Chương 46: Hũ kia cũng có dấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em vừa nói gì? Ai đào hoa? Ai không tốt?"

"Nói ai, anh không biết sao mà phải hỏi?"

"Anh không tốt chỗ nào? Anh đào hoa lúc nào?" Vương Thanh làm ra vẻ mặt ủy khuất nhìn Đại Vũ.

Cậu lườm hắn một cái sắt lẹm.

"Anh làm đủ chuyện xấu sau lưng tôi, tưởng tôi không biết sao mà còn dám hỏi lại."

"Anh đã làm gì chứ?"

"Anh giấu tôi, nghe điện thoại của Cố Tiểu Diệp, còn đi ra gặp cô ta hôm tập kịch có đúng không?"

Hắn giật mình, chắc chắn là cô nàng kia đã bép xép với Đại Vũ rồi.

"Thì... có, nhưng là tại vì anh không muốn em gặp cô ta thôi mà..."

"Ờ, cho là vậy, mà hôm đó anh rủ tôi đi Tân Đại Cát là không hề thật lòng muốn cho tôi ăn ngon. Mục đích chính là để tôi không thấy Tiểu Diệp, có đúng không?"

"Ừ... Thì...Đúng là anh muốn cho cô ta chờ, nhưng em nói không đúng, có bao giờ anh không thật lòng muốn em ăn ngon. Em xem này, thịt nướng anh mua cho em cũng là từ tiệm ngon nhất ở Tân Hoàng."

"Anh còn dám nói mình không phải người xấu không? Để con gái người ta một thân một mình cả buổi."

"Tại cô ta tự muốn chờ, chứ có phải là anh bắt cô ta chờ đâu." Vương Thanh căng người lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt Đại Vũ, hắn lại xìu xuống. " Coi như anh không tốt đi, nhưng anh cũng không có đào hoa a."

"Nói cái này càng quá đáng hơn. Anh làm bao nhiêu chuyện, mà người ta vẫn cho đó là do anh có tình ý, vậy còn không phải là anh đào hoa thì là gì?"

"Là tự cô ta đa tình, tự cô ta ngốc."

"Anh không tỏ ra quan tâm, không tỏ ra vẻ khác thường thì cô ta có tự mình tưởng tượng được không?"

"Anh... anh không có, không phải em đã nói anh phải đối xử tốt với cô ta sao? Anh chỉ là đang làm theo lời em." Hắn cố cãi lại.

"Tốt là tốt đến mức để người ta thích anh a... Ừ vậy là do tôi. Do tôi hết đi."

Phùng Kiến Vũ xoay mặt đi, ôm lấy cái gối nằm, giận dỗi, bứt bứt một góc gối.

Chết thật, Đại Vũ giận rồi. Vương Thanh thật không dám cương nữa. Nhưng cậu ấy như vậy đích thị là đang đổ dấm. Vậy rất tốt a. Theo logic của hắn, có ghen là có yêu. Vì thế, Phùng Kiến Vũ càng ghen, hắn lại càng vui. Nên việc hạ mình, xuống nước dỗ cậu một chút cũng không vấn đề gì. Hắn xích lại ngồi sát sau lưng cậu, lấy tay vuốt vuốt cánh tay cậu.

"Đại Vũ, đừng giận. Anh một chút cũng không có tư tình với cô ta.Cũng không tự mình đi gặp cô ta bao giờ.  Anh hoàn toàn không thể có cảm giác với ai khác ngoài em hết."

"..."

"Là anh sai. Là tại anh hết."

"Tại anh cái gì?"

"À, cũng không phải tại anh. Có trách cũng phải trách mẹ anh."

Nghe hắn tự dưng lôi đến cả mẹ vào, Phùng Kiến Vũ lập tức xoay người, nhìn hắn khó hiểu.

"Gì mà có mẹ anh ở đây?"

"Còn không phải sao, lỗi tại bà đã sinh ra một thằng con thật con mẹ nó quá soái rồi đi, đến nỗi làm chuyện xấu mà cũng còn soái."

Khuôn mặt đang đanh lại của Đại Vũ dù không tình nguyện cũng bị kéo giãn ra, xếp lại thành một nụ cười.

"Anh thật là có bệnh, bệnh tự luyến của anh cần thuốc."

"Em cười rồi. Em vui là anh có thuốc rồi." Vương Thanh thấy cậu đã nguôi giận, liền ôm lấy eo, gác đầu lên vai cậu.

Đại Vũ lấy tay vả nhẹ lên má hắn.

"Cái miệng anh như vậy, hỏi sao con gái không xin chết."

"Cho anh xin đi, anh chỉ như vậy với mình em. Đối với con gái anh rất khốc được chưa?"

"Nữ sinh bây giờ rất chuộng khốc nam."

"Thiên a.... Vậy gặp con gái anh sẽ đứng xa một thước. Có được chưa?"

"Cần hỏi ý tôi sao?"

"Tất nhiên... chỉ cần em vui, thì gì anh cũng sẽ làm theo."

"Nói thì hay. Đồ ăn đâu?"

"A, đây này... " Vương Thanh đứng dậy cầm hộp thịt nướng để qua bàn, "... anh mua cho em rất nhiều."

"Nhiều như vậy! Anh có cùng ăn không?"

"Anh chỉ ăn hai xiên."

"Vậy làm sao mình tôi có thể ăn hết chỗ còn lại?"

"Thì anh mua cho em ăn cho đã."

Hắn ngồi nhìn cậu ăn thôi cũng đủ thấy vui rồi. Cái miệng nhỏ của cậu cứ chép chép, còn cái môi bóng bẩy đầy mỡ lại còn chu chu ra, thật dễ thương a.

Trên mép Đại Vũ còn dính một chút sốt, hắn không nói không rằng, đưa miệng mình lên liếm dùm cậu.

"Ây... đồ lưu manh, anh làm gì?"

"Chỉ là lau dùm em." Hắn nở một nụ cười gian tà.

"Anh tránh ra. Chuyện Tiểu Diệp đừng tưởng như vậy là xong. Tôi còn chưa tha cho anh đâu."

Hắn nhướng mày.

"Vậy em muốn làm gì?"

"Dần anh một trận."

"Được, em chọn địa điểm đi."

"Hử?"

"Ngay đây hay trên giường?"

"Anh thật là lưu manh thối."

" Ây dô, em đang nghĩ cái gì vậy? Ý của anh là anh đưa mặt cho em vả ở đây hay nằm dài lên giường cho em đánh. Em mới lưu manh." Vương Thanh cười ha ha khi thấy khuôn mặt đỏ hồng, nghẹn lời của Đại Vũ.

"...."

Hắn đưa mặt mình áp sát mặt cậu, hôn phớt lên cái gò má trái.

"Đại Vũ a.... em thật là dễ thương. Làm sao anh có thể yêu ai khác ngoài em đây."

"Hứ." Phùng Kiến Vũ giương cặp mắt to lên nhìn Vương Thanh.

"Đừng nhìn anh như vậy! Em mà còn nhìn anh, anh sẽ không thể để cho em ăn tiếp được đâu?"

"..." Cậu vẫn tiếp tục nhìn.

Vương Thanh một tay vịn vai cậu, một tay rút cây thịt nướng vẫn còn phân nửa ra khỏi bàn tay  nắm chặt của Phùng Kiến Vũ, quăng lại vào hộp. Rồi nắm lấy cằm cậu nâng lên, áp môi lên môi, ép cậu phải nhanh chóng nuốt hết phần thịt còn trong miệng. Đại Vũ đẩy hắn ra.

"Tôi đang ăn a..."

"Anh đã cảnh cáo em rồi. Chính em thách thức anh." Hắn tiếp tục cuối xuống hôn ngấu nghiến, lưỡi lách vào kẽ hở của đôi môi, vờn lấy đầu lưỡi của Phùng Kiến Vũ, thưởng thức những dư vị còn sót lại của những miếng thịt dê và sốt tương đen. Lưỡi hắn vẫn đang cuốn quýt say mê, tay hắn lại di chuyển ra sau ôm lấy một bên má cậu ve vuốt.  Đại Vũ không thể chống cự sự ngọt ngào, mê loạn đến từ Vương Thanh, cậu cũng đáp trả một cách cuồn nhiệt. Tay cậu cũng choàng qua ôm lấy eo hắn.

Đột ngột, hắn dừng lại. Nâng người cậu dậy, luồng tay kéo áo cậu qua đầu, vứt sang một bên. Xong, ôm eo cậu kéo sát vào người, vùi đầu vào cổ cậu bắt đầu liếm mút, cắn xé...

"Dừng." Đại Vũ thở nặng nhọc, lùi ra sau một bước.

Miếng thịt đã tới miệng lại còn bị giật ra, thật cmn khó chịu a.

"Em có chuyện gì vậy?"

"Tôi còn chưa tắm. Không được. Tôi phải đi tắm."

Xử Nữ, đúng là Xử Nữ, đến lúc quan trọng còn có thể nghĩ đến vấn đề vệ sinh... Vương Thanh thở dài, rồi cũng phải lon ton, theo sau Đại Vũ.

"Anh tắm cùng em."

--------------------------------TBC-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro