Chương 43: Con trai TQ đều nhát gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh thấy hắn cư xử như vậy đã là quá nhẹ nhàng rồi. Chẳng qua chỉ bắt cô ta mời có bữa cơm chứ có là gì. Hắn cảm thấy khó chịu chuyện Phùng Kiến Vũ lại chỉ vì vậy mà chất vấn hắn. Cố Tiểu Diệp có thể sẽ lại gặp họa. Cô không làm gì hắn, nhưng hắn lại vì cô mà bị giáo huấn. Mối hận này đâu dễ nuốt. Hắn lại không thể đòi trên người Đại Vũ, thì tất nhiên sẽ có ngày bắt cô trả.

"Hừ, Cố Tiểu Diệp, nếu cô còn chưa biết sợ, dám bám theo Đại Vũ nữa, lần sau bổn thiếu gia sẽ không còn nương tay."

Từ bữa tiệc thịt nướng, với bao nhiêu là ám muội,Vương Thanh trở thành bạch mã hoàng tử, vừa có khí chất, vừa giàu có, lại còn có tình ý với cô. Cô nàng hiển nhiên hoàn toàn chuyển hướng bẻ lái qua phía hắn. Không biết chuyện này đối với hắn nên gọi là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa đây.

Tối hai ngày sau, tin nhắn tới,

<Tiểu Vũ ca, anh có thể cho em số điện thoại của Vương Thanh không?>

<Có chuyện gì sao?>

<Em có chút chuyện muốn nói với anh ấy. Anh giúp em có được không?>
<Làm ơn, làm ơn đi mà!>

"Thanh ca,..."

"Chuyện gì?"

"Tiểu Diệp muốn biết số điện thoại của anh, có muốn cho không?"

Cô ta lại muốn làm gì? Nếu hắn không cho thì cô ta tất nhiên sẽ tiếp tục làm phiền Đại Vũ, nên tốt nhất là ...

"Cứ cho đi."

"Được."

<Số đây..xxxx....>

<Cảm ơn Tiểu Vũ ca, anh là tốt nhất.>

"Thanh ca."

"Cô ta lại muốn gì nữa?" Vương Thanh hơi cộc cằn.

"Không có. Tôi chỉ muốn hỏi sao hôm nay anh lại rộng rãi vậy?"

"Anh thì lúc nào mà không rộng rãi."

"Tôi thật là không thấy qua."

Buông cuốn truyện tranh xuống giường, hắn đến sát ngay bên cạnh. Mặt đối mặt với Đại Vũ.

"Em nói xem, đã bao giờ anh tính toán việc gì với em chưa?"

"À, ý không phải nói đối với tôi. Mà là với người khác."

"Ý em nói, Cố Tiểu Diệp? Cô ấy cũng xem là em họ xa của em. Hôm bữa không phải em bảo anh cư xử đàng hoàng với cô ta hay sao?"

"Được vậy thì tốt. Anh tốt nhất đừng lỗ mãng. Đối xử với em tôi tốt một chút."

"Ờ. Tốt hơn cả em có được không?" Vương Thanh nói bằng giọng điệu châm chọc.

Đại Vũ bị hắn náo riết cũng chai rồi, không thèm giận, cậu chỉ thờ ơ nói.

"Anh cứ thử đi..."

Hắn cười một tràng dài, "em có cho, anh cũng không làm."

Rồi hôn đánh chóc một cái lên trán cậu.

Vốn dĩ Cố Tiểu Diệp nghĩ là Vương Thanh thế nào cũng sẽ tìm cách liên lạc với mình. Nhưng đã hai ngày mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Chỉ có một mình Phùng Kiến Vũ có số điện thoại của cô, nếu muốn tìm cô, tất nhiên phải thông qua anh ấy. Có lẽ hắn vẫn còn nghĩ cô thích Tiểu Vũ ca.  Tính ra anh ấy cũng đúng là người đến trước. Mà hắn và anh lại là bạn thân. Có lẽ Vương Thanh đang phân vân giữa tình yêu và tình bạn, không biết phải làm thế nào, nên mới chưa dám hỏi thăm. Với cách nghĩ đó, cô  cho rằng mình cần phải bật đèn xanh cho hắn trước. Việc hỏi xin số của hắn thông qua Phùng Kiến Vũ cũng chính là để tỏ rõ cho hắn thấy thái độ tình cảm rạch ròi của cô.

Có được số của Vương Thanh trong tay, Cố Tiểu Diệp nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.

<Thanh ca, em là Tiểu Diệp. Đây là số điện thoại của em. Cảm ơn anh lần trước đã dẫn em đến một quán ngon như vậy. Ăn nhiều vậy mà vẫn không cảm thấy đủ.>

Vương Thanh đọc tin nhắn liền cười khẩy, "cô ta ngốc thật hay giả đây? Bị chơi như vậy còn không nhận ra. Đúng là thú vị."

<Không cần khách sáo. Nếu muốn, cô lại có thể tiếp tục mời chúng tôi.>

Cố Tiểu Diệp nhận được tin nhắn trả lời mà cười không thể khép miệng. Nghĩ trong đầu rằng hắn chắc cũng đang vui lắm đây. Nhưng cô không đáp trả mà cứ vậy mà tắt máy. Hắn đã biết ý của cô rổi, việc cô cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi thôi. Con gái cũng cần phải biết nâng giá của mình một chút.

Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày... Cả một tin nhắn cô cũng không thấy. Đàn ông, con trai Trung Quốc đều trở nên nhút nhát như vậy sao? Hết Tiểu Vũ ca, rồi đến Vương Thanh cũng thế. Hay là hắn khờ đến nỗi không thấy rõ được là cô đã dọn đường sẵn cho hắn? Hắn chỉ cần tiến là sẽ thắng. Vậy mà... Tòng quân ra trận đều phải để Hoa Mộc Lan hay sao!

Về phía Vương Thanh, hắn tất nhiên chẳng mảy may quan tâm cô nàng. Nếu cô ta không đụng đến Bảo Bối của hắn thì hắn cũng không có rảnh mà chơi với cô.

Chiều thứ sáu, cô nàng lại dày mặt gọi điện cho Vương thiếu gia.

"Wei"

"Thanh ca a."

"Ai?"

"Em là Tiểu Diệp."

"Chuyện gì?"

"Nhà em hình như có một con rắn a... Anh có thể giúp em không?"

"Ở đất Bắc Kinh này mà có rắn trong nhà, cô có nằm mơ không vậy."

"Chính mắt em thấy cái đuôi của nó mà. Gần nhà trọ của em có nhiều cây cối, có rắn cũng không phải lạ."

"Gọi chủ nhà của cô đi."

"Chủ nhà đã đi nước ngoài, nên em không thể liên lạc. Nếu anh đang bận, thì em gọi lại cho Tiểu Vũ ca vậy. Khi nãy em đã gọi một lần nhưng anh ấy không nghe máy."

"Đừng gọi cho Đại Vũ, cậu ta sợ rắn. Cô ra ngoài chờ đi, tôi kiếm người giúp cô giải quyết."

"Được, cảm ơn anh. Em sẽ ở trước nhà đợi."

Cô gái này thật phiền phức. Cô ta đang chơi trò gì đây? Nhưng để phòng cô ta lại gọi cho Phùng Kiến Vũ, dù không biết thật giả, hắn cũng đành phải gọi người đi giải quyết chuyện này.

Cố Tiểu Diệp đứng ở bên cầu thang nhà, cô đinh ninh chắc là Vương Thanh sẽ đến. Nhưng không ngờ  mười lăm phút sau, người đến lại là nhân viên của chỗ cứu hộ động vật hoang dã.

"Cố tiểu thư, phiền cô mở cửa và nói chúng tôi biết chỗ lần cuối cô thấy con rắn là ở đâu?"

"Vương Thanh đâu? Có đến không?"

"Vương Thiếu gia không đến, nhưng cô yên tâm đi. Chúng tôi sẽ xử lý tốt."

"Được."

Cô thở dài, bây giờ lấy đâu ra rắn cho bọn họ bắt, cứ đành vờ như nó chạy rồi chứ còn biết làm sao.

Bây giờ Vương Thanh đang ung dung ăn cơm chiều cùng Đại Vũ. Điện thoại rung, hắn đành rời bàn, ra một góc khuất để nghe.

"Quảng Thúc."

"Thiếu gia, người bên cứu hộ đã về."

"Có tìm được con rắn không?"

"Không tìm thấy, nhưng họ đã kiểm tra rất nhiều lần. Và cũng đã phun thuốc."

"Họ có nói chuyện có rắn ở đó là có khả năng không?"

"Họ nói 50-50 vì khu đó cũng có nhiều bụi cây, nhưng lại không thấy dấu hiệu của rắn."

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn chú."

"Nếu còn chuyện gì, thiếu gia cứ dặn dò."

"Không có. Chú cứ nghỉ ngơi đi."

Vương Thanh trở lại bàn ăn trong ánh mắt dò xét của Phùng Kiến Vũ.

"Anh làm gì mà lén lút, tỏ vẻ mờ ám vậy?"

"Không có gì đâu, chuyện nhà thôi."

"Thật không?Chuyện nhà anh cũng chưa từng không dám nghe trước mặt tôi. "

"Tất nhiên, anh chưa từng nói dối em."

"Vậy thì tốt."

Vương Thanh thích thú nhìn vẻ mặt Đại Vũ,

"Em ghen sao? Sợ anh bị cô nào bắt cóc sao?"

"Anh đang mơ hả. Cầu cho cô ta xuất hiện sớm."

"Em không nỡ đâu."

"Lý do?"

"Vì em không xa anh nổi."

"Trời chưa tối, biết không?" Cậu lại cho hắn một vả, hắn thì....lại cười.

"Tối nay mình đi xem phim không?"

"Phim gì?"

"Brokeback mountain."

"Hả? Phim cũ sao? Rạp nào chiếu chứ?"

"Có chứ, rạp tư nhân, một phòng 2 người."

"Ở đâu?"

Khuôn mặt hắn ánh lên vẻ gian tà, thì thầm vào tai cậu.

"Thành Đông Bắc Kinh."

"Đồ lưu manh."

--------------------------To be continue---------------------

Đúc kết 1 chút: Nếu nói Vương Thanh nhát.... thì đàn ông TQ đều nhát. Hắn có thể không biết cua gái, nhưng chiêu cua trai của hắn có thể viết thành sách.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro