Chương 31: Đêm Thiên Tân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa cơm tối cùng ba mẹ Phùng, hai người cùng nhau nằm xấp trên giường đọc truyện tranh. Như nhớ ra điều gì, Vương Thanh ngồi bật dậy đến ba lô lục lọi tìm đồ.

"Anh tìm gì vậy?" Đại Vũ tò mò.

Vương Thanh lấy trong ngăn kéo nhỏ bên trong ra một phong bao đỏ, "a, mày ở đây." Rồi xoay qua đưa cho Phùng Kiến Vũ.

"Lì xì em này."

Đại Vũ tròn mắt, cầm lấy bao lì xì đỏ, nằm ngửa ra giường, xem xét.

"Tại sao cho tôi? Tôi còn lớn tuổi hơn anh đó. Quên rồi à."

Vương Thanh cũng ngồi xuống giường, bên cạnh cậu, cười nói,

"Chỉ là muốn tặng em. Hay em coi như tiền bida lúc nãy anh trả lại em cũng được."

"Tôi mở ra được không?"

"Được, tất nhiên là được."

Đại Vũ mở bao, rút ra 1 xấp nhiều loại tiền khác nhau. Lạ nha, từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ được lì xì tiền chẵn, chứ có ai bỏ vào bao loạn xì ngầu như vậy bao giờ.

"Cho tôi nhiều vậy."

Cậu bắt đầu đếm. Tổng cộng là năm trăm hai mươi mốt tệ- ¥521. Wu er yi. Cậu chỉ nhớ 520 wu er ling.... à, Đặng Chí hình như từng nhắc qua 520 là nam nữ bày tỏ, 521 là cho nam nam bày tỏ.

"Anh yêu em".

Mặt cậu ửng hồng. Đây chính là điều Vương Thanh muốn nói với cậu sao... Cậu cứ nằm đó nhìn mấy tờ tiền mà không nói gì...

Vương Thanh, từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi đó quan sát cậu.

"Đại Vũ, em có hiểu không?"

"..."

Hắn đột ngột nắm lấy hai cổ tay cậu, ép chúng xuống giường, cúi đầu thấp xuống nhìn cậu.

Tim Đại Vũ đập thình thịch,

"Anh làm gì vậy?"

"Anh hỏi em có hiểu không, sao em không trả lời?"

"Hiểu cái gì?"

"Ý nghĩa tổng số tiền."

Đại Vũ tỏ ra ương bướng.

"Không hiểu gì hết."

"Thật không? Đại Vũ, em có biết là mỗi khi em nói dối, em đều không dám nhìn thẳng anh, tai em cũng đỏ lên."

"Đừng có mà xảo ngôn." Đại Vũ biết mình không thể nói dối, nhưng cũng không biết hắn có thể nhận ra những đặc điểm nhỏ nhặt đó.

"Điều gì ở em, anh đều biết."

"Cứ cho là anh đúng đi. Còn không mau bỏ tay ra."

"Không thích. Anh muốn ngắm em thêm một chút. Đại Vũ có mắt đẹp của mẹ này, gò má cao của ba này, và miệng là của..."

Đại Vũ mất cảnh giác, lơ đễnh nghe hắn nói, "Của ai?"

Vương Thanh nhếch mép cười gian tà,
"... của anh."

Vừa nói xong, hắn liền áp chặt môi mình lên môi Phùng Kiến Vũ. Mắt cậu mở to, miệng cậu ú ớ không nên lời,  giẫy giẫy cánh tay bị nắm cứng. Nhưng toàn thân như bị thuốc tê, cứ cứng đơ ra, không một chút sức.

Vương Thanh vẫn cứ say mê nhấm nháp đôi môi mềm mại. Thấy phản ứng yếu ớt của Đại Vũ, hắn càng thêm có dũng khí. Dùng đầu lưỡi của mình cố tách hai bờ môi ra mà tiến sâu vào, tìm kiếm.

Cảm gíac được vật nhỏ ẩm ướt, nhưng mang mùi vị ngọt ngào đang khám phá khoang miệng, Đại Vũ không những không còn phản kháng mà dường như còn bị cuốn theo. Lưỡi cậu cũng quấn lấy đồng loại điên cuồng như hai chú rắn nhỏ đang nhảy nhịp điệu giao hoang.

Thấy cơ thể Đại Vũ có phần thả lỏng, đôi tay cũng không còn vùng vẫy,  Vương Thanh cũng buông lơi nơi cổ tay cậu. Hai tay hắn chống xuống giường lấy thế để đưa cả cơ thể hắn lên, nằm đè lên người cậu.

Hai người chìm trong sự triền miên ngọt ngào của những cái hôn. Bàn tay Phùng Kiến Vũ mân mê tấm lưng rộng, rắng chắc của Vương Thanh. Tay hắn cũng từ từ khám phá cơ thể cậu. Một tay hắn ôm lấy cổ, một tay lê xuống ôm lấy vòng eo thon. Môi vẫn liền môi. Nhưng khi tay hắn bắt đầu luồn vào trong áo, Đại Vũ dường như bị cái lạnh áp lên da mà đột ngột lấy lại ý thức. Cậu dùng sức đẩy hắn ra khỏi người cậu.

"Đủ rồi..." Đại Vũ nằm đó hổn hễnh lấy lại nhịp thở.

Vương Thanh bị cậu bất ngờ đẩy ra,  phản ứng không kịp, nằm vật xuống một bên. Người hắn đang rất nóng. Tiểu Thanh tử cũng đã ngóc đầu, lại bị gián đoạn bất ngờ, có phần khó chịu. Tuy vậy, hắn cũng không muốn bức Đại Vũ khi cậu chưa hoàn toàn sẵn sàng.

Vương Thanh chống tay, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Phùng Kiến Vũ. Tay hắn vuốt nhẹ làn môi hơi sưng vì bị đàn áp của cậu, ôn nhu trấn an.

"Đại Vũ, không cần căng thẳng. Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng...anh yêu em. Anh có thể chờ cho đến khi em sẵn sàng tiếp nhận anh."

Phùng Kiến Vũ nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn mà muôn phần thấy áy náy. Không phải cậu không yêu hắn, cũng không phải cậu không thích thân mật cùng hắn, cậu cũng có nhu cầu sinh lý cơ bản a. Chỉ là... một phần trong lý trí ngăn cản cậu tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Cậu đã từ bỏ suy nghĩ nam nhân không thể yêu người cùng giới. Nhưng cậu vẫn muốn mọi thứ cứ từ từ, có thể bắt đầu từ những cái nắm tay, những cái ôm và những nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu vương tay nắm lấy bàn tay hắn, giờ đang ôm lấy má cậu.

"Thanh ca, xin lỗi, chỉ là tôi..."

"Ngốc, không có gì phải xin lỗi anh cả. Anh nói rồi, chỉ cần em để anh ở bên em. Mọi chuyện đều sẽ nghe theo em."

"..."

Vương Thanh hôn nhẹ lên trán cậu.

"Đừng nghĩ nữa. Ngủ nào. Mai em vẫn phải dẫn anh đi chơi."

Hắn ngồi dậy tắt đèn phòng, rồi trở về giường, vòng tay ôm lấy cậu, mặt đối mặt.

"Ngủ ngon, Bảo Bối."

"Đừng gọi tôi như vậy."

"Chỉ khi có mình anh và em, được chứ."

"Cũng không được."

"Nghe theo em hết. Ngủ ngon Đại Vũ."

"Thanh ca, ngủ ngon."

Hai ngày sau đó, Phùng Kiến Vũ dẫn Vương Thanh đến hết những nơi nổi tiếng, ăn hết những món ngon của Thiên Tân. Qua những cuộc chuyện trò với ba mẹ Phùng, Vương Thanh còn học được một số cách phát âm địa phương, một số câu nói đặc biệt. Ba mẹ Phùng thật sự thích thằng nhóc dễ thương này lắm. Còn muốn thu nhận hắn thành con trai trong nhà, làm đệ đệ của Phùng Kiến Vũ. Hắn nào có chịu. Con trai cũng được, người trong nhà cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là em. Chuyện đó làm cả nhà có một trận cười huyên náo.

Đêm mùng bốn, cũng là đêm cuối, hai người ở Thiên Tân. Vương Thanh lại cùng Đại Vũ đi dạo phố đêm.

"Thanh ca, anh có sợ độ cao không?"

"Mới không có, sao vậy?" Hắn đang nói dối, tỏ ra anh hùng.

"Tôi dẫn anh đến một nơi."

Hai người đứng dưới một vòng đu quay khổng lồ, trên một cây cầu tên Vĩnh Lạc bắc qua sông Hải. 

"Wow, đẹp quá."

"Con mắt Thiên Tân đó. Một trong 4 đu quay lớn nhất nước. Muốn đi không?"

"Tất nhiên muốn. Chỉ cần cùng em."

"Bớt náo đi. Đi mua vé nào."

Hai người đứng chờ khoảng hai mươi phút, rồi được cùng vào một cabin.

"Rộng thật."

"Có thể đi 8 người 1 lúc. Anh ngồi bên kia đi. Cùng ngồi 1 bên nó sẽ nghiêng."

"Em đừng có mà hù anh."

"Không tin cứ thử"

"Coi như anh thua em."

Vòng quay bắt đầu đưa hai người từ từ lên cao. Vương Thanh không dám nhìn xuống mà chỉ có thể lấy Phùng Kiến Vũ làm trung tâm để đặt ánh mắt. Để đi hết một vòng cần mất ba mươi phút. Đu quay đã lên được khoảng hơn mười phút, cũng gần đến đỉnh. Cảnh quan toàn thành phố Thiên Tân đang dần hiện ra toàn vẹn trước mắt. Khi biết mình gần đến đỉnh, Vương Thanh giả vờ chỉ tay ra cửa kính.

"Đại Vũ, xem này, từ trên này có thể thấy được nhà em."

"Xạo vừa thôi."

"Thật mà. Qua đây anh chỉ cho."

"Không tin."

"Thật. Qua đây"

Đại Vũ cũng từ từ nhích qua ngồi chính giữa cabin kế bên hắn.

"Ở đâu? Tôi còn không biết hướng nhà mình. Tôi không tin anh có thể thấy."

"Đây này..."

Lúc Đại Vũ lo ngó đông ngó tây theo hướng hắn chỉ. Vương Thanh vòng tay ôm lấy cổ cậu kéo qua, đặt lên môi cậu một nụ sâu....

"Đại Vũ, em có nghe về truyền thuyết khi hai người yêu nhau, hôn nhau trên đỉnh đu quay sẽ ở bên nhau trọn đời không? Anh không biết có thật hay không, nhưng anh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể suốt đời được ở bên em."

"Thanh ca..."

Đêm Thiên Tân mang cho người ta một vẻ đẹp mê hồn nhất, cũng để lại cho hai người yêu nhau một kỷ niệm đẹp nhất, đáng ghi nhớ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro