Chap 35:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

–––––––––––––––
Cô ôm nàng ngủ tới sáng, sáng sớm điều cô mong ước nhất là vừa mở mắt ra thì nàng đã trong vòng tay của cô. Cô nằm ngắm nhìn nàng một chút thì lười biếng ngồi dậy đi vscn rồi xuống mua đồ ăn sáng cho nàng.

Thức dậy chẳng thấy cô đâu, trách ai khi hôm qua quá kịch liệt khiến hạ thân nàng đau điếng. Tự mình gượng người đi vào phòng tắm.

- Tên heo mập làm mình vậy đã rồi đi đâu không biết. Đau chết người.- Cố lết thân mình vào bồn tắm. Có lẽ bây giờ chỉ có nước ấm mới có thể giúp nàng xoa dịu cơn đau hạ thân. Nhắm mắt suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra hôm qua khiến nàng ngượng đỏ mặt. Nhưng cái thứ quý nhất của đời con gái nàng cũng đã trao cho người nàng yêu. Nàng không biết sau này cô có thay đổi hay không? Hay cô sẽ trở thành một người tồi tệ thì nàng cũng đã cho trọn tình cảm cho cô. Có phải nàng quá yêu cô rồi không? Sao cũng được, tương lai cô có thể bỏ mặc nàng nhưng nàng vẫn sẽ tôn trọng tình yêu mà cô và nàng đã từng rất hạnh phúc... Nước mắt ấm nóng lại rơi? Tại sao phải khóc? Tại sao lúc nào không có cô bên cạnh nàng đều chẳng thấy an toàn. Đơn giản vì nàng rất sợ mất đi người phụ nữ này... Vội tắm nhanh đi ra ngoài tìm cô. Cảm giác sợ hãi lại ùa về. Không phải nàng không tin cô nhưng bên cô giờ đây lại xuất hiện người cũ,.... Rối. Cảm giác rất rối.........

Nàng thay đồ đi ra ngoài tìm cô. Vì muốn mua món nàng thích nên cô đã phải đi khá xa mới có đúng món. Nhưng cô không ngờ con bé ngốc này lại suy nghĩ lung tung.

Nàng chạy khắp nơi tìm cô, nước mắt lại tuôn không điểm dừng. Cảm giác mất cô lại ập hết lên người nàng. Nàng cứ cắm đầu chạy khắp con đường này tới con đường kia. Không ngờ chạy đến nổi lạc đường cũng không biết.

Cô về đến phòng chẳng thấy cô đâu, chỉ để lại tấm gra giường được nhuộm đỏ, gối mền tứ tung, cả điện thoại của nàng nữa. Cảm giác hoảng sợ lại đến.

- Aiss bé ngốc này lại chạy lung tung. Lần này về chắc mua vòng chống lạc em bé cho em quá Linh à.- Cô lật đật chạy xuống lễ tân hỏi thì biết nàng đã ra ngoài được khoảng hơn 2 tiếng rồi. Cônchạy khắp nẻo đường tìm nàng. Chạy xung quanh chẳng thấy nàng đâu.

Một nơi nào đó ở phía nàng, nàng không tìm được cô đã hoảng sợ rồi ập đến là lạc đường, bụng thì cứ kêu ột ột. Nàng cứ đi dọc hết đường này lại đến đường kia mong rằng sẽ tìm ra được đường về khách sạn. Cô chạy hơn 1 tiếng hơn, khắp nơi đều không thấy nàng. Mệt quá cô đứng một góc thở, nhìn dáo dác xung quanh. Có phải chính ông trời cũng giúp cô tìm được nàng không, thì thấy nàng đứng bên kia đường nhìn cô. Dòng người có tấp nập, đưa đẩy người xuôi kẻ ngược thế nào thì cô cũng sẽ tìm được nàng. Cô chạy nhanh qua đường, ngã nhào vào người nàng. Ôm chặt, rất chặt như rất sợ nếu anh buông ra cô sẽ lại biến mất. Chẳng phải tìm được nàng rồi sao cô lại khóc? Một tổng tài lạnh lùng lại khóc vì sợ mất một người con gái?

- Phương....em sợ lắm. Chị đi đâu vậy ?.- Nàng gặp được cô mừng đến oà khóc. Vậy cô vẫn bên nàng, vẫn thấy được một người áo ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi thì nhễ nhại khắp đầu đứng một góc đường thở chỉ vì chạy suốt một tiếng tìm nàng.
- Em đi đâu vậy hả? Vừa mua đồ ăn sáng về đã không thấy em. Biết chị sợ lắm không?.- Mặc kệ dòng người cứ tấp nập đi, cô vẫn cứ ôm chặt nàng trong vòng tay. Bé ngốc này sao cứ để người khác lo vậy không biết? Mất nàng là điều tồi tệ và cô sẽ không ngu ngốc gây ra điều tồi tệ đó.
- Em xin lỗi. Em tưởng chị.... chị bỏ em...nên em đi tìm chị. Rồi lạc đường lúc nào không hay.- Cảm giác mất cô cũng chẳng dễ chịu một chút nào. Có phải nàng đã quá quen thuộc với hình ảnh cô bên cạnh rồi không?
- Bé con chị sẽ không bảo giờ bỏ em. Em đột nhiên biến mất làm chị rất sợ biết không ? Đừng đi nha em. Đừng rời xa chị nha em.- Cô là đang nài nỉ một người sao? Từ trước đến nay, chủ tịch Nguyễn không có khái niệm năn nỉ. Việc gì cô muốn đều có thể làm chỉ qua một cái búng tay. Vì một người con gái mà cô có thể làm tất cả.
- Sáng không có chị, em cũng rất sợ. Sợ chị sẽ bỏ em để về bên cô ấy. Sợ chị sẽ mặc kệ em, sợ chị sẽ không yêu thương em nữa, sợ chị sẽ hạnh phúc nhưng người bên cạnh không phải là em.- Nàng khóc ngày càng lớn. Ôm chặt lấy cô mà khóc. Sao cũng được hết, muốn nàng bỏ gì cũng được, mất gì cũng được nhưng đừng lấy cô đi. Nàng là quá yêu người này rồi.

- Ngốc! Chị sao có thể bỏ đi nguồn sống, nhịp thở của chị chứ ? Chị yêu em. Đừng sợ nữa có chị ở đây.- Ôm nàng vào lòng vỗ về trấn an có lẽ là điều nàng cần ngay lúc này.

Nắm chặt lấy tay nàng đi về khách sạn, khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất giữa cô và nàng. Mong rằng sau 10 năm, 20 năm thì cô và nàng vẫn nắm tay đi như vậy...

---------------------------
Nhớ vote 🌟 cho Au nhe. Love all❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro