Chương 66: Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối tượng xem mắt đầu tiên là nhị tiểu thư của một tập đoàn địa ốc trong nước. Lý lịch của cô nàng không sạch sẽ lắm, nên dưới tài hack của Bình Phương thì chỉ trong vòng một đêm sau khi Vương Thanh được bà nội cho biết lý lịch, liền đào ra kha khá. Nên ngày hẹn, Vương Thanh chỉ việc tiêu sái đi đến, quăng cho cô nàng xấp hình và bằng chứng, và buông thêm một câu.

"Cô xứng với bổn thiếu gia sao? Giữ cho cô thể diện, nên tôi sẽ nói rằng chính cô không thích tôi, nên cô cũng biết điều một chút."

Rồi thong thả bỏ đi.

Bà nội nghe tin có người chê cháu mình, liền không khỏi bực dọc. Nhưng vẫn ra sức liên hệ một người khác.

Người thứ  hai, có khó khăn hơn một chút, vì cô nàng đúng là khuê cát tiểu thư, chuyện xấu công khai không nhiều. Nhưng dưới ánh mắt và tài phân tích weibo của Tiểu My, cô nàng này không thuộc dạng hiền, chỉ là do cô nàng ngụy trang, che đậy rất giỏi mà thôi. Tính cách cô ta cũng thuộc dạng kiêu ngạo, chỉ thích soái ca, lại còn phải là kiểu cỡ minh tinh, người mẫu.  Chắc vì nghe nói Vương Thanh học trường nghệ thuật nên mới đồng ý đi gặp mặt.

Để gặp cô nàng, Vương Thanh phải cố gắng tìm bộ đồ nhà quê nhất có thể, tóc chải ngôi giữa, chia mái năm năm, đeo thêm cặp kính dày cộm, lại còn phải học thuộc trăm câu thành ngữ, biến mình thành một tên học bá quê mùa, khiến ai nhìn cũng có cảm giác chán ghét. Nhưng Phùng Kiến Vũ nhìn hắn kiểu gì cũng thấy đáng yêu cả. Nên cậu cũng muốn phải đi theo mới an tâm được. Ngày gặp mặt, Vương Thanh xấu xí thô kệch bao nhiêu, Phùng Kiến Vũ lại bảnh bao, dương quang bấy nhiêu. Lo gần, lo xa, Tiểu My cũng được hắn triệu tập, dùng cô trước, không được nữa mới cần Đại Vũ ra mặt.

D-day, Vương Thanh cố tình đi trễ nửa tiếng, còn là bắt xe bus chứ không tự lái xe. Vì hắn biết con gái thường sẽ cố tình đi trễ, nên muốn để cô nàng tiểu thư nhà họ Cố đợi, hắn phải đến trễ hơn nữa, như vậy sẽ làm cho cô ta thêm phần nóng giận. Đúng theo kế hoạch, khi hắn tới, Cố Mễ đã ngồi đó sẵn rồi. Vương Thanh giả bộ đi lom khom.

"Xin hỏi, cô chính là Cố Mễ tiểu thư?"

Cố Mễ nhìn hắn từ đầu đến chân, liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, khinh thường trong nháy mắt, sau đó lại cố giữ lại dáng vẻ đài cát.

"Anh là?"

"Thật may quá, tôi nghĩ cô đã đi mất rồi. Tôi là Vương Thanh, người đến xem mắt cùng cô hôm nay."

"Ồ, là anh sao?"

"Xin lỗi, tôi đến muộn, tiểu thư đã chờ lâu chưa?"

"À, không, tôi cũng vừa ngồi chưa bao lâu. Anh chạy xe tới."

"Không, không, tôi đi xe bus."

"Xem công cộng sao?" Cố Mễ tròn mắt, đường đường là thiếu gia nhà họ Vương mà lại đi xe bus.

"Đúng rồi. Nhà nước khuyến khích dân chúng đi xe công cộng mà, bớt khói xe cũng góp phần bớt ô nhiễm cho Bắc Kinh, còn là giảm hiệu ứng nhà kính."

Nói xong, Vương Thanh cũng cảm thấy khâm phục chính mình, uyên bác quá thể. Cố Mễ nghe ù ù cạc cạc bên tai, liền giả vờ cười cho qua, nói về chuyện khác.

"A, nghe nói anh là học bên phát thanh."

"Đúng a, cô nói không sai. Tôi học bên phát thanh truyền hình, là phần biên tập tin tức thời sự. Nhưng có điều tiểu thư đây chắc không biết, thỉnh vật kiến tiếu (xin đừng cười tôi), tôi lúc đầu đăng ký học diễn xuất, rồi sau đó lại bị cưỡng chế đổi ngành, họ nói tôi có tốt nghiệp cũng sẽ chỉ có thể suốt đời diễn vai phụ làm nền."

"Phát thanh cũng tốt. Có ý nghĩa."

Cố Mễ cười, nhưng trong lòng mỉa mai. "Ngoại hình của anh, có được vai phụ cũng là may mắn lắm rồi."

"Tiểu thư không chê? Thật tốt quá. Tiểu thư đây thật là thiên kiều bá mị (xinh đẹp tuyệt trần) lại còn thông hiểu lý lẽ. Đúng là tri kỷ thiên tải nan phùng. (tri kỷ hiếm có khó tìm)"

"A..." 

Ngồi nghe hắn nói một hồi, đầu óc Cố tiểu thư cũng như thăng thiên. Vì giữ danh tiếng, nên phải cố chịu. Vương Thanh uyên bác và Cố Mễ đài cát, hai như đang thi đấu xem ai giữ được mặt nạ lâu hơn. Vốn thành ngữ xài cũng gần hết, Vương Thanh lén lút gửi wechat cho Tiểu My.

<Cô, ra trận.>

Trên xe đậu gần đó, vừa nhận được tin nhắn, Tiểu My xoay qua nói với Đại Vũ bên cạnh.

"Tới tôi rồi, tôi sẽ xử lý giúp anh. Believe in me." Rồi mở cửa xe bước ra.

Tiểu My hôm nay ăn mặc thời thượng, trang điểm xinh đẹp càng tôn thêm cốt cách kiêu sa của cô. Vừa bước vào, Tiểu My nhìn là nhận ra bóng lưng của Vương Thanh, liền một hướng tiến công.

"Ây dô, ai đây?  Chẳng phải là Vương thiếu gia đây sao?" Tiểu My làm ra vẻ ngạc nhiên.

"Tiểu My, em cũng ở đây?"

"Tôi không thể đến sao?" Cô dùng giọng điệu khinh khỉnh.

"Có thể." Lần đầu tiên thấy Vương Thanh rụt người, làm ra vẻ sợ sệt, cô thật có chút không quen, muốn cười, nhưng để bảo toàn đại cục, đành phải ráng nhịn.

"Cô gái này là ai?"

"Xin chào, tôi là Cố Mễ."

"Ây, thật không phải, tiểu thư là người cùng Vương Thanh xem mắt đây sao?"

"Đúng là tôi? Sao vậy?"

"Không ngờ, tiểu thư đây lại có hứng thú với tên này. Mới hôm qua hắn còn nắm tay năn nỉ tôi cho hắn cơ hội, nhưng với cái khí chất này mà đòi làm quen với tôi sao. Hắn thật biết trèo cao. Tiểu thư đây... ha ha... so match ( thật xứng)."

Cố Mễ giận tím mặt, cô ta chính là đang hạ thấp bổn cô nương, nói cô ta là cành cao, còn ta là bụi bỏ, nên mới để ý đến đồ cô ta bỏ đi. 

"Thôi không phiền hai người hẹn hò nữa. Nhìn hắn, tôi đây cũng ăn không vô. Tôi khâm phục cô. Vui vẻ nhá."

Nói rồi, Tiểu My còn tặng thêm một nụ cười nhếch mép khuyến mãi rồi bỏ ra cửa. Kết quả là không đầy năm phút, Cố Mễ cũng theo gót cô rời đi, bỏ lại mình Vương Thanh. Kế hoạch thành công.

Vương lão Phu Nhân, nhận được điện thoại của Cố phu nhân từ chối mối nhân duyên, lại càng khó chịu.

"Cháu ta có cái gì không tốt?"

"Vương phu nhân bớt giận, thiếu gia không có chỗ nào không tốt, vừa uyên bác, vừa thành thật, lại còn biết tiết kiệm. Chỉ do con gái tôi cảm thấy nó không xứng, nó không thể cùng thiếu gia nói chuyện cùng một đề tài. Xin Vương phu nhân thông cảm."

Với cái lý do từ chối đó, Vương lão muốn trách Cố Mễ cũng không được, muốn mắng Vương Thanh cũng không xong. Vì rõ ràng, hắn đã nghe lời đi gặp mặt, lại còn ngoan ngoãn biểu hiện, thì cớ gì có thể nói hắn. Một lần nữa, bà quyết tâm một lần nữa, nếu còn không được, thì coi như ta cũng cố hết sức rồi...

----------------------------------------

Lần cuối càng đặc sắc... hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro