Bonus: Chỉ là cho xíu đường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi năn nỉ, ỉ ôi, Phùng Kiến Vũ cũng chịu chiều theo Vương Thanh cùng đến nhà của hắn.

Ngoài những phòng cơ bản, Vương gia còn có một phòng xem phim. Dù phòng nhỏ nhưng lại được trang bị rất đầy đủ, từ máy chiếu 3D, đến màn hình lớn to bằng tường phòng, dàn loa cực hoành tráng, lại còn có một máy làm bắp rang mini. Nhưng thích nhất vẫn là cái sofa lớn như giường chiếm hết diện tích sàn nhà, cực êm.

Kiểu như hình

Vừa vào phòng, mắt Đại Vũ mở to như đèn xe hơi.

"Woa, có cần phô trương như vậy không?"

"Cũng không có gì mà. Cả nhà anh đều thích xem phim nên mới làm phòng này."

"Số anh sướng thật đó." Cậu đi vòng quanh phòng, rồi cảm thán. "Tôi chỉ cần có cái tivi bằng phân nửa cái này, một cái ghế tựa nhỏ là mãn nguyện lắm rồi."

"Em không cần phải mơ ước. Sau này cái gì của anh cũng sẽ là của em."

"Đừng có mà nói sớm rồi làm không được."

"Sao lại không được, em có thể đến đây xem phim bất cứ khi nào em muốn."

"Anh nói mà được sao. Cái phòng này đâu phải của anh, của ba mẹ anh thôi. Nếu sau này anh tự có thể làm ra đủ tiền, tự mua được cho mình căn phòng thế này, thì anh mới tự quyết định được."

"Đến lúc đó anh sẽ cho em dọn đến ở cùng anh."

"Tôi mới không thèm." Đại Vũ ngạo kiều, xoay đầu nhìn Vương Thanh đang ngồi trên ghế một cái rồi hất mặt ngoảnh đi.

Hắn liền vương tay túm lấy áo cậu kéo mạnh cho cậu ngã ngồi vào vòng tay hắn.

"Em không thèm, anh cũng sẽ bắt cóc em mang về." Vương Thanh ôm lấy cổ cậu, rồi ghé miệng nói nhỏ bên tai cậu.

"Tôi có phải đứa nhóc ba tuổi như anh đâu mà nói muốn bắt là bắt."

"Em nói ai ba tuổi?" Hắn giật cậu về phía sau một chút, ôm chặt cậu hơn.

Đại Vũ vẫn lém lỉnh, "Còn ai ngoài anh ở đây mà hỏi."

Vương Thanh nhếch miệng, cầm lấy bàn tay cậu áp lên đũng quần mình.

"Em có thấy đứa nhóc ba tuổi nào mà phát triển như vậy chưa?"

Cậu cố giật tay ra nhưng không được, nhưng vẫn không hề nao núng.

"Anh là đột biến gen."

"Em muốn nói gì cũng được, bây giờ anh sẽ dạy em cách nào làm người lớn." Bàn tay trái của hắn mạnh bạo ôm lấy mặt Đại Vũ, xoay nghiêng ra sau, đặt lên môi cậu một nụ hôn bỏng rát. Còn tay phải vẫn nắm chặt tay cậu xoa lên phần hạ bộ.

Phùng Kiến Vũ kêu ư ư, rồi bất ngờ cắn lấy môi hắn.

Vương Thanh lập tức theo phản xạ dừng lại nhìn cậu,

"Sao lại cắn anh?"

"Ai kêu anh lỗ mãng trước."

Mặt hắn ụ xuống, kiểu như mếu.

"Em không thương anh."

Đại Vũ dùng tay chạm vào chỗ vừa cắn hắn, "có đau không?"

"Đau." Vương Thanh gật gật.

Miệng cười, ngón tay cái ấn mạnh vào chỗ đó một phát nữa.

"Á... Đại Vũ, em thật tàn nhẫn."

Cậu cười phá lên.

"Cho chừa. Còn đòi dạy tôi."

Vương Thanh đẩy cậu ra, khoanh tay, xoay mặt đi.

"Đại Vũ... anh không chơi với em nữa."

Phùng Kiến Vũ vẫn cười, lấy tay xoa đầu hắn.

"Ngoan, đừng giận a. Mở phim đi."

"Không mở."

"Vậy tôi về."

Khuôn mặt còn nhỏ nhắn đang giương giương nhìn hắn, nhướng mày. Vương Thanh hừ một tiếng, rồi đứng dậy lấy phim.

"Thanh nhi dễ thương thật. Chút nữa Vũ ca sẽ thưởng." Cậu nháy mắt một cái.

Nhân vật tình tứ trên màn hình, hai người dưới sofa cũng đang làm trò. Rốt cuộc phim xem người hay người xem phim?
__________ to be continue__________

Lời tác giả

Viết huỵch toẹt vụ vuốt súng ra hoài cũng chán, chịu khó tưởng tượng nha. H hay hãy để phía sau.

Cho bonus, 2 ng cuối tuần lại bế quan... test nhiều quá. 😢😢😢

Chương 44 tuần sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro