên tâm đi, tình cảm của tôi dành cho anh chẳng còn sâu sắc như trước đâu, không cần bày ra vẻ mặt áy náy như vậy. Chúng ta từ nay về sau chẳng phải là anh em tốt sao?

Thả tay ra, miễn cưỡng dựa vào ghế salon, ánh mắt ôn nhu nhìn về một nơi xa xăm nào đó,

- Huống hồ, bây giờ tôi có người cần phải để tâm rồi...

- Thật vậy sao?

Nghe Hình Hòa nói đã có người trong lòng rồi, Ngô Diệc Phàm  thở phào nhẹ nhõm, cao hứng thay cho hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, lại khẩn trương hỏi dồn.

- Đừng nói là Xán Liệt  nha?

Có thể nào là Xán Liệt  không? Hình Hòa lúc nào cũng tốt với Xán Liệt , huống hồ Xán Liệt  lại đáng yêu như vậy, khó mà đảm bảo là Hình Hòa không thích y.

- Diệc Phàm

Hình Hòa hơi giận,

- Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới tin tôi không thích Xán Liệt  hả! Không phải là Xán Liệt , không phải, không phải, không phải!

- Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

- Anh không hỏi người tôi thích là ai sao?

- Đó là người cậu chọn, Tiểu hòa. Mặc kệ cậu thích ai đi nữa nhưng tôi tin, chỉ cần là người cậu chọn thì người kia nhất định sẽ rất xuất sắc, đúng không?

- Ha ha, Diệc Phàm  anh thật là gian trá nha, lại định tự đề cao mình lên nữa sao. Bất quá, người kia, quả thật là không hề kém cỏi một chút nào...

Mặc dù hắn bây giờ không có thích mình, mặc dù hắn bây giờ cũng chưa có tiếp nhận mình, nhưng Hình Hòa tin tưởng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ tiếp nhận mình, nhất định là như vậy!

- Tiểu Hòa, hi vọng lần này cậu sẽ có thể có hạnh phúc của mình!

Ngô Diệc Phàm chân thành chúc phúc cho người anh em cùng nhau lớn lên với mình, Xán Liệt  nói không sai, Hình Hòa là người tốt, cho nên nhất định sẽ được hạnh phúc.

Bọn họ hàn huyên được một lúc, Xán Liệt  từ trên lầu rề rề đi xuống tới. Đi tới trước mặt hai người, Ngô Diệc Phàm một tay kéo y vào lòng mình, để y ngồi trên người mình.

- Đừng như vậy mà, Phàm, anh Hình Hòa đang nhìn kìa, thật mất mặt...

Xán Liệt  vùng vẫy định thoát khỏi vòng tay của Ngô Diệc Phàm, ngược lại bị ôm càng chặt. Ngô Diệc Phàm gắt gao ôm Xán Liệt , khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của y kề sát khuôn ngực nóng hổi của mình, môi cũng nhẹ hôn lên đôi má phúng phính của Xán Liệt .

- Sợ cái gì, Tiểu Hòa cũng chẳng phải người ngoài... Chúng ta còn phải cảm ơn Tiểu Hòa, nếu không phải cậu ấy đánh thức anh khỏi giấc mộng thì anh cũng chẳng phát hiện ra mình đã thích em đến như vậy, cũng sẽ chẳng thể yêu em được như bây giờ.

Ngô Diệc Phàm kề sát tai Xán Liệt  nỉ non.

Xán Liệt  thẹn thùng đấm nhẹ vào ngực Ngô Diệc Phàm

- Ai chứ, ai thèm cùng anh ân ái chứ!

- Uh? Không ân ái sao? Xem ra anh "làm" còn chưa đủ ha, vậy tối hôm nay...

Nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, Hình Hòa thở dại đứng dậy chuẩn bị ra về.

- Anh Hình Hòa, anh không ở lại chơi sao?

Thấy Hình Hòa chuẩn bị về, Xán Liệt  tò mò hỏi.

- Không cần nữa, anh mà tiếp tục ngồi lại ở đây sẽ trở ngại người nào đó là việc.

Hình Hòa mỉm cười nhìn Xán Liệt ,

- Với lại anh cũng không có muốn xem biểu diễn "Xuân cung đồ" sống đâu!

Trêu chọc bọn họ vài câu, Hình Hòa cũng ra về.

Xán Liệt  trong lòng Ngô Diệc Phàm liều mạng giãy dụa.

- Đều tại anh đó, anh hù anh Hình Hòa phải bỏ chạy luôn rồi kìa!

- Làm gì có, cậu ấy không phải người dễ bị hù vậy đâu.

Xán Liệt  càng vùng vẫy, Ngô Diệc Phàm lại càng ôm chặt, mãi cho đến khi Xán Liệt  chẳng còn sức lực, để mặc cho Ngô Diệc Phàm ôm vào lòng. Ngô Diệc Phàm ngậm lấy vành tai xinh xắn của Xán Liệt ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro